Rừng Pons, Pháp, tương lai
Hai năm sau cái khoảnh khắc nơi hành lang trường học ấy.
Nước Pháp.
Khu rừng gần Pons vẫn còn đó. Khu rừng tôi từng biết.
Abraham giờ đã già nua. Tháng trước nó phải mổ sỏi thận, đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng hôm nay, nó có vẻ mừng rỡ hít ngửi cả nghìn mùi hương mới lạ.
“Anh vẫn sợ,” tôi nói, trong lúc chúng tôi dẫn Abraham đi dạo giữa những cây sồi.
“Sợ gì cơ?” Camille hỏi.
“Thời gian.”
“Anh thì có gì phải sợ thời gian chứ? Anh sẽ bất tử mà.”
“Chính xác. Và một ngày nào đó, em sẽ không ở bên anh nữa.”
Cô dừng chân. “Lạ thật.”
“Lạ gì?”
“Vì anh tốn quá nhiều thời gian lo lắng về tương lai.”
“Có gì lạ? Nó luôn xảy ra mà. Tương lai là như vậy mà.”
“Đúng, nó luôn xảy ra. Nhưng không phải lúc nào cũng khủng khiếp. Nhìn này. Anh hãy nhìn ngay bây giờ đi. Vào chúng ta. Ở đây. Đây chính là tương lai.”
Cô nắm lấy cổ tay tôi đặt lên bụng mình. “Đây. Anh có cảm nhận được con bé không?”
Bố cảm nhận được - chuyển động kỳ lạ - khi con đá. Con. Em gái của Marion. “Anh cảm thấy con bé.”
“Chính xác.”
“Và một ngày nào đó, con bé có thể trông già hơn anh.”
Đúng lúc đó, cô dừng lại. Chỉ tay qua rừng cây. Có một con nai. Nó quay lại nhìn chúng tôi, mắt đấu mắt một lúc, rồi chạy vụt đi. Abraham hờ hững giật giật sợi dây dắt.
“Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra,” Camille nói, nhìn đăm đăm vào chỗ con vật đứng ban nãy. “Em không biết liệu mình có vượt qua được buổi chiều mà không bị động kinh hay không. Ai biết được gì chứ?”
“Phải. Ai mà biết được?”
Tôi vẫn chăm chú nhìn bầu không qua những tán cây mà vừa nãy con nai còn ở đó và nhận ra quả đúng vậy thật. Con nai đã đi, nhưng tôi biết nó đã từng ở đó và vì thế không gian cũng khác hẳn so với lúc trước. Ký ức khiến nó trở nên khác biệt.
“Anh không còn được bao bọc nữa; nhưng em nghĩ anh phải chạm vào cuộc sống để nẩy bật khỏi nó.’”
“Gì thế? Trích dẫn à?” tôi hỏi.
“Fitzgerald.”
Chúng tôi tiếp tục thả bước. “Anh đã gặp ông ấy, em biết đấy.”
“Vâng, em biết.”
“Anh còn quen Shakespeare nữa cơ. Đã gặp tiến sĩ Johnson. Và đã có lần chứng kiến Josephine Baker khiêu vũ.”
“Thấy người sang bắt quàng làm họ.”
“Thật đấy mà.”
“Nhân tiện nhắc đến tên,” cô từ tốn nói, như thể đang thận trọng cân nhắc từ ngữ trong khi bước trên con đường gồ ghề. “Em suy nghĩ mãi. Em không biết anh thấy sao. Giờ chúng ta đã biết đó là con gái, em nghĩ mình nên gọi con là Sophie. Theo tên bà của em. Sophie Rose.”
“Rose ư?”
Cô nắm tay tôi. Rồi nói thật rõ ràng: “Em luôn thích cái tên đó. Loài hoa, nhưng cũng có nghĩa là trỗi dậy [1] ... Như anh bây giờ vậy, giờ anh được tự do là chính mình. Và vâng, em biết thật kỳ lạ khi ai đời lại đặt tên con theo tên, anh biết đấy... Nhưng thật khó mà ghen tị với người từ cách đây bốn thế kỷ. Với cả, em quý cô ấy. Cô ấy đã giúp anh trở thành chính anh. Em nghĩ thế cũng tốt. Có một sợi chỉ xuyên suốt mọi chuyện.”
“Ừm, để rồi xem.”
Chúng tôi hôn nhau. Đứng ngay đó, trong rừng. Tôi yêu cô vô vàn. Tình yêu tôi dành cho cô không gì đong đếm nổi. Và nỗi kinh hoàng vì không cho phép mình yêu cô đã đánh tan nỗi sợ mất cô. Omai nói đúng. Ta phải lựa chọn sống.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Hoặc, nếu không, chuyện gì đến sẽ phải đến thôi, thế nên đừng lo lắng gì cả.”
Tôi nhận ra cô nói mới đúng làm sao. Đôi khi tôi có thể nhìn thấy những tương lai xa hơn. Tôi có thể thấy cô dẫu cố gắng nhưng vẫn không nhớ nổi khuôn mặt của chính tôi, ngay cả khi tôi đứng trước mặt cô. Tôi có thể thấy cô nắm tay tôi như Rose đã từng, xanh xao và ốm yếu lúc cuối đời. Tôi có thể cảm thấy một ngày nào đó những sợi tua của nỗi đau sẽ bủa vây tôi, sau khi cô ra đi. Cô hiểu tôi biết điều này. Nhưng cô không muốn tôi nói với cô thêm nữa. Cô nói đúng. Chuyện gì đến sẽ phải đến thôi. Và mỗi khoảnh khắc đều kéo dài mãi mãi. Nó vẫn tiếp diễn. Ở đâu đó. Bằng cách nào đó. Vì vậy, khi quay bước trở lại con đường mà chúng tôi đã đến, theo một cách nào đó, chúng tôi ở lại với khoảnh khắc ấy, môi kề môi, cũng như khi tôi chúc mừng Anton về kết quả thi của thằng bé, uống whisky với Marion tại nhà con bé ở Shetland, giật bắn mình vì tiếng đại bác, nói chuyện với thuyền trưởng Furneaux trong mưa, nắm chặt đồng xu may mắn, đi ngang qua chuồng ngựa với Rose, nghe mẹ tôi hát khi hạt ngô đồng xoay tròn và rơi xuống vẫn ở khu rừng ấy.
Chỉ có hiện tại mà thôi. Cũng giống như mọi vật thể trên trái đất đều chứa các nguyên tử tương tự và xen kẽ, mọi mảnh thời gian cũng chứa đựng khía cạnh của mọi thứ khác.
Phải.
Vậy là sáng tỏ. Trong những khoảnh khắc bùng nổ, hiện tại tồn tại mãi mãi, và tôi biết còn nhiều hiện tại khác để sống. Tôi hiểu. Tôi hiểu ta có thể được tự do. Tôi hiểu rằng cách ta dừng lại thời gian là không để nó chế ngự mình nữa. Tôi không còn chìm trong quá khứ, hay sợ hãi tương lai. Sao phải vậy chứ?
Tương lai chính là con.
[1]
Trong tiếng Anh, rose (danh từ: hoa hồng) còn là động từ ở thì quá khứ của “rise”: trỗi dậy.