Dubai, hiện tại
Sân bay ở Dubai sáng choang dù đã nửa đêm. Tôi lang thang qua một cửa hàng nơi một người phụ nữ mời chào tôi dùng thử nước hoa sau khi cạo râu.
“Tôi không có nhu cầu đâu, cảm ơn,” tôi nói. Nhưng người phụ nữ không tin. Cô xịt mùi hương - Sauvage - lên que thử mỏng hình chữ nhật chằn chặn và đưa cho tôi. Cô mỉm cười vẻ thuyết phục đến nỗi tôi nhận thấy mình đã cầm lấy que thử và mang nó theo. Tôi ngửi mẩu giấy. Tôi tưởng tượng ra tất cả những loài thực vật tạo nên mùi hương này. Nghĩ về việc chúng ta tách rời khỏi tự nhiên như thế nào. Chúng ta đã làm đủ thứ với nó như nào trước khi có thể đóng chai rồi đặt cho nó cái tên “hoang dã”. Mùi này chẳng gây ấn tượng gì với tôi cả. Tôi tiếp tục bước và thấy mình đang ở trong hiệu sách sân bay. Một số cuốn bằng tiếng Ả Rập nhưng hầu hết là sách tiếng Anh.
Tôi tìm thứ gì đó để đọc nhưng thoạt nhìn thì chẳng thấy gì ngoài sách kinh doanh. Tôi nhìn chằm chằm vào trang bìa một cuốn trong số đó. Hình tác giả được in ở mặt trước. Ông vận com lê và nở nụ cười giả tổng thống thiếu tự nhiên. Răng ông sáng lóa như Bắc Cực. Ông tên là Dave Sanderson. Cuốn sách, Sự giàu có bên trong bạn , có tít phụ: Cách khai phá tỉ phú bên trong bạn.
Tôi chằm chằm nhìn nó hồi lâu, như bị thôi miên. Đó là một ý tưởng hiện đại phổ biến. Rằng bên trong chúng ta là một thứ gì đó khác với con người bên ngoài. Rằng có một phiên bản thật thực tế hơn, tốt hơn và giàu có hơn mà chúng ta chỉ có thể khai thác bằng cách mua lấy một giải pháp. Ý tưởng chúng ta tách rời với bản chất của mình, tách rời như chai nước hoa Dior tách khỏi cỏ cây trong rừng vậy.
Theo như tôi thấy, đây là vấn đề với việc sống trong thế kỷ hai mươi mốt. Nhiều người trong chúng ta có mọi thứ vật chất mình cần, vì thế công việc tiếp thị hiện nay là gắn kinh tế với cảm xúc của chúng ta, làm chúng ta cảm thấy mình cần nhiều hơn bằng cách khiến ta muốn những thứ mà trước đây ta chẳng bao giờ cần. Chúng ta bị làm cho cảm thấy thu nhập ba mươi nghìn bảng một năm là nghèo. Cảm thấy nếu chỉ đặt chân tới mười nước là chả đi được mấy đâu. Cảm thấy có nếp nhăn là đã quá già rồi. Cảm thấy xấu xí nếu không được photoshop và qua hiệu ứng chỉnh ảnh.
Hồi thập niên 1600, tôi không quen một ai muốn tìm tỉ phú bên trong mình cả. Họ chỉ muốn sống để nhìn thấy tuổi thanh xuân và tránh lũ rận ký sinh trên cơ thể.
Ôi.
Tôi nhận ra tâm trạng mình đang rất tệ.
Mắt tôi khô vì mỏi mệt và vì bảy tiếng trên máy bay. Tôi không thích đi máy bay. Không phải tôi khó chịu vì ở trên không trung. Mà vì phải đến một đất nước khác, với một nền văn hóa và hệ thống thời tiết hoàn toàn khác, chỉ vài tiếng sau khi rời khỏi Gatwick. Có lẽ là bởi tôi vẫn nhớ kích cỡ của mọi vật. Không ai hiểu điều này nữa. Mọi người đã không còn cảm nhận được sự bao la của thế giới hay sự nhỏ bé của chính mình bên trong nó. Khi lần đầu tiên chu du vòng quanh thế giới, tôi mất hơn một năm, trên một con tàu chỉ toàn là đàn ông, những người mà nếu còn sống thì đã là một may mắn. Bây giờ, thế giới chỉ ở đó . Trọn vẹn. Một tiếng nữa, tôi sẽ đáp chuyến bay tới Sydney, và đến giờ ăn trưa, tôi sẽ đến nơi. Việc đó làm tôi cảm thấy ngột ngạt, tựa hồ thế giới đang thu nhỏ lại theo đúng nghĩa đen, giống như một quả bóng xì hơi.
Tôi chuyển sang khu khác trong hiệu sách. Khu này, chủ yếu là sách tiếng Anh hoặc bản dịch tiếng Anh, có tên là “Tư tưởng”. Nó nhỏ hơn nhiều so với khu dành cho sách kinh doanh. Khổng Tử. Hy Lạp cổ đại. Thế rồi, tôi bắt gặp một cuốn sách, quay mặt ra ngoài, với trang bìa học thuật đơn giản.
Tiểu luận của Michel de Montaigne.
Nó gần như khiến cõi lòng tôi tan nát. Tôi thậm chí còn gọi to tên con gái, cho chính mình nghe, như thể tôi lại được ở gần nó, như thể một phần của chúng tôi có trong mọi cuốn sách mà chúng tôi yêu thích. Tôi cầm nó lên lật một trang ngẫu nhiên và đọc một câu - “Càng muốn quên thì càng hằn sâu vào ký ức” - và cảm thấy lệ chực như dâng trào.
Điện thoại của tôi kêu bíp. Tôi vội vàng đặt cuốn sách xuống. Kiểm tra điện thoại. Tin nhắn đến. Từ Omai: “Lâu quá rồi nhỉ. Nóng lòng muốn gặp quá. Đặt bàn ăn tối ở nhà hàng Cây Sung lúc 8h rồi nhé. Cho cậu chợp mắt tí vì lệch múi giờ.”
Lệch múi giờ.
Có vẻ buồn cười khi anh viết từ này. Trong tâm trí tôi, anh thuộc về cái thời mà ý tưởng con người bay trên không cũng viển vông như chuyện con người thời nay sống trên Hải Vương Tinh vậy. Có khi còn hơn thế nữa.
Tôi nhắn lại: “Không gặp không về.”
Tôi rời khỏi Montaigne và hiệu sách sân bay, đi đến chỗ cửa sổ lớn đợi thông báo chuyến bay. Tôi dựa đầu vào kính và nhìn qua hình phản chiếu của mình ra bóng tối vô tận của sa mạc.