Chương 19 - Lâu Đài Trên Mây.
Chiếc Bà Ngoại trôi trên bầu trời đêm bên trên Vương quốc Charming, quyết tâm đến Vương quốc Quàng Khăn Đỏ trước cả mặt trời. Tin tức về tòa tháp của Rapunzel đã làm mọi người buồn bã, nhưng sự thật rằng họ đang chế tạo thành công Đũa thần Huyền Diệu động viên cả nhóm tiếp tục hành trình.
Jack và Froggy lăn một thùng dầu hỏa băng qua boong tàu và nạp vào bên dưới ngọn lửa của con tàu. Goldilocks đang điều khiển bánh lái và cẩn thận lèo lái chiếc Bà Ngoại giữa những đám mây. Khăn Đỏ đang lẩn tránh Clawdius càng xa càng tốt.
Bọn trẻ đang ở mũi tàu, nhìn mặt đất lướt qua bên dưới. Hai chị em tự hỏi không biết đã bay qua nơi mẹ chúng bị bắt giữ chưa.
“Kỳ diệu quá phải không, ở độ cao này, trông thế giới hoàn toàn khác hẳn,” Jack vui vẻ lên tiếng, anh bước đến sau lưng bọn trẻ. “Anh vẫn nhớ đã nghĩ như thế khi trèo lên cây đậu thần. Rất ít người có dịp nhìn thế giới theo một góc độ hoàn toàn mới.”
Khăn Đỏ đang dỏng tai nghe và nhảy vào giữa câu chuyện. “Ta hiểu ý ngươi,” cô chen vào. “Một khi ngươi bắt đầu coi thường mọi người, thật khó để nhìn họ khác đi.”
Bọn trẻ và Jack đảo tròn mắt. Trong hành trình này, Khăn Đỏ đã thể hiện tiềm năng trở lại với thế giới thật, nhưng cô vẫn còn nhiều điểm cần khắc phục lắm.
“Không, Khăn Đỏ,” Jack giải thích. “Ý tôi là việc này giúp ta nhận ra thế giới này rộng lớn biết bao. Cả đời cô có thể chỉ quanh quẩn giữa hai con đường, nhưng rồi cô nhận ra những con đường đó chỉ là những mạch máu nhỏ trên cơ thể to lớn của thế giới. Nó làm cô cảm thấy mình rất nhỏ bé.”
Khăn Đỏ gật gù như thể cô theo kịp những lời Jack nói. Trong một thoáng, bọn trẻ đã nghĩ cô thật sự hiểu được ý Jack là gì.
“Ôi trời,” Khăn Đỏ nói và lúc lắc đầu. “Ta không tin có thứ gì có thể làm ta cảm thấy như thế.”
Jack và bọn trẻ không che giấu sự khó chịu với vị nữ hoàng trẻ tuổi và từ từ lẩn đi chỗ khác. Khăn Đỏ tựa lên thành tàu và thở dài, không hiểu vì sao muốn hiểu họ lại khó khăn như vậy.
Froggy đến chỗ mũi tàu gặp Khăn Đỏ, không muốn để cô cảm thấy bị cô lập hoàn toàn sau cuộc trao đổi đó. Trong khi những người khác thường xuyên khó chịu với những tuyên ngôn phù phiếm và sự thiếu cảm thông ở Khăn Đỏ, nhưng điều đó chỉ khiến Froggy yêu cô hơn. Anh đã sống lẩn lút nhiều năm vì sợ phải đối diện với cách đối xử của thế giới với một hoàng-tử-biến-thành-ếch, nhưng Khăn Đỏ là kiểu người không bao giờ đánh mất sự tự tin bất kể người ta có nói với cô điều gì đi nữa. Đó là phẩm chất anh ngưỡng mộ nhất ở cô.
“Em có ổn không, em yêu?” Froggy hỏi cô
“Ổn, cảm ơn anh,” Khăn Đỏ đáp và buồn bã nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Mặc dù anh biết rõ hơn thế, Froggy vẫn coi sự xa cách của cô như chuyện cá nhân. “Chúng ta có ổn không, em yêu?” anh hỏi. “Anh biết việc phải ở gần Jack và Goldilocks rất mệt mỏi cho em, nhưng nếu có điều gì đó ngoài sự hiện diện của họ làm em phiền lòng, em sẽ nói cho anh biết chứ?”
Khăn Đỏ vẫn chưa rõ chính xác điều gì đang làm cô bận lòng. Từ lúc họ khởi hành, chuyện đó đã trở thành cái gai châm chích lòng cô.
“Vâng, tất nhiên rồi, anh yêu,” Khăn Đỏ đáp gọn, nhưng cả hai đều không tin vào lời nói đó.
Miệng Froggy mỉm cười nhưng mắt anh trống rỗng. “Tốt lắm,” anh nói và để cô lại một mình.
Mặc dù cô khăng khăng là có thể xoay xở được, Froggy biết việc ở gần bên Jack sẽ đè nặng lên cô. Chẳng khó gì để hiểu lòng Khăn Đỏ - những cái nhìn chăm chú vào Jack từ bên kia con tàu, những tiếng thở dài khi không ai để ý, cái cách cô phớt lờ Froggy càng lúc càng nhiều trên đường đi chẳng phải là khó thấy. Không cần phải là một thiên tài mới biết điều gì đang làm Khăn Đỏ cảm thấy mâu thuẫn.
Không may cho Froggy, trái tim người-biến-thành-ếch của anh trọn vẹn thuộc về Khăn Đỏ, và anh hy vọng cô cũng thuộc về anh bên dưới những trăn trở, băn khoăn kia. Cho đến khi cô bảo anh khác đi, anh vẫn sẽ giữ vẹn tình cảm dành cho cô.
“Trông kìa!” Khăn Đỏ gọi mọi người. “Đó là vương quốc của ta đấy! Ôi chao, nó thật đáng yêu khi từ trên đây trông xuống! Thật đáng tiếc là thời tiết lại ảm đạm như vậy.”
“Tôi không nghĩ đó đơn thuần là do thời tiết đâu,” Goldilocks từ chỗ bánh lái nói vọng ra. Những đám mây dày đang cuộn xoáy bên trên vương quốc như xoáy nước. Khi đến gần hơn, họ trông thấy một cây đậu cao chót vót đâm xuyên qua vòng xoáy những đám mây.
Chưa từng có ai trông thấy cảnh tượng đó bao giờ… trừ Jack.
“Thế là sao vậy?” Froggy hỏi.
“Điều đó có nghĩa là cây đậu thần đã sẵn sàng,” Jack nói với một nụ cười háo hức.
Conner đặt tay lên vai chị. Chúng cũng vô cùng háo hức.
Đoàn người bắt đầu cho Bà Ngoại đáp xuống gần cây đậu thần. Mặt trời bắt đầu lên và cả hai ngôi nhà của Jack hiện ra trước mắt. Chỉ có một điều không ổn – chiếc Bà Ngoại đang đi quá nhanh.
“Từ từ… từ từ…” Jack bảo Goldilocks. “Charlie, hạ hết buồm xuống! Mọi người chuẩn bị tinh thần đi! Lần hạ cánh này sẽ không êm ái đâu!”
Froggy kéo những sợi thừng trên tàu và cuốn buồm lại. Alex và Conner giữ chặt lấy Clawdius và cái ban công, Jack cùng Goldilocks bám chặt bánh lái, và Khăn Đỏ vịn chặt lấy Froggy.
“Mọi người khuỵu gối xuống!” Jack bảo, và tất cả đều làm theo lời khuyên của anh. Chiếc Bà Ngoại lướt xiên xuống, nhằm thẳng vào tòa nhà lớn của Jack. Cửa sổ trước nhà đang mở và bọn trẻ thấy đàn hạc thần đang vui sướng đón chào ngày mới, không mảy may nhận thấy con tàu bay đang lao thẳng về phía nàng.
“Ôi ngày mới đã đến đây và ta cũng thế,
Bâng khuâng mơ màng về cánh chim bay,
Sớm thôi, ta sẽ chuyển đi, đi xa mãi,
Và lâu đài Nữ hoàng Khăn Đỏ sẽ là nơi ta…
AAAAAAA!”
Chiếc Bà Ngoại đâm sầm xuống đất và trượt nảy qua sân cỏ. Hàng nắm đất bắn lên tung tóe và con tàu để lại một cái rãnh dài trên mặt đất khi nó rốt cuộc cũng dừng lại cách tòa nhà vài bước.
Đàn hạc mở tròn mắt và há hốc miệng, mặc dù nàng làm từ vàng nguyên chất, bọn trẻ có thể thề rằng nàng đã chuyển sang trắng bệch.
“Chào buổi sáng, Harper!” Jack từ trên tàu gọi vọng xuống với một tiếng cười hối lỗi.
Đàn hạc kinh ngạc đến mức một sợi dây của nàng đã đứt. Bọn trẻ không thể trách nàng được. Nàng đã nhiều năm nhìn ra cảnh buồn tẻ bên ngoài rồi bất ngờ chứng kiến một con tàu bay đâm sầm xuống sân trước.
“Nhân danh Mẹ Ngỗng, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” đàn hạc kêu toáng lên.
“Chúng tôi đang thực hiện một chuyến du hành, như tôi đã nói với chị đấy,” Jack đáp và trèo xuống từ chiếc Bà Ngoại. “Tôi có nói là chúng tôi đi bằng tàu bay chưa nhỉ?”
“Cậu đã bỏ sót chi tiết vặt vãnh ấy đấy,” đàn hạc trách, bắt đầu lấy lại được cảm giác trên cơ thể bằng vàng.
“Cảm ơn vì đã trông chừng cây đậu thần. Trông nó rất tuyệt!” Jack nói.
“Không có gì,” đàn hạc đáp. “Cậu sẽ rất vui khi biết rằng ta đã nghĩ đi nghĩ lại và chấp nhận đề nghị chuyển đến lâu đài của Khăn Đỏ. Tuy nhiên, ta hy vọng cậu cho ta vài ngày để dây đàn hồi phục sau cú hoảng sợ cậu vừa gây cho ta. Ta không muốn bản ballad đầu tiên của ta ở lâu đài bị lạc tông đâu.”
“Cái gì? Ngươi vừa nói gì?” Khăn Đỏ từ trên tàu hỏi vọng xuống. “Có phải ta vừa nghe ngươi nói sẽ chuyển đến lâu đài của ta không?”
Alex và Conner nhìn nhau – chuyện này rồi sẽ rầy rà lắm đây.
“Phải. Jack đã hứa là tôi sẽ được chuyển vào lâu đài để đổi lấy công trông chừng cây đậu,” đàn hạc giải thích.
“Thế à?!” Khăn Đỏ rít lên qua kẽ răng. “Chuyến đi này càng lúc càng hay ho hơn, phải không?”
“Ồ phải, tôi đã luyện tập trong nhiều ngày liền! Đã lâu lắm rồi tôi mới có khán giả thực sự để biểu diễn cho họ nghe!” đàn hạc nói. “Sau khi sống với gã khổng lồ kinh khủng đó hơn một thế kỷ, sẽ tuyệt biết mấy khi được hát những bài không nói về việc xơi cừu hay giẫm đạp lên các ngôi làng.”
Những người khác xuống tàu và đến chỗ Jack trước tòa nhà.
“Này, Harper,” Conner nói. “Khi chị ở trên kia, chị có để ý thấy gã khổng lồ thích thứ gì nhất không?”
“Theo chị nhớ thì không có gì như vậy,” đàn hạc đáp. “Chị không hiểu vì sao các em lại muốn trở lại cái nơi kinh khủng đó.”
Jack xem xét cây đậu. Anh đi vòng quanh gốc cây và kiểm tra nó từ trên xuống dưới, vừa đi vừa đá vào những chỗ khác nhau trên đó.
“Nó sẵn sàng rồi!” anh thông báo với mọi người. “Tôi sẽ trèo lên đó và trở lại nhanh nhất có thể.”
“Xin lỗi?” Goldilocks hỏi lại và nhướng mày. “Anh thật sự nghĩ rằng anh sẽ đi mà không có em sao?”
“Anh ấy hẳn phải đang giỡn nếu anh ấy nghĩ rằng chúng ta cũng không đi cùng,” Conner nói với Alex.
Jack không có ý làm mọi người tức giận. “Tha lỗi cho tôi, tôi không chắc có ai sẵn sàng làm việc này không,” anh phân trần.
“Đâu phải ngày nào ta cũng có cơ hội đi thăm thú một lâu đài trên mây đâu,” Froggy nói. “Thêm tôi vào nữa.”
“Tốt thôi,” Jack nói. “Tôi sẽ dẫn đầu. Tuy nhiên, mọi người nhất thiết phải trèo đúng như cách tôi trèo và đặt chân vào đúng chỗ tôi đặt chân. Nhìn thì thế nhưng không dễ đâu.”
Goldilocks lấy một sợi thừng dài và cột nó quanh thắt lưng Jack, rồi quanh thắt lưng của mình, tới Froggy và bọn trẻ. Cô tiến tới để cột dây cho Khăn Đỏ, nhưng vị nữ hoàng lo lắng ngăn lại.
“Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì thế?” Khăn Đỏ hỏi.
“Để đảm bảo an toàn,” Goldilocks đáp. “Phòng khi một người trong chúng ta ngã xuống.”
“Ngã xuống? Từ trên kia á?” Khăn Đỏ nói và chỉ vào thân cây cao ngút mắt. “Có thể thế à?”
“Cũng có thể như trèo lên mọi thứ khác thôi, tôi nghĩ thế,” Goldilocks nói. “Việc này cũng sẽ ngăn tôi không ném cô xuống từ trên đó.”
Khăn Đỏ hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống thân cây với ánh mắt mở to, sợ hãi. “Ngươi biết không, chuyến này ta nghĩ ta sẽ ngồi ngoài,” cô bảo. “Ta đã kiệt sức sau cuộc gặp gỡ bà mẹ kế và muốn giữ sức khỏe cho điểm dừng tiếp theo,” cô giải thích.
“Tùy cô thôi,” Goldilocks nói rồi nhanh nhẹn cắt sợi dây thừng sau khi cột nó chắc chắn quanh người Alex.
“Cô có chắc không, Khăn Đỏ? Gã khổng lồ đã chết từ lâu rồi,” Jack bảo. “Chẳng có gì để lo sợ cả.”
“Còn lời nói của Người Bán Rong thì sao ạ?” Alex thắc mắc. “Ông ấy nói sẽ có những hiểm họa khác chờ đợi chúng ta trên kia.”
“Ông ấy ăn bánh pút-đing chim trĩ đấy,” Conner nói.
“Chị tin lời ông ấy à?”
“Nói cũng đúng,” Alex đồng tình.
Khăn Đỏ giả vờ nghĩ ngợi một lúc, nhưng cô đã quyết định rồi. “Ta vẫn nghĩ rằng ta sẽ có ích nhất khi ở lại với con tàu,” Khăn Đỏ quả quyết.
“Cũng tốt thôi,” Jack nói. “Vậy thì khi mọi người đã sẵn sàng, hãy trèo lên thôi.”
Jack đặt tay lên cuống của chiếc lá gần nhất và kéo người lên, qua khỏi nó. Chuyến trèo cây đã bắt đầu. Anh thích thú hơn mình thừa nhận và vui vẻ dẫn đường cho những người khác trèo lên cây, hướng về phía bầu trời.
Jack và Goldilocks có tốc độ trèo khá nhanh để Froggy và bọn trẻ theo sau – mặc dù Froggy nhảy lên thân cây nhiều hơn là trèo lên đó. Bọn trẻ rất vui khi được là toa cuối cùng của đoàn tàu viễn chinh; chúng ít phải chịu trách nhiệm nhất nếu có ai bị ngã.
“Hãy kể cho ta biết lâu đài trông ra sao phòng khi ta cần xây lại cái gì đó trong tương lai!” Khăn Đỏ gọi với theo họ.
Jack nói đúng; trèo lên cây đậu thần rất khó khăn. Nó không có những cành nhánh chắc chắn như cây thân gỗ, vì vậy cuống lá là tất cả những gì họ có để bám lấy và đặt chân lên. Một lúc lâu sau, bọn trẻ rất biết ơn vì Khăn Đỏ đã chọn ở lại – không có cô cũng đủ khó khăn rồi.
Họ đang đều đặn tiến lên và Jack quay lại để chúc mừng những nhà leo cây đồng hành với mình. “Mọi người đang làm tốt lắm,” Jack bảo. “Nhưng dù gì đi nữa, cũng đừng nhìn…”
“AAAAAAAAA!” Froggy hét toáng lên.
“Xuống,” Jack dứt lời.
“Xin lỗi, tôi sẽ không tái phạm nữa!” Froggy trấn an họ, anh hơi run rẩy khi tiếp tục trèo. Bọn trẻ không biết họ đã leo cao tới đâu rồi và cũng không muốn biết – trong hoàn cảnh này thì không biết gì là điều sung sướng nhất.
Sau vài lần nghỉ lại lấy hơi, đến trưa, đoàn người cũng lên đến ngọn cây đậu. Cả người bọn trẻ đau nhức và chúng hy vọng chuyến trèo xuống sẽ dễ dàng hơn.
“Cái thứ này càng lúc càng khó trèo,” Conner nhận xét.
“Không khí loãng làm việc này càng khó khăn hơn nữa,” Alex nói.
“Chúng ta nên bắt đầu mặc quần bó,” Conner đề nghị. “Sau khi chúng ta luyện tập thể lực thế này, mặc quần bó sẽ rất đẹp.”
Xung quanh trở nên mờ ảo khi họ lên tới ngọn cây. Làn da họ cảm nhận được sự ẩm ướt mát mẻ của mây cho đến khi họ vượt qua khỏi chúng. Như thể họ vừa đến một thế giới khác hoàn toàn; hàng dặm, hàng dặm xung quanh, một biển mây bồng bềnh vây lấy họ. Họ cảm thấy gần với mặt trời hơn, và những tia nắng lấp lánh làm thế giới này càng diễm lệ.
“Đẹp quá,” Goldilocks thốt lên. Bọn trẻ chưa bao giờ thấy cô xúc động đến thế bao giờ.
“Thật kỳ diệu,” Froggy nghẹn ngào nói. “Tôi đã đọc nhiều sách miêu tả về những nơi như thế này, nhưng đọc chẳng bao giờ sánh bằng được tận mắt ngắm nhìn cả.”
Ngọn cây uốn cong vào bầu không gian thoáng đãng bên trên họ. Mọi người đều chờ hướng dẫn của Jack.
“Ồ,” Conner thốt lên và chỉ về phía xa xa. “Xem kìa!”
Một tòa lâu đài khổng lồ trông như từ thời trung cổ tọa lạc ở phía chân trời mây phủ. Nó có những viên gạch đá khổng lồ, nhiều tòa tháp mái bằng và một cánh cửa gỗ khổng lồ.
“Đó là lâu đài của gã khổng lồ phải không?” Alex hỏi.
“Em cho là thế,” Conner đáp. “Trừ phi Mary Poppins đã chuyển đến sống trong một nơi ở mới.”
“Ai cơ?” Froggy thắc mắc.
“Không có gì ạ,” Conner đáp.
Jack cẩn thận đặt một chân lên trên một đám mây. Nó lún xuống nhưng rốt cuộc cũng chững lại. Anh loạng choạng tiến một bước đầu tiên lên đám mây và những người khác hít mạnh.
“Ôi trời ơi!” Alex kêu toáng lên và che miệng lại.
“Không đời nào!” Conner la lớn.
Jack vô cùng sung sướng khi một lần nữa được đứng trên một đám mây, nhưng anh làm mặt nghiêm túc trước khi quay lại đối diện những người khác.
“Cẩn thận xuống khỏi cây đậu và bước lên mây, nhưng đừng chuyển trọng tâm vào nó cho đến khi chân đã thôi lún xuống,” anh hướng dẫn cả bọn. “Nhẹ nhàng thôi. Nếu đi nhanh quá, mọi người sẽ rơi xuyên qua mây đấy.”
Goldilocks đi đầu, theo sau là Froggy, rồi tới bọn trẻ - giống như họ đang đi trên cát lún mịn màng vậy. Với mỗi bước đi, bọn trẻ chờ cho chân chúng thôi lún xuống, chẳng bao giờ biết được tới điểm nào thì hết lún, hay có hết lún thật không. Đôi khi, chân chúng lún vào mây ngang mắt cá; những lần khác, chúng bị lún tận đầu gối.
“Đây là điều kỳ cục nhất chúng ta từng làm đấy!” Conner nói. “Hay ít nhất nó cũng nằm gần đầu bảng.”
Đoàn viễn chinh trên mây băng qua bầu trời tới lâu đài. Trước sự nhẹ nhõm của họ, một con đường trải đã hiện ra trong tầm mắt, nó uốn quanh những đám mây dẫn tới cổng lâu đài. Họ rất biết ơn khi lại được đặt chân lên bề mặt rắn chắc và cởi bỏ sợi dây thừng nối họ với nhau. “Đôi khi, chị thật sự ước gì chị có thể tắt bộ não đi,” Alex thú nhận. “Chị cứ cố gắng tìm ra một lý thuyết khoa học giải thích làm sao chúng ta có thể đi trên bầu trời, nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả.”
Conner hắng giọng. “Xin trích lời một cô gái mà em biết, Kết luận đã cân nhắc kỹ nhất của chị, tính đến mọi kiến thức khoa học và kỹ thuật mà chị biết, thì đó là phép màu,” cậu bé nói.
Alex phá lên cười. “Làm sao em nhớ được vậy?” cô bé hỏi.
“Đó là câu nói mà em thích nhất của chị,” Conner đáp.
Đoạn đường đi đến tòa lâu đài mất nhiều thời gian hơn họ tưởng. Họ cứ đi mãi, đi mãi mà tòa lâu đài vẫn không có vẻ gì là gần hơn.
“Nó đã lùi xa khỏi chúng ta sao?” Conner hỏi.
“Không,” Jack đáp. “Chúng ta chỉ có cảm giác như thế vì nó quá to lớn thôi.”
Sau con đường lát đá có cảm giác dài hàng dặm, rốt cuộc đoàn du hành cũng đến được tòa lâu đài của gã khổng lồ. Một lâu đài bình thường cũng đã đủ to, nhưng trước cánh cửa lâu đài này, Jack, Goldilocks, Froggy và bọn trẻ trông chỉ như một đàn chuột nhắt.
“Đúng là nó to thật đấy, nhưng nghĩ tới địa điểm mà xem!” Conner nói và khúc khích cười một mình. Không ai cười với cậu – họ quá choáng váng trước quy mô của tòa lâu đài.
“Còn nhớ những gì anh nói ban nãy về việc cảm thấy mình nhỏ bé không Jack?” Alex nói. “Em nghĩ nếu Khăn Đỏ trông thấy lâu đài này, chị ấy sẽ hiểu anh đang nói gì.”
“Ơn trời, cô ấy không có ở đây,” Froggy cảm thán.
“Không thì có lẽ cô ấy sẽ cố gắng xây một cái như thế mất.”
Họ đứng đó, trân trối nhìn cái công trình kiến trúc khổng lồ lâu hơn dự định.
“Ừm, chúng ta không thể đứng ngoài đây cả ngày được. Vào trong thôi nào,” Goldilocks bảo.
“Làm sao chúng ta vào trong được?” Alex hỏi.
“Có cái chuông cửa nào mà anh Froggy có thể nhảy lên với tới không?” Conner hỏi thêm.
“Chúng ta phải bò vào – theo tôi nào,” Jack bảo. Anh khuỵu xuống trên hai tay và hai đầu gối rồi trườn vào khoảng không giữa cánh cửa và mặt đất, vừa vặn vào được. “Việc này dễ dàng hơn nhiều khi tôi còn là một cậu bé.”
Họ theo anh bò qua dưới cửa, chật vật di chuyển trong khoảng không chật hẹp. Khi qua bên kia cửa, họ đứng dậy và thấy mình đang đứng trong một hành lang to như sân bóng đá. Những viên đá dùng để lát sàn đều có kích cỡ như những cái hồ bơi. Cầu thang dựng lên bên trên họ trông như hàng tá tòa nhà chọc trời nối nhau, cái trước lại cao hơn cái sau.
“Cái mùi kinh khủng đó là gì vậy?” Alex hỏi và lấy áo che lên mũi.
Goldilocks nghe một tiếng lạo xạo dưới chân và nhìn xuống. Trải khắp nền hành lang là hàng trăm, hàng trăm bộ xương chim. Chúng thuộc về những loài chim có kích thước thông thường, nhưng cũng là loài chim lớn – bọn trẻ cho rằng đó là phần còn lại của đại bàng và chim ưng. Có lẽ chúng đã bay đến quá gần tòa lâu đài và bị cái gì đó tóm lấy.
“Gã khổng lồ thích chim à?” Conner hỏi Jack.
“Cái đó thì anh không nhớ,” anh đáp. “Hãy đi tiếp nào. Mọi người để mắt tìm xem cái gì mà gã khổng lồ có thể quý hơn tất cả mọi thứ nhé.”
Jack dẫn nhóm người rẽ phải và họ đi vào một phòng ăn khổng lồ. Một tấm thảm có thể trải cho hàng tá ngôi nhà bình thường được lót bên dưới một cái bàn và bộ ghế to tướng. Một bức chân dung lớn treo trên tường làm họ ngạc nhiên – đó là bức vẽ chiếc đàn hạc thần.
“Tôi nghĩ gã khổng lồ thích đàn hạc thần lắm đấy,” Froggy nói.
“Phải, rõ là thế,” Goldilocks nói thêm, lướt mắt xem toàn bộ gian phòng. Bức chân dung chỉ là một trong nhiều tác phẩm nghệ thuật lấy cảm hứng từ đàn hạc thần. Tượng và tác phẩm điêu khắc đàn hạc trưng khắp gian phòng; tranh sơn dầu và tranh vẽ tay về nàng treo khắp tường. Ngay cả lưng ghế cũng có hình bóng nàng khắc vào đó.
“Có ai nghĩ điều em đang nghĩ không?” Conner hỏi.
“Harper là vật quý giá nhất của gã khổng lồ sao?” Alex ngạc nhiên.
Không ai muốn tin rằng họ đã đi đến tận đây chẳng vì cái gì cả, nhưng khi nhìn quanh phòng ăn của gã khổng lồ và phát hiện thêm nhiều tác phẩm nghệ thuật lấy cảm hứng từ đàn hạc, thật khó để mà nghĩ ra một giả thuyết nào khác.
“Tôi biết hắn ta yêu quý chị ấy rất nhiều – tôi chỉ ước chi mình đã nhớ được tất cả những thứ này,” Jack nói. “Tôi nhớ mình đã đi qua chính căn phòng này và nghe một tiếng suỵt. Tôi nhìn lên và thấy đàn hạc đứng trên một cái bàn. Chị ấy nhìn xuống tôi và nói, ‘Này, nhóc, hãy đưa chị ra khỏi đây, được không? Chị đang muốn phát điên trong cái nơi này.’ Tôi cầm lấy chị ấy, và khi gã khổng lồ nhận ra chị ấy biến mất, hắn đã đuổi theo tôi.”
“Ít nhất giờ thì chúng ta đã biết cách thuyết phục Khăn Đỏ để Harper chuyển vào lâu đài chị ấy,” Conner chỉ ra. “Chúng ta sẽ nói với chị ấy rằng Harper là mốt thời thượng trong cách bài trí của giới khổng lồ. Ai biết có khi chị ấy là điển hình của lối phong thủy fee fi fo đấy!”
Bọn trẻ cất tiếng cười nhưng tràng cười của chúng bị cắt ngang khi một tiếng leng keng vọng tới gian phòng.
“Cái gì vậy?” Goldilocks hỏi.
Tiếng leng keng lại vang lên lần nữa, nhưng lần này to hơn nhiều.
“Jack, anh bảo gã khổng lồ chết rồi mà?” Froggy hỏi, bồn chồn chỉnh sửa cái cà vạt của mình.
“Đúng thế,” Jack đáp. “Và có vẻ như hắn không có gia đình.”
Conner quay về phía mà họ đã đi vào – rồi sững người bất động.
“Này-này-này, Jack?” Conner lí nhí. “Gã khổng lồ có thú cưng không?”
Mọi người quay lại và chết sững. Đứng ngay sau lưng họ là một con mèo có kích thước cỡ một ngôi nhà.
“Meo,” con mèo rít lên to đến nỗi họ phải bịt tai lại. Con mèo khổng lồ bị béo phì, có lông xám, sọc đen và bàn chân trắng. Nó chậm rãi chớp chớp đôi mắt xanh to tướng và nhìn xuống họ với cái vẻ ve vãn chết người. Một chiếc vòng màu đỏ quấn quanh cổ nó, và một cái chuông to cỡ đầu người lúc lắc trên đó.
“Giờ thì chúng ta đã biết mấy bộ xương chim từ đâu ra,” Alex thì thào.
Tiếng gầm gừ trầm trầm vang vọng khắp phòng khi con mèo bắt đầu kêu rừ rừ. Nó liếm môi, mở to mắt ra, và đồng tử hẹp của nó thu nhỏ lại. Goldilocks rút kiếm và Jack lấy cây rìu của anh ra.
“Đừng động đậy,” Jack bảo. “Đếm tới ba thì chúng ta sẽ chạy xuống gầm bàn và tản ra để phân tán tư tưởng nó. Sẵn sàng chưa? Một… hai… ba!”
Năm người lao xuống dưới bàn và tản ra. Con mèo chồm tới, cố gắng chộp lấy nhiều người nhất có thể. Họ chạy quanh những cái chân bàn và ghế, tránh né những cái móng vuốt tới tấp tấn công họ từ mọi hướng.
“Đây là lý do em chỉ thích chó thôi!” Conner hét lên.
Con mèo quá phấn khích nên không biết phải tấn công người nào trước. Rốt cuộc, nó cảm thấy thích thú với Froggy nhất, trong cả bọn thì anh là người giống nhất với món đồ chơi của một con mèo khổng lồ. Anh nhảy nhót như điên, chỉ vừa suýt soát né được bộ vuốt và hàm răng đớp tới của con mèo.
“Ai đó giúp tôi với!” Froggy gào lên.
Jack chụp lấy đuôi con mèo – bọn trẻ không biết mục đích của anh là gì khi làm thế, vì ngay lập tức, anh bị tung vào không trung, bị quăng quật liên hồi và phải bám chặt hòng giữ mạng. Cái bụng của con mèo gần như cũng nguy hiểm ngang với bộ móng, nó đánh ngã bọn trẻ khi con mèo chạy qua chúng.
Goldilocks trông thấy một con dao to tướng ló ra trên cái bàn phía trên cô. Cô trèo lên chân ghế rồi từ mặt ghế nhảy sang bám lấy mép bàn. Cô đu người lên và tới chỗ con dao lớn – nhưng nó quá nặng để mà nhấc lên.
Con mèo quật đuôi một cách dữ tợn và Jack bị ném tung qua gian phòng. Froggy gào thét như thể bọn trẻ chưa từng nghe thấy tiếng thét của anh trước đây. Anh vẫn chưa bị thương, nhưng quần áo anh rách tả tơi vì bộ vuốt của con mèo. Nó dồn anh vào chân tường và khuỵu chân xuống, chuẩn bị chồm tới.
“Đừng nhằm vào con ếch! Đừng nhằm vào con ếch!” Froggy cố gắng thuyết phục con mèo khổng lồ. “Ăn ta không ngon lành gì đâu, tin ta đi!”
Goldilocks từ trên bàn huýt sáo vọng xuống. “Đây này, mèo con, mèo con,” cô gọi với xuống. Cô đã xoay xở dựng con dao ngang lên và lưỡi dao phản chiếu ánh sáng sang phía bên kia căn phòng. Con mèo bỏ mặc Froggy và bắt đầu đuổi theo ánh phản chiếu quanh phòng.
Alex và Conner dìu nhau đứng dậy.
“Chị có ổn không?” cậu hỏi chị.
“Có, chị sẽ ổn thôi,” cô bé đáp.
“Alex! Conner! Charlie! Tôi có một kế hoạch và cần giúp đỡ đây!” Jack gọi bọn họ. Anh đang đứng trước một cái tủ khổng lồ. “Hãy mở cái này ra và nhốt con mèo vào trong!”
Bọn trẻ chạy tới và giúp anh mở cánh cửa tủ to lớn ra. “Tôi phải làm gì bây giờ?” Froggy hỏi, mệt hết cả hơi.
“Hãy đứng trước tủ,” Jack hướng dẫn. “Khi con mèo chồm tới tấn công – hãy nhảy ra khỏi đó!”
“Ồ, ơn trời,” Froggy nói với vẻ nhẹ nhõm giả vờ. “Trong một thoáng, tôi còn nghĩ là nó sẽ nguy hiểm lắm chứ!”
Con mèo mau chóng hết hứng thú đuổi theo ánh phản chiếu. Nó nhìn lên và thấy Goldilocks ở trên bàn – bây giờ thì cô mới là cái nó muốn.
“Ôi không,” Goldilocks tự nhủ. Con mèo chạy về phía cô, phốc lên bàn với một cú nhảy duy nhất. Goldilocks nấp xuống dưới tấm khăn trải bàn – cô chạy tới chạy lui như một con bọ dưới thảm, và việc đó khiến con mèo phát điên.
“Meo,” con mèo kêu lên, cố gắng chụp lấy cô qua tấm trải bàn. “Meo.”
“Này, mèo con!” Froggy hét lớn. “Muốn xơi cẳng ếch không?” Anh thực hiện một điệu múa dị hợm để thu hút sự chú ý của con mèo.
“Meo?” Con mèo cân nhắc giây lát. “Meo,” nó đã quyết định và nhảy xuống bàn, về phía chú ếch.
“Làm đi, Charlie!” Jack quát lớn. Bọn trẻ kinh hoàng theo dõi cảnh đó như trong một bộ phim quay chậm. Con mèo lao về phía Froggy, sẵn sàng cắm phập răng và vuốt vào anh. Vào giây cuối cùng, Froggy nhảy ra khỏi đó, tránh được móng vuốt đang giương ra của con mèo trong đường tơ kẽ tóc. Con vật đâm sầm vào tủ, rồi Jack và bọn trẻ đóng cửa tủ lại sau lưng nó. Froggy nhập bọn và cùng nhau, họ chống lại con mèo, cố gắng nhốt nó bên trong.
Một tiếng gầm gừ nặng nhọc vang lên từ trên bàn. Goldilocks đẩy một cái muỗng khổng lồ qua khỏi mép bàn, và nó rơi đánh thịch xuống sàn. Cô trượt xuống chân bàn như thể đó là cây cột tròn trong sở cứu hỏa. Bọn trẻ chạy tới chỗ cô và giúp cô đưa cái muỗng tới bên tủ. Họ gài cái muỗng vào giữa tay cầm của cái tủ và con mèo bị nhốt bên trong – tạm thời.
“Raaaaaar!” con mèo giận dữ gào lên trong tủ. “Raaaaaar!”
“Hãy ra khỏi đây thôi!” Jack ra lệnh. “Cái muỗng không giữ được nó ở trong mãi đâu!”
Năm người bọn họ chạy như điên qua phòng ăn và trở ra ngoài hành lang. Con mèo hung hãn tông vào cửa tủ, mỗi cú đẩy của nó lại làm cái muỗng cong đi một ít.
Jack và Goldilocks chạy tới cửa với tốc độ nhanh nhất. Họ tới cửa và theo đà trượt qua bên dưới một cách hoàn hảo. Conner cố gắng bắt trước họ nhưng chỉ làm mình vấp ngã và phải bò dưới cửa theo cách bình thường như chị cậu và Froggy.
Khi tất cả đã ra ngoài, năm người bọn họ guồng chân chạy hết tốc lực trên con đường lát đá.
“Con mèo sẽ không theo chúng ta ra ngoài đâu nhỉ?” Conner hỏi những người khác khi đang chạy.
Họ đồng loạt quay đầu lại, hy vọng không phải thấy con mèo xuất hiện từ trong lâu đài đuổi theo họ. Phải đến lúc này, họ mới thấy một ô cửa dành cho mèo ở trên cửa vào lâu đài và một con mèo đang cáu tiết ló đầu ra từ đó.
“Ôi, thôi nào!” Conner kêu lên.
Con mèo đuổi theo họ như một quả ngư lôi béo mập và hung hãn. Rất may là trọng lượng làm nó chậm lại, vì vậy, phải mất một lúc nó mới bắt kịp đoàn người.
Con đường lát đá kết thúc và năm người cẩn thận di chuyển qua những đám mây với tốc độ chậm như sên. Con mèo hơi sợ phải bước lên những đám mây, nhưng nó quá hăng máu nên không muốn bỏ cuộc. May thay, nó cũng gặp khó khăn khi đi trên mây như bọn họ, nhưng nó vẫn cố quào kẻ nào ở gần nó nhất.
Chúng ta phải cúi xuống!” Goldilocks quát to. “Mọi người hãy bò tới chỗ cây đậu thần!”
Tất cả khuỵu xuống trên hai tay và đầu gối và được những đám mây che khuất. Họ không thể thấy mình đang bò đi đâu, nhưng ít nhất con mèo cũng không thấy họ. Nó cố gắng quơ quào hòng chộp lấy họ, làm những cụm mây tung tóe trong không khí, nhưng không bắt được ai cả.
Lần lượt từng người một, Jack, Goldilocks, Froggy và bọn trẻ tìm thấy cây đậu và bắt đầu trèo xuống. Lần này, họ chẳng buồn dùng tới dây thừng nữa – thật ra, họ gần như ném mình xuống dọc thân cây. Nhảy lên từng chiếc lá một, họ càng lúc càng tiến gần mặt đất bên dưới.
“Con mèo sẽ không theo chúng ta trèo xuống cây đậu, phải không?” Conner hỏi, nhưng khi cậu vừa dứt lời, con mèo ló đầu qua những đám mây bên trên họ.
“Meo!” con mèo kêu lên, sung sướng khi rốt cuộc cũng thấy nhóm người.
“TRỜI ƠI, TÔI GHÉT CÁI CON MÈO QUÁI QUỶ ĐÓ QUÁ!” Conner la toáng lên.
Giờ đây, con mèo cũng đang trượt xuống thân cây, đuổi theo bọn họ. Nó trông như một con voi leo xuống một sợi dây căng cứng. Độ cao làm nó hơi hoảng, nó di chuyển với tốc độ thật chậm và cẩn thận. Rõ ràng là nó chưa kịp tính kỹ trước khi lao xuống.
Goldilocks bắt đầu cắt hết lá trên cây đậu khi họ đi qua, khiến cho con mèo khó đuổi theo hơn.
“Cái quái gì…?” Một giọng nói vọng lên bên dưới mặt đất. Khăn Đỏ đang ngước nhìn cây đậu, dõi theo cảnh năm người bạn của cô bị một con mèo khổng lồ đuổi theo. “Có thật là ta đang thấy cảnh này không, hay ta đã bị đập đầu khi chúng ta hạ cánh ban nãy?”
“Em thật sự đang nhìn thấy cảnh này đấy, em yêu!” Froggy hét lên đáp lại.
Clawdius cũng phát cuồng trước cảnh đó. Nó gầm gừ trước con mèo khổng lồ ở trên trời và kéo căng sợi dây cột mình. Con sói nhỏ bé làm con mèo khổng lồ hoảng sợ và nó chựng lại, bị mắc kẹt ở phía trên cao của cây đậu.
“Khăn Đỏ! Cô phải đốn ngã cây đậu!” Jack hét vọng xuống cô.
“Gì cơ?” Khăn Đỏ hỏi lại.
“Cô phải đốn cây đậu trước khi con mèo trèo xuống!” anh hét to. “Trong lều của tôi có một cái rìu đấy – hãy lấy nó và bắt đầu đốn cây đi!”
Khăn Đỏ nhìn quanh quất mong có ai đó làm thay cô, nhưng không có ai cả.
“Khăn Đỏ, chúng em cần chị!” Alex khẩn khoản.
Khăn Đỏ gom góp tất cả lòng quyết tâm của mình. “Ta sẽ làm thế!” cô kêu lên. Cô chạy thẳng vào trong lều – nhưng sau một giây đã vội vã chạy trở ra. “Khoan đã – cái nào mới là cái rìu?”
Goldilocks đập tay vào trán.
“Nó giống như cái này này!” Jack bảo, giơ cái rìu của anh lên.
“Hiểu rồi!” Khăn Đỏ đáp và chạy trở lại lều. Cô chạy ra, kéo lê một cái rìu lớn theo sau vì nó còn nặng hơn cả cô.
“Giờ thì hãy đốn ngã nó đi!” Jack bảo.
Khăn Đỏ gật đầu. Cô lấy hết sức bình sinh nhấc cái rìu lên, và vung nó chém vào thân cây đậu. Nhát rìu hụt vài phân và đà của nó lôi cô quay vòng rồi ngã phịch xuống đất.
“Cố lên, chị Khăn Đỏ! Chị có thể làm được mà!” Alex cổ vũ cô.
“Bọn anh tin em, em yêu!” Froggy gọi với xuống.
Khăn Đỏ nhìn vào ảnh phản chiếu của cô trong cây rìu và sửa lại một sợi tóc đã bị vuột ra. Cô lại vung thêm nhát nữa, lần này thì trúng vào thân cây, nhưng nhát chém chỉ tạo ra một vết lõm nhỏ.
“Ta chém được nó rồi! Ta chém được nó rồi!” Khăn Đỏ reo lên và nhảy tưng tưng, quá tự hào vì bản thân.
“Cô cần phải chém mạnh hơn thế gấp ngàn lần mới được!” Goldilocks hét.
Con mèo trở nên kích động khi thấy năm người càng lúc càng gần mặt đất. Nó bắt đầu leo xuống tiếp, di chuyển nhanh hơn bao giờ hết, đôi mắt xanh của nó dán vào họ. Khăn Đỏ chém thêm nhát nữa, để lại một vết lõm chỉ hơi lớn hơn một chút.
“Ta không thể làm được!” Khăn Đỏ thút thít.
“Được, em làm được mà, Khăn Đỏ! Hãy làm thế vì vương quốc của em! Hãy làm thế vì bà em! Làm thế vì anh!” Froggy động viên cô.
“HÃY COI CÂY ĐẬU THẦN LÀ GOLDILOCKS ẤY!”
Conner hét lên.
Tất cả những người ở trên cây đều khựng lại và trợn mắt nhìn Conner.
Khăn Đỏ nhìn xuống cây rìu, quyết tâm hơn bao giờ hết – lời Conner nói đã có tác dụng. Vung rìu lên thật tự tin, Khăn Đỏ chém xuyên qua gốc cây đậu với sức mạnh phi thường.
Mọi người vô cùng sửng sốt, nhưng không sửng sốt bằng Khăn Đỏ. Ngay cả con mèo trông cũng ngạc nhiên.
Cây đậu thần bắt đầu nghiêng ngả. “Mọi người hãy chuyển sang phía này của cây đậu!” Jack hét, và tất cả đu người sang phía bên kia thân cây để không bị đập xuống mặt đất.
Cây đậu bắt đầu đổ xuống từ từ… rồi càng lúc càng nhanh hơn và nhanh hơn nữa…. Tuy nhiên, con mèo chưa sẵn sàng chấm dứt cuộc truy đuổi. Nó bấu móng vuốt chân trước vào thân cây và móng vuốt chân sau bíu vào đám mây bên trên, giữ cho cây đậu không đổ xuống.
“Giờ thì sao?” Alex thét hỏi.
Clawdius kéo đứt dây trên boong chiếc Bà Ngoại và chạy xuống chỗ gốc cây. Sói ta gầm gừ với con mèo khổng lồ đang đu đưa trên trời.
“Raaaaaar!” con mèo hoảng sợ kêu lên. Với một cú nhảy thật cao, nó bỏ cây đậu ra và phốc trở lại thế giới phủ mây bên trên.
“Cây sắp đổ đấy!” Jack hét.
Cây đậu thần đổ xuống mặt đất như một nhát roi khổng lồ. Nó sập xuống tòa nhà, chia nó ra làm hai như một con dao cắt qua một miếng bánh sinh nhật.
Jack, Goldilocks, Froggy và bọn trẻ ngước nhìn nhau – họ đều kinh ngạc vì đã sống sót qua kiếp nạn đó. Có một khoảng lặng trước khi họ nghe một tiếng thét rung trời chuyển đất. Tất cả nhìn về phía tòa nhà – thân cây đậu chỉ chệch khỏi đàn hạc vài phân.
“Đó là lần thứ hai trong ngày hôm nay mà tôi suýt chết, mà trời còn chưa sụp tối nữa!” đàn hạc quát tướng lên.
Đoàn người trèo xuống khỏi cây đậu và phủi lá bám trên người. Froggy ôm chầm lấy Khăn Đỏ.
“Em đã cứu sống bọn anh!” Froggy nói và xoay cô vòng vòng.
Goldilocks tránh nhìn vào mắt Khăn Đỏ. “Làm tốt lắm,” cô nuốt giận nói rồi vội bỏ đi ngay.
Bọn trẻ nằm lăn ra bãi cỏ và thở hổn hển. Những đám mây bắt đầu tan ra vì cây đậu không còn và để lộ ra bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.
“Em không bao giờ muốn làm thế nữa,” Conner nói.
“Không bao giờ,” Alex đồng tình.
Jack bước đến trước tòa nhà vừa bị phá hủy.
“Này, Harper,” anh nói, giọng anh thoáng chút ngần ngừ áy náy. “Tôi có tin tốt và tin xấu cho chị. Tin tốt – chị sẽ được chuyển đi! Tin xấu – chị sẽ phải đi cùng chúng tôi.”