Chương 24 - Phu Nhân Của Phương Đông.
Bọn trẻ đi theo hồn ma hàng giờ, hàng giờ liền, vượt qua muôn dặm xa xôi. Chúng đi qua những rừng cây, vượt những dòng suối, băng qua nhiều đồi cỏ, phiêu lưu xa hơn rồi xa hơn nữa, đuổi theo hồn ma vào miền Đông. Thỉnh thoảng, hồn ma ngoảnh lại nhìn bọn trẻ để đảm bảo rằng chúng vẫn theo bà và chờ cho chúng đuổi kịp rồi mới đi tiếp.
Cuối cùng, họ đến bên một dòng sông lớn đánh dấu biên giới Vương quốc Đông Phương. Ít nhất thì bọn trẻ cho rằng đó là biên giới, vì mọi thứ ở bờ bên kia đều bị bụi gai và dây leo nuốt chửng.
“Hồn ma hẳn phải điên rồi nếu bà ta nghĩ chúng ta sẽ đi vào đó,” Conner nói.
Phu nhân của Phương Đông lướt ngược dòng sông tới bên một cây thích to lớn. Bà nán lại chỗ rễ cây cho đến khi bọn trẻ bắt kịp bà ở đó. Bà chỉ xuống mặt đất và bọn trẻ thấy một cánh cửa tròn nhỏ bị đất che lấp. Conner kéo nó mở ra và phát hiện một cái thang dẫn xuống một đường hầm rất hẹp.
“Một lối đi bí mật!” Alex thốt lên.
“Chúng tôi phải đi vào đó sao?” Conner hỏi hồn ma.
Phu nhân của phương Đông chậm rãi gật đầu. Bà thu nhỏ lại thành một quả cầu nhỏ, mờ ảo và bay vào hầm. Alex và Conner theo bà, cẩn thận trèo xuống cái thang. Đường hầm tối tăm và dơ bẩn. Quả cầu là nguồn ánh sáng duy nhất và bọn trẻ theo nó như theo Vì Sao Bắc Cực khi nó tiếp tục dẫn đường đi về phía đông theo lối đi dưới lòng đất.
Tường đất bao quanh họ trở nên ẩm ướt và nhầy nhụa như thể họ đang đi dưới lòng sông.
“Bà ta có vẻ biết mình đang đi đâu,” Conner nhận xét.
“Đây hẳn là lối đi bí mật dẫn vào Vương quốc Đông Phương,” Alex đoán. “Có điều gì đó cho chị biết chúng ta là những người duy nhất vào đây sau một quãng thời gian rất dài.”
Không có dấu chân, một con côn trùng hay con chuột nào trong tầm mắt. Bọn trẻ được dẫn đi qua hàng dặm, hàng dặm đường hầm. Chân của chúng thấm mỏi và mỗi bước đi lại thêm một chút nhức nhối.
“Chúng tôi tới chưa?” Conner hỏi quả cầu ánh sáng, nhưng không có tiếng trả lời.
Cuối cùng, đường hầm kết thúc ở cái thang khác. Alex và Conner trèo lên thang và ló đầu nhìn qua cánh cửa tròn phía trên nó. Chúng đẩy cửa mở toang và trèo ra khỏi lối đi.
Bọn trẻ thấy chúng đang ở trong một gian phòng hình vuông, mặt đất trải đầy cỏ khô và những ngăn chuồng gỗ rộng rãi xây quanh tường.
“Có vẻ chúng ta đang ở trong một cái chuồng ngựa,” Conner nói.
“Vậy thì ngựa ở đâu hết rồi?” Alex thắc mắc.
Quả cầu nở rộng ra, trở lại là Phu nhân của phương Đông. Bà lướt qua chuồng ngựa rồi qua khung cửa gỗ đang mở. Alex và Conner tiếp tục theo bà, hé nhìn qua cửa trước khi mạnh dạn bước qua. Chúng trông thấy một cầu thang đá xoắn ốc dẫn lên trên cao.
“Conner, chị nghĩ chúng ta đang ở trong lâu đài của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng,” Alex nói.
Phu nhân của Phương Đông dừng lại ở cầu thang và nhìn chúng chăm chăm.
“Chúng tôi tới đây, chúng tôi tới đây,” Conner đáp lại cái nhìn đó.
Bọn trẻ theo hồn ma lên những bậc thang bằng đá, lên cao hơn rồi cao hơn trong lâu đài. Cuối cùng, chúng đến một trong những tầng cao nhất và theo Phu nhân của Phương Đông đi dọc theo một hành lang có cửa sổ kính màu. Tuy nhiên, những ô cửa sổ lúc này tối đen – như thể cái gì đó đã lấp nó lại từ phía ngoài.
Họ đi ngang một ô cửa sổ không bị che lại và trông ra phần còn lại của tòa lâu đài cùng khu vực chung quanh nó. Alex kêu lên và nắm lấy tay cậu em.
“Ôi trời ơi,” cô bé thốt lên và che miệng lại.
“Ôi chao,” Conner thì thào.
Lâu đài bị đám cây cối của Phù thủy Hắc Ám phủ kín đến nỗi chính nó cũng trông hệt như một loài cây lớn. Bụi gai và dây leo quấn quanh lâu đài, không chừa một chỗ nào. Bọn trẻ trông thấy quân lính, người hầu và dân làng nằm đây đó trên mặt đất, dây leo quấn quanh họ như những con rắn quấn lấy con mồi của chúng. Có người bị ghim chặt xuống đất, người khác lại bị treo lơ lửng hàng trăm thước bên trên lâu đài – nhưng những món đồ trang trí trên một cây thông Giáng sinh khổng lồ.
“Không phải ngày nào cũng trông thấy cảnh tượng thế này,” Conner khẽ nói.
Bọn trẻ quay lại với Phu nhân của Phương Đông. Bà đang lơ lửng gần cuối hành lang và lướt xuyên qua một cánh cửa. Alex và Conner mở cửa ra rồi bước vào phòng, nhưng hồn ma đã biến mất. Bọn trẻ nhìn quanh căn phòng mà chúng vừa bước vào, một chiếc giường bốn cọc thật lớn và sang trọng đặt sát tường thu hút ánh nhìn của chúng – đó là phòng của nhà vua và nữ hoàng.
“Các người là ai?” một giọng trầm trầm vang lên. Vua Chase đang ngồi bên lò sưởi để giữ ấm. Bọn trẻ giật bắn mình khi trông thấy ông.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài!” Alex kêu lên. “Tụi em không nhận ra mình vừa ngang nhiên bước vào phòng riêng của nhà vua.”
Bọn trẻ nhìn chúng cảnh giác. “Làm sao các ngươi vào lâu đài được?” ông hỏi.
“Tụi em đi theo một người,” Alex đáp.
“Ai?” Vua Chase gặng hỏi.
Không ai trong bọn trẻ biết câu trả lời. “Ừm, tụi em cũng không rõ bà ấy là ai nữa ạ,” Alex thành thật trả lời.
“Đó là một hồn ma rất thích ép người,” Conner thì thầm. “Bà ta đã dẫn tụi em qua một đường hầm bí mật.
Bọn trẻ chờ đợi nhà vua nhìn chúng như thể chúng phát điên rồi, nhưng điều ngài làm hoàn toàn ngược lại. “Một hồn ma?” Vua Chase hỏi lại. “Hồn ma này có phải là linh hồn một người phụ nữ có một đóa hoa cài trên tóc không?”
“Đúng rồi!” Alex thốt lên. “Ngài biết bà ấy là ai ạ?”
Vua Chase gật đầu. “Các ngươi hẳn đã gặp và đi theo Nữ hoàng Người Đẹp Đời Trước. Bà ấy đã ám lâu đài này nhiều năm rồi.”
“Nữ hoàng Người Đẹp?” Conner hỏi với vẻ bối rối trên gương mặt. “Nhưng tụi em vừa gặp vợ ngài tuần trước – chị ấy vẫn còn sống mà.”
Vua Chase liền ngả đầu tựa vào lưng ghế và thở phào nhẹ nhõm. “Ta rất vui khi được nghe điều đó,” ngài nói. “Ta đã không gặp hay nghe tin gì từ nàng kể từ khi nàng chạy trốn khỏi lâu đài – không ai có thể vào hay ra khỏi đây kể từ khi đám cây cối tấn công.”
“Vậy có đến hai Nữ hoàng Người Đẹp cơ ạ?” Conner ngạc nhiên.
Vua Chase đứng dậy và đi đến trước một bức chân dung trên tường. Nó vẽ một người phụ nữ đẹp tuyệt trần – chính là Phu nhân của Phương Đông khi nàng còn sống.
“Hồn ma đó là linh hồn bà của vợ ta, Nữ hoàng Người Đẹp Đệ Nhất, tên vợ ta đã được đặt theo bà ấy,” Vua Chase giải thích. “Theo lịch sử thì vợ ta là Nữ hoàng Người Đẹp Đệ Nhị; nhưng thế giới chỉ biết đến nàng như Người Đẹp Ngủ Trong Rừng.”
“Đó là lý do mà bà ấy trông quen vậy,” Conner reo lên.
“Người Đẹp Ngủ Trong Rừng giống hệt như bà của chị ấy!”
“Linh hồn chỉ lộ diện trước những ai mà bà ấy nghĩ rằng có thể ra tay giúp đỡ khi cần thiết,” Vua Chase nói và nhìn bọn trẻ. Ta nên biết mới phải – ta sẽ không bao giờ được hôn Người Đẹp Ngủ Trong Rừng và phá vỡ lời nguyền say ngủ nếu Nữ hoàng Người Đẹp không có mặt để đưa ta đến lâu đài này.’
“Thú vị thật,” Alex nói và ngắm bức tranh thật kỹ.
Bên cạnh đó là một bức họa khác vẽ Nữ hoàng Người Đẹp đứng bên cạnh một con thú to lớn. Nó có bộ lông dày, móng vuốt to lớn và bờm rậm như sư tử.
“Chờ đã – Người Đẹp!” Alex chợt vỡ lẽ. “Nữ hoàng Người Đẹp Đời Trước là Người Đẹp trong truyện Người Đẹp và Quái Vật phải không ạ?”
“Đúng thế,” một giọng phụ nữ vang lên. Bọn trẻ và Vua Chase quay lại và trông thấy linh hồn của Nữ hoàng Người Đẹp Đời Trước đang lướt về phía chúng. “Ta đã đến sống tại lâu đài này khi ta còn là một cô gái rất trẻ. Ta để đến để trả món nợ của cha cho một vị vua bị nguyền rủa sống trong hình hài con quái vật gớm ghiếc, nhưng khi ta đem lòng yêu ông ấy, lời nguyền được hóa giải và ông ấy trở lại thành người.”
Bọn trẻ sững người. “Bà có thể nói được sao?” Conner kêu lên. “Sẽ tốt hơn nếu bà giải thích cho chúng tôi biết một vài điều vào cái lần đầu mà bà làm chúng tôi sợ phát khiếp ấy!”
“Ta xin lỗi vì đã dùng cách đó để đưa hai cháu đến đây,” Người Đẹp nói. “Ta chỉ nói được khi ở trong ngôi nhà cũ của mình.”
Alex rất thích thú với sự kế thừa từ đời này qua đời khác đó và trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện.
“Vậy là đã có hai lời nguyền trong lâu đài này được phá vỡ bởi nghĩa cử của tình yêu,” Alex thốt lên. “Thật là một sự tình cờ thú vị.”
Ta e rằng đó chẳng phải là sự tình cờ gì cả,” Người Đẹp bảo. “Hai lời nguyền đều do cùng một kẻ gây ra. Chính là Ezmia.”
Bọn trẻ cùng lắc đầu như không tin nổi. Chúng không nghĩ câu chuyện lại có một nút thắt như thế này.
“Chờ đã,” Conner kêu lên. “Ezmia là người đã biến chồng của bà thành quái vật sao?”
Hồn ma buồn bã gật đầu. “Phải,” bà đáp. “Chuyện là thế này, Ezmia đem lòng yêu chồng của ta rất lâu trước khi ta gặp ông ấy. Khi ông ấy không đáp lại tình cảm của bà ta, bà ta đã nguyền rủa ông, nghĩ rằng chẳng ai có thể yêu một con quái vật.”
“Và bà đã phá vỡ lời nguyền để rồi nhiều năm sau bà ta lại nguyền rủa cháu gái của bà,” Alex nói.
“Chắc là bà ta không thích cái tên Người Đẹp,” Conner vừa đoán già đoán non vừa nhún vai.
“Phù thủy Hắc Ám đã nguyền rủa tất cả các thế hệ gia đình ta,” Người Đẹp kể với chúng. “Mụ ta đã phù phép khiến con trai ta muốn có một người vợ có thể biến rơm thành vàng. Cuối cùng con trai ta cũng tìm được một người tự nhận cô ta có thể làm thế, nhưng chỉ vì cô ta đã thỏa thuận để Đồ Bỏ Xó làm chuyện đó thay cho cô ta.”
“Và Đồ Bỏ Xó lúc đó đang làm tay sai của Ezmia,” Conner tiếp lời, xâu chuỗi mọi chuyện với nhau. “Ông ta đã quay rơm thành vàng nhằm đổi lấy đứa con gái đầu lòng của cô gái.”
“Chờ đã, có một chủ đề xuyên suốt những đợt tấn công của Ezmia vào gia đình bà,” Alex nhận ra. “Tất cả đều liên quan đến cái xa quay sợi. Nhưng vì sao lại thế?”
“Trước khi ta đến sống trong lâu đài này với quái vật, ta và các chị làm công việc quay sợi trong ngôi làng gần đó,” Người Đẹp giải thích. “Ezmia không thể chịu nỗi sự thật rằng chồng của ta chọn một cô gái quay sợi để yêu thay vì một nàng tiên quyền phép như bà ta. Kể từ đó, bà ta đã dùng cái xa quay để nhằm vào gia đình ta.”
“Việc đó đòi hỏi nhiều công sức lắm đấy,” Conner nhận xét. “Vì sao bà ta lại đổ quá nhiều tâm huyết vào việc nguyền rủa gia đình bà chỉ vì một chuyện đã xảy ra từ đời nảo đời nào chứ?”
Bọn trẻ có thể thấy một nụ cười thoáng qua gương mặt hồn ma – chúng bắt kịp câu chuyện của bà rất nhanh.
“Bởi vì Phù thủy Hắc Ám coi trọng niềm kiêu hãnh của bà ta hơn hết,” Người Đẹp cắt nghĩa. “Và gia đình ta bao giờ cũng là lời nhắc nhở đến sự mất mát và nỗi hổ thẹn lớn nhất của Ezmia.”
Tim bọn trẻ dường như vừa lỡ đi một nhịp.
“Niềm kiêu hãnh của bà ta!” Alex kêu lên. “Là nó! Đó là vật sở hữu quý giá nhất của Phù thủy Hắc Ám!”
“Đó là lý do bà đưa chúng cháu đến đây, phải không ạ?” Conner hỏi Người Đẹp. “Bà biết chúng cháu cần gì!”
Hồn ma Nữ hoàng Người Đẹp lại gật đầu. Vua Chase cũng chăm chú lắng nghe không kém gì bọn trẻ - ông vẫn còn nhiều điều chưa biết về gia đình bên vợ của ông.
Tôi có một câu hỏi,” Vua Chase lên tiếng. “Đó có phải là lý do mà đến nay, bà vẫn ám lâu đài này? Bởi vì bà muốn bảo vệ gia đình chống lại Phù thủy Hắc Ám?”
Hồn Ma buồn bã cúi đầu. “Khi thực hiện âm mưu thâu tóm thế giới, Phù thủy Hắc Ám đã giam giữ linh hồn của chồng ta cũng như đã bắt lấy linh hồn của bà nội các ngươi,” Người Đẹp nói với bọn trẻ. “Ta vẫn còn ở lại thế gian này, chờ đợi linh hồn ông ấy được tự do để được đoàn tụ với ông ấy ở thế giới bên kia.”
“Có chuyện gì với mấy cái linh hồn thế nhỉ?” Conner thắc mắc. “Bộ bà ta không thể sưu tầm tem hay đồ cổ như người bình thường sao?”
“Ta e rằng ta không có câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng của cháu,” Người Đẹp nói. “Nhưng ta đã mời đến đây một người biết điều đó.”
Hồn ma Nữ hoàng Người Đẹp phác tay chỉ về lò sưởi phía sau họ. Một hồn ma khác bước ra từ làn khói bốc lên trên ngọn lửa âm ỉ trong lò. Đó là hồn ma một người phụ nữ thấp, mặc một bộ áo choàng có mũ trùm và còng lưng chống gậy. Gương mặt nhăn nheo đến nỗi trông bà giống như một khúc gỗ. Bà có một cái mũi cực nhỏ với một nốt ruồi to tướng bên cạnh.
Bọn trẻ nhận ra bà là ai mà không cần giới thiệu. Cha chúng đã mô ta bà một cách chính xác trong quyển nhật ký mà năm trước chúng đã làm theo.
“Hagatha?” Alex hỏi. “Là bà đó sao?”
“Đúng thế,” Hagatha đáp và từ từ tiến gần lại chỗ chúng.
“Bà có biết vì sao Phù thủy Hắc Ám lại thu thập các linh hồn không ạ?” Conner hỏi bà với vẻ thận trọng.
“Biết,” Hagatha đáp. “Bà ta cần chúng để mở ra lối vào Thế giới Bên Kia.”
“Cái gì?!” Alex nín thở thốt lên. “Bà nói gì, ‘Thế giới Bên Kia’ là sao ạ?”
“Phù thủy Hắc Ám chưa bao giờ chỉ muốn thế giới này thôi, bà ta lúc nào cũng dự tính sẽ thâu tóm cả Thế giới Bên Kia,” Hagatha giải thích. “Đó là nhà của bà ta – nơi bà ta sinh ra. Đó là nơi gia đình bà ta bị giết.”
Bọn trẻ không thể tin nổi điều chúng đang nghe thấy. Làm như thể mọi chuyện chưa đủ gay go vậy, việc biết rằng Phù thủy Hắc Ám muốn thâu tóm thế giới của chúng làm chúng cảm thấy muốn bệnh. Chuyến phiêu lưu của bọn trẻ đột nhiên đã trở thành điệp vụ cứu lấy cả hai thế giới.
Tai họa bà ta có thể gây ra ở Thế giới Bên Kia sẽ kinh khủng hơn những gì bà ta đã giáng lên miền đất này rất nhiều.
“Nhưng bà nội của chúng cháu là người duy nhất có thể du hành giữa hai thế giới,” Alex nói.
Hagatha và Người Đẹp trao đổi với nhau một cái nhìn hối hận. “Còn một cách nữa,” Hagatha lên tiếng. “Đó là một bùa chú ta đã học được khi còn là một phù thủy trẻ. Đó là một thứ bùa chú quá cực đoan nên ta nghĩ rằng chẳng ai lại điên đến độ muốn thử dùng tới nó – cho đến khi ta gặp Ezmia.”
“Và bà đã cho mụ ta biết?” Alex gặng hỏi.
“Ta gặp cô ta khi cô ta còn là một nàng tiên có danh tiếng tốt,” Hagatha nói để biện hộ cho mình. “Cô ta đã vài lần chịu đau khổ trong tình yêu và hỏi ta có biết cách nào tạo ra một cánh cửa để cô ta về nhà nơi Thế giới Bên Kia. Và, không suy nghĩ gì sâu xa, ta đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình – ta đã nói cho cô ta biết.” “Bùa chú đó thế nào ạ?” Conner hỏi.
Hagatha thở dài. “Để đến được Thế giới Bên Kia, trước hết, ngươi phải phạm bảy trọng tội hàng đầu trong thế giới này và thủ tiêu quá khứ, hiện tại và tương lai của nó,” bà nói.
Đó là thứ bùa chú kinh khủng nhất mà bọn trẻ từng biết. “Bà ta phải phạm đủ bảy loại trọng tội sao ạ?” Alex hỏi lại.
“Và thủ tiêu quá khứ, hiện tại và tương lai của thế giới nữa?” Conner thêm vào. “Sao mà làm được chuyện đó chứ?”
“Ezmia đã dành một thời gian dài để tìm cách thực hiện điều đó, và không may là, cô ta sắp hoàn tất nó rồi,” Hagatha nói.
“Bảy trọng tội là gì ấy nhỉ?” Conner hỏi chị.
Alex phải suy nghĩ một lát. “Tà dâm, đố kỵ, kiêu ngạo, tham lam, phàm ăn, lười biếng và thù hận, chị nhớ là thế,” cô bé đáp.
Conner nuốt nước bọt. “Nghe có vẻ giống Phù thủy Hắc Ám đấy,” cậu nói. “Và bà nói rằng mụ ta đã sắp đạt được tất cả rồi à, Hagatha?”
Linh hồn bà phù thủy già gật đầu. “Ezmia đã giam giữ linh hồn những người yêu cũ của cô ta để biểu thị cho thói tà dâm của mình. Cô ta tước đoạt hạnh phúc của người khác để biểu thị lòng đố kỵ. Bắt Đồ Bỏ Xó làm việc theo lệnh cô ta ý chỉ thói lười biếng. Và trong khi cô ta dần dần thâu tóm thế giới này với lòng tham và thói phàm ăn, thế giới phải chịu đựng cơn thù hận của cô ta, điều đó thỏa mãn niềm kiêu hãnh,” Hagatha chỉ rõ.
“Nhưng làm sao mụ ta thủ tiêu quá khứ, hiện tại và tương lại của thế giới này được?” Alex hỏi tiếp.
“Bằng cách phá hủy những di tích lịch sử của các vương quốc, Phù thủy Hắc Ám đã thủ tiêu quá khứ của nó,” Hagatha giải thích. “Bằng cách bắt những người đứng đầu phải tự nguyện giao nộp ngôi vị, Ezmia chính là đã nắm lấy quyền thống trị hiện tại. Và bằng cách bắt cóc người thừa kế vương vị của loài người và người thừa kế vương vị của phép thuật, bà ta đã nắm được tương lai thế giới.”
Bọn trẻ gật gù khi lắng nghe lời giải thích của Hagatha. Chúng nhìn sang Vua Chase nhưng ông gặp khó khăn hơn khi cố hiểu toàn bộ những chuyện đó. Ngay từ đầu, tất cả những gì Ezmia làm đã được tính toán chu đáo.
“Công chúa Hy Vọng là người thừa kế vương vị của loài người,” Conner nói. “Đó là lý do Ezmia bắt cóc cô bé và cố gắng bắt cóc Người Đẹp Ngủ Trong Rừng khi chị ấy còn nhỏ!”
“Nhưng ai là người thừa kế vương vị của phép thuật chứ?” Alex thắc mắc.
“Đó chính là chỗ Ezmia đã phạm phải sai lầm lớn nhất của cô ta,” Hagatha bảo, vui sướng khi kể cho bọn trẻ nghe lợi thế duy nhất chúng có được khi đương đầu với Phù thủy Hắc Ám. “Cô ta đã bắt lầm người.”
Thoạt đầu, bọn trẻ không hiểu ý bà. Conner nhìn sang chị và rồi cậu hiểu ra. Alex nhận thấy tất cả mọi người trong phòng đang nhìn cô bé.
“Cháu ư?” Alex thốt lên và chỉ vào chính mình. “Đó là lý do Phù thủy Hắc Ám muốn bắt cóc cháu à? Bà ta tưởng cháu là người thừa kế phép thuật sao?”
“Xét trên thực tế thì chị là người thừa kế duy nhất của Bà Tiên Đỡ Đầu,” Conner nói.
“Em cũng là cháu nội của bà mà,” Alex nhắc cậu bé. “Như vậy chẳng phải em cũng đủ tiêu chuẩn như chị sao?”
Conner lắc đầu. “Thôi nào, Alex,” cậu bé phản đối. “Chị biết em chưa bao giờ muốn làm một vị tiên mà. Chị luôn là người phù hợp với những thứ như vậy.”
Alex lắc đầu và nhìn xuống sàn, không muốn tin điều đó. “Không, hẳn là phải có lầm lẫn gì rồi,” cô bé khăng khăng. “Chị cũng muốn trở thành một nàng tiên như bất cứ ai – nhưng chị không thể kế vị Bà Tiên Đỡ Đầu được.”
“Chẳng phải khi cháu đến với thế giới này, đàn kỳ lân đã cúi đầu chào cháu đó sao?” Người Đẹp hỏi.
“Vâng, phải ạ, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì chứ?” Alex thắc mắc.
“Đàn kỳ lân chỉ cúi chào những ai có phép thuật hùng mạnh thôi,” Hagatha giải đáp. “Ezmia biết rằng nếu có ai đó ngăn được cô ta, đó phải là một người con gái của cả hai thế giới và cô gái phải mang dòng máu phép thuật.”
“Vậy ra đó là lý do mà bà đặt nặng việc bảo vệ chúng ta đến thế,” Conner vỡ lẽ. “Bà biết Ezmia sẽ lùng bắt chị! Em cá là bà đã biết chị sẽ tiếp bước con đường của bà kể từ khi chị tình cờ kích hoạt quyển truyện Miền Cổ Tích.”
Dù Alex cứ cố gắng phủ nhận mọi chuyện, nhưng những gì họ đang nói quả là hợp lý. Đó là một sự thật đáng sợ để đối mặt, và là một gánh nặng lớn lao phải gánh vác. Nếu tình thế khác đi, có lẽ đây sẽ là tin tức tuyệt nhất cô bé từng được nghe trong cả đời mình, nhưng giờ đây họ đang nói như thể chỉ một mình cô bé có trách nhiệm đánh bại Phù thủy Hắc Ám.
“Các em phải trở lại với bạn bè của mình,” một giọng nói khác vang lên trong phòng. Tất cả quay lại và trông thấy hồn ma thứ ba vừa xuất hiện. Đó là một cô gái trẻ trung và xinh đẹp, nhưng lại rụt rè và giữ khoảng cách. Sự hiện diện và giọng nói của nàng thật quen thuộc với bọn trẻ, nhưng có quá nhiều chuyện làm bận trí chúng, chúng không thể nghĩ ra chính xác cô gái này gợi chúng nhớ về ai.
“Càng lúc cái phòng này càng đông đúc hơn,” Conner nói. “Chị là ai?”
Hồn ma mới đến không trả lời ngay, như thể nàng muốn giữ kín danh tính của mình. “Mọi người gọi ta là Gloria khi ta còn sống,” nàng đáp, nhưng lập tức chuyển sang đề tài khác. “Các em đã đi trong nhiều giờ và bạn bè các em đang bắt đầu lo lắng. Phù thủy Hắc Ám sẽ sớm lập ra một kế hoạch tấn công khác – các em phải trở lại với các bạn và hoàn tất chiếc Đũa thần.”
“Chờ đã, làm sao chị biết về chiếc Đũa thần?” Conner ngạc nhiên hỏi.
Hồn ma của Gloria im lặng. “Các em đã đến được gần hơn so với những gì các em nghĩ, chị biết thế,” nàng nói khẽ, gần như đượm buồn vì điều đó. “Giờ thì các em phải khẩn trương lên – chẳng bao lâu nữa, Ezmia sẽ tấn công.”
“Cô ấy nói đúng,” Người Đẹp đồng ý. Bà lướt qua chỗ bọn trẻ và tiến ra cửa. “Đã đến lúc các cháu trở lại trại của quỷ lùn và yêu tinh rồi.”
Bọn trẻ gật đầu, không muốn Bob và những người khác lo lắng hơn nữa.
“Các em nhỏ,” Vua Chase gọi trước khi bọn trẻ rời khỏi phòng ngài, “nếu các em gặp vợ ta, làm ơn nói với nàng ấy rằng ta yêu nàng.”
“Không,” Conner đáp. “Ngài có thể tự nói điều đó với chị ấy khi gặp lại.”
Cậu bé và Vua Chase trao cho nhau những nụ cười hy vọng.
“Chúc hai em gặp nhiều may mắn,” nhà vua nói.
Bọn trẻ theo hồn ma Nữ hoàng Người Đẹp Đời Trước ra khỏi phòng. Bà đưa chúng xuống cầu thang xoắn ốc, qua chuồng ngựa rồi vào lối đi bí mật. Bọn trẻ chạy qua đường hầm nhanh hết sức có thể, chỉ mất phân nửa thời gian để trở lại cái thang ở đầu kia so với lúc ra đi.
Chúng vội vã chạy qua rừng cây, vượt suối, băng đồi và cuối cùng cũng tới khu rừng cạnh khu trại khi mặt trời vừa ló dạng. Chúng quay lại nhìn Nữ hoàng Người Đẹp Đời Trước.
“Cảm ơn bà,” Alex nói. “Bà đã giúp chúng cháu rất nhiều.”
Hồn ma lặng lẽ gật đầu rồi tan biến. Chúng biết bà cũng biết ơn chúng nhiều như chúng biết ơn bà.
Bọn trẻ chạy tới chỗ khu trại và bắt gặp ông Bob cùng Froggy đang ngồi bên đống lửa ngoài lều.
“Đó là chuyến đi dạo lâu nhất mà chú từng biết đấy!”
Bob kêu lên khi ông thấy bọn trẻ. “Các cháu đã ở đâu vậy?” “Bọn anh lo muốn chết!” Froggy gắt và đứng bật dậy.
“Chúng em vừa từ Vương quốc Đông Phương trở về,” Conner thở hổn hển. “Chúng em có rất nhiều chuyện để kể cho mọi người!”
Alex nhìn quanh quất. “Nhưng mọi người đâu cả rồi?” cô bé thắc mắc.
Froggy và Bob nhìn nhau với ánh mắt đượm buồn. Bọn trẻ lập tức biết có chuyện không hay đã xảy ra khi chúng vắng mặt.
“Có chuyện gì vậy?” Conner hỏi.
Froggy không biết phải giải thích thế nào. “Hãy vào đó xem đi,” anh bảo.
Anh dẫn bọn trẻ vào trong lều. Ở trong, bọn trẻ thấy Jack đang quỳ, vẻ buồn rười rượi; Goldilocks đang đứng bên anh, nhẹ nhàng xoa lấy lưng anh. Khăn Đỏ đứng cạnh Jack, cô đang siết chặt Clawdius trong tay.
Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Alex hỏi.
“Là đàn hạc,” Goldilocks đáp. “Cô ấy đã đi rồi.”
“Đi rồi là sao ạ?” Conner gặng hỏi.
“Chị ấy đã trở thành một phần của chiếc Đũa thần,” Jack giải thích. “Bọn anh vào trong lều và thấy nó như thế này.”
Jack đang nắm chặt Đũa thần Huyền Diệu trong tay. Giờ đây, nó được phủ lên một sắc vàng óng ánh – đúng là màu của đàn hạc.
Khăn Đỏ kéo áo khoác của Goldilocks lên hỉ mũi như một chiếc khăn tay. “Tội nghiệp,” cô nói. “Ta cho rằng cô ca sĩ ấy đã tấu lên khúc cuối cùng của đời mình.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ mất cô ấy hoàn toàn,” Jack nói, cố kiềm nén cảm xúc đang dâng trào trong anh. “Anh ước gì chúng ta có nhiều thời gian để nghĩ ra một cách tốt hơn.”
Alex và Conner nhìn nhau, chúng biết chính xác đối phương đang nghĩ gì.
“Gloria,” Conner thì thầm với Alex. “Tên của đàn hạc là Gloria.”
Alex nhìn những người bạn đang đau buồn của mình rồi bước một bước về phía họ, quyết định đây là thời điểm tốt nhất để cho họ biết điều chúng đã phát hiện ra từ những hồn ma trong lâu đài của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng.
“Sự hy sinh của đàn hạc sẽ không phí hoài vô ích,” cô bé nói. “Chúng em đã biết được chúng ta cần gì để đánh bại Phù thủy Hắc Ám rồi.”