Phần VII
16.
Khi tôi bước vào quán Jay’s Bar, Chuột đang đọc một trường thiên tiểu thuyết của Henry James, dày như cuốn danh bạ điện thoại trong lúc cau mày và chống khuỷa tay lên mặt quầy.
“Hay không?”
Chuột ngẩng mặt khỏi quyển sách rồi lắc đầu. “Nhưng giờ thì tớ đã đọc nhiều sách lắm đấy. Cậu có nhớ đoạn thoại trong cái phim chúng ta xem lần đó không? Lời thoại thế này, ‘Tôi yêu lời dối trá đẹp đẽ hơn sự thật yếu đuối.’”
“Chả nhớ nổi.”
“Roger Vadim[5]. Đạo diễn người Pháp. Cũng có đoạn thoại thế này, ‘Thứ được gọi tên trí thức cao siêu là dù cùng lúc tồn tại hai ý niệm đối nghịch nhau, vẫn có thể đưa ra chức năng tối ưu cho cả hai ý niệm đó.’”
“Ai nói vậy?”
“Tớ quên rồi. Theo cậu vậy có đúng không?”
“Dối trá thôi.”
“Tại sao?”
“Chẳng hạn thế này. Chúng ta tỉnh giấc vào lúc 03.00 sớm và thấy đói bụng. Mở tủ lạnh xem thì chẳng còn thứ gì trong đó cả. Theo cậu, tốt nhất ta nên làm gì?”
Suy nghĩ một thoáng, Chuột phá ra cười ầm ĩ. Tôi gọi Jay yêu cầu bia và khoai tây chiên, rồi lấy đĩa than đã được gói đưa cho Chuột.
“Gì đây?”
“Quà sinh nhật cho cậu.”
“Tháng tới mới sinh nhật tớ mà.”
“Tháng tới tớ đã chẳng còn ở đây nữa.”
Chuột thoáng nghĩ trong lúc vẫn cầm gói quà.
“Đúng vậy nhỉ. Cậu đi rồi sẽ vắng lắm đây,” Chuột vừa nói vừa mở gói quà, lấy ra chiếc đĩa than rồi mãi ngắm nhìn một lúc.
“Piano Concerto No.3 của Beethoven do Glenn Gould và Reynold Bernstein trình tấu. Hừm, chưa từng nghe đấy. Cậu nghe chưa?”
“Chưa.”
“Cảm ơn nghen. Tớ nói cậu biết, tớ vui lắm.”
17.
Suốt ba ngày tôi mãi tìm số điện thoại của cô gái, người đã cho tôi mượn album LP Beach Boys.
Tôi quay về trường trung học, tới phòng hành chính để xin tra giúp danh sách tốt nghiệp. Cuối cùng, tôi cũng có được số điện thoại. Nhưng khi gọi đến, tôi lại nghe đoạn thu âm từ tổng đài báo rằng số điện thoại này đã không còn liên lạc được. Tôi liên hệ tới tổng đài danh bạ điện thoại và nói tên cô, sau khi tra tìm khoảng năm phút, người trực tổng đài cho biết cái tên đó không tồn tại trong danh bạ. Câu nói ‘cái tên đó’ nghe thật hay. Tôi cảm ơn và cúp máy.
Hôm sau, tôi gọi hỏi vài người bạn đồng học lúc trước xem có biết cô ta đang ở đâu không, nhưng không một ai trong số họ biết cả, phần lớn lại còn chẳng nhớ cô gái đó đã từng tồn tại. Người cuối cùng tôi gọi hỏi thậm chí còn bảo rằng không muốn nói chuyện với tôi rồi cúp máy. Vì lý do gì tôi chẳng rõ.
Ngày thứ ba, tôi lại quay về trường lần nữa và nhờ nhân viên phòng hành chính tìm xem cô gái đó đã vào đại học nào sau khi tốt nghiệp. Có vẻ cô ta đã học tiếp đại học nữ thục ở Yamanote. Đại học đó bao gồm cả bậc đào tạo thạc sỹ. Cô ta chọn ngành Văn Học Anh. Tôi gọi đến phòng hành chính đại học và bảo mình là quản trị viên dầu giấm hiệu McCormick muốn liên hệ để làm cuộc khảo sát nên cần biết rõ địa chỉ và số điện thoại của cô. Tôi nhã nhặn nói, “Tôi xin lỗi, nhưng việc này rất quan trọng.” Nhân viên phòng hành chính nói cần phải tra tìm trước đã và yêu cầu tôi năm phút sau hẳn gọi lại, sau đó bảo rằng hồi tháng Ba cô ta đã nộp đơn thôi học. Nhân viên phòng hành chính cho biết lý do thôi học là để chữa bệnh. Nhưng khi tôi hỏi, “Bệnh gì vậy? Đã khỏe lại để có thể ăn salad chưa? Sao không xin nghỉ phép mà lại nộp đơn thôi học?” người nhân viên đó không thể trả lời.
Khi tôi hỏi, “Cô có biết địa chỉ cũ của cô ấy không?” người nhân viên đã tìm thấy địa chỉ đó. Có vẻ cô ta ở trọ gần trường đại học. Khi gọi điện đến đó, người trả lời điện thoại hình như là bà chủ nhà trọ. Bà ta bảo rằng cô gái đó đã thôi trọ vào mùa thu trước và không rõ là đã đi đâu. Sau khi nói vậy, bà chủ nhà trọ cúp máy. Cái cách bà ta cúp máy như thể bảo rằng tôi không muốn biết bất kỳ điều gì về cô gái đó.
Đấy là điểm cuối mối dây liên hệ giữa tôi và cô.
Tôi quay về nhà, vừa uống bia một mình vừa nghe bản California Girls.
Chú thích:
[5] Phóng viên, tác giả, diễn viên, biên kịch, và là đạo diễn đã đưa tên tuổi Brigitte Bardot đến với công chúng qua phim And God Created Woman.