Sợi tóc
Algola lại tìm thấy một sợi tóc dưới gối mình. Nó cũng giống hai sợi kia, cũng một màu như thế, cũng dày như thế. Nàng có thể đã lầm, tưởng là tóc mình. Nhưng ngó kỹ, nàng thấy nhất định không phải. Cái kẻ không mời mà đến ngạo nàng, nó chắc hơn, dài hơn những sợi tóc tội nghiệp, mỏng manh, mỏi mệt đôi khi nàng để rơi rót trong phòng tắm. Nàng tủi hổ, không phải vì hắn chồng nàng phản bội nàng, mà vì nàng linh cảm sự kiêu căng trong cái cử chỉ cố ý để lại dấu tích trên cái giường tội lỗi. Lần thứ nhất, nàng đã khóc lúc nhặt sợi tóc. Tuy thế nàng không nói gì với chồng. Nàng kẹp tang vật vào cuốn sách để đầu giường của mình. Tuần lễ sau, nàng tìm thấy một sợi tóc khác. Rồi một sợi thứ ba. Các tang chứng nằm giữa các trang cuốn Trái tim chó, cuốn tiểu thuyết chồng nàng đã gửi cho nàng cùng với một bó hoa lưu ly hôm sau ngày họ gặp gỡ. Hồi ấy, anh mới chỉ là phụ tá cho một nhà bác học lớn. Nàng đã nghĩ thật là kỳ quặc vì mình nhận được cuốn sách vui thì vui đấy nhưng kinh khiếp thay cho lời tỏ tình. Cho đến khi, sau bao đêm thức trắng truy tìm, giữa những hàng chữ của cái truyện ngụ ngôn đáng ngại kia, lý do một món quà như thế, nàng hiểu ra thông điệp trong trao gửi ấy. Con người yêu thích cuốn sách đó là một kẻ mơ mộng hơn là một nhà khoa học, có lẽ một kẻ ngông nghênh ưa chuộng những thí nghiệm lạ thường nữa kia. Nàng bằng lòng gặp lại anh. Anh đã hoàn toàn chinh phục nàng khi kể nàng nghe kiếp sống gian truân của một loài sắp tuyệt chủng, con hải mã đực. Độc thê trong cái thế giới trụy lạc dưới đáy biển, hải mã là con thú lãng mạn nhất trong tạo vật. Mỗi sáng, nó đổi màu và nghĩ ra một vũ khúc ái tình làm vui cho người đẹp của nó. Đến mùa sinh sản, nó múa một điệu pavane chín tiếng đồng hồ liên tiếp hầu thuyết phục hải mã cái ưng giao cho nó mang trứng trong túi bụng nó. Nếu bạn đời của nó chết đi, nó để tang và lủi thủi một mình rất lâu trước khi đi tìm một cuộc tình khác. Tất cả những lời thề chung thủy gom lại cũng chỉ bằng chuyện con hải mã mà thôi. Algola đem đóng bìa da cuốn Trái tim chó, lựa áo cô dâu và hạnh phúc mười năm với con hải mã nàng từng vui thích tưởng tượng múa một điệu pavane trong hành lang nhà hộ sinh nơi nàng cho bé Élektra chào đời. Bộ ba sống rất hòa hợp, nếu không kể đôi ba lời ta thán khó nghe của bà mẹ Algola; bà yêu quý cháu gái Élektra của bà cũng mãnh liệt như bà khổ sở hồi đám cưới Algola: bà ghét con rể, cho là không xứng đáng với con gái bà, lẽ ra phải kết hôn với cậu con trai nhu mì, ngoan ngoãn của người bạn chủ ngân hàng của bà. Con hải mã ra bộ nhà bác học mải mê suy tưởng và có ngó đến mẹ vợ thì ngó một cách hạ cố, châm biếm. Thực ra bà cũng sẵn sàng tha thứ hết nếu như bà không nghĩ là cái thằng ngớ ngẩn ấy đã cướp mất tình thương của Algola đối với bà.
Lúc tìm thấy sợi tóc đầu tiên, Algola đã toan điện thoại cho mẹ. Rồi nàng đổi ý. Làm thế có khác gì gọi một tên đốt nhà đi chữa cháy. Nàng nghĩ ngợi một mình. Nàng có nên gây chuyện, dắt Élektra bỏ nhà đi? Nàng quyết định im lặng và để tâm theo dõi. Sợi tóc thứ hai theo sợi trước vào giữa những trang sách Boulgakov. Nàng nhận ra nó đã xuất hiện, cũng như sợi trước, một tối thư Tư, ngày nàng đem Élektra gửi bà ngoại và không thể nào gọi được con hải mã ở phòng thí nghiệm. Khi gọi điện thoại từ văn phòng mình, Algola bao giờ cũng được trả lời là ông giám đốc có hẹn ở ngoài. Trở về, nàng không hỏi gì hết, nhưng quan sát anh như thể một quan tòa còn ngần ngừ chưa kết án. Hồi này anh tỏ ra rất âu yếm nàng, chứng cớ lương tâm không an. Nhưng càng ngó anh nàng lại càng cảm thấy uất ức của mình tan biến. Nàng quyết rằng anh bị bỏ bùa mê. Thứ Tư sau, vừa đi làm về nàng chạy ngay vào phòng ngủ, nhấc cái gối lên. Sợi tóc nằm đó. Nó quăn queo trông như một dấu chấm hỏi ngó sững nàng, tai ác, ranh mãnh. Élektra ở nhà bà ngoại cũng đã về. Algola thấy con bé có vẻ kỳ cục, nàng tự hỏi không biêt có phải cả nó nữa, nó cũng nghi ngờ gì đó. Không chừng nó đã tình cờ chứng kiến cặp tình nhân hấp tấp ra đi. Hay là nó nắm được một dấu hiệu nào, rành rành hơn, thô bỉ hơn? Nhưng cảm giác ấy xua tan ngay khi Élektra liến thoắng kể chuyện buổi chiều ở nhà bà ngoại.
Việc tìm ra sợi tóc thứ ba khiến Algola rối trí. Hiển nhiên là người ta thách thức nàng. Nàng cố hình dung khuôn mặt địch thủ và kiểm điểm chồng mình quen biết những ai có tóc màu giống như nàng. Nàng giữ lại hai giả thuyết: P, nàng gọi thế vì cô ta có tiếng chuyên phá đám. Con hải mã làm việc chung với cô ta, bực dọc vì cô ta rất hay ẩu tả, nhưng thú nhận cũng thích cái tính đồng bóng của cô ta. Đối thủ phỏng đoán thứ hai, ấy là Y, mà Algola có lần mời ăn cơm tối, có lẽ do lo lắng mà không tự biết sau những gì chồng nàng kể lại về những trò oái oăm của chuyên gia hóa học ấy. Vị khách, giáo chủ rao giảng chakra, muốn truyền cho hai chủ nhân phép giải phóng năng lực dục tình của yoni và của lingam. Cô cho họ xem phần dưới lưng cô, nơi làm ổ của con rắn Kundalini, biểu hiện của sức sống sắc dục. Từ bữa ấy, nghĩ đến cô là Algola nghĩ đen một cái yoni đầy đe dọa, một cái tử cung ăn sống nuốt tươi, không lúc nào thôi tìm kiếm lingam. Khi khám phá sợi tóc thứ ba, nàng đã thử tưởng tượng con hải mã hóa thành biểu tượng dương vật tìm kiếm trong yoni cái bổ túc cho mình. Còn một giả thuyết cuối cùng, giả thuyết nguy hiểm nhất: một kẻ lạ mặt gặp gỡ tình cờ. Agola lấy chữ X để gọi cô này. Nếu giả dụ chồng nàng bị X, Y hay P quyến rũ chính vì tóc họ khiến anh nhớ tóc vợ mình, thì trường hợp giảm khinh này, dưới mắt Algola, lại là thêm một phản bội. Anh đã tìm ra một phó bản cho nàng và cái phó bản ấy để lại nhà nàng, dưới gối nàng, những chứng cớ phủ nhận sự hiện hữu của nàng, tống nàng về với hư vô.
Sau một thời gian thất thần và gặm nhấm trong đầu những ý nghĩ đen tối, nàng quyết định phải hành động. Nàng muốn trả miếng cái kẻ len vào kia bằng cùng những phương pháp ranh ma như thế. Nàng đi gặp một tay yểm bùa. Bước ra khỏi nhà gã phù thủy nàng võ trang đủ thứ phụ trợ. Chỉ còn cần một con búp bê có màu tóc y hệt nàng. Thì kia trong tủ kính một của hàng đồ chơi cũ. Nàng mua con búp bê đem giấu vào đáy tủ. Nàng đợi lúc một mình để khởi sự những thao tác thần bí của mình. Mấy sợi tóc kẹp trong cuốn sách để đầu giường đem dán vào đầu búp bê. Chúng hoàn toàn hòa hợp với mớ tóc óng ả. Algola làm mọi việc hết sức nghiêm túc. Kiên nhẫn và chú tâm, nàng tự nhắc mình lời căn dặn của gã phù thủy. Nàng bày ra nào dao cạo, nào đinh ghim, đinh ấn. Băt đầu thì phải gây những vết thương nhẹ. Algola chú tâm nghĩ đến X, Y và P và cắm ngập mây cái đinh ấn vào hai bàn tay, hai tay, hai chân búp bê, miệng đọc câu thần chú nàng đã ghi trên giấy. Rồi nàng cất búp bê đi. Chẳng có kết quả nào hết. Nàng tìm thấy sợi tóc thứ tư dưới gối. Tuy nhiên nàng không ngã lòng. Chồng nàng, ở phòng thí nghiệm về, bảo Y bị đứt tay và suýt mất một ngón. Hôm sau, nàng đem búp bê ra. Nàng tập trung tư tưởng nghĩ đến Y và cắm cả một lô đinh ghim vào bụng búp bê. Một tuần lễ trôi qua mà không có thêm sợi tóc nào xuất hiện. Nàng được biết P - chứ không phải Y - mắc bệnh ung thư bao tử. Nàng nhắm Y nhưng hóa ra P lãnh đủ. Sợi tóc thứ năm dưới gối khiến nàng rối trí cùng cực. Nàng cũng đem nó dán vào đầu búp bê, đợi thêm một tuần, rồi, bộ rất thản nhiên, hỏi chồng về sức khỏe kẻ thù hai mặt của nàng. Y và P tươi lắm. Người thì chẳng mảy may vết sẹo nào sau tai nạn ở phòng thí nghiệm. Người thì ăn mừng sống lại: cô ta đâu bị ung thư, người ta chẩn bệnh lầm đó thôi. Algola đâm ngờ vực quyền năng của mình, hay đúng hơn ngờ vực quyết tâm của mình. Nàng tự nhủ nàng cũng đã chẩn bệnh lầm: không phải Y, cũng không phải P, mà là X, X kẻ nguy hiểm, X kẻ toàn năng. Từ đó, nàng hướng tâm trí vào mục tiêu mới. Nhất là nàng lại cũng đã để ý gương mặt chồng phảng phất buồn rầu. Rõ ràng một nỗi âu lo mà anh cố giấu cứ ám ảnh anh. Buồn rầu lại trở thành ưu uất bữa sau ngày nàng lấy dao cạo xẻ ngang xẻ dọc ngực con búp bê. Algola vui thú đến nỗi khi mẹ nàng điện thoại than van bệnh tật nàng bảo mẹ toàn là tưởng tượng. Nàng không đầu óc đâu mà đi nghe những lời rên rỉ của một bà già bệnh tưởng. Trong khi hạnh phúc của nàng đang nguy biến. Nàng cũng chẳng để vào tai lời con gái nàng, Bà ngoại đau khắp mình. Nàng tin chắc mình chiến thắng lúc chồng tươi tỉnh trở về. Anh hoàn toàn khác, vẻ buồn rầu không còn nữa. Anh bảo anh đã rất thất vọng vì một thí nghiệm thất bại. Nhưng nay anh đã bình tâm. Algola hiểu lời anh mang hai nghĩa. Anh trở về với nàng. Nàng sẽ thôi tìm thấy tóc dưới gối.
Nhưng, mấy phút đắc thắng qua rồi, nàng lại thêm âu lo khác: hễ còn sống, X vẫn có thể đoạt lại những gì cô ta để mất. Phải loại bỏ hoàn toàn cô ta Algola mới chắc chắn không còn gặp phải sợi tóc chế nhạo nào nữa. Nàng điên tiết đâm ngập một cái đinh ghim dài vào giữa tim búp bê. Búp bê, xẻ ngang xẻ dọc, lởm chởm những ghim, bây giờ trông như một công trình điêu khắc hiện đại. Algola nhìn nó, lòng thình lình tràn ngập vui sướng. Thế là dứt khoát.
Điện thoại reo khiến nàng bừng tỉnh cơn mơ chiến thắng. Muộn lắm rồi. Nàng đã không để ý rằng con gái nàng đi học vẫn chưa về, lẽ ra nó phải về từ cả tiếng đồng hồ rồi. Đầu dây bên kia là giọng Élektra chứ không ai khác. Nó nức nở, Bà ngoại chết rồi. Từ một tuần nay, ở trường ra là nó ghé thăm bà ngoại nó đau nặng. Algola gác máy và vội chạy đến nhà mẹ. Élektra vẫn khóc không thôi. Thi hài nằm trên giường. Algola hãi hùng trước khuôn mặt hốc hác của người chết. Nàng ôm chặt con gái trong tay. Élektra thì thào, Con lấy một sợi tóc bà ngoại nhé? Algola lảo đảo, nàng tưởng như mọi đồ đạc trong phòng người chết nhảy múa quanh nàng. Con lấy làm gì? Nàng hỏi mà cứ mong không có câu trả lời. Élektra cúi mặt, Con sẽ để dưới gối mẹ, Bà ngoại mấy lần bảo con làm như thế rồi, Bà bảo làm thế mẹ sẽ lại yêu thương bà.