Chương 22 - Trollbella, Nữ Hoàng Thủy Tinh.
Chuyển động lắc lư nhè nhẹ làm bọn trẻ choàng tỉnh. Chúng mở mắt ra và thấy mình đang ở trong cũi một chiếc xe đang chạy xuống một đường hầm dài, tối om, dẫn xuống càng lúc càng sâu hơn vào lòng đất. Chiếc xe được kéo đi bởi một con lừa do một tên quỷ lùn thấp tròn, có đôi tai to như tai dơi điều khiển.
“Các em tỉnh dậy đúng lúc đấy nhỉ?” đàn hạc nói. Nàng ở trên cùng một xe với bọn trẻ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Conner vừa hỏi vừa xoa đầu. Hai chị em đều đau nhức, bầm tím và bị vài vết trầy xước sau cú rơi trời giáng đó.
“Tàu của chúng ta bị rơi và chúng ta đã bị quỷ lùn và yêu tinh bắt cóc!” Đàn hạc đáp. “Nói cách khác, chúng ta đang có một ngày tồi tệ!”
“Chúng ta đã bị quỷ lùn bắt giữ sao?!” Alex kêu lên.
“Không! Không phải thế nữa chứ!”
“Những người khác đâu rồi?” Conner thắc mắc.
“Họ ở trong chiếc xe phía sau chúng ta,” đàn hạc trả lời. “Không có ai bị thương nặng cả, ơn trời. Goldilocks bị trật vai nhưng cô ta đã nắn nó lại rồi. Khăn Đỏ bị một vết xước trên má và cô nàng đã khóc lóc về chuyện đó suốt hàng tiếng đồng hồ.”
Bọn trẻ ngoái nhìn đường hầm phía sau chúng. Jack, Goldilocks, Froggy và Khăn Đỏ bị nhồi nhét trong cũi chiếc xe phía sau, chiếc này do một con yêu tinh điều khiển. Goldilocks đang nắm chặt cổ tay cô, kiểm tra phản xạ trên cả cánh tay. Khăn Đỏ đang tựa vào vai Froggy mà khóc thút thít; cô bị một vết cắt nhỏ trên má, ngay phía dưới mắt trái.
“Phải mất hàng tuần vết thương này mới khỏi!” Khăn Đỏ rên rỉ. “Em trông sẽ giống hệt dân thường!”
“Cây đũa thần đâu rồi?” Alex thì thầm với đàn hạc.
“Tên quỷ lùn đã lấy hết tất cả những thứ có giá trị và bỏ nó vào đó,” đàn hạc đáp và chỉ về phía một cái túi mà hắn ta đeo trên vai. Chúng có thể thấy cây rìu của Jack, thanh kiếm của Goldilocks và đầu cây quyền trượng ló ra khỏi miệng túi.
“Giờ chúng ta phải làm nô lệ cho bọn này sao?” Conner hỏi với giọng thật to và bực bội cho tên quỷ lùn cùng nghe thấy.
Tên quỷ lùn phát ra tiếng cười khùng khục. “Ta cũng ước thế,” hắn gầm gừ. “Nhưng bọn ta không còn nô lệ nữa. Cả lũ các ngươi sẽ phải chịu cảnh tệ hại hơn thế nhiều.”
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đi qua bên dưới cổng vòm bằng đá mà bọn trẻ vẫn nhớ chúng đã thấy trong chuyến vào thăm vương quốc dưới lòng đất dạo trước. Dưới cổng có hai bức tượng, một là yêu tinh và một là quỷ lùn. Trước đây, cánh cổng từng đề dòng chữ in hoa:
LÀ QUỶ LÙN, LÀ YÊU TINH, HOẶC LÀ RUN SỢ
Giờ đây, nó đề:
CHÀO MỪNG CÁC BẠN!
Bọn trẻ dụi mắt để chắc rằng chúng vẫn hoạt động tốt.
“Hở?” Conner ngạc nhiên. “Chị có đọc thấy cái điều em thấy không, hay là em đã bị chấn thương sọ não phát điên rồi?”
Bọn họ đi qua cánh cổng và xuống một đường hầm bằng đá. Bọn trẻ chờ đợi cho xe lăn bánh tới gian phòng sinh hoạt chung rộng lớn, ồn ào mà chúng từng ghé lại trước đây, nhưng mọi thứ nơi đây đã hoàn toàn thay đổi. Không còn cảnh hàng trăm tên quỷ lùn và yêu tinh đang được những nô lệ người phục dịch, gian phòng giờ đây hoàn toàn tĩnh lặng. Những bộ bàn ghế bằng đã được dời đi, quỷ lùn và yêu tinh đang đứng nghiêm trong hàng ngũ thẳng tắp.
“Lạ thật,” Conner nói. “Làm như chúng đang ở trại huấn luyện quân sự không bằng.”
Bọn quỷ lùn và yêu tinh đang hướng về một cái ngai trống rỗng, tất cả đang chờ sự xuất hiện của người đứng đầu vương quốc. Chúng không xấu xí như bọn trẻ còn nhớ, và cái mùi toát lên từ cơ thể không được vệ sinh sạch sẽ của chúng cũng không nồng nặc như trước. Chẳng lẽ rốt cuộc chúng đã học được cách chăm sóc bản thân sao?
Chiếc xe đánh vòng qua một góc quanh rồi chạy xuống một đường hầm nữa – tới hầm ngục, nếu bọn trẻ nhớ không lầm. Chúng vô cùng sửng sốt khi trông thấy cả hầm ngục cũng đã thay đổi. Những phòng giam riêng biệt đã được dọn đi, bây giờ chỉ có một không gian lớn với bàn ghế và đuốc sáng. Khoảng một tá người ngồi rải rác trong phòng. Họ không phải là những nô lệ gầy gò, kiệt quệ như bọn trẻ thấy lần trước, mà trông như một đám đông đang buồn chán và sốt ruột – họ đang ngáp vặt và vân vê ngón tay cái của mình.
Tên quỷ lùn và yêu tinh kéo bọn trẻ và những người bị bắt ra khỏi xe và đẩy họ vào phòng cùng với những người khác. Chúng lái xe đi, mang theo đàn hạc và chiếc túi với cây Đũa thần Huyền Diệu trong đó.
“Đừng để chúng đưa chị đi mà!” đàn hạc gào lên. “Chúng sẽ nấu chảy chị và rèn chị thành khuyên đeo mũi cho chúng!”
Đáng tiếc là bọn họ chẳng thể làm gì được. Một cánh cổng lớn đóng lại đằng sau chiếc xe khi tên quỷ lùn chở đàn hạc đi. Jack, Goldilocks, Khăn Đỏ, Froggy và bọn trẻ bị nhốt lại đây cùng với những người khác.
“Chúng ta phải giành lại đàn hạc và chiếc Đũa thần,” Jack bảo. Anh đặt tay lên cửa và lấy hết sức bình sinh đẩy, nhưng nó không hề suy suyển.
Bọn trẻ không có vẻ căng thẳng như những người còn lại.
“Đừng lo, nếu lần trước chúng em đã có thể trốn khỏi đây thì lần này chúng em cũng có thể lặp lại điều đó chứ,” Conner nói, cũng với giọng điệu lạc quan như những lần trước.
“Bây giờ mọi thứ ở đây trông văn minh hơn nhiều rồi,” Alex nhận xét. Cô bé bước đến chỗ một người phụ nữ và lịch sự vỗ nhẹ lên vai cô gái. “Xin lỗi ạ? Xin chào, tên em là Alex Bailey. Chị có thể cho em biết chị đang làm gì ở đây không ạ?”
“Tôi không biết các người đang làm gì ở đây, nhưng tôi thì đã bị bắt cóc khi vô tình lang thang vào Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh,” cô gái đáp.
“Chị đã làm nô lệ được bao lâu rồi?” Conner hỏi.
“Nô lệ ư?” Khăn Đỏ kêu lên và đôi mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước – ban nãy, cô quá buồn phiền vì vết xước trên gương mặt nên phải đến lúc này, cô mới nhận ra hoàn cảnh thực tại của họ. “Hoàng thân quốc thích không thể làm nô lệ được! Vì sao câu chuyện đời tôi lại trái ngược hoàn toàn với Lọ Lem thế này?!”
Việc trò chuyện với bọn họ làm cho cô gái trở nên khó chịu. “Tôi không phải nô lệ gì cả,” cô gái nói, cảm thấy bị xúc phạm vì họ dám nghĩ ra chuyện như thế. “Bọn chúng chỉ bắt chúng tôi nhảy múa cho nữ hoàng của chúng xem để trừng phạt cái tội dám xâm phạm vào lãnh địa của chúng mà không được phép.”
“Bọn chúng bắt chị nhảy múa sao?” Alex hỏi lại. Cô bé không chắc là tai mình có nghe đúng không.
“Nữ hoàng Quỷ lùn thích xem mọi người nhảy múa lắm,” cô gái giải thích. “Vì vậy, đêm nào, sau bữa tối, cô ta cũng bắt tù nhân và người dân của cô ta nhảy múa với nhau.”
“Xin lỗi? Chị vừa nói là Nữ hoàng Quỷ lùn á?” Conner gặng hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra với hai tên vua rồi?”
“Đừng hỏi tôi. Tôi chỉ mới ở đây được một tuần thôi,” cô gái đáp rồi bỏ đi, rõ ràng là không muốn bị những câu hỏi của họ quấy rầy nữa.
Bọn trẻ lướt mắt khắp phòng quan sát những tù nhân khác.
“Alex? Conner?” một giọng nói vang lên gần đó. Đang ngồi bệt trên nền đất ở phía cuối phòng là một khuôn mặt thân thiện mà bọn trẻ chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp ở một nơi như thế này.
“Bác sĩ Bob!” Alex hít mạnh.
Alex và Conner đứng trơ ra vì sửng sốt. Bob đứng dậy và chạy tới chỗ bọn trẻ, ôm lấy chúng thật lâu, đôi mắt ông long lanh nước.
“Ta còn tưởng mình chỉ đang tưởng tượng thôi chứ!” Bob kêu lên. “Nhưng đúng là hai chúng rồi – đúng là hai cháu thật rồi!”
Đầu bọn trẻ xoay mòng mòng với bao nhiêu là câu hỏi, chúng cố gắng chọn ra những câu cơ bản nhất.
“Bob, chú đang làm gì ở đây vậy?” Conner hỏi.
“Làm sao chú đi vào thế giới cổ tích được?” Alex thắc mắc.
Bob thở dài thườn thượt. “Chú đã có một chuyến phiêu lưu nhớ đời,” ông đáp. “Chú đang ở nhà khi Mẹ Ngỗng và những người lính phát giác rằng các cháu đã biến mất. Một cánh cửa hiện ra giữa phòng khách và bà nội các cháu xuất hiện. Trong khi Mẹ Ngỗng đang giải thích cho bà ấy nghe chuyện gì đã xảy ra, chú đã lách qua cửa và từ đó đến nay chú đã ở đây.”
“Chú tới đây được bao lâu rồi?” Alex hỏi tiếp.
“Khoảng một tuần rồi, chú nghĩ thế, có thể hơn một hay hai ngày gì đó,” Bob đáp.
Conner nhướng mày lên. “Chú đã ở trong cái hầm ngục này cả tuần rồi á?!” cậu bé thốt lên.
“Ồ không, chú đã đi khắp vùng đất cổ tích,” Bob giải thích. “Chú chỉ vừa tới Lãnh Địa Quỷ lùn và Yêu Tinh một hai ngày thôi.”
Alex vui vẻ siết hai tay lại với nhau. “Vậy ra chiếc nhẫn mà Phù thủy Biển đeo đúng là của chú!” cô bé thốt lên.
“Vì sao chú lại đến chỗ Phù thủy Biển vậy Bob?” Conner thắc mắc.
Bob hết nhìn đứa trẻ này lại sang đứa kia, chỉ nghe tên mụ ta thôi là ông đã đủ sợ rồi. “Vậy chứ hai cháu tới chỗ Phù thủy Biển làm gì?” ông gặng hỏi.
“Chúng cháu đang cố gắng cứu lấy thế giới, đại loại vậy… Đó là cả một câu chuyện dài. Nhưng làm sao chú lại từ một ngôi nhà xuống được tới đáy biển vậy ạ?!”
“Khi tới thế giới cổ tích, chú lên đường đi tìm hai cháu và Charlotte ngay,” ông kể. “Chú đã hỏi tất cả dân làng, nông dân và mọi sinh vật gặp được. Không ai biết chú đang nói về người nào cả. Rốt cuộc chú bị lạc vào một khu rừng – trời lạnh cóng, và trên mặt đất đọng tuyết.”
“Có vẻ là Vương quốc Bắc Phương đấy,” Alex nói. “Chú kể tiếp đi ạ.”
“Như chú đã nói, trời lạnh cóng và đang sụp tối,” Bob tiếp tục. “Một gia đình gấu đen vây lấy chú – chú còn tưởng mình sắp bị xơi tái rồi! Nhưng rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra! Một đống tủ và rương từ trên trời rơi xuống, đè lên lũ gấu!”
Bọn trẻ đưa mắt nhìn Khăn Đỏ và Goldilocks – cả hai cũng có cùng vẻ kinh ngạc như chúng.
“Chú không biết mớ rương tủ đó đến từ đâu, nhưng ơn trời, chúng chứa đầy những bộ áo khoác cầu kỳ, khăn choàng và trang sức,” Bob kể tiếp. “Chú cuộn mình trong mớ quần áo đó và nhờ chúng mà chú sống sót qua một đêm giá rét!”
“Tuyệt quá!” Khăn Đỏ nói qua kẽ răng. Rốt cuộc thì việc cô phải quẳng đi mớ đồ đạc cũng không uổng phí, nhưng cô vẫn còn xót xa vì phải để chúng bị vất khỏi tàu.
Bob tiếp tục kể lại một cách sinh động hành trình của ông cho bọn trẻ. “Chú đã lùng sục vùng đất đó thêm vài ngày nữa nhưng không gặp may. Sau đó, chú đến một ngôi làng ven biển và đổi vài món trang sức cùng quần áo cho một người thủy thủ lấy một chiếc thuyền nhỏ. Chú hy vọng sẽ gặp nhiều may mắn hơn khi đi bằng đường thủy, vì vậy, chú đã đi hết cảng biển này đến cảng biến khác nhưng vẫn chẳng tìm được dấu vết gì của hai cháu và mẹ các cháu.
“Một hôm nọ bão nổi và con thuyền của chú bị lật. Chú sắp chết đuối đến nơi thì lũ cá quỷ của Phù thủy Biển cứu mạng chú – hoặc ít nhất là chú tưởng chúng đang cứu mạng chú. Chúng đưa chú tới một cái hang và nhốt chú ở đó cùng các con vật khác mà chúng giam giữ để làm thức ăn cho lũ cá mập của Phù thủy Biển. Chú nhận thấy mụ ta rất thích đá quý và nhớ ra chú vẫn còn giữ chiếc nhẫn dành cho mẹ của hai cháu trong túi. Chú đưa chiếc nhẫn cho Phù thủy Biển để đổi lấy tự do cho mình!
“Chú bị sóng đánh dạt vào bờ và đi lang thang vô định trong vài ngày, đó là lúc bọn quỷ lùn tìm thấy chú,” Bob nói. “Và giờ thì chú ở đây, thật kỳ diệu là lại được trò chuyện cùng hai cháu!”
Bọn trẻ vô cùng kinh ngạc. Chúng trố mắt nhìn ông mà miệng há hốc.
“Đó là một câu chuyện phi thường đấy, chú Bob,” Alex nói gần như thì thầm.
“Chú đã trải qua tất cả những chuyện đó vì mẹ cháu sao?” Conner hỏi.
“Dĩ nhiên,” Bob đáp. “Chú sẵn sàng đi đến tận cùng thế giới nếu phải làm vậy – bất cứ thế giới nào cũng thế. Nhưng không phải chỉ vì mẹ các cháu đâu, còn vì các cháu nữa.”
Alex và Conner rất cảm động – cho đến lúc này, chúng mới hiểu ông Bob yêu quý chúng đến mức nào, và lần đầu tiên, bọn trẻ nhận ra chúng cũng yêu quý ông biết mấy.
“Người đàn ông dũng cảm này là ai thế?” Froggy hỏi bọn trẻ.
“Đây là bác sĩ Bob,” Conner giới thiệu. “Chú ấy là… ừm, chú ấy là cha dượng của chúng em.”
Được nghe từ đó từ miệng Conner làm Bob rất vui, ông cười toe đến tận mang tai – cuối cùng ông cũng tìm được gia đình mình.
“Một bác sĩ! Tạ ơn trời đất,” Khăn Đỏ kêu lên, phá vỡ khoảnh khắc cảm động của họ. Cô chỉ cho ông vết xước trên mặt. “Trên thang đo từ tạm thời tới vĩnh viễn, vết thương này tệ đến mức nào hả, bác sĩ? Ta có phải vẽ thêm nó vào những bức chân dung chính thức của ta không?” Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tin xấu nhất.
Bob không chắc phải trả lời như thế nào. “Tôi cho rằng vết thương đó chỉ sau khoảng một ngày là hết,” Bob nói rồi đưa mắt nhìn bốn cô cậu thanh niên trai tráng vây quanh bọn trẻ. “Các cháu, những người bạn này là ai thế?”
“Ồ, xin lỗi, chú Bob,” Alex sực nhớ. “Đây là Jack, Goldilocks, Froggy và Khăn Đỏ.”
“Nữ hoàng Khăn Đỏ của Vương quốc Quàng Khăn Đỏ,” Khăn Đỏ thêm vào.
Bob thân thiện gật đầu với họ. “Hân hạnh được gặp các bạn,” ông nói. “Hai cháu đã tìm được mẹ chưa?”
Bọn trẻ lắc đầu. “Mẹ bị Phù thủy Hắc Ám bắt cóc rồi,” Alex buồn bã thông báo cho ông. “Nhưng chúng cháu vẫn chưa biết mẹ đang bị nhốt ở đâu.”
“Phù thủy Hắc Ám đấy sao?” Bob kêu lên. “Cái bà mà ai ai cũng đang bàn tán xôn xao đó hả?”
Conner gật cái đầu nặng trĩu của cậu. “Không may là đúng thế ạ,” cậu đáp.
Bob bắt đầu đi đi lại lại. Trông ông cũng lo lắng không thua gì bọn trẻ khi chúng mới biết được tin này. “Chúng ta phải tìm cách cứu lấy cô ấy,” ông quả quyết.
“Đừng lo, đó là việc bấy lâu nay bọn cháu đang làm,” Conner nói. “Chúng cháu đang thực hiện một chuyến hành trình, mặc dù lúc này thì nó tạm thời bị gián đoạn rồi.”
Cánh cổng rít lên ken két khi mở ra và một tên quỷ lùn với roi trên tay tiến vào phòng giam tù nhân.
“Hắn ta sẽ không quất roi vào chúng ta, phải không?” Khăn Đỏ hỏi và nấp sau lưng Froggy.
“Không, nếu hắn biết điều gì là tốt cho hắn,” Goldilocks đáp.
Con quỷ lùn hắng cái giọng nghèn nghẹt đờm của hắn, thông báo với tù nhân. “Nữ hoàng sắp dùng xong bữa rồi,” nó gầm gừ. “Đã đến lúc các ngươi gia nhập cùng bọn ta vào giờ nhảy múa.”
Trái lại với ý muốn của họ, những tù nhân trong phòng bất mãn nối đuôi nhau ra cổng, đi dọc theo đường hầm lên đến phòng sinh hoạt chung. Bob, bọn trẻ và những người khác bám sát nhau hết sức có thể. Khi họ tới phòng sinh hoạt chung rồi, tất cả mọi người được dồn đến sát chân tường.
Một con yêu tinh gầy gò, đeo nịt kim loại, mặc áo choàng và cầm trên tay một cây gậy tiến lên phía trước gian phòng.
“Đó là Rigworm,” Bob thì thầm với bọn trẻ. “Hắn ta là cố vấn của nữ hoàng.”
“Hãy cúi đầu xuống, quỷ tinh,” Rigworm thét bảo và nện cây gậy của hắn xuống đất. “Nữ hoàng Trollbella vĩ đại tới!”
Alex và Conner ngẩng phắt đầu lên nhìn nhau.
“Nữ hoàng Trollbella?!” Alex thốt lên.
“Có đùa không chứ,” Conner rên rỉ.
Một lúc sau, cả gian phòng cúi rạp đầu xuống khi Nữ hoàng Trollbella bước vào. Vị nữ hoàng vào tầm tuổi bọn trẻ và trông hệt như chúng còn nhớ - thấp người, với gương mặt tròn bầu bĩnh và một cái mũi đáng yêu – nhưng Trollbella đã tiếp nhận ngôi vị nữ hoàng một cách nghiêm túc hết mực.
Một cái mũ đội đầu khổng lồ có hình hai cái sừng chễm chệ trên đầu cô quỷ, giữa hai cái sừng có một sợi dây đính những cái răng (của loài thú nào thì không ai biết). Quanh cổ cô là một cái cổ áo bèo nhún sẽ khiến cho Nữ hoàng Elizabeth của nước Anh phải ghen tị. Cô bé vận một bộ váy ren dài màu nâu đỏ, và trên đôi chân to bè là một đôi giày bằng vàng.
Cô đi giữa đám đông quỷ lùn và yêu tinh, gật gù đầu một cách quý tộc trong khi bước qua trước lũ bề tôi. Cô quỷ ngồi xuống chiếc ngai đá phía trước phòng. Bọn quỷ lùn và yêu tinh thảy đều có vẻ sợ cô thật sự; ngay cả Rigworm cũng có vẻ ngán ngại khi đứng cạnh vị nữ hoàng nhỏ tuổi. Bọn trẻ phải thừa nhận, Trollbella cũng hơi đáng sợ thật.
“Làm sao nữ hoàng của lũ quỷ lùn lại được coi trọng hơn cả ta chứ?” Khăn Đỏ lớn tiếng hỏi, và Goldilocks thúc nàng ra hiệu im đi.
“Cảm ơn, các quỷ tinh!” Trollbella phát biểu. “Ta vừa có một bữa ăn tối ngon tuyệt – súp gan heo và quả đấu – và giờ ta đã sẵn sàng được giải khuây rồi. Hãy nhảy múa cho ta xem nào!”
Rigworm nện cây gậy xuống đất. Một ban nhạc nhỏ mà thành viên là quỷ lùn và yêu tinh đẩy nhạc cụ vào phòng và bắt đầu chơi nhạc. Chúng đánh những cây dương cầm bằng đá, thổi kèn làm từ sừng thú vật, chơi vĩ cầm và cello làm từ xương và mạng nhện.
Bọn quỷ lùn và yêu tinh đứng ở giữa phòng sinh hoạt chung bắt đầu xoay vòng theo một điệu nhảy mà rõ ràng là chúng phải tập trung lắm mới nhớ nổi – trước đó hẳn nhiên chúng đã phải tập dợt rất chu đáo. Rigworm chăm chú quan sát chúng, lẩm nhẩm đếm từng nhịp nhảy. Bọn trẻ cho rằng chính ông ta là người biên đạo.
Trollbella mỉm cười và gật gù theo nhịp điệu khúc nhạc. “Nhảy múa lên đi, quỷ tinh, nhảy múa đi!” cô bé ra lệnh và vỗ tay vui sướng.
Điệu vũ cứ tiếp tục, đến một lúc, bọn quỷ lùn và yêu tinh bắt đầu kéo các tù nhân đứng ngoài vào giữa, xoay tròn và ấn họ nhún xuống như một phần của điệu nhảy. Froggy bị kéo vào giữa một cặp quỷ lùn cái xấu xí – hai mụ đỏ mặt và khúc khích cười khi nhảy với anh.
Khăn Đỏ chuyển sang màu hồng khi thấy lũ quỷ cái xoay bạn trai của cô như chong chóng. Một tên yêu tinh định chộp lấy tay Goldilocks lôi đi nhưng cô đã ném cho hắn một cái nhìn dữ tợn đến nỗi hắn sợ hãi bỏ đi.
Gã quỷ lùn đã bắt cóc bọn trẻ mang chiếc đàn hạc thần vào phòng rồi đặt nàng bên cạnh dàn nhạc. Bọn trẻ trông thấy hắn vẫn còn đeo trên vai cái túi đựng cây đũa thần.
“Đây là cái gì?!” Trollbella kêu lên và hứng chí đá hai chân vào cái ngai đá.
“Một món quà cho người, thưa Nữ hoàng,” gã quỷ lùn đáp và cúi đầu trước cô bé. “Chiều nay chúng thần đã lấy được nó cho người.”
“Khi nói lấy được, ý hắn ta là bắt cóc đấy!” đàn hạc hét toáng lên.
“Ai đó hãy chơi cái bà lấp lánh này xem nào!” Trollbella ra lệnh. “Ta muốn nghe tiếng đàn của bà ta!”
Một tên yêu tinh đang chơi trong dàn nhạc vất chiếc vĩ cầm qua một bên và bắt đầu chơi đàn hạc. Đàn hạc phá lên cười ầm ĩ – tay hắn làm nàng nhột quá.
“Ô hô hô, thôi đi!” đàn hạc kêu ầm lên. “Nhột quá! Ô hô! Nhẹ tay thôi; đã lâu lắm rồi!”
Bọn quỷ lùn và yêu tinh ở giữa phòng khựng lại một chút để xem cái cảnh đàn hạc bị chơi trái với ý muốn của nàng.
Trollbella cau mày nhìn bọn chúng. “Ta có nói là các ngươi có thể ngừng nhảy chưa?” cô bé từ trên ngai quát xuống.
Rigworm nện cây gậy xuống đất và bọn quỷ lùn cùng yêu tinh lập tức tiếp tục nhảy múa.
Nhóm tù nhân đứng bên rìa ngày càng ít dần, ít dần khi càng lúc càng có nhiều người bị lôi kéo vào điệu nhảy. Conner đang nấp đằng sau số ít những người còn lại. Cậu bé không muốn nhảy mà lại càng không muốn bị Trollbella trông thấy.
Điệu vũ cứ tiếp tục, Jack, Goldilocks, Froggy, Khăn Đỏ, Alex và Bob đều đã bị kéo vào cuộc vui, từng người một, và họ bị xoay mòng mòng. Conner là người duy nhất còn đứng đó một mình. Trollbella đưa mắt nhìn bao quát gian phòng, hài lòng trước cảnh thần dân của mình nhảy múa và cuối cùng ánh mắt của cô bé cũng chạm phải Conner. Nữ hoàng Quỷ lùn ré lên. Miệng cô bé há hốc và đôi mắt mở to gấp đôi.
“Dừng nhạc lại!” Trollbella ra lệnh và dàn nhạc ngừng chơi ngay lập tức. Cô bé đặt tay lên ngực để nén tiếng tim đập thình thịch. “Butterboy của ta đã trở lại rồi!” cô bé hít mạnh.
Conner rùng mình. “Xin chào, Trollbella”, cậu bé nói và bối rối vẫy tay với cô.
Trollbella phấn khởi vô cùng. “Ta biết một ngày kia anh sẽ trở lại với ta mà Butterboy,” cô bé nói khẽ, gần như mơ màng. “Ta đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi.”
“À, ừ thì, tôi đây rồi,” Conner đáp, chớp mắt thật chậm và không thoải mái.
Mặc dù tiếng nhạc đã ngừng lại, dường như có hàng ngàn bản giao hưởng đang tấu lên trong tâm trí Trollbella. “Đưa tượng Butterboy của ta lại đây!” cô bé yêu cầu.
Một cặp quỷ lùn đẩy một chiếc xe nặng trịch vào giữa phòng sinh hoạt chung. Một bức tượng bằng đá khổng lồ có hình gương mặt Conner, được đẽo gọt hoàn hảo, đang ở trên chiếc xe đó.
“Đó là tôi sao?!” Conner thốt lên, kinh hoàng khi thấy bức tượng khổng lồ mang hình ảnh của chính mình.
Trollbella nhảy xuống khỏi ngai và đặt tay lên má bức tượng. “Ta đích thân tạc ra nó đấy. Ngày nào chúng ta xa nhau, ta cũng ngắm nó,” cô bé mơ màng kể. “Nhưng Butterboy à, giờ trông anh khác quá. Anh đã cao hơn, đẹp trai hơn – giờ anh là Butterman của ta!”
Trollbella tiến về phía cậu Conner bằng xương bằng thịt như một con sư tử cái tiến về phía bạn tình của nó.
Trái tim cô bé muốn vọt ra ngoài lồng ngực. Cô dang tay ôm chầm lấy cậu và siết cậu trong vòng tay đó chặt hết sức có thể.
Conner ngước nhìn chị gái. “Giúp em với!” cậu bé máy môi với chị. Alex chỉ nhún vai. Cô bé có thể làm gì được chứ?
“Ta cần nhạc êm dịu để có thể khiêu vũ với Butterboy của ta!” Trollbella lệnh. “Nào, các quỷ tinh, khiêu vũ nào!”
Dàn nhạc bắt đầu chơi một giai điệu chậm rãi và lãng mạn. Trollbella nhảy với Conner theo điệu nhạc – nói đúng hơn là cô bé lôi cậu khắp phòng và cậu cứ thế mà đưa chân theo.
“Trollbella, quỷ tinh là gì?” Conner thắc mắc.
“Đó là tên mà ta đã đặt cho người dân của ta khi lên làm nữ hoàng,” Trollbella đáp và tựa đầu vào ngực Conner khi họ đứng lắc lư theo nhạc. Cái mũ đội đầu của cô bé suýt nữa đã chọc vào mắt cậu. “Vua Yêu Tinh không có người thừa kế nên ta đã kế thừa cả hai ngôi vị và kết hợp chúng lại làm một.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Vua Quỷ lùn và Vua Yêu Tinh vậy?” Conner hỏi.
“Đá rơi xuống đè họ chết,” Trollbella thành thật kể. “Chuyện đó thật bi thảm, và thật bầy nhầy – một thảm họa môi trường trầm trọng khi ta sống trong một vương quốc dưới lòng đất.”
“Tôi rất tiếc khi nghe chuyện đó,” Conner nói, không chắc liệu Trollbella có buồn vì tai nạn đó không.
Trollbella vui vẻ nhún vai. “Nhưng ít nhất thì giờ ta là nữ hoàng rồi,” cô bé nói. “Và ta đã làm một nữ hoàng rất tuyệt đối với các quỷ tinh của mình. Bọn ta mang tiếng xấu quá lâu rồi. Ta đã cố phục hồi danh dự và văn hóa bằng cách bắt họ tắm và nhảy múa.”
“Cô đã làm rất tuyệt đấy,” Conner khen ngợi.
“Nhưng ở dưới đây ta cô đơn quá,” Trollbella nói và nhìn vào mắt cậu. “Ta muốn được kết hôn và bắt đầu xây dựng gia đình quỷ tinh của chính mình. Ôi, Butterboy, cậu có thể vui lòng trở thành Butterking của ta không?”
Cả gian phòng lặng tiếng trước lời cầu hôn đột ngột và bất ngờ này. Alex đập tay lên mặt.
“Vua ư?” Conner thốt lên. “Tôi á? Vua của quỷ lùn và yêu tinh hả?”
Trollbella đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cậu im lặng. “Suỵt, Butterboy,” cô bé thản nhiên nói. “Ta biết chúng ta chỉ vừa đoàn tụ được ba phút, nhưng trong đời ta chưa bao chắc chắn về điều gì đến thế. Đó là một vinh dự lớn lao khi được là chồng ta, ta biết, nhưng hãy từ từ suy nghĩ và chấp nhận nó. Hãy trân trọng nó. Yêu quý nó.”
Trollbella giờ có quyền hành to lớn hơn rất nhiều, Conner rất sợ những điều mà cô bé có thể gây ra cho cậu và bạn bè cậu nếu từ chối lời cầu hôn đó.
“Trollbella, tôi… tôi… tôi…” cậu bé ấp úng.
“Ta tin rằng từ anh đang tìm là có,” Trollbella gợi ý.
Conner được gỡ bí khi một ánh chớp màu tím sáng lòa xuất hiện. Một cái đồng hồ cát bao phủ bởi dây leo và bụi gai xuất hiện giữa sàn phòng. Thứ cát màu tím trong đó đang chảy rất nhanh xuống đáy – dù nó đang tính giờ cho cái gì đi nữa, thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra trong vòng vài giây tới.
“Cái gì thế?” Conner hỏi.
Trollbella đảo tròn mắt khi nhìn cái đồng hồ cát. “Ôi, đừng lo về việc đó, Butterboy,” cô bé bảo. “Đó chỉ là một thông điệp từ Phù thủy Hắc Ám thôi mà.”
“Phù thủy Hắc Ám ư?!” Conner kêu lên. “Vì sao Phù thủy Hắc Ám lại gửi cho cô một cái đồng hồ cát?”
Trollbella cố gắng gạt đề tài này đi như thể nó chẳng có gì là quan trọng. “Hôm qua mụ ta ghé thăm ta,” cô bé kể, như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát. Mụ cố gắng buộc ta phải giao vương quốc cho mình. Dường như mụ đang muốn thâu tóm thế giới hay sao đó. Ta không thèm nghe – mụ đã làm gián đoạn thời gian để dành cho việc nhảy múa của ta.”
“Mụ ta còn nói gì nữa không?” Conner gặng hỏi.
“Mụ nói rằng Đế quốc Yêu tiên đã quy thuận mụ ta rồi.” Trollbella thuật lại. “Bọn yêu tiên vẫn còn tức giận vì chúng không được tính vào trong Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi đầu tiên. Phù thủy Hắc Ám đoán vì quỷ lùn và yêu tinh chưa bao giờ được tính đến trong cái liên minh đó, bọn ta cũng sẽ sẵn lòng giao vương quốc.”
“Rồi cô có quy thuận bà ta không?” Conner hỏi tiếp.
Dĩ nhiên là không rồi,” Trollbella quả quyết đáp. “Đó là thời gian để nhảy múa! Không ai được phép gián đoạn buổi nhảy múa của ta.”
“Mụ ta có dọa sẽ làm gì cô không?” Conner hỏi cô bé. Thật khó để moi thông tin từ cô nàng quỷ lùn này.
Trollbella suy nghĩ một lúc. “Ồ, đúng là mụ ta đã bảo rằng ta có một ngày để suy nghĩ về việc đó rồi mụ sẽ phá hủy vương quốc của ta,” cô quỷ thản nhiên nói.
“Ừm, cô không sợ mụ ta sẽ làm thế sao?” Conner ngạc nhiên.
“Ta sống trong một cái hốc lớn với một đám quỷ lùn và yêu tinh,” Trollbella đáp lại. “Còn gì tệ hơn thế nữa chứ?”
Alex chạy tới chỗ vị nữ hoàng nhỏ tuổi. “Trollbella! Chúng ta phải đưa mọi người ra khỏi đây càng nhanh càng tốt!”
Đến lúc này Trollbella mới nhận thấy Alex ở trong phòng. Cô bé không nhớ nổi vì sao mình không thích Alex – nhưng cảm giác đó vẫn mạnh mẽ như xưa.
“Ngươi?” Trollbella hét lên rồi ném cho Conner cái nhìn trách móc. “Anh vẫn còn quấn quýt với con nhỏ đó sao, Butterboy?”
“Đó là chị tôi mà!” Conner kêu lên. Trollbella không quan tâm đến chuyện đó; tất cả các cô gái khác đều là mối đe dọa khi động tới Butterboy của cô bé.
Thứ tuyết tím đó đang chảy xuống đáy rất nhanh. “Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi Phù thủy Hắc Ám tấn công!” Alex tuyệt vọng gọi to cho cả phòng cùng nghe.
“Em nghĩ Phù thủy Hắc Ám sẽ làm gì?!” Froggy hỏi.
“Em không chắc, nhưng em có nghĩ đến một chuyện,” Alex đáp. “Và em cầu cho mình lầm.”
Những hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát chảy xuống đáy. Thời gian đã hết. Một tiếng ầm ầm như sấm làm cho phòng sinh hoạt chung rung chuyển. Có thứ gì đó rất to lớn đang tiến về phía họ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Khăn Đỏ kêu lên.
Cô quay về phía cái cổng đường hầm bằng đá và cả gian phòng quay lại theo cô. “Mình đã đoán đúng,” Alex lẩm nhẩm một mình. “Ezmia đang nhấn chìm cả vương quốc!”
Bọn quỷ lùn, yêu tinh và con người kêu la thất thanh trước dòng nước đang cuồn cuộn đổ xuống. Không được để phí thêm thời gian nữa. Họ phải nhanh chóng làm điều gì đó, không thì dòng nước sẽ tàn phá và nhấn chìm cả vương quốc.
Alex chạy tới chỗ con quỷ lùn đang đeo cái túi trên vai và giằng nó ra khỏi tay hắn. Rồi cô bé chạy về phía dòng nước đang lao tới, vừa chạy vừa lục tìm trong túi. Cô bé tìm thấy cây đũa thần và gỡ hết tất cả những vật khác ra để nó trở lại là quyền trượng băng như trước.
Alex chĩa mũi quyền trượng về phía dòng nước lũ. Một luồng băng phóng ra từ mũi trượng và bắn vào dòng nước. Dòng thác chậm lại và biến thành một bức tường băng khổng lồ chỉ cách chỗ Alex đứng vài thước.
Bọn quỷ lùn và yêu tinh reo hò vang dậy. “Cô Nàng Yếu Đuối đã cứu tất cả chúng ta,” Trollbella tròn mắt nói khẽ.
“Chị là một thiên tài!” Conner hét lên đầy tự hào. Cô bé ngoảnh lại nhìn cậu và cả hai cùng cười toe – nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Bức tường băng bắt đầu rạn nứt và kêu lên răng rắc khi nước dồn xuống nhiều hơn.
“Chúng ta cần phải ra khỏi đây!” Alex thét to. “Bức tường sẽ không giữ nước lại được lâu đâu!”
Rigworm nện cây gậy xuống đất. “Tất cả theo ta tới đường hầm phía sau!” ông ta bảo và bọn quỷ tinh tán loạn chạy theo ông ra khỏi phòng.
Dàn nhạc bỏ lại nhạc cụ của chúng, kể cả đàn hạc thần để chạy trốn cùng những tên khác.
“Đừng bỏ tôi lại!” đàn hạc kêu lên.
Jack và Froggy nhấc đàn hạc lên vai và theo những người khác rời phòng sinh hoạt chung, Khăn Đỏ theo sau họ.
“Xin lỗi người, thưa Nữ hoàng,” Goldilocks nói rồi nhấc bổng Trollbella lên như một con búp bê.
“Ta yêu anh, Butterboy!” Trollbella gọi với lại Conner trong khi Goldilocks đưa cô bé đi.
Alex và Conner vẫn nán lại trong phòng. Alex đang phóng ra những luồng băng từ đầu trượng, củng cố thêm bức tường băng khi nó căng phồng lên dưới sức ép của dòng nước phía sau.
“Alex! Conner!” ông Bob gọi. “Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi quá muộn!”
“Họ cần thời gian để thoát thân!” Alex đáp lại. “Cháu phải giữ vững bức tường để tạo điều kiện cho họ trốn! Chú đi đi! Hãy cứu lấy chính mình!”
Alex cầm quyền trượng như cầm một cái máy phun lửa, đông cứng dòng nước khi nó tiến lại mỗi lúc một gần. Cô bé siết chặt thân trượng hơn và một luồng băng mạnh mẽ hơn phóng ra từ đó. Conner phải góp vào một tay để sức ép từ nó không đẩy ngã chị cậu. Mỗi giây đều quan trọng.
Cuối cùng, sức ép của nước quá mạnh, bức tường băng không còn giữ nổi nữa, và nước thốc về phía chúng. Bob kéo bọn trẻ chạy theo hướng những người khác đã bỏ đi, và ba người bọn họ chạy bán sống bán chết.
Họ chạy lên đường hầm mà những người khác đã chạy qua, nước đuổi theo sát nút. May thay, Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh giống như một ổ kiến khổng lồ - dòng nước có rất nhiều chỗ để tràn vào ngoài việc đuổi theo bọn họ - nhưng thế giới dưới lòng đất chẳng mấy chốc đã bị lấp đầy và dòng nước dâng lên cuồn cuộn về phía bọn trẻ. Họ guồng chân chạy hết sức bình sinh, nhưng dòng nước đã đuổi kịp và họ bị nhấn chìm.
Bob và bọn trẻ nhảy vọt ra từ mặt đất như thể họ bị mắc vào lỗ phun nước của một con cá voi. Họ rớt uỵch xuống mặt đất đầy cỏ ở đâu đó bên ngoài lãnh địa. Cả ba ướt đẫm và sặc sụa vì nước.
Bọn trẻ và Bob đứng dậy và nhìn quanh quất xem mình đang ở đâu. Họ đang đứng trên một đồng cỏ ngoài bìa rừng. Toàn thể quỷ lùn và yêu tinh đang đứng rải ra khắp cánh đồng cùng Jack, Goldilocks, Khăn Đỏ, Froggy và chiếc đàn hạc lấp lánh nằm giữa họ. Họ rền rĩ, thở hổn hển và ôm chầm lấy những người thân yêu nhất mà họ suýt nữa đã đánh mất.
Cảnh này trông hệt như cảnh tượng mà bọn trẻ thường thấy trên tin tức sau một vụ thiên tai.
“Chúng ta đang ở đâu?” Alex hỏi.
“Chuyện đó có gì quan trọng không?” Conner hỏi lại. “Chúng ta còn sống.”
Bọn trẻ và nhóm bạn quây quần lại bên nhau ở giữa cánh đồng..
“Việc ban nãy em làm rất dũng cảm đấy,” Jack nói và đặt tay lên vai Alex với vẻ cảm kích.
“Em đã cứu mạng bọn chị, Alex à,” Goldilocks thêm.
Trollbella bước tới chỗ Alex. Cô bé đã đánh rơi mũ đội đầu và bím tóc của cô bé lộ ra. “Cô đã cứu mạng tôi và các quỷ tinh, Cô Nàng Yếu Đuối ạ,” cô bé nói. “Chúng tôi sẽ mãi mãi biết ơn cô.”
Tất cả những gì Alex có thể làm là gật đầu, xúc động trước tình cảm biết ơn của mọi người. Cô bé dốc chiếc túi, đổ hết những món đồ mà ban nãy tên quỷ lùn đã lấy ra đất. Jack cầm lấy rìu của anh và Goldilocks nhận lại rìu của cô. Alex quan sát chiếc Đũa thần Huyền Diệu tự cấu trúc lại khi những mảnh gương, quyền trượng, chiếc nhẫn của bà mẹ kế và những viên ngọc của Phù thủy Biển kết lại với nhau.
“Cả một vương quốc đã bị phá hủy nhưng có vẻ vẫn còn những chuyện có thể cứu vãn được,” Alex nói. Cô bé lượm chiếc nhẫn đính hôn bằng bạc lên và đưa nó cho ông Bob.
Nó cho mọi người hy vọng, rằng mọi thứ vẫn chưa mất hết.
Jack dẫn một nhóm quỷ lùn và yêu tinh nam vào rừng và trở về với nhiều củi đốt. Họ đốt lên nhiều cụm lửa trại. Bob đi một vòng để xem có người nào bị thương trong khi chạy thoát thân không, mặc dù ông hơi bối rối vì cấu trúc cơ thể của quỷ lùn và yêu tinh – có những bàn chân đầy đủ mà chỉ có bốn ngón.
Đêm đó, mọi người phải ngủ trên nền đất ngoài trời. Ngày hôm sau, họ phát hiện chỗ chiếc Bà Ngoại rơi xuống cách trại của yêu tinh và quỷ lùn không xa. Con tàu đã bị hư hại ngoài khả năng sửa chữa, vì vậy, họ rã nó ra và dùng những thanh gỗ và vải để làm lều cho những người đóng trại.
Trong khi Jack giúp bọn quỷ lùn và yêu tinh rã con tàu ra, anh phát hiện Clawdius đang trốn trong đống vỡ nát. Jack đưa chú sói trở lại khu trại và chú được đoàn tụ với Khăn Đỏ.
“Ôi, Clawdius! Ngươi đây rồi!” Khăn Đỏ reo lên sung sướng. “Ta lo muốn chết! Ta sợ rằng ngươi đã bị nuốt chửng bởi một… một… ừm, một người họ hàng hay sao đó!”
Cả bọn dựng một cái lều cho nhóm tám người bọn họ (chín, nếu tính cả Clawdius) ngủ bên dưới. Trollbella nhất quyết dựng lều của cô bé gần nhất có thể với lều của Conner. Cô bé đã công khai trò chuyện về đám cưới tương lai của họ, dù cậu vẫn chưa đáp lại lời cầu hôn của cô bé.
“Trollbella, cô và tất cả quỷ tinh vừa mất đi vương quốc,” cậu nói. “Tôi nghĩ cô có chuyện quan trọng hơn để lo nghĩ đến đấy.”
“Anh thật thông minh, Butterboy,” Trollbella kêu lên. “Và một ngày kia, anh sẽ trở thành một vị vua Butterking rất tuyệt vời.”
Trollbella không còn nhà nữa, nhưng cô bé vẫn còn hy vọng.
Tối đó, Jack, Goldilocks, Khăn Đỏ, Froggy, Bob và bọn trẻ ngồi quây quần quanh một đám lửa trại. Tất cả đều cảm thấy buồn nản sau khi chứng kiến Phù thủy Hắc Ám ra tay tiêu diệt cả một vương quốc.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Goldilocks hỏi. “Chúng ta đã thu thập được tất cả mọi thứ trừ cái mà chúng ta cần từ Phù thủy Hắc Ám.”
“Và không ai biết bà ta ở đâu ư?” Bob hỏi.
“Không,” Jack đáp. “Nhưng ngay khi chúng tôi biết, đó sẽ là điểm đến tiếp theo của chúng tôi.”
Conner phát chán vì phải nghe đi nghe lại cùng một câu hỏi vô ích ấy.
“Em đi dạo đây,” cậu nói. “Em cần phải thư giãn đầu óc.”
“Chị sẽ đi với em,” Alex đồng ý. “Chút khí trời sẽ giúp ích cho chúng ta đấy.”
Bọn trẻ đi vào rừng cây bên cạnh khu cắm trại. Thật dễ chịu khi có chút thời gian được thoải mái trò chuyện với nhau, xa khỏi những người khác.
“Mụ ta đúng là quái vật,” Alex thì thầm. “Chị chưa bao giờ căm ghét ai nhiều như Phù thủy Hắc Ám.”
“Em chưa bao giờ nghĩ một người có thể tàn phá giết chóc nhiều như vậy,” Conner nói. “Chừng nào chúng ta mới biết được câu trả lời chúng ta cần để tiêu diệt mụ già đó? Em phát mệt với việc cứ hỏi hoài hỏi mãi rồi!”
Có thứ gì đó bắt đầu chuyển động giữa những thân cây ở phía xa. Bọn trẻ ngẩng lên và trông thấy hồn ma quen thuộc lơ lửng trước mặt.
“Đó là Phu nhân của Phương Đông!” Alex kêu lên.
Hồn ma lơ lửng trước mặt bọn trẻ. Conner giận dữ tiến một bước về phía bà ta. Cậu không còn sợ hồn ma nữa, cậu đã phát cáu với sự xuất hiện này.
“Bà muốn gì ở chúng tôi chứ?” cậu bé gắt.
Hồn ma không trả lời. Bà chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn bọn trẻ, như trước nay vẫn làm.
“Hable inglés?” Conner thử hỏi với cách phát âm sai bét.
“Conner, chị không nghĩ bà ấy biết nói tiếng Tây Ban Nha đâu,” Alex quở trách.
“BÀ. MUỐN. CÁI. GÌ?” Conner gắt lên. Hồn ma giơ tay lên và chỉ về phía đông. “Phải, chúng tôi biết rồi, bà đến từ phương Đông!” Conner nói. “Nghe này, Phu nhân Ma, giờ chúng tôi đã có quá nhiều chuyện phải lo rồi. Trừ khi bà có thể giúp chúng tôi, không thì làm ơn đi ám ai đó khác đi.”
Hồn ma nhìn từ Alex sang Conner và gật đầu. Bà ta quay lưng lại và bay vào giữa rừng cây, rồi ngừng lại ngoái nhìn bọn trẻ. Đó là lần đầu tiên chúng thấy bà cử động nhiều đến thế.
“Chị nghĩ hồn ma muốn chúng ta đi theo bà ấy đấy,”
Alex nói. “Chị nghĩ bà ấy muốn giúp chúng ta.” Hồn ma gật đầu lần nữa và bay xa hơn.
“Sao mấy hồn ma lại hay xung hấn thụ động thế?” Conner hỏi.
“Hãy đi theo bà ấy xem nào,” Alex đề nghị với cái nhún vai. “Chúng ta có gì để mất chứ?”
Conner lo lắng nhìn hồn ma. “Tốt hơn là bà không dắt chúng tôi đi lòng vòng mà chẳng được tích sự gì đấy!”
Bọn trẻ đi theo hồn ma băng qua rừng cây và tiến về phương Đông. Chúng chẳng biết bà ta đang đưa chúng đi đâu hay chuyến đi này sẽ mất bao lâu, nhưng bọn trẻ hy vọng rằng, dù chúng đang đi đâu chăng nữa, chúng cũng sẽ tìm được câu trả lời mình cần.
Vài giờ sau khi mặt trời lặn, chỉ còn lại một mình đàn hạc trong lều. Bọn trẻ đã đi dạo và những người khác quây quần quanh đống lửa trại bên ngoài, thì thầm trò chuyện với nhau.
Đàn hạc đưa đôi mắt ướt lệ nhìn qua một vết rách trên lều, quan sát bọn quỷ lùn và yêu tinh đóng trại quanh đó. Mặc dù chúng đã bắt cóc nàng và ép buộc nàng chơi nhạc, nàng vẫn cảm thấy tội nghiệp chúng. Không sinh vật nào đáng chịu cảnh này, khi nhà chúng bị phá hủy một cách tàn nhẫn. Nàng ước gì mình có cách giúp đỡ bọn trẻ chặn đứng Phù thủy Hắc Ám – trừ cái cách mà họ đã biết.
Đũa thần Huyền Diệu đang được đặt tựa vào một gốc cây trên mặt đất, trước mặt đàn hạc. Bấy nay nàng đã tránh cây Đũa thần càng xa càng tốt. Mỗi lần nàng trông thấy nó, một cảm giác lạ lùng, lôi cuốn dậy lên trong nàng, như thể nàng bị hút về phía nó bằng phép thuật. Đàn hạc biết số phận đã định cho nàng trở thành một phần của chiếc Đũa thần – nàng chỉ lo sợ không biết sự kết hợp đó sẽ lấy đi cái gì của nàng.
“Thật bi kịch,” một giọng nói du dương vang lên trong lều. “Ta đã cho Nữ hoàng Quỷ lùn một lời cảnh bảo tử tế, vì thế cô ta chỉ có thể trách chính mình thôi.”
Đàn hạc quay lại để xem ai đã lẻn vào lều sau lưng nàng và trông thấy một gương mặt mà hơn một trăm năm nay, nàng không gặp.
“Ezmia,” đàn hạc thốt lên.
“Xin chào, Gloria,” Phù thủy Hắc Ám nói. “Đã lâu rồi chúng ta không gặp. Ngươi trông rất tuyệt – vẫn không già đi chút nào! Nhưng ta cho rằng đó là một trong những lợi ích của việc được làm bằng vàng đấy.”
Đàn hạc không rụt rè hay run sợ. Tuy những người khác không biết, nhưng đàn hạc và Phù thủy Hắc Ám đã biết nhau.
“Ngươi nên biết thế,” đàn hạc tức giận nói. “Hay trí nhớ ngươi cũng rệu rã như linh hồn ngươi rồi? Ngươi chính là kẻ đã biến ta thành món nhạc cụ này.”
“Là ta đấy sao?” Ezmia kêu lên và chỉ vào mình với vẻ chế giễu.
“Nhạc Công đã đem lòng yêu ta và rời bỏ ngươi. Ngươi biến ta thành một món đồ và bắt giam linh hồn anh ấy để buộc ta phải sống mãi mãi và vĩnh viễn không có anh ấy ở bên.”
“Thật độc ác quá,” Ezmia xuýt xoa. “Nhưng nghe có vẻ là một việc ta thích làm đấy.”
Nếu đàn hạc vẫn còn tuyến lệ, hẳn những lời vừa rồi của Ezmia đã làm nước mắt tràn xuống gương mặt bằng vàng của nàng. “Vì sao ngươi lại tới đây, Ezmia?” đàn hạc gặng hỏi. “Ngươi đang tính đếm những cuộc đời đã bị ngươi hủy hoại à?”
Phù thủy Hắc Ám nhếch mép cười tàn nhẫn. “Không, ta đến để ngắm cái vẻ mặt của ngươi lúc này đấy. Ta đã chờ đợi hơn một trăm năm để được thấy đôi mắt ngươi đong đầy vẻ tuyệt vọng khi phải chứng kiến thế giới sụp đổ quanh ngươi,” bà ta nói. “Bởi vì trước đây, chính ngươi từng khiến đôi mắt ta phải mang lấy vẻ tuyệt vọng đó.” “Ngươi vẫn còn oán trách ta vì lỗi lầm của Nhạc Công sao?” đàn hạc kêu lên.
“Ôi, thôi đi, cả hai ngươi đều có lỗi,” Ezmia đáp. “Ngươi để hắn ta theo đuổi ngươi dù ngươi biết chuyện đó sẽ làm tim ta tan nát. Ngươi không nghĩ việc làm tổn thương ta sẽ để lại hậu quả gì, bởi vì, cũng như phần còn lại của thế giới, ngươi nghĩ ta có quyền phép hùng mạnh nhưng lại mang một tâm hồn yếu đuối.”
“Giờ thì ngươi đã thỏa mãn chưa?” đàn hạc hỏi. “Giờ đây, khi ngươi đã cho thế giới biết ngươi có thể làm những chuyện tàn độc đến thế nào, vậy ngươi đã tìm thấy sự bình an cho mình chưa?”
“Có lẽ ta vẫn chưa được thỏa mãn hoàn toàn, nhưng sẽ sớm thôi,” Ezmia nham hiểm nói. “Ta có một kế hoạch rất lớn cho thế giới này.”
Đàn hạc lắc đầu, gần như cảm thấy thương hại cho Phù thủy Hắc Ám. “Không, Ezmia, ngươi sẽ chẳng bao giờ được thỏa mãn cả,” nàng bảo. “Ngươi nghĩ bằng cách cướp đi niềm hạnh phúc của mọi ngươi, ngươi sẽ tìm được hạnh phúc cho mình, nhưng đó không phải là cách mọi chuyện diễn ra. Cả đời ngươi theo đuổi hạnh phúc nhưng ngươi sẽ không bao giờ tìm được nó, bởi vì ngươi chẳng biết hạnh phúc là gì, ngay cả khi nó ở ngay trước mặt ngươi.”
Phù thủy Hắc Ám trợn mắt tức giận. Mái tóc mụ bồng bềnh sôi sục bên trên như một ngọn lửa hung hãn. Đàn hạc có lẽ đã chọc giận bà ta, nhưng Phù thủy Hắc Ám rất vui sướng trước cảm giác đó. Ezmia mỉm cười khi tinh thần hấp thụ xúc cảm đó và cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.
“Cảm ơn,” Ezmia nói. “Ngày mai là một ngày trọng đại và ta cần thêm chút động lực đó. Nhưng trước khi ta đi, còn một điều nữa – nếu đúng là ta phải tìm kiếm hạnh phúc mãi mãi, ta rất vui vì ngươi sẽ còn sống để mà chứng kiến nó.”
Phù thủy Hắc Ám biến mất khỏi căn lều. Lời nói đó như một nhát dao đâm vào tim đàn hạc. Nàng không thể chịu đựng ý nghĩ phải chứng kiến cơn thịnh nộ của Ezmia hoành hành thêm mãi mãi.
Nàng cúi xuống nhìn chiếc Đũa thần Huyền Diệu và đưa tay chạm vào nó. Dù phải ra sao, nàng cũng sẵn sàng hy sinh để Ezmia không chiến thắng.