Chương 9 - Cuộc Họp Mặt Trong Rừng.
Alex và Conner từ từ bò lên khỏi hồ. Người chúng ướt đẫm, bám bùn, và dính đầy lá sen. Chúng run rẩy vì làn khí lạnh ban đêm và khoanh tay ôm mình thật chặt khi nhìn quanh.
Hồ Vịt Con Xấu Xí nằm giữa một khu rừng trong Vương quốc Bắc Phương. Bọn trẻ đã đi qua nó trong chuyến phiêu lưu tới Miền Cổ Tích lần trước, nhưng không đứa nào trong chúng ngờ rằng sẽ có dịp làm quen với nó theo cách này.
“Em không thể tin nổi chúng ta vừa đánh chìm nhà của bà nội!” Conner nói giữa tiếng răng đánh lập cập. “Phải có tài lắm mới nhấn chìm được một thứ vốn chẳng hề nằm gần hồ nước!”
Những mẩu còn lại từ căn nhà vẫn đang dập dềnh trên mặt hồ. Chiếc ghế đu của bà bập bềnh trong dòng nước. Alex kinh ngạc đến độ không màng mình đang bẩn thỉu hay bị lạnh thế nào nữa.
“Em hy vọng rằng bà có bảo hiểm nhà – Alex, chị có đang nghe em nói không đấy?” Conner hỏi.
Alex quay lại nhìn em, niềm phấn khởi ngời lên trong mắt. Cô bé không quan tâm đến chuyện chúng đã đến đây bằng cách nào; điều quan trọng là cuối cùng cũng tới được đây.
“Chúng ta đang ở đây… Chúng ta thật sự đang ở đây…” Alex lẩm bẩm. Hàm răng đang đánh lập cập cũng không xóa được nụ cười trên mặt em. Bất chấp hoàn cảnh, đây là lần đầu tiên trong nhiều tháng nay Alex cảm thấy vui sướng.
“Chúc mừng, một lần nữa, chị đã xoay xở đưa chúng ta đến được đây trót lọt một cách nguy hiểm,” Conner nói với kiểu cười riêng của cậu. “Em phải nói là em thích cách đi lại của bà hơn.”
Nụ cười của Alex biến mất khi hiện thực trở nên rõ ràng. Cô bé xem xét khu rừng bao quanh hồ chăm chú hơn. “Có cái gì đó không ổn,” cô bé nói.
“Dĩ nhiên là có chuyện không ổn rồi!” Conner đáp. “Nhà của bà đã chìm xuống đáy hồ! Làm sao chúng ta có thể giải thích cho bà được?”
Đó không phải cái chị muốn nói,” Alex phản bác. “Nghe này. Em có nghe thấy không?”
Conner nhướng mày lên và nhìn quanh quất. Mặt hồ và khu rừng xung quanh im lìm.
“Em không nghe gì hết,” Conner trả lời.
“Đúng thế đấy,” Alex nói. “Chúng ta đang đứng bên bờ hồ mà lại không có tiếng động nào ở - không tiếng ếch nhái, dế gáy hay gì cả.”
Conner gật đầu, hiểu ra ý chị. Không khí kỳ quái đến độ cậu ngạc nhiên trước đó mình không nhận ra. “Giống như mọi thứ đã chuyển sang chế độ im lặng vậy,” cậu nói.
“Hay đang trốn,” Alex nói.
Bỗng nhiên, ở bên kia hồ, một bóng đen xuất hiện giữa rừng cây. Thoạt đầu, bóng đen khiến bọn trẻ hoảng hồn cho đến khi nhận ra nó rất nhỏ, chỉ suýt soát cỡ một chú chó. Nó đang chạy rất nhanh trên bốn chân gầy gò và có cái gì trăng trắng bám theo.
Alex và Conner nấp sau thân cây gần nhất và theo dõi từ xa. Con vật kỳ lạ dần chậm lại rồi chuyển sang bước đi nhún nhảy, nhanh nhẹn trong khi tiến gần lại hồ. Khoác một tấm áo choàng màu tối, con vật vén chiếc mũ trùm đầu xuống bằng móng chân trước rồi cúi xuống uống nước dưới hồ.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước soi tỏ vị khách bí ẩn đó, và bọn trẻ nhận ra đó là gì. Nó có lông nâu đỏ, đôi tai nhọn, cái đuôi dài mềm mịn và chót đuôi màu trắng.
Đó là một con cáo!” Conner thì thầm vào tai Alex.
Con cáo ngẩng phắt đầu lên và đôi mắt vàng của nó nhìn về hướng bọn trẻ. Nó hẳn phải có đôi tai thính không chê vào đâu được.
Bọn trẻ đứng im phăng phắc. Con cáo tiến vào rừng cây, theo hướng ngược lại ban nãy.
“Nó đang đi đâu vậy?” Alex thì thầm với em.
“Em có giống như chuyên gia về mấy con thú mặc áo choàng không?” Conner vặn hỏi. Con cáo biến mất vào rừng cây, nhưng ngoài việc nó là sinh vật sống duy nhất bọn trẻ trông thấy, có điều gì ở nó thu hút sự tò mò của bọn trẻ. Không đứa nào muốn để nó đi khuất tầm mắt. “Chúng ta nên đi theo nó,” Conner nói.
“Vì sao?” Alex hỏi.
Conner nhún vai. “Chúng ta có kế hoạch nào cần phải theo sát không?” cậu bé đáp.
“Đúng rồi,” Alex tán thành. Rồi không để lỡ thêm phút giây nào nữa, bọn trẻ bắt đầu đuổi theo con cáo nhỏ, hy vọng nó sẽ dẫn chúng đến chỗ ai đó hay cái gì đó có thể giúp chúng tìm được mẹ.
Alex và Conner đuổi theo con cáo một lúc lâu. Nó không bám theo đường lối nào cả nên thật khó để thấy nó giữa rừng cây chằng chịt phía trước. Con vật lại còn rất nhanh nhẹn so với kích cỡ của nó, khiến cho bọn trẻ khó mà đuổi kịp. Dù sao đi nữa thì bọn trẻ cũng rất vui khi được thỏa sức chạy và cảm thấy cơ thể ấm lên. Quần áo của chúng khô dần trong khi chạy.
“Có vẻ như chúng ta đang đi vào Rừng Chú Lùn,” Alex thì thầm khi bám theo.
“Sao chị biết?” Conner hỏi.
“Cây cối càng lúc càng dày đặc hơn và ngày càng khó trông thấy bầu trời,” Alex đáp. “Thêm nữa, chúng ta càng đi xa chị càng thêm lo lắng – đó là manh mối lớn nhất đấy.”
Conner nuốt khan. Rừng Chú Lùn chưa bao giờ là một nơi tốt lành đối với bọn trẻ. Lần cuối cùng ở địa phận này trong Miền Cổ Tích, chúng đã bị sói truy đuổi và bị bọn quỷ lùn bắt cóc.
Con cáo hiện ra trước mắt và bọn trẻ phải khựng lại đột ngột, như những chiếc xe bị hỏng thắng. Chúng nấp sau cái cây to nhất và thi nhau ra hiệu cho đứa kia giữ im lặng.
Con cáo đang đứng trên hai chân sau, bên cạnh một cái giếng đá giữa khoảng rừng trống. Ánh trăng rọi sáng chỗ này như ánh đèn sân khấu. Con cáo đứng yên hoàn toàn, thận trọng quan sát rừng cây bao quanh. Nó đang chờ đợi, nhưng chờ cái gì thì bọn trẻ không biết.
Có một lúc, con cáo nhìn thẳng về phía bọn trẻ đang nấp nhưng có vẻ không phát hiện ra chúng. Bọn trẻ tự hỏi không biết chúng đã hòa mình vào khu rừng vì quá bẩn thỉu hay do trời quá tối.
Rừng Chú Lùn cũng tĩnh lặng đến đáng sợ. Chuyện đó thật lạ lùng vì bọn trẻ vẫn nhớ chúng đã nghe thấy đủ thứ tiếng động đe dọa văng vẳng xa gần vào lần cuối đến đây.
Vài tiếng cây gãy vang vọng trong đêm khi ai hay cái gì đó tiến đến khoảng rừng trống. Con cáo ngẩng phắt đầu về phía tiếng nứt gãy và mỉm cười, để lộ những cái răng nhỏ nhọn hoắt. Một vẻ gian xảo hiện lên trên mặt nó – bọn trẻ không biết đó là do nó đang tự mãn hay chỉ vì đây là một con cáo.
Ba hình dáng trùm áo choàng kín mít bước vào khoảng trống. Chúng có đủ hình dáng và kích cỡ: Một con to tướng, một con chỉ hơi nhỉnh hơn bọn trẻ và con thứ ba nhỏ nhắn cỡ con cáo. Một con quạ to lớn sà xuống khoảng trống, đậu lên thành giếng bên cạnh cáo. Nó không cần choàng áo; bộ lông đen của nó đã đủ để ngụy trang trong đêm tối.
Những con khác liền bao quanh cái giếng, tất cả đều đối mặt với cáo. Con vật này xoa chân vào nhau. “Rất vui vì các bạn đều tới được đây an toàn,” cáo cất tiếng nói qua cái cười nhe răng của nó.
Cái bóng nhỏ nhất hạ mũ trùm xuống. Nó có cặp mắt lấp lánh, sọc trắng và một cái mũi ngắn. Đó là một con lửng, và là một con lửng đang hoảng sợ.
“Ra ngoài ban đêm như thế này thật không an toàn,” lửng nói và bồn chồn nhìn quanh quất. “Không còn an toàn nữa.”
“Bình tĩnh đi, Lửng,” cáo bảo. “Nếu Phù thủy Hắc Ám muốn hại chúng ta thì chúng ta đã chết rồi.”
“Vào đề chính đi, Cáo,” con quạ nóng nảy kêu quang quác. “Vì sao anh lại gọi bọn tôi ra đây tối nay?”
Cái bóng lớn nhất hạ mũ trùm xuống; đó là một con gấu nâu khổng lồ. “Và nói nhanh lên, tôi còn mấy đứa nhỏ ở nhà,” con gấu làu bàu với cái giọng trầm vang.
Alex và Conner chưa bao giờ trông thấy nhiều con thú biết nói ở cùng một chỗ thế này. Bọn trẻ hy vọng không ai nhận ra sự có mặt của chúng.
“Tôi vừa trở về từ Vương quốc Đông Phương,” con cáo nói. “Tôi nghe nói Phù thủy Hắc Ám đã tàn phá khu vực đó nhưng tôi muốn tận mắt chứng kiến. Toàn bộ nơi đó là một thảm họa; nó phủ đầy dây leo và bụi gai đến hút tầm mắt. Còn tệ hơn tôi tưởng tượng nữa – như thể Hố Gai đã lan ra toàn bộ vương quốc!”
“Ôi trời,” lửng rít lên và bắt đầu hốt hoảng vỗ hai bàn chân vào nhau. “Rồi chúng có lan sang các vương quốc khác không?”
“Tôi ghét mấy bụi gai,” quạ chen vào.
“Tôi định nói chuyện đó đấy,” cáo giải thích. “Lũ cây cối mọc ven theo biên giới một cách hoàn hảo; chúng không lan sang Vương quốc Bắc Phương chút nào. Tôi đã thử dùng gậy chọc một cái cây nhưng nó chỉ cuộn lại quanh rìa khu đất thuộc về Vương quốc Đông Phương thôi. Cần có phép thuật rất hùng mạnh mới tách bạch như thế được.”
Bọn thú trao đổi cho nhau những cái nhìn lo lắng. Thành viên duy nhất còn trùm kín mặt vẫn giữ im lặng. Alex và Conner tự hỏi loài thú nào đang ở dưới tấm áo choàng kia.
“Vì sao lũ cây cối chỉ ở trong một vương quốc thế?” gấu hỏi.
“Tôi cho rằng Phù thủy Hắc Ám đang phô trương cái cách bà ta thâu tóm thế giới này,” cáo đáp. “Bà ta chiếm lấy từng vương quốc một, cho thiên hạ thấy rằng Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi không phải là đối thủ của bà ta. Việc bà ta chiếm lấy Rừng Chú Lùn chỉ còn là vấn đề thời gian… và chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Nhưng bà ta muốn gì với Rừng Chú Lùn chứ?” lửng thắc mắc, lúc lắc cái đầu. “Nó chẳng có gì ngoài những tên tội phạm và bọn sống ngoài vòng pháp luật như chúng ta.”
Cái cười nhăn nhở của con cáo nở rộng thêm. “Đó chính là lý do mà tôi gọi các bạn tới đây đêm nay,” nó tuyên bố. “Tôi nghĩ chúng ta nên tuyên thệ trung thành với Phù thủy Hắc Ám, trước khi bà ta tấn công.” Bọn thú gầm gừ và làu bàu phản đối.
“Cáo, cái đầu chỉ biết săn thỏ của anh phát rồ rồi!” gấu nói.
“Chúng ta là những kẻ trốn chạy, sống ngoài vòng pháp luật!” quạ bảo. “Anh muốn chúng ta bị tống vào Ngục Pinocchio sao?”
Con cáo giơ bàn chân lên hòng xoa dịu bọn thú.
“Hãy lắng nghe trước khi quyết định gạt phăng lời tôi nói,” cáo giảng giải. “Nghĩ mà xem: Lý do chúng ta phải sống trong khu vực này là vì không kẻ nào trong chúng ta có thể sống hòa thuận trong xã hội do cái Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi đó cai trị. Phù thủy Hắc Ám sẽ thay đổi tất cả; thế giới của loài người và lũ thần tiên đã qua rồi. Nếu chúng ta chứng tỏ lòng trung thành với bà ta, khi bà ta thâu tóm thế giới thành công, và bà ta sẽ thành công, có lẽ bà ta sẽ chừa cho chúng ta đường sống.”
Con cáo bắt đầu thuyết phục được bọn thú. Chúng đều im bặt, chỉ trừ con lửng.
“Chúng ta không thể làm thế!” lửng nói. “Sống lưu vong đã đủ tệ hại rồi! Các ngươi nghĩ họ sẽ làm gì chúng ta nếu chúng ta về phe bà ta?!”
“Đó là chỗ anh sai lầm đấy, Lửng ạ,” cáo bảo. “Anh vẫn còn kiểu tư duy hạnh-phúc-mãi-mãi. Tôi đã tận mắt trông thấy Phù thủy Hắc Ám có thể làm được những gì. Tin tôi đi; tất cả lũ thần tiên trên đời cũng không thể ngăn bà ta lại lần này. Nếu có thể, chúng đã làm thế rồi.”
Bọn thú quay ngang quay ngửa nhìn nhau. Tất cả đều sợ phải là người đầu tiên bày tỏ sự quan tâm của mình.
“Làm sao chúng ta bày tỏ lòng trung thành của mình được?” gấu hỏi.
“Anh không đồng ý với Cáo đấy chứ, Gấu?” lửng vặn hỏi gấu.
Con gấu nóng nảy gầm gừ. “Chúng ta đã là những kẻ ngoài vòng pháp luật rồi – họ còn làm gì ta được nữa?” nó nói. “Nếu thế giới đang thay đổi, sao chúng ta lại không cùng nó đổi thay? Đặc biệt khi điều đó có lợi cho chúng ta.”
Quạ gật gà gật gù, tỏ vẻ nghĩ ngợi. “Kế hoạch của anh là gì hả Cáo?” nó hỏi.
“Tôi đã đi vòng vòng hỏi thăm; tôi có một vài ý tưởng,” cáo đáp. Cái cười đã biến mất trên miệng nó nhưng vẫn lóe lên trong mắt.
“Còn anh thì sao?” quạ quang quác về phía sinh vật không rõ mặt. “Anh im lặng quá đấy.”
“Anh ta lúc nào cũng im lặng mà,” gấu nói. “Ta còn chẳng biết anh ta có biết nói không.”
Sinh vật bí hiểm quay nhìn những người bạn thú của mình và gật đầu. Một tiếng ộp đơn giản và duy nhất vang lên từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu của nó.
Alex và Conner nhất loạt hít một hơi dài. Có lẽ nào?
Con lửng hẳn đã nghe tiếng của bọn trẻ vì nó càng lúc càng thêm sợ sệt. “Chúng ta nên rời khỏi đây trước khi cả bọn bị tóm.”
“Hãy nghĩ kỹ đi!” cáo bảo. “Các anh đều biết phải tìm tôi ở đâu mà.”
Bọn thú kéo mũ trùm đầu phủ kín mặt lại và biến mất vào bóng đêm. Con cáo nhìn quanh khu rừng một lần cuối trước khi đi theo chúng. Có lẽ sự sợ hãi của lửng đã lây sang nó.
Bọn trẻ biết chúng muốn đi theo sinh vật trùm đầu bí ẩn. Chúng đảm bảo rằng các con thú khác đã đi được một quãng xa trước khi vội vã chạy băng rừng, đuổi theo mục tiêu mới.
Bọn trẻ càng đi thì khu rừng lại càng tăm tối hơn. Chúng đã chạy suốt nhiều phút, nhảy qua những tảng đá và rễ cây chắn ngang. Chúng bị lạnh, mệt, và lạc lối; những chuyện này thật quá quen thuộc, gợi cho bọn trẻ nhớ về lần trước đến đây. Nhưng sinh vật đội mũ trùm đó đã biến đi đâu mất.
“Chị không hiểu,” Alex nói. “Nó vừa mới ở đây mà.”
“Cứ như là nó đã biến mất vào trong…AAAA!” Conner hét lên.
Alex quay lại và trông thấy cái đã làm em trai giật mình. Bước ra từ rừng cây ngay phía sau chúng là sinh vật đội mũ trùm. Anh ta cao hơn và đáng sợ hơn ban nãy rất nhiều, khi được nhìn thấy giữa khoảng rừng trống. Anh ta từ từ đi về phía bọn trẻ. Chúng hoảng sợ bám chặt lấy nhau.
“Chúng tôi xin lỗi vì đã bám theo ông!” Conner kêu lên. “Chúng tôi nghĩ có lẽ ông là người quen.”
“Chúng tôi không có ý làm hại ông đâu!” Alex phân trần. “Chúng tôi đi ngay đây!”
Sinh vật đó vẫn tiếp tục tiến về phía chúng.
“Tốt hơn là ông hãy tránh xa chúng tôi!” Conner bảo, chọn cách thuyết phục khác. “Chị của tôi biết phép thuật đấy! Chị vừa mới đánh chìm một ngôi nhà – chị ấy sẽ cho ông một trận tơi bời!”
Alex trợn mắt nhìn cậu em sửng sốt. Cậu bé nghĩ thế là giúp đỡ sao?
Sinh vật đó khựng lại khi chỉ còn cách bọn trẻ vài thước và nhìn chúng từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Conner nhặt một cây gậy lớn trên mặt đất và bắt đầu vung vẩy về phía sinh vật kia.
“Tôi đã chơi bóng chày ở trường tiểu học đấy!” cậu bé nói. “Tôi cảnh cáo ông!”
Một tiếng khúc khích khe khẽ vang lên từ dưới mũ trùm.
“Thôi nào, đó là cách các em chào hỏi một người bạn cũ đấy ư?” một giọng nói rất quen thuộc và lịch sự vang lên. Chủ nhân của nó chậm rãi giở mũ trùm lên và bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm.
“Froggy!” bọn trẻ reo lên. Chúng lao tới ôm chầm lấy người bạn cũ thật chặt.
“Xin chào, Conner! Chào, Alex!” Froggy nói và đáp lại cái ôm của bọn trẻ. “Anh ước gì mình có thể nói thật ngạc nhiên khi thấy hai em ở đây, nhưng bao giờ các em cũng có thiên hướng dính vào những chuyện nguy hiểm.”
Froggy là một chú ếch cao ráo, to lớn như người, với đôi mắt to lấp lánh và một cái miệng rộng. Lúc nào anh ta cũng diện thật bảnh; bọn trẻ nhận thấy bên dưới tấm áo choàng, anh đang mặc một bộ lễ phục ba lớp.
“Thật vui khi được gặp lại anh, Froggy!” Conner nói.
“Chúng em nhớ anh rất nhiều,” Alex bày tỏ.
“Và anh cũng nhớ các em,” Froggy nói rồi cúi xuống nhìn vào mắt bọn trẻ. “Các em đã lớn lên nhiều quá! Các em gần như là người lớn rồi!” Vẻ mặt của anh nghiêm lại khi nhớ ra cuộc hội ngộ này đang diễn ra ở đâu. “Các em đang làm cái gì ở đây, giờ này vậy? Bà các em có biết các em đang ở đâu không?”
Alex và Conner trao cho nhau những cái nhìn tội lỗi.
“Ưm… không hẳn ạ,” Conner đáp.
“Bà nội không biết chính xác chúng em đang ở đâu,” Alex trả lời, không nhìn vào mắt chú ếch.
“Anh hy vọng là không phải thế,” Froggy nói. “Rừng Chú Lùn vẫn còn quá nguy hiểm đối với hai em, đặc biệt là vào cái thời buổi này và nhất là khi đã khuya thế này.” Alex và Conner lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa.
“Anh nhận ra ánh mắt đó rồi nhé,” Froggy bảo. “Hai em đang giấu anh chuyện gì nào? Và vì sao mà hai em bẩn thế?”
Trong một lúc, Alex và Conner đã nghĩ đến việc nói dối anh, nhưng chúng biết mình không thể.
“Bà của chúng em không biết chúng em đang ở trong thế giới này,” Alex thú thật.
Miệng Froggy há hốc và anh tròn mắt nhìn bọn trẻ. “Làm sao các em tới đây được?”
“Alex đã đánh chìm nhà của bà nội – về chuyện đó thì em không đùa,” Conner giải thích. “Đó là lý do mà người chúng em ướt đẫm nước hồ thế này. Chuyện đó thật đáng sợ nhưng lạ lùng thay, cũng thật tuyệt vời.”
“Em đã đánh chìm một ngôi nhà sao?” Froggy ngẩn người hỏi “Các em biết đấy, thông thường anh phải hỏi lại tính khả thi của việc đó, nhưng với hai em thì không.”
“Đó là một tai nạn!” Alex phân trần. “Em đã kích hoạt một cánh cửa khác của bà.”
“Chị cần phải luyện tập thêm đấy,” Conner lẩm nhẩm nói.
Froggy nhìn quanh khu rừng. Bọn trẻ nhận thấy việc biết được chúng đã lẻn vào thế giới cổ tích làm anh lo lắng không yên. “Các em à, các em không nên ở đây,” anh bảo. “Đây là thời buổi rất nguy hiểm. Một Phù thủy Hắc Ám đang tung hoành…”
“Ezmia,” Alex cắt ngang. “Chuyện về mụ ta, chúng em đã biết cả rồi. Mụ ta đã bắt cóc mẹ chúng em.”
“Cái gì?!” Froggy kêu lên. “Anh rất tiếc.”
“Không tiếc bằng chúng em đâu,” Conner nói. “Và bà nội gần như đã giam lỏng chúng em lại, cố ngăn chúng em trốn đến đây.”
“Việc đó rõ là có tác dụng đấy,” Froggy vừa nói vừa đảo tròn mắt. “Bà đã gặp hai em chưa? Mà hai em có khả năng ngồi yên không chứ?”
“Cảm ơn lời khen của anh,” Conner nói, hân hoan trước sự công nhận đó.
“Chờ đã,” Alex kêu lên, lần đầu nhận ra một sự khác lạ.
“Froggy… anh trở lại là một con ếch rồi!”
“Ờ phải,” Conner nhận ra. “Vì sao vậy ạ?”
Dù Froggy đã biến trở lại thành Hoàng tử Charlie, vị hoàng tử nhà Charming từ lâu mất tích, Alex và Conner vẫn hình dung anh như là một chú ếch mỗi lần chúng nghĩ tới anh. Chúng phải tự nhắc mình nhớ đó không phải là hình dạng thật của anh.
“Anh đang hoạt động bí mật,” Froggy giải thích. “Bà của các em đã biến anh lại thành ếch để anh có thể theo dõi muông thú và những tên tội phạm sống trong Rừng Chú Lùn vào thời buổi khủng hoảng này. Bọn anh nghĩ rằng cư dân ở đây sẽ tin tưởng anh hơn khi anh là một con vật lưỡng cư. Nhiều kẻ trong chúng vẫn còn nhớ anh từ những ngày anh sống ở đây.”
“Bọn họ thật sự sẽ nhập bọn cùng Phù thủy Hắc Ám sao?” Alex hỏi.
“Anh nghi ngờ chuyện đó,” Froggy đáp. “Lũ này chỉ là một bọn đầu trộm đuôi cướp muốn tranh thủ cơ hội thôi. Anh không thấy chuyện này có gì đáng ngại. Tuy nhiên, Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi muốn để mắt đến chúng phòng khi tình hình thay đổi.” Froggy khoanh tay lại và nhìn bọn trẻ. “Anh chắc họ sẽ muốn biết hai em đang làm trò gì hơn đấy.”
“Froggy, anh không được nói cho ai biết chúng em đang ở đây,” Conner khẩn nài. “Họ sẽ bắt bọn em về nhà mất.”
“Chúng em không thể mắc kẹt ở nhà được, không thể khi chúng em biết mẹ đang gặp nguy hiểm,” Alex thêm vào.
Bọn trẻ nhìn lên anh với những cặp mắt mở to, khẩn thiết.
“Hai nhóc này, các em thừa biết anh quan tâm đến các em rất nhiều nhưng…” Froggy mở lời nhưng bị cắt ngang.
“CHÚNG EM KHÔNG CÒN LÀ MẤY ĐỨA NHÓC CON NỮA!” Conner hét lên. “Mọi người cứ gọi bọn em như thế mãi và em đã phát chán việc đó rồi! Lẽ ra chúng em không phải chứng tỏ mình sau mọi chuyện đã trải qua chứ. Chúng em đâu phải là hai đứa nhóc vô trách nhiệm lẻn đi tiệc tùng – chúng em là hai người trưởng thành trẻ tuổi, cố gắng cứu lấy mạng sống của mẹ mình!”
“Anh có thể báo cho bà chúng em nếu anh nhất định phải làm thế,” Alex nói. “Bà có thể nhốt chúng em lại ở nhà bao nhiêu tùy ý, nhưng rồi chúng em sẽ lại tìm được cách trở vào đây cho đến khi mẹ được an toàn.”
“Chúng em phải đi tìm mẹ, Froggy,” Conner khăng khăng. “Chúng em đã mất cha rồi; chúng em không thể mất thêm mẹ nữa. Chúng em sẽ không ngừng lại cho đến khi cứu được mẹ.”
Froggy tuyệt vọng nhìn hết đứa này sang đứa khác với đôi mắt to, lóng lánh của anh. Chúng đã đặt anh vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Những chuyện đó để sau vậy,” Froggy bảo. “Trước hết, chúng ta phải ra khỏi Rừng Chú Lùn trước khi có thứ gì khác bắt gặp các em. Hãy tới chỗ an toàn rồi ta sẽ bàn tiếp.”
Alex và Conner gật đầu nhưng chúng biết chẳng có gì cần phải bàn cả. Lòng trung thành Froggy dành cho bọn trẻ sâu nặng hơn dành cho bà chúng nhiều – trước khi là người của bà, anh là bạn chúng. Froggy phủ tấm áo choàng lên bọn trẻ và dẫn chúng qua rừng rậm an toàn.
Alex và Conner lấy làm nhẹ nhõm khi gặp được một người bạn theo cách nhanh chóng lạ lùng như vậy, nhưng chúng biết chuyện tồi tệ nhất vẫn còn trước mắt.