London, hiện tại
Tôi không biết liệu Anton có nghe lọt tai bất cứ lời nào tôi nói với nó không. Tôi chỉ mới sống bốn trăm ba mươi chín năm, hiển nhiên là còn lâu mới đủ dài để hiểu được những biểu cảm rất nhỏ trên mặt một cậu thiếu niên bình thường.
Thành thử, khi tôi cuối cùng cũng vào phòng giáo vụ nghỉ ăn trưa thì đã khá muộn, mười hai giờ hai mươi. Tôi ngồi đó hít hà mùi cà phê hòa tan và thịt hun khói. Hôm nay cơn đau đầu của tôi thật tệ. Đã thế tôi còn bị ù tai nữa. Đôi khi tôi cũng bị vậy. Từ sau trận pháo kích đinh tai nhức óc mà tôi nghe thấy trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha, tôi cứ lúc bị lúc không như thế.
Tôi không còn đến siêu thị ăn trưa nữa. Thay vào đó tôi tự làm sandwich vào buổi sáng. Nhưng tôi thậm chí còn chẳng thấy đói, thế nên tôi chỉ ngồi đó, nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, tôi thấy Isham, giáo viên địa lý, đang bận rộn chọn một gói trà thảo dược để bỏ vào cốc.
Tôi cũng thấy Camille.
Cô ngồi phía bên kia phòng, đang mở hộp salad. Cô còn có nước táo ép, cùng một quyển sách được cô chế tạm thành cái khay nhỏ.
Daphne, đang lấy một quả quýt từ bát hoa quả chung, trao cho tôi một nụ cười có lẽ mang ý giễu cợt.
“Anh ổn không, Tom? Tình hình thế nào?”
“Ổn chị ạ,” tôi đáp. “Tôi ổn.”
Bà gật đầu, biết thừa đó là lời nói dối. “Rồi sẽ khá hơn thôi. Ở đây, mười năm đầu tiên luôn vất vả nhất.” Bà cười, đoạn rời phòng giáo vụ về văn phòng mình.
Tôi thấy ngại với Camille. Lần trước nói chuyện, tôi đã thô lỗ với cô. Tôi thấy cô lấy gì đó ra khỏi túi. Một viên thuốc. Cô chiêu nó với chút nước táo ép.
Tôi nên ngồi yên tại chỗ.
Đó là những gì Hendrich muốn tôi làm. Ý tôi là, theo quan điểm của Hải âu Hội, như vậy thật hoàn hảo. Có lẽ từ giờ Camille sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
Thế nhưng, tôi lại đưa chân sang bên kia phòng.
“Tôi chỉ muốn nói xin lỗi,” tôi lên tiếng.
“Về chuyện gì?” cô hỏi, cư xử thật tử tế.
Tôi ngồi xuống, để có thể nói chuyện với cô bằng giọng khẽ hơn, và bớt đáng ngờ hơn. Một giáo viên khác là giáo viên dạy toán có tên Stephanie, đang vừa ăn mận vừa cau mày nhìn chúng tôi.
“Tôi không có ý cư xử kỳ cục như vậy. Lỗ mãng quá.”
“Ừm, có những người không đừng được. Có những người vốn là thế.”
“Ừm, tôi không thật lòng muốn cư xử như thế đâu.”
“Chúng ta là người như nào và chúng ta muốn cư xử như nào là hai chuyện khác hẳn nhau. Không sao. Đời này để không làm đồ đểu thì thật khó biết mấy.”
Cô nói một cách bình thản, nhã nhặn. Tôi chưa bao giờ bị nói nhiếc một cách tế nhị đến vậy.
Tôi cố giải thích mà không tỏ ra là đang bao biện. “Tôi chỉ... Tôi đang gặp phải nhiều vấn đề, và tôi có một khuôn mặt phổ biến. Đại trà. Có nhiều người nghĩ tôi là bạn của một người bạn nào đấy. Hoặc một diễn viên họ đã thấy trên ti vi.”
Cô gật đầu, không bị thuyết phục. “Có lẽ thế. Cứ cho là vậy đi.”
Rồi tôi để ý tới quyển sách kê bên dưới món salad của Camille. Đó là một cuốn tiểu thuyết. Tôi tự hỏi đó có phải là cuốn tiểu thuyết cô đã đọc vào cái ngày tôi gặp cô trong công viên không. Một cuốn của nhà xuất bản Penguin Classic. Dịu dàng là đêm của F. Scott Fitzgerald, bìa in ảnh tác giả.
Chắc hẳn cô đã thấy tôi nhìn chăm chú. “Ồ, anh đọc rồi à? Anh thấy sao?”
Tôi thấy thật khó nói. Những ký ức tắc nghẽn trong tâm trí tôi, như có quá nhiều cửa sổ mở trên máy tính, hoặc một con thuyền ngập quá nhiều nước.
Cơn đau đầu lại nhói lên.
“Tôi... tôi... không biết...” Có cảm giác như mỗi từ là một mái chèo trong nước. “Những con thuyền ngược dòng,” tôi nói to.
“Những con thuyền ngược dòng? Gatsby à?”
Tôi nín thở và giờ tôi đang cùng lúc có mặt tại phòng giáo vụ ở London và một quán bar ở Paris, bị giằng xé giữa các thế kỷ, giữa không gian và thời gian, hồi ấy và bây giờ, nước và không khí.