← Quay lại trang sách

Chương 21 - Mụ Phù Thủy Biển.

Những người khác rất phấn khởi khi bọn trẻ từ tòa lâu đài đổ nát trở về thắng lợi.

“Làm tốt lắm,” Froggy khen ngợi và vỗ lên lưng chúng với một nụ cười nhẹ nhõm.

“Chị biết các em có thể làm được mà,” Goldilocks nói và nháy mắt với chúng.

Khăn Đỏ giằng lấy cây đũa thần từ tay Conner – cô mê mẩn vì nó. “Nó lấp lánh quá!” cô nói, nhưng bọn trẻ không rõ là cô ấn tượng với thành công của chúng hay sự thật rằng chúng đã trở lại với một thứ nữa mà cô có thể ngắm nghía bản thân trong đó.

“Trong ấy mọi chuyện có ổn không?” Jack hỏi họ. Bọn trẻ nhìn nhau và cả hai im lặng.

“Không hẳn,” Conner đáp. “Chúng em đã gặp Hoàng hậu Độc Ác.”

“Kể từ khi sử dụng Bùa Ước, bà ấy đã bị nhốt trong tấm Gương Thần,” Alex nói.

Mọi người cũng sửng sốt như bọn trẻ khi phát hiện ra điều này. “Thật kinh khủng,” Goldilocks lặng lẽ nói một mình.

“Anh cho rằng bây giờ chẳng còn hy vọng nào cứu bà ấy ra nữa cả,” Jack đoán.

Conner lắc đầu. “Bà ấy không muốn được cứu ra. Bà ấy nghĩ bà ấy đáng phải ở trong đó. Dù sao con người bà ấy cũng chẳng còn lại bao nhiêu để mà cứu nữa.”

“Ừm, với tư cách một nạn nhân bị bà ta bắt cóc và suýt nữa bị ném cho sói ăn thịt, ta không chắc ta cảm thấy tội cho bà ta,” Khăn Đỏ thú nhận.

“Vẫn còn một tin xấu nữa,” Alex thông báo. “Chúng em đã hỏi bà ấy về Phù thủy Hắc Ám – có lẽ bà ấy biết rõ mụ ta hơn bất cứ ai.”

“Bà ấy nói gì?” Froggy hỏi, và tất cả nghiêng người lại gần hơn để nghe câu trả lời.

“Bà ấy nói rằng vật quý giá nhất của Ezmia là chính bà ta,” Alex đáp.

Jack, Goldilocks, Froggy nhìn nhau với cùng vẻ thất vọng trên gương mặt.

“Việc đó không có lý chút nào,” Froggy nói. “Làm sao một sinh vật sống có thể làm nên cây đũa thần được? Anh hiểu vì sao đàn hạc có thể được coi như một vật quý giá, nhưng chính Phù thủy Hắc Ám thì không thể được.”

Khăn Đỏ cắn môi và lẩm nhẩm, suy nghĩ về vấn đề này. “Ta nghĩ Hoàng hậu Độc Ác lầm rồi. Ta không lạ gì với việc yêu chính bản thân mình, nhưng sự ngưỡng mộ bản thân phải xuất phát từ một điều gì đó. Ví dụ, nếu các ngươi lấy đi vẻ đẹp hay khả năng phối váy áo với vương miện một cách hoàn hảo của ta, ta sẽ không coi trọng ta bằng một nửa bây giờ.”

Những người khác không biết phải đánh giá những lời tự thú này ra sao. Khăn Đỏ bao giờ cũng lý luận rất chặt chẽ hoặc không chặt chẽ chút nào; ít khi có cái gì ở giữa.

“Cô đang nói gì vậy, Khăn Đỏ?” Goldilocks hỏi.

“Ta đang nói rằng chúng ta không nên nghĩ tới chuyện bắt lấy chính người phụ nữ đó làm gì,” Khăn Đỏ giải thích. “Chúng ta cần tìm ra cái mà Phù thủy Hắc Ám đó coi trọng nhất ở bản thân và tước lấy nó.”

Mọi người suy nghĩ về điều đó và từ từ, cả bọn cùng gật đầu. Đây là khoảnh khắc đầu tiên họ vui mừng vì Khăn Đỏ đã khăng khăng đòi đi theo họ.

“Ý đó sâu sắc thật đấy, chị Khăn Đỏ!” Conner thốt lên.

“Nông cạn, nhưng sâu sắc!”

“Làm sao chúng ta lấy được nó cho cây Đũa thần nhỉ?” Jack thắc mắc.

Không ai có thể nghĩ ra câu trả lời ngay tức thì được. Phẩm chất mà Ezmia coi trọng hơn tất cả là gì? Rõ ràng có quá nhiều thứ mà bà ta trân quý. Vẻ đẹp của bà ta? Quyền năng của bà ta? Sự tàn nhẫn của bà ta? Hay là kết hợp cả ba điều đó? Và cho dù nó là gì đi nữa, làm sao họ tước đoạt nó khỏi bà ta đây?

“Ừ thì, chúng ta đã biết sẽ khó khăn lắm mà,” Goldilocks nói và để vuột ra một tiếng thở dài.

Sáu người vượt qua con hào và trở lại chiếc Bà Ngoại. Họ về và bắt gặp một đàn hạc đang tức giận, những sợi dây chơi một điệu nhạc giận dữ trong khi nàng bĩu môi.

“Harper? Có chuyện gì thế?” Jack hỏi nàng.

“Cái thứ đó tè lên người ta!” đàn hạc kêu lên và chỉ vào Clawdius, chú sói đang thản nhiên cuộn tròn trong một góc ở boong dưới.

“Đó là lỗi của ta; ta quên đưa nó ra ngoài khi chúng ta đi khỏi!” Khăn Đỏ nói. “Thứ lỗi cho ta – ta vẫn đang tập làm mẹ mà.” Cô bế chú sói lên và đưa chú xuống khỏi tàu.

Đoàn người chờ đến khi đêm xuống rồi mới đốt lửa lên và lái tàu về phía nam.

“Điểm dừng tiếp theo, Vịnh Tiên Cá!” Jack tuyên bố.

“Phù thủy Biển sống trong vịnh à?” Conner hỏi.

“Từ những gì anh đọc được, bà ta sống ở vùng biển bên ngoài vịnh,” Froggy trả lời.

Làm sao chúng ta tìm được bà ta?” Goldilocks thắc mắc.

“Tôi là một người giỏi bơi lội, tin hay không thì tùy,” Froggy nói. “Tôi có thể thám thính một vòng đáy biển và báo cáo lại cho mọi người. Một khi tới đó rồi, chúng ta phải hết sức cẩn thận – Phù thủy Biển nổi tiếng rất gian xảo trong những vụ trao đổi của bà ta.”

“Vậy thì chúng ta phải đấu trí với bà ta,” Alex nêu ý kiến. “Nếu trang sức là vật quý giá nhất của bà ta, chúng ta phải đổi cái gì đó để lấy chúng.”

“Vật quý giá nhất mà chúng ta sở hữu là gì?” Conner hỏi. “Chúng ta có gì để mà trao đổi với bà ta chứ?”

“Đàn hạc được không?” Khăn Đỏ gợi ý với vẻ hy vọng.

“Không, chúng ta phải giữ chị ấy lại cho đến khi nghĩ ra cách kết hợp chị ấy với cây đũa thần,” Jack phản đối.

Gương mặt Goldilocks bỗng nhiên bừng sáng như thể một cái bóng đèn thật đã xuất hiện bên trên đầu cô. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đã quên mất là chúng ta có một thứ giá trị hơn nhiều,” cô nói.

“Cái gì vậy?” Alex thắc mắc. Tất cả đều dán mắt vào cô, hoàn toàn bối rối.

“Khăn Đỏ,” Goldilocks đáp. “Chúng ta có một vị nữ hoàng thực thụ trên tàu đây này.”

Mọi người lập tức quay sang Khăn Đỏ. Đúng như họ nghĩ, cô thất kinh trước ý tưởng này.

“Các ngươi muốn đổi ta cho Phù thủy Biển như một con vật trong nông trại sao?” Khăn Đỏ kêu lên. “Tuyệt đối không! Không thể được!”

“Đó là một lựa chọn hay đấy chứ,” Jack nhận xét, bảo vệ ý tưởng của Goldilocks.

Khăn Đỏ gầm gừ và hai cánh mũi của cô phồng lên. “Ngươi nghe ta đây, cái kẻ đuổi theo lũ khổng lồ,” cô gắt và chỉ vào tất cả bọn họ. “Từ đầu tới giờ ta đã đóng cho chúng ta một con thuyền, để mất phân nửa tủ quần áo của ta, nhận nuôi một con thú giết người, lẻn vào điền trang của bà mẹ kế độc ác và cho các ngươi cái gì đó đẹp đẽ để ngắm nhìn trong chuyến phiêu lưu này. Nếu các ngươi hỏi ta, ta đã vượt lên trên cả những gì một vị nữ hoàng bình thường làm được rất nhiều! Các ngươi có thấy Lọ Lem bay cách mặt đất cả dặm đường không? Không! Bạch Tuyết có đang liều mạng để đấu tranh cho lợi ích chung không? Không! Rapunzel có thắt bím tóc để khôi phục hòa bình và tình hữu ái không? Không!”

Mọi người đều thấy nản lòng. Họ không thể phản bác, nhưng họ cũng chẳng có gì để nói.

“Vậy thì tôi sẽ làm thế,” Goldilocks xung phong.

“Cái gì?” Jack hít mạnh.

“Tôi sẽ đóng giả làm Khăn Đỏ,” Goldilocks bình thản nói. “Mọi người có thể đổi tôi lấy những món trang sức và Phù thủy Biển sẽ chẳng bao giờ thông minh hơn thế được.”

“Chắc chắn là chúng ta sẽ không làm thế!” Jack phản đối, tức giận vì đề nghị đó.

“Đó là cách tốt nhất,” Goldilocks khăng khăng. “Sau khi lấy được những món trang sức, mọi người chỉ cần có thêm một thứ nữa để hoàn thiện cây Đũa thần. Khi đã đánh bại Phù thủy Hắc Ám, mọi người có thể trở lại tìm tôi – trong khi chờ đợi, tôi sẽ giữ kín danh tính thật và giữ cho Phù thủy Biển vui vẻ.”

Jack lắc đầu quầy quậy. Anh không thể tưởng tượng nổi mình phải bỏ lại người con gái anh yêu nhất thế gian trong tay một kẻ tồi tệ như vậy.

“Ôi, Jack,” Goldilocks thốt lên, cảm thấy rất vui khi anh trở nên căng thẳng như vậy. “Anh biết em có thể đối phó với một Phù thủy Biển già mà. Em đã lâm vào những hoàn cảnh tệ hơn thế nhiều.”

Jack giữ chặt lấy cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Lỡ như, vì lý do gì đó, bọn anh không thể trở lại tìm em thì sao?” anh gặng hỏi.

Goldilocks nhìn xuống sản, thừa biết ý anh là gì. “Nếu cảm thấy bất an, em sẽ tìm cách trốn thoát,” cô nói và đáp lại ánh mắt nồng nàn của chàng trai. “Anh phải tin em.”

Đó là một sự hy sinh vĩ đại, nhưng không ai có thể thuyết phục cô từ bỏ ý đó.

“Khăn Đỏ, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này, nhưng tôi cần mượn một bộ váy,” Goldilocks nói.

“Ta không nghĩ có bộ trang phục nào của ta vừa với ngươi đâu,” Khăn Đỏ đáp lại.

“Froggy hắng giọng. “Em yêu, đừng tỏ ra thô lỗ thế,” anh bảo.

“Thế nhưng, ta chắc rằng ta có thể làm một cái gì đó,” Khăn Đỏ nói rồi đầu hàng. Cô nắm lấy tay Goldilocks và kéo cô xuống boong dưới để thử y phục.

Jack đến bên bánh lái và nhìn về chân trời phía trước, nhưng ý nghĩ của anh không thể rời khỏi con tàu. Froggy chơi kéo co với Clawdius trong khi Alex và Conner ngồi trên sàn boong, gần mũi chiếc Bà Ngoại.

Alex tựa đầu vào tay và đưa mắt nhìn mông lung, chính cô bé cũng có những lo lắng của riêng mình về kế hoạch chung.

“Chị đang nghĩ gì thế?” Conner hỏi Alex. “Chị có vẻ lo lắng.”

Alex thở dài. “Chị chỉ hơi lo khi nghĩ tới việc để Goldilocks lại chỗ Phù thủy Biển thôi.”

“Em biết, nhưng chúng ta có thể làm gì khác đâu? Đó là một ý rất hay,” Conner nói.

“Chị đoán thế,” Alex ậm ừ. Có một chuyện vẫn luôn đè nặng lên tâm trí cô bé, và em cảm thấy đã đến lúc nói thật với cậu em trai trước khi đầu mình nổ tung. “Conner, khi chúng ta ở Vùng Núi Bắc Phương, Bà Chúa Tuyết đã nói với chị một điều – lúc đó chị không nghĩ nhiều về nó, nhưng lúc này nó lại làm chị lo âu.”

“Bà ta đã nói với chị những gì?” Conner hỏi.

“Bà ta nói, ‘Bốn người ra đi, một không trở lại,’” Alex kể lại. “Chị nghĩ đó chỉ là một lời nhăng cuội – ý chị là, một trận tuyết lở vừa ập xuống bà ta – nhưng giờ chị tự hỏi phải chăng bà ta đã cho chị một lời tiên tri. Chị tự hỏi lẽ nào bà ta đang nói về Goldilocks.”

“Nhưng chúng ta có tới sáu người mà,” Conner phản đối. “Bảy, nếu tính thêm con sói và tám, kể cả đàn hạc.” “Chị biết, nó không có nghĩa gì cả,” Alex nói rồi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình. “Nhưng chị vẫn lo rằng trong đó có phần nào là sự thật. Đến giờ chúng ta đã gặp may mắn rất nhiều, nhưng lỡ như một trong số chúng ta không sống sót qua khỏi chuyến đi này thì sao?”

Conner làm cô bé ngạc nhiên – cậu không chia sẻ cảm giác sợ hãi của chị gái mà đối diện với nó bằng sự điềm tĩnh làm cô bé nhớ tới cha mình.

“Alex, tất cả chúng ta đều biết mình đang dấn thân vào cái gì mà,” cậu bảo. “Chỉ vì chị và em khởi đầu sứ mệnh này không có nghĩa đó là lỗi của chúng ta nếu có chuyện gì không ổn xảy ra. Tất cả chúng ta đang cố gắng cứu lấy thế giới, và dù nghe nó có vẻ tệ thật, nhưng nếu một trong chúng ta không qua khỏi… em không nghĩ ra cách chết nào hay hơn là hy sinh như một người hùng.”

Cô bé để vuột ra một tiếng thở dài, chán nản. “Có những số phận còn tồi tệ hơn, chị cho là thế,” Alex nói. “Chị ghét phải để mất một người nào đó chẳng vì lý do gì cả, tuy nhiên – chị không biết chị có thể sống với chính mình không.”

“Vậy thì chúng ta chỉ phải đảm bảo sao cho giành được thành công thôi,” Conner kết luận.

Khoảng một giờ sau, Khăn Đỏ trèo lên từ boong dưới với một nụ cười hãnh diện. “E hèm,” cô hắng giọng, thu hút sự chú ý của họ. “Các quý bà, sói và quý ông – ta hân hạnh giới thiệu với các vị sáng tạo mới nhất của ta. Vào ban ngày, cô ta có thể là một tên tội-phạm-bỏ-trốn-ưa-cháo-đặc, nhưng đêm nay, ta muốn các vị gặp một Goldilocks mới mẻ và tốt đẹp hơn!”

Goldilocks bước lên cầu thang từ phía sau Khăn Đỏ. Cô mặc một cái áo nịt ngực của Khăn Đỏ với một bộ váy dài màu đỏ, một tấm áo choàng có mũ trùm, và găng tay tiệp màu. Khăn Đỏ còn tạo cho cô một kiểu tóc tương tự như vị nữ hoàng và đánh phấn hồng lên má cô. Không còn nghi ngờ gì nữa – Goldilocks trông đẹp tuyệt trần.

“Goldie…” Jack thốt lên. “Trông em… trông em… thật lộng lẫy.” Anh trông như một chàng thiếu niên mới yêu vậy.

“Cảm ơn anh,” Goldilocks đáp lại và đỏ mặt. Cô không có nhiều dịp để ăn diện xinh đẹp cho anh ngắm.

“Không có gì,” Khăn Đỏ nói và lắc lư vui sướng. “Cái nịt ngực hơi chật so với cô ta. Tội nghiệp cô nàng, eo của cô ta không thon như ta.”

“Đó là vì tôi đang giấu ba con dao găm dưới đó,” Goldilocks cãi lại. Cô gặp khó khăn trong việc giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót của Khăn Đỏ. “Tôi không biết làm sao cô đi lại với mấy đôi giày này nữa – chúng không thực tế chút nào.”

“Ta cũng không hiểu sao ngươi đi lại được trong chúng nữa; chúng vốn dành cho những bàn chân bằng phân nửa chân ngươi thôi – ta chỉ trêu ngươi thôi mà, Goldie, hãy dẹp con dao đó đi!” Khăn Đỏ kêu lên và chạy sang phía bên kia tàu.

Đàn hạc đang phát chán bên dưới, bắt đầu chơi một giai điệu dìu dặt cho mình nghe, tiếng nhạc vọng lên boong trên. Jack giữ lấy eo của Goldilocks.

“Em muốn khiêu vũ chứ?” anh hỏi.

“Ôi, Jack.” Goldilocks cất tiếng cười.

“Thôi nào, lần cuối chúng ta được dịp khiêu vũ là khi nào thế nhỉ?” Jack hỏi.

“Em tin rằng đó là lần một mụ phù thủy ném những hòn đá nóng của mụ vào chân chúng ta,” cô đáp.

Jack khúc khích cười trước kỷ niệm đó và xoay tròn cô. Họ khiêu vũ trong giai điệu du dương của đàn hạc bên dưới bầu trời đêm đầy sao, vừa khiêu vũ vừa nhìn vào mắt nhau.

“Em sẽ cho anh vinh hạnh này chứ?” Froggy hỏi Khăn Đỏ, và chìa tay ra cho cô với một cái cúi người hơi quá khoa trương.

“Em rất lấy làm vinh hạnh!” Khăn Đỏ đáp. Họ khiêu vũ không mượt như Jack và Goldilocks – Khăn Đỏ liên tục giẫm lên bàn chân to bè của Froggy – nhưng cả hai cặp đôi đều tận hưởng tối đa khoảng thời gian đó. Bọn trẻ mỉm cười khi ngước nhìn họ, biết rằng đây sẽ là một kỷ niệm họ mãi không quên.

Vài phút nữa là hừng đông và chiếc Bà Ngoại vẫn còn cách Vịnh Tiên Cá một độ đường.

“Chúng ta không thể tới vịnh trước khi mặt trời mọc,” Jack nói sau tay lái. “Chúng ta cần phải hạ tàu xuống trước khi bị phát hiện.”

“Chúng ta có thể đi tiếp bằng đường thủy,” Goldilocks đề xuất. “Chúng ta sẽ hạ cánh xuống Dòng Sông Mơ Ngủ và đi dọc sông vào vịnh.”

“Ý hay lắm!” Froggy tán thưởng.

“Tốt lắm,” Jack bảo. “Mọi người hãy chuẩn bị cho con tàu hạ cánh xuống mặt nước nhé!”

Goldilocks nhận nhiệm vụ giữ bánh lái. Froggy chụp lấy dây buộc buồm và trải phẳng chúng ra hai bên quả khí cầu. Jack kéo cần gạt bên dưới ngọn lửa và nó tàn dần. Chiếc Bà Ngoại bắt đầu hạ xuống. Goldilocks điều chỉnh cho con thuyền nằm dọc theo con sông rộng lớn tuôn trào trên mặt đất bên dưới. Bọn trẻ không biết phải trông đợi điều gì. Hạ cánh trên mặt nước sẽ êm ả hay xóc nảy hơn hạ cánh trên mặt đất?

Vài giây sau, bọn trẻ đã có câu trả lời của chúng. Con tàu đáp xuống nước, khựng lại thật gắt và đột ngột, suýt chút nữa chấn động đó đã đánh chìm nó hoàn toàn. Toàn bộ boong tàu và thủy thủ đoàn đều ướt đẫm.

Conner phụt ra một ngụm nước. “Ơn trời, cú đó thật nhẹ nhàng đấy,” cậu bé mỉa mai nói.

“Ta bị lật nghiêng rồi, ta không ngồi dậy được!” đàn hạc gọi vọng lên từ boong dưới. “Con sói đang liếm mặt ta! Ai đó làm ơn giúp ta trước khi con sói nảy ra ý khác được không?”

Froggy nhảy xuống cầu thang để giúp cô nàng. Khăn Đỏ vắt bộ váy đẫm nước qua mạn tàu; lúc này cô thấy cuộc đời chẳng có chi là thú vị cả.

Con tàu lướt đi êm ả theo dòng sông trong khi mặt trời lên cao dần. Chẳng bao lâu sau, Vịnh Tiên Cá hiện ra trước mắt. Con tàu sắp theo dòng sông đổ vào vịnh thì khựng lại đột ngột, khiến mọi người ngã uỵch xuống sàn.

Jack bật dậy chạy về phía mũi tàu rồi nhìn qua mạn. “Tàu bị mắc vào eo biển rồi!” anh thông báo. Bọn trẻ chạy tới bên anh và cùng nhìn xuống. Chiếc Bà Ngoại chỉ còn cách vài thước nữa là đổ hẳn ra vịnh nhưng đã bị mắc vào một cái eo rất hẹp.

“Ồ, tuyệt thật,” Conner gầm gừ. “Giờ thì sao đây?”

Trong khi mọi người sắp phát hoảng lên, một thứ gì đó rất sặc sỡ lọt vào tầm mắt Alex. “Trông kìa!” cô bé reo lên và hào hứng chỉ xuống mặt nước. Thứ đó luồn xuống bên dưới con tàu và khuất khỏi tầm mắt.

“Nó đi đâu rồi?” Jack hỏi.

“Alex! Conner! Jack!” Froggy hét lên từ phía đuôi tàu. “Lại đây xem này!”

Họ chạy tới nhập bọn với anh ở đuôi tàu và đưa mắt nhìn xuống dòng sông bên dưới. Thật khó để trông rõ cái gì đang xảy ra qua những con sóng gợn lăn tăn, nhưng Alex và Conner nhận ra họ ngay lập tức. Hàng tá tiên cá đã tụ tập lại phía sau chiếc Bà Ngoại và đang từ từ đẩy con tàu ra khỏi eo biển.

Họ đều có làn da trắng muốt và cái đuôi dài, sặc sỡ tiệp màu với mái tóc dài tuyệt đẹp của họ - hệt như bọn trẻ còn nhớ. Con tàu bắt đầu trượt qua eo biển từng chút, từng chút một, nhờ vào nỗ lực của đoàn tiên cá.

“Chao, thật không tin nổi,” Froggy thốt lên, kinh ngạc trước cảnh tượng mà anh đang chứng kiến.

Chiếc Bà Ngoại nhích lên từng chút, từng chút một, cuối cùng cũng lách qua được eo biển và đổ ầm vào vịnh.

“Họ thật tốt bụng quá,” Alex nói.

“Sao họ lại giúp chúng ta?” Conner thắc mắc.

Goldilocks huýt sáo từ phía sau bánh lái. “Tiện thể nói về những chuyện bí ẩn, đó là cái gì vậy?” Cô gật đầu về hướng một thứ gì đó ở phía trước họ.

Ở xa xa, lơ lửng trong bầu không khí mờ ảo bên trên vùng vịnh là một cụm bọt biển lớn. Nó có hình một nàng tiên cá và lấp lánh dưới ánh mặt trời, liên tục tái tạo lại chính mình.

Alex nắm lấy tay Conner. “Đó là Linh Hồn Bọt Biển!” cô bé kêu lên.

“Cái gì cơ?” Froggy hỏi lại.

“Là Nàng Tiên Cá đấy,” Conner giải thích cho những người khác. “Hoặc ít nhất thì chị ấy cũng từng là thế. Không biết chị ấy đang làm gì ở đây vậy nhỉ.”

“Em có nghĩ chị ấy biết chúng ta sắp tới chỗ Phù thủy Biển không?” Alex hỏi.

Chiếc Bà Ngoại chầm chậm tiến tới gần cụm bọt biển cho đến khi nó lơ lửng ngay trước mũi tàu. “Xin chào, Alex. Xin chào, Conner,” Linh Hồn Bọt Biển cất tiếng chào. Những người khác vô cùng sửng sốt khi nghe nàng nói.

Khăn Đỏ dụi mắt – cô không thể tin nổi vào mắt mình. “Đám bong bóng này là bạn của các ngươi sao?” cô hỏi bọn trẻ, như thể đang phê phán nhân cách chúng.

“Chị đang làm gì ở đây vậy?” Alex hỏi Linh Hồn Bọt Biển. “Ta đến để trò chuyện với các em,” Linh Hồn Bọt Biển đáp.

“Chị đang cố gắng ngăn cản chúng em tìm gặp Phù thủy Biển, phải không ạ?” Conner dò hỏi.

“Trái lại, ta đến để giúp đỡ các em,” linh hồn nói. “Câu chuyện của ta có thể là lời cảnh cáo mạnh mẽ nhất thế giới rằng con người không được dính dáng đến Phù thủy Biển, nhưng ta đến để hỗ trợ các em. Ta đã biết đến cuộc truy tìm của các em – tất cả chúng ta đều thế.”

Linh hồn phác tay chỉ xuống dòng nước bên dưới, nơi tất cả các nàng tiên cá đang tề tựu. Vịnh Tiên Cá lúc này trông như một hồ cá chép Nhật rực rỡ sắc màu.

“Ai đã kể cho chị biết về hành trình của chúng em vậy ạ?” Alex hỏi.

“Không ai kể cho ta biết cả; ta đã nghe được suy nghĩ của các em,” Linh Hồn Bọt Biển đáp.

“Em tưởng chị chỉ có thể nghe và cảm nhận được những ý nghĩ ở trong dòng nước hoặc gần nơi có nước,” Conner nói, nhớ lại những gì cậu đã biết được từ lần gặp gỡ trước đây giữa họ.

“Khi tuyết trên núi tan chảy và hòa vào dòng sông đổ ra biển, nó mang theo suy nghĩ của những người đã đi qua vùng núi tuyết đó.”

Conner huýt sáo. “Quyền riêng tư ở đây không được tôn trọng lắm nhỉ,” cậu nói.

“Làm sao chị giúp được chúng em?” Alex hỏi linh hồn. “Chị có thể đưa chúng em đến chỗ Phù thủy Biển được không?”

“Ta không thể rời khỏi vịnh này,” Linh Hồn Bọt Biển nói. “Nhưng ta đã nhờ một người bạn cũ hộ tống các em đến tận đáy biển sâu, nơi Phù thủy Biển cư ngụ.”

“Thế thì hay quá! Cảm ơn chị!” Conner reo lên. “Bạn chị là ai ạ? Người đó có ở dạng rắn không?”

“Rất rắn đấy,” Linh Hồn Bọt Biển đáp.

Bất thình lình, nước dưới vịnh bắn tung tóe và một con rùa biển to chưa từng thấy nổi lên mặt nước. Nó cũng to ngang ngửa con tàu của họ. Đoàn người vô cùng sửng sốt và mắt họ trợn tròn như những trái banh tennis vậy.

Conner nghiêng người lại gần Froggy. “Em không bao giờ nghĩ có ngày mình được gặp một loài bò sát cũng to như anh,” cậu bé thì thầm.

“Rùa Biển Vĩ Đại đã già lắm rồi,” Linh Hồn Bọt Biển nói. “Tai ông ấy không còn nghe rõ nữa, nhưng ông ấy sẽ dẫn các em đến chỗ Phù thủy Biển.”

“Hang ổ của Phù thủy Biển cách đây bao xa nhỉ?” Jack hỏi.

“Thông thường phải mất một ngày đường để xuống đến đáy biển,” Linh Hồn Bọt Biển trả lời. “Nhưng Rùa Biển Vĩ Đại có thể đưa mọi người tới nơi chỉ trong vòng một phần tư thời gian đó thôi.”

“Ở dưới ấy, làm sao chúng tôi hít thở được?” Goldilocks thắc mắc.

Linh Hồn Bọt Biển chìa tay ra và sáu cái vỏ sò trắng muốt hiện ra trên hai tay nàng. Mỗi cái có đính một sợi dây đeo bằng rong biển xung quanh, trông chúng như những cái khẩu trang y tế của đại dương vậy. Linh Hồn Bọt Biển đưa chúng cho những người trên tàu.

“Chúng sẽ cung cấp không khí cho các bạn trong khi các bạn ở dưới nước,” nàng hướng dẫn.

“Có loại màu hồng không vậy?” Khăn Đỏ hỏi.

Froggy chuyển cái vỏ sò của anh cho người khác. “Tôi ổn mà,” anh giải thích. “Mọi người biết đấy, làm một con ếch cũng có cái lợi của nó.” Anh hít vào một hơi thật sâu và cổ họng anh phình to thành một quả bóng khí lớn.

“Tuyệt cú mèo.” Conner khúc khích cười và chọc chọc vào đó.

Linh Hồn Bọt Biển gật đầu với Rùa Biển Vĩ Đại. “Đến lúc rồi,” nàng bảo.

Con rùa biển bơi tới chỗ họ và nhẹ nhàng đặt chân trước của ông lên mũi tàu như một cái cầu treo. Jack và Froggy trang bị cho mình đủ cả dây thừng, dao găm, rồi dẫn những người khác băng qua bàn chân và trèo lên lưng ông rùa. Họ ngồi quây lại ở phía trước mai ông và tất cả đều bám lấy rìa của cái mai thật chặt.

“Chúc may mắn. Cầu cho tất cả những linh hồn của đại dương đồng hành cùng các bạn,” Linh Hồn Bọt Biển nói; rồi nàng tan biến.

Ông rùa bơi xa khỏi chiếc Bà Ngoại rồi từ từ lặn xuống. Nước biển lạnh hơn họ nghĩ nên tất cả đều kêu lên khe khẽ.

Cảm giác thật lạ lùng khi hít thở trong những chiếc vỏ sò đó. Hít vào thì vẫn như thường nhưng mỗi lần họ thở ra, những quả bóng khí nhỏ xíu lại xuất hiện và bồng bềnh nổi lên trên họ. Như thể họ đang lặn biển bằng bình khí nén phép thuật vậy. Và cũng như khi lặn biển với bình khí nén thông thường, xung quanh họ hiện ra bao nhiêu là cảnh tượng mê hồn.

Toàn bộ đáy biển được bao phủ bởi những loài thực vật và san hô sáng màu. Như trong một thành phố bao la dưới đáy biển, tiên cá và các loài cá đủ màu sắc kích cỡ bơi lội tung tăng, cơ thể lấp lánh trong những gợn sáng hắt xuống từ mặt nước. Đó là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt và bọn trẻ cố gắng bắt lấy từng khoảnh khắc trong chuyến phiêu lưu kỳ thú đó.

Chẳng bao lâu sau, họ đã ra khỏi vịnh và Rùa Biển Vĩ Đại lặn xuống sâu hơn vào lòng đại dương mênh mông vô tận. Không như đáy vịnh, đáy đại dương không hề rực rỡ sắc màu. Khắp nơi trơ trọi, chỉ có đá và rong biển rải rác đó đây.

Một hẻm núi khổng lồ dưới biển hiện ra phía trước họ và ông rùa lặn xuống đó. Hẻm núi có rìa lởm chởm như răng cưa và hai bên có nhiều tảng đá sắc cạnh, vô số vỏ sò rỗng ghê rợn chất bừa trên đáy hẻm – khiến nơi đó trông hệt như một nghĩa địa của đại dương. Đoàn du hành biết họ đã gần đích lắm rồi.

Ông rùa bơi qua hẻm núi, và bọn trẻ trông thấy một miệng hang rộng mở ra phía trước, dẫn vào một hang động dưới biển. Cái động lấp lánh vô vàn những đốm sáng li ti, thật mời gọi và lôi cuốn. Tuy nhiên, khi họ đến gần hơn, bọn trẻ nhận ra những đốm sáng ấy đến từ những chiếc “cần câu” trên đầu đàn cá quỷ đang vây quanh miệng hang. Chúng thật đáng sợ, hàm dưới phô ra những cái răng nhọn hoắt, dọc theo xương sống tua tủa những gai – chúng là lũ quái vật của biển cả.

Lũ cá quỷ trừng mắt nhìn đoàn người khi ông rùa bơi qua chúng để vào hang. Mọi người càng thêm bất an khi thấy lẩn lút trong hang còn nhiều loài cá đáng sợ hơn nữa. Chúng thập thò sau những măng đá và thạch nhũ, đưa mắt nhìn theo họ. Những cái râu của chúng là nguồn sáng duy nhất trong hang.

Dọc theo hang động là những tấm lưới và cũi đá giam giữ nhiều loài sinh vật biển khác. Cá kiếm, cá ngựa, bạch tuộc, lợn biển và cá voi, tất cả đều buồn bã trông theo con rùa đang bơi qua, hy vọng rằng nó sẽ không phải chịu chung số phận với chúng. Lũ cá quỷ trông chừng những sinh vật đó như quản ngục.

Ông rùa bơi đến miệng một đường hầm dài. Một đàn cá mập trắng lớn coi giữ đường hầm, làm như bấy nhiêu cảnh tượng trước đó vẫn chưa đủ để khiến bọn trẻ gặp ác mộng trong nhiều năm sau vậy. Lũ cá mập lượn lờ một cách quái dị trong làn nước, đưa cặp mắt nham hiểm nhìn chòng chọc vào ông rùa và những vị khách trên lưng ông.

Ông rùa biển kêu lên một tiếng rền vang. Không có chuyện gì xảy ra cả. Rùa biển kêu thêm lần nữa và lũ cá mập từ từ dạt ra cho ông vào đường hầm. Khi ông vào, chúng xoay người dõi theo làm mọi người khiếp sợ; chỉ cần ai đó thể hiện một cử chỉ nào có vẻ đe dọa, lũ cá mập sẽ có đủ thức ăn cho cả tuần.

Họ đi qua đường hầm một lúc lâu và nổi lên khi vào một cái hang ẩn trong hang động. Trước sự ngạc nhiên của họ, hang động này chứa đầy không khí.

“Ở đây chúng ta có thể hít thở được này!” Alex kêu lên, và tất cả đều dỡ cái vỏ sò ra khỏi mặt.

“Phù thủy Biển cũng phải thu hút những vị khách hàng là con người chứ,” Froggy nói, cổ họng của anh đã xẹp xuống bình thường.

Họ trèo xuống khỏi lưng ông rùa và theo một hàng dọc tiến vào. Cả bọn run rẩy dữ dội – cơ thể họ quá bối rối không biết ở nhiệt độ thế nào.

“Rùa ngoan, ở yên đây nhé!” Conner bảo với Rùa Biển Vĩ Đại. Ông rùa liếc cậu một cái và phun nước thẳng vào mặt cậu. “Xin lỗi ông, cháu không có ý ra vẻ bề trên.”

“Ôi trời ơi!” Khăn Đỏ hít mạnh và lệ ứa ra trong mắt cô. “Nhìn trên kia kìa!”

Cô chỉ lên phía trên đầu họ và đó là một trong những cảnh tượng kinh khủng nhất mà bọn trẻ từng trông thấy. Trên cái trần hình vòm của hang động, hàng tá tiên cá bị treo chổng ngược đuôi lên. Hết thảy bọn họ đều gầy gò và kiệt quệ; có người thở những hơi nặng nhọc trong khi những người khác đã tắt thở rồi; có người chỉ còn là bộ xương, trong khi những người khác cũng sắp trở nên như thế.

“Làm sao mà họ lại ở trên đó vậy?” Alex kêu lên, che miệng lại trong nỗi kinh hoàng. Cô bé muốn cứu thoát tất cả bọn họ nhưng em biết rằng đó là điều không thể, ít nhất cũng không phải hôm nay.

“Chắc hẳn đó là những vị khách hàng không thực hiện được lời hứa với Phù thủy Biển,” Froggy đoán.

Jack mở to mắt và gương mặt anh trắng nhợt, kinh hãi khi nghĩ đến việc phải để lại Goldilocks nơi đây, để cô chịu chung số phận kinh khủng này. Cô khẩn thiết nhắc anh hãy làm đúng theo kế hoạch, bất chấp những điều họ trông thấy, mặc dù mọi người đều nhận thấy chính cô cũng ngại ngần.

Nhóm người đi sâu hơn vào hang động. Một bộ xương cá voi được xếp đặt như cầu thang lớn dẫn lên một cái hang nữa, nhỏ hơn. Xác sứa phủ kín miệng hang như một tấm màn. Một cái bục đá lớn đặt bên dưới bộ xương như một sân khấu nhỏ - Phù thủy Biển hẳn rất thích thú khi được nhìn xuống những vị khách hàng của bà ta.

“Chị đã sẵn sàng chưa?” Conner hỏi Goldilocks.

Cô gật đầu, gom góp hết tất cả lòng can đảm mà cô có. Jack hôn cô như thể đây là lần cuối. Nụ hôn say đắm thông thường đã làm bọn trẻ phải quay đi, nhưng lúc này, họ đều chia sẻ sự lo lắng của Jack khi anh nói lời tạm biệt người con gái anh yêu.

“Anh yêu em,” anh thì thầm vào tai cô.

“Em cũng thế,” Goldilocks đáp lại và nháy mắt với anh.

Đoàn người đứng túm tụm vào nhau, duyệt lại kế hoạch hành động lần cuối.

“Được rồi, chúng ta là những tên cướp biển độc ác đã bắt cóc Nữ hoàng Khăn Đỏ,” Froggy nói và chỉ về phía bọn trẻ. “Anh bị nguyền rủa phải sống hết những ngày còn lại của đời mình trong hình hài một con ếch, còn hai em bị nguyền phải là trẻ con mãi mãi.”

Bọn trẻ gật đầu. “Vâng, thưa thuyền trưởng,” Conner hô lên và giơ tay chào.

“Vui quá! Giống như một vở kịch nhỏ vậy!” Khăn Đỏ kêu lên và hào hứng vỗ tay. “Vậy ta sẽ đóng vai gì?”

“Cô với tôi sẽ không lộ diện,” Jack đáp. “Chúng ta là sẽ xông vào viện trợ phòng trường hợp họ gặp rắc rối gì. Hãy nấp sau đây này,” Jack bảo và kéo vị nữ hoàng trẻ tuổi ra sau một tảng đá lớn. “Tốt nhất là lúc nào cũng phải có biện pháp dự phòng.”

“Hãy làm cho chuyện này trông có vẻ giống thật hơn một chút,” Froggy nói, anh lấy cuộn thừng xuống khỏi vai và quấn nó quanh Goldilocks một cách lỏng lẻo. Lúc này cô trông giống một tù nhân hơn rồi. “Đi nào!”

Bốn người bọn họ bước tới chỗ cái bục đá trong khi Jack và Khăn Đỏ nấp đằng sau một tảng đá lớn.

“Xin chào?” Froggy gọi với lên bộ xương cá voi. “Phù thủy Biển? Chúng tôi đến để trao đổi!”

Sự chờ đợi khiến cho thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp trong khi họ chờ cho Phù thủy Biển xuất hiện. Ngay khi họ bắt đầu tự hỏi liệu mụ ta có bao giờ xuất hiện không thì một tiếng lạo xạo đáng sợ vang lên đằng sau tấm màn xác sứa. Những tiếng chân nặng nề - nhiều tiếng bước chân - vang vọng trong hang, như thể một con nhện khổng lồ đã bò tới.

Phù thủy Biển xuất hiện từ sau tấm màn xác sứa. Da mụ có màu ngọc lam tái nhợt và có vảy. Những lưỡi rong biển dài từ đầu mụ ta chĩa ra như tóc. Mụ có bộ mặt tròn, cái miệng rộng với đôi môi màu lam tái và cặp mắt tròn đen nhánh như loài côn trùng. Mụ vận một bộ váy làm từ vỏ sò thẫm màu, trên đó mọc đầy những con trai và loài polyp biển. Mụ đi trên sáu cái chân, một đôi càng thò ra bên dưới bộ váy mụ, như thể mụ vốn thuộc dòng giáp xác vậy.

Mụ ôm một con mực nang mập mạp trong tay, vuốt ve nó như thể con vật bé nhỏ nhớp nháp đó là thú cưng của mình.

“Những vị khách hàng của ta,” Phù thủy Hắc Ám Biển rít lên bằng giọng nói như của loài rắn độc. “Chào mừng, những người bạn có xương sống, đến với thế giới dưới nước của ta.”

Bọn trẻ đang lạnh run, Phù thủy Biển không nhận ra chúng còn run lên vì sợ hãi nữa.

“Đưa ta ra khỏi đây mau!” Goldilocks la to, đóng giả làm cô nàng Khăn Đỏ đang bị bắt. “Trong đây hôi thối quá! Ta muốn về nhà! Ta muốn về với lâu đài của ta!”

“Chúng ta đang có quý nhân nào ở đây thế?” Phù thủy Biển hỏi, hứng thú với cách nói của Goldilocks.

“Bọn ta mang tới cho bà Nữ hoàng…” Froggy mở lời, nhưng Goldilocks đã cắt ngang.

“Ta sẽ tự giới thiệu mình, cảm ơn!” cô gắt, nhập vai cực kỳ thuyết phục. “Ta là Nữ hoàng Khăn Đỏ của Vương quốc Quàng Khăn Đỏ! Nếu các ngươi không lập tức thả ta ra, ta sẽ phái quân lính xuống đây và biến các ngươi thành mực hết!”

Phù thủy Biển trợn mắt. Mụ ta không chỉ tin vào màn kịch đó, mụ còn lấy làm thích thú nữa.

“Một vị nữ hoàng bị bắt giữ ư?” mụ ta hỏi lại. “Các ngươi muốn đổi cô ả lấy cái gì?”

“Bọn ta đến để đổi lấy những viên đá quý của bà,” Froggy nói.

Phù thủy Biển cất tiếng cười kéo dài, rin rít như tiếng một con mèo sắp chết. “Lời chào giá của các người xúc phạm ta quá,” mụ ta nói. “Ta sẽ thực hiện một cuộc trao đổi với các ngươi; ta sẽ đưa các ngươi một viên ngọc trai của ta để đổi lấy con bé nữ hoàng.”

Mụ ta nhẹ nhàng đặt tay lên chuỗi ngọc trai trên cổ. Những hạt ngọc đều có màu đen, với đủ các sắc thái và kích cỡ khác nhau.

Thôi nào, mụ Phù thủy kia!” Conner kêu lên. “Bọn ta có một nữ hoàng sống nhăn, đang thở! Bọn ta đòi mụ trả giá cao hơn mới phải!”

Phù thủy Biển trừng mắt nhìn cậu – mụ không thích bị đánh bại trong chính trò chơi của mình. “Các ngươi chỉ là một con ếch to xác và hai đứa ranh con. Nói cho ta nghe, làm sao các ngươi bắt được một vị nữ hoàng cơ chứ,” mụ ta rít lên.

Conner phá lên cười, hơi quá cường điệu. “Bọn ta chỉ trông giống một con ếch và hai đứa trẻ vì bị nguyền rủa phải sống trong hình dạng này vĩnh viễn!” Cậu bé chỉ sang chị. “Cô bé đó từng là một gã cao thước tám có lồng ngực lông lá nhất trên tất cả các vương quốc!”

Alex nhắm mắt lại gom góp toàn bộ khả năng đóng kịch của mình để hùa theo câu chuyện ngớ ngẩn của cậu em. “Grrrr, ta nhớ thân hình đàn ông lực lưỡng của ta,” cô bé nói với cái giọng nhại cướp biển giống nhất của mình.

Phù thủy Biển nhìn họ với vẻ lạ lùng – mụ ta đã nuốt lấy từng lời của họ, cho tới lúc này.

“Ta đang du ngoạn trên con tàu hoàng gia của ta thì chúng tóm lấy ta và đưa ta tới đây!” Goldilocks kêu lên, cố gắng xác nhận câu chuyện của bọn trẻ.

“Phù thủy Biển kia, mụ có trao đổi hay không?” Froggy gặng hỏi. “Hay bọn ta nên đưa con bé nữ hoàng trở lại đất liền và bán nó cho lũ yêu tinh?”

Phù thủy Biển suy nghĩ một lúc, vừa trầm ngâm vừa vuốt ve con mực. “Tốt lắm,” mụ ta nói. “Ta tin là chúng ta đã đi đến một thỏa thuận.”

Phù thủy Biển bước xuống bộ xương cá voi tiến về phía họ. Đoàn người được dịp quan sát kỹ hơn chuỗi ngọc trai đen của mụ ta, tim họ đập thình thịch với ý nghĩ rằng nó đúng là cái họ cần. Nhưng rồi ánh mắt bọn trẻ chạm phải một chiếc nhẫn rất quen thuộc mà bà ta đang đeo trên ngón tay xanh tái của mình. Nó bằng bạc và đính hai viên kim cương, một viên màu xanh da trời và viên còn lại màu hồng.

Alex và Conner hết nhìn chiếc nhẫn lại quay sang nhìn nhau. Phải chăng đó chỉ là sự tình cờ, hay là hai thế giới đã va chạm vào nhau nhiều hơn chúng nhận ra?

“Cái nhẫn đó!” Alex hít mạnh. “Bà đã lấy nó ở đâu?”

Phù thủy Biển nhìn xuống chiếc nhẫn rồi liếc sang Alex nghi ngờ.

“Cũng cùng chỗ mà ta đã lấy được tất cả những viên đá quý của ta,” mụ ta rít. “Từ những kẻ như các ngươi, và những sinh vật như chúng.” Bà ta ngẩng phắt đầu lên vòm hang, nơi các tiên cá đang bị treo chổng ngược. “Các ngươi có muốn thực hiện vụ trao đổi hay không?”

“Có!” Froggy quả quyết, đưa bọn trẻ trở lại với mục đích chính của họ.

Một nụ cười quỷ quyệt nở ra trên gương mặt Phù thủy Biển. “Đưa con bé nữ hoàng cho ta rồi ta sẽ đưa các ngươi những viên ngọc,” mụ ta ra điều kiện.

“Có cố gắng đấy,” Conner vặt lại. “Đưa cho bọn ta những viên ngọc rồi bọn ta sẽ đưa ngươi vị nữ hoàng.” Bầu không khí giữa hai bên trở nên căng thẳng.

“Tùy ý ngươi thôi,” Phù thủy Biển nói với một cái cau mày. Mụ ta giơ tay lên và hai con cua bò ra từ bên dưới váy mụ. Chúng bò quanh người mụ ta, nhặt nhạnh tất cả ngọc và đá quý trên người mụ. Rồi chúng bò xuống bục và dừng lại trước mặt bọn trẻ.

Froggy cởi trói cho Goldilocks và đẩy cô lên bục, về phía Phù thủy Biển. Một con rắn biển sọc đen trắng dài trườn ra khỏi bộ váy của Phù thủy Biển và tiến về phía cô.

“Đếm tới ba thì chúng ta trao đổi nhé,” Phù thủy Biển bảo. “Một… hai… ba.”

Bọn trẻ lấy những viên ngọc và đá quý từ lũ cua và con rắn quấn lấy Goldilocks như một sợi dây thừng sống. Alex và Conner bỏ những viên ngọc và đá quý vào túi. Chúng rất vui vì đã thực hiện được cuộc trao đổi nhưng chúng không muốn để Goldilocks ở lại đây chút nào.

“Rất tốt,” Froggy nói với một cái gật đầu rồi từ từ lùi lại, tránh xa khỏi cái bục. “Rất hân hạnh được làm việc với bà…”

“Đâu có nhanh thế!” Phù thủy Biển lại rít lên. Lũ cua nhảy sang phía bên kia Froggy và bọn trẻ, chặn đường lui của họ. “Các ngươi nghĩ ta sẽ cho các ngươi đi mà không kiểm tra xem các ngươi có giao cho ta hàng thật không à?”

Phù thủy Biển cho tay vào váy và lấy ra một con cá nóc khô quắt. Mụ ta bẻ một cái gai nhọn trên người con cá rồi dùng nó đâm vào ngón tay Goldilocks. Mụ kề con mực vào ngón tay đang chảy máu và giữa những cái chân của con mực, một cái lưỡi thè ra liếm lấy giọt máu.

Froggy và bọn trẻ lo lắng đến nỗi họ có thể nghe nhịp tim đập của bạn mình. Họ không hề tính tới chuyện này. Con mực nang chuyển sang màu xanh lam sáng. Phù thủy Biển phẫn nộ cau mặt lại và vung càng quật Goldilocks ngã lăn ra đất.

“Dối trá! Con mực của ta đã chuyển sang màu xanh lam! Con bé đó không có dòng máu hoàng gia!” mụ ta gầm lên.

“Ơ… ơ…,” Alex nói.

Lũ cua nhảy chồm lên bọn trẻ. Phù thủy Biển vung tay ném con mực về phía Froggy, những cái chân của nó liền quấn lấy mặt anh. Ba người bọn họ hoảng loạn chống lại những sinh vật biển đang tấn công họ, nhưng chẳng ích gì.

Lũ cua huơ càng kẹp và châm chích bọn trẻ, làm chúng trầy xước và chảy máu. Thấy vậy, Jack liền chạy đến, với hai nhát rìu, anh đã chém cả hai con cua đứt làm đôi.

“Mmmmmm! Mmmmmm!” Froggy ú ớ kêu từ bên dưới con mực.

Khăn Đỏ chạy tới giúp Froggy. Cô xem xét con mực thật kỹ rồi, vì không muốn đụng vào nó, cô rút giày ra và quất tới tấp lên con mực.

“Em yêu, như thế không giúp ích gì cho anh cả,” Froggy ấp úng nói vọng ra trong vòng kìm kẹp của con mực. Phần lớn những cú nện của Khăn Đỏ đều trúng vào đầu anh.

Ở phía bên kia hang động, Goldilocks rút được một tay ra khỏi vòng quấn của con rắn và chụp lấy đầu nó.

Với một cú giật gọn ghẽ, cô kéo con rắn vuột khỏi người mình. Phù thủy Biển giận bầm gan tím ruột khi thấy cô thoát ra dễ dàng như thế; mụ vươn dài chân ra và cao lên gấp đôi. Mụ lao tới chỗ Goldilocks, càng mụ bật tanh tách như tiếng súng, chĩa về phía cô.

“Goldilocks! Phía sau em kìa!” Jack hét lên.

Goldilocks vung con rắn vòng vòng, quật nó như người ta dùng roi, và đẩy lùi Phù thủy Biển như một người huấn luyện sư tử. Cô nhảy lên rồi thụp xuống, chỉ suýt soát tránh được những cú kẹp chí mạng của mụ Phù thủy. Bọn trẻ phải che mắt lại, sợ rằng chúng sắp phải chứng kiến lời tiên tri của Bà Chúa Tuyết thành sự thật.

Khăn Đỏ nện vào con mực một cú trời giáng cuối cùng và con vật ngoe nguẩy xúc tu rơi uỵch xuống đất. Jack chạy tới và đá con vật văng đi. Con mực bay tít sang bên kia hang động, ập vào mặt Phù thủy Biển và những cái xúc tu của nó liền quấn chặt quanh đầu mụ ta. Họ có thể nghe một tiếng thét to, nghèn nghẹt vang lên khi Phù thủy Biển vật lộn với con mực để giải thoát cho mình – mụ ta đã trở thành nạn nhân của con mực cưng của chính mụ.

“Hãy ra khỏi đây nào!” Jack thét bảo.

Goldilocks nhảy xuống khỏi cái bục, thực hiện một cú lộn nhào, tung mình lên cao và đáp xuống gần những người khác. Nhóm bạn chạy qua hang động, tiến về nơi mà họ đã bỏ lại Rùa Biển Vĩ Đại. Họ cầm lấy những chiếc vỏ sò và đeo lên mặt; sau đó, tất cả nhảy lên lưng ông rùa và bám chặt lấy mai ông.

“Đi nào, ông rùa, đi thôi!” Conner kêu to. Rùa Biển Vĩ Đại có thể không nghe rõ lời cậu bé, nhưng trước vẻ hoảng hốt trên gương mặt họ, ông biết cả bọn cần phải ra khỏi đó ngay.

Ông rùa lặn xuống nước và bơi qua đường hầm nhanh hết sức có thể. Ông lao vọt qua đàn cá mập canh gác ở miệng đường hầm trước khi chúng nhận ra có điều gì đó không ổn. Ông bơi ngang qua lũ cá quỷ mà họ đã trông thấy trên đường vào hang. Vây của chúng đập nhanh hơn trong khi chúng lững lờ trôi trong làn nước; chúng biết có gì đó không ổn nhưng vẫn án binh chờ lệnh.

Ông rùa bơi qua hẻm núi nhanh hơn bất cứ con rùa nào mà họ từng thấy. Trong một thoáng, bọn trẻ cảm thấy nhẹ nhõm – một lần nữa, chúng lại vừa vặn thoát chết. Nhưng rồi, một âm thanh the thé rền vang khắp đại dương, khiến một vòng sóng gợn tỏa ra vùng nước. Âm thanh đó nghe như một tiếng thét – Phù thủy Biển hẳn đã thoát khỏi con mực của mụ.

Conner quay đầu nhìn lại hẻm núi và phải chớp mắt hai lần. Đội quân cá quỷ và cá mập của Phù thủy Biển tuôn ra từ hẻm núi và lao về phía họ như một đàn ong vò vẽ của đại dương. Chẳng mấy chốc, đội quân kinh khủng đó sẽ bắt kịp họ.

Một vài con cá mập phóng tới ông rùa. Jack nhanh tay đấm vào mũi một con khi nó định táp cái chân chèo của rùa biển. Froggy đá văng một con khác và nó đâm sầm vào một con khác nữa – mọi chuyện xảy ra hệt như một cuộc truy đuổi dưới biển vậy. Một chốc sau, lũ tay chân của Phù thủy Biển đã tăng tốc độ và ông rùa bị bao vây. Nếu muốn thoát thân, họ cần tới một phép màu.

Đột nhiên, những vệt màu sắc sặc sỡ vọt qua ông rùa, lao vào bọn cá mập và cá quỷ rồi đẩy lùi chúng. Bọn trẻ nhìn nhau để kiểm tra xem người kia có thấy giống mình không. Nhiều vệt màu khác xuất hiện và lần lượt từng cái một, họ loại những sinh vật đang định hại ông rùa ra khỏi vòng chiến. Những nàng tiên cá đã tới để giải cứu cho đoàn du hành.

Như thể chúng đang đi giữa một trận mưa sao băng đầy màu sắc, bọn trẻ trông thấy hàng trăm nàng tiên cá lao vút tới và đẩy lùi lũ cá kinh khủng đang vây quanh chúng. Nhiều nàng tiên cá cầm trên tay khiên và giáo mác; một vài nhóm dùng lưới. Bọn trẻ thấy chúng đang ở giữa một trận đại chiến giữa lòng đại dương.

Ông rùa và những vị hành khách trên lưng ông đã trở lại vịnh an toàn. Họ có thể trông thấy đáy chiếc Bà Ngoại trôi nổi trên mặt biển phía trên. Rùa Biển Vĩ Đại nổi lên ngay bên cạnh nó và Froggy nhanh nhẹn đưa mọi người từ trên lưng ông rùa sang boong tàu.

“Cảm ơn ông!” Alex nói với ông rùa khổng lồ. Ông ta khẽ gật đầu đáp lại cô bé rồi lặn xuống nước, biến mất.

Alex và Conner chạy xuống cầu thang vào boong dưới.

“Hai em có chuyện gì mà gấp gáp thế?” đàn hạc hỏi chúng, nhưng bọn trẻ phớt lờ cô nàng.

Alex và Conner lấy chiếc Đũa thần Huyền Diệu từ bên dưới võng của Goldilocks. Chúng đặt nó trên sàn và đổ tất cả những viên ngọc và đá quý của Phù thủy Biển ra bên cạnh. Những viên ngọc trai đen ngay lập tức cuộn lấy quanh thân dưới cây quyền trượng, tạo nên phần tay cầm trên đó.

“Nó có tác dụng rồi! Chúng ta đã làm được!” Conner reo lên, nhưng chị cậu không chia sẻ sự hào hứng của cậu. “Alex, có chuyện gì không ổn sao?”

Alex đang nhìn chằm chằm xuống sàn, mắt em dán vào một món trang sức không gắn lấy cây đũa thần như những món khác. Cô bé nhặt lên chiếc nhẫn có đính viên kim cương màu xanh da trời và màu hồng mà chúng đã thấy Phù thủy Biển đeo trên tay.

“Là chiếc nhẫn!” cô bé nói. “Đây là chiếc nhẫn mà chú Bob đã chọn cho mẹ!”

“Làm sao chị biết đúng là nó mà không phải là một cái giống vậy chứ?” Conner hỏi.

“Chị là một cô gái mười ba tuổi – chị biết một chiếc nhẫn khi trông thấy nó!” Alex khẳng định.

“Vậy nghĩa là chú Bob đang ở trong Miền Cổ Tích sao?” Conner thắc mắc.

Có tiếng chân đang chạy xuống các bậc thang sầm sập – đó là Jack.

“Này, hai em!” Jack gọi. “Trên đây bọn anh đang cần người giúp một tay đấy!”

Bọn trẻ cất chiếc Đũa thần đi và nhập bọn cùng những người khác ở boong trên.

Ngay khi họ nghĩ là đã an toàn, lũ cá quỷ nhảy vọt lên khỏi mặt nước và rớt xuống sàn tàu. Chúng há cái mồm to tướng và nhằm những ống chân của họ mà táp lia lịa. Bọn trẻ cùng Khăn Đỏ đá lũ cá dữ văng xuống biển. Goldilocks lấy kiếm ra và bắt đầu một cuộc đấu bóng chày dữ dội với những con cá vọt lên từ mặt nước.

Jack và Froggy cố gắng khởi động con tàu, thả buồm ra và đốt ngọn lửa khí mạnh đến mức tối đa.

“Chúng ta phải ra khỏi mặt nước càng nhanh càng tốt!” Jack hét lên.

Chiếc Bà Ngoại bốc lên cao, cao dần trên vùng vịnh.

“Chúng ta sắp thoát rồi!” Khăn Đỏ reo lên trong khi vẫn liên tục đá lũ cá không mời mà đến văng khỏi tàu.

Con tàu đều đặn tăng độ cao. Ngay khi họ nghĩ rốt cuộc họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, thì một con cá quỷ mà Khăn Đỏ và bọn trẻ đã bỏ sót tung mình lên không và đớp rách quả khí cầu và buồm của chiếc Bà Ngoại với hàm răng khổng lồ của nó.

Con tàu bắt đầu rơi xuống, xoay vòng vòng vì mất kiểm soát. Những mảnh buồm tả tơi bên trên chỉ có tác dụng như một cái dù thảm hại chứ không thể nào giữ khí nâng con tàu lên được nữa. Đoàn người không biết họ đang rơi xuống chốn nào – không phải là vùng vịnh khi nãy, mà đang hướng về một vùng đất nào đó xa xa.

Tất cả mọi người đang gào rát cổ, bám lấy bất cứ thứ gì hay bất cứ ai để giữ cho mình không bị văng ra khỏi tàu. Giữa cơn hỗn loạn, bọn trẻ tìm thấy tay nhau và chúng giữ chặt lấy bàn tay đó, tin chắc rằng đây là khoảnh khắc cuối cùng chúng còn được sống.

Chiếc Bà Ngoại đâm sầm xuống đất đánh thình. Kể từ lúc đó, mọi thứ đều trở nên mơ hồ… Bọn trẻ có thể nghe tiếng Clawdius gầm gừ… Tiếng đàn hạc thét lên từ phía dưới… Tiếng rên rỉ của Khăn Đỏ và Froggy… Chúng thấy Jack và Goldilocks cố gắng đứng dậy…

Bọn trẻ nhìn ra vùng đất xung quanh và trông thấy những khối đá khổng lồ chắn dọc theo phía chân trời. Hai bóng dáng đang tiến về phía họ - một thấp tròn, một cao lênh khênh. Cả hai đều có đôi tai to tướng và khuôn mặt xấu xí, chúng cúi xuống gần bọn trẻ, xem xét chúng.

“Ồ… ồ… ồ,” một giọng cộc cằn vang lên. “Chúng ta có gì ở đây nhỉ?”

Bọn trẻ nhận ra một điều khiến chúng thất đảm trước khi ngất đi hoàn toàn: Chúng đã đâm sầm xuống Lãnh địa Quỷ khổng lồ và Yêu tinh.