Phần VI
11.
ON
Xin chào, xin chào các bạn! Khỏe cả chứ? Mình thì khỏe quá chừng khỏe! Khỏe đến độ chỉ muốn chia cho tất cả mọi người phân nửa sức khỏe này! Đây là Radio NEB, và như thường lệ chương trình Pops Telephone Request đã đến giờ phát sóng. Trong hai tiếng đồng hồ từ giờ đến 21.00 giờ sắp tới mình sẽ cho phát liên tục những bản nhạc đang hot để náo động hết mức buổi tối cuối tuần tuyệt đẹp này. Nhạc tiền chiến, nhạc vàng, nhạc trẻ, nhạc khiến bạn muốn nhún nhảy, nhạc gây mê, nhạc bạn nghe là muốn ói, nhạc gì cũng được! Nhanh lên, gọi điện cho nhiều vào! Các bạn đã biết số điện thoại rồi đúng không. Cẩn thận nghen, chớ có nhầm số. Người gọi nhầm chịu lỗ, người nghe thì bực bội, nàh, đó gọi là nhầm số điện thoại! Trời đất, nói lạc đề rồi. Sẵn tiện, kể từ khi mở tổng đài lúc 18.00 giờ, chục cái điện thoại trong phòng thu không ngừng đổ chuông suốt một giờ qua. Này, muốn nghe thử chuông điện thoại đang reo không? … Sao hả? Rộn ràng quá phải không? Ừ, phải vậy chứ lại! Coi nào, gọi điện tiếp đi, đến rộp ngón tay mới thôi. Nói thêm cái nữa, tuần rồi điện thoại gọi đến nhiều tới nỗi đứt cầu chì đấy. Rốt lại, chúng tôi làm khó mọi người rồi. Nhưng chớ lo. Hôm qua chúng tôi đã nối cáp loại đặc biệt lắm. Sợi cáp bự bằng cái chân voi. Chân voi thì bự hơn chân hươu cao cổ nhiều! Trời, lạc đề nữa rồi. Bởi vậy, các bạn không cần lo lắng làm gì, cứ gọi điên cuồng vào! Dù mọi người ở phòng thu có điên lên hết, cầu chì vẫn chả thèm đứt đâu. Oke? Nàh, hôm nay cũng nóng không chịu nổi, nhưng chúng ta cứ hãy giảm độ bằng mấy bản rock cuồng nhiệt thôi. Các bạn biết không, bản nhạc hay là để dùng cho mấy việc như thế. Giống con gái xinh vậy. Oke, giờ là bài hát đầu tiên. Im lặng thưởng thức nghen. Bài này hay cực. Quên cái nóng đi. Đây là Brook Benton với Rainy Night in Georgia.
OFF
………………Uuuuuuh……… ngột ngạt quá đi ………
…… Này, không chỉnh điều hòa lạnh hơn được à? …… Trong này cứ như địa ngục ấy …… Này đừng vậy chứ, tớ đổ mồ hôi cả rồi ……
…………… ừ, phải vậy chứ …………
……… Này, tớ khát khô cổ rồi, có ai đưa giúp tớ chai cola lạnh với? ……… Không phải lo, tớ sẽ chẳng đi tiểu đâu. Bọng đái tớ khỏe và đặc biệt lắm ………… ừ, bọng đái ………
…… Cảm ơn nghen Mie, em dễ thương ghê …… uhm, lạnh thật! ……
……… Này, sao không có đồ khui nắp chai vậy ……
……… Cậu điên à, sao dùng răng mở nắp được! …… Này, bản nhạc phát sắp hết rồi. Không đủ thời gian đâu! Lấy đại cái nào đó đi …… Wuee! Đồ khui đâu!
……… Chết tiệt! ………
ON
Tuyệt không. Âm nhạc đấy. Nghe Brook Benton hát Rainy Night in Georgia các bạn đã thấy mát dịu hơn chút nào chưa? Nhân tiện, các bạn biết nhiệt độ hôm nay cao nhất là bao nhiêu không? Ba mươi bảy độ đó! Ba mươi bảy độ. Dù đã mùa hè, nóng thế cũng quá đáng thật. Như nướng trong lò ấy. Tiết trời ba mươi bảy độ thì ôm gái sẽ dễ chịu hơn là tha thẩn một mình. Cái ôm ấm áp làm chúng ta thấy dịu mát hơn. Tin không? Oke, mình lảm nhảm tới đây là đủ rồi. Sẽ chơi tiếp một đĩa nhạc khác. Credence Clearwater Revival với Full Stop the Rain, hãy thưởng thức, baby!
OFF
……… Thôi, không cần nữa, tớ dùng đế mic-crô mở được rồi ………
……… Uwaah, đã quá ………
…… Không phải lo. Sẽ chẳng nấc cục đâu. Cậu cứ hay lo thế nhỉ ……
…… Này, trận bóng chày kết quả sao rồi? …… Được phát trên đài khác đúng không? ……
……… Này, trong phòng thu chẳng có cái radio nào cả là sao? Thế gọi là tội ác đấy ……
…… Oke, tớ hiểu. Thôi, được rồi, bỏ đi. Giờ tớ lại muốn uống bia đây. Bia ướp thật lạnh ……
…… Trời, phiền quá đi. Tớ muốn nấc cục làm chi ……
……… hức ………
12.
Điện thoại đổ chuông lúc 19.15.
Lúc đó tôi đang trong phòng khách thư giãn trên chiếc ghế mây, uống bia và liên tục nhai cracker phô mai.
“Xin chào. Đây là radio NEB với chương trình Pops Telephone Request. Bạn có đang nghe radio không?”
Tôi nuốt vội một ngụm bia để tống mấy miếng cracker phô mai còn trong miệng trôi xuống cổ.
“Radio?”
“Ừ, radio. Chiếc máy tuyệt vời nhất, hức, được nền văn minh tạo ra. Chiếc máy thông minh hơn nhiều so với vacuum cleaner, nhỏ hơn so với tủ lạnh, và rẻ hơn so với tivi. Bạn đang làm gì vậy?”
“Tôi đang đọc sách.”
“Chậc, chậc, chậc. Không tốt đâu. Lẽ ra bạn phải nghe radio. Bạn sẽ chỉ thấy thêm cô độc nếu đọc sách. Đúng không?”
“Ừ.”
“Sách thì cầm đọc bên tay lúc đang trụng spagetti là đủ. Hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Tuyệt, hức, bây giờ, chắc chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện được rồi đấy. Mà, bạn có từng trò chuyện với phát thanh viên nào không thể dừng nấc cục chưa?”
“Chưa.”
“Nếu vậy, đây là lần đầu đấy. Các thính giả đang lắng nghe radio cũng mới lần đầu nghe một phát thanh viên nấc cục. Nhân tiện, bạn có biết vì sao mình gọi cho bạn khi đang phát sóng thế này không?”
“Không.”
“Thật ra có một cô gái gửi tặng bạn một bài hát, hức. Đoán xem có biết đó là ai không?”
“Không.”
“Cô gái yêu cầu một bản nhạc xưa, California Girls của Beach Boys. Sao, nhớ ra điều gì không?”
Suy nghĩ một thoáng, tôi đáp. “Tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì cả.”
“Hừm, tệ thật này. Nếu bạn đoán đúng, chúng tôi sẽ tặng bạn một chiếc T-shirt đặc biệt. Cố nhớ lại đi.”
Tôi cố nhớ lại lần nữa. Lần này, dẫu chỉ thoáng qua, tôi nhận thấy có điều gì thoáng hiện nơi một góc ký ức của mình.
“California Girls, Beach Boys, sao, có nhớ không?”
“Nếu không nhầm, tôi có mượn một đĩa than Beach Boys của cô bạn cùng lớp khoảng năm năm trước.”
“Quan hệ thế nào vậy?”
“Tôi tìm giúp kính sát tròng cô ấy đánh rơi trong chuyến tham quan. Thay lời cảm ơn, cô ấy cho tôi mượn đĩa nhạc đó.”
“Kính sát tròng à. Nhân tiện, bạn có trả lại đĩa nhạc cho cô ta không?”
“Không. Tôi đánh mất đĩa than đó rồi.”
“Wah, thật là. Tốt hơn bạn nên mua và gửi trả cô ấy một đĩa nhạc mới đi. Có câu ngạn ngữ thế này, có thể ban ơn cho phụ nữ, hức, những chớ nên mắc nợ họ. Hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Tốt lắm. Cho cô gái năm năm trước đã đánh rơi kính sát tròng của mình trong chuyến tham quan, hẳn bạn đang nghe chương trình phải không? Ơ, tên cô ấy là gì vậy?”
Tôi nói ngay cái tên mà mình cũng chỉ vừa nhớ ra.
“Này, cô gái, bạn cô bảo sẽ mua trả lại cho cô đĩa nhạc đó đấy. Vui quá đi chứ. Nhân tiện, bạn nhiêu tuổi vậy?”
“Hai mươi mốt tuổi.”
“Woa, cái tuổi đẹp đấy. Sinh viên à?”
“Ừ.”
“Hức.”
“Sao?”
“Bạn học ngành gì?”
“Sinh học.”
“Ooh. Bạn thích động vật?”
“Ừ.”
“Bạn thích bộ phận nào?”
“… Bộ phận mà chúng không cười.”
“Ooh, động vật thật ra đâu biết cười?”
“Chó và ngựa cũng cười đấy thôi, dù chỉ đôi lúc.”
“Ooh, vậy à? Lúc nào nhỉ?”
“Lúc đang vui.”
Chẳng biết sao tôi bỗng bắt đầu thấy ngán ngẫm, một điều suốt mấy năm gần đây tôi không cảm thấy nữa.
“Nếu vậy, hức, chắc cũng có chó diễn hài đấy.”
“Chắc là anh.”
“Hahahahahahaha.”
13.
California girlsWell east coast girls are hipI really dig those styles they wearAnd the southern girls with the way they talkThey knock me out when I’m down thereThe mid-west farmer’s daughters really make you feel alrightAnd the northern girls with the way they kissThey keep their boyfriends warm at nightI wish they all could be California girls
14.
Ba ngày sau, vào một buổi chiều tôi nhận được chiếc T-shirt gửi đến qua đường bưu điện. Chiếc T-shirt như thế này:
15.
Sáng hôm sau, tôi mặc chiếc T-shirt mới, lớp vải chọc vào da ngứa ngáy, dạo quanh bến cảng chẳng có ý định gì cụ thể. Rồi mở cửa bước vào một tiệm nhỏ bán đĩa than tôi tình cờ bắt gặp. Không một người khách nào trong tiệm, chỉ có một nữ nhân viên trông tiệm đang ngồi một mình bên quầy. Cô ta đang kiểm tra mớ hoa đơn với vẻ mặt chán chường trong lúc uống lon coca cola. Sau một thoáng ngắm nhìn kệ đĩa than, bất chợt tôi nhận ra mình đã từng gặp cô gái này. Đó là cô gái không có ngón út đã nằm ngất trong nhà vệ sinh tuần trước. Này, tôi chào. Cô thoáng hoảng hốt khi trông thấy mặt tôi, nhìn chiếc T-shirt tôi đang mặc, rồi uống hết lon coca cola của mình.
“Sao anh biết được tôi làm việc ở đây?”
Cô nói như thấy vô vọng.
“Tình cờ thôi mà. Tôi đến mua đĩa than.”
“Đĩa gì?”
“Album LP[1] Beach Boys có bài California Girls.”
Cô gật đầu đầy nghi hoặc rồi đứng dậy sải những bước dài đi về phía kệ đĩa than, cắp một chiếc đĩa và quay lại như một chú chó đã được huấn luyện thuần thục.
“Đĩa này phải không.”
Tôi gật đầu rồi đưa mắt nhìn quanh tiệm với bàn tay vẫn đút vào trong túi.
“Đĩa Piano Concerto No. 3 của Beethoven nữa.”
Im lặng một thoáng và lần này cô quay lại mang theo hai chiếc đĩa than.
“Anh muốn đĩa nào, Glenn Gould[2] hay Backhaus[3]?”
“Glenn Gould.”
Cô đặt một chiếc đĩa than lên mặt quầy và mang chiếc đĩa còn lại cất vào chỗ cũ.
“Cả đĩa than của Miles Davis có bài Gal in Calico nữa.”
Lần này cô mất khá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng quay lại với một chiếc đĩa than.
“Gì nữa không?”
“Không, đủ rồi. Cảm ơn.”
Cô xếp ba chiếc đĩa than lên mặt quầy.
“Anh sẽ nghe hết chỗ đĩa này à?”
“Không. Để làm quà.”
“Tốt bụng quá nhỉ.”
“Cũng nhiều người bảo vậy.”
Cô nhún vai với vẻ mặt gượng ép rồi nói, “Năm ngàn năm trăm năm mươi yen.” Tôi trả tiền rồi cầm lấy mấy đĩa than đã được gói gọn.
“Ờ, nhờ anh mà sáng giờ đã bán được ba chiếc đĩa than.”
“Tốt đấy.”
Cô thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa quầy, rồi lại bắt đầu kiểm tra mớ hóa đơn.
“Cô thường trông tiệm một mình sao?”
“Còn một nhân viên khác nữa. Giờ cô ấy đang ra ngoài ăn trưa.”
“Còn cô thì sao?”
“Chúng tôi sẽ đổi chỗ khi cô ấy quay về.”
Tôi lấy thuốc lá trong túi, dùng bật lửa châm thuốc, rồi nhìn cô làm việc một lúc.
“Nếu cô không phản đối, chúng ta cùng ăn trưa được chứ?”
Không dời mắt khỏi mớ hóa đơn, cô lắc đầu.
“Tôi thích ăn một mình.”
“Tôi cũng vậy thôi.”
“Thế sao?”
Như thể quá ngán ngẩm, cô đẩy đống hóa đơn qua một bên rồi đặt album mới của Harpers Bizarre[4] lên máy hát đĩa và hạ đầu kim xuống.
“Nếu vậy, sau anh lại mời tôi?”
“Thi thoảng tôi cũng muốn đổi thói quen.”
“Thay đổi một mình đi.”
Cô lại với lấy mấy tờ hóa đơn rồi tiếp tục công việc của mình. “Đủ rồi, đừng phiền tôi nữa.”
Tôi gật đầu.
“Hình như lúc trước tôi có nói rồi, anh là thứ đàn ông hạ tiện.” Sau khi nói vậy, cô bễu môi và vẫn giữ nguyên nét mặt đó cô lại lật mở những hóa đơn với bốn ngón tay của mình.
Chú thích:
[1] Long-playing record, đĩa hát quay được 33 vòng/phút.
[2] Nghệ sĩ dương cầm người Canada.
[3] Wihelm Backhaus, nghệ sĩ dương cầm người Đức.
[4] Ban nhạc Mỹ theo trào lưu pop-rock, nổi tiếng vào khoảng thập niên 1960.