← Quay lại trang sách

Chương 25 - Đá, Rễ Cây, Và Lòng Căm Hận.

Những mái vòm và cột trụ bằng vàng của Tiên Cung cũng không thể kiềm giữ được nỗi lo lắng đang dâng lên trong đó. Bảy vị tiên màu sắc của Hội đồng Tiên không còn ngự trên đài cao của họ nữa mà đi đi lại lại trong hành lang, cố gắng nghĩ ra một giải pháp nào, dù đã muộn màng, để đối phó với tình hình trước mắt.

“Cả một vùng lãnh địa vừa bị phá hủy!” Xanthous gắt. Ngọn lửa trên đầu và vai ông đang bừng bừng dữ dội. “Chúng ta cần phải tìm được cô ta!”

“Chúng ta đã lùng sục mọi ngóc ngách ở tất cả các vương quốc hai lần rồi, nhưng vẫn chẳng tìm được dấu vết nào của cô ta cả,” Emerelda nói.

“Nhưng chúng ta sẽ làm gì nếu tìm ra cô ả?” Skylene hỏi. “Chúng ta đâu phải là đối thủ của Phù thủy Hắc Ám.”

“Phép thuật của chúng ta không thể chống lại nổi cô ta,” Rosette thêm vào. “Và mỗi ngày qua, cô ta lại càng thêm hùng mạnh.”

“Nhưng ta phải làm gì đó chứ - bất cứ cái gì!” Xanthous khăng khăng. “Cả thế giới đang trông cậy vào ta!”

Tangerina đã phát mệt với những lời phàn nàn của ông; ngay cả đàn ong của nàng cũng tức tối khó chịu và quần quanh cái tổ, vòi chĩa ra. “Vậy thì sao anh không nghĩ ra cái gì để làm đi?” nàng vặt lại. “Tất cả chúng ta đã ở đây nhiều ngày, cố gắng tìm một giải pháp thực tế – bọn ta có giấu điều gì mà không cho anh biết đâu.”

“Nếu chúng ta không thể nghĩ ra một giải pháp thực tế thì tôi nghĩ chúng ta nên đề ra một giải pháp không thực tế,” Xanthous đề nghị một cách chẳng mấy nhiệt tình. “Hãy dùng gậy ông đập lưng ông. Lúc này ai còn quan tâm tới chuyện tôn trọng những giá trị đạo đức của tiên cơ chứ?”

Ngọn lửa trên vai Xanthous bập bùng nhanh hơn khi ông nghĩ về điều đó.

Thế giới này luôn trông đợi chúng ta giải quyết những vấn đề của nó trong hòa bình và thấu hiểu. Chúng ta không thể từ bỏ những giá trị đó vào lúc này được – đó chính là cái Phù thủy Hắc Ám muốn,” Emerelda bảo. “Anh không thể dập tắt một ngọn lửa bằng cách châm thêm lửa. Lẽ ra trong tất cả mọi người thì anh phải hiểu điều đó nhất chứ, Xanthous.”

“Vậy nếu chúng ta không thể dùng phép thuật của mình để ngăn cản cô ta, hãy tập hợp tất cả phù thủy và pháp sư trong Rừng Chú Lùn và Ngục Pinocchio rồi bảo chúng đánh bại cô ta!” ông đề xuất.

Emerelda xoa trán. “Anh muốn trả tự do cho bọn phù thủy và pháp sư mà chính chúng ta đã tống vào ngục ư?” nàng hỏi.

Ngọn lửa của Xanthous tắt ngấm và ông sụm xuống. Nàng chẳng cần phải phân tích tỉ mỉ mới khiến ông nhận ra ý tưởng này tệ hại thế nào.

“Còn sáng kiến nào không?” Tangerina hỏi ông.

Xanthous quay qua định trả lời nàng, nhưng rồi không còn gì để nói. Họ đã đâm vào ngõ cụt.

“Lỡ như ta không thể nghĩ ra được giải pháp nào thì sao?” Coral hỏi bằng giọng lí nhí, tay ôm lấy chú cá cưng biết đi. “Tất cả sẽ chết hết, đúng không, nếu chúng ta không ngăn được cô ta?”

Tình thế đã đến cái nước mà họ phải nghĩ tới hậu quả tất yếu của sự thất bại. Emerelda nhìn những người bạn tiên của nàng, tức giận khi thấy họ đột nhiên mất hết ý chí.

“Thật đáng hổ thẹn,” Emerelda nói và rảo quanh gian phòng. Nàng nhìn thẳng vào mắt từng người khi đi qua họ. “Chúng ta là Hội đồng Tiên – chúng ta mà đánh mất hy vọng thì hy vọng cho thế giới này cũng không còn. Chúng ta không thể dành một giây phút nào để nghĩ về thất bại. Chỉ cần còn lại một người đứng vững với trái tim cao thượng thì bao giờ cũng có cách để cái thiện chiến thắng cái ác cả.”

Những vị tiên khác nhìn nhau, cảm thấy được động viên bởi lời nói của Emerelda. Chính những khoảnh khắc như lúc này đã nói lên lý do Emerelda được chọn làm người đứng đầu Hội đồng Tiên.

Một đốm lửa nhỏ màu tím đột ngột xuất hiện trên sàn hành lang chính. Từ hư không, nó hiện ra và có vẻ không đốt cháy thứ gì ngoài không khí xung quanh. Emerelda nhìn đốm lửa và thận trọng lùi lại. “Chuẩn bị đi,” nàng nói và đôi mắt xanh lục của nàng mở lớn. “Chúng ta sắp có bạn đấy.”

Với một ánh chớp chói lòa, đốm lửa nhỏ bùng lên thành một ngọn lửa cháy phừng phừng, gần như nuốt trọn gian phòng. Những vị tiên thét lên và che chắn cho mình khỏi ngọn lửa. Một tích tắc sau, ngọn lửa biến mất và Phù thủy Hắc Ám hiện ra.

Các vị tiên chết sững vì khiếp sợ. Ezmia luôn biết cách xuất hiện ấn tượng.

“Thật tốt khi được về nhà!” Ezmia cười to và nhìn quanh gian phòng, thích thú với vẻ mặt kinh hoàng của những người bạn cũ. “Với những kẻ tưởng ta đã chết, các ngươi chẳng bao giờ có vẻ vui mừng khi thấy ta cả.”

Emerelda là vị tiên duy nhất đủ can đảm để đối đáp lại với mụ ta. “Vì sao ngươi tới đây, Ezmia?”

Phù thủy Hắc Ám phớt lờ câu hỏi. “Ồ, trông kìa,” Ezmia vui vẻ kêu lên. Mụ oai vệ bước đến chỗ một chiếc ghế vàng đã bị bỏ quên, đẩy tít vào một bên phòng. “Chiếc ghế cũ của ta khi ta còn trong Hội đồng Tiên đây mà. Còn nhớ những ngày đó chứ?”

“Kể từ đó đến nay, cô đã lộ rõ bộ mặt thật của mình,” Emerelda nói.

“Ngươi làm như thể tất cả các ngươi vô tội lắm vậy,” Ezmia nhạo báng. “Ta có thể nhìn thấu qua vỏ gia đình yêu thương giả tạo thảm hại của các ngươi. Ta biết khi không ai trông thấy, các ngươi có thể tàn nhẫn đến mức nào. Ta đã ngồi trong gian phòng này hàng giờ, hàng ngày, cố gắng làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, cũng như tất cả các ngươi – nhưng vì sao các ngươi lại hướng sự độc ác của mình vào ta? Vì sao ta lại bị đối xử tệ bạc như vậy bởi những kẻ lẽ ra phải là những người hoàn hảo?”

“Bởi vì cô đã trở thành một kẻ chất chứa đầy thù hận,” Emerelda đáp trả.

“Không,” Ezmia phản bác và lắc đầu. “Bởi vì ta đã trở nên xuất chúng. Ta hùng mạnh hơn, tài năng hơn và được yêu mến hơn tất cả các ngươi. Khi Bà Tiên Đỡ Đầu công bố chọn ta làm người kế vị, các ngươi hành xử như thể ta đã làm gì đó rất tồi tệ với các ngươi. Bà ấy đưa ta lên đài cao và các ngươi cô lập ta ở đó.”

“Khi quyền năng của cô lớn lên, cái tôi của cô cũng vậy,” Emerelda bảo. “Cô nghĩ rằng cô hơn tất cả chúng tôi – cô thậm chí còn từ bỏ tư cách tiên của mình.”

“Các ngươi là những kẻ đã phế truất ta rất lâu trước khi ta từ bỏ danh hiệu đó,” Ezmia gắt và trừng mắt nhìn Emerelda. “Các ngươi đã phớt lờ ta, gạt bỏ ta và căm ghét ta ngay từ phút đầu ta đến. Người đời có thể bị các ngươi lừa mị rằng các ngươi chẳng có liên quan gì đến sự thay đổi chức nghiệp của ta, nhưng ta luôn biết rõ sự thật. Các ngươi đã khiến ta chẳng thể vươn lên thành cái gì khác ngoài trở thành một kẻ bị khinh bỉ.”

Phù thủy Hắc Ám đưa một ngón tay vuốt dọc theo thành ghế, nhớ lại tất cả những kỷ niệm đau lòng về khoảng thời gian mụ ta là một vị tiên.

“Điều tàn nhẫn nhất ngươi có thể làm với một con người là buộc họ phải chịu đau khổ một mình – và các ngươi đã nhiều lần để ta một mình gặm nhấm nỗi đau.” Ezmia hồi tưởng. “Mỗi lần trái tim ta tan nát, ta lại đến tìm các ngươi, hy vọng nhận được chút tình thương, nhưng các ngươi để lòng đố kỵ làm mờ mắt, chẳng cho ta chút lòng thương cảm. Thật ra, tất cả các ngươi đều vui thích khi thấy ta đau khổ, khoái trá khi có thứ gì đó làm ta đau đớn.”

Emerelda làm Phù thủy Hắc Ám và các vị tiên khác ngạc nhiên khi nàng cất lời đáp lại – không phủ nhận những lời mụ nói.

“Ta thừa nhận rằng chúng ta đã sai lầm, đã nhiều lần tỏ ra kém hoàn hảo,” Emerelda thú nhận. “Nhưng chúng ta đã trưởng thành từ những sai lầm của mình, còn cô thì cứ tiếp tục phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.”

Ezmia khịt mũi và hướng về phía Emerelda, chậm rãi vỗ tay. “Cảm động quá,” Phù thủy Hắc Ám nói. “Trong cùng một hơi thở, ngươi đã thừa nhận các ngươi lầm lỗi và quở trách ta. Ngươi giỏi mấy chuyện lãnh đạo này thật đấy, Em. Chẳng trách bọn chúng đã chọn ngươi để thay thế cho ta.”

“Ta không thay thế ai cả,” Emerelda phản bác. “Cô chưa bao giờ là cái mà hội đồng này cần tới.”

“Không, ta chưa bao giờ là cái mà hội đồng này muốn,” Ezmia gắt. “Bọn chúng chọn ngươi, Emerelda, vì ngươi đẹp đẽ hơn, và người đời luôn thích nghe một kẻ có bộ mặt đẹp đẽ hơn là một kẻ bình thường. Và mặc dù ta đã thay đổi vẻ bề ngoài và đã có được vẻ đẹp cùng với thời gian, họ vẫn chọn ngươi vì ngươi dễ thao túng hơn. Ngươi là con rối của Bà Tiên Đỡ Đầu, một việc mà ta chẳng thể nào làm được.”

Emerelda đáp lại cái nhìn khinh bỉ của bà ta. “Ta thà là một món đồ chơi hơn là tên bạo chúa, Ezmia,” nàng quả quyết. “Nhưng ta cho rằng cô đến đây đâu phải để hồi tưởng kỷ niệm xưa, vậy thì cái gì đã đưa cô đến vương quốc của chúng ta?”

Một nụ cười nham hiểm hiện lên gương mặt Phù thủy Hắc Ám. Mụ vui thích khi đã chọc giận được các vị tiên. “Sự thật là, ta đã phát chán khi phải chờ đợi các ngươi và những ông vua bà chúa khác dần dà quy thuận mà giao vương quốc cho ta,” Ezmia đáp, ngồi xuống chiếc ghế cũ của mình. “Ta đã quyết định mời tất cả bọn chúng đến ngôi nhà mới mà ta xây dựng cho mình và chấm dứt mọi chuyện. Ta nóng lòng muốn kết thúc tất cả chuyện này, cũng nhiều như các ngươi vậy.”

“Bọn ta sẽ không đi đâu với ngươi hết,” Xanthous đáp trả và ngọn lửa của ông bốc lên.

Một nụ cười quỷ quyệt hiện trên gương mặt Phù thủy Hắc Ám. “Ồ có chứ, các ngươi sẽ đi,” Ezmia nói. “Các ngươi đâu có lựa chọn nào khác ở đây.”

Phù thủy Hắc Ám búng ngón tay và mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội với sức mạnh của một tá cơn động đất. Tất cả các vị tiên nhìn nhau, chết điếng khi nghĩ tới chuyện sắp xảy ra với họ. Hàng bó dây leo bất ngờ tung lên từ lòng đất và tóm lấy các vị tiên trong phòng.

Họ cố gắng thoát ra một cách tuyệt vọng – lấy hết sức bình sinh và toàn bộ phép thuật để vùng vẫy chống trả lại đám cây cối, nhưng chẳng ích gì. Đám cây cối quá mạnh, họ không thể thoát được. Ezmia phá lên cười trong khi ngắm nhìn mớ dây leo cuốn lấy từng thành viên của Hội đồng Tiên và lôi họ vào lòng đất.

Emerelda bíu tay vào đất để đám dây leo không lôi tuột nàng đi. “Ngươi sẽ không thắng được đâu, Ezmia,” nàng khẳng định.

“Ồ, nhưng ta sẽ thắng,” Phù thủy Hắc Ám đáp lại, nhìn xuống nàng ta với một nụ cười lóe lên trong mắt. “Ngươi thấy đấy, rốt cuộc ta cũng tự dựng lên được một cái đài cao cho riêng mình. Nhưng lần này, thay vì lòng ngưỡng mộ, ta đã dựng nó trên đất đá, rễ cây, và lòng căm giận.”

Cung điện Charming vẫn đang chìm trong nỗi tang thương. Tất cả những vị vua và nữ hoàng khác đã quay về nhà sau cuộc họp Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi, trừ Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, nàng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài ở lại. Nàng ngồi trong phòng Lọ Lem, lặng lẽ an ủi người mẹ đang đau khổ.

“Mụ đàn bà tồi tệ đó đã bắt con chị đi được gần hai tuần rồi,” Lọ Lem nói. “Chị chưa bao giờ nghĩ có lúc lòng mình sẽ đau đớn thế này. Chị chưa bao giờ nghĩ chị có thể trở nên khổ sở đến thế.”

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng chấm những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt mỏi mệt của bạn mình.

“Chị phải mạnh mẽ lên, Lọ Lem à,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng động viên. “Chị phải mạnh mẽ lên, vì người dân của chúng ta.”

Lọ Lem xì mũi vào khăn tay. “Nhưng vào thời buổi này thì ai sẽ mạnh mẽ vì chúng ta cơ chứ?” nàng hỏi. “Trong khi thế giới nhìn vào chúng ta để có được sức mạnh và được dìu dắt, chúng ta phải nhìn vào ai để trấn an mình đây?”

Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nhẹ nhàng nắm lấy tay Lọ Lem. “Chúng ta phải khích lệ lẫn nhau,” nàng đáp.

Lọ Lem vỗ nhẹ lên tay bạn và tựa đầu lên vai Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. Vừa lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào,” Lọ Lem bảo.

Ngài Lampton bước vào phòng hoàng hậu. Vẻ mặt ông buồn rười rượi khiến hai người trong phòng biết ngay tin tức ông mang đến chẳng phải là tin tốt.

“Có chuyện gì thế, Ngài Lampton?” Lọ Lem hỏi, chuẩn bị tinh thần đón nhận điều sắp đến.

“Thần e là lại có thêm tin xấu, thưa Hoàng hậu,” ông đáp. “Thần vừa nhận được thư từ Ngài Grant ở Vương quốc Bắc Phương. Tình hình là đêm qua, Phù thủy Hắc Ám đã tấn công Vương quốc Bắc Phương sau khi tấn công Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh. Sáng nay, khi thức giấc, họ phát hiện tất cả cây trồng của họ đã bị đầu độc.”

“Chúa ơi,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng thốt lên và đặt tay lên ngực. “Phù thủy Hắc Ám chẳng có chút nhân tính nào hay sao?”

“Nữ hoàng Bạch Tuyết đã yêu cầu chúng ta gửi viện trợ trong khả năng có thể,” Lampton nói thêm.

“Phải, dĩ nhiên rồi,” Lọ Lem đáp. “Hãy thu thập tất cả thức ăn mà vương quốc ta có thể dành ra được…”

Mặt đất dưới cung điện bắt đầu rung chuyển. Phòng của Lọ Lem chao đảo khi một thứ gì đó chạy qua cung điện, nhằm hướng phòng nàng.

“Cái gì thế này?” Lampton kêu lên, nhìn xuống sàn phòng khi nó bắt đầu nứt ra dưới chân ông. Ông rút kiếm ra, nhưng thanh kiếm cũng vô dụng trước những gì sắp tới.

Dây leo đâm xuyên qua sàn và trườn tới chỗ Hoàng hậu Lọ Lem và Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng. Chúng quấn lấy họ và kéo xuống chỗ mà chúng vừa chui ra. Ngài Lampton cố gắng giải thoát cho hai người nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Ông nhìn qua kẽ nứt trên sàn; có thể thấy đám dây leo lôi hai người đang gào thét xuống nhiều tầng bên dưới cung điện và chui tọt vào lòng đất, biến khỏi tầm mắt.

Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, lần này không phải từ một thứ gì đó bên dưới cung điện mà từ xa vọng lại. Lampton chạy qua chỗ nứt tới bên cửa sổ để xem cái gì làm mọi thứ rung chuyển dữ dội như thế.

Cách đó nhiều dặm, ở phía bắc Vương quốc Charming, một trụ đất đá và rễ cây khổng lồ trồi lên từ lòng đất rồi vươn lên cao. Mặt đất nứt ra và trồi sụt nhấp nhô trong suốt hàng dặm, hàng dặm quanh đó. Trụ đất ngày càng dâng cao, chỉ dừng lại khi ngọn của nó đã chạm đến chân mây.

Trên ngọn trụ đất là một đấu trường khổng lồ, được dựng nên từ những khối đá nhọn lởm chởm có hình như đầu mũi tên. Dây leo và bụi gai đang trườn lên dọc theo thân trụ, kéo theo tất cả những vị vua và nữ hoàng mà chúng đã tóm được từ khắp nơi trên thế giới.

Phù thủy Hắc Ám ngồi chễm chệ giữa đấu trường, trên chiếc ghế cũ ở Hội đồng Tiên như thể đó là ngai vàng của mụ. Đám cây cối đưa các vị khách của mụ tới đó và quấn họ vào những bức tường xung quanh, ở những góc độ và độ cao khác nhau. Các vị vua, nữ hoàng và thần tiên bị bắt giữ giờ là tù nhân trong mạng lưới thù hận, mọc lên từ lòng đất tối tăm của Ezmia.

Đúng như lời mụ đã nói, Phù thủy Hắc Ám đã xây cho mình một đài cao làm từ những phần sâu thẳm nhất trong lòng đất, với niềm căm hận sâu sắc nhất trong lòng mình.