← Quay lại trang sách

Giàn giáo

Ngày thứ Hai tháng Sáu ấy là một ngày trọng đại đối với Gemini. Lần đầu tiên anh đã tham gia việc dựng một giàn giáo. Anh kiêu hãnh bước từng bước dài qua các cầu nối. Nhờ anh, đường phố sẽ lấy lại được bộ mặt bảnh bao và sẽ lại phô nụ cười duyên dáng. Anh tự so sánh mình với một nhà giải phẫu thẩm mỹ thách thức thời gian và trả lại sự rạng rỡ cho một bộ mặt tàn tạ. Người ta đã phái anh tới một công trường dễ dàng, trùng tu mặt tiền một chung cư bốn tầng lầu xây từ đầu thế kỷ. Ngôi nhà, tầm thường, chẳng hề có những trang trí hoa mỹ như một số dinh thự sang trọng trong thành phố. Ngon nhé, đốc công bảo, lúc cho anh vài chỉ thị ngắn gọn. Mới vào nghề nhưng Gemini rất hăng say nên ai cũng tin anh thừa sức hoàn thành nghiệp vụ đầu tiên của mình. Cả buổi sáng anh chùi rửa mặt tiền ngôi nhà cùng các thợ bạn vừa làm vừa hát những khúc ca quê hương họ, tuy những vòi nước phun cực mạnh át hết tiếng họ. Gemini làm việc hăng hái đến độ làm bực mình các đồng nghiệp của anh. Ma mới có khác, còn đầy lòng tin đấy, họ giễu cợt với nhau.

Khi chuông nhà thờ gần đấy vang lên báo hiệu mười hai giờ trưa, ai nấy dừng tay tức khắc và đổ xô đến quán rượu góc phố ăn khúc bánh uống chai bia. Gemini ở lại trên giàn giáo. Anh say sưa với sứ mạng to lớn của mình nên chẳng hề thấy đói. Nhân các bạn đều đã đi khỏi, anh rảo khắp các mặt bằng. Anh thong thả đi xuống các tầng lầu, lấy chân đá thử xem các cột giàn giáo có chắc không, tì tay trên các thanh ngang và đưa con mắt người cải cách ngó khắp khu phố. Con phố yên tĩnh nhưng quá cũ kỹ này trông như một cái miệng móm mém. Đó đây sừng sững vài chung cư đã trùng tu nhưng kế bên những căn nhà mặt tiền đen thui đến độ ngay giữa ban ngày cũng mang vẻ thảm thê. Anh, Gemini, anh sẽ cho chúng sống lại hết. Anh đã xoay câu ngạn ngữ, Hễ ngành xây đựng phát đạt, tất cả đều phát đạt, cho phù hợp với triết lý của mình, và tin tưởng những người ngụ trong các chung cư trùng tu kia được hưởng một hạnh phúc chẳng ngờ.

Anh muốn kiểm nghiệm cảm tưởng của mình. Lặng lẽ xuống thang, anh liếc mắt nhìn vào căn hộ tầng dưới cùng. Anh biết mình vi phạm luật cấm trong nghề. Nhưng phần đông công nhân xây dựng đều từng kể cách họ rình mò những người đàn bà quần áo hở hang. Gemini không đời nào muốn làm kẻ thị dâm. Anh chỉ muốn nhận chân cái tổ ấm của họ chấn chỉnh lại thì tác động thế nào đến những người sống trong đó.

Căn hộ hai phòng tầng dưới cùng, bị ánh sáng ban ngày bỏ quên, trông tựa một cái hang. Hình ảnh ấy hiện lên trong trí Gemini khi anh nhìn ra một bé gái ba tuổi bò trên sàn nhà tới một cái đĩa đặt dưới chân giường. Không có ai khác trong nhà. Đứa bé thọc hai tay vào cái đĩa sâu và nuốt lấy nuốt để, đồ ăn dính đầy lên mặt. Thình lình, nó ngước lên và mắt nó gặp mắt Gemini. Nó vụt trốn về phía lò sưởi nhanh như một con thú bị săn đuổi. Một cái dây nằm đó, buộc vào một ống lò sưởi. Con bé run run nắm lấy sợi dây, tròng lên cổ rồi thu mình nằm xuống chẳng khác một con chó ngoan.

Gemini bước lùi lại. Những gì anh phát hiện quá sức chịu đựng của anh. Một cảnh tượng như thế đâu thể diễn ra trong một ngôi nhà đang được tô điểm lại. Anh trốn lên tầng một. Ở đây ánh sáng rọi yếu ớt. Cửa sổ, khép hờ, để vẳng ra những tiếng nức nở. Một người đàn bà mái tóc hoa râm quay lưng lại anh. Bà khóc, ngồi trên chiếc ghế độc nhất trong căn phòng vừa dọn trống trơn. Sàn nhà nhiều chỗ đầy những vết trầy. Người ta đã kéo những đồ đạc nặng chẳng chút thận trọng. Những tiếng gõ khiến người đàn bà giật mình, bà lau nước mắt và ra mở cửa. Một người đàn ông lực lưỡng bước vào, mang đi cái ghế cuối cùng. Theo sau là một gã lùn tịt đeo kính, gã ngạo nghễ trao cho nạn nhân của mình giấy tờ tịch biên.

Gemini cảm thấy hai chân nhủn ra. Anh lánh lên tầng hai. Tới nơi, anh thở ra. Một cặp vợ chồng, còn trẻ, ngồi đối diện nhau dùng bữa trưa. Quang cảnh niềm hạnh phúc bình dị và yên lành của họ khiến kẻ tò mò chứng kiến mừng vui tột độ. Cuối bữa ăn, người chồng đứng dậy, đi pha cà phê. Anh ta hạ tấm sáo che phòng bếp. Lúc sau, anh ta trở lại, tươi cười, với hai cái tách trên cái khay. Anh ta ngắm vợ thưởng thức cà phê. Gemini toan lui bước, hân hoan với cảnh tượng chứng minh cho triết lý của anh, thì trông thấy người vợ nghẹn thở, đưa tay ôm ngực. Cô ta ngã xuống, bất tỉnh, trên sàn nhà. Người chồng ngồi yên, chăm chăm ngó cái xác. Mép nhếch lên thâm độc khiến miệng méo xệch.

Gemini chạy vọt lên tầng trên. Anh định gõ cửa kính gọi người báo cảnh sát. Nhưng những gì anh nhìn thấy qua lớp kính khiến anh khựng lại. Giữa phòng là một bàn thờ. Mấy ngọn nến soi sáng chân dung một thanh niên trẻ măng và những cái bóng mặc đồ đen nối nhau đến trước bàn thờ. Các cửa sổ đều đóng, nhưng Gemini vẫn nghe được tiếng vọng những lời than khóc. Một thiếu nữ, mắt đỏ hoe, mặt tái ngắt, đập đầu thình thình vào tường và, trước khi người ta kịp cản lại, lấy móng tay cào nát hai má.

Màn chuyển tiếp ấy làm Gemini tuyệt vọng hoàn toàn. Anh nặng nề leo lên thang, lòng nặng trĩu kinh sợ những gì chờ đợi anh phía trên. Cửa vào gian phòng mở ra và một cô gái mặc áo xanh xuất hiện. Cô bỏ túi xách xuống tràng kỷ, lấy trong tủ lạnh một lon nước trái cây, cho chạy một đĩa hát, và vừa khiêu vũ những bước ngắn vừa nhâm nhi nước trái cây bằng ống hút. Váy cô xoay tròn. Gemini ngây ngất trước hình bóng thướt tha ấy, tiếng nhạc hoan lạc ấy, đến độ anh quên hẳn đứa trẻ bị buộc xích, chàng thanh niên ra người thiên cổ và ngay cả người thiếu phụ bị đầu độc. Anh cảm thấy tim đập mãnh liệt. Anh ước ao được hôn cô gái để cảm tạ cô. Anh tiến một bước lại cửa sổ, nhưng thanh ngang dưới tay anh rung lên và rời ra. Gemini mất thăng bằng. Anh ngã nhào xuống khoảng không.