← Quay lại trang sách

Chương 20 - Hình Ảnh Phản Chiếu.

Dể xem tôi có hiểu đúng không nhé,” đàn hạc nói. “Các cậu đang thực hiện một chuyến săn tìm, thu thập các vật sở hữu quý giá nhất của những kẻ đáng ghét nhất trên thế giới để tạo ra một cây đũa thần hùng mạnh mà các cậu hy vọng rằng sẽ lật đổ được Phù thủy Hắc Ám? Và tình cờ tôi lại là một trong những vật đó?”

Conner nhún vai. “Đúng vậy ạ,” cậu bé nói. “Nhưng cách chị nói làm nó có vẻ thật xoàng xĩnh.”

Jack, Froggy và Conner phải hợp sức mới đưa được cây đàn hạc bằng vàng nguyên chất lên boong dưới chiếc Bà Ngoại. Khi đã đưa được nàng lên đó rồi, cả bọn vây quanh nàng, kể cho nàng tất cả mọi chuyện về sứ mệnh của họ và vai trò mới phát hiện của nàng trong chuyện đó.

“Tôi không hiểu. Làm sao mà tôi trở thành một phần của cây đũa thần đó được?” đàn hạc thắc mắc và phác tay về phía cây quyền trượng băng mà Goldilocks đã cho nàng thấy ban nãy.

Froggy phải đồng ý với cô. “Tôi cũng không hiểu làm sao cô có thể vừa với cái này được,” anh nói. “Cô quá to để là một phần của chiếc đũa thần.” “Gì chứ?” đàn hạc vặt lại anh.

“Thứ lỗi cho tôi,” Froggy phân trần. “Ý tôi là, tất cả những món khác đều là các vật dụng nhỏ. Chúng tôi vẫn chưa có - ừm – cái gì như cô cả.”

“Cái gì như tôi?” đàn hạc gắt gỏng. “Hài hước thật, một người ếch khổng lồ như anh mà lại dám nói thế à!”

Froggy lùi lại một bước và rút ra khỏi cuộc trò chuyện hoàn toàn.

“Nếu chúng ta cắt lấy một ngón tay của cô ấy hay đại loại thế thì sao?” Conner đề nghị.

“Cái gì?” đàn hạc hét lên.

“Conner, thế thì dã man quá!” Alex trách và đánh vào vai cậu. “Sao em lại nói tới chuyện như vậy chứ?” “Đó chỉ là một ý kiến thôi,” cậu bé nói.

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy tiếp xúc với chiếc Đũa thần?” Goldilocks hỏi. “Cô ấy có bị thu nhỏ lại không? Chiếc Đũa sẽ hòa làm một với cô ấy theo cách nào đó chăng? Liệu cô ấy có bị chết?”

Đàn hạc hoảng loạn và tuyệt vọng cố gắng nhảy ra khỏi tàu, nhưng nàng nặng đến nỗi không thể tự nhấc mình lên được.

“Harper, bình tĩnh nào,” Jack nói với cô nàng nhạc cụ xúc động thái quá. “Sẽ không có ai hại chị đâu.”

“Nhưng tôi vẫn là tù nhân của cậu, chẳng phải thế sao?” nhạc cụ nói. Những sợi dây trên lưng nàng chơi khúc dạo đầu một bản ballad thống thiết.

“Ngay trong khi nó đùa giỡn với ta,

Thế giới độc ác này đã lừa dối ta,

Chẳng còn hy vọng tự do nữa rồi,

Chẳng còn vì sao nào cho ta nguyện ước,

Ta – kẻ sinh ra chỉ để bị giam cầm,

Chẳng thể tự do cho đến ngày nhắm mắt…”

“Đủ rồi, Harper,” Goldilocks nói. “Chị không phải tù nhân của chúng tôi. Chúng tôi chỉ muốn giữ chị lại cho đến khi chúng tôi biết phải làm gì – sau đó chị có thể tự do sống cuộc đời lý thú hết ngắm cây cỏ đến mua vui cho người khác bất chấp ý muốn của họ.”

Đàn hạc liếc xéo Goldilocks và nhướng một bên mày vàng ánh lên. “Vậy ra cô là con bé mà Jack chạy theo đấy à?” nàng nói. “Hèn nào mà cậu ấy không thể để mọi người bắt gặp cậu ấy với cô bên nhau – ta cũng không muốn thế đâu.”

Bọn trẻ đồng loạt kêu ồ lên. Jack và Froggy phải giữ Goldilocks lại. Một tiếng cười khanh khách vang lên từ miệng Khăn Đỏ và cô vỗ đùi thích chí.

“Các ngươi biết không, ta nghĩ rằng có Harper trong lâu đài của ta cũng không tệ đâu,” cô nói.

Chiều hôm ấy, lúc mặt trời lặn, họ thắp lên ngọn lửa trên chiếc Bà Ngoại và lái con tàu về hướng đông bắc. Điểm dừng tiếp theo của họ là lâu đài đổ nát bị bỏ hoang để tìm lại tấm Gương Thần của Hoàng hậu Độc Ác. Trên đường đi, Alex và Conner gần như ngủ suốt – chuyến phiêu lưu lên rồi xuống cây đậu thần đã ảnh hưởng nặng nề đến bọn trẻ, chúng kiệt sức ngủ mê man giữa tiếng nói mớ của Khăn Đỏ và những bài hát thương thân của đàn hạc.

Hôm sau, bọn trẻ choàng tỉnh trước khi mặt trời mọc và đi lên boong trên. Khi đến nơi, chúng thấy Khăn Đỏ đã có mặt ở đó rồi. Cô đang bế Clawdius và chú sói nhỏ ngủ yên trong vòng tay cô.

“Đã làm lành rồi à?” Conner hỏi và cô gật đầu vui sướng.

“Ta đã dành thời gian một mình suy nghĩ và đã thông suốt,” Khăn Đỏ giải thích. “Nếu không nhờ Clawdius thì lúc này đây, một con mèo khổng lồ ăn thịt người sẽ tàn phá vương quốc của ta. Rốt cuộc thì nó chẳng phải là kẻ giết người gì cả! Trái lại – nó là một vị cứu tinh!”

“Vậy, sự thật rằng chú nhỏ là chó sói không còn làm chị bận tâm nữa?” Alex thắc mắc. Cô bé vẫn chưa rành rẽ ngôn ngữ của Khăn Đỏ.

“Không chút nào,” Khăn Đỏ đáp. “Ta sẽ là một người mẹ kiểu gì nếu ta để một thứ tầm thường như giống loài ngăn cản tình yêu? Ta đang hẹn hò với một chàng ếch khổng lồ còn gì! Ta sẽ nuôi dưỡng Clawdius trở thành một con thú nhân hậu và biết yêu thương. Nếu chưa bao giờ một con sói có được những phẩm chất như thế, Clawdius sẽ là chú sói đầu tiên. Nhưng nếu nó cố ăn thịt ta thì Mẹ sẽ có một chiếc áo khoác mới đấy.”

Bọn trẻ tới chỗ mũi tàu và nhìn xuống mặt đất bên dưới – cảnh tượng trước mắt làm chúng kinh hoàng. Cả Vương quốc Đông Phương đã bị nuốt chửng bởi bụi gai và dây leo. Lũ cây cối quấn lấy tất cả các tòa nhà bên dưới. Mặc dù đã được kể về chuyện này vô số lần rồi, Alex và Conner vẫn không thể tưởng tượng nổi điều chúng đang trông thấy.

“Đúng như lời con sói trong Rừng Chú Lùn đã nói,” Alex thốt lên. “Cả vương quốc đã bị bao trùm!”

“Em nghĩ là phải đến giờ em mới nhận ra Phù thủy Hắc Ám hùng mạnh đến dường nào,” Conner vừa nói vừa nuốt nước bọt. “Trông thấy cảnh tượng này thật sự đã làm tăng thách thức của chúng ta, chẳng phải vậy sao?”

Đám bụi gai và dây leo trở nên thưa thớt dần khi chiếc Bà Ngoại đi xa hơn về hướng đông bắc. Mớ cây cối um tùm được thay thế bởi vùng đất khô cằn, hoang vắng nổi tiếng của vương quốc và chẳng mấy chốc, tàn tích của tòa lâu đài cũ bị bỏ hoang đã hiện ra phía trước.

Cái từng là một công trình kiến trúc hùng vĩ giờ chỉ còn là một đống gạch đá và gỗ vụn khổng lồ.

Jack, Goldilocks, Froggy và Khăn Đỏ đến nhập bọn cùng bọn trẻ ở mũi tàu và đồng loạt rùng mình. Như thể họ đang trông thấy thân xác con quái vật khổng lồ đã bị kết liễu trong tay họ, nhưng thay vì một cái xác, họ cảm thấy dường như con thú chỉ đang say ngủ. Ở tòa lâu đài này, dường như vẫn còn cái gì đó đang sống mạnh mẽ.

Chiếc Bà Ngoại nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cái hào.

“Chúng ta cần phải lấy được bao nhiêu phần của tấm gương nhỉ?” Conner hỏi những người khác. “Chỉ cần một mảnh thôi hay là cả tấm gương?”

“Nếu đúng là phải thu nhặt tất cả các mảnh vỡ thì sẽ mất nhiều thời gian lắm đấy,” Alex nhận định.

Goldilocks lấy ra cây Đũa thần từ bên dưới, cô đã giấu nó vào đó để giữ an toàn. “Chúng ta sẽ mang cây Đũa thần theo,” cô nói.

Sáu nhà du hành ra khỏi chiếc Bà Ngoại và tiến về phía tòa lâu đài đã bị phá hủy.

“Phù thủy Hắc Ám từng sống ở đây,” Alex lên tiếng. “Em nghĩ có phần nào của bà ta vẫn còn vương vấn nơi này không?”

Conner đưa mắt nhìn vùng đất chết xung quanh họ. “Em không nghĩ có sự sống nào còn lảng vảng nơi đây đâu,” Conner đáp. “Chúng ta chỉ yếu bóng vía vì chuyện đã xảy ra ở đây một năm trước. Không có gì trong đống đổ nát đó cả, chỉ có một mớ những thứ linh tinh vỡ vụn của tòa lâu đài mà thôi.”

Lần lượt từng người một được Froggy đưa qua con hào. Khi đã qua bờ bên kia, họ dừng lại và trơ mắt nhìn đống gạch vụn mà nản lòng.

“Làm sao chúng ta vào đó được?” Conner thắc mắc.

Không ai trả lời được. Dường như chẳng có cách nào khả thi để vào trong tòa lâu đài cả. Bọn họ quẩn quanh bên đống gạch vụn trong nhiều phút, vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm.

“Ở đây này!” Khăn Đỏ gọi to. “Ta tìm được đường vào rồi.” Những người khác chạy đến chỗ cô và được chỉ một kẽ hở giữa hai khối đá dẫn vào sâu trong đống đổ nát.

Froggy thử bò qua đó. “Chúng ta không lọt vào được,” anh nói. “Nó quá hẹp.”

“Bọn trẻ có thể đấy,” Goldilocks lên tiếng

“Chị muốn chúng em vào đó một mình sao?” Alex hỏi.

“Có lẽ đó là con đường duy nhất,” Jack nói và nhìn quanh đống đổ nát. “Anh không thấy có lựa chọn nào khác.”

Bọn trẻ trao đổi với nhau cái nhìn lo lắng. Goldilocks đặt tay lên vai bọn trẻ.

“Nếu không nhờ hai em thì chúng ta đã chẳng ở đây,” cô động viên bọn trẻ. “Chính các em đã nói đấy thôi: Trong đó chẳng có gì đáng sợ cả. Hãy vào đó và cố gắng lấy được càng nhiều mảnh Gương Thần càng tốt. Bọn chị ở ngay ngoài đây thôi. Mang cái này theo cùng nhé.” Goldilocks đưa cho Conner cây Đũa thần. Cậu bé giắt nó vào ‘con đỉa’ trên quần jean của mình.

“Bọn ta trông cậy vào các ngươi cả đấy,” Khăn Đỏ nói rồi nhận được cái nhìn quở trách từ những người khác. “Ý ta là – các ngươi có thể làm được mà!”

“Cẩn thận nhé, hai nhóc,” Froggy dặn dò. “Vào đó các em cố đừng dịch chuyển bất kỳ thứ gì nhé. Đá đã lèn chặt lại rồi, nhưng các em không muốn nó sụp xuống thêm nữa đâu.”

Froggy có vẻ rất lo lắng nên bọn trẻ không bận tâm khi bị gọi là hai nhóc. Alex và Conner đến chỗ khe hở và nhẹ nhàng lách mình qua hai khối đá, cọ xát khiến hai bên sườn bị trầy sước. Bên trong, cảnh tượng giống như đường đua vượt chướng ngại vật làm từ gạch vụn. Bọn trẻ cẩn thận trèo lên, trườn xuống và lách qua những mẩu vụn gỗ và đá. Chúng nhìn đâu cũng thấy những mẩu của tòa lâu đài gợi nhắc đến kỷ niệm không-mấy-hạnh-phúc của chuyến đi lần trước: một cái rầm gỗ, cửa ngục, tay vịn cầu thang và thỉnh thoảng là một cái ghế hay bàn đã vỡ.

Chúng đi vào sâu hơn giữa đống đổ nát vô tận và chẳng mấy chốc đã đến một khoảng trống khá rộng. Bọn trẻ cho là đã đến nơi từng là sảnh chính của lâu đài – nơi mà chúng đã thấy tấm Gương Thần vỡ tan thành từng mảnh.

“Alex, chỗ này toàn thủy tinh thôi,” Conner nói. “Làm sao chúng ta biết mảnh nào là của cái nào chứ?”

Bọn trẻ nhìn đâu cũng thấy những mảnh vỡ thủy tinh. Thủy tinh rải khắp mặt đất và trên những đống gạch vụn xung quanh bọn trẻ. Vài mảnh to hơn những mảnh khác, và bọn trẻ có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của chúng trong đó, nhưng không thể xác định được đâu là tấm Gương Thần và đâu là mảnh vỡ cửa sổ hay cái gì đó khác.

“Xem kìa!” Alex nói và nhặt lên một mảnh vỡ nhỏ. “Đó là một mẩu của tấm Gương Sự Thật.” Cô bé vui sướng nhìn vào mảnh vỡ, và hình ảnh phản chiếu nhỏ bé mà cô bé nhìn thấy của mình thay đổi – Alex trong gương mặc một bộ váy ánh vàng và có một đôi cánh lấp lánh khổng lồ sau lưng.

“Để em xem nào,” Conner nói rồi nhìn và mảnh vỡ trong tay chị. Hình ảnh phản chiếu của cậu cũng biến đổi – Conner trong đó mặc một bộ lễ phục màu vàng và có một đôi cánh lung linh phía sau.

Conner thè lưỡi ra. “Ghê quá, cất nó đi!” cậu bảo.

Alex nhét nó an toàn vào túi mình. Cô bé nghĩ có lẽ mình sẽ cần cái gì đó để nhắc nhớ mình là ai trong những ngày sắp tới.

“Làm sao chúng ta soạn ra hết chỗ này được?” Alex thắc mắc.

Conner rút cây đũa thần ra khỏi con đĩa. Cậu bé giơ nó lên cao và một tràng tiếng lạo xạo vang lên từ khắp nơi trong đống đổ nát. Dần dần từng chút một, những mảnh vỡ thủy tinh nhích đến gần chiếc đũa thần hơn, bị lôi kéo bởi một lực hút phép thuật.

“Em có ý này,” Conner nói. Cậu bé đặt cây đũa vào giữa nền đất và vội vàng kéo Alex nấp sau một phiến gỗ lớn.

Chúng quan sát trong khi những mẩu thủy tinh nhỏ xíu từ mọi chỗ trong đống gạch vụn bay tới và đính vào cây đũa cho đến khi nó trông như thể đính đầy kim sa ánh bạc.

“Kỳ diệu quá!” Conner thốt lên và đi đến cầm chiếc đũa lên. “Trông như chuyện viễn tưởng ấy nhỉ?”

Bỗng nhiên, bọn trẻ bị một cảm giác bất an xâm chiếm. Chúng cảm thấy nó đến cùng một lúc, và chúng quay sang nhìn nhau, biết rằng người kia cũng có cùng cảm nhận.

“Conner, em có cảm thấy cái đó không?” Alex hỏi.

“Có, chuyện gì vậy nhỉ?” cậu bé thắc mắc.

“Chị cảm thấy như ai đó đang theo dõi chúng ta,” Alex nói.

Conner nhìn quanh đống gạch vụn. “Làm sao có cái gì khác trong đây ngoài chúng ta cơ chứ?” cậu bé hỏi.

Một thứ gì đó bắt đầu chuyển động xuyên qua những đống gạch vụn quanh bọn trẻ. Hai chị em cứ thoáng thấy nó trong tầm nhìn, nhưng nó luôn biến mất trước khi chúng kịp nhìn kỹ.

“Conner! Nhìn vào những mảnh vỡ kìa!” Alex thở hổn hển.

Lướt quanh chúng một cách duyên dáng trong những mảnh vỡ thủy tinh lớn giữa đống gạch đổ là hình ảnh phản chiếu một cô gái trẻ. Nàng rất xinh đẹp trong bộ váy dài trắng và mái tóc đen óng ả. Hình ảnh phản chiếu tinh nghịch chạy quanh chúng, vừa lướt đi vừa cười khúc khích. Alex và Conner cảm thấy chúng đang ở trong thủy cung đảo ngược, mà chúng chính là vật trưng bày.

“Xin chào,” hình ảnh phản chiếu lên tiếng và mỉm cười. Giọng nói của nàng thật êm ái và cuốn hút, vang vọng từ mỗi mảnh gương mà nàng lướt qua. “Các ngươi là ai?”

Có điều gì đó vô cùng thân thuộc ở nàng. Bọn trẻ tin chắc chúng đã gặp nàng trước đây rồi.

“Tôi là Alex và đây là em trai tôi, Conner,” Alex đáp và tiến lên một bước lại gần cô gái. Hình ảnh phản chiếu vọt sang phía bên kia và hiện ra trong mảnh gương phía sau bọn trẻ.

“Những cái tên nghe buồn cười quá,” hình ảnh phản chiếu nói. “Các ngươi có thấy Mira không?”

Conner nắm lấy tay Alex. “Ôi trời ơi! Alex, đó là…”

“Anh ấy lúc nào cũng lẩn trốn ta!” hình ảnh phản chiếu kêu lên và xoay tròn qua những mẩu gương. “Mira? Ồ, Miiiiiiira?! Anh đang ở đâu?”

Cô gái dừng lại trong một mảnh gương lớn và Alex bước đến gần. “Evly? Là cô đó sao?” cô bé hỏi hình ảnh phản chiếu. Cô gái trong gương lập tức ngẩng lên khi nghe thấy tên mình.

“Làm sao ngươi biết tên ta?” Evly hỏi với một nụ cười thắc mắc. “Chúng ta đã gặp nhau chưa?” Ngay khi vừa đặt câu hỏi, vẻ thắc mắc tan biến và cô bắt đầu nhận ra bọn trẻ.

“Phải, chúng ta đã gặp nhau,” Conner đáp. “Năm ngoái, ở lâu đài này.”

Alex nhìn quanh tàn tích của tòa lâu đài và một ý nghĩ kinh khủng lóe lên trong em. “Từ bấy đến nay, cô đã bị mắc kẹt trong gương, phải không?” Alex hỏi nàng.

“Ngươi có thấy Mira không?” Evly hỏi như thể nàng không nghe Alex. “Ta chẳng thấy anh ấy ở đâu cả.”

Alex cảm thấy tim mình chùng xuống. “Cô ấy bị mắc kẹt vào gương và chuyện đó bắt đầu ảnh hưởng đến cô ấy như đã ảnh hưởng tới Mira vậy,” cô bé thì thầm với em trai.

“Miiiiiiira? Anh ở đâu?” Evly hỏi bằng giọng ngân nga, trôi qua những mảnh thủy tinh trong phòng.

“Mira chết rồi, Evly à,” Alex nói. “Cô không nhớ sao? Cô đã cố cứu anh ấy ra bằng Bùa Ước nhưng đã quá muộn.”

Evly quay sang Alex và nhìn cô bé trân trối, như thể nàng đang quyết định có nên tin cô bé hay không. Nàng bắt đầu lướt quanh chúng với vẻ hốt hoảng.

“Mira? Không buồn cười nữa đâu – làm ơn xuất hiện đi,” Evly van nài, giọng của nàng càng lúc càng khẩn thiết. “Anh ở đâu?”

Với bọn trẻ, việc phải chứng kiến cảnh tượng này thật đau lòng. Evly không chỉ đang chối bỏ sự thật; nàng đã bị nguyền rủa.

“Evly, cô có nhớ chuyện đã xảy ra với mình không?” Alex hỏi nàng. “Cô có nhớ tấm Gương Thần không? Cô nhớ Bạch Tuyết chứ? Cô có nhớ mình từng là bà Hoàng hậu Độc Ác?”

Mắt Evly mở lớn và nàng hít mạnh khi nghe thấy cái biệt hiệu cũ của mình. “Ta… ta…” Evly lắp bắp. Hình ảnh phản chiếu của nàng từ từ già đi và biến thành Hoàng hậu Độc Ác mà bọn trẻ đã biết, khi ký ức về con người của mình và những chuyện đã làm trở lại với nàng.

“Ta nhớ rồi…” Hoàng hậu Độc Ác nói, và mắt bà ứa lệ. “Ta nhớ tất cả mọi chuyện… ôi không, ta đã làm gì thế này? Làm sao ta lại tới đây?”

“Chúng tôi đã cố gắng cảnh báo bà nhưng bà không nghe,” Conner đáp. “Tấm gương đổ ụp xuống bà rồi bà biến mất. Chúng tôi không thể làm gì cả.”

Nước mắt lăn dài trên gương mặt Hoàng hậu Độc Ác khi những ký ức của những năm tháng sống không trái tim lũ lượt trở về.

“Ta là một con quái vật,” bà thổn thức. Hoàng hậu Độc Ác ngã vật xuống vì đau khổ và hình ảnh của bà hiện lên trong những mảnh vỡ gần mặt đất. “Ta đã đầu độc chính con gái mình… Ta làm tổn thương những người vô tội… Ta bắt cóc trẻ con.”

Alex khuỵu gối xuống ngang với bà. Cô bé ước gì mình có thể với tay qua tấm gương để xoa dịu Hoàng hậu Độc Ác. “Nhưng đó không phải là lỗi của bà,” cô bé nói. “Trái tim bà đã bị lấy ra khỏi lồng ngực và hóa thành đá, bà có nhớ không? Bà không biết bà đang làm gì.”

Hoàng hậu Độc Ác gật đầu. “Ta đã quá đau lòng – ta không biết phải làm gì khác,” bà nói. “Nỗi đau sẽ khiến con người phát điên nếu nó đủ mạnh; nó sẽ biến ngươi trở thành một con người khác. Nó khiến ngươi trở nên độc ác.”

“Chúng tôi biết,” Alex nói. “Nhưng tất cả chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi.”

“Các cháu hãy tha thứ cho ta, nhé,” Hoàng hậu Độc Ác khẩn nài. “Sự tha thứ là cái mà tất cả chúng ta cần đến để có thể quên đi quá khứ, ngay cả khi chúng ta không xứng đáng với sự tha thứ ấy.”

Alex và Conner gật đầu với bà, sẵn lòng làm bất cứ thứ gì để bà được an ủi.

“Dĩ nhiên rồi,” Alex quả quyết. “Chúng tôi tha thứ cho bà.”

Hoàng hậu Độc Ác mỉm cười với chúng qua dòng nước mắt ăn năn. “Cảm ơn các cháu,” bà nói. “Nhưng ta e rằng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được. Ta đã dành cả đời mình cố gắng giải thoát cho anh ấy ra khỏi cái nhà tù này, và giờ đây, ta bị kết án phải vĩnh viễn ở trong đây mà không có anh ấy ở bên. Ta không thể nào nghĩ ra một hình phạt tệ hơn nữa.”

“Chúng tôi có thể cố gắng trả tự do cho bà nếu bà muốn,” Conner đề nghị. “Chúng tôi đang tạo ra một cây đũa thần – một cây đũa thần rất quyền năng. Có lẽ chúng tôi có thể dùng nó để đưa bà ra khỏi đó.”

Hoàng hậu Độc Ác lau khô nước mắt và lắc đầu. “Không, để mặc ta,” bà nói. “Ta đáng phải chịu số phận này… Ta đáng phải bị nhốt ở đây…”

Bà nghiêng đầu và chăm chú nhìn bọn trẻ, như thể ai đó đang thì thầm vào tai bà một điều gì. “Các cháu đang thực hiện một cuộc săn tìm, có phải không?” bà hỏi.

“Phải, làm sao bà biết?” Alex ngạc nhiên.

“Ta có thể thấy rất nhiều thứ từ trong đây,” bà giải thích. “Ta có thể phản chiếu thế giới theo những cách mà trước đây ta chưa từng làm được. Ta thấy một con tàu lớn chờ đợi bên ngoài tàn tích của tòa lâu đài này… Ta thấy một vương quốc bị bao trùm trong cây dại… Ta thấy sự kinh hoàng trùm lên toàn thế giới… Ta thấy – Ta thấy Ezmia!” Hoàng hậu Độc Ác rùng mình trước ý nghĩ về bà chủ cũ. “Nhưng làm sao có thể? Ta tưởng mụ đã chết rồi.”

“Bà không giết được mụ ta như bà nghĩ,” Alex nói, cảm thấy thật áy náy khi phải thông báo tin này với bà.

“Và giờ đây bà ta đã trở lại và thâu tóm thế giới này,” Conner thêm vào.

Hoàng hậu Độc Ác che miệng lại. “Ôi không. Ta đã chế tạo một loại độc dược mạnh hết sức có thể - nó giết chết sự sống trong nhiều dặm quanh tòa lâu đài – nhưng rõ ràng thế cũng chưa đủ mạnh.”

Conner quỳ xuống bên cạnh chị. “Chúng tôi đang cố gắng chặn đứng bà ta. Để làm điều đó, chúng tôi cần biết vật sở hữu quý giá nhất của bà ta là gì. Bà có tình cờ biết được nó có thể là gì không?”

Hình ảnh phản chiếu suy nghĩ một lúc. “Vật quý giá nhất của Ezmia lúc nào cũng là chính mụ, và ta không cần phép thấu thị mới biết điều đó.”

“Ôi trời,” Conner kêu lên. “Cái đó sẽ rất khó lấy đây.”

Hoàng hậu Độc Ác chợt im lặng khi có thêm một phát hiện đáng lo ngại khác. “Có ai đó đang đuổi theo các cháu…”

“Vào đây sao?” Conner hỏi.

“Không, nó theo các cháu băng qua khắp chốn.”

“Ai cơ? Phù thủy Hắc Ám à?” Alex gặng hỏi.

Hoàng hậu Độc Ác dõi mắt vào khoảng không như thể bà đang cố gắng nhìn vào thứ gì đó ở xa đây lắm. “Không, đó không phải là người, cũng không phải vật, đó là một thực thể.”

“Hồn ma!” Conner kêu lên. “Chúng tôi luôn tự hỏi vấn đề của bà ta là gì! Bà có thể cho chúng tôi biết bà ta là ai không?”

“Họ gọi bà ta là Phu nhân của Phương Đông.”

Bọn trẻ vô cùng kinh ngạc khi nghe tên hồn ma. Chúng cố gắng nhớ xem chúng đã từng nghe cái tên Phu nhân của Phương Đông trước đây chưa.

“Phía đông!” Conner kêu lên. “Mỗi lần em trông thấy bà ta, lúc nào bà ta cũng chỉ về phía đông! Đó là cái mà bà ta chỉ từ cửa sổ phòng em trong lâu đài của Khăn Đỏ! Và đó là hướng mà bà ta chỉ về khi chúng ta ở trên tàu.”

“Các cháu phải đi thôi,” Hoàng hậu Độc Ác bảo chúng. “Trong lúc chúng ta nói chuyện đây, Phù thủy Hắc Ám đang ngày càng mạnh hơn – bà ta lại sắp ra tay rồi. Các cháu phải nhanh lên nếu muốn đánh bại bà ta trước khi quá muộn!”

“Nhưng…” Alex mở lời, nhưng hình ảnh phản chiếu Hoàng hậu Độc Ác đã quay lưng lại với chúng.

“Ta e rằng ta không thể giúp các cháu thêm nữa,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Với mỗi giây trôi qua, ta cảm thấy mình đang phai nhòa…”

“Chờ đã! Làm ơn, bà phải cho chúng tôi biết thêm nữa! Phu nhân của phương Đông là ai và vì sao cô ấy đi theo chúng tôi vậy?” Alex khẩn nài.

“Sắp tới Ezmia sẽ tấn công ở đâu?” Conner hỏi, nhưng Hoàng hậu Độc Ác lờ chúng đi. “Này? Bà có nghe chúng tôi không?”

Hoàng hậu Độc Ác quay lại với chúng, nhưng hình ảnh phản chiếu của bà đã biến trở lại thành cô gái Evly tươi cười hạnh phúc.

“Hai ngươi có ai thấy Mira không?” Evly hỏi với một tiếng cười. “Ta không thấy anh ấy ở đâu cả!”

Alex và Conner thở dài tuyệt vọng. Chúng biết chúng đã lấy được nhiều thông tin nhất có thể từ hình ảnh phản chiếu. Bọn trẻ không muốn để Evly lại đó nhưng biết rằng chẳng bao lâu nữa, lời nguyền của tấm Gương Thần sẽ lấy đi linh hồn bà hoàn toàn, như nó đã làm với Mira.

“Tạm biệt, Evly,” Alex buồn bã nói. Bọn trẻ lần bước ra khỏi tòa lâu đài đổ nát trong khi Evly tiếp tục tìm kiếm tình yêu đã mất của bà, một cuộc tìm kiếm không bao giờ kết thúc.

“Mira? Ôi, Miiiiiiira?! Anh ở đâu rồi?”