London, hiện tại
Thật lạ là quá khứ lại gần ta biết bao, ngay cả khi ta ngỡ rằng nó xa xôi lắm. Thật lạ là nó có thể nhảy vọt ra từ một câu nói và đâm sầm vào ta. Thật lạ là mỗi một vật hay một từ đều có thể ẩn chứa một bóng ma.
Quá khứ không phải là một nơi biệt lập. Nó là rất, rất nhiều nơi và chúng luôn sẵn sàng sống dậy trong hiện tại. Mới phút này còn là thập niên 1590, phút sau đã là thập niên 1920. Và tất cả đều liên quan tới nhau. Đó là sự tích lũy của thời gian. Nó cứ chồng chất, chất chồng và bất cứ lúc nào cũng có thể khiến ta bất ngờ tột độ. Quá khứ cư trú bên trong hiện tại, lặp lại, nấc cụt, nhắc nhở anh ta về tất cả những thứ không còn tồn tại. Nó rỉ ra từ những bảng chỉ đường và những tấm biển tưởng niệm gắn trên ghế băng công viên, từ những bài hát, cái họ, gương mặt và bìa sách. Đôi khi chỉ một cái cây hoặc hoàng hôn cũng có thể quất vào ta bằng sức mạnh của mọi cái cây hay hoàng hôn ta từng thấy trong đời mà ta không cách nào bảo vệ bản thân được. Không có cách khả dĩ nào để sống trong một thế giới không có sách vở, cây cối, hay hoàng hôn. Không thể nào.
“Anh không sao chứ?” Camille hỏi tôi, tay đặt trên bìa sách, vậy nên chỉ để lộ ra từ “dịu dàng”.
“Không. Nhưng tôi vẫn bị đau đầu ấy mà.”
“Anh đi khám chưa?”
“Chưa. Nhưng tôi sẽ đi.” Đi khám, tất nhiên, là việc còn lâu tôi mới làm.
Tôi nhìn cô. Cô có một khuôn mặt khiến ta muốn nói chuyện, thổ lộ tâm tình. Đó là một khuôn mặt nguy hiểm.
“Có lẽ anh cần ngủ nhiều hơn,” cô nói.
Tôi tự hỏi cô có ý gì và cô hẳn đã nhận thấy tôi đang băn khoăn, vì cô nói: “Tôi thấy anh nhấn thích bài đăng trên Facebook của tôi lúc ba giờ sáng. Quả là thời điểm thú vị để thao thức trong khi hôm sau có giờ dạy.”
“Ồ.”
Nụ cười của cô có chút ranh mãnh. “Đó là thói quen của anh à? Theo dõi trang Facebook của phụ nữ lúc nửa đêm?”
Tôi thấy xấu hổ.
“Nó... ờ... hiện lên trên bảng tin của tôi.”
“Tôi trêu anh chút thôi, Tom. Anh cần thư giãn lên một chút.”
Giá như cô hiểu được gánh nặng là như nào. Trọng lực của thời gian. “Tôi xin lỗi,” tôi nói, “vì đã nặng lời.”
“Không sao. Đôi khi đời là thế mà.”
Có lẽ cô có hiểu. “Tôi chỉ hơi lúng túng khi ở cạnh người khác.”
“Tôi hiểu mà. L’enfer, c’est les autres [1] .”
“Sartre?”
“ Oui. Dix points. [2] Sartre. Chính là Ngài Hài Kịch.”
Tôi gượng cười không nói bởi điều duy nhất trong đầu tôi lúc này là hình ảnh khuôn mặt cô đồng thời vừa vỗ về vừa dọa dẫm tôi. Thay vào đó tôi hỏi cô một câu. Đó là câu tôi thường hỏi trong suốt bao năm. Câu hỏi đó là: “Cô có quen ai tên Marion không?”
Cô cau mày. Tôi thực sự làm cô bối rối.
“Marion người Pháp hay Anh?”
“Anh,” tôi đáp. “Mà cả hai đều được.”
Cô nghĩ ngợi. “Tôi từng đi học cùng một cô Marion. Marion Rey. Cô ấy kể tôi nghe về chuyện kinh nguyệt. Bố mẹ tôi ngại đề cập đến chuyện giới tính. Họ không bao giờ nói với tôi. Đấy không phải là chuyện được đem ra bàn luận, anh biết đấy, chuyện máu ra khỏi cơ thể ấy mà.”
Cô nói với âm lượng bình thường. Trong phòng vẫn còn những người khác. Stephanie vẫn đang cau mày nhìn chúng tôi, cầm hột mận giữa mấy ngón tay. Isham đang xem điện thoại, cách hai ghế. Tôi thấy thích cung cách không ngượng ngùng của cô.
Tôi biết mình nên tán gẫu đôi chút. Tôi biết ở đây có mọi dấu hiệu cần có cho một cuộc chuyện gẫu. Nhưng tôi lờ những dấu hiệu đó đi.
“Còn những Marion khác không?”
“Không có, tôi rất tiếc.”
“Không sao. Tôi xin lỗi. Thật ra tôi chỉ muốn nói điều đó thôi.”
Cô mỉm cười nhìn tôi, và bắt gặp điều gì đó trong ánh nhìn của tôi khiến cô bối rối. Tôi cảm thấy cô lại đang vắt óc nghĩ xem đã gặp tôi ở đâu.
“Cuộc sống luôn bí ẩn,” cô nói. “Nhưng có những bí ẩn lớn hơn những bí ẩn khác.”
Rồi bầu không khí có phần im lặng, tôi đành gượng cười bỏ đi.
[1]
“Địa ngục, là tha nhân.” Câu nói của triết gia Pháp Jean Paul Sartre.
[2]
Mười điểm. (tiếng Pháp)