← Quay lại trang sách

London, hiện tại

Có lẽ tôi đã dựa vào tường quá lâu trong làn mưa lất phất. Có lẽ ta không thể trơ ra nữa trong một thành phố hỗn loạn không ngừng, kẻo thành phố đó sẽ mang đến một đòn trả thù nhẹ nhàng trong vô thức nào đó.

Tôi không thấy chúng tiến lại. Tôi đã thất thần, nghĩ về Rose, cảm nhận câu chuyện dữ dội của con đường. Nhưng tôi nghe tiếng Abraham gầm gừ và ngước lên thì chúng đã ở đó.

Có năm đứa cả thảy. Một đám choai choai, hoặc đàn ông, hoặc gì đó ở giữa chừng. Chúng đã dừng lại nhìn tôi, như thể hiếu kỳ, như thể tôi là một bức điêu khắc trong bảo tàng. Một đứa trong bọn, cao và có bờ vai của dân tập gym, xáp lại gần, ngay trước mặt tôi. Một đứa khác, đằng sau lưng nó, nói, “Ây, đừng điên thế, muộn rồi. Đi thôi.”

Nhưng thằng to con không nhúc nhích. Nó rút dao ra. Lưỡi dao ánh vàng dưới ngọn đèn đường. Nó nghĩ sẽ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt tôi, nhưng chẳng thấy gì. Sau khi đã kinh qua đủ thứ chuyện trên đời, ta đạt đến cảnh giới không gì có thể làm ta ngạc nhiên được nữa.

Abraham gầm gừ và nhe răng ra.

“Ông mà xồ chó cắn là nó cũng ăn dao đấy... Điện thoại và ví tiền. Rồi bọn này đi.”

“Cậu không muốn làm vậy đâu.”

Thằng nhóc - giờ thì tôi đã nhận ra nó là một thằng nhóc, dù cao nghều - lắc đầu. “Im. Điện thoại, ví tiền. Điện thoại, ví tiền. Ngay. Bọn này còn việc phải làm.” Nó nhìn quanh. Tiếng ầm ì ẩm ướt của một chiếc ô tô lép nhép xẹt qua trong mưa. Tiếp tục lăn bánh. Đó là lúc tôi nhận ra một trong số mấy thằng nhóc. Đứa nhỏ nhất. Mặt nó khuất nửa trong chiếc mũ trùm đầu. Đôi mắt nó mở to hốt hoảng. Nó đổi chân liên tục, mắt dáo dác, lẩm bẩm những lời hoảng loạn, rút điện thoại ra, nhét vào, rồi lại rút ra lần nữa. Là thằng nhóc tôi đã gặp trong lớp hôm nay. Anton.

“Tha cho ông ấy đi,” nó nói, giọng nghèn nghẹt, đoạn lùi lại, và tim tôi nhói đau vì nó. “Nào, đi thôi.” Thời gian, tôi nhận ra, vào thời nay là vũ khí. Không gì có thể làm nhụt chí con người ta như khi phải chờ đợi. Giữa đường. Với một con dao trong tay.

“Bé quá,” tôi lên tiếng, ám chỉ con dao.

“Gì cơ?”

“Mọi thứ ngày càng bé lại. Máy tính, điện thoại, những quả táo, những con dao, tâm hồn.”

“Câm mồm, ngay, không thì câm vĩnh viễn luôn đấy.”

“Có thời táo to khổng lồ ấy. Lẽ ra cậu nên thấy chúng. Chúng giống như những quả bí ngô xanh vậy.”

“Ngậm mồm vào, chết tiệt.”

“Cậu đã giết người bao giờ chưa?”

“Mẹ kiếp cái ông này. Điện thoại và ví tiền. Không thì tôi cắt cổ ông đấy.”

“Tôi thì từng rồi,” tôi thành thật nói với nó. “Khủng khiếp lắm. Cậu không muốn có cảm giác đó đâu. Như thể chính cậu cũng mất hết sinh khí vậy. Như thể cái chết của họ chiếm hữu cậu. Nó khiến cậu phát điên. Và cậu mang theo nó, cậu mang theo họ, trong lòng cậu, mãi mãi...”

“Câm mồm.”

Ánh mắt tôi khóa chặt ánh mắt nó. Tôi áp sức mạnh vô hình của hàng thế kỷ lên nó.

Abraham lại gầm gừ. Tiếng gầm gừ giờ bật ra thành tiếng sủa.

“Nói đúng ra nó là chó sói đấy. Có tính bảo vệ rất cao. Nếu cậu đâm tôi, tốt hơn hết nên đảm bảo rằng tôi không thả dây ra.”

Con dao khẽ run rẩy, theo sự run sợ của thằng nhóc. Có lẽ đúng vậy thật. Nỗi xấu hổ về sự yếu đuối của bản thân khiến nó hạ tay xuống.

“Mẹ kiếp cái ông này,” nói nói. Nó xích ra, lùi lại, rồi lủi thật nhanh, những đứa còn lại nối đuôi. Anton liếc trộm tôi và tôi mỉm cười, khiến nó càng thêm bối rối. Tôi hiểu. Cái cách ta mắc kẹt trong mớ bòng bong, thấy mình nổi trôi, đâm vào những rắc rối mà ta hầu như không thể nào tránh được.