← Quay lại trang sách

Gã treo cổ

Tối, sáng, tối, sáng, tối, sáng. Cần gạt nước của chiếc Datsun chẳng theo kịp mưa, ngay cả khi nó đã chạy ở mức nhanh nhất. Khi một chiếc xe tải lớn chạy ngang ở làn đường bên kia, nó làm nước bắn toé lên kính chắn gió. Với tầm nhìn như ngồi bên trong chiếc xe đang rửa, tôi chỉ thấy hai ra-đa của Bộ Quốc phòng quay với tốc độ nhanh không thể tưởng, chờ đợi toàn bộ lực lượng của Hiệp ước Warsaw[17]. Lúc trên đường, tôi và mẹ chẳng nói chuyện nhiều, một phần vì nơi mẹ đang đưa tôi tới. (Đồng hồ trên bảng điều khiển chỉ 16 giờ 5. Chính xác là 17 tiếng nữa vụ hành quyết tôi trước thiên hạ sẽ diễn ra). Lúc chờ ở giao lộ Pelican, cạnh cửa hàng thầm mỹ đã đóng cửa, mẹ hỏi hôm đó tôi thế nào và tôi nói “ổn ạ”. Tôi cũng hỏi mẹ hôm đó thế nào, mẹ bảo “Đặc biệt mới mẻ và rất mãn nguyện, cảm ơn con”. Mẹ châm biếm kinh khủng, dù lại mắng tôi về điều ấy. “Con có nhận được thiệp Valentine nào không?” Tôi bảo không, thậm chí dù có nhận được tôi cũng sẽ nói với mẹ rằng không. (Thực ra tôi nhận được một tấm nhưng ném nó vào thùng rác ngay. Nó ghi “Mút chim tao” và ký tên Nickolas Briar, nhưng trông giống nét chữ của Gary Drake). Duncan Priest thì nhận được bốn tấm. Neal Brose nhận được bảy, hoặc do nó tính thế. Ant Little biết được rằng Tom Yew nhận được hai mươi tấm. Tôi chẳng hỏi xem mẹ có nhận được tấm thiếp nào không. Ba bảo ngày Valentine, ngày của Mẹ và ngày Thủ môn không vũ trang chỉ là âm mưu của các nhà sản xuất thiếp, các cửa hàng hoa tươi và các công ty sản xuất kẹo sô-cô-la.

Mẹ thả tôi ở chỗ cột đèn khu Malvern Link, gần phòng khám. Tôi quên cuốn nhật ký của mình trong ngăn đựng găng tay, nếu đèn không chuyển sang đỏ ngăn tôi băng qua đường thì mẹ đã lái xe đến chỗ Lorenzo Hussingtree và mang theo cuốn nhật ký. (“Jason” không phải cái tên thật hay nhưng “Lorenzo” ở trường tôi thì sẽ bị đốt bằng đèn Busen cho đến chết). Cuốn nhật ký nằm an toàn trong túi, tôi nhảy từng bước qua khu đậu xe ngập nước của phòng khám như thể điệp viên James Bond nhảy qua lưng những con cá sấu. Phía ngoài phòng khám là học sinh năm thứ hai hay thứ ba gì đó của trường Dyson Perrins. Bọn nó nhìn thấy bộ đồng phục thù địch của tôi. Mọi năm, như Pete Redmarley và Gilbert Swinyard kể, tất cả học sinh năm thứ tư của trường tôi và trường Dyson Perrins đều trốn học đến khu bí mật được bao bọc bởi cây kim tước này để đánh nhau theo đội. Kẻ nào thua bị coi là loại đồng tính, còn nếu mách thầy thì coi như tiêu luôn. Rõ ràng cách đây ba năm, Pluto Noak đánh thằng dữ nhất bên đó nặng đến mức bệnh viện Worcester phải khâu hàm cho nó, đến bây giờ thằng ấy vẫn phải ăn bằng ống hút. Thật may, mưa to nên bọn trường Dyson Perrins chẳng bận tâm đến tôi.

Hôm nay là lần hẹn thứ hai của tôi trong năm nên cô tiếp tân xinh đẹp của phòng khám nhận ra tôi ngay. “Cô sẽ gọi cô De Roo cho cháu, Jason. Ngồi đi”. Tôi thích cô, bởi cô ấy biết lý do tôi tới đây nên không có những câu chuyện vô bổ để tôi phải lộ ra bản thân. Khu chờ đầy mùi Dettol và nhựa ấm. Những người ngồi chờ ở đây trông chẳng có vẻ gì là có vấn đề cả. Tôi cũng vậy, tôi đoán thế, chẳng cần nhìn. Tất cả ngồi gần nhau, bất kỳ ai cũng có thể nói chuyện về bất kỳ thứ gì trừ câu “Tại sao cậu tới đây?”. Một bà già đang đan, tiếng của kim đan vào tiếng mưa rơi. Một người đàn ông lùn tịt với đôi mắt ướt cứ lắc qua lắc lại. Một phụ nữ trông giống cái giá áo hơn là bộ xương đang đọc Chìm tàu. Có một cái cũi trẻ con chứa những thứ đồ chơi mà chúng thích, nhưng hôm nay cũi trống trơn. Điện thoại đổ chuông và nhân viên tiếp tân trả lời. Có vẻ đó là một người bạn bởi cô ấy che miệng và hạ thấp giọng. Chúa ơi, tôi ghen với những người có thể nói được những từ ngay khi họ nghĩ ra mà chẳng cần phải kiểm tra xem liệu có những từ dễ bị lắp hay không. Chiếc đồng hồ con voi hiệu Dunbo báo hiệu điều này: ....s...sáng...ng...ng...ngày...m...m...ai...ch...chóng...đến...đ...đ...đục...n...n...não...c...c...của...mày...b...b...bằng...mô...một...c...c...cái...th...thìa...mày...s...s...sẽ...kh...không...th...th...thể...đ...đ...đếm...đ...đ...đến...m...m...mười...lầ...lần...n...n...nữa. (4 giờ 15 rồi, chỉ còn sống được thêm 16 giờ 50 nữa thôi). Tôi lấy một tờ tạp chí National Geographic cũ mèm. Trong tạp chí có đăng tin một phụ nữ Mỹ dạy tinh tinh nói bằng ngôn ngữ cử chỉ.

Hầu hết mọi người coi nói lắp và nói cà lăm giống nhau nhưng thực ra chúng khác nhau như tiêu chảy và táo bón vậy. Nói cà lăm là khi ta phát âm được phần đầu tiên của từ nhưng không thể tránh việc lặp phần còn lại của từ đó. Chẳng hạn: cà...cà...cà...lăm. Nói lắp là khi ta tắc ngay ở phần đầu tiên của từ đó, ví như 1...1...lắp. Tôi bị nói lắp, đó là lý do tôi tới gặp cô De Roo. (Đó là tên thật của cô ấy. Không phải cái tên Hà Lan cũng không phải tên Australia). Tôi bắt đầu tới đây vào một mùa hè, khi trời không hề mưa và đồi Malvern ngả màu nâu, cách đây 5 năm rồi. Hồi đó cô Throckmorton chơi trò Gã treo cổ trên bảng, nắng chiều chiếu vào phòng. Trên bảng là chữ: S...O...N...C...A.

Bất kỳ cái đầu u tối nào cũng có thể đoán được từ đó, thế nên tôi giơ tay. Cô Throckmorton nói “Jason?”, và đó là lúc cuộc đời tôi chia làm hai nửa: trước và sau khi có Gã treo cổ. Từ “sơn ca” bật ra trong óc tôi nhưng nó không thể hiện thành lời. Chữ “S” thì bật ra dễ nhưng càng cố bật ra thì phần còn lại mũi của tôi càng nghẹt lại. Tôi nhớ khi đó Lucy Sneads thì thầm với Angela Bullock và cười khúc khích, còn Robin South nhìn chằm chằm cảnh lạ lùng ấy. Tôi cũng sẽ làm thế nếu đó không phải tôi. Khi một người nói lắp nói đến bật con ngươi ra, mặt người đó sẽ đỏ lên, cả người run rẩy như một người vật tay gặp đối thủ ngang tầm, còn mồm thì đ...đ...đớp như cá mắc lưới. Phải buồn cười lắm.

Nhưng với tôi thì chẳng buồn cười. Cô Throckmorton đang chờ. Mọi người trong lớp đang chờ. Mọi con quạ, mọi con nhện trong làng Thiên nga đen đang chờ. Mọi đám mây, mọi xe hơi trên xa lộ, ngay cả bà Thatcher cũng im phắc nghe ngóng, theo dõi và nghĩ “Jason Taylor có chuyện gì thế?”.

Nhưng dù tôi có sốc, sợ hãi, không dám thở, có xấu hổ thế nào, có trông thế nào, dù tôi ghét chính mình thế nào vì không thể nói một từ đơn giản bằng chính giọng của mình, tôi vẫn không thể nói ra từ “sơn ca”. Cuối cùng tôi nói “Em không chắc, thưa cô” và cô Throckmorton bảo “Cô hiểu”. Cô hiểu thật. Tối hôm đó, cô gọi điện cho mẹ và một tuần sau tôi được đưa đến gặp cô De Roo - chuyên gia trị liệu những trục trặc về phát âm của phòng khám Malvern Link. Chuyện đó cách đây đã 5 năm.

Chắc chắn phải thời điểm đó (có thể chính buổi chiều hôm đó) tật nói lắp của tôi có hình dạng của một Gã treo cổ. Đôi môi nhọn, mũi gãy, má tê giác, mắt đỏ vì gã không khi nào ngủ. Tôi tưởng tượng gã trong phòng trẻ em ở bệnh viện Preston và chơi trò bắt vần. Tôi tưởng tượng gã vồ vào môi của tôi và lẩm bẩm của ta. Nhưng chính bàn tay chứ không phải gương mặt của gã khiến tôi thực sự cảm thấy sự hiện diện của Gã treo cổ bên cạnh mình. Những ngón tay như rắn của gã luồn vào trong lưỡi tôi và bóp chặt khí quản khiến không có gì hoạt động được. Những từ có chữ “N” luôn được Gã treo cổ ưa thích. Khi 9 tuổi, tôi rất sợ mọi người hỏi “Bao nhiêu tuổi rồi?”[18] Rốt cuộc tôi giơ chín ngón tay như thể tôi đang hóm hỉnh giả điếc nhưng biết được người kia đang nghĩ gì. Sao nó lại không nói nhỉ, cái thằng đần? Gã treo cổ cũng thích những từ có chữ “Y” nhưng gần đây hắn đã bỏ và chuyển sang các từ có chữ “S”. Đó là điều tồi tệ. Hãy nhìn bất kỳ cuốn từ điển nào và xem phần nào dày nhất: đó là vẫn s. Có hai chục triệu từ bắt đầu bằng N hoặc S. Ngoài việc người Nga khởi động cuộc chiến hạt nhân, nỗi lo sợ lớn nhất của tôi là Gã treo cổ thích những từ bắt đầu bằng chữ J, bởi khi đó tôi thậm chí không thể nói ra chính tên của mình. Tôi sẽ phải đơn phương đổi tên, nhưng còn lâu ba mới để tôi làm thế.

Cách duy nhất để chọi lại Gã treo cổ là nghĩ trước một câu, nếu thấy từ nào mình bị lắp thì thay đổi để khỏi phải dùng từ đó. Tất nhiên phải làm việc đó mà không để người nói chuyện với mình nhận ra. Việc đọc từ điển giúp tôi làm chuyện này, nhưng cần phải nhớ rằng mình đang nói chuyện với ai. (Chẳng hạn nếu tôi nói chuyện với một đứa 13 tuổi khác và dùng từ “rầu rĩ” thay cho “u sầu” để tránh bị nói lắp, tôi sẽ khiến người ta buồn cười bởi trẻ con ít khi dùng những từ của người lớn như “rầu rĩ”. Cũng không được làm điều ấy ở trường Upton upon Severn). Một chiến thuật khác là kéo dài thời gian bằng cách nói “ờ...”, “ơ...” để Gã treo cổ mất tập trung và ta có thể lợi dụng cơ hội nói ra từ cần thiết. Nhưng nếu nói “ờ’ hay “ơ” quá nhiều thì có thể vô tình phải điều chỉnh nhiều lần. Cách cuối cùng, nếu giáo viên hỏi trực tiếp một câu mà câu trả lời có từ lắp, tốt nhất là giả vờ ta không biết. Tôi không biết đã làm việc ấy bao nhiêu lần. Có đôi lúc thầy cô phát cáu (nhất là khi họ đã mất nửa tiết học giải thích vấn đề gì đó) nhưng bất kỳ điều gì cũng tốt hơn việc bị đặt biệt danh Thằng nói cà lăm của trường.

Đó là cái tôi đã tránh được, nhưng vào lúc 9 giờ 5 sáng mai nó sẽ xảy ra. Tôi sẽ phải đứng lên trước Gary Drake, Neal Brose và cả lớp tôi để đọc bài Những lời cầu nguyện đơn giản cho một thế giới rối ren từ sách của thầy Kempsey. Trong bài đọc đó có vài chục từ bị lắp mà tôi không thể thay thế và tôi cũng không thể vờ như không biết bởi chúng được in rất rõ ràng. Gã treo cổ sẽ nhảy phía trước tôi, gạch chân tất cả những từ có âm “N” và “S” mà hắn thích và thì thầm vào tai tôi “Đây này, Taylor, cố mà khạc chữ này ra xem”. Tôi biết Gary Drake, Neal Brose và mọi người theo dõi, Gã treo cổ sẽ nắm họng tôi, nút miệng tôi lại và làm mặt tôi sưng lên. Tệ hơn cả tình cảnh của Joey Deacon[19]. Tôi sắp nói lắp tệ hơn tất cả những lần nói lắp đã từng xảy ra. Đến 9 giờ 15, bí mật của tôi sẽ lan ra khắp trường như một vụ tấn công bằng khí độc. Đến hết giờ nghỉ đầu tiên thì đời tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Điều kỳ cục tôi từng nghe là thế này. Peter Redmarley từng thề trên mộ của bà nó rằng chuyện này đúng nên tôi nghĩ nó phải có thật. Có một thằng ở lớp 6 thi lấy điểm A[20]. Ba mẹ quái quỷ của thằng bé ấy gây sức ép khủng khiếp, buộc nó phải đạt toàn bộ điểm A nên đến khi thi nó phát điên, thậm chí chẳng hiểu nổi các câu hỏi. Thế nên việc nó làm là rút hai chiếc bút Biro từ túi đựng bút, đặt đầu nhọn vào hai mắt, đứng dậy rồi dập đầu vào bàn, ngay ở giữa phòng thi. Hai cây bút đâm vào mắt sâu đến nổi chỉ có một đoạn bằng khoảng hai đốt tay thò ra khỏi hố mắt nhỏ máu. Thầy hiệu trưởng Nixon dọn sạch mọi thứ để máu không bắn ra giấy thi hay thứ gì khác. Đó là câu chuyện kinh khủng, nhưng ngay bây giờ tôi muốn giết Gã treo cổ theo kiểu đó, còn hơn để hắn giết tôi vào sáng mai.

Tôi nói thật đấy.

Tiếng giày của cô De Roo lộp cộp nên tôi biết cô ấy đang tới. Cô khoảng 40 tuổi, có những chiếc trâm cài đầu to bằng bạc, mái tóc vàng thưa, quần áo hoa. Cô đưa một chiếc cặp tài liệu cho cô tiếp tân xinh đẹp, tặc lưỡi nhìn trời mưa rồi bảo: “Ôi, mùa gió đã đến vùng Worcestershire tăm tối nhất”. Tôi đồng ý thế là đủ rồi nhanh chóng đi theo cô, phòng khi các bệnh nhân khác biết tại sao tôi lại ở đây. Chúng tôi đi dọc theo hành lang, qua những tấm biển đầy những chữ như KHOA NHI hay SIÊU ÂM. (Chẳng máy siêu âm nào đọc được não của tôi. Tôi sẽ cho nó thua bằng cách nhớ lại tất cả những vệ tinh trong hệ mặt trời). “Tháng hai ở vùng này u ám lắm”, cô De Roo bảo, “cháu nghĩ thế không? Hình như nó chẳng phải một tháng mà là một sáng thứ hai dài 28 ngày vậy. Cháu ra khỏi nhà khi trời tối rồi cũng trở về khi trời tối. Vào những ngày ướt át như thế này, giống như sống trong hang, sau một thác nước”.

Tôi báo với cô De Roo rằng tôi đã nghe về những đứa trẻ Eskimo sống dưới đèn tạo ánh nắng như thế nào để khỏi bị bệnh sco-bút bởi ở Bắc cực, mùa đông kéo dài hầu như quanh năm. Tôi gợi ý cô De Roo nên nghĩ về chuyện mua một chiếc ghế nằm phơi nắng.

Cô De Roo trả lời - Cô sẽ nghĩ về chuyện ấy.

Chúng tôi đi qua một phòng, một đứa bé đang gào khóc vì vừa bị tiêm. Trong phòng tiếp theo, một đứa con gái đầy tàn nhang tầm tuổi Julia ngồi trong xe lăn, một chân của nó không còn. Có lẽ nó sẽ muốn đổi tật nói lắp của tôi để được lấy lại cái chân ấy, tôi tự hỏi liệu có nên hạnh phúc với đau khổ của người khác không. Cái đó có cả hai mặt. Sáng mai mọi người sẽ nhìn tôi và nghĩ: Hừm, ở đời toàn những thứ khốn nạn nhưng ít ra ta cũng không rơi vào cảnh như Jason Taylor. Ít ra ta cũng có thể nói.

Tháng hai là tháng ưa thích của Gã treo cổ. Đến hè hắn gà gật và ngủ vùi tới mùa thu, thế nên tôi có thể phát âm tốt hơn. Thực ra sau những lần khám đầu tiên ở chỗ cô De Roo cách đây 5 năm, đến khi cơn sốt mùa hè của tôi bắt đầu, mọi người nghĩ chứng nói lắp của tôi đã được chữa khỏi. Nhưng đến tháng 11, Gã treo cổ thức giấc như kiểu một người say rượu tỉnh lại vậy. Đến tháng giêng, gã lại tiếp tục như cũ nên tôi phải trở lại gặp cô De Roo. Năm nay Gã treo cổ tệ hơn bao giờ hết. Cách đây hai tuần, bác Alice đến nhà tôi, khi đi qua đầu cầu thang tôi tình cờ nghe bác bảo mẹ: “Nói thật, Helena, đến khi nào em mới làm gì đó với tật nói lắp của nó? Đó đúng là tự sát có tính xã hội. Chị chẳng bao giờ biết liệu mình nên giúp nó nói nốt phần câu dang dở hay để thằng bé tội nghiệp đánh đu ở đầu sợi dây. (Nghe lỏm rất hồi hộp bởi ta biết người khác thực sự nghĩ gì, nhưng nó cũng khiến ta đau khổ vì chính điều mình được biết đó). Sau khi bác Alice đã trở lại Richmond, mẹ gọi tôi và nói rằng gặp lại cô De Roo sẽ chẳng có hại gì. Tôi đồng ý bởi thực sự tôi cũng muốn như vậy nhưng không hỏi do xấu hổ, hơn nữa nhắc tới tật nói lắp khiến nó rõ hơn.

Phòng cô De Roo đầy mùi cà phê, cô ấy liên tục uống cà phê nhãn vàng. Có hai chiếc ghế sô-pha ọp ẹp, một tấm thảm màu lòng đỏ trứng gà, một viên chặn giấy kiểu trứng kỳ đà, một đồ chơi là khu đậu xe nhiều tầng của hàng Pisher-Price và một chiếc mặt nạ khổng lồ của người Zulu ở Nam Phi. Cô De Roo sinh ra ở Nam Phi nhưng một hôm chính phủ tuyên bố rằng cô phải rời đất nước trong vòng 24 giờ, nếu không sẽ bị bỏ tù. Không phải cô làm điều gì sai mà vì họ sẽ làm điều ấy nếu ta không nhất trí rằng những người da màu cần bị dồn vào sống ở những khu nhà ổ chuột đắp bằng rơm và bùn trong các khu bảo tồn lớn, không có trường học, bệnh viện, không nghề nghiệp. Julia bảo rằng cảnh sát ở Nam Phi không phải lúc nào cùng nghĩ tới nhà tù, vì vậy họ thường xuyên ném người từ một tòa nhà cao tầng rồi tuyên bố rằng người đó tìm cách chạy trốn. Cô De Roo và chồng (một chuyên gia phẫu thuật não người Ấn Độ) chạy thoát được đến Rhodesia bằng một chiếc xe jeep nhưng phải bỏ lại tất cả tài sản. Chính phủ tịch thu rất nhiều. (Tờ Malvern Gazetteer đã phỏng vấn cô, đó là cách tôi biết chuyện này). Mùa hè của Nam Phi trùng với mùa đông của chúng tôi nên tháng hai đẹp và nóng. Cô De Roo vẫn có giọng hơi buồn cười. Chữ “ừ” thì thành “ừa” còn “lấy” thì thành “lế”.

— Này, Jason - cô bắt đầu - Mọi thứ thế nào?

Hầu hết mọi người chỉ cần câu trả lời “Dạ, cháu vẫn ổn, cảm ơn” khi họ hỏi một đứa trẻ câu này, nhưng cô De Roo thì hỏi thật sự. Thế nên tôi thú nhận với cô chuyện ở lớp ngày mai. Nói chuyện về tật nói lắp của tôi cũng ngượng như bị nói lắp vậy, nhưng với cô ấy thì ổn. Gã treo cổ biết mình không được phép gây sự với cô De Roo nên hành động như không có mặt ở đó. Điều đó tốt bởi nó chứng tỏ tôi có thể nói như một người bình thường, nhưng làm thế nào cô De Roo có thể hạ gục Gã treo cổ nếu cô không bao giờ thấy rõ hắn?

Cô De Roo hỏi xem tôi đã nói chuyện với thầy Kempsey để xin hoãn việc đọc bài trong vài tuần hay chưa. Tôi bảo cô rằng mình đã nói, và thầy trả lời: “Rồi một ngày chúng ta phải đối mặt với nỗi lo sợ của mình, Taylor. Với em, thời điểm đó là bây giờ.” Học sinh trong lớp đọc bài theo thứ tự trong bảng chữ cái. Chúng tôi đã đến vần “T”, tới “Taylor” và theo thầy Kempsey thì phải thực hiện thế.

Cô De Roo thở dài với ý Cô hiểu.

Chẳng ai nói gì trong vài phút.

— Có khá hơn chút nào với cuốn nhật ký của cháu không, Jason?

Nhật ký là ý tưởng mới của ba. Ba gọi điện cho cô De Roo bảo rằng việc tôi tái phát hàng năm, ba nghĩ thêm “bài tập ở nhà” sẽ phù hợp. Thế nên cô De Roo cho rằng tôi nên có một cuốn nhật ký. Chỉ cần một hoặc hai dòng một ngày, tôi sẽ viết ở đâu, khi nào và từ nào tôi bị nói lắp, tôi cảm thấy thế nào. Tuần thứ nhất như sau:

— Thế này thì giống một biểu đồ hơn là một cuốn nhật ký thông thường? - cô De Roo nhận xét - (Thực ra tôi mới viết tối qua. Đó không phải nói dối, chỉ là sự thực tôi tạo ra. Nếu bất kỳ lần nào tôi phải lẩn tránh Gã treo cổ, tôi cũng viết thì cuốn nhật ký của tôi sẽ dày như Những trang vàng niên giám điện thoại) - Rất nhiều thông tin. Kẻ vẽ rõ và gọn gàng nữa.

Tôi hỏi liệu tuần tới tôi có nên tiếp tục viết nhật ký không? Cô De Roo bảo cô nghĩ ba tôi sẽ thất vọng nếu tôi không viết, có lẽ tôi nên cần tiếp tục.

Rồi cô De Roo lấy ra Thần lùn. Thần lùn là những quả lắc lật ngược mà không có phần đồng hồ. Chúng nhỏ, đó có thể là lý do được gọi là Thần lùn. Các sinh viên học nhạc thường dùng chúng nhưng chuyên gia trị liệu trục trặc về phát âm cũng dùng chúng. Ta phải đọc to đúng với nhịp của chúng, như thế này: nếu - nó - sang - đưa - bạn - đi - ngủ, người - chặt - củi - sang - bổ - đầu - cậu - ra. Hôm nay chúng tôi đọc một loạt từ có chữ “N” trong từ điển, lần lượt từng từ. Thần lùn giúp việc nói dễ dàng hơn, như hát vậy, nhưng tôi khó mà mang theo chúng bên mình, phải không? Những đứa như Ross Wilcox sẽ nói “Cái gì đây, Taylor?”, trong tích tắc, nó sẽ giật mất quả lắc rồi nói “Đó là đồ giả”.

Theo Thần lùn, tôi đọc to nội dung một cuốn sách mà cô De Roo dành cho tôi tên là Z for Zachariah (Z cho Zachariah). Z cho Zachariah nói về một người con gái tên là Anne sống ở một thung lũng có hệ thời tiết riêng kỳ quái bảo vệ cho nó sau khi một cuộc chiến hạt nhân gây độc cho toàn bộ các vùng khác của đất nước và giết hết mọi người. Thế nhưng Anne biết rằng cô là người duy nhất còn sống ở British Isles. Cuốn sách này hay nhưng buồn thảm kinh khủng. Có lẽ cô De Roo gợi ý tôi đọc cuốn sách này bởi cô nghĩ cuốn sách có thể làm cho tôi có cảm giác dù bị nói lắp nhưng vẫn may mắn hơn Anne. Tôi gặp khó khăn với mấy từ nhưng nếu không để ý sẽ chẳng ai nhận ra. Tôi biết cô De Roo sẽ nói Thấy chưa, cháu có thể đọc to mà không bị lắp. Nhưng có những điều ngay cả những chuyên gia trị liệu trục trặc về phát âm cũng không hiểu được. Ngay cả trong những lúc tồi tệ, Gã treo cỗ vẫn để tôi nói ra bất kỳ điều gì tôi muốn nói, thậm chí những từ bắt đầu bằng những chữ cái nguy hiểm. Chuyện đó làm tôi nghĩ rằng đã được chữa khỏi, nhưng ngay sau đó, Gã treo cổ lại đập tan hy vọng ấy và cho rằng tôi lừa dối khiến những đứa trẻ khác nghĩ rằng tôi vẫn bình thường trong khi vẫn giữ nguyên vẹn nỗi sợ hãi rằng có lúc bí mật của tôi sẽ bị lật tẩy.

Còn nữa. Một lần tôi viết 4 điều răn cho Gã treo cổ:

Sau đó, cô De Roo hỏi liệu tôi có thấy tự tin hơn về buổi tập trung lớp ngày mai. Hẳn cô ấy muốn tôi nói: “Chắc chắn thế rồi!” nhưng chỉ nói khi tôi thực sự thấy thế. Tôi bảo: “Sự thật là cháu không tự tin lắm”. Rồi tôi hỏi liệu nói lắp có phải những tiếng xấu lớn lên cùng ta, hoặc những người nói lắp giống như những đồ chơi bị sản xuất lỗi ở nhà máy và phải chịu sứt sẹo suốt đời. (Cũng có những người lớn bị nói lắp. Có một chương trình hài trên kênh BBC1 tên là Mở cửa mọi lúc phát vào tối chủ nhật, trong đó diễn viên Ronnie Barker đóng vai một nhân viên bán hàng nói cà lăm rất tệ, rất buồn cười, khiến người xem cũng phải cười. Chỉ việc biết về chương trình Mở cửa mọi lúc đã khiến tôi co rúm lại như ni lông hơ lửa).

— Ừa - cô De Roo bảo - Đó là câu hỏi. Câu trả lời của cô là còn tùy. Chữa những bệnh về phát âm là một khoa học không hoàn hảo, Jason, bởi nói là quá trình phức tạp. Có hai mươi hai cơ liên quan đến việc phát âm của con người. Số dây thần kinh mà não cô đang sử dụng bây giờ để nói ra câu này với cháu lên đến vài chục triệu đấy. Không có gì lạ, một nghiên cứu đã thống kê tỷ lệ số người gặp trục trặc nhất định với việc phát âm là mười hai phần trăm. Đừng đặt niềm tin vào một phương thuốc thần diệu. Trong phần lớn các trường hợp, tiến bộ không xuất phát từ việc loại bỏ một khiếm khuyết về phát âm. Càng cố loại bỏ nó, nó sẽ tự trở lại và mạnh hơn. Đúng chứ? Không, đó là một vấn đề - điều này nghe có vẻ gàn dở - về việc hiểu nó, cố gắng thích nghi với nó, tôn trọng nó, không sợ nó. Ừa, đôi lúc nó sẽ bùng lên, nhưng nếu cháu biết tại sao nó bùng lên, cháu sẽ biết cách dập tắt thứ làm nó bùng lên. Khi còn ở Durban, cô có một người bạn từng nghiện rượu. Một hôm cô hỏi chú ấy làm thế nào để tự chữa được cho mình. Chú ấy nói rằng đã chẳng chữa trị gì. Cô bảo “ý cậu là gì? Ba năm nay cậu chẳng uống một giọt mà!” Chú ấy bảo tất cả những điều chú ấy làm là trở thành một người nghiện có quan điểm chống uống rượu. Đó là mục tiêu của cô, giúp người ta thay đổi từ người bị nói lắp đang lắp bắp thành người nói lắp nhưng không lắp bắp.

Cô De Roo chẳng phải kẻ ngốc nghếch nên điều đó có lý.

Nhưng đó là tất cả những gì có thể giúp ích cho buổi tập trung sáng mai của lớp 2KM.

Bữa tối có pa-tê thịt bò và bầu dục. Thịt bò thì ổn nhưng bầu dục khiến tôi phát nôn khi phải cố nuốt cả miếng bầu dục. Nhét chúng vào túi thì mạo hiểm bởi lần trước Julia đã phát hiện ra và tố cáo tôi. Ba đang kể với mẹ về một nhân viên thực tập mới trong siêu thị của Greenland ở Reading. “Vừa học xong khóa quản lý nào đó, hắn là người Ireland như Hurricane Higgins, nhưng anh thấy tay này chưa từng hôn đá Blamey[21], hắn cắn một miếng thì đúng hơn. Craig Salt thường tạt qua khi anh thông báo cho đám nhân viên những điều kỷ luật mà Chúa cũng phải sợ, nhưng Danny làm người ta phục tùng chủ trong năm phút. Gã trẻ này cần cho việc điều hành đấy. Craig Salt cho anh làm quản lý bán hàng toàn quốc vào năm tới, anh sẽ nhanh chóng tìm Danny Lawlor thay thế và nói thẳng nhé, anh chẳng quan tâm mình làm cho ai bực đâu”.

— Người Ireland luôn phải sống bằng sự hài hước của họ - mẹ nói.

Ba không nhớ về Ngày chữa trục trặc về phát âm cho tới tận khi mẹ nói rằng mẹ đã ký một tấm séc “tương đối” cho Lorenzo Hussingtree ở Malvern Link. Ba hỏi cô De Roo nghĩ gì về ý tưởng cuốn nhật ký mà ba nêu ra. Nhận xét của mẹ rằng nó “giàu thông tin nhất” đã làm ba hài lòng - “Giàu thông tin?”. Không thể thiếu được, hình như phải đánh giá thế. Những nguyên tắc quản lý do đầu óc thông thái nghĩ ra hình như áp dụng được khắp nơi. Như anh nói với Danny Lawlor, bất kỳ nhân viên trực tổng đài nào cũng chỉ tốt như dữ liệu của người đó. Nếu không có dữ liệu, ta sẽ như những con tàu Titanic đi qua Đại Tây Dương đầy những tảng băng mà không có ra-đa. Kết quả là đâm vào băng, gây ra thảm họa, và sự chết chóc.

— Chẳng phải ra-đa được phát minh trong Thế chiến thứ hai? - Julia dùng nĩa lấy một miếng thịt bò - Và chẳng phải tàu Titanic chìm trước Thế chiến thứ nhất sao?

— Nguyên tắc, con gái của ba, là một hằng số phổ biến. Nếu con không ghi lại, con không thể làm báo cáo đánh giá tiến độ. Đúng với những nhà bán lẻ, đúng với những nhà giáo dục, đúng với quân đội, đúng với bất kỳ ai điều hành hệ thống. Một ngày tươi sáng trong công việc tốt đẹp của con ở Old Bailey, con sẽ học được con đường chông gai này và nghĩ Giá như mình đã nghe lời người cha thân yêu và sáng suốt của mình. Ông ấy đã đúng thế nào.

Julia xì hơi qua mũi như một con ngựa, bà ấy không bị phạt bởi chị ấy là Julia. Tôi không bao giờ dám nói với ba kiểu như vậy về điều tôi thực sự nghĩ. Tôi có thể cảm thấy điều tôi không nói đang rữa ra trong mình như khoai tây trong một chiếc bao tải đang bị nấm. Kẻ nói lắp chẳng đời nào thắng trong tranh luận bởi một khi đã là kẻ nói lắp, H...h...hê, m...m...mày đã th...th...thua r...r...rồi, th...th...thằng n...n...nói...l...l...lắp. Nếu tôi nói lắp với ba, ba sẽ có vẻ mặt như khi ba đưa về nhà chiếc máy của hàng Black & Decker và thấy rằng giá trị của nó kém cả một túi đinh vít quan trọng. Gã treo cổ thích vẻ mặt đó.

Sau khi tôi và Julia rửa bát đĩa xong, ba và mẹ đang ngồi trước tivi xem chương trình đố vui mới có tên Nhìn chung là trống do Terry Wogan dẫn. Những người tham gia phải đoán một từ thiếu trong một câu, nếu họ đoán trùng với những nhân vật nổi tiếng thì sẽ được nhận quà như những cây xấu xí có treo cốc.

Lên trên phòng, tôi làm bài tập về chế độ phong kiến, môn của cô Moscombe. Nhưng rồi tôi bị cuốn vào việc làm một bài thơ nói về một thằng đang trượt tuyết trên một cái hồ đóng băng muốn biết cái chết thế nào, nó tự thuyết phục mình rằng một thằng bé chết đuối đang nói chuyện với nó. Tôi gõ bằng chiếc máy chữ Silver Reed Elan 20. Tôi thích bởi nó không có số 1 nên được dùng chữ “l”.

Có lẽ chiếc Silver Reed sẽ là thứ tôi còn giữ được khi nhà bị cháy, bởi chiếc Omega Seamaster của ông đã hỏng. Đó là điều tệ nhất của một giấc mơ trong căn nhà bị khóa chặt.

Nhưng dù thế nào, chiếc đài báo thức của tôi đã chỉ 21 giờ 15. Tôi còn không đến mười hai tiếng nữa. Mưa gõ vào cửa sổ. Giai điệu của Thần lùn cũng có trong mưa và thơ, cả trong tiếng thở nữa, không chỉ là tiếng tích tắc của đồng hồ.

Tiếng bước chân Julia ngang qua trần phòng tôi rồi xuống gác. Chị mở cửa phòng khách và hỏi liệu có được phép gọi điện cho cô bạn Kate Alfrick để hỏi về bài tập môn kinh tế không. Ba bảo được. Điện thoại đặt ở hành lang nên việc gọi điện không được thoải mái, thế nên nếu tôi bò qua đầu cầu thang ra vị trí thám thính thì sẽ nghe được tất cả.

— Ừ, ừ, em đã nhận được thiếp Valentine của anh, nó rất tuyệt, nhưng nghe này, anh biết vì sao em gọi điện không! Anh có đồ không?

Ngừng một lúc.

— Chỉ cần nói cho em nghe thôi, Ewan. Anh có đồ không?

Lại ngừng. (Ewan là ai?).

— Giỏi quá! Thông minh quá! Tuyệt quá! Em sẽ quăng anh đi nếu anh trượt, tất nhiên là thế. Không thể có bạn trai không biết lái xe.

(Bạn trai? Quăng?). Tiếng cười đứt quãng xen lẫn sự im lặng.

— Không! Không! Nó không bao giờ!

Lại ngừng.

Julia rên rỉ “Ô...ô...ôi!” mà ta vẫn làm những khi cực kỳ ghen tị - Chúa ơi, sao em lại không có một ông bác trọc phú cho em chiếc xe hơi thể thao nhỉ? Em không thể có một chiếc của anh à? Nào, anh có nhiều hơn mức anh cần...

Im lặng.

— Anh cá đấy nhé. Còn thứ bảy? Anh học suốt cả buổi sáng, em cứ quên suốt...

Những tiết học sáng thứ bảy? Chắc tay Ewan này là học sinh trường nhà thờ Worcester. Oai quá.

—...quán cà phê Russell và Dorrell nhé! Kate sẽ đánh xe đưa em đến.

Một tiếng cười ma mãnh của Julia.

— Không, chắc chắn em sẽ không đưa nó đi cùng. Đồ ấy leo lên cây hoặc chui xuống lỗ cả ngày mà.

Tiếng nhạc hiệu của Bản tin 9 giờ vọng ra hành lang khi cửa phòng khách mở. Jullia chuyển sang giọng như nói với Kate - Hiểu chỗ đó rồi, Kate, nhưng tớ chẳng thể xoay xở với câu 9. Tớ nên kiểm tra các câu hỏi của cậu trước khi thi. OK...OK. Cảm ơn. Hẹn gặp cậu sáng mai. Chúc ngủ ngon.

— Làm xong rồi chứ? - Ba từ bếp hỏi vọng ra.

— Rất nhiều ạ - Julia trả lời, tay kéo khóa túi đựng bút.

Julia là một kẻ nói dối có hạng. Chị ấy đã nộp đơn vào trường đại học luật và đã có vài nơi gọi học. (Luật sư-lừa đảo, lừa đảo-luật sư. Trước đó chưa khi nào tôi nhận thấy điều ấy). Nghĩ về gã trai nào đó ôm ấp, hôn hít chị đã khiến tôi phát nôn, nhưng quả thực vài gã lớp 6 thích Julia. Tôi cá là Ewan phải là một trong những thằng cực kỳ tự tin, mặc áo hiệu Blue Stratos và đi giày mũi nhọn, để tóc kiểu Nick Heyward trong cuốn 100 kiểu tóc đẹp. Tôi cá là Ewan nói những câu được luyện kỹ, gây ấn tượng mạnh, giống như ông anh họ Hugo của tôi. Nói giỏi thì phải oai rồi!

Chúa mới biết tôi có thể làm được nghề gì. Không phải luật sư, cái đó chắc rồi. Ta không thể nói lắp trước tòa. Tất nhiên cũng không thể nói lắp trước lớp, học sinh sẽ đóng đinh ta. Không có nhiều công việc không cần nói. Tôi không thể làm một nhà thơ chuyên nghiệp bởi cô Lippets từng một lần nói rằng chẳng ai mua thơ cả. Tôi có thể làm thầy tu, nhưng nhà thờ còn chán hơn cá xem màn hình tivi thử tín hiệu. Hồi trước mẹ bắt bọn tôi đi lễ vào chủ nhật ở nhà thờ thánh Gabriel, điều này khiến những sáng chủ nhật trở thành những buổi tra tấn vì buồn chán. Sau vài tháng, chính mẹ cũng chán. Phải ở trong một tu viện chẳng khác nào bị giết chết. Thế còn làm người trông hải đăng? Rốt cuộc tất cả những cơn bão, nhưng buổi hoàng hôn, nhưng chiếc bánh xăng-uých Dairylea khiến ta cảm thấy cô đơn. Nhưng cô đơn là thứ tôi nên làm quen. Đứa con gái nào thích hẹn hò với thằng nói lắp không? Hay thậm chí là nhảy với thằng nói lắp? Bài hát cuối cùng của phòng khiêu vũ làng Thiên nga đen cũng kết thúc trước khi tôi kịp rặn ra câu B...b...bạn...m...m...muốn...nh...nh...nhảy...kh...không? Hoặc chuyện gì xảy ra nếu tôi nói lắp trong lễ cưới tại nhà thờ và chẳng thể thốt lên Con đồng ý!

— Mày đang nghe trộm đấy à?

Julia xuất hiện, người dựa vào khung cửa phòng tôi.

— Cái gì cơ?

— Mày nghe trộm tao. Mày vừa nghe trộm tao nói chuyện điện thoại còn gì?

— Điện thoại nào? - Câu trả lời của tôi quá nhanh và quá ngây thơ.

— Nếu mày hỏi tao - cái nhìn xoáy của bà chị gái làm mặt tôi nóng bừng - một chút riêng tư không phải là quá nhiều đòi hỏi đâu. Nếu mày có bất kỳ đứa bạn nào gọi điện, Jason, tao sẽ không nghe trộm đâu. Những kẻ nghe trộm là bọn ti tiện.

— Em không nghe trộm! - Giọng của tôi nghe rên rỉ.

— Vậy thế nào mà ba phút trước cửa phòng mày còn đóng, bây giờ lại mở?

— Em...(Gã treo cổ chặn mất từ “nào” nên tôi phải bỏ câu ấy, thật nhục). Cái đó liên quan gì đến chị? Phòng có vẻ ngột ngạt (Gã treo cổ cho nói từ “ngột ngạt” mà không gặp khó khăn gì). Em đi vệ sinh. Một cơn gió mở cửa ra.

— Một cơn gió? Chắc chắn rồi. Một cơn bão biển thổi qua đầu cầu thang. Tao không thể đứng thẳng được đấy.

— Em không nghe trộm chị!

Julia không nói gì một lúc đủ cho tôi thấy bà ấy biết tôi đang nói dối - Ai bảo mày được mượn đĩa Abbey Road?

Chiếc đĩa hát dung lượng lớn của Julia nằm cạnh chiếc đài dở hơi của tôi - Chị có nghe nó đâu.

— Dù điều ấy đúng, nó cũng không khiến cái đĩa thành đồ của mày. Mày chưa bao giờ đeo chiếc đồng hồ của ông. Như thế nó trở thành đồ của tao à? - Chị vào phòng tôi để lấy chiếc đĩa, bước qua chiếc cặp Addidas của tôi. Julia liếc chiếc máy chữ. Xấu hổ, tôi giấu bài thơ vào người - Thế là mày đồng ý rồi - giọng Julia nhỏ đi như con chim mổ hạt - một chút riêng tư không phải là quá nhiều đòi hỏi chứ? Và nếu có vết xước nào trên cái đĩa này, mày chết với tao!

Tiếng nhạc từ trên trần vọng xuống không phải Abbey Road mà là The man with the child in his eyes của Kate Bush. Julia chỉ hát bài này khi cực kỳ tâm trạng. Cuộc đời phải rất tươi sáng với Julia. Chị ấy đã 18 tuổi, chỉ vài tháng nữa sẽ rời làng Thiên nga đen, bạn trai có một chiếc xe hơi thể thao, chị ấy có tiền tiêu vặt nhiều gấp đôi tôi, có thể dùng từ ngữ của mình buộc người khác làm bất cứ điều gì mình muốn.

Chỉ có từ ngữ.

Julia vừa bật đĩa Songbird của Fleetwood Mac.

Thứ tư, ba dậy trước khi trời sáng vì phải lái xe đến Oxford dự một cuộc họp giữa tuần tại trụ sở chính của Greenland. Ga-ra dưới phòng tôi nên tôi nghe tiếng chiếc Rover 3500 của ba gầm lên. Nếu trời mưa như sáng nay, lốp xe chạy trên đường sẽ tạo tiếng s. còn mưa sẽ đập s...s...soạt còn mưa sẽ đập s...s...s...s...sầm vào cửa xoay của ga-ra. Chiếc đài có báo thức của tôi nháy những con số 06:35 màu xanh; còn 150 phút để sống, tất cả chỉ có thế. Tôi đã có thể thấy những hàng dọc, hàng ngang trong lớp, giống như trong phim Xâm lược không gian. Tiếng cười hô hố, bối rối, kinh hoàng, tiếc nuối. Ai biết được khiếm khuyết nào đáng cười, khiếm khuyết nào là đáng thương? Chẳng có ai lấy người mù hoặc người phải mang phổi nhân tạo ra để cười cả.

Nếu Chúa khiến cho mỗi phút dài bằng sáu tháng thì đến bữa sáng tôi sẽ già, lúc bước lên xe buýt tới trường là lúc chết. Tôi có thể ngủ mãi mãi. Tôi cố gắng xua đi tất cả và nằm ngửa, tưởng tượng trần nhà là một hành tinh hệ G mà bề mặt chưa được vẽ bản đồ, xoay quanh Alpha Centauri[22]. Không có ai ở đó cả. Tôi sẽ không phải nói một từ nào.

— Jason! Đến giờ rồi! - Tiếng mẹ vọng lên từ dưới nhà. Tôi mơ thấy mình thức dậy trong một khu rừng màu xanh và tìm thấy chiếc đồng hồ Omega của ông còn nguyên vẹn nằm trong bụi nghệ tây. Rồi đến tiếng bước chân chạy khiến tôi nghĩ đó là một con quỷ chạy thoát khỏi nhà tới nghĩa địa thánh Gabriel. Mẹ kêu lần nữa “Jason!” và tôi nhìn đồng hồ: 7 giờ 41.

Tôi mệt mỏi nói “Vâng” rồi gắng nhấc đôi chân ra khỏi giường để toàn cơ thể phải tuân theo. Soi mình trong gương phòng tắm, đen đủi quá, chẳng có dấu hiệu nào của bệnh hủi cả. Tôi nghĩ việc quấn một tấm vải nóng quanh trán, làm cho nó khô đi rồi kêu với mẹ rằng bị sốt, nhưng mẹ chẳng dễ bị lừa như vậy. Chiếc quần lót màu đỏ may mắn của tôi đang giặt nên tôi phải phải lấy chiếc màu vàng chuối. Hôm nay không phải ngày mười bảy (seventeenth) nên chẳng vấn đề gì. Dưới nhà mẹ đang xem chương trình buổi sáng mới trên kênh BBC1, còn Julia đang cắt chuối để làm món Alpen[23].

— Chào buổi sáng - tôi nói - Đấy là tạp chí gì thế?

Julia cầm lên tấm bìa tạp chí Face (Gương mặt) và nói: “Nếu mày chạm tới nó khi tao đi vắng, tao sẽ bóp cổ mày”.

“Lẽ ra tao cần được ra đời”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời rít lên, “chứ không phải mày, đồ con bò”.

— Vẻ mặt đó có ý nghĩa gì à? - Julia vẫn chưa quên vụ tối qua - Mày trông như mới đái dầm ấy.

Tôi định trả đũa bằng cách hỏi Julia liệu bà ấy có bóp cổ Ewan nếu hắn động vào cuốn Gương mặt, nhưng làm thế nghĩa là thú nhận mình là đã ti tiện nghe trộm. Món ăn sáng của tôi có mùi vị giống như gỗ balsa vậy. Sau khi ăn xong, tôi đánh răng, cho những cuốn sách học hôm nay vào chiếc cặp Addidas và mấy chiếc bút Bic vào túi đựng bút. Julia đã đi, chị ấy đã đến chỗ của lớp 6 của trường tôi cùng Kate Alfrick - người đã vượt kỳ thi lấy bằng lái xe.

Mẹ đang nói chuyện điện thoại với bác Alice, kể về buồng tắm mới - Giữ máy nhé, Alice - mẹ lấy tay che ống nghe - Con có tiền ăn trưa rồi chứ?

Tôi gật đầu và quyết định nói với mẹ về buổi tập trung lớp - Mẹ, có...

Gã treo cổ chặn mất từ “chuyện này”.

— Nhanh lên, Jason! Không thì con chậm xe buýt đấy!

Bên ngoài gió mạnh và ướt át, như thể một cái máy tạo mưa đang nhắm vào làng Thiên nga đen vậy. Kingfisher Meadows là những bức tường ướt mưa, những ván đặt thức ăn cho chim đang nhỏ nước, những tượng lùn ướt đẫm, những chiếc ao đang dâng lên và những hòn non bộ trông loáng nước. Một con mèo màu xám đang quan sát tôi từ lò sưởi nhà ông Castle. Tôi đi qua chỗ buộc ngựa. Nếu là Grant Burch, Ross Wilcox hay đứa trẻ con ở bất kỳ nhà nào trong hội đồng khu phố Wellington End, tôi sẽ trốn học, nhảy qua chỗ buộc ngựa và theo lối dành cho người cưỡi ngựa đi bất cứ đâu. Ngay cả khi biết nó dẫn tới con đường hầm đã mất dấu ở dưới đồi Malvern. Nhưng những đứa như tôi thì không thể. Thầy Kempsey sẽ nhận ra ngay rằng tôi vắng mặt trong ngày tập trung lớp. Mẹ sẽ có điện thoại vào giờ nghỉ buổi sáng. Thầy Nixon sẽ can thiệp. Bố sẽ bị gọi khi đang dự cuộc họp vào thứ tư. Những người truy bọn trốn học và chó đánh hơi sẽ được đưa tới nơi tôi đã đi qua. Tôi sẽ bị bắt, bị hỏi cung, bị lột da ngay khi đang sống, rồi thầy Kempsey sẽ vẫn cứ bắt tôi đọc một đoạn từ bài Những lời cầu nguyện đơn giản cho một thế giới rối ren.

Một khi đã nghĩ về hậu quả là ta đã đón nhận nó.

Ngoài làng Thiên nga đen, bọn con gái tụm lại dưới những chiếc ô. Bọn con trai không dùng ô bởi như vậy chúng sẽ bị coi là lẳng lơ (trừ Grant Burch, nghĩa là nó vẫn giữ người khô bằng cách sai thằng hầu Philip Phelps mang một cái ô lớn hay dùng trong đánh gôn). Chiếc áo khoác bằng vải len thô của tôi giữ cho nửa người trên tương đối khô, nhưng đến góc đường chính, một chiếc Vauxhall Chevette chạy qua khiến nước bắn tung tóe làm ướt sũng ống quần tôi. Tất thì đầy sạn đất và ẩm. Pete Redmarley cùng Gilbert Swinyard và Nick Yew cùng Ross Wilcox đang lội trong bùn nước để đánh nhau, nhưng khi tôi vừa tới đó thì xe buýt của trường đến. Từ sau tay lái, bác Norman Bates nhìn chúng tôi, trông như bác đồ tể thiếu ngủ tại một chuồng lợn toàn những con đến lúc giết thịt. Chúng tôi lên xe và cửa đóng lại. Chiếc đồng hồ Casio của tôi chỉ 8 giờ 35.

Vào những sáng trời mưa, xe buýt của trường có mùi phát khiếp của bọn con trai, những cái ợ và những chiếc gạt tàn thuốc. Chiếm những hàng ghế trên là bọn con gái lên ở Guarlford và Blackmore End và chỉ nói về bài tập. Những thằng ngỗ ngược nhất đi thẳng xuống phía dưới, nhưng ngay cả những thằng như Pete Redmarley hay Gilbert Swinyard vẫn phải cư xử đúng khi bác Norman Bates lái xe. Norman Bates là một trong những người sinh từ đá mà ta không nên gây chuyện. Một lần Pluto Noak mở cửa thoát hiểm để ngủ. Bác Norman Bates đi về phía sau, tóm lấy nó, lôi về phía trước xe và gần như ném hắn khỏi xe. Từ dưới rãnh thoát nước, Pluto Noak khóc và hét: “Tôi sẽ kiện ông ra tòa, tôi sẽ làm thế! Ông đã làm gãy tay tôi!”.

Câu trả lời của Norman Bates là giật điếu thuốc từ mép của bác, ngả người khỏi bậc lên xuống của chiếc xe buýt, thò lưỡi ra như người Maori và dập tắt điếu thuốc đang cháy ngay trên lưỡi mình một cách từ từ và có chủ ý. Chúng tôi nghe thấy tiếng rít. Bác búng mẩu thuốc vào thằng bé còn ở dưới rãnh thoát nước.

Rồi Norman Bates ngồi xuống và lái xe đi.

Kể từ ngày đó không có đứa nào chạm vào cửa thoát hiểm trên xe bác ấy.

Dean Moran lên xe ở Drugger’s End, ngay ngoài rìa làng - Này, Dean! Tôi gọi - Ngồi đây nếu mày thích. Moran rất hài lòng vì tôi gọi tên thật của nó trước mặt tất cả mọi người nên cười và ngồi ngay xuống - Chúa ơi, Moran nói - nếu trời tiếp tục mưa tiếp thế này thì đến lúc đi học về sông Severn sẽ vỡ bờ ở Upton. Rồi Worcester. Rồi Tewkesbery.

— Dứt khoát là thế rồi. Tôi đang tỏ ra thân thiện để có lợi cho mình cũng như cho nó. Trên xe buýt về nhà tối nay, tôi sẽ may mắn nếu Người tàng hình muốn ngồi cạnh J...J...Jason T...T...Taylor th...th...thằng n...n...nói l...l...lắp. Moran và tôi chơi trò Nối bốn đường trên cửa kính xe phủ hơi nước. Nó thắng tôi trước cả khi đến Wellan Cross. Ở trường, Moran học lớp của cô Wyche, lớp 2W. 2W là lớp đứng gần cuối cùng. Nhưng thực sự Moran thì không phải ngớ ngẩn. Chỉ vì chuyện kia mà mọi đứa cứ làm Moran khổ sở mỗi khi điểm nó quá cao.

Trên cánh đồng lầy lội, một con ngựa đen đứng trông tội nghiệp. Nhưng không tội nghiệp bằng tôi trong vòng 21 phút nữa, và thời gian thì cứ dần trôi.

Máy sưởi dưới ghế ngồi làm nước bám ở quần tôi bốc hơi và nhỏ xuống ống chân. Có đứa nào đó đánh rắm. Gilbert Swinyard hét lên “Squelch vừa thả bom khí độc”. Squelch cười toét, lấy mũi thổi một vỏ gói khoai rán Monster Munch rồi để mặc nó. Vỏ túi khoai rán không bay xa, nó chỉ hạ xuống chỗ Robin South ở hàng ghế sau.

Trước khi tôi kịp nhận ra, chiếc xe đã chạy vào trường và tất cả chúng tôi đổ ào xuống. Trong những ngày mưa ướt, chúng tôi đợi chuông vào lớp ở sảnh chính chứ không phải ngoài sân. Sáng nay trường toàn những mặt sàn trơn trượt, những cái mũ trùm đầu ẩm ướt bốc hơi, các thầy cô mắng bọn trẻ vì tội hò hét, bọn học sinh năm đầu chơi trò dán giấy vào áo nhau ở hành lang, bọn con gái năm thứ ba thì đi loanh quanh ở hành lang, khoác tay nhau và hát bài nào đó của nhóm Pretender. Theo chiếc đồng hồ cạnh đường hầm dẫn tới phòng hội đồng - nơi bọn học sinh bị phạt phải đứng suốt thời gian nghỉ trưa, tôi còn tám phút nữa để sống.

— A, Taylor, tuyệt vời - Thầy Kempsey bẹo tai tôi - Cậu đúng học sinh tôi tìm kiếm. Theo tôi. Tôi muốn nhồi từ ngữ vào cơ quan phát âm của cậu. - Rồi thầy chủ nhiệm đưa tôi qua lối đi tối tăm tới phòng hội đồng. Phòng hội đồng như Chúa, bạn không thể nhìn thấy và sống được. Nó ở phía trước, khép hờ, khói thuốc bốc ra như sương mù ở Luân đôn của Jack - Kẻ sát nhân[24]. Nhưng chúng tôi đổi hướng và bước vào kho văn phòng phẩm. Kho văn phòng phẩm là loại xà lim giam những đứa láo toét. Tôi tự hỏi mình đã làm điều gì sai.

— Năm phút trước - thầy Kempsey nói - có một cú điện thoại được chuyển tới tôi. Cú điện thoại này liên quan đến Jason Taylor. Từ một người có thiện chí.

Tôi chỉ biết chờ đợi thầy Kempsey.

— Đề nghị tôi có hành động khoan dung vào phút cuối cùng.

Thầy hiệu trưởng Nixon bước mạnh qua cửa, đang nóng nảy và bực tức.

— Thưa thầy?

Thầy Kempsey nhăn mặt vì sự tối dạ của tôi - Tôi có phải hiểu rằng cậu chờ đợi buổi tập trung lớp sáng nay với sự lo lắng mà người ta có thể mô tả là “nỗi sợ hãi làm kiệt cả người”?

Tôi đã cảm thấy phép thần của cô De Roo nhưng vẫn không dám tin nó có thể cứu thoát tôi - Vâng, thưa thầy.

— Rồi, Taylor. Dường như chuyên gia trị liệu trục trặc về phát âm tận tâm của cậu giữ quan điểm rằng hoãn buổi thử thách sáng nay có thể lợi cho sự tự tin về lâu dài của cậu đối với Nghệ thuật sử dụng từ ngữ và phát biểu trước đám đông. Cậu có ủng hộ quan điểm này không, Jason?

Tôi hiểu điều thầy nói nhưng thầy đang muốn tôi hành động kiểu chưa hiểu gì. - Thưa thầy?

— Cậu muốn hay không muốn được miễn buổi đọc bài sáng nay?

— Rất muốn, thưa thầy.

Thầy Kempsey chép miệng. Người ta nghĩ không nói lắp chỉ như chuyện phải liều, như lần đầu ra trận. Trên tivi chiếu những người nói lắp, trong một ngày thần kỳ bị bắt buộc lên sân khấu trước cả ngàn người rồi thật lạ, những tiếng nói hoàn hảo bật ra. Xem kìa, mọi người đều cười, anh ta phải tự mình vật lộn lâu thế! Chỉ cần một cú hích đầy thân thiện thôi! Bây giờ anh ta đã được chữa khỏi. Nhưng dứt khoát đó là chuyện vớ vẩn. Nếu thực sự chuyện đó xảy ra, chỉ là Gã treo cổ tuân theo Điều răn thứ nhất. Chỉ cần một tuần sau kiểm tra lại kẻ nói lắp “đã được chữa khỏi” đó. Rồi anh sẽ thấy thế nào. Liều mạng khiến người ta chết đuối. Lần đầu ra trận gây bỏng độ ba - Trong cả cuộc đời, cậu không thể xoay lưng lại việc phát biểu trước đám đông đâu, Taylor!

Maggot bảo: “Có muốn cá không?”

— Em hiểu, thưa thầy. Đó là lý do em đang cố gắng hết sức để làm được điều đó, với sự giúp đỡ của cô De Roo.

Thầy Kempsey có vẻ chưa nhượng bộ ngay nhưng tôi cảm thấy mình đã thoát - Tốt lắm. Tôi đã đánh giá cậu gan dạn hơn. Tôi chỉ có thể kết luận rằng tôi đã đánh giá sai cậu.

Tôi nhìn thầy đi khỏi.

Nếu là Giáo hoàng, tôi sẽ phong thánh cho cô De Roo. Phong ngay tại chỗ.

Bài đọc Những lời cầu nguyện đơn giản cho một thế giới rối ren trong tiết của thầy Kempsey nói về việc mưa có thể kéo dài bốn mươi ngày đêm, nhưng Chúa hứa với loài người rằng một ngày cầu vồng sẽ xuất hiện. (Julia bảo thật lố bịch khi đến năm 1982, những câu chuyện trong Kinh thánh lại được dạy như sự kiện lịch sử). Rồi chúng tôi hát bài thánh ca có đoạn: “Tất cả quà tặng xung quanh chúng ta đều xuất phát từ thiên đàng, xin cảm ơn Chúa, ồ cảm ơn Chúa, vì t...t...tình yêu của Người”. Tôi nghĩ thế là đủ, nhưng sau khi thầy Kempsey đọc hết những thông báo và lệnh của thầy Nixon, Gary Drake giơ tay: Thưa thầy, nhưng em đã nghĩ hôm nay tới lượt Jason Taylor đọc bài. Em thực sự trông chờ bạn ấy thể hiện. Tuần tới bạn ấy sẽ đọc phải không ạ?

Mọi con mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

Mồ hôi toát ra khắp cả người. Tôi chỉ biết nhìn chăm chăm vào những vết phấn trên bảng.

Sau vài giây tưởng chừng kéo dài vài giờ, thầy Kempsey nói - Tinh thần của em bảo vệ các quy định được đặt ra rất đáng khen, Drake, và chẳng nghi ngờ gì, rất vị tha. Nhưng thầy có những nguồn tin đáng tin cậy rằng bộ phận phát âm của Taylor đang trong tình trạng không được tốt. Thế nên bạn của em được miễn vì lý do y tế.

— Vậy bạn ấy sẽ đọc vào tuần tới, phải không thầy?

— Dù con người có yếu đuối thì bảng chữ cái vẫn tiến, Drake. Tuần tiếp theo là T - đến lượt Michelle Tirley, và quy định của chúng ta là không-hỏi-tại-sao.

— Có vẻ không được công bằng đúng không, thưa thầy?

Tôi đã làm gì với Gary Drake đâu nhỉ?

— Cuộc đời thường không công bằng, Drake - thầy Kempsey khóa chiếc đàn piano - bất chấp những nỗ lực tuyệt vời nhất của chúng ta, và chúng ta phải đối mặt với các thách thức khi chúng xuất hiện. Em càng hiểu được sớm điều ấy - thầy đưa một cái nhìn xoáy không phải vào Drake mà vào tôi - thì càng tốt.

Thứ tư bắt đầu với hai tiết toán của thầy Inkberrow. Hai tiết toán liên tục có thể coi là buổi học tệ nhất tuần. Thông thường tôi ngồi cạnh Alastair Nurton, nhưng hôm nay Alastair Nurlon lại ngồi cạnh David Ockeridge. Chiếc ghế trống duy nhất nằm cạnh Carl Norrest, ngay trước bàn của thầy lnkberrow, vậy nên tôi phải ngồi vào đó. Mưa to đến nỗi các trang trại và cánh đồng bên ngoài phủ một màu trắng xoá. Thầy Inkberrow bắt đầu bài học bằng cách hỏi vài câu cực dễ để “huy động cái não”.

— Taylor - thầy đã bắt được tôi tránh ánh mắt thầy.

— Dạ!

— Đang cần tập trung một chút, hử? Nếu a là 11, b là 9 và X là tích của a với b thì X là bao nhiêu?

Câu trả lời quá đơn giản, 99.

Nhưng “chín chín” lại là từ có hai chữ N[25] một từ lắp có hai chữ N. Gã treo cổ muốn trả thù việc tôi được miễn đọc bài. Gã đã thò tay vào lưỡi tôi, bóp lấy họng và bó chặt những mạch đưa máu lên não tôi. Khi Gã treo cổ làm như thế, tôi sẽ trông hoàn toàn giống một thằng què nếu cố nói từ đó ra - 101, phải không ạ?

Những đứa thông minh hơn trong lớp rên rỉ.

Gary Drake còn gào to - Cậu ấy là một thiên tài.

Thầy Inkberrow tháo kính, và dùng đầu cà-vạt lau sạch - 9 nhân với 11 bằng 101, cậu nói thế, hử? Để tôi hỏi cậu câu nữa, Taylor. Tại sao chúng ta bận tâm về việc phải dậy vào buổi sáng? Cậu nói cho tôi nghe được chứ? Tại sao, tại sao chúng ta lại bận tâm?

[17] Khối quân sự của 8 nước xã hội chủ nghĩa châu Âu.

[18] Trong tiếng Anh, 9 là “nine”, chúng tôi coi “chín” cũng là âm có chữ N.

[19] Một người không thể hoạt động chân tay và bị câm. Sau này có một người hiểu và dịch được những âm thanh phát ra từ họng Joey, giúp viết được một cuốn sách. Joey Deacon trở nên nổi tiếng và được sống ở nhà thay vì bệnh viện.

[20] Điểm mức cao của môn học trong trường phổ thông của Anh, xứ Wales và Bắc Ireland.

[21] Theo truyền thuyết, người nào hôn hòn đá này sẽ có tài hùng biện và thuyết phục mọi người.

[22] Ngôi sao sáng gần trái đất nhất.

[23] Ngũ cốc ăn sáng, trái cây, quả hạch sữa và sô-cô-la.

[24] Biệt hiệu của một tên giết người hàng loạt (không rõ danh tính) gây kinh hoàng vùng đông Luân Đôn năm 1888, nạn nhân là phụ nữ.

[25] Số 99: Tiếng Anh được viết là: Ninety Nine.