Chương 23 - Chú Lùn Thứ Tám.
Một trận bão kinh hoàng đi qua Rừng Chú Lùn. Mưa tuôn xối xả, cây cối gập xuống trong trận gió dữ dội và tiếng sấm gầm gào khắp nơi nơi. Như thể Mẹ Thiên Nhiên đang than khóc.
Bảy Chú lùn đang trú ẩn trong căn nhà nhỏ ấm cúng. Họ quây quần quanh bàn, chơi một ván bài và nhấm nháp ca cao trong lúc chờ cho bão tạnh. Gần đến nửa đêm thì từ cánh cửa nhà họ vọng lên một tiếng gõ bất ngờ.
Các chú lùn không hiểu ai lại ghé thăm họ khuya khoắt thế này, lại giữa khi bão đang hoành hành dữ dội. Thực ra, người cuối cùng đến gõ cửa nhà họ chính là Nữ hoàng Bạch Tuyết khi nàng còn là một cô công chúa trẻ tuổi, đang cố lẩn trốn mụ Hoàng hậu Độc Ác.
Chú lùn lớn tuổi nhất đứng dậy khỏi bàn và ra mở cửa. Ông rất kinh ngạc khi biết vị khách là ai. Đứng trên ngưỡng cửa nhà họ, trong tấm áo choàng đen ướt đẫm, chính là người em trai út của Bảy Chú lùn.
“Xin chào,” Đồ Bỏ Xó lên tiếng.
“Hừm, bất ngờ quá,” Chú lùn lớn tuổi nhất nói. Đã một trăm hai mươi bảy năm trôi qua kể từ khi các chú lùn gặp mặt người em út.
“Đồ Bỏ Xó, là ngươi đấy à?”. Chú Lùn Thấp Nhất hỏi và đứng dậy.
“Là em đây, thưa các anh,” Đồ Bỏ Xó đáp. “Em vào được không?”
Thoạt đầu, Chú lùn lớn tuổi nhất hơi ngần ngại, nhưng vì thời tiết quá tệ nên ông quyết định sẽ thật độc ác nếu không cho cậu em vào nhà. Đồ Bỏ Xó bước một bước vào căn nhà xưa của ông và Chú lùn lớn tuổi nhất đóng cửa lại.
“Ngoài trời thật kinh khủng,” ông nói với thoáng rùng mình. Bảy người anh của ông đều cau mày, không chào đón sự trở về của ông. “Các anh đang chơi bằng bộ bài cũ đấy à, em thấy rồi. Bao giờ em cũng rất thích những khi chúng ta chơi bài trong khi ngoài trời bão nổi.”
Những người anh của ông nhìn xuống sàn hay vào những quân bài trên tay họ, mặc dù không ai chơi tiếp.
“Em thấy khói tuôn ra từ ống khói,” Đồ Bỏ Xó. “Nó dẫn lối cho em tới đây qua cơn bão. Ơn trời là có nó, nếu không em vẫn còn ở ngoài kia, chạy dưới cơn mưa.”
“Vì sao ngươi lại tới đây?” Chú lùn to con nhất hỏi ông.
Đồ Bỏ Xó nhìn xuống tay mình trong khi tìm từ để nói. “Em lẻn đi trong khi Phù thủy Hắc Ám ra ngoài. Em nghĩ các anh đã nghe nói, rằng bà ta đang thâu tóm cả thế giới,” ông nói.
Chú lùn lớn tuổi nhất khịt mũi khinh bỉ và ngồi xuống chỗ của ông bên bàn. Đồ Bỏ Xó biết tiếng khịt mũi ấy nhằm vào ông.
“Bà ta không có kế hoạch gì cụ thể cho Rừng Chú Lùn, vì nó không có người nào đứng đầu để mà khuất phục, nhưng em nghĩ bà ta đang định tiêu diệt họ hoàn toàn,” ông trình bày. “Em khá thân cận với bà ta, thân cận hết mức mà một người có thể, em đang hy vọng với sự cho phép của các anh, em có thể xin bà ta tha mạng cho các anh khi bà ta thâu tóm thế giới.”
“Và vì sao ngươi lại làm thế?” Chú lùn gầy nhất hỏi.
Đồ Bỏ Xó cảm thấy tổn thương khi các anh lại hỏi ông như thế. “Bởi vì chúng ta là một gia đình,” ông đáp.
Chú lùn lớn tuổi nhất tức giận ném những lá bài trong tay lên bàn. “Chúng ta từng là gia đình,” ông gắt. “Ngươi đã bỏ rơi gia đình này từ lâu, kể từ lúc ngươi quyết định rằng chúng ta không đủ tốt, không xứng với ngươi. Và ngươi đã bỏ chúng ta vì cái gì chứ? Để đi bắt cóc trẻ con cho một bà tiên độc ác? Để sống hết ngày tháng của mình trong tù? Làm sao ngươi dám gọi mình là một chú lùn hay mở miệng nói tiếng gia đình dưới mái nhà này! Nếu còn sống, Cha Mẹ sẽ hổ thẹn vì ngươi biết mấy.”
Đồ Bỏ Xó cúi đầu. “Em đã rất bất hạnh,” ông phân trần. “Em không biết mình muốn gì; em chỉ biết đó em không muốn sống cuộc đời một thợ mỏ.”
“Vậy ngươi đã tìm được nó rồi hẳn?” Chú lùn thấp nhất hỏi. “Chạy lăng xăng làm những việc vặt vãnh cho Phù thủy Hắc Ám độc ác có phải là tất cả những gì ngươi mong ước cho cuộc đời mình?”
Đồ Bỏ Xó nhắm mắt lại; ông đã hy vọng cuộc trò chuyện sẽ không đi đến chỗ này.
“Em xin lỗi vì nỗi nhục nhã em đem đến cho gia đình này,” ông tha thiết nói. “Và hãy tin em, không có ngày nào mà em không ước có thể xóa đi quá khứ. Em không muốn gì hơn là cắt đứt tất cả, không dây dưa gì với bà ta nữa, nhưng em e rằng mình không thể, tất cả chỉ vì một sai lầm em đã phạm nhiều năm trước.”
Chú lùn lớn tuổi nhất trộn những lá bài của ông. “Đó là lỗi của ngươi, không phải của chúng ta,” ông nói. “Chúng ta không liên quan gì với nó cả. Ngươi có thể nói với Phù thủy Hắc Ám rằng chúng ta thà chết còn hơn sống trong một thế giới do mụ cai trị.”
Đồ Bỏ Xó nhìn sang những người anh khác, nhưng có vẻ tất cả mọi người đều nhất trí với câu trả lời đó.
“Em hiểu,” ông thầm thì. “Ít nhất em cũng đã cố gắng.”
Ông tiến ra cửa và kéo nó mở ra. Luồng gió mạnh ngay lập tức thốc vào, tỏa khắp căn nhà nhỏ. Đồ Bỏ Xó quay lại nhìn các anh trước khi đi khỏi; ông muốn nói thêm một điều cuối cùng nữa.
“Em xin lỗi vì chưa bao giờ là người em trai các anh mong muốn,” Đồ Bỏ Xó khẩn khoản. “Nhưng một ngày kia, em sẽ sửa đổi tất cả. Một ngày kia, em sẽ trở thành người em trai mà các anh có thể tự hào.”
Đồ Bỏ Xó bước vào giông bão và đóng cửa lại sau lưng, biết rằng đó rất có thể là lời cuối cùng ông nói với họ.