London, hiện tại
Tôi đang đứng trước đám học sinh lớp chín. Lại một lần nữa. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Đi ngủ sau ba giờ sáng không phải là việc một giáo viên nên làm. Những giọt mưa long lanh như những viên ngọc trên cửa sổ. Tiếp tục bài giảng thảm họa hôm trước về di cư, tôi bắt đầu thảo luận về lịch sử xã hội cuối thời Tudor, đặc biệt là thời Elizabeth, Anh.
“Các em biết gì về nước Anh thời Elizabeth?” tôi vừa hỏi vừa thầm nhủ, Lẽ ra lần này mình nên chọn, xem nào, Sardinia. Hoặc là được ở giữa những vườn chanh ở Mallorca. Hoặc bên bãi biển ở Indonesia. Hoặc trên một hòn đảo phủ đầy cây cọ bên làn nước ngọc lam ở Malpes. “Những ai sống vào thời đó vậy?”
Một cô bé giơ tay lên. “Những người giờ đây đã chết rồi ạ.”
“Cảm ơn, Lauren.”
“Còn ai nữa không?”
“Những người không có Snapchat.”
“Phải rồi, Nina.”
“Sir Francis Gì Đó.”
Tôi gật đầu. “Drake và Bacon. Chọn ai cũng được. Nhưng ai mà chúng ta cho là người định nghĩa kỷ nguyên đó ở nước Anh?”
Suốt hàng thập kỷ, hàng thập kỷ và hàng thập kỷ tôi đã chê trách những người nói rằng họ cảm thấy già, nhưng giờ tôi nhận ra bất kỳ ai cũng hoàn toàn có thể cảm thấy già. Tất cả những gì họ cần là trở thành giáo viên.
Và rồi ánh mắt tôi dừng lại ở một người mà tôi không ngờ sẽ nhìn thấy ở đây.
“Anton? Em có biết ai từ thời Elizabeth không?”
Anton nhìn tôi vẻ rụt rè. Nó sợ. Áy náy. “Shakespeare ạ,” nó đáp, gần như một lời xin lỗi.
“Phải rồi! Đó là thời của Shakespeare. Nào, em biết gì về Shakespeare, Anton?”
Lauren góp lời. “Ông ấy chết rồi, thưa thầy.”
“Thầy đang khai phá một chủ đề mà, Lauren.”
“Rất vui được giúp thầy, thưa thầy.”
“ Romeo và Juliet ạ,” Anton đáp, giọng nhỏ xíu, mong rằng mình đang lấy công chuộc tội. “Và Henry IV Phần Một. Chúng em đã học trong môn ngữ văn.”
Tôi chăm chăm nhìn vào mắt nó, đủ lâu để khiến nó xấu hổ cúi mặt xuống bàn.
“Em nghĩ ông ấy là người thế nào? Em nghĩ ông ấy đã sống ra sao?”
Anton không trả lời.
“Điều thầy muốn truyền tải là Shakespeare là một con người. Ý thầy là, ông ấy đã sống. Ông ấy là một con người. Ông ấy là một con người đích thực. Không chỉ là một nhà văn, mà còn là một nhà kinh doanh, một người gây dựng quan hệ, một nhà sản xuất. Một người bước đi trên những con phố thật dưới cơn mưa thật, uống bia ale và ăn những con sò thật. Một người đeo khuyên tai, hút thuốc, hít thở, ngủ và đi toilet. Một người có chân có tay và hơi thở có mùi.”
“Nhưng,” Lauren nói, vê tóc quanh ngón tay, “làm sao thầy biết hơi thở của ông ấy có mùi như thế nào ạ?”
Và trong một thoáng tôi nghĩ chúng mà biết thì thú vị biết bao. Nhưng tất nhiên tôi chỉ mỉm cười và nói gì đó về việc không có kem đánh răng rồi tiếp tục bài giảng.