← Quay lại trang sách

St Albans, Anh, 1891

Jeremiah Cartwright đã quan sát bầu trời và tuyên bố, với vẻ nghiêm túc u ám, rằng lát nữa trời sẽ mưa và ông ta phải tranh thủ chạy đi mua sắt nhân lúc trời còn tạnh ráo. Một tiếng đồng hồ nữa ông ta mới về. Còn lại tôi một mình, bên lò rèn, nhìn miếng kim loại hết rực đỏ lại chuyển cam. Phải rồi, như trong cuộc sống, hãy rèn khi sắt còn nóng, nhưng không phải ở mức nhiệt nào cũng được. Ta phải đợi cho đến khi sắc cam bắt đầu bừng lên, trở thành một màu cam-vàng-hồng rực rỡ nguyên sơ. Đó là nhiệt rèn. Nhiệt biến đổi. Màu vàng nhanh chóng hóa trắng và ngay khi nó chuyển sang nóng trắng thì là hỏng hẳn, vì thế ta phải quan sát và chớp lấy thời cơ trước khi quá muộn.

Chỉ khi lấy miếng kim loại đặt lên đe để bắt đầu rèn, tôi mới nhận ra có người đứng đó.

Một phụ nữ. Một phụ nữ có vẻ ngoài kỳ lạ.

Tôi vẫn có thể hình dung ra chị ta, một cách sinh động, như lần đầu gặp. Trông chị ta tầm bốn mươi tuổi.

Chị ta mặc chân váy dài và áo cánh, cả hai đều màu đen, mặt khuất dưới chiếc mũ rộng vành. Một bộ trang phục quá nóng cho một ngày cuối tháng Sáu, chưa nói đến nhiệt độ lò rèn nóng như thiêu. Phải mất một giày, vì khuôn mặt chị ta bị che khuất, tôi mới nhận ra chị ta đeo một miếng băng che mắt bằng lụa đen huyền bên mắt trái.

“Chào chị. Tôi giúp gì được cho chị?”

“Rồi cậu sẽ thấy là phải theo chiều ngược lại mới đúng.”

“Ý chị là gì?”

Chị ta lắc đầu. Chị ta hơi nhăn nhó vì sức nóng nơi đây. “Đừng hỏi. Chưa phải lúc. Sự tò mò của cậu sẽ được thỏa mãn, tôi đảm bảo với cậu. Cậu phải đi với tôi.”

“Gì cơ?”

“Cậu không thể ở lại đây.”

“Gì cơ?”

“Tôi nói rồi: đừng hỏi.”

Loáng cái, tôi đã thấy chị ta chĩa khẩu súng lục nhỏ cán gỗ thẳng vào ngực tôi.

“Khốn kiếp. Chị làm gì thế?”

“Cậu đã để lộ thân phận với cộng đồng khoa học. Có một viện nghiên cứu... Tôi không có thì giờ giải thích đâu. Nhưng, nếu còn ở lại đây, cậu sẽ bị giết.”

Sức nóng của lò rèn thường khiến người ở trong đó có cảm giác như đang trong một cơn mê sảng khi sốt. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ mình đang mơ giữa lúc thức.

“Bác sĩ Hutchinson chết rồi,” chị ta nói. Giọng chị ta điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa uy quyền, như thể tuyên bố đây không chỉ là một thực tế mà là một việc tất yếu.

“Bác sĩ Hutchinson?”

“Bị sát hại.”

Chị ta để những lời đó lơ lửng trong không khí, chỉ có tiếng lửa cháy ràn rạt làm bạn.

“Bị sát hại? Ai làm?”

Chị ta đưa cho tôi một mẩu báo được cắt ra từ tờ The Times.

Phát hiện xác một bác sĩ trên sông Thames.

Tôi đọc lướt qua mẩu báo.

“Cậu đã phạm sai lầm. Cậu lẽ ra không bao giờ nên tới gặp ông ta để nói về tình trạng của mình. Ông ta đã viết một bài luận về cậu. Về tình trạng đó. Ông ta đã đặt cho nó một cái tên. Anageria. Bài luận ấy đã rất có thể sẽ bị công bố. Mà như vậy thì đâu có được. Tuyệt nhiên không. Vậy nên, tôi e là hội không còn phương cách nào khác. Ông ta phải chết.”

“Chị đã giết ông ấy ư?”

Mặt chị ta ửng lên vì nóng. “Phải, tôi đã giết ông ta, để cứu những mạng sống khác. Giờ thì đi với tôi. Có một cỗ xe đang chờ ngoài kia. Sẵn sàng đưa chúng ta tới Plymouth.”

“Plymouth?”

“Chớ lo, không phải là để ôn lại chuyện xưa đâu.”

“Tôi không hiểu. Chị là ai mới được?”

“Tôi tên Agnes.”

Chị ta mở túi xách lấy ra một chiếc phong bì. Đoạn đưa nó cho tôi. Tôi đặt búa xuống và cầm lấy nó. Phong bì không đề tên, không đề địa chỉ, nhưng lớp giấy xanh căng phồng do đồ chứa bên trong.

“Cái gì đây?”

“Vé của cậu. Và giấy tờ tùy thân nữa.”

Tôi nghệt mặt. “Gì cơ?”

“Cậu đã sống dai. Cậu có bản năng sinh tồn tốt. Nhưng cậu phải rời đi ngay. Cậu phải đi với tôi. Xe đang đợi. Từ Plymouth chúng ta sẽ đi Mỹ. Cậu sẽ tìm thấy mọi câu trả lời mình muốn.”

Và rồi chị ta bước đi mà không nói thêm một lời.