← Quay lại trang sách

Chương 7 - Ngỗng.

Sáng hôm sau, bọn trẻ ngồi trong phòng khách xem tin tức cùng với Lampton. Chú chó dán mắt vào tivi, chỉ cách màn hình vài xen-ti-mét, hoàn toàn mê mẩn với nó. Đầu chú ta nghiêng nghiêng và một tai vểnh lên.

“Ta phải nói rằng, trong tất cả những thứ công nghệ mà ta từng thấy của thế giới này thì đây là cái ta thích nhất!” Lampton nói và chiếc đuôi của ông ngoe nguẩy. “Tivi đúng là một món đồ phi thường!”

Ta từng thấy những tấm Gương Thần làm được điều kỳ diệu hơn nhiều,” Xanthous nói, ông đang đứng bên cửa sổ, chăm chú quan sát khu vực xung quanh. “Và ta chắc chắn có thể sống mà không cần tới cái báo động cháy. Nếu nó kêu thêm lần nữa vì sự có mặt của ta, ta thề sẽ giằng nó khỏi tường và đập vỡ thành từng mảnh.”

“Ừm, cháu không có ý xúc phạm, nhưng trong thế giới này, bị bốc cháy thì chẳng phải điều gì hay ho đâu ạ,” Conner nói.

Xanthous nhướng mày tỏ vẻ phê phán rồi quay lại với khung cửa sổ của mình. Ngọn lửa trên vai ông bùng cháy to hơn.

Gian phòng đột ngột sáng bừng lên trong ánh chớp chói lòa. Bọn trẻ ngẩng lên nhìn, và đang lững lờ trôi xuống từ trần nhà là một phong thư xanh da trời khác, hệt như ngày hôm trước. Một lần nữa, Xanthous bay lên bắt lấy lá thư và đọc tin mới từ bà nội bọn trẻ ngay giữa không trung, tránh xa khỏi ánh mắt hiếu kỳ của chúng.

Khi đọc xong, ông để nó lên vai và chờ nó cháy hết trước khi hạ xuống đất.

“Chúng ta đi thôi,” Xanthous lên tiếng và lời này lập tức làm bọn trẻ chú ý. “Ngài Lampton và ta được triệu về thế giới của chúng ta.”

“Vì sao vậy ạ?” Alex hỏi.

Xanthous ngừng lại một lúc để sắp xếp câu trả lời của mình.

“Bà Tiên Đỡ Đầu cần chúng ta trở lại thế giới bên kia hơn là cần chúng ta ở lại đây,” ông nói một cách đơn giản. “Nhưng đừng lo lắng, bà ấy sẽ gửi đến một người khác thay thế chúng ta trông chừng các cháu.”

Conner làu bàu. “Ồ, tuyệt thật,” cậu vừa nói vừa đảo tròn mắt. “Ai sẽ tới làm cô trông trẻ cho chúng tôi đây? Bingo và nàng tiên răng à?”

“Không. Mẹ Ngỗng sẽ tới thay cho chúng ta,” Xanthous nói.

Alex và Conner ngây ra nhìn ông một lúc rồi quay sang nhìn nhau. Ông ấy có nghiêm túc không đấy? Xanthous trông không có vẻ gì là người có khiếu hài hước cả.

“Sao nào?” Xanthous hỏi bọn trẻ, không có chút dấu hiệu gì là mỉa mai. “Ta nghiêm túc đấy. Bà ấy đang từ châu Âu bay đến tối nay.”

“Mẹ Ngỗng đó sao?” Conner kinh ngạc. “Là Mẹ Ngỗng, tác giả của ‘Jack và Jill cùng trèo lên đồi’ ấy à?”

“Phải, dĩ nhiên là Mẹ Ngỗng đó rồi,” Xanthous đáp và nhìn cậu bé như thể cậu đã mất trí. “Có Mẹ Ngỗng nào khác à?”

“Bà ấy đang làm gì ở châu Âu vậy?” Alex thắc mắc.

“Phải có ai đó làm thay việc kể chuyện của bà các cháu khi bà lo giải quyết khủng hoảng ở quê nhà chứ,” Xanthous trả lời. “Nhưng ta mà là các cháu thì ta sẽ không nhắc tới Jack và Jill trước mặt bà ấy đâu, trừ phi các cháu muốn nghe bà ấy huyên thuyên về các âm mưu ghê gớm suốt đêm. Mẹ Ngỗng lúc nào cũng hơi… ừm… phiền nhiễu.”

Mẹ Ngỗng là thành viên Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi duy nhất của mà bọn trẻ vẫn chưa được diện kiến trong Miền Cổ Tích, vì vậy, chúng rất háo hức khi cuối cùng cũng gặp được bà. Tuy nhiên, Mẹ Ngỗng trong mường tượng của bọn trẻ và con người thật của bà lại là hai kiểu ngỗng hoàn toàn khác nhau.

Quá nửa đêm một lúc, bọn trẻ bị đánh thức bởi tiếng gọi của Lampton.

“Bà ấy tới rồi! Bà ấy tới rồi!” Lampton gọi với qua cửa. “Mẹ Ngỗng đang hạ cánh đấy!”

Bọn trẻ gặp nhau ở hành lang, chúng cùng chạy vội xuống cầu thang rồi theo Xanthous và Lampton ra sân sau. Hai chị em ngước nhìn lên bầu trời đêm nhưng chẳng thấy gì ngoài những vì sao và vầng trăng sáng.

“Cháu không thấy gì cả,” Conner nói.

“Tin ta đi,” Lampton khẳng định, đôi tai của ông vểnh lên. “Ta có thể nghe thấy bà ấy mà.”

Bỗng nhiên, một bóng đen to lớn lướt ngang qua mặt trăng. Một vật thể bay thật to đang lao vùn vụt về phía họ. Bọn trẻ nheo mắt lại, cố gắng nhìn. Khi vật đó tiến đến gần hơn, chúng trông thấy rõ, đang cưỡi trên lưng một con ngỗng trắng khổng lồ chẳng ai khác ngoài Mẹ Ngỗng.

“Cháu phải thú thật rằng, khi ông nói bà ấy sẽ bay đến tối nay, cháu không nghĩ bà ấy sẽ bay theo cách này,” Conner nói.

“Từ từ thôi, Lester! Chậm lại nào, cậu bé!” Mẹ Ngỗng ra lệnh bằng giọng khàn khàn. Bà giật mạnh dây cương để ghìm chú chim khổng lồ lại.

Họ bay tới quá nhanh, bọn trẻ và Lampton phải thụp xuống nấp bên dưới một cái bàn. Xanthous vẫn bình chân như vại, không hốt hoảng chút nào – ông đã từng trông thấy Mẹ Ngỗng hạ cánh trước đó.

Con ngỗng đáp xuống mặt đất thật mạnh, đánh thình một cái, làm cả ngôi nhà rung lên phía sau họ. Cứ như là một cơn động đất nhẹ ấy.

“Trời ơi, Lester! Ngươi gọi đó là tiếp đất đó sao?!” Mẹ Ngỗng quở mắng chú ngỗng to như một con ngựa của bà. “Mấy cái thiên thạch rơi xuống còn nhẹ hơn thế, con ngỗng ngu ngốc!”

Lester đảo mắt, hoặc là bọn trẻ tưởng chú ta đã làm thế. Đôi chân có màng của chú bị lún sâu xuống sân cỏ, và chú ta chật vật lắm mới rút được chúng lên.

Mẹ Ngỗng là một bà lão thấp, tròn. Bên dưới chiếc mũ nhọn rộng vành màu đen, có khóa bạc phía trước là mái tóc đã bạc. Bà mặc một bộ váy rộng thùng thình màu xanh lục có cổ áo diềm trắng, giày ống rộng, mắt đeo một cặp kính phi công dày cộp.

“Chúng ta có đến đúng nơi không?” Mẹ Ngỗng hỏi và đưa mắt nhìn quanh. “Ta không tìm được tấm bản đồ của mình – đó là lý do mà ta phải lắp một cái GPS ở phía sau đầu ngươi.”

Cặp kính làm cho mắt bà trông to tướng và rõ ràng, nó đã làm giảm thị lực của bà, vì bà không trông thấy Xanthous đang đứng chắn ngay trước mặt.

“Xin chào, Mẹ Ngỗng,” Xanthous lên tiếng với tất cả vẻ hào hứng mà ông gom góp được. “Bà đến đúng chỗ rồi đấy. Chào mừng đến ngôi nhà của gia đình Bailey.”

“Xanny, là cậu đấy à?” Mẹ Ngỗng kêu lên và gỡ cặp kính ra. Gương mặt bà ửng đỏ vì gió táp suốt chuyến bay. “Ôi, Xanny, ta rất vui khi được thấy cậu! Ta cứ lo là Lester lại đưa chúng ta qua tới Tijuana. Nó thích Mexico lắm.”

Cái biệt danh bà đặt khiến Xanthous rùng mình khó chịu. “Không kể cú hạ cánh, tôi hy vọng phần còn lại của chuyến bay được êm ả.”

Mẹ Ngỗng chật vật nhảy xuống khỏi lưng Lester. “Ồ, ổn cả, ổn cả,” bà đáp. “Trừ cái lúc mà đám lông nhồi gối tương lai này đâm vào chiếc 747 gần Pittsburgh. Con chim ngu ngốc.”

Lester chậm rãi lắc đầu. Rõ ràng là chú ta có một câu chuyện hoàn toàn khác.

“Mấy cái máy bay quái quỷ đó càng lúc càng to, chúng chẳng chừa lại bao nhiêu chỗ trên bầu trời cho bọn chúng ta nữa,” Mẹ Ngỗng than phiền. “Lẽ ra ta không nên động viên anh em nhà Wright mới phải – đó là sai lầm lớn nhất đời ta!”

Bà vặn người vài lần và các khớp xương lưng kêu răng rắc như pháo nổ. Alex, Conner và Lampton lồm cồm bò ra từ dưới bàn và thận trọng tiến lại chỗ bà.

“Mẹ Ngỗng, hãy để tôi giới thiệu hai đứa trẻ song sinh với bà,” Xanthous mở lời. “Đây là Alex và Conner…”

“Rồi, rồi, rồi… Trước đây ta đã từng gặp mấy đứa nhóc đó rồi,” Mẹ Ngỗng đáp. Bà chống tay lên hông và nhìn bọn trẻ từ đầu đến chân.

“Thật sao?” Conner ngạc nhiên.

“Nhiều năm trước rồi, khi đó các cháu vẫn còn là hai đứa bé con. Ta đến cùng với bà các cháu,” Mẹ Ngỗng bảo. Bà chỉ vào Alex rồi tới Conner. “Nếu ta nhớ không nhầm thì cháu chẳng bao giờ ngừng gào khóc, còn cháu thì tè lên khắp người ta khi ta thay tã cho cháu.” Bà cúi người lại gần bọn trẻ rồi nhìn chúng chằm chằm. “Chuyện lần trước ta đã bỏ qua cho các cháu, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu đấy.”

Alex và Conner đồng loạt nuốt khan; giờ thì chúng biết ý Xanthous là gì rồi. Gương mặt nghiêm nghị của Mẹ Ngỗng bỗng nhiên giãn ra thành một nụ cười hết cỡ và bà cất tiếng cười khanh khách.

“Thư giãn đi, mấy đứa! Ta chỉ muốn trêu các cháu một chút thôi mà!” bà nói. Mẹ Ngỗng quay sang Lester và nhấc một chiếc giỏ lớn khỏi lưng chú ngỗng. “Xách hành lý vào giúp ta đi, được không, cháu trai?”

Bà ấn chiếc giỏ nặng trịch vào tay Conner và cậu bé nhăn nhó dưới sức nặng của nó.

“Còn cháu,” Mẹ Ngỗng bảo Alex. “Cháu hãy lấy cho Lester một xô rau, được chứ? Nó cần được ăn sau một chuyến bay dài. Nhưng đừng cho nó bông cải nhé; nó sẽ bị đầy hơi đấy.”

Chú ngỗng há mỏ và trợn mắt nhìn bà – hoảng kinh khi nghe bà tiết lộ những chuyện quá riêng tư như vậy.

“Đừng nhìn ta như thế, Lester, đúng là thế mà!” Mẹ Ngỗng nói.

“Bà muốn cháu cho nó ăn sao?” Alex lo lắng hỏi và lùi lại, tránh xa chú chim khổng lồ.

“Đừng sợ Lester, cháu yêu,” Mẹ Ngỗng trấn an cô bé. “Nó chỉ quang quác lên mà chẳng dám làm gì đâu.”

Xanthous và Lampton đưa Mẹ Ngỗng vào nhà. Conner kéo lê cái giỏ theo sau họ; nó nặng đến nỗi suýt làm cậu trật cả lưng. Alex vào nhà bếp và bỏ bừa tất cả rau cải mà cô bé tìm thấy vào một cái tô lớn cho Lester.

Mẹ Ngỗng nhìn quanh căn nhà thuê của gia đình Bailey. “Không tệ, không tệ.”

“Nó chỉ là một căn nhà thuê thôi mà,” Conner nói. “Chúng cháu chỉ mới sống ở đây được vài năm thôi.”

“Ta đã sống chung với một mụ già trong một chiếc giày rất lâu trước khi bà ta nâng cấp nó,” Mẹ Ngỗng kể. “Tin ta đi, sau cái dạo đó, nơi nào với ta cũng như thiên đường. Ta sẽ không bao giờ quên được cái mùi đó.”

“Gần đây ngôi nhà này đã trở thành cái nhà tù giam chúng cháu,” Conner nói.

“Chàng trai trẻ à, ta đã đến thăm nhiều nhà tù và được ghé thăm trong nhiều nhà tù – và đây không phải nhà tù,” bà quả quyết. “Hãy để cái giỏ của ta cạnh lò sưởi, được chứ?”

Conner lôi cái giỏ đến bên lò sưởi như lời bà bảo. Mẹ Ngỗng cho tay vào giỏ và lấy ra một chiếc ghế đu bằng gỗ khổng lồ. Conner không tin nổi vào mắt mình nữa; chiếc ghế lớn hơn cái giỏ rất nhiều. Cậu bé tự hỏi không biết bà còn nhồi nhét được thứ gì trong đó nữa.

Mẹ Ngỗng ngồi vào chiếc ghế đu và đá văng đôi giày ống của bà ra. Trông đôi giày to như thế mà đôi bàn chân bà lại nhỏ nhắn đến đáng ngạc nhiên.

“Xanny, cậu làm ơn thắp cái này lên giúp ta với?” Mẹ Ngỗng nhờ Xanthous và gật đầu về phía lò sưởi.

Xanthous miễn cưỡng búng tay về hướng đó. Một quả cầu lửa từ ngón tay trỏ của ông bắn ra và trùm lưỡi lửa lên khúc củi trong lò sưởi.

“Cảm ơn cậu, Xanny,” Mẹ Ngỗng nói. “Ta cho rằng không thể thuyết phục ai đó xoa bóp chân giúp ta đâu nhỉ?”

Conner và Xanthous nhìn bà chằm chằm, cái nhìn nói rõ là không đời nào. Mẹ Ngỗng nhún vai. “Xin lỗi vì đã hỏi nhé,” bà nói.

Alex trở lại sau khi đã cho Lester ăn xong và nhập bọn cùng cậu em.

Một ánh chớp chói lòa lại làm gian phòng bừng sáng; lần này không có lá thư nào, nhưng lại có một cánh cửa trắng hiện ra chính giữa phòng. Alex và Conner đưa mắt nhìn nhau, biết rằng đó là cửa dẫn vào thế giới cổ tích. Bọn trẻ rất muốn chạy vụt tới đó, nhưng chúng biết mình sẽ bị giữ lại ngay.

“Đó là cửa cho chúng ta đấy,” Xanthous nói với Lampton. “Bà chắc là bà có thể đảm nhận việc này chứ, Mẹ Ngỗng? Tôi đã khép những người lính vào kỷ cương chặt chẽ. Phải có hai người thường trực trong nhà trong khi phần còn lại sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi và canh gác bên ngoài ngôi nhà…”

“Rồi, rồi, rồi… ta biết quy luật rồi mà,” Mẹ Ngỗng đáp, đu đưa chiếc ghế của bà ấy. “Đây đâu phải là lần đầu tiên ta làm những chuyện thế này, Xanny. Ta đã thực hiện những cuộc giam giữ từ lúc cậu còn là một que diêm nhỏ xíu cơ. Ta sẽ giữ mấy đứa nhóc được an toàn, đừng lo.”

“Tốt lắm,” Xanthous nói với giọng bất mãn. Những ngọn lửa trên người ông bập bùng nhanh hơn bao giờ hết. “Đi theo tôi nào, Ngài Lampton.”

Chú chó liền chạy đến chỗ cánh cửa. “Tạm biệt, các cháu,” Ngài Lampton nói. “Hãy giữ mình an toàn nhé. Ta hy vọng sẽ được gặp lại các cháu sớm thôi.”

Xanthous mở cửa cho Lampton và chú chó chạy qua. Xanthous cũng bước qua cửa rồi quay lại nhìn bọn trẻ trước khi đóng lại. “Hãy tôn trọng ý muốn của bà các cháu,” ông bảo rồi đóng cửa lại sau lưng.

Cánh cửa biến mất và bọn trẻ cảm thấy chán nản hơn bao hết.

Mẹ Ngỗng chờ đến khi họ đi rồi mới bắt đầu lục soạn cái giỏ của bà.

“Ta đã để rượu của mình ở đâu rồi nhỉ?” bà lầm bầm tự hỏi. Bà đã cho trọn cánh tay mình vào giỏ để lục tìm nó. “Đây rồi,” bà reo lên và lôi ra một cái bình thủy lớn bằng kim loại. Bà nốc một ngụm thật lớn và khà một tiếng “Aaaa” thỏa thích.

Alex và Conner liếc nhìn nhau qua khóe mắt và những nụ cười tủm tỉm xuất hiện trên gương mặt chúng.

“Hai cháu tủm tỉm cười cái gì đó?” Mẹ Ngỗng hỏi chúng.

“Không có gì cả ạ,” Alex đáp và xóa nụ cười khỏi khuôn mặt.

“Chỉ là bà không giống những gì chúng cháu trông đợi thôi ạ,” Conner trả lời, cậu bé toét miệng cười rộng gấp đôi.

“Thế là nghĩa gì hả?” Mẹ Ngỗng vừa hỏi vừa nhướng một bên mày.

Conner nhún vai. “Bao giờ cháu cũng hình dung đại để rằng bà là, ừm, một con ngỗng khổng lồ đội mũ rộng vành có dây buộc chuyên hát các bài hát thiếu nhi cho trẻ em nghe,” cậu bé đáp.

“Đó là một quan niệm sai lầm phổ biến đấy,” Mẹ Ngỗng nói và nốc thêm một ngụm nữa từ cái bình của bà. “Thỉnh thoảng Lester lại thích đội cái mũ của ta; việc đó làm cho nó cảm thấy mình bảnh chọe lắm nhưng lại làm hỏng hình tượng của ta. Đừng nhìn ta như thế, Lester! Nếu ngươi không muốn người khác bàn tán về việc đó thì đừng có làm!”

Lester đang nhìn bà trừng trừng qua khung cửa sổ sân sau. Mỏ của chú ta há hốc và mắt thì nheo lại. Sau đó, chú ngỗng tìm một chỗ dễ chịu trên bãi cỏ và thiếp ngủ, đã chịu xấu hổ đủ đường cho cả một ngày rồi.

“Nó nhạy cảm quá,” Mẹ Ngỗng nhận xét.

“Bà tìm được một chú ngỗng khổng lồ như vậy ở đâu vậy ạ?” Alex thắc mắc.

“Ta nuôi nó từ nhiều năm nay rồi,” Mẹ Ngỗng đáp. “Ta đã đánh bạc với vài tên yêu tinh trong Rừng Chú Lùn và thắng được một quả trứng vàng khổng lồ trong một ván bài. Ta phấn khởi lắm – cứ tưởng là mình giàu to rồi! Các cháu có thể tưởng tượng được nỗi thất vọng của ta khi thấy nó nở ra từ quả trứng vào ngày hôm sau rồi đấy.”

“Ồ,” Conner thốt lên. Cậu bé không biết chuyện gì thú vị hơn, sự thật rằng Lester đã nở ra từ một quả trứng vàng hay việc Mẹ Ngỗng là người ham bài bạc.

“Thế đấy,” Mẹ Ngỗng nói rồi hớp thêm một ngụm rượu nữa. “Ta đã tạo công ăn việc làm cho nó từ bấy đến nay. Nó là phương tiện di chuyển chính của ta đấy. Ta ghét phải đi trên mấy cái máy bay thương mại. Đi tàu thủy làm ta say sóng dữ dội còn bằng lái xe của ta thì đã bị treo mấy năm rồi.”

Bà uống càng nhiều thì mắt càng díp lại và cổ bà ngật ngừ nhiều thêm, vì đầu bà bắt đầu xoay mòng mòng. Bà giơ cái bình lên chìa cho bọn trẻ. “Thứ lỗi cho ta, hai cháu có muốn nhấp một chút không?” bà hỏi.

“Theo luật, cháu không nghĩ mình được phép dùng những gì có trong bình đó,” Alex trả lời.

“Tùy cháu thôi,” Mẹ Ngỗng nói.

Alex bắt đầu cảm thấy nghi ngại sâu sắc về bà. Conner thì trân trối nhìn bà kính nể; bà đang dần trở thành nhân vật cổ tích cậu yêu thích nhất.

Cậu bé nhìn vào giỏ của bà. “Trong đó còn gì nữa ạ?’ Conner tò mò. “Mấy thứ kia là hộ chiếu ư?”

Mẹ Ngỗng vội vàng khép miệng giỏ lại và trừng mắt nhìn cậu. Cậu bé bật cười vẻ hối lỗi.

“Cháu xin lỗi,” cậu nói. “Cháu không có ý xâm phạm quyền riêng tư của bà, cháu chỉ không biết vì sao bà lại có nhiều hộ chiếu như vậy thôi ạ?”

“Nghe này, nhóc con,” bà giảng giải với vẻ cáu kỉnh. “Khi cháu đã sống lâu và đi đây đi đó nhiều như ta, cháu sẽ gây thù kết oán dọc đường. Ta không giống như bà các cháu; ta không hòa hợp với tất cả mọi người. Một vài nền văn hóa và quốc gia mà ta từ chối nêu tên không ưa một quý bà cá tính cương cường như ta.”

Mẹ Ngỗng gật đầu tự mãn và hớp thêm một ngụm rượu nữa. Alex và Conner cũng gật đầu theo, không dám trái ý bà. “Lúc nào cũng có kế hoạch B và một người bạn có thể bảo lãnh anh ra, bảo đảm anh sẽ chẳng bao giờ thất bại cả,” Mẹ Ngỗng nói và uống thêm ngụm nữa. “Đó là phương châm sống của ta.”

Bà bắt đầu nói nhịu và mắt dần lim dim dưới đôi mi đã trở nên nặng trĩu.

“Ở châu Âu, bà đã ở đâu ạ?” Alex hỏi, cố gắng thay đổi đề tài.

“Ta ghé lại bệnh viện nhi ở Romania, rồi dừng chân nơi trại mồ côi ở Albania,” Mẹ Ngỗng đáp.

Bọn trẻ nhìn nhau xem người kia có nhận ra chưa, có vẻ rượu vào càng nhiều, bà lại xuất khẩu thành những câu có vần có điệu.

“Bà đọc truyện gì cho trẻ con nghe vậy ạ?” Conner hỏi để bà không chìm vào giấc ngủ. Cậu bé cảm thấy vụ này quá thú vị nên không muốn cuộc trò chuyện với bà chấm dứt.

“Ta đã đọc chúng nghe ‘Jack và Jill’, ‘Muffet Bé Bỏng’ như thường; chúng là những thính giả khó tính, cứ nghĩ ta bị chứng hoang tưởng.” Bà ngáp dài nhưng vẫn cố giữ cho mắt không díp lại, chủ đề mới đã làm bà hào hứng. “Nàng Muffet đôi khi làm dáng, nhưng lũ nhện kia làm khiếp vía nàng.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, ý thích đặt vần ngân nga của Mẹ Ngỗng đã trỗi dậy.

“Tuyệt quá,” Conner phá lên cười. “Còn Jack và Jill thì sao ạ? Cháu lúc nào cũng tự hỏi họ thực sự đã làm gì trên ngọn đồi đó.”

Alex thúc cùi chỏ vào cậu. Mẹ Ngỗng ngồi thẳng dậy trong chiếc ghế đu. Conner biết ngay là bà sắp kể cho chúng nghe chuyện gì đó thú vị lắm. Alex thì không chắc cô bé có muốn nghe chuyện đó không.

“Jack và Jill cùng trèo lên đồi, họ bảo là đi xách nước thôi,” Mẹ Ngỗng ngâm nga. “Jack vấp ngã rồi bị u đầu, vì Jill đẩy cậu nhưng ai biết đâu!”

“Không đời nào!” Conner kêu lên với nụ cười tủm tỉm. Mẹ Ngỗng gật gà gật gù uể oải.

“Vì sao Jill lại đẩy Jack ngã xuống đồi ạ?” Alex thắc mắc.

Mẹ Ngỗng cười khúc khích một mình. “Jack rất nhanh nhẹn, Jack rất lanh – nhưng Jack cũng là một tên…” Đến đây, bà ngừng lời, không nói dứt câu, có lẽ bà nhớ ra rằng mình đang trò chuyện với hai đứa trẻ mười ba tuổi. “Ta nghĩ ta đã uống đủ cho đêm nay rồi. Dù gì thì cũng đã đến giờ ngủ.”

Mẹ Ngỗng bỏ lại cái bình vào giỏ và đuổi bọn trẻ đi. Đầu bà gục xuống ngực, mắt bà díp lại, và bà chìm vào giấc ngủ trong chiếc ghế đu. Bà ngáy to như một con gấu vậy.

“Em thích bà ấy rồi đấy!” Conner vừa nói vừa nhăn răng cười tếu, cậu bé lên cầu thang vào phòng ngủ.

“Bà ấy thích tám mấy chuyện tầm phào thật đấy nhỉ?” Alex nhận xét.

“Rõ là thế rồi,” cậu bé đồng ý. “Mà sau khi nốc vài ngụm gì gì đó thì bà ấy vui chuyện ghê.”

Alex dừng chân lại giữa cầu thang và nhìn xuống người trông trẻ đang ngủ mê man. “Ừ, đúng vậy…” Cô bé bắt đầu vạch ra một kế hoạch trong đầu.

Alex lăn qua trở lại suốt đêm dài trong cơn ác mộng tồi tệ nhất đời em. Nó bắt đầu giống như giấc mơ cô bé đã thấy suốt mấy tháng nay; cô bé và em trai vui vẻ chạy qua khu rừng để rồi không được bước vào ngôi nhà nhỏ của bà nội. Tuy nhiên, lần này, khi bọn trẻ nhìn qua ô cửa sổ, chúng không thấy bà, mà thấy mẹ. Mẹ đang khóc và kêu lên khe khẽ, “Cứu mẹ với!”, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi Alex choàng tỉnh.

Alex run rẩy, cả người đẫm mồ hôi rồi bắt đầu khóc. Theo những gì cô bé được biết thì đó không chỉ là một giấc mơ. Mẹ cô bé có thể đang gặp nguy hiểm khôn lường hoặc bị thương nghiêm trọng.

Alex không thể chịu nổi nữa. Cô bé cần phải tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra, bằng bất cứ giá nào.

Một lúc sau, khi cả nhà đã thức dậy, Alex xuống tầng dưới và thấy Conner, Mẹ Ngỗng và ông Bob đang ăn sáng.

“Chào buổi sáng,” ông Bob nói. “Cháu ngủ có ngon không?”

“Không ạ,” Alex đáp.

“Nghe có vẻ như chúng ta vừa có một đêm giống nhau đấy,” Conner nói, nhìn cô bé chị với cặp mắt thâm quầng.

Ta sẽ lấy cho cháu chút ngũ cốc,” Mẹ Ngỗng bảo. Bà đi vào nhà bếp, rót sữa và ngũ cốc từ một hộp Yến Mạch Mẹ Ngỗng. Trên đó có hình minh họa một Mẹ Ngỗng vui vẻ tươi cười hơn hẳn người thật ngoài đời.

Bà đặt tô ngũ cốc xuống trước mặt Alex. “Yến mạch ngỗng sao?” Alex thắc mắc. “Cháu có nên hỏi không?”

“Đừng phê phán ta,” Mẹ Ngỗng bảo. “Thường thì ta rất ghét cái cách thế giới này mô tả ta – chúng thường rất đáng xấu hổ. Nhưng ta đã thử giữ cho tâm trí mình rộng mở khi họ làm ra món ngũ cốc này, và ta đã nghiện nó từ đó.”

Alex nhún vai rồi ăn một miếng – nó cũng không tệ.

“Mẹ Ngỗng đang giải thích tất tần tật mọi điều về thế giới cổ tích cho chú Bob,” Conner kể.

“Rất thú vị,” Bob nói. Ông nóng lòng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện của họ. “Hãy đính chính lại nếu tôi nhầm lẫn, nhưng bà và các vị tiên khác quả thật đã sống hàng trăm năm, đã đi lại giữa hai thế giới để kể chuyện cho những đứa trẻ thiếu thốn sao?”

“Tóm lại là thế,” Mẹ Ngỗng đáp.

“Vậy hẳn là bà đã hàng ngàn tuổi,” ông Bob đoán.

Mẹ Ngỗng ném cho ông cái nhìn khó chịu. “Chờ đã, anh bạn,” bà nói. “Đừng hiểu sai ý ta, ta già lắm rồi, nhưng vẫn chưa già như anh tưởng. Trước đây, thời gian ở thế giới này trôi qua nhanh hơn ở thế giới bọn ta. Các anh đã trải qua nhiều thời kỳ và giai đoạn khác nhau: thời Trung Cổ, thời kỳ Phục Hưng, thời kỳ Khai Sáng, thời đại Công Nghiệp và giờ là thời Hiện Đại… Theo ta nhớ thì bọn ta chỉ có khoảng ba thời kỳ thôi.”

“Chúng là gì vậy ạ?” Alex hỏi, ham thích được biết thêm một chút về lịch sử thế giới cổ tích.

“Để ta nhớ xem,” Mẹ Ngỗng bảo. “Bọn ta đã qua Thời kỳ Rồng, Thời đại Phép Thuật, và hiện tại bọn ta đang ở vào Thời kỳ Hoàng Kim. Đúng ra, nó từng là Thời kỳ Hoàng Kim cho đến khi tất cả những biến cố này xảy ra.”

“Thời kỳ Rồng sao ạ?” Conner hào hứng hỏi. “Ý bà là trong thế giới cổ tích có rồng sao?”

“Hàng đống,” Mẹ Ngỗng đáp. “Đó là một thời kỳ hỗn loạn! Nhìn đâu cũng thấy thảm họa và thịt bị nướng cháy! Giờ thì chúng tuyệt chủng rồi, cũng giống như loài khủng long của các cháu vậy.”

“Bà có từng thấy một con nào chưa?” Conner hỏi.

“Ta từng đấu vật với chúng, rất lâu trước khi ta chuyển sang món phép thuật và kể chuyện,” Mẹ Ngỗng kể với nụ cười tự mãn.

Conner nheo mắt nhìn bà. “Bà đang trêu cháu đó sao?” cậu hỏi.

Mẹ Ngỗng xắn tay áo lên và chỉ cho Conner thấy một vết bỏng lớn trên tay phải. “Cái này nào phải từ nấu ăn mà ra, hả nhóc,” bà nói.

Conner chỉ biết trân trối nhìn bà, miệng há hốc. Trong cả đời mình, cậu bé chưa bao giờ ấn tượng mạnh với ai đến thế, và Mẹ Ngỗng khoái trá tận hưởng sự ngưỡng mộ đó.

Bà đã sống qua thời kỳ Trung Cổ và Phục Hưng sao?” Alex ngạc nhiên. “Chắc là bà đã được gặp nhiều người và đến nhiều nơi lắm!”

“Ta đã mở ra thời kỳ Phục Hưng đấy, cháu yêu,” Mẹ Ngỗng khoe, như thể đó chỉ là một bữa tiệc trà mà bà từng tổ chức.

Giờ thì bọn trẻ cảm thấy đã bị bà dắt mũi.

“Ta đã làm thế thật mà!” Mẹ Ngỗng quả quyết. “Lúc đó chỉ có ta, bà nội của các cháu, Rosette, Skylene và Violetta thôi. Chúng ta đang phát chán với thế giới con người thì một đêm nọ, ta mở một bữa tiệc lớn. Chúng ta đã có một quãng thời gian tuyệt vời. Điều tiếp theo ta biết là khi bọn ta trở lại vài thập kỷ sau, cả châu Âu đã bắt chước bọn ta.”

“Bà của chúng cháu đã có mặt ở đó sao ạ?” Conner ngạc nhiên.

“Ồ, phải,” Mẹ Ngỗng đáp. “Lúc đó bà ấy vui vẻ lắm. Sau khi có cha các cháu, bà ấy trở thành một người mẹ hiền quá mức. Đó là lý do mà bà ấy có cái tên hiệu đó, Bà Tiên Đỡ Đầu – vì bà luôn ân cần và dịu dàng như người mẹ với tất cả mọi người.” Alex và Conner nhìn nhau. Dù có giận bà bao nhiêu đi nữa, càng biết nhiều về bà, chúng càng thấy bà phi thường hơn.

“Các cháu biết không,” Mẹ Ngỗng tiếp tục, “Leonardo da Vinci và ta từng hẹn hò nhau đấy.”

Alex hít vào một hơi. “Cháu không tin đâu! Giờ thì bà đang bịa chuyện đấy!”

Mẹ Ngỗng đảo tròn mắt và nhìn thẳng vào mắt Alex, rất mực nghiêm túc. “Cháu nghĩ vì sao ông ấy lại cố gắng chế tạo cái cỗ máy bay đó? Ông ấy cố gắng theo kịp ta và Lester đấy. Này, Lester, kể cho mấy đứa nhóc này là ta đã hẹn hò với Leonardo đi! Chúng không tin ta kìa!”

Lester xuất hiện ở cửa sổ nhà bếp. Chú ngỗng gật đầu, xác nhận tin tức này với bọn trẻ. Chúng vô cùng sửng sốt.

“Hiển nhiên rồi, lúc đó ta chưa lấy tên là Mẹ Ngỗng,” bà kể. “Tên hiệu của ta là Mona Lisa.”

“Bà là Mona Lisa á?” Conner kinh ngạc.

“Bức tranh nổi tiếng đó sao?” Alex sững sờ.

“Vì sao mấy đứa trẻ cứ nghĩ là người ta đánh lừa chúng nhỉ? Ta đâu có lý do nào để nói dối các cháu,” Mẹ Ngỗng bảo bọn trẻ. “Leo, ta từng gọi ông ấy thế, làm ta cười. Nhưng điều đó quá rõ trong bức tranh của ta còn gì.”

Alex và Conner trân trối nhìn bà mà miệng há hốc. Chúng không biết nên tin vào cái gì nữa.

“Vì sao bà lại có tên hiệu vậy ạ?” Conner hỏi.

“Ta bảo cháu rồi mà, ta có kẻ thù!” Mẹ Ngỗng giải thích. “Ta đã dùng nhiều biệt danh qua năm tháng… Guinevere, Mona Lisa, Nàng Gopa, Cúm Ngỗng… đều là ta cả đấy. Nhưng giờ thì ta chỉ đơn giản là Mẹ Ngỗng thôi. Cái tên hợp với ta nhất.”

Bob cũng ngỡ ngàng không kém gì bọn trẻ. Ông ngồi đó, con người của giáo dục và khoa học, từ từ mất đi niềm tin vào những thứ tưởng đã biết.

“Vậy bà và các vị tiên đã phổ biến các câu chuyện cổ tích y hệt suốt từ bấy đến giờ sao?” ông Bob hỏi.

“Chúng ta truyền lại câu chuyện như chúng vốn thế,” Mẹ Ngỗng đáp. “Lịch sử cận đại của chúng ta đã có tác động lớn nhất lên thế giới này – các câu chuyện về Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, Bạch Tuyết, Lọ Lem, vân vân và vân vân – đó là lý do bọn ta gọi đó là Thời kỳ Hoàng Kim. Không may thay, thế giới này bắt đầu phát triển càng nhiều, thì thời gian ở đây càng có vẻ trôi qua nhanh hơn so với thế giới bọn ta. Bọn ta sợ rằng các câu chuyện sẽ thất truyền cùng với thời gian, vì vậy bọn ta đã tuyển mộ vài người của thế giới này giúp bọn ta.”

“Như anh em nhà Grimm đấy à?” ông Bob hỏi, bắt đầu hiểu ra.

“Anh em nhà Grimm, Hans Christian Andersen, Walt Disney…” Mẹ Ngỗng liệt kê. “Nhưng giờ thì chúng ta đã thôi tuyển người và chủ yếu tự làm việc đó. Không còn sự chênh lệch về thời gian để mà lo ngại nữa. Và thế giới bọn ta trở nên thật yên bình sau khi Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi được thành lập, bọn ta cần có gì đó để làm chứ.”

“Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi?” ông Bob thắc mắc.

“Nó đại loại như Liên Hiệp Quốc của chúng ta ấy,” Alex giải đáp. “Tất cả các vị vua và nữ hoàng phải ký một hiệp ước để duy trì hòa bình.”

“Liên minh gồm có các vua và nữ hoàng, Bà Tiên Đỡ Đầu, Hội đồng Tiên, và ta nữa,” Mẹ Ngỗng nói thêm. “Mọi chuyện đang diễn tiến rất rốt. Thế giới của bọn ta đã được bình yên kha khá… ừm, cho đến lúc này, thế đấy.”

Mẹ Ngỗng đưa mắt nhìn bọn trẻ - bà đã được dặn không nhắc tới tình cảnh hiện tại.

Bob khẽ gật đầu. “Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu hết rồi,” ông nói. “Chỉ trừ một điều: Bà nói đã từng có sự chênh lệch thời gian giữa hai thế giới? Chuyện gì đã xảy ra?”

Mẹ Ngỗng khoát tay về phía bọn trẻ. “Hai đứa nhóc này xuất hiện,” bà trả lời với một nụ cười. “Chúng là những đứa con đầu tiên của cả hai thế giới và bằng cách nào đó, chúng đã kết nối hai thế giới với nhau. Phép màu luôn xảy ra theo những cách huyền bí, lúc nào cũng vậy.”

Ông Bob nhìn sang bọn trẻ với một nụ cười đầy ấn tượng.

“Chúng cháu đại loại cũng là những nhân vật quan trọng đấy,” Conner nói.

Ông Bob mỉm cười với cậu bé. “Ừ thì, ta cứ tưởng là mình biết rõ một ai đó, phải không, các cháu?” ông vừa nói vừa nháy mắt.

Một giờ sau, ông Bob đã đi làm và bọn trẻ bắt đầu một ngày thơ thẩn quanh nhà, chỉ có nỗi lo lắng để mà tiêu khiển. Chúng đã quá mệt mỏi cũng những nỗi lo âu đó vơ vẩn trong đầu.

Những ngày tiếp theo không đến nỗi căng thẳng như tuần trước. Mẹ Ngỗng không nghiêm khắc như Xanthous, và điều đó cho bọn trẻ một sự nhẹ nhõm lớn lao. Những người lính phải đánh thức bà dậy những khi bà đang đánh một giấc để nhắc bà về “ca trực thần lùn.”

Tinh thần Alex phấn chấn hơn khi thấy Conner trở nên thân thiết với Mẹ Ngỗng. Hai người gần như không bao giờ xa nhau. Vào ban ngày, họ sẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phía trước nhà và bày trò chơi khăm người đưa thư (Mẹ Ngỗng sẽ vẫy tai để dịch chuyển cái thùng thư sang chỗ khác những khi ông ấy quay lưng lại). Sau bữa tối, nếu không xem đấu vật chuyên nghiệp, Mẹ Ngỗng và Conner sẽ chơi đánh bài với những người lính. Bà còn chỉ cho Conner cách giấu quân át vào ống tay áo.

Alex không hé cho em trai biết về kế hoạch đang dần hình thành trong đầu mấy ngày nay. Một mình đi ngược lại mong muốn của bà đã đủ làm cô bé thấy tội lỗi; cô bé không muốn kéo thêm em mình vào.

Một đêm nọ, Conner đi ngủ sớm còn Alex vẫn thức, quan sát Mẹ Ngỗng. Bà đang ngồi bên bàn bếp, cái bình thủy trong tay, nhớ về thế giới cổ tích cùng những người lính. Alex có thể thấy bà đang vui vẻ quá trớn, bởi vì đôi mắt bà rực lửa, bà nói nhịu và điệp vần.

“Ta chưa từng được vui vẻ như thế này từ khi còn rất trẻ - và ta từng tùng tùng tùng tùng, với ba người đàn ông trong chậu tắm!” Mẹ Ngỗng phá lên cười và chuyền cái bình giữ nhiệt đi vòng quanh bàn. Quân lính mỗi người hớp một ngụm lớn và ít lâu sau, mắt họ bắt đầu trĩu xuống.

“Mẹ Ngỗng, tôi có thể thú thật với bà một điều không?” một người lính buồn bã nói. “Tôi là một trong những người lính của đức vua đã cố gắng gắn Humpty Dumpty trở lại như cũ. Tôi biết hai người rất thân với nhau; tôi rất xin lỗi vì đã không thể giúp cậu ấy.”

Đôi mắt Mẹ Ngỗng ngấn nước khi bà nhớ lại người bạn đã mất và cái đêm cậu ta gặp tai nạn khủng khiếp đó.

“Humpty và ta ngồi trên tường đá, Humpty và ta thật là gan dạ,” Mẹ Ngỗng ngâm nga. “Humpty bị ngã, tức thì ngay đó, Humpty tội nghiệp tửu lượng kém thay. Ta nhớ cậu bạn trứng đó quá!”

Mẹ Ngỗng vùi mặt vào lòng bàn tay và thổn thức trong vài phút.

Một lúc sau, bà choàng dậy, lấy lại cái bình giữ nhiệt và ngồi vào chiếc ghế đu bên lò sưởi.

Bà búng ngón tay và một ngọn lửa xuất hiện trong lò. Bà đưa bình lên định nốc thêm một ngụm cuối cùng, nhưng rồi thất vọng khi phát hiện bà và những người lính đã uống cạn. Đây là thời khắc mà Alex hằng trông đợi.

Cô bé lẻn vào nhà bếp và lấy ra chai sâm-panh mà chú Bob đã mang đến vào đêm cầu hôn. Alex hy vọng tối nay em có thể tận dụng nó thật tốt.

Mẹ Ngỗng bắt đầu thiếp đi trên chiếc ghế đu thì giật mình choàng tỉnh vì một tiếng bụp thật lớn. Alex đã bật nút chai sâm-panh ngay sau lưng bà.

“Bà muốn thêm một chút không?” Alex hỏi và chỉ vào cái bình rỗng mà Mẹ Ngỗng đang nắm chặt.

“Ồ, cháu thật tử tế,” Mẹ Ngỗng thốt lên, hơi lúng túng. Bà giơ cao cái bình, Alex rót đầy đến tận miệng rồi đặt chai sâm-panh qua một bên.

“Cháu rót nặng tay đấy; ta rất thích những bé gái như cháu,” Mẹ Ngỗng nhận xét và hớp ngụm đầu tiên. “Món này ngon. Cháu có chắc nó không phải của để dành cho một dịp đặc biệt nào không?”

“Chú Bob để dành nó cho buổi tiệc cầu hôn mẹ cháu, nhưng kế hoạch đó đã đổ sông đổ biển khi mẹ bị bắt cóc,” Alex sốt ruột đáp rồi ngồi xuống sàn bên cạnh ghế Mẹ Ngỗng.

“Những đứa trẻ ngoan như các cháu lẽ ra không phải nếm trải những gì các cháu đã trải qua,” Mẹ Ngỗng buồn bã nói và âu yếm vuốt tóc Alex. Đôi mắt bà đượm buồn nhưng càng lúc càng trĩu xuống và đờ đẫn thêm sau từng ngụm rượu. Alex suýt nữa đã đạt được cái em muốn – suýt thôi.

“Conner và cháu đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau và lúc nào chúng cháu cũng xoay xở vượt qua mọi chuyện,” Alex giãi bày. “Vì vậy, chắc bà có thể tưởng tượng chúng cháu bức bối như thế nào khi không được biết chuyện gì hết. Chúng cháu phải trưởng thành sớm thế nào cũng không có ý nghĩa gì; chúng cháu vẫn bị đối xử như trẻ nít.”

Một tiếng ngáy to vang lên từ Mẹ Ngỗng; bà đã thiếp đi. Alex vỗ vỗ vào bà đến khi bà tỉnh lại.

“Hử?” Mẹ Ngỗng mắt nhắm mắt mở hỏi. “Cháu đang nói gì vậy, cháu yêu?”

Alex suy nghĩ thật nhanh. Mẹ Ngỗng đang ở lưng chừng giữa hai trạng thái: tỉnh táo và mơ màng, Alex muốn tận dụng tối đa cơ hội này.

“Bà đang kể cho cháu nghe tình hình ở thế giới cổ tích tồi tệ ra sao,” Alex nói, gật gù để cho có vẻ thuyết phục.

Mẹ Ngỗng gục gặc đầu. “Nói mọi chuyện thật tệ hại thì vẫn còn nhẹ bỗng - bụi gai và dây leo lại bao phủ phương Đông,” bà nói rồi đờ đẫn nhìn quanh. “Ta nghĩ ta đã uống quá nhiều rồi, căn phòng đang quay mòng mòng…”

“Chuyện đó thật tệ quá,” Alex nhận xét và lập tức rót đầy bình thủy của Mẹ Ngỗng. “Nhưng chắc chắn là Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi có thể xử lý được mấy cây dây leo và bụi gai, phải không ạ?”

Alex đẩy chiếc bình về phía bà. Mẹ Ngỗng hớp một ngụm từ đó.

“Dây leo và bụi gai chẳng phải điều kinh khủng – mà phép thuật đứng sau quá sức hùng cường,” Mẹ Ngỗng giải thích. “Họ cố gắng tìm ả trước khi ả tấn công – nhưng bất hạnh thay thời gian không còn nữa.” Đầu bà gục xuống ngực và bà lại lịm đi. Alex lắc người bà hòng làm bà tỉnh dậy. Lần này cô bé gặp nhiều khó khăn hơn trước.

“Ta xin lỗi, cháu yêu, ta không cố ý thiếp đi giữa khi cháu đang nói,” Mẹ Ngỗng phân trần. Mắt bà hầu như lé đi vì kiệt sức. “Cháu vừa nói gì đấy?”

Alex suy nghĩ nhanh như chớp. “Cháu vừa nói cháu hy vọng bà sẽ tìm được bà ta, dù đó là ai đi nữa,” cô bé đáp.

Mẹ Ngỗng gật đầu. Bà nhẹ nhàng vuốt lên một bên má Alex. “Đừng sợ hãi quá – họ sẽ sớm tìm ra Ezmia,” Mẹ Ngỗng nói.

Alex chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó trước đây.

“Ezmia?” cô bé thắc mắc. “Ezmia là ai?”

Mắt Mẹ Ngỗng mở to gấp đôi. Nếu bà không say quá rồi thì hẳn bà đã ngồi dựng dậy trong ghế. Alex biết đây là một thông tin lẽ ra không được tiết lộ cho cô bé và em trai biết.

“Ôi trời ơi,” Mẹ Ngỗng kêu lên và nấc cục. “Làm ơn đừng cho bà các cháu biết điều ta vừa nói.”

“Cháu sẽ không mách bà nội đâu, cháu thề đấy,” Alex cam đoan. Mẹ Ngỗng thả lỏng người nhẹ nhõm. “Chỉ cần bà cho cháu biết bà ta là ai,” Alex thêm vào.

Mẹ Ngỗng trở nên căng thẳng, căng hết mức có thể với từng ấy rượu bà đã nốc vào. “Ta không thể. Ta đã hứa với bà các cháu rằng ta sẽ không hé môi nói nửa lời!” bà bảo.

“Vậy thì bà đừng nói; hãy ngâm thơ đi,” Alex gợi ý. Cô bé đứng dậy và nhìn sâu vào mắt Mẹ Ngỗng, khao khát được biết rõ mọi chuyện hơn bao giờ hết. “Rồi thì cuối cùng cháu cũng sẽ biết thôi. Đó chỉ là vấn đề thời gian – nên bà làm ơn cho cháu biết đi, Ezmia là ai?

Mẹ Ngỗng nhìn quanh nhà để đảm bảo rằng họ chỉ có một mình và hớp thêm một ngụm cuối cùng từ bình thủy. Bà không nhìn sang Alex mà hướng về phía ngọn lửa, tránh nhìn vào mắt cô bé trong khi bà nói ra cái tin đã thề sẽ không để lộ ra.

“Trong nhiều năm trời người ta tưởng ả chết rồi – ả ở đâu, ai biết và ai dám hé môi. Trong bóng đêm, lập mưu tính kế và chờ thời, thịnh nộ bừng bừng ả rắp tâm rửa hận. Hàng thế kỷ căm hờn và đau buồn xui khiến, ả quyết tâm biến ngày mai thành cõi kinh hoàng. Lời nguyền ả không vùi công chúa vào giấc ngủ ngàn thu, ả liền lập mưu hủy diệt toàn thế giới. ‘Hạnh phúc mãi mãi’ sẽ chỉ còn là quá khứ - vì Phù thủy Hắc Ám đã trở lại xứ này…”

Mẹ Ngỗng nhắm mắt lại, lần này không phải vì mệt mỏi, mà vì xấu hổ. Alex nghe không sót một lời.

“Phù thủy Hắc Ám ư?” Alex kinh ngạc, kết hợp từng dòng thơ của Mẹ Ngỗng lại với nhau. “Phù thủy Hắc Ám, cái bà từng tìm cách giết chết Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đã trở lại sao?”

“Phải,” Mẹ Ngỗng đáp. “Tên của bà ta là Ezmia, và bà ta đã bắt được mẹ của cháu…”

Đầu bà gục xuống ngực và bà chìm vào giấc ngủ say sưa nhất mà Alex từng thấy trước nay. Tiếng ngáy của bà vang vọng khắp ngôi nhà lặng ngắt.

Alex đưa mắt nhìn quanh phòng. Tim em đập thình thịch. Alex phải ngừng lại lấy hơi, vì tin này làm cho em sững sờ đến quên cả thở. Mọi chuyện xảy ra như thể bộ não của Alex đã chuyển sang chế độ lái tự động. Cô bé lập tức chạy lên lầu và vào phòng ngủ. Em dốc tất cả sách vở, bút thước ra khỏi ba lô và dồn bao nhiêu là quần áo vào đó cho đến khi chật cứng mới thôi. Cô bé choàng thêm một chiếc áo rồi xỏ đôi giày thể thao của mình.

Alex chạy xuống cầu thang rồi vào nhà bếp. Em mang theo tất cả thức ăn và nhu yếu phẩm cần thiết cho một chuyến đi dài: dao, diêm, chai nước… Alex không mấy thận trọng khi đi qua những người lính say khướt bên bàn. Cô bé quyết tâm đến độ nếu có bị bắt gặp khi đang bỏ trốn đi nữa, em cũng không nghĩ có ai hay điều gì ngăn cản được mình.

Alex ra cửa trước, đạp xe vòng qua hiên và xuống làn đường. Cô bé ngoái nhìn những bức tượng thần lùn, và trong khi họ hoàn toàn bất động, cô bé biết những người lính bên trong vẫn đang tỉnh táo.

“Tôi biết các anh không thể ngăn tôi lại, vì tôi không hề gặp nguy hiểm,” Alex gọi với lại chỗ những bức tượng. “Vẫn chưa,” cô bé thì thầm thêm vào.

Cô bé guồng chân đạp xe vào màn đêm nhanh hết mức có thể, biết rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi một người lính hay Mẹ Ngỗng đuổi theo. Alex không có kế hoạch gì nhiều, nhưng cô bé biết nơi mình đang hướng tới; đó là căn nhà nhỏ của bà nội trên vùng núi.

Những chuyến ghé thăm bà của gia đình Alex ngày trước luôn mất đến vài giờ, dù cả nhà đi bằng xe hơi, vì vậy, cô bé biết mình còn cả một hành trình dài phía trước khi đi xe đạp. Nhưng nếu có nơi nào mà cô bé có thể tìm thấy một món đồ gì của bà để “khởi động” hay “kích hoạt”, mở ra một lối vào thế giới cổ tích, thì đó là nhà của bà nội.

Alex ngoái nhìn nhà mình lần cuối trước khi nó khuất khỏi tầm mắt. Một giọng nói khẽ vang lên trong đầu bảo rằng phải rất lâu nữa em mới lại nhìn thấy nó, nhưng Alex sẵn lòng đón nhận cảm giác đó. Không cần biết ước muốn của bà là gì, Alex sẽ tìm được cách vào Miền Cổ Tích và cứu mẹ mình – dù cho em có phải chết trong khi cố gắng làm điều đó.