Chương 14 - Đũa Thần Huyền Diệu.
Chuyến xe trở về Vương quốc Quàng Khăn Đỏ thật khó khăn. Chứng kiến Phù thủy Hắc Ám tước đoạt linh hồn của bà là điều tàn khốc nhất mà bọn trẻ phải trải qua.
Alex tựa vào vai em khóc gần trọn chuyến trở về lâu đài của Khăn Đỏ.
“Mụ ta bắt mẹ, bắt bà nội, và chẳng bao lâu nữa mụ ta sẽ thâu tóm toàn bộ thế giới cổ tích!” Alex thổn thức. “Mụ ta sẽ cướp đi mọi thứ của chúng ta!”
“Không phải mọi thứ đâu, Alex,” Conner trấn an chị mình. Trong cỗ xe này, giọng nói của cậu là có sức an ủi hơn cả. “Chúng ta vẫn còn có nhau mà – rồi chúng ta sẽ tìm được cách cứu thoát họ.”
Mặc dù đánh giá cao sự lạc quan của cậu, Froggy và Khăn Đỏ không thể ngăn mình nghi ngờ điều đó. Thế giới đã trông cậy Bà Tiên Đỡ Đầu tìm ra giải pháp, và giờ đây, khi không còn bà nữa, dường như chẳng có gì đủ quyền năng để chống lại Phù thủy Hắc Ám nữa.
“Chị không chắc mình có thể đấu lại lần này, Conner à,” Alex nói mà nước mắt trào ra như suối. “Lần đầu tiên trong đời, chị nghĩ rằng kẻ xấu sẽ chiến thắng trong câu chuyện này.”
Với mỗi dặm mà cỗ xe đi qua, nỗi tuyệt vọng lại dâng thêm trong nó. Bọn trẻ, Froggy và Khăn Đỏ vắt óc tìm một kế sách gì đó nhưng chẳng nghĩ được gì. Sau một ngày rưỡi di chuyển trong nỗi lo âu, họ rất nóng lòng đến được lâu đài của Khăn Đỏ.
“Lạ thật,” Khăn Đỏ nói khi nhìn ra cửa sổ. “Ta nghĩ lẽ ra chúng ta phải đi qua tường thành rồi chứ.”
Froggy và bọn trẻ cũng nhìn ra cửa. Họ ngạc nhiên khi chẳng thấy tăm tích gì của bức tường thành. Chuyến trở về Vương quốc Quàng Khăn Đỏ dường như kéo dài hơn thường lệ.
“Chờ đã…” Conner nói và nheo mắt nhìn cái gì đó ở đàng xa. “Cái đó có phải là cái em nghĩ không vậy?” Những người khác nhìn ra cửa sổ xem cậu bé đang nói về cái gì. Cỗ xe chậm rãi chạy qua một tấm biển khiến họ cảm thấy bụng mình quặn thắt.
TRANG TRẠI GIA ĐÌNH BO PEEP
“Làm sao có thể?” Khăn Đỏ kêu lên, và đôi mắt cô mở lớn. “Trang trại Bo Peep ở bên trong vương quốc của ta mà. Tường thành đâu rồi?”
Froggy và bọn trẻ đưa mắt trông ra những dãy đồi thôn dã bao quanh, cũng tự hỏi như cô. Một lúc sau, họ trông thấy một toán binh lính của Quàng Khăn Đỏ đứng bên đường. Những người lính gãi đầu và nhìn quanh ngơ ngác, hoang mang chẳng kém gì họ.
Froggy mở cửa và ló đầu ra khỏi cỗ xe khi đi ngang qua toán lính. “Xin lỗi, anh bạn cho tôi hỏi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tường thành đâu rồi?”
“Không có tường thành nào cả, thưa ngài,” một người lính trả lời với vẻ không tin nổi.
“Ý anh là gì, không có tường thành là sao?” Froggy gặng hỏi.
“Ý tôi là không còn tường thành nữa, thưa ngài,” người lính trả lời. “Cả dãy tường đã biến mất sáng sớm nay.”
“Cái gì?” Khăn Đỏ hớp một hơi thật sâu.
“Chúng thần đang canh gác cổng nam thì một tia sáng chói lòa không biết từ đâu xuất hiện,” một người lính khác giải thích. “Điều tiếp theo chúng thần biết là cả dãy tường đã biến mất!”
Alex và Conner nhìn nhau, cả hai cùng một ý nghĩ.
“Phù thủy Hắc Ám,” Alex nói. “Bà ta đã bắt đầu tấn công!”
Khăn Đỏ đặt tay lên ngực, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp. Ngay cả khi đã trực tiếp nghe lời cảnh báo của Phù thủy Hắc Ám, cô chưa bao giờ nghĩ nhà của mình sẽ trở thành mục tiêu của bà ta.
“Có thương vong không?” Froggy hỏi toán lính.
“Không, thưa ngài,” một người trả lời. “Chỉ có sự rối loạn thôi ạ.”
Froggy đóng cửa xe lại và ngồi thụp xuống chiếc ghế đối diện bọn trẻ. “Vậy là nó đã bắt đầu,” anh buồn bã nói một mình.
Khi cỗ xe lăn bánh đến lâu đài của Khăn Đỏ thì trời đã sụp tối. Không có bức tường, họ cảm thấy mình không được bảo vệ. Và khi nhìn quanh thị trấn, có vẻ dân làng cũng có cảm giác như vậy. Họ nhìn đâu cũng thấy ván gỗ được đóng đinh lên cửa trước và cửa sổ ở mọi cửa hiệu, ngôi nhà, như thể mọi người đang chuẩn bị cho một cơn bão sắp ập tới.
“Ta chưa từng thấy người dân hoảng sợ đến thế này kể từ thời Con Sói To Hung Tợn còn sống,” Khăn Đỏ nói. “Việc này làm ta nhớ lại những ngày trước Cách mạng N.N.P.T.S.”
Froggy cầm tay Khăn Đỏ; tâm trí cô mãi lo nghĩ nên không để ý đến làn da lạnh lẽo và ướt át của anh. “Ezmia có thể làm chuyện tồi tệ hơn nhiều,” Froggy bảo. “Ơn trời, chỉ là bức tường thôi.”
Lời nói của anh hoàn toàn phản tác dụng. Khăn Đỏ giật tay mình ra khỏi tay anh và đôi mắt cô ứa lệ.
“Nó không phải chỉ là một bức tường,” Khăn Đỏ kêu lên. “Bức tường ấy là cái ngăn cách chúng tôi khỏi phần còn lại của thế giới! Nó đại diện cho sự an toàn và thắng lợi của chúng tôi sau nhiều năm tranh đấu! Con Sói To Hung Tợn và bầy hậu duệ của nó có thể không còn, nhưng bức tường đó luôn là biểu tượng của hòa bình đối với người dân.”
Khăn Đỏ chùi đi những giọt nước mắt vừa ứa ra, ngượng ngập vì những lời nói bột phát của mình. “Khi chúng ta trở lại lâu đài, em sẽ chỉ định cho một toán lính lập hàng rào quanh thị trấn ngay lập tức,” Khăn Đỏ nói và gật gù với chính mình. “Chúng tôi có thể không có bức tường, nhưng chúng tôi sẽ được bảo vệ.”
Froggy và bọn trẻ gật đầu tán đồng. Bọn trẻ rất thích thú khi thấy Khăn Đỏ ra một mệnh lệnh chính thức vì người khác đúng với tư cách một nữ hoàng. Có lẽ Froggy đã đúng khi nói về Khăn Đỏ. Có lẽ có nhiều điều bên trong con người Khăn Đỏ hơn bọn trẻ tưởng.
Cuối cùng, họ cũng về đến lâu đài, sau khi Khăn Đỏ chỉ thị cho binh lính, bốn người bọn họ tiến về thư viện để có một buổi tối yên tĩnh nghỉ ngơi. Nhưng khi vào đó, họ sửng sốt khi bắt gặp một vị khách bất ngờ đang chờ họ.
“Jack!” Khăn Đỏ kêu lên.
Jack, chàng trai nổi tiếng với cây đậu thần đang thản nhiên ngồi trên một trong mấy cái ghế bành. Anh chàng cao ráo và đẹp trai với bờ vai rộng, hệt như bọn trẻ còn nhớ. Anh đeo dây nịt và chiếc rìu thân thuộc giắt bên hông.
“Xin chào, Khăn Đỏ!” Jack mở lời và đứng dậy chào nhóm bạn.
Khăn Đỏ tái nhợt và trở nên cứng đơ như pho tượng. “Anh… anh… anh đang làm cái gì ở đây?” cô xoay xở thốt nên lời.
“Hiển nhiên là để thăm mọi người rồi,” Jack đáp với một nụ cười.
Vị nữ hoàng trẻ tuổi chỉ có thể thốt lên vài tiếng lắp bắp cao lanh lảnh khi cố gắng hỏi thêm câu khác. Froggy hết nhìn Khăn Đỏ lại nhìn sang Jack – không thể quyết định chuyến viếng thăm này là tốt hay xấu.
“Thật là… bất ngờ,” Froggy lên tiếng và quyết định mỉm cười.
Gương mặt Jack bừng sáng khi thấy bọn trẻ. “Anh vẫn nhớ hai em đấy,” anh nói.
“Chào anh, Jack,” Alex đáp lại.
“Chào anh,” Conner họa theo.
Bất kể những chuyện đang đè nặng lên tâm trí, bọn trẻ rất vui khi được gặp anh. Khăn Đỏ nhanh chóng trở nên căng thẳng và bắt đầu nhìn quanh thư viện.
“Chờ đã, Jack, nếu anh đang ở đây thì có nghĩa là…”
ẦM! Cánh cửa thư viện sập lại thật mạnh. Cả bọn quay lại và thấy Goldilocks đang đứng đằng sau.
“NGƯƠI!” Khăn Đỏ kêu lên và chỉ vào Goldilocks. Cô nhanh chóng lùi lại thật xa khỏi kẻ thù cũ.
“Xin chào, Khăn Đỏ,” Goldilocks cất lời chào với một nụ cười giả tạo. Cô gái mang một đôi ủng da cao và mặc áo len màu hạt dẻ. Một thanh kiếm bạc giắt bên hông cô. Cô có những lọn tóc vàng óng ả và vẫn xinh đẹp như lần cuối cùng bọn trẻ thấy cô.
Bọn trẻ nhận ra một điểm khác biệt ở Goldilocks và Jack so với trước đây; trông họ đều có vẻ hạnh phúc hơn nhiều khi cùng nhau rong ruổi.
“Goldilocks!” Alex kêu lên, rồi cô bé và cậu em chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Thật là một bất ngờ thú vị,” Goldilocks nói rồi mỉm cười kiêu hãnh. “Chị định nói, ‘Rất vui khi gặp lại mấy nhóc,’ nhưng các em chẳng còn là mấy nhóc con nữa.”
Conner gật đầu. “Cảm ơn chị!” cậu đáp. “Đó là điều mà chúng em cố gắng nói với mọi người suốt!”
Goldilocks nghịch ngợm vò đầu cậu. “Chị đã có ít nhất bốn lệnh truy nã khi chị ở vào tuổi các em đấy,” cô nói rồi nháy mắt với Jack.
Jack mỉm cười với cô. “Anh là một kẻ cướp già đầu rồi mà mới chập chững vào nghề, nhưng anh đang dần tiến bộ hơn,” anh nói và nháy mắt đáp trả. Họ âu yếm nhìn nhau như thể không còn ai khác ở trong phòng.
“NGƯƠI!” Khăn Đỏ kêu lên, vẫn còn chỉ vào Goldilocks. Khăn Đỏ trông như một ấm trà mà vòi ấm đã bị nghẽn lại.
“Ôi, bình tĩnh đi, Khăn Đỏ,” Goldilocks bảo. “Chúng tôi không tới đây để gây rắc rối đâu. Tôi sẽ không đả thương cô.”
Khăn Đỏ khịt mũi. “Cá cái con vật thích ăn cháo yến mạch thiếu dứt khoát đằng sau là ngươi sẽ chẳng đả thương ta đâu! Đây là lâu đài của ta!” cô quát lên. “Các ngươi đều là tội phạm bỏ trốn bị truy nã! Làm sao các ngươi vào đây được?”
“Chúng tôi đi qua cửa trước,” Jack lãnh đạm giải thích. “Họ cho chúng tôi vào mà không gây khó khăn gì. Tôi lớn lên cùng với phần lớn lính gác ở đây, nhớ chứ?”
Khăn Đỏ hết nhìn Jack lại sang Goldilocks, không muốn tin rằng lời nói đó là đúng sự thật. Thật khó chịu khi bị coi thường trong chính nhà mình.
“Cái từ nữ hoàng không có ý nghĩa gì với ai hết sao?!” Khăn Đỏ thét lớn. “Chẳng phải quan tâm số một trong lâu đài của ta là sự an toàn của ta à?”
Froggy quyết định phá vỡ bầu không khí căng thẳng. “Thứ lỗi cho chúng tôi – chúng tôi không trông đợi có khách và đã có nhiều ngày mệt nhọc,” anh giải thích, vẫn còn chút căng thẳng. “Sao chúng ta không ngồi xuống và trò chuyện nhỉ?”
Không ai phản đối. Mọi người ngồi xuống quanh tấm thảm trải sàn từng là Con Sói To Hung Tợn. Phải mất một phút Khăn Đỏ mới bình tĩnh lại và nhập bọn. Cô ngồi cạnh Froggy nhưng chừa ra một khoảng cách rõ rệt. Jack và Goldilocks ngồi đối diện, sát đến nỗi trông như hông họ dính vào nhau. Alex và Conner cùng ngồi vào chiếc ghế bành cạnh bên cặp đôi đó.
“Mọi người vừa trở về từ cuộc họp của Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi, tôi cho là thế?” Goldilocks hỏi.
Hẳn rồi,” Khăn Đỏ đáp và hơi hếch mũi lên. “Bởi vì đó là công việc của những người lãnh đạo tuân thủ luật pháp chúng tôi: Chúng tôi gặp mặt công khai và thảo luận những công việc vì lợi ích lớn lao hơn.”
Lời nói của cô nàng không làm Goldilocks động tâm chút nào. “Thế thì có gì vui chứ?” Goldilocks nói, thích thú khi chọc cho Khăn Đỏ phát cáu.
“Cuộc họp thế nào?” Jack hỏi.
“Tệ hại,” Conner trả lời. “Phù thủy Hắc Ám xuất hiện rồi bắt lấy bà của chúng em! Mà bà ta đã bắt mẹ chúng em trước đó rồi!”
Jack và Goldilocks nhìn nhau với cùng vẻ tò mò. “Bà ta muốn gì ở mẹ và bà các em?” Goldilocks hỏi bọn trẻ.
Alex và Conner đã quên rằng Jack và Goldilocks đã bỏ trốn trước khi chúng phát hiện ra bà nội là ai.
“Bà của chúng em là Bà Tiên Đỡ Đầu,” Alex giải thích với một cái nhún vai ngụ ý “ngạc nhiên chưa.”
Jack và Goldilocks trông có vẻ bị ấn tượng mạnh. “Ồ, ngạc nhiên thật đấy,” Jack thốt lên.
Bọn trẻ kể cho họ nghe mọi chuyện, về việc chúng đến từ một thế giới khác và bà phải qua lại giữa hai thế giới suốt hàng thế kỷ để phổ biến những truyện cổ tích ở thế giới bên kia. Khi Jack và Goldilocks vừa xử lý xong mớ thông tin đó thì bọn trẻ tiếp tục kể cho họ biết chuyện cha chúng đã dùng Bùa Ước để đoàn tụ với mẹ ở Thế Giới Bên Kia và cách chúng phát hiện ra thế giới cổ tích bằng cách đi vào cuốn truyện cũ của bà.
“Phải, phải, phải… chuyện rất là cảm động,” Khăn Đỏ chen vào, vẫy vẫy tay. “Bọn trẻ phát hiện Bà Tiên Đỡ Đầu là bà nội của chúng và rồi ba người bọn họ biến mất qua một cánh cửa dẫn sang thế giới khác, vân vân và vân vân… hai người vẫn chưa cho ta biết hai người đang làm cái gì trong lâu đài của ta?”
Bọn trẻ biết Jack và Goldilocks muốn được nghe thêm nhưng họ biết tốt hơn là nhượng bộ Khăn Đỏ trước khi đầu cô nàng nổ tung.
“Chúng tôi muốn biết xem chuyện với Phù thủy Hắc Ám có tiến triển gì không,” Jack giải thích.
“Không, không có gì cả, thật đáng tiếc… cả hai người có thể đi rồi,” Khăn Đỏ đáp nhanh.
Froggy đặt tay lên đầu gối cô. “Em yêu, đừng tỏ ra bất lịch sự,” Froggy bảo. “Họ có thể là những tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã, nhưng họ vẫn là khách của chúng ta.”
Bọn trẻ nóng lòng muốn kể Jack và Goldilocks nghe về cuộc họp đêm hôm trước và chẳng chờ cho Froggy và Khăn Đỏ nói tới đó. Hai đứa kể tất cả mọi chuyện, Công chúa Hy Vọng bị bắt cóc, Phù thủy Hắc Ám đã bắt được bà của chúng và đang bắt đầu tấn công các vương quốc.
“Phe ta không thể làm gì để chặn đứng bà ta sao?” Jack kêu lên, lắc đầu với vẻ không tin nổi, hệt như cảm giác của bọn trẻ nhiều ngày nay.
“Đáng tiếc là không,” Froggy đáp.
“Ta không biết tình hình này thì có liên quan gì tới hai người,” Khăn Đỏ căn vặn và khoanh tay lại.
“Chuyện này cũng ảnh hưởng tới chúng tôi chứ,” Goldilocks bảo. “Chúng tôi cũng chẳng muốn sống trong thế giới mà mụ ta cai trị đâu. Chúng tôi nghĩ mình có thể giúp một tay.”
“Giúp một tay?” Khăn Đỏ lặp lại và phá lên cười trước ý tưởng đó. “Và cô sẽ làm gì hả, Goldilocks? Cướp đồ trang sức? Bẻ khóa nhà bà ta? Kiểm tra tất cả đồ đạc của bà ta cho đến khi đã ổn?”
Goldilocks đứng bật dậy và trừng mắt nhìn xuống Khăn Đỏ. Ánh nhìn khiến vị nữ hoàng nhấp nhổm. Cô nhìn sang những người khác để cầu cứu, nhưng cô phải đơn độc đối mặt với Goldilocks thôi.
“Có chuyện gì cô muốn nói thẳng vào mặt tôi không, con nhóc bám váy bà kia?” Goldilocks hỏi Khăn Đỏ.
“Không, ta nói sau lưng cô thì hơn,” Khăn Đỏ đáp.
“Tôi tưởng sau khi giúp cho tôi vượt ngục, cô đã thay đổi chứ,” Goldilocks nói. “Nhưng có vẻ tôi đã lầm.”
“Ta cũng tưởng giúp cô sẽ khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng ta cho rằng ta cũng đã lầm,” Khăn Đỏ thừa nhận và ngượng ngùng đưa mắt nhìn Jack.
Froggy giơ ngón tay trỏ xanh lục của anh lên. “Trở lại những vấn đề quan trọng hơn,” anh nói, “các vị tiên và các hoàng thân không biết phải làm gì cả. Bà Tiên Đỡ Đầu bao giờ cũng chỉ cần vẫy đũa thần là mọi chuyện trở nên tốt đẹp, nhưng đáng tiếc là lần này, bà ấy không thể làm thế. Vì vậy, chúng tôi đều đang chờ một giải pháp nào đó xuất hiện… nếu có.”
Bọn trẻ gật đầu. Goldilocks ngồi xuống trở lại bên Jack và nắm lấy tay anh. Gian phòng bị bao trùm trong bầu không khí tuyệt vọng mà họ đã cố bỏ lại trong cỗ xe.
Bỗng nhiên, Conner ngẩng phắt đầu lên như một chú chó con.
“Froggy, anh vừa nói gì đấy?” cậu bé hỏi, chỉ vào người bạn lưỡng cư của mình.
“Anh nói không ai biết phải làm gì,” Froggy trả lời, không biết làm sao để giải thích mọi chuyện rõ ràng hơn.
“Không, trước đó kia,” Conner nhắc. “Anh đã nói gì về Bà Tiên Đỡ Đầu ấy?”
Froggy nhìn cậu bé lạ lùng, tự hỏi vì sao cậu muốn anh lặp lại cái tin tồi tệ đó. “Anh nói rằng Bà Tiên Đỡ Đầu thường chỉ cần vẫy đũa thần là mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn,” anh đáp.
“Đúng rồi!” Conner kêu lên và lập tức nhảy bật ra khỏi chiếc ghế bành, chạy tới chỗ kệ sách.
“Conner, em bị gì vậy?” Alex hỏi.
“Anh Froggy này,” Conner gọi, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng cậu. “Quyển sách mà chúng em xem hôm kia là gì ấy nhỉ? Cái quyển có một chương nói về Bùa Ước đấy?”
Mất một lúc Froggy mới nhớ ra. ““Thần thoại, Truyền thuyết, và Tập hợp Bùa chú,” anh trả lời. “Nó nằm ở hàng kệ trên hai ngăn và dưới những quyển sách của chị em một ngăn đấy. Anh sắp xếp sách rất rõ ràng, đâu ra đó.”
Conner lướt mắt qua những hàng kệ cho đến khi cậu tìm thấy nó. “Thấy rồi nhé,” cậu bé reo lên với một cú nhảy hài lòng. Cậu ngồi xuống bên cạnh chị và lật qua các trang sách. “Em nghĩ câu trả lời mà chúng ta đang tìm kiếm nằm trong quyển sách này!”
“Em đang nói rằng chúng ta sẽ sử dụng lại Bùa Ước à?” Froggy thắc mắc.
“Chúng ta có thể dùng nó với Phù thủy Hắc Ám chứ?” Jack hỏi.
“Tin ta đi, ước cho ai đó khuất mắt không bao giờ có hiệu quả đâu,” Khăn Đỏ nói và nhướng mày liếc về phía Goldilocks. Goldilocks đặt một tay lên thanh kiếm ngụ ý cảnh cáo.
“Ngay cả nếu chúng ta muốn, chúng ta cũng không thể sử dụng Bùa Ước được,” Alex giải thích. “Bùa chú đó chỉ có thể dùng được hai lần, mà Hoàng hậu Độc Ác đã là người thứ hai dùng tới nó rồi.”
“Em đâu có nói về Bùa Ước,” Conner bảo, dán mắt vào những trang sách. “Em đang nghĩ tới một thứ còn hay hơn, quyền phép hơn và – đây rồi!”
Conner xoay quyển sách qua cho mọi người cùng xem chương mà cậu đang nói tới.
“Đũa thần Huyền Diệu?” cả phòng cùng đọc. Conner gật đầu hào hứng, trông đợi mọi người cùng chia sẻ sự phấn khích đó với cậu. Đáng tiếc là những người khác chỉ trao đổi với nhau những cái nhìn thương hại.
“Vì sao ai cũng nhìn em như thể em muốn dắt con cún đá đi dạo vậy?” Conner ngạc nhiên. “Quyển sách này nói rằng ai có được Đũa thần Huyền Diệu sẽ trở nên vô địch. Ai lấy được nó rất có thể sẽ ngăn chặn được Phù thủy Hắc Ám!”
Froggy buồn bã nhìn cậu. “Cây đũa phép đó không có thật, Conner à,” Froggy nói. “Đó chỉ là một truyền thuyết trẻ con như tất cả những thứ khác trong quyển sách.”
“Ồ, anh - một con ếch biết nói khổng lồ mà nói thế sao!” Conner vừa phản bác vừa đảo tròn mắt. “Quyển sách này cũng có viết về Bùa Ước, và chúng em đã chứng tỏ đó không chỉ là một câu chuyện hoang đường. Em dám cá là hầu hết mọi thứ trong quyển sách này đều có thật.
“Đũa thần Huyền Diệu,” cậu bé đọc to. “Nhiều người tin rằng sở hữu Đũa thần Huyền Diệu sẽ cho con người sức mạnh vô địch. Người ta nói rằng Đũa thần được tạo ra khi ta kết hợp sáu vật sở hữu quý giá nhất của sáu người đáng ghét nhất thế gian. Mặc dù còn nhiều điều mơ hồ, truyền thuyết về chiếc Đũa thần có thể có một phần sự thật vì các vật liệu cần thiết dường như có nguồn gốc phép thuật. Khác với hầu hết các nhóm vật liệu phép thuật, tập hợp những thứ cần thiết để tạo ra Đũa thần Huyền Diệu có thể thay đổi qua thời gian.’”
Conner hít một hơi và nhìn lên những người còn lại, trông họ vẫn còn do dự.
“Ôi, thôi nào,” Conner bảo. “Mọi người cũng phải công nhận rằng nó không có vẻ phi lý quá chứ.”
Hết thảy đều lưỡng lự. Conner thất vọng khi thấy họ không bị thuyết phục như cậu.
“Em và chị của mình đến từ một chiều không gian khác,” cậu kể ra rồi chỉ sang Froggy. “Anh chàng này đã bị biến thành một loài thú lưỡng cư đến hai lần! Vậy thì chuyện về Đũa thần Huyền Diệu có chỗ nào làm mọi người thấy khó tin thế chứ?”
Conner đã đưa ra một lý lẽ xác đáng. Sau tất cả những gì họ đã chứng kiến, sao họ còn thấy chuyện Đũa thần Huyền Diệu khó tin? Ít nhất đó cũng là một lựa chọn, và lựa chọn đó cho họ hy vọng. Alex im lặng nhìn xuống quyển sách với sự háo hức lóe lên trong ánh mắt.
“Chỉ tò mò thôi,” Alex lên tiếng, “sáu người đáng ghét nhất thế gian là những ai vậy?”
Khăn Đỏ nhìn vào Goldilocks và há miệng ra định trả lời.
“Những người đáng ghét nhất với thế gian, không phải với chị đâu, Khăn Đỏ,” Alex nói rõ và Khăn Đỏ im bặt.
“Theo ý tôi thì Hoàng hậu Độc Ác là một ứng cử viên đấy,” Froggy cho ý kiến và những người khác gật đầu đồng ý.
“Tên khổng lồ,” Jack góp ý. “Và tôi nói không phải vì trải nghiệm của riêng mình đâu nhé – ai ai cũng khiếp sợ hắn cả.”
“Bà Chúa Tuyết,” Goldilocks kể ra. “Cái thời mà bà ta cai trị Vương quốc Bắc Phương vẫn còn khiến người người lạnh gáy khi nhắc tới.”
Conner chăm chú lắng nghe, ghi nhớ trong đầu ý kiến của họ. “Còn ai nữa không?” cậu bé hỏi.
“Các người biết đấy, bản thân ta chưa bao giờ ưa gì Muffet cả,” Khăn Đỏ lên tiếng, như thể cô đang thú nhận một bí mật kinh hoàng. “Ý ta là, nó chỉ là một con nhện thôi mà! Thôi tán tụng nó đi chứ!”
Cả bọn đều nhìn chằm chằm vào Khăn Đỏ một lúc rồi tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
“Mụ Phù thủy Biển thì sao, cái bà đã đổi giọng hát của Nàng Tiên Cá ấy?” Alex nêu ra. “Lúc còn nhỏ em rất sợ bà ta.”
“Ồ, đúng rồi! Em cá là toàn bộ cá biển đều sợ bà ta!” Conner tán thành.
Froggy ngồi thẳng lên khi một ý tưởng khác lóe lên trong óc anh. “Bà mẹ kế độc ác của Lọ Lem!” anh kêu lên. “Ở Vương quốc Charming, ai ai cũng khinh ghét bà ta.”
“Tốt quá,” Conner reo lên. “Đến giờ chúng ta đã có Hoàng hậu Độc Ác, tên khổng lồ, Bà Chúa Tuyết, Mụ Phù thủy Biển, bà mẹ kế độc ác. Chúng ta chỉ cần thêm một người nữa thôi.”
Tất cả im phăng phắc và mắt nhìn mông lung khắp phòng.
“Này, chẳng phải rõ ràng quá rồi sao?” Khăn Đỏ nói. “Đó là Phù thủy Hắc Ám.”
Tất cả đều cảm thấy như có gì nghẹn lại ở cổ; Khăn Đỏ nói đúng.
“Thôi thì, Đũa thần Huyền Diệu cũng là một ý tưởng hay,” Goldilocks nói, như thể ý tưởng này hiển nhiên là chẳng còn khả thi nữa. Mọi người đều ngồi sụp xuống ghế, nhưng Conner không chịu đầu hàng.
“Mọi người bị sao vậy?” cậu bé trách. “Chúng ta không thể để Ezmia làm mình nản chí được. Đây có thể là cơ hội duy nhất để ngăn chặn bà ta!”
Cậu bé tuyệt vọng nhìn mọi người trong phòng, thầm mong có ai đó đồng ý với cậu, nhưng chẳng ai lên tiếng. Conner đứng bật dậy, quyết định rằng nếu muốn họ hiểu ra thì hành động sẽ có sức thuyết phục nhiều hơn lời nói. Cậu bé đi quanh phòng, chọn lấy ngẫu nhiên vài cuốn sách trên kệ.
“Em đang làm gì thế?” Alex hỏi cậu.
Cậu bé không trả lời. Cậu gỡ một bức chân dung của Khăn Đỏ xuống khỏi tường và thêm vào đống đồ lỉnh kỉnh trên tay mình vài cái giá nến. Cậu bé đi đến chỗ lò sưởi và không chút do dự, bỏ tất cả vào trong ngọn lửa.
“Conner!” Alex kêu lên.
“Đó là đồ của ta mà!” Khăn Đỏ hét.
“Em điên rồi sao?” Froggy hỏi cậu.
Conner đứng chống nạnh trước lò sưởi. Sau lưng cậu, ngọn lửa từ từ nuốt chửng tất cả mọi thứ.
“Mọi người sẽ chẳng cần đến chúng nữa đâu,” Conner bảo. “Mọi người không hiểu sao? Nếu chúng ta chỉ ngồi một chỗ và chờ đợi, Phù thủy Hắc Ám sẽ thâu tóm tất cả! Tất cả những gì chúng ta yêu quý sẽ không còn!”
Alex muốn chia sẻ sự hăng hái của em trai, nhưng cô bé không thể vượt qua nỗi sợ của mình. “Conner, việc đó quá nguy hiểm. Cũng gần như là đâm đầu vào chỗ chết ấy,” cô bé khuyên can.
Sự thiếu tin tưởng của Alex làm cậu bé hết sức kinh ngạc. “Không làm gì cả mới là đâm đầu vào chỗ chết!” cậu bé quả quyết. “Nếu việc tạo ra cây Đũa thần Huyền Diệu này cho chúng ta cơ hội cứu lấy thế giới, chúng ta là một lũ ngốc mới không dám thử!”
Conner gần như đã ứa nước mắt khi cố gắng thuyết phục họ. Mọi người hết nhìn vào cậu bé rồi lại sang đống đồ đang bốc cháy trong lò sưởi. Phải đưa ra một quyết định thôi. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn; dù họ làm gì thì họ cũng có nguy cơ mất tất cả.
Froggy đột ngột đứng dậy. “Tôi đồng ý với Conner,” anh vừa nói vừa ngẩng cao đầu. “Chúng ta đã biết quá rõ hậu quả nếu không làm gì, nên tôi thà chết trong khi chiến đấu còn hơn.”
Lời của Froggy đã động viên tất cả.
“Tôi chưa bao giờ giỏi ngồi không một chỗ cả,” Goldilocks nói, đứng lên cùng Froggy. “Hơn nữa, các bạn sẽ cần một người đồng hành giỏi dùng kiếm đấy.”
Jack đứng lên bên cạnh Goldilocks. “Nếu Phù thủy Hắc Ám nghĩ rằng bà ta có thể thâu tóm tất cả mà chẳng cần nhọc sức gì cả thì bà ta lầm to,” anh quả quyết.
Sự quyết tâm của họ làm tim Alex lỡ nhịp.
“Đây là một quyết định rất quan trọng,” cô bé nói. “Một khi chúng ta đã quyết, sẽ không còn đường lui nữa; chúng ta không thể từ bỏ ngay cả khi phải đối diện với nguy cơ to lớn. Chúng ta sẽ không làm được nếu không nhất trí như vậy. Dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng không bỏ cuộc.”
Froggy nhìn sang Jack, Jack nhìn Goldilocks, và Goldilocks nhìn Conner. Nụ cười tin tưởng rạng rỡ trên gương mặt họ.
“Em sẵn sàng,” Conner cương quyết, nhìn vào chị.
Alex gật đầu rồi đứng dậy. “Vậy hãy thêm chị vào nữa nhé,” cô bé nói và mỉm cười.
“Ta nữa!” Khăn Đỏ kêu lên, đứng lên sau cùng. “Ta chẳng có gì để nói thêm cả, nhưng ta hoàn toàn tán thành chuyến phiêu lưu này! Không ai lấy mất tường thành của ta mà không phải đền tội cả!”
Conner đến chỗ cái bàn ở trong góc thư viện và nhanh nhẹn lấy ra một mẩu giấy da và một cây bút lông.
“Hãy lập danh sách những thứ chúng ta cần để tạo ra Đũa thần Huyền Diệu nào!” cậu bảo. “Chúng ta đã chọn ra sáu người đáng ghét nhất trên thế gian – vậy, vật sở hữu quý giá nhất của họ là gì?”
Mọi người ngồi xuống và bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc phiêu lưu.
“Ai ai cũng biết quyền trượng của Bà Chúa Tuyết là vật quý giá nhất của bà ta,” Goldilocks nói. “Phép thuật của bà ta từ đó mà ra cả.”
“Bà Chúa Tuyết – quyền trượng phép thuật,” Conner lẩm nhẩm và ghi lại thông tin đó.
“Anh nghĩ vật quý giá nhất của bà mẹ kế độc ác ắt là một vật gì đó có can hệ tới gia đình bà ta. Một món đồ gia truyền cho mấy cô con gái xấu xa chẳng hạn,” Froggy góp ý. “Không khó để tìm ra bà ta đâu. Bà ta vẫn còn sống trong ngôi nhà mà Hoàng hậu Lọ Lem đã lớn lên ở đó.”
“Bà mẹ kế độc ác – của gia truyền,” Conner nói và ghi lại.
“Vật quý giá nhất của tên khổng lồ chắc cũng không khó tìm,” Jack nói. “Khi anh tới tòa lâu đài của hắn lúc còn là một cậu bé, trong đó chẳng có bao nhiêu đồ đạc.
Chẳng khó tìm những vật dụng to cỡ đó đâu.” “Tên khổng lồ - từ từ rồi biết,” Conner nhẩm.
“Vật quý giá nhất của Hoàng hậu Độc Ác hẳn là tấm Gương Thần,” Khăn Đỏ nêu ý kiến. “Nghĩ mà xem, bà ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn để giải thoát cho cái gã trọc đáng sợ ấy.”
“Hoàng hậu Độc Ác – Gương Thần,” Conner nhắc lại. “Vậy mà em nghĩ Hoàng hậu Độc Ác đã là chuyện quá khứ rồi chứ.”
“Tấm gương đã vỡ thành nhiều mảnh dưới đống đổ nát của tòa lâu đài, nhưng chắc không khó lấy nó đâu,” Alex bảo, cố gắng an ủi em.
“Mụ Phù thủy Biển thì sao?” Khăn Đỏ thắc mắc. “Bà ta không thể sống thiếu cái gì nhỉ?”
“Những viên ngọc!” Goldilocks nói ngay chẳng chút do dự. “Đó là thứ mà bà ta nhận để đổi lấy những điều ước. Trừ khi bà ta còn đổi lấy thứ gì khác hay ho hơn thế.”
“Phù Thủy Biển – khoái mớ trang sức lấp lánh,” Conner nhẩm và hí hoáy viết lại.
“Chúng ta chỉ còn mỗi Phù thủy Hắc Ám nữa thôi,” Alex nói và cả nhóm nhất loạt hít một hơi thật sâu. “Vật quý giá nhất của Ezmia là gì?”
Không ai lên tiếng. Ai ai cũng biết Phù thủy Hắc Ám yêu quyền lực, nhưng có vật dụng gì đại diện cho nó chứ?
“Chúng ta sẽ trở lại sau. Tạm thời em cứ để một dấu chấm hỏi bên cạnh tên bà ta đã,” Conner quyết định.
Goldilocks nhìn qua vai cậu bé xem danh sách mà họ đã tổng hợp được.
“Mấy người này sống rải rác ở tít những miền đất xa xôi,” cô nhận xét. “Làm sao chúng ta đi hết được?”
Jack cũng xem qua danh sách. “Chưa kể vào thời buổi thế này thì một nhóm người vãng lai trông rất đáng ngờ đấy.”
“Chúng ta còn phải đi thật nhanh nữa,” Alex nhắc. “Chính miệng Phù thủy Hắc Ám đã nói bà ta sẽ không kiên nhẫn lâu đâu.”
Tiếng ngâm nga trầm trầm vang lên khắp phòng trong khi Froggy suy nghĩ. “Chúng ta cần phải di chuyển thật nhanh và bí mật,” anh lẩm nhẩm, xoa xoa cằm. “Tôi đề nghị chúng ta quên việc di chuyển đường bộ đi và chọn đường trên không!”
Froggy lao đến đầu kia thư viện và trở lại với một quyển sách. Alex nhận ra cái tựa và lập tức hiểu ý Froggy.
“Chúng ta sẽ di chuyển bằng khinh khí cầu!” Froggy hào hứng nói. “Giống như những nhà du hành đã làm trong 80 Ngày Vòng quanh Thế giới! Tôi phải thừa nhận, kể từ khi đọc quyển sách, tôi đã chờ dịp để viện đến một lý do nào đó mà làm một cái như thế.”
“Froggy, ý tưởng đó thật là… tham vọng,” Alex thốt lên.
“Nhưng ý đó có thể được đấy!” Conner hào hứng. “Phù thủy Hắc Ám không nghĩ người ta có thể ở trên trời đâu! Phải hàng thế kỷ nữa thế giới này mới biết đến khoa học hàng không!”
“Chính xác,” Froggy nói và lật vội những trang sách. Anh nhanh chóng chụp lấy cây bút lông từ tay Conner và bắt đầu phác họa cái gì đó ở mặt sau danh sách của họ. “Trong truyện chỉ có ba người du hành, vì vậy, chỉ cần một cái giỏ lớn là đủ để chở họ. Nhưng tôi đề nghị chúng ta làm hơn thế nữa – chúng ta cần một thứ gì đó có thể lướt trên bầu trời và băng qua biển rộng – hãy làm một con tàu!”
Froggy hoàn thành bức vẽ và cho mọi người cùng xem. Đề xuất của anh là làm một con tàu cỡ nhỏ có buồm hai bên và một quả khinh khí cầu lớn bên trên.
“Chúng ta có thể làm ra một thứ hoành tráng như thế kịp thời không?” Goldilocks hỏi.
Jack cầm lấy bản vẽ và đích thân xem xét, vừa xem vừa xoa bên thái dương. “Tôi không lo ngại việc đóng tàu, mà lo về số lượng nguyên vật liệu cần thiết để làm ra nó ấy,” anh bảo. Bọn trẻ sực nhớ Jack là một thợ mộc rất tài giỏi, vì vậy, chúng rất coi trọng lời anh.
Khăn Đỏ xem bản vẽ kỹ hơn. “Chính xác thì chúng ta cần nguyên liệu gì?” cô hỏi và nhướng mày.
Froggy nhìn xuống bản vẽ. “Gỗ xẻ, chất liệu thật bền chắc, và rất nhiều dầu hỏa,” anh đáp.
Khăn Đỏ nheo mắt lại và lặng lẽ gật gù, nhẩm đếm trong đầu. “Được rồi, ta có sẵn tất cả những thứ đó trong lâu đài đây,” cô nói với một nụ cười rạng rỡ.
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô. “Đâu ạ?’ Conner thắc mắc.
“Hãy lấy gỗ từ bộ sưu tập giỏ của ta để đóng tàu,” Khăn Đỏ đáp. “Ta nghĩ bộ sưu tầm váy áo mùa hè của ta sẽ cung cấp đủ vải vóc để làm mấy lá buồm và quả khí cầu – chúng được làm từ loại vải tốt nhất trong vương quốc đấy. Về phần dầu hỏa, trong lâu đài có chứa cả đống thùng dầu để đun nước tắm cho ta. Mà ta thì tắm nhiều lắm.”
“Chẳng phải chị đã mất hết giỏ trong vụ hỏa hoạn rồi sao?” Alex ngạc nhiên.
“Phần lớn thôi,” Khăn Đỏ trả lời. “Nhưng từ đó đến nay, ta đã có cả đống tiệc mừng sinh nhật và lễ hội. Bộ sưu tập của ta gần như đã đầy đủ trở lại rồi.”
Bọn trẻ không thể phủ nhận được. Nếu bộ váy Khăn Đỏ mặc tới cuộc họp Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi có chứng tỏ điều gì thì đó là vị nữ hoàng đã có đủ nguyên vật liệu để dùng.
“Tôi nghĩ vụ này khả thi đấy,” Jack nói. “Sáng hôm sau, tôi có thể hoàn thành một bản vẽ tốt hơn. Khăn Đỏ, cô có thể triệu những người thợ xây dựng giỏi nhất vương quốc tới đây không? Chúng ta cần càng nhiều người càng tốt.”
“Tất nhiên rồi,” Khăn Đỏ đáp. “Tình cờ mà Heo Út lại là một trong những người thợ xây dựng giỏi nhất vương quốc, và hắn nợ ta một ơn huệ - ngôi nhà gạch của hắn lỡ xây lấn sang đất nhà Bo Peep và ta đã miễn tội cho hắn.” “Cần bao lâu mới làm xong?” Goldilocks hỏi Jack.
“Bốn hoặc năm ngày nếu chúng ta cần mẫn làm việc,”
Jack đáp. “Ba ngày nếu chúng ta làm suốt ngày đêm.” “Tuyệt,” Froggy nói.
“Đó thật sự là một ý tưởng tuyệt vời đấy, anh Froggy,” Conner tấm tắc khen.
Froggy mỉm cười. “Anh cũng nghĩ thế,” anh chàng đáp. “Nó sẽ làm cho việc đi lại dễ dàng hơn rất nhiều, không phải vất vả trèo qua những dãy núi phương bắc để tìm Bà Chúa Tuyết hay leo lên cây đậu thần đến lâu đài của tên khổng lồ.”
Jack húng hắng giọng. “Đáng tiếc là, chúng ta vẫn phải leo lên cây đậu thần đấy,” anh thông báo.
“Vì sao vậy?” Alex ngạc nhiên.
“Cây đậu thần là cái gọi lâu đài của tên khổng lồ tới,” Jack giải thích. “Lâu đài sẽ không xuất hiện trừ khi cây đậu mọc tới một độ cao nhất định.”
Trán Conner nhăn lại. “Mà cây đậu thần đâu rồi? Từ khi tới đây đến giờ, em không nghĩ là mình có trông thấy nó,” cậu bé thắc mắc.
Khăn Đỏ im bặt và dán mắt xuống sàn.
“Khăn Đỏ, cô đã làm gì với cây đậu thần của Jack?” Goldilocks gặng hỏi khi nhận thấy sự im lặng ngượng ngùng rõ rành rành của Khăn Đỏ.
Khăn Đỏ nhìn quanh phòng với ánh mắt tội lỗi. “Có lẽ ta đã cho người đốn bỏ nó rồi,” cô thú nhận.
“Đốn bỏ?!” Jack hét lên. “Vì sao cô lại làm thế?!”
“Bởi vì nó rất chướng mắt!” Khăn Đỏ biện hộ. “Còn nữa, thật khó chịu khi thức dậy mỗi ngày và thấy cái thứ đó nhìn xuống mình trừng trừng, sau chuyện đó – ngươi thừa biết mà.” Cô phác tay chỉ mình, Jack và Goldilocks.
“Ồ, tuyệt thật,” Goldilocks thốt lên. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
Jack thở dài. “Tôi phải tìm lại Người Bán Rong,” anh nói. “Hy vọng ông ấy vẫn còn đậu thần hay biết phải tìm chúng ở đâu. Ngày mai, sau khi sắp xếp công việc cho toán thợ xây dựng, tôi sẽ lên đường ngay.”
“Thống nhất vậy nhé,” Froggy kết luận và vỗ tay. “Năm chúng ta sẽ khởi hành ngay khi con tàu đóng xong.”
Khăn Đỏ liếc nhìn anh. “Ý anh là gì khi nói năm người các anh thế?”
Goldilocks há hốc miệng. “Đừng nói với tôi là cô định đi theo đấy nhé?” cô kêu lên.
“Tất nhiên là ta phải đi rồi,” Khăn Đỏ quả quyết. “Ta đã cung cấp toàn bộ nguyên vật liệu cho con tàu, chẳng phải sao?”
“Với tất cả sự tôn trọng, chị Khăn Đỏ à,” Conner lên tiếng, “chuyến đi này có lẽ không thích hợp cho một nữ hoàng đâu.”
“Xin lỗi nha?” Khăn Đỏ kêu lên, cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. “Nếu ta nhớ không lầm thì lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, chỉ trong một ngày, ta đã bị bắt cóc hai lần, bị ném vào một cái hố chứa đầy đám cây gai hung dữ, và suýt bị sói giết chết! Các ngươi đang bảo với ta là mạng sống của ta chỉ bị đưa vào nguy hiểm khi việc đó có lợi cho các ngươi thôi à?”
Khăn Đỏ khoanh tay lại chặt hơn và không thèm nhìn những người khác nữa. Cô nàng không đời nào chịu thay đổi ý định.
“Em yêu à?” Froggy hỏi. “Em nghĩ đó có phải là ý tốt hay không, khi mọi người từng có lịch sử như vậy?”
“Em sẽ đi!” Khăn Đỏ tuyên bố. “Em sẽ không ngồi đây để năm người giành lấy công trạng cứu thế giới này mà không có em. Em nên bắt đầu thu xếp hành lý ngay thôi! Em chưa chuẩn bị cho một chuyến phiêu lưu bao giờ!”
Khăn Đỏ hào hứng đứng lên rồi lập cập chạy tới thư viện. Những người khác ném cho Froggy cái nhìn trách cứ.
“Tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy và giải thích tình hình rõ hơn,” anh nói rồi vội vã theo vị nữ hoàng đang phấn khích ra khỏi phòng.
Jack đến bên bàn và bắt đầu thực hiện bản vẽ chi tiết con tàu. Goldilocks cùng bọn trẻ ngồi bên lò sưởi. Một nụ cười hãnh diện nở ra trên gương mặt cô khi nhìn chúng.
“Gì vậy ạ?” Alex hỏi cô.
“Không có gì,” Goldilocks nói và nhún vai. “Chỉ là chị vừa nhớ lại cái lúc chị bảo hai đứa hãy dũng cảm lên, và giờ thì xem ai đang động viên mọi người kìa.”
Alex và Conner nhìn nhau rồi toe toét cười. Chúng đã lớn lên rất nhiều sau chuyến phiêu lưu dạo trước.
“Chị nên đi cho Porridge ăn thôi,” Goldilocks nói. “Chị phải đưa em ấy vào chuồng ngựa trong cung điện mà em ấy chưa bao giờ hòa hợp được với mấy con ngựa khác.”
Goldilocks đứng lên rời thư viện, khẽ vỗ vai bọn trẻ trên đường đi ra. Gian phòng trở nên yên lặng, chỉ có tiếng ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi và tiếng bút lông của Jack sột soạt khi anh thiết kế con tàu.
“Suýt nữa thì chị đã bỏ cuộc rồi,” Alex nói với em. “Chị cảm thấy tuyệt vọng vô cùng – cảm ơn vì đã vực dậy tinh thần chị.”
“Em luôn sẵn lòng giúp chị,” Conner nói. “Cảm ơn vì đã điền vào bài kiểm tra lớp sáu giúp em.”
Alex thốt lên một âm thanh nửa như hớp hơi, nửa như phá lên cười. “Làm sao em biết vụ đó thế?” cô bé hỏi.
Conner nhìn chị. “Chữ C và chữ B duy nhất trong bài kiểm tra đó là hai chữ cái đầu tên em,” cậu đáp.
Lần đầu tiên trong suốt hai ngày, Alex cất tiếng cười. Cô bé nhớ những ngày mà vượt qua các kỳ kiểm tra là nỗi lo lớn nhất của chúng.
“Em có chắc mình đã sẵn sàng làm điều này không?” Alex hỏi cậu em.
Conner suy nghĩ. “Điều này là một chuyến phiêu lưu mạo hiểm khác trong thế giới cổ tích, thu thập nhiều món đồ khác nhau và có nguy cơ mất mạng à?” cậu bé hỏi với một nụ cười tinh nghịch.
Alex cười khúc khích. “Phải, đó là cái chị muốn nói đấy.”
Conner nghĩ ngợi một lúc rồi gật gù một mình. “Tới luôn chứ sao,” cậu quả quyết.