Hackney, bên ngoài London, 1599
Tin đồn.
Tin đồn sống. Nó không chỉ là một sự lưu hành, nó có một đời sống.
Những câu chuyện vo ve, rì rầm và lan truyền như những con ruồi trâu trong không khí, lởn vởn giữa mùi xú uế và tiếng xe bò lóc cóc.
Tỉ như khi Mary Peters đột nhiên mất tích, dường như tất cả các nhà ở phía Đông thành đều biết. Rose đã lo lắng vì chuyện đó đến nỗi cả ngày hầu như không nói một lời. Và bây giờ, nhờ cái mà Rose gọi là “cơn lôi đình của tôi”, câu chuyện tay đàn luýt nhảy xuống sân khấu ở nhà hát Globe chắc chắn sẽ được bàn tán trong mọi quán rượu ở London.
“Nhưng em và Grace gặp rắc rối!”
“Bọn em tự giải quyết được. Lúc nào chả thế. Và giờ thì bọn em sẽ phải quay trở lại Whitechapel...”
Cuộc nói chuyện chuyển hướng, xoay sang vấn đề mà tôi biết không thể tránh khỏi. Nàng muốn biết gã đàn ông đó là ai. Manning.
“Anh không biết.”
“Nói dối.”
“Anh không thể cho em biết lão ta là ai.”
“Lão nói mẹ anh là phù thủy. Ý lão là gì vậy?”
“Chắc hẳn lão bị rối trí rồi. Chắc lão nhầm anh với người khác.”
Đôi mắt xanh lục của nàng trừng trừng nhìn tôi, bừng bừng cơn thịnh nộ thầm lặng. “Anh coi em là đứa ngốc phải không, Tom Smith?”
Vậy đấy. Việc nói ra cái tên chỉ thuộc về tôi một nửa khiến tôi cảm thấy phải cho nàng biết gì đó.
“Hãy tha thứ cho anh, Rose. Đó là một sai lầm. Lẽ ra anh không bao giờ nên đến đây. Lẽ ra anh nên kiếm đủ tiền trả nợ rồi rời đi. Lẽ ra anh không bao giờ nên để cảm xúc của mình dành cho em ngày một mạnh hơn, lẽ ra anh không bao giờ nên để em nảy sinh bất kỳ cảm xúc gì với anh.”
“Anh đang nói gì vậy Tom? Anh nói như đánh đố ấy.”
“Phải. Phải, đúng thế. Và chính anh cũng là một câu đố. Và em không làm sáng tỏ nó được đâu. Anh thậm chí còn không tự mình làm sáng tỏ được.”
Tôi đã đứng lên khỏi ghế và đi lòng vòng xung quanh như phát cuồng. Grace đang ngủ trong phòng, nên tôi nói nhỏ giọng nhưng gấp gáp.
“Em cần tìm người khác. Nhìn anh này. Nhìn anh này, Rose! Anh quá trẻ so với em.”
“Hai tuổi, Tom à. Đó đâu phải cách biệt gì to lớn lắm.”
“Cách biệt sẽ ngày càng lớn.”
Nàng có vẻ bối rối. “Sao có thể? Ý anh là gì, Tom? Làm thế nào mà cách biệt càng ngày càng lớn được? Anh cứ ăn nói tào lao thế nào ấy.”
“Giờ anh không có ích lợi gì với em cả. Anh không thể quay lại Southwark.”
“Ích lợi? Ích lợi ư? Anh nắm giữ trái tim em mà Tom.”
Tôi thở ra nặng nề. Tôi muốn thở dài xua thực tại đi. Tôi muốn giọt lệ trong mắt nàng không bao giờ rơi. Tôi muốn nàng ghét tôi. Tôi muốn mình không yêu nàng.
“Chà, em trao nó cho nhầm người rồi.”
“Kể em nghe về mẹ anh đi, Tom... sự thật ấy.”
Ánh mắt nàng không cho phép tôi nói dối.
“Vì anh nên họ mới giết bà ấy.”
“Gì cơ?”
“Anh có một điểm vô cùng dị thường, Rose à.”
“Là gì vậy?”
“Anh không già đi.”
“Gì cơ?”
“Nhìn anh này. Thời gian trôi, nhưng không để lại dấu vết trên khuôn mặt anh. Anh yêu em. Đúng vậy. Anh thật lòng yêu em. Nhưng điều đó có ích gì chứ? Anh giống như một thằng nhóc cố trèo cây nhưng cành cây lại không ngừng cao lên mãi, cao mãi.”
Nàng chết lặng trước những lời tôi nói đến mức chỉ có thể thốt lên, “Em đâu phải cây.”
“Rồi em sẽ có vẻ ngoài của một người năm mươi tuổi trong khi anh trông vẫn cứ thế này. Tốt nhất là em hãy rời bỏ anh. Tốt nhất là anh phải đi thôi. Tốt nhất là anh...”
Và đúng lúc đó, nàng hôn tôi, chỉ vì muốn tôi ngừng nói.
Và nàng chỉ biết bán tín bán nghi. Nhiều ngày liền, nàng nghĩ tôi bị điên. Nhưng, khi nhiều tuần rồi nhiều tháng trôi qua, nàng nhận ra điều đó là sự thật.
Đó là điều nàng không hiểu nổi, nhưng nó là vậy đấy. Nó là vậy đấy.
Sự thật của tôi.