London, hiện tại
Ba giờ sáng.
Đáng nhẽ ra lúc này tôi đang nằm trên giường. Chỉ còn bốn tiếng nữa là đến giờ phải dậy đi làm, đến trường học.
Tuy nhiên, thực tế là tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi tắt bộ phim tài liệu trên kênh Discovery tôi đang xem trên máy tính về Minh, con ngao vỏ cứng năm trăm linh bảy tuổi.
Tôi đang ngồi dán mắt vào màn hình. Làm thế có lẽ không quá có lợi cho bệnh đau đầu của tôi. Nhưng giờ tôi đành cam chịu. Đó là lời nguyền của hải âu. Một chứng say độ cao, nhưng là do thời gian chứ không phải do cao độ. Những ký ức tranh nhau trỗi dậy, mớ thời gian lộn xộn, áp lực từ tất cả, khiến những cơn đau đầu là không thể tránh khỏi.
Và rồi, tất nhiên, chuyện bị gí dao đe dọa chẳng giúp ích gì. Cả việc nhìn thấy Anton trong đám choai choai ấy cũng khiến lòng tôi không yên.
Tôi dạo qua trang web của BBC và báo Guardian . Tôi đọc mấy bài báo về rạn nứt trong quan hệ Mỹ-Trung. Tất cả mọi người trong mục bình luận đều dự đoán sẽ đến hồi tận thế. Đây là niềm an ủi chính trong bốn trăm ba mươi chín năm tồn tại trên đời. Ta hiểu khá rõ ràng rằng bài học cốt yếu của lịch sử là: con người chẳng học được gì từ lịch sử. Thế kỷ hai mươi mốt có thể hóa ra là chỉ là một phiên bản đi vào vết xe đổ của thế kỷ hai mươi, nhưng chúng ta biết làm gì đây? Tâm trí con người trên khắp thế giới tràn ngập ý tưởng về những chốn địa đàng chẳng bao giờ trùng nhau. Đó là công thức làm nên thảm họa, nhưng, chao ôi, lại quen thuộc biết bao. Sự thấu cảm đang nhạt phai dần, như lệ thường. Hòa bình mong manh như sứ, như xưa nay vẫn vậy.
Đọc xong tin tức, tôi vào Twitter. Dù không có tài khoản nhưng tôi thấy nó khá thú vị - đủ những tiếng nói khác nhau, kẻ tranh cãi ồn ào, kẻ đoan chắc ngạo mạn, kẻ dốt nát, kẻ thỉnh thoảng, đến là lạ, mới động lòng trắc ẩn, và chứng kiến ngôn ngữ tiến hóa thành một hệ chữ tượng hình kiểu mới.
Sau đó tôi lại làm những gì thường làm, gõ tên “Marion Hazard” và “Marion Claybrook” vào khung tìm kiếm của Google, nhưng chẳng có gì mới. Nếu còn sống, con bé sẽ không dùng cả hai cái tên này.
Rồi tôi lên Facebook.
Tôi thấy một bài đăng mới của Camille.
“Cuộc đời thật phức tạp.”
Bài viết chỉ có vậy. Nó có sáu lượt thích. Tôi thấy áy náy vì đã cư xử thô lỗ với cô. Tôi tự hỏi, như vẫn thường làm, liệu đời mình có bao giờ có thể na ná một cuộc đời bình thường không. Nhìn Camille, tôi lại mong muốn được thế. Ở cô có một sự dữ dội mà tôi có thể cảm nhận và đồng cảm. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh ngồi kế bên cô trên ghế băng, quan sát Abraham. Chỉ ngồi đó thôi, trong bầu im lặng dễ chịu của một cặp tình nhân. Hàng thế kỷ rồi tôi mới mong muốn một điều như thế.
Tôi không nên làm gì cả, thật vậy. Nhưng tôi lại bấm “thích” bài đăng mới của cô, thậm chí còn bình luận “ C’est vrai ” [1] . Ngay khi bình luận và nhìn thấy những con chữ hiện ra bên cạnh tên mình, tôi đã nghĩ mình nên xóa nó đi thì hơn.
Nhưng tôi không xóa. Tôi giữ nguyên bình luận đó. Và tôi lên giường ngủ, nơi Abraham đang say giấc. Nó rên ư ử trong giấc mơ.
Bao nhiêu năm nay, tôi đã thuyết phục bản thân rằng nỗi buồn của ký ức đè nặng và dai dẳng hơn những khoảnh khắc hạnh phúc. Vì thế, thông qua một số phép toán cảm xúc thô sơ, tôi đã quyết định rằng tốt hơn hết, đừng mong cầu tình yêu hay sự đồng hành hoặc thậm chí là tình bạn. Thay vào đó hãy làm một hòn đảo nhỏ trong quần đảo hải âu, tách rời khỏi lục địa con người. Hendrich đã đúng, tôi tin vậy. Tốt nhất là đừng sa vào lưới tình.
Nhưng gần đây, hiện tại, tôi bắt đầu cảm thấy ta không thể lấy cảm xúc ra để làm toán được. Để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương, ta có thể tạo ra một kiểu nỗi đau mới, tinh vi hơn. Đó là thế tiến thoái lưỡng nan. Và không phải việc tôi có thể giải quyết tối nay.
Cuộc đời thật phức tạp.
Đó là tất cả những gì chúng ta thực sự biết, tôi nghĩ, và suy nghĩ ấy cứ trở đi trở lại như một chủ đề âm nhạc trong khi tôi chìm dần vào giấc ngủ.
[1]
Đúng vậy. (tiếng Pháp)