Chương 8 - Ngôi Nhà Nhỏ.
Chiều hôm sau, Alex thức giấc giữa một cánh đồng dày cỏ. Cô bé nhìn quanh và càu nhàu một mình. Em đã đạp xe suốt đêm và chỉ dừng lại bên đường để nghỉ ngơi một lúc. Rõ ràng là cái một lúc đó đã kéo dài hơn dự định của em vài tiếng đồng hồ.
Cô bé đang ở dưới chân vùng núi mà ngôi nhà nhỏ của bà tọa lạc. Từ lần ghé thăm trước của Alex và em trai đến nay đã lâu lắm nên thật khó để nhớ ra hướng đi chính xác. Khi vùng chân đồi xung quanh dần chuyển sang địa hình núi, cô bé dừng lại ở một trạm xăng để mua một tấm bản đồ. Những con đường ngoằn ngoèo với nhiều ngã rẽ dẫn lên sườn núi làm cho việc định hướng càng lúc càng khó khăn hơn. Cô bé phải liên tục xem lại bản đồ trong khi đi, đảm bảo rằng mình đang đi theo đúng hướng đông bắc. Cô bé nhớ rằng cha mẹ từng lái xe theo hướng này đến khi hết đường.
Alex rất áy náy khi bỏ lại em trai ở nhà, nhưng cô bé không muốn lôi cậu em vào kế hoạch bộc phát của mình. Tuy nhiên, khi đêm xuống và Alex buộc phải dựng trại bên đường một mình, cô bé ước rằng có em trai đang ở đây, đồng hành với mình.
Alex không thể quyết định được đi vào rừng rậm trong thế giới cổ tích hay trong thế giới này, cái nào nguy hiểm hơn. Dù không có Bầy Sói To Hung Tợn, em chắc rằng ở đây vẫn có lũ sói thường.
Nhưng nếu lúc này không thể đối phó được với một con sói tầm thường, làm sao em có thể chống lại Phù thủy Hắc Ám hùng mạnh khi tìm thấy bà ta? Alex không nghĩ vung vẩy một cành cây to có thể dọa được người phụ nữ đã nguyền rủa cả một vương quốc suốt trăm năm.
Càng nghĩ về chuyện này, cô bé càng thấy khó hiểu. Cái bà Ezmia này muốn gì ở mẹ mình chứ? Làm sao bà ta lại bắt được mẹ? Nếu các vị tiên đã không tìm được bà ta hay mẹ, cái gì làm cho Alex nghĩ rằng mình có thể?
Alex và em trai biết rõ về Phù thủy Hắc Ám hơn người khác tưởng. Trong cuộc gặp gỡ với Hoàng hậu Độc Ác, bọn trẻ được biết Phù thủy Hắc Ám đã bắt cóc Hoàng hậu Độc Ác khi bà còn là một cô bé và lợi dụng bà làm con cờ trong âm mưu thống trị thế giới cổ tích.
Alex nằm trên mặt đất, dùng ba lô làm gối và nghĩ ngợi lo lắng vẩn vơ cho đến khi rốt cuộc, cô bé cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trước khi mặt trời lên, Alex đã tiếp tục hành trình. Cô bé đạp xe qua những con đường quanh co tiếp nối nhau tới nửa buổi chiều. Đột ngột, chiếc xe xóc nảy làm cô bé chúi người về phía trước và suýt ngã khỏi xe khi bánh trước cán vào một hòn đá nhọn, rồi xẹp hẳn.
“Đừng giỡn chứ!” Alex kêu lên và tức tối đẩy chiếc xe đạp vô dụng sang bên lề đường. Cô bé phải đi bộ hết quãng đường còn lại thôi – dù cho nó dài bao nhiêu chăng nữa.
Khoảng một giờ sau, tinh thần Alex phấn chấn lên hẳn khi trông thấy một chiếc cầu gỗ trên con đường phía trước. Hồi Alex và Conner còn nhỏ, trông thấy chiếc cầu này nghĩa là chúng đã sắp đến nhà bà. Alex biết đã gần tới đích rồi.
Cô bé thả bộ tới chiếc cầu mà lòng nhẹ nhõm, nhưng càng tới gần, khung cảnh càng có vẻ xa lạ hơn. Chiếc cầu có vẻ quá nhỏ so với hình ảnh trong trí nhớ. Có phải vì khi đó Alex còn quá nhỏ không? Vẻ mục nát của chiếc cầu cũng làm cô bé nản lòng. Những mẩu gỗ long ra và mục ruỗng một cách đáng sợ.
Alex bước vài bước lên cầu và xem xét nó kỹ hơn. Nó trông có vẻ không đúng lắm. Một chiếc xe hơi không thể nào lên được chiếc cầu này. Cô bé nhìn qua thành cầu.
Hàng trăm thước bên dưới là bờ sông sỏi đá cạn khô. Cây cầu mà cả nhà cô bé từng đi qua chỉ cao hơn dòng nước bên dưới vài thước.
Alex thở dài. Em đã bị lạc.
Cô bé quay đầu và bắt đầu đi ngược trở lại thì bỗng nghe thấy tiếng răng rắc. Trước khi kịp nhận ra âm thanh đó đến từ đâu, Alex đã rơi xuyên qua thân cầu, gỗ mục vỡ ra dưới chân em.
Cô bé thét lên và nắm lấy thân cầu. Em cố gắng tuyệt vọng để kéo mình lên, nhưng chẳng ích gì; cô bé có thể nghe tiếng gỗ vỡ ra dưới sức nặng của mình.
“Cứu với!” Alex kêu lên. “Ai đó cứu tôi với!”
Alex không biết mình đang gọi ai nữa. Theo như những gì em biết thì em chỉ có một mình trên núi và sắp rơi xuống đất tan xác.
“Không! Không! Không” Alex tự nhủ. “Không thể kết thúc thế này được! Không thể kết thúc thế này được!”
Cô bé cố gắng kéo mình lên lần nữa. Một tiếng rắc lớn vang lên và em tuột xuống sâu hơn, gần hơn với mặt đất lởm chởm đá bên dưới.
Hai bàn tay chụp lấy Alex vừa kịp lúc. Cô bé nhìn lên và thấy một gương mặt quen thuộc đang cúi nhìn mình. Thoạt đầu, cô bé ngỡ đó là cha nhưng rồi nhận ra Conner – đó là một khoảnh khắc lạ lùng khi cô bé nhận ra em trai mình đã lớn lên biết chừng nào.
Mặt cậu bé đỏ bừng khi gắng hết sức giữ lấy chị. “Làm đi, Lester! Kéo chúng ta lên nào, anh bạn!” cậu bé gằn giọng.
Conner và Alex từ từ được kéo lên. Khi Alex đã lên được trên cầu, cô bé có thể thấy mỏ của Lester đang ngoạm chặt quần của Conner, kéo cậu lên, còn cậu thì kéo chị mình theo. Chú ngỗng khổng lồ lôi bọn trẻ qua cầu cho đến khi chúng được an toàn trên mặt đất vững chãi.
Bọn trẻ và Lester ngồi bệt trên mặt đất cho đến khi họ lấy lại được hơi sức.
“Lúc này em ghét chị hết sức,” Conner nói giữa những tiếng thở hổn hển.
“Buồn cười thật, vì chị chưa bao giờ yêu em hơn lúc này,” Alex nói với một nụ cười rạng rỡ và lăn tới ôm chầm lấy cậu em. “Cảm ơn em. Chị nợ em lần này vậy!”
“May đấy, với cái đống rắc rối mà chúng ta đang chuốc vào thân, em biết chị sẽ sớm có cơ hội đền đáp em thôi,” cậu bé nói.
Lester kêu quác quác như thể muốn nói với bọn trẻ, “Đừng lo cho tôi, tôi vẫn ổn!”
“Chị ấy cũng nợ anh bạn đấy, Lester, đừng lo!” Conner đáp.
Bọn trẻ đứng dậy và phủi bụi. Chúng bị những mẩu vụn gỗ mục bám khắp người. Lester cũng đứng dậy rồi vươn dài cổ và mỏ của chú.
“Làm sao em biết được chị đi đâu?” Alex hỏi.
“Đoán mò ấy mà!” Conner đáp. “Chị còn không thể bỏ nhà đi như một thiếu niên bình thường được nữa. Phải để lại thư mới chịu! Em đoán chị chỉ có thể tìm đến một nơi thôi. Lester và em đã bay vòng vòng tìm chị suốt ngày, rồi cuối cùng, bọn em cũng trông thấy chiếc xe đạp của chị.”
“Mẹ Ngỗng có biết chị đang ở đâu không?” Alex hỏi.
“Em đã giấu kín mọi chuyện cho chị từ lúc phát hiện chị biến mất. Em nói với Mẹ Ngỗng rằng chị bị bệnh và nôn mửa khắp phòng. Sau đó, khi bà ấy không để ý, em cuỗm lấy chú ngỗng và đi tìm chị,” Conner kể.
“Làm sao em làm được thế?” Alex ngạc nhiên.
“Ừ thì, có vẻ chú ngỗng cảm thấy không được coi trọng đúng mức và cho rằng bằng cách về phe em, chú ta có thể cho Mẹ Ngỗng một bài học,” Conner giải thích. “Chẳng phải em biết nói tiếng ngỗng hay gì đâu, nhưng em đoán đó là nguyên do chính, phải không, anh bạn?”
Conner quay sang Lester và chú ngỗng khổng lồ gật đầu.
“Vì sao chị lại không đưa em theo cùng?” cậu bé giận dữ hỏi. “Làm sao chị có thể bỏ em lại, mặc em bị nhốt trong nhà chứ? Chị đang cố gắng giải quyết mọi chuyện một mình hay sao vậy? Không hay đâu, Alex.”
Alex ngượng ngùng cúi đầu. “Phát hiện ra chị bỏ đi cũng đủ làm bà giận, chị không muốn kéo theo em nữa,” cô bé phân trần. “Và chị đã phát hiện ra kẻ nào bắt mẹ đi rồi! Chị đã moi được tin đó từ Mẹ Ngỗng đấy.”
“Đó là lý do mà chị đột ngột bỏ đi sao?” Conner vỡ lẽ.
“Thế thì, kẻ nào bắt mẹ vậy?! Chị biết được chuyện gì rồi?!”
Giờ Alex đã hiểu vì sao bà nội giữ kín mọi chuyện, không cho chúng biết. Cô bé cảm thấy thật tệ khi biết sắp làm cho em trai phải lo lắng như mình.
“Có vẻ như Phù thủy Hắc Ám đã trở lại,” Alex giải thích cho em. “Phù thủy Hắc Ám, kẻ từng nguyền rủa Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, đang gieo rắc nỗi sợ khắp thế giới cổ tích và chính mụ ta đã bắt mẹ đi.”
“Cái gì?” cậu bé bàng hoàng thốt lên. “Phù thủy Hắc Ám muốn gì ở mẹ chứ?”
“Chị không biết,” Alex đáp. “Chị đã vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra được lý do gì cả.”
“Chờ đã, em tưởng Phù thủy Hắc Ám chết rồi chứ,” Conner nói. “Hoàng hậu Độc Ác kể với chúng ta rằng bà ấy đã đầu độc mụ ta, khiến mụ ta phải bỏ chạy và mất mạng. Chị nhớ không?”
“Chị đoán là bà ấy đã lầm,” Alex nói. “Tên mụ ta là Ezmia – và mụ ta vẫn còn sống.”
“Và đó là lý do làm cho chúng ta mãi mà không được gặp bà à?” Conner hiểu ra.
“Chị cho là thế,” Alex đáp.
Conner sải bước vòng vòng trên đường, vừa đi vừa nghĩ ngợi.
“Chúng ta phải đi vào thế giới cổ tích thôi,” Conner nói. “Chúng ta phải cứu mẹ.”
“Chị đồng ý, nhưng khi tới đó rồi thì mình phải làm gì đây? Có gì mình làm được mà các vị tiên không thể?” Alex hỏi.
“Có lẽ chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả,” Conner đáp. “Nhưng thêm hai người nữa cố gắng cứu mẹ thì cũng đâu có hại gì. Hơn nữa, thế còn hơn ngồi một chỗ mà chờ nghe tin xấu.”
Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên gương mặt Alex; cô bé hoàn toàn đồng ý.
“Hãy cố gắng tới được nhà của bà trước khi mặt trời lặn,” Alex nói. “Em có biết chúng ta đang ở đâu không? Chúng ta gần tới chưa?”
Conner nhìn bao quát cảnh đồi núi xung quanh. “Ừ, chúng ta gần tới rồi!” cậu bé nói rồi chỉ về đỉnh núi bằng phẳng xa xa. “Nhà bà nội ở ngay bên kia đỉnh núi đó thôi! Em nhớ đã từng trông thấy nó khi chúng ta còn nhỏ, em còn mong cho nó là núi lửa nữa!” “Em có chắc không?” Alex hỏi.
“Chắc mà,” Conner quả quyết. “Đi thôi. Lester, anh bạn có thể đưa bọn ta về hướng đỉnh núi đó chứ?”
Lester ngóc đầu lên trông về hướng Conner chỉ, buông ra một tiếng thở dài rất kịch, rồi gật đầu.
Conner trèo lên lưng Lester, rồi chìa tay ra cho Alex. “Trèo lên đi,” cậu bảo.
Alex ngần ngại. “Em có chắc là an toàn không đấy?” cô bé hỏi.
Lester kêu lên quang quác, cảm thấy bị xúc phạm.
“Chị phải thử đi, Alex,” Conner hào hứng nói. “Em đã hiểu vì sao M.N.G lại chọn cách đi lại này.”
“M.N.G?” Alex thắc mắc.
“Mẹ Ngỗng Già,” Conner giải thích. “Đó là biệt danh em đặt cho bà ấy – bà ấy gọi em là C-Dog.”
Alex nhún vai rồi cầm lấy tay em. Cô bé phốc lên lưng chú ngỗng to lớn và ôm chặt lấy thắt lưng cậu em.
Conner nắm lấy dây cương, sẵn sàng cất cánh. “Bay lên nào, Lester!” cậu bé ra lệnh.
Lester dang rộng cánh; sải cánh của chú trông hùng vĩ hơn nhiều dưới ánh sáng ban ngày. Chú ngỗng lùi lại vài bước rồi lạch bạch lao tới, vừa chạy vừa vỗ cánh thật lực, rồi lao vào không trung, cao dần, cao dần.
Conner nói đúng, đó là một trải nghiệm phi thường. Từ điểm nhìn của loài chim, ngọn núi bên dưới trông hùng vĩ hơn rất nhiều. Bọn trẻ chưa bao giờ cảm thấy tự do như thế.
“Chị hy vọng không ai trông thấy chúng ta,” Alex nói, sợ sệt nhìn xuống những con đường và thị trấn nhỏ xíu ở bên dưới.
“Em chỉ mong giờ không phải là mùa săn ngỗng,” Conner đáp.
Lester quàng quạc kêu lên và quay đầu nhìn cậu bé, vẻ kinh hãi.
“Ta chỉ đùa thôi, Lester,” Conner nói. “Thư giãn đi nào!”
Lester bay về hướng đỉnh núi. Vài phút sau, bọn trẻ đã bay qua đó. Conner có chút thất vọng khi thấy nó đúng là một đỉnh núi bằng, chẳng có dấu vết nào của nham thạch lỏng bên trong cả.
“Để ý tìm ngôi nhà nhé,” cậu bé bảo chị. “Nó sẽ hiện ra ngay đấy.”
Alex đưa mắt rà soát mặt đất bên dưới. Thật khó để thấy được bất cứ cái gì khác ngoài lớp lớp ngọn cây và thỉnh thoảng là vài cái ống khói. Cô bé bắt gặp một cây cầu quen thuộc và dõi mắt theo con đường uốn lượn băng qua nó, đi vào khu rừng phía trước. Ở cuối đường, cô bé có thể nhận ra mái một ngôi nhà nhỏ, hệt như trong tranh vẽ.
“Chị thấy nó rồi! Chị thấy nó rồi!” Alex reo lên và chỉ về phía nó. “Đó là nhà của bà nội đấy!”
Lester đáp xuống trước ngôi nhà vừa khi mặt trời bắt đầu lặn. Alex và Conner trèo xuống khỏi lưng chú ngỗng và xem xét ngôi nhà của bà.
“Oa,” Conner thốt lên.
“Chắc chắn là nó không giữ được tình trạng như khi chúng ta rời đi nữa,” Alex nói.
Rõ ràng là ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu. Bãi cỏ trước sân đã chết héo một phần và ở vài chỗ, cỏ lại mọc lên um tùm; vườn hoa đã chen đầy cỏ dại và lưỡi cỏ cũng cao ngang bọn trẻ. Dây leo cũng bò lên tường nhà, rễ đã bén lên đó.
Chiếc xe màu xanh trời của bà bọn trẻ được đậu ngoài sân nhưng đã nhiều năm không ai lái. Một lớp bụi phủ lên nó, và một thành phố mạng nhện đã chăng mắc sầm uất giữa các bánh xe.
Mặc dù ngôi nhà chỉ là một thứ gần như đạo cụ, vì bà nội bọn trẻ chỉ đến sống ở đó những khi chúng đến thăm, nó vẫn là nơi lưu giữ những kỷ niệm hạnh phúc nhất trong tuổi thơ cặp sinh đôi. Chúng rất buồn khi thấy ngôi nhà bị bỏ rơi rồi tàn tạ thế này.
Alex và Conner lo lắng lại gần cửa trước.
“Lester, chén đi,” Conner nói và chỉ về phía đám cỏ um tùm. Lester kêu quạc quạc rồi sung sướng tới đánh chén.
“Em nghĩ cửa có bị khóa không?” Alex hỏi.
Conner xoay nắm đấm và cánh cửa kèn kẹt mở ra, giải đáp thắc mắc của Alex.
Bọn trẻ bước vào trong, xem xét cảnh trí trong nhà. Nó vẫn hệt như trong trí nhớ bọn trẻ, chỉ khác là bị phủ bụi và mạng nhện chăng đầy. Chiếc ghế đu của bà vẫn ở bên lò sưởi, đối diện tấm thảm lớn mà bọn trẻ từng nằm đó nghe bà đọc truyện.
“Thật lạ lùng khi được trông thấy lại mọi thứ,” Alex nói. “Chiếc ghế của bà, lò sưởi, bàn bếp – chị hầu như không thể tin nổi là suốt từng ấy thời gian, nó vẫn ở đây.”
“Chị còn nhớ những pháo đài mà chúng ta từng cùng cha dựng nên dưới đó không?” Conner hỏi, chỉ vào cái bàn.
“Làm sao mà chị quên được?” Alex kêu lên. “Lúc nào em cũng cố gắng ngăn chị vào, nhưng cha không cho em làm vậy.”
“Buồn cười quá, chị biết không?” Conner nói trong khi thả bước quanh nhà. “Mặc dù giờ đây chúng ta đã biết bà chưa bao giờ thật sự sống ở đây, nhưng mỗi khi nghĩ tới bà, em đều hình dung bà ở đây, đang nướng bánh quy hay đọc truyện bên lò sưởi.”
“Chị cũng vậy,” Alex đáp. “Phần lớn tuổi thơ của chúng ta chỉ là một lớp vỏ ngụy trang, nhưng là một lớp vỏ đầy hạnh phúc.”
“Chị nghĩ chúng ta sẽ tìm được cái gì có thể đưa chúng ta tới thế giới cổ tích ở đây à?” Conner hỏi.
Chúng ta phải tìm được,” Alex đáp đơn giản. Nhưng cô bé cũng bán tín bán nghi. Em không chắc mình đang tìm cái gì, nhưng biết mình sẽ nhận ra ngay khi thấy vật đó.
Conner nhìn những khung hình bám bụi trên bệ lò sưởi. Hầu hết là hình của hai chị em trong những bữa tiệc sinh nhật, những kỳ nghỉ với gia đình. Trong một bức ảnh là bọn trẻ khi mới lên ba, đang ngồi trên đùi Ông già Noel. Conner rất bụ bẫm và cười toe toét; Alex thì đang gào khóc dữ dội.
“Hãy xem bức hình chúng ta chụp với Ông già Noel này.” Conner phá lên cười. “Chị trông như thể ông ấy sắp ăn thịt chị vậy.”
“Lúc đó chị đang chuẩn bị tinh thần trước khi gặp phải những nhân vật hư cấu sẽ tìm cách ăn thịt chúng ta thật,” Alex đáp.
Conner khúc khích cười rồi cầm một bức ảnh khác lên. “Không đời nào! Chị xem cha mẹ trong hình này trông trẻ chưa kìa! Em nghĩ lúc đó chúng ta còn chưa sinh ra nữa.”
Alex bước tới để nhìn kỹ hơn. “Conner, chúng ta trông hệt như cha mẹ,” cô bé nói. “Không thể phủ nhận đó là cha mẹ chúng ta.”
“Chị nói đúng,” Conner đồng tình. “Em đã nghĩ đến giả thuyết chúng ta là con nuôi khi phát hiện chúng ta có một phần là tiên. Nhưng bức hình này đã loại bỏ giả thuyết đó.”
Alex quay trở lại việc tìm kiếm, tin chắc rằng một cái gì đó sẽ hiện ra ngay thôi.
“Chị đã tìm ra cái gì có tiềm năng làm cửa thần kỳ chưa?” Conner hỏi chị.
“Vẫn chưa,” Alex đáp. “Ừm, có lẽ trừ cái này.”
Alex đang dán mắt vào một bức họa tuyệt đẹp trên tường. Cô bé vẫn nhớ đã thấy nó khi còn nhỏ, và, khác với phần còn lại của ngôi nhà, bức họa vẫn còn rực rỡ như trước. Đó là tranh màu nước vẽ một hồ nước với những sắc xanh lục, xanh lam tuyệt diệu.
Bức họa trông rất quen thuộc, như thể bọn trẻ đã từng đến đó.
“Chị nghĩ bức tranh có thể đưa chúng ta vào Miền Cổ Tích à?” Conner hỏi.
“Cách này đã hiệu quả trong một tập truyện Narnia đấy,” Alex trả lời.
Cô bé bước đến gần bức họa hơn và đặt tay lên khung tranh.
“Đó là Hồ nước Vịt Con Xấu Xí!” Alex kêu lên, nhận ra cái hồ. “Đúng là nó đây rồi! Đây hẳn là lối vào của chúng ta! Còn lý do nào khác để bà treo bức tranh vẽ một cái hồ trong nhà bà chứ?”
“Chị nghĩ chị có thể kích hoạt nó không?” Conner dò hỏi.
“Chị có thể thử,” Alex đáp.
Cô bé đặt cả hai tay lên khung tranh vàng và cố gắng làm nó sống lại. Không có gì xảy ra cả. Cô bé nhắm mắt lại và hít một hơi sâu, cố gắng hơn nữa. Nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.
Conner vỗ tay thật to, phá vỡ sự tập trung của chị. “Vỗ tay mở!” cậu bé nói.
“Em đang làm gì vậy?” Alex hỏi cậu.
“Em đang nghĩ những cách khác để khởi động nó,” cậu bé đáp. “Có bộ điều khiển hay công tắc ở đâu đó không? Có lẽ nó giống như một cái màn hình thủy tinh thể ấy.”
Alex phớt lờ cậu em và trở lại tập trung ý chí. Cô bé tưởng tượng ra những nơi chốn, con người mà em đã gặp khi lần đầu đến đó. Hình dung những lâu đài, khu rừng mà hai chị em đã thấy. Cô bé nhớ đến những loài thú và sinh vật nguy hiểm đã chạm trán. Nhưng trên hết, cô bé nghĩ về niềm khao khát được gặp lại họ. Alex nghĩ về bà nội, về cha, và về mẹ. Cô bé nghĩ về cái hồ trong tranh, lá sen, đom đóm, và mặt nước hồ.
Trước sự kinh ngạc của bọn trẻ, bức họa bắt đầu tỏa sáng.
“Chị làm được rồi!” Conner reo lên và ôm chầm chị. “Chị đã kích hoạt được nó!”
“Chị đã làm được à?” Alex ngơ ngác –mọi chuyện có vẻ tốt đẹp đến khó tin. “Chị đã làm được! Chị đã làm được!”
Bọn trẻ nhảy cẫng lên vì phấn khích, nhưng sự phấn khích nhanh chóng chuyển sang sợ hãi. Bức tranh càng lúc càng tỏa sáng mạnh mẽ hơn, và ngôi nhà bắt đầu rung chuyển. Cảm giác như thể một đoàn tàu hỏa dài đang chạy qua ngay bên dưới chân chúng vậy.
“Chính xác thì bọn trẻ Narnia đã đi vào bức tranh như thế nào vậy?” Conner hỏi, từ từ lùi xa bức tranh. “Ôi không.”
Ngôi nhà ngừng rung chuyển và ánh sáng từ bức tranh dịu lại, và giờ thì cái hồ trong tranh đã biến mất – nền tranh trống rỗng.
“Ơ?” Alex ngạc nhiên. “Lạ vậy.”
“Dù sao cũng nhẹ nhõm đôi chút,” Conner nói. “Có một lúc em còn sợ rằng nước sẽ tràn ra từ…”
ẦM! Một con sóng lớn ập vào cửa sổ trước. Bọn trẻ hét tướng lên và chạy lùi lại cuối căn nhà. ẦM! Một con sóng khác ập vào chúng từ phía sau. ẦM! Nước xối xả tràn qua tất cả những ô cửa sổ, cửa lớn và tràn ngập căn nhà.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Conner kêu lên. “Chúng ta đâm vào một tảng băng trôi sao?!”
Cậu bé đã miêu tả hoàn toàn chính xác: Bọn trẻ cảm thấy chúng đang chìm xuống – và chìm rất nhanh. Nước đã dâng đến ngang hông chúng. Bọn trẻ kinh sợ nhìn quanh trong khi căn nhà cũ bị phá hủy.
“Chúng ta đã làm gì thế này?!” Alex òa lên.
“Lúc nào em cũng muốn có một cái hồ, nhưng chuyện này thật điên rồ quá!” Conner hét.
Nước tràn vào căn nhà càng lúc càng nhanh. Chân bọn trẻ không còn chạm sàn được nữa. Chúng đạp nước và nước nâng chúng lên trần nhà.
“Chúng ta phải bơi ra khỏi đây, không thì sẽ chết chìm mất!” Conner bảo. “Theo em nào!”
Cậu bé hớp một hơi thật sâu rồi lặn xuống nước. Alex vội làm theo. Chúng bơi ngang qua căn phòng ra cửa trước. Dòng nước đổ vào từ phía đó rất mạnh nên bọn trẻ phải bấu víu vào tất cả những gì có thể để chống lại lực đẩy.
Chúng kéo mình qua được cửa trước và phát hiện rằng ngôi nhà không còn ở trên núi nữa mà đang ở giữa một vùng nước rộng lớn, đục ngầu. Ngôi nhà chìm xuống và biến mất vào đáy nước tối tăm. Bọn trẻ níu nhau và lấy hết sức bình sinh bơi lên mặt nước – cầu nguyện rằng có một mặt nước để chúng nổi lên.
Cuối cùng, bọn trẻ trông thấy bầu trời méo mó hiện ra bên trên; đó là bề mặt! Bọn trẻ nổi lên giữa vùng nước lạ, há miệng hớp lấy không khí. Mặt chúng cảm nhận làn hơi lạnh cóng.
“Chuyện đó là sao vậy?!” Conner gào lên.
Alex không hề chú ý đến cậu. Cô bé đã trông thấy những tán cây to ở xa xa, với những bộ rễ khổng lồ vùi mình vào đất. Ánh đom đóm điểm xuyết không gian và những chiếc lá sen dập dềnh trên làn nước xung quanh. Cô bé đã biết chính xác mình đang ở đâu.
“Conner!” Alex kêu lên và hào hứng tạt nước vào cậu em. “Chúng ta đang ở trong Hồ Vịt Con Xấu Xí! Chúng ta tới rồi! Chúng ta đã trở lại Miền Cổ Tích!”