Họ hàng
Họ tới rồi - Tôi kêu lên khi chiếc Ford Granada Ghia màu trắng tiến vào Kingfisher Meadows. Cửa phòng Julia đóng như thể nói Có việc quan trọng, nhưng một loạt âm thanh chứng tỏ đã sẵn sàng vẫn vọng xuống dưới nhà. Tôi đã tháo tấm bản đồ Midgard[26], giấu quả địa cầu và bất kỳ thứ gì có thể bị Hugo coi là đồ trẻ con, thế nên tôi chỉ cần ngồi ở cửa sổ. Đêm qua gió rít như thể King Kong cố sức giật mái nhà tôi xuống và sắp chết tới nơi. Bên kia đường, ông Woolmere đang kéo những mảnh hàng rào bị gió quật ngã. Bác Brian ngoặt vào lối dành cho xe hơi của nhà tôi rồi chiếc Granada nằm cạnh chiếc Datsun Cherry của mẹ. Người đầu tiên ra khỏi xe là bác Alice - chị gái của mẹ. Tiếp theo ba anh chị em nhà Lambs chui ra từ hàng ghế sau. Đầu tiên là Alex với chiếc áo phông in hàng chữ buổi biểu diễn trực tiếp của ban nhạc the Scorpions năm 1981 và băng quấn đầu hiệu Bjorn Borg. Alex 17 tuổi nhưng có mụn như phù, cơ thế to gấp ba mức cần thiết. Tiếp theo là Nizel và Squirt, hai người ít tuổi nhất, bận bịu xoay tít hộp ru-bic. Cuối cùng là Hugo.
Người Hugo vừa vặn. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi. “Hugo” là cái tên đáng nguyền rủa đối với hầu hết trẻ con, nhưng với anh thì nó lại tuyệt vời. (Hơn nữa anh em nhà Lambs lại học ở một trường độc lập tại Richmond, nơi ta bị để ý không phải do bảnh quá mà là do chưa đủ bảnh). Hugo mặc một cái áo chèn kéo khóa màu đen không có biểu tượng hay mũ trùm, quần jeans Levis cài cúc, đi đôi giày trông như hài tiên và đeo một băng tay thường dùng để chứng tỏ ta không còn “trinh”. Vận may rất quý mến Hugo. Khi Alex, Nigel và tôi còn cố đổi khách sạn ở đường Euston sang khách sạn Old Kent để được ba trăm bảng và hy vọng kiếm được khu đỗ xe miễn phí thì Hugo đã được ở những khách sạn như Mayfair và Park Lane.
— Thế là nhà mình đã tới được đây - mẹ đi ngang lối dành cho xe và ôm lấy bác Alice.
Tôi hé cửa sổ một chút để nghe cho rõ hơn.
Trong khi đó ba từ nhà kính bước đến, người còn mặc bộ đồ làm vườn - Các vị vừa đem gió to tới cho chúng tôi đấy, Brian!
Bác Brian bước ra khỏi xe và đùa bằng cách làm bộ lùi một bước đầy vẻ ngạc nhiên khi thấy ba - Chà, gặp một người làm vườn đầy dũng cảm!
Ba đưa qua đưa lại chiếc bay - Đợt gió ghê gớm này làm bạt hết cả những cây thủy tiên nhà em. Nhà đã thuê người làm phần lớn công việc vườn tược nhưng phải đến thứ ba ông ấy mới tới được, và như một câu cách ngôn cổ Trung Quốc...
— Ông Broadwas là một trong những nhân vật vô giá của làng em - mẹ lên tiếng - đáng phải được nhận gấp đôi số tiền bọn em trả bởi ông ấy phải khắc phục toàn bộ những gì Michael phá hỏng.
—...như một câu cách ngôn của Trung Quốc: “Người đàn ông khôn ngoan nói rằng để hạnh phúc trong tuần cần vợ béo. Để hạnh phúc trong tháng, cần giết lợn. Để hạnh phúc lâu dài, hãy làm vườn”. Cũng buồn cười đấy, đúng không?
Bác Brian vờ như thấy điều đó buồn cười.
— Khi Michael nghe được câu cách ngôn đó trên chương trình Thời gian của người làm vườn hỏi - mẹ nhận xét - con lợn còn đứng trước bà vợ. Nhưng nhìn ba cậu bé của anh chị mà xem! Các cháu lại lớn phổng lên rồi. Chị cho cái gì vào bánh bột ngô đấy, Alice? Dù chị có cho cái gì, em cũng nên cho một chút vào bánh của Jason.
Đó đúng là một cú đá vào mạng sườn.
— Nào, ba nói - chúng ta hãy vào nhà trước khi bị gió thổi bay.
Hugo nhận được tín hiệu và nhìn tôi.
Tôi vẫy nhẹ tay.
Buồng phục vụ đồ uống chỉ mở cửa khi có khách hoặc họ hàng tới thăm. Nó đậm mùi véc-ni và hơi ẩm. (Một lần mọi người đi vắng, tôi đã thử uống một ít rượu sherry[27]. Nó có mùi xi-rô Domestos). Mẹ bảo tôi kéo một cái ghế từ phòng khách vào vì đang thiếu. Mấy cái ghế này nặng hàng tấn, lại đập vào ống chân đau điếng nhưng tôi vờ như chẳng có vấn đề gì. Nigel ngồi uỵch xuống tấm nệm lớn trên sàn, Alex thì chiếm một trong số ghế bành và lấy tay gõ gõ vào thành ghế theo nhịp trống. Hugo chỉ ngồi trên thảm, khoanh chân vào và nói: “Cháu ngồi đây ổn rồi, cô Helena, cảm ơn cô” trong khi mẹ mắng tôi vì không mang đủ ghế vào. Julia vẫn chưa xuất hiện. “Con sẽ xuống sau một phút”, chị ấy đã la lên như vậy, cách đây hai chục tiếng rồi.
Như thường lệ, ba và bác Brian lại khởi đầu bằng cuộc tranh luận về đường đi từ Richmond tới Worcestershire. (Người này mặc chiếc áo nịt len của người kia tặng vào dịp Giáng sinh). Ba nghĩ rằng đi đường A40 sẽ ngắn hơn đường A419 được hai mươi dặm. Bác Brian không đồng ý. Rồi bác bảo rằng khi rời nhà tôi vào cuối ngày hôm nay, bác dự định lái xe tới Bath qua Cirencester bằng đường A417. Mặt ba đỏ lên vì khiếp sợ - Đường A417? Đi qua Cotswold vào ngày ngân hàng đóng cửa? Brian, thế là địa ngục sống đấy!
Mẹ nói - Em chắc anh Brian biết mình làm gì, Michael.
— Đường A417? Ôi đau khổ! - Ba đã đọc lướt qua cuốn Các thành phố của Anh, còn bác Brian nhìn mẹ như muốn nói - Nếu chuyện ấy làm cho cậu bé già vui, cứ để thế. (Cái nhìn ấy không qua được mắt tôi) - Chúng ta có những phát minh trên đất nước này, thường được biết đến là “xa lộ”, Brian...Đây, anh cần đi đường M5 tới Giao lộ 15...- Ba chỉ vào tấm bản đồ - Chỗ này! Chỉ cần chạy về phía Đông. Không cần phải dính vào Bristol. Đường M4 tới Giao lộ 15, sau đó đi đường A40 tới Bath.
— Lần trước tới thăm Don và Drucilla - bác Brian không nhìn cuốn Các thành phố của Anh, chúng tôi đã làm thế. Chạy đường M4 ở phía Bắc Bristol. Thử đoán xem nào. Mắc kẹt. Nối đuôi nhau suốt hai giờ. Phải không, Alice?
— Lần đó quả là lâu.
— Hai giờ đấy, Alice.
— Nhưng - ba chống chế - anh chị bị kẹt ở luồng chạy ngược lại vì khi đó làn đường mới đang được xây dựng. Bây giờ anh chị lướt thoải mái trên đường M4. Thoái mái như chỗ không người. Em đảm bảo đấy.
— Cảm ơn Michael - bác Brian nói nhẹ như không - nhưng anh thực sự không thuộc loại hâm mộ chạy xe ở xa lộ.
— Hừm, Brian - ba gập mạnh cuốn Các thành phố của Anh, nếu anh thuộc loại hâm mộ bò ra đường với tốc độ ba mươi dặm một giờ và được một đoàn nhà lưu động cũ rích hộ tống thì đúng là đường A417 tới Cirencester dành cho anh đấy.
— Đến giúp mẹ một tay đi, Jason.
“Giúp một tay” nghĩa là “làm tất cả”. Mẹ đang chỉ cho bác Alice căn bếp mới được chỉnh sửa. Mùi thịt bốc ra từ lò nướng. Bác Alice gõ lớp gạch lát và bảo “tinh tế” trong lúc mẹ rót ba cốc cô-ca cho cho Alex, Nigel và tôi. Hugo thì đã xin một cốc nước lạnh. Rồi tôi đổ một gói Twiglet ra đĩa. (Twiglet là thứ đồ ăn vặt mà người lớn nghĩ rằng trẻ con thích nhưng nó có mùi diêm cháy nhúng vào trong nồi). Rồi tôi đặt tất cả lên một cái khay lấy từ ngăn trong tường, quay lại và mang ra bàn cà phê. Thật bất công, tôi phải làm hết. Nếu chỉ có tôi chứ không phải Julia vẫn ở lì trong phòng, chắc bây giờ người ta phải cử cảnh sát phản ứng nhanh đến can thiệp rồi.
— Các phu nhân đã huấn luyện cháu tốt lắm, bác thấy rõ. - Bác Brian nói. Tôi vờ như không hiểu “phu nhân” là gì.
— Brian - ba giơ chiếc bình thon về phía bác Brian - Làm thêm ít rượu sherry nhé?
— Thế quái nào mà lại không, Michael? Thế quái nào mà lại không chứ?
Alex lẩm bẩm khi tôi đưa cho cốc cô-ca, rồi làm một nắm đầy Twiglet.
Nigel nói: “Cảm ơn nhiều” với vẻ đầy ngạo mạn rồi cùng vồ lấy một ít Twiglet.
Hugo bảo: “Uống nào, Jason” khi nhận cốc nước và “Không, cảm ơn” với chỗ Twiglet.
Bác Brian và bố đã thôi nói về chủ đề lái xe và chuyển sang chủ đề suy thoái.
— Không, chú nhầm rồi, Michael, dù chỉ một lần trong đời thôi. Kế toán ít nhiều miễn dịch trước những trì trệ về kinh tế.
— Nhưng anh không thể nói với em rằng các khách hàng của anh không cảm thấy khó khăn?
— “Khó khăn”? Trời ơi, Michael, họ đang ngấm đến tận tim đấy. Phá sản, đóng cửa sớm, sáng-trưa-chiều-tối. Chúng ta đã để chân vấy máu rồi. Xin lỗi vì tiếng Pháp của tôi. Sa lầy! Nói thật với cậu, tôi biết ơn người đàn bà ở phố Downing[28] đó vì về tài chính này...cái mốt mới nhất là gì nhỉ?...Những người chỉ quen với các con số như chúng ta đang nhanh chóng thu một đống lợi nhuận. Và khi tiền thưởng của đối tác liên quan tới lợi nhuận, ta còn khá ổn.
— Phá sản - ba châm chọc - không phải khách hàng quen của chúng ta.
— Nhưng với nguồn cung không bao giờ dứt - bác Brian dốc cốc sherry của mình, ai mảy may quan tâm đây? Không, không, chính những người thân thuộc mới chiếm được trái tim tôi. Trước khi chấm dứt, đợt suy thoái này sẽ làm thị trường chứng khoán chảy hết máu. Nhớ lời tôi nhé!
— Tôi không nghĩ thế, ngón tay ve vẩy của ba nói như vậy - Điều khẳng định tính ưu việt của quản lý hiện đại là thành công trong những năm khó khăn chứ không phải những năm no đủ. Số người thất nghiệp có thể lên tới ba triệu nhưng quý này Greenland vẫn lấy mười nhân viên quản lý thực tập. Khách hàng muốn mua thực phẩm chất lượng với giá bán sỉ.
— Thoải mái đi, Michael - bác Brian làm trò đùa như đầu hàng, lúc này không phải chú đang ở một cuộc hội thảo bán hàng tổ chức ven biển. Nhưng tôi nghĩ chú vùi đầu trong cát. Ngay cả phe Tory[29] cũng nói đến chuyện “thắt lưng buộc bụng”...Các nghiệp đoàn chẳng làm được gì, không phải đó là điều tôi không thích. Nhưng chúng ta thấy hãng xe hơi British Leyland đang mất những chỗ làm...các bến tàu đang nhỏ lại...hãng thép Anh thì teo đi. Tất cả đặt hàng từ Nam Triều Tiên, dù nó nằm ở đâu, thay vì đặt hàng ở các công ty Tom Yew Tyne và Clyde...Comrade Scargill[30] đe dọa nổi dậy...thật khó có thể nhìn thấy rằng về lâu dài nó không ảnh hưởng xấu tới những lát cá tẩm bột hay bánh kếp giòn đông lạnh. Cả Alice và tôi đều lo lắng, chú biết đấy.
— Hừm - ba ngả người về sau - thật tốt khi anh và chị Alice lo lắng, nhưng ngành bán lẻ vẫn đang kiểm soát được và Greenland thì phát triển mạnh mẽ.
— Rất vui khi nghe điều đó, Michael. Thực sự rất vui.
(Tôi cũng vậy. Bố của Gavin Cloney đã bị hãng Metalbox ở Tewkesbury sa thải. Lễ sinh nhật của Gavin ở Alton Towers bị hủy, mắt Gavin hõm sâu vào vài mi-li-mét và một năm sau bố mẹ nó ly dị. Kelly Moran bảo tôi rằng bố thằng đó vẫn phải sống nhờ trợ cấp thất nghiệp).
Hugo đeo một dây da mỏng trên cổ, tôi cũng muốn có một cái.
Khi nhà Lambs đến thăm, thật lạ là muối và hạt tiêu được gọi là “gia vị”. Khai vị là tôm pan-đan ăn với nước sốt ma-do-ne; món chính có thịt cừu thái miếng, khoai tây Hà Lan và thịt om với cần tây; bánh nướng Alaska là “đồ tráng miệng” chứ không phải “ăn cuối bữa”. Chúng tôi dùng vòng đánh dấu khăn ăn bằng vỏ trai (ông nội mua ở Miến Điện cùng với chiếc đồng hồ Seamaster mà tôi đánh vỡ hồi tháng giêng). Trước khi dùng đồ khai vị, bác Brian mở chai rượu vang bác đã mua. Julia và Alex uống cả cốc đầy, tôi và Hugo chỉ nửa cốc, Nigel thì “chỉ đủ ướt cốc cho con, Nigel”.
Bác Alice vẫn nướng bánh như mọi lần: “Cho Taylor và triều đại nhà Lambs”.
Bác Brian thì vẫn nói như mọi lần “Cái này đang nhìn cậu, nhóc”.
Ba vờ như thấy câu đó buồn cười.
Tất cả chúng tôi (trừ Alex) chạm cốc và nhấp một ngụm.
Đảm bảo là ba sẽ nâng cốc rượu lên đèn và bảo “Rất dễ uống!”, hôm nay cũng không làm ai thất vọng. Mẹ nhìn ba nhưng ba chẳng khi nào để ý - Em rất muốn nói điều này với anh, Brian. Anh không thể chấp nhận chọn một thứ rượu vang rẻ tiền tử tế.
— Khó vừa lòng được chú lắm, Michael. Tôi tự đãi mình một sọt nho này đấy. Lấy từ đồng nho gần căn nhà tranh quyến rũ mà chúng tôi thuê gần mấy cái hồ hồi năm ngoái.
— Rượu vang? Quận Hồ? Cumbria? Ôi, em nghĩ đến đó anh sẽ thấy mình nhầm, Brian.
— Không, không Michael, không phải những cái hồ của Anh, hồ của Italia kia. Vùng Lombardy - Bác Brian xoay cho rượu vang xoáy trong cốc của mình, hít hít rồi lắc cho nó kêu - 1973, có vị mâm xôi, dưa, gỗ sồi. Nhưng tôi đồng tình với nhận xét sắc sảo của chú, Michael. Không phải rượu vang tồi.
— Nào - mẹ nói - ăn đi mọi người.
Sau lượt đầu tiên xử lý các món “ngon”, bác Alice nói - Kỳ này ở trường đều thành công, phải không các cậu? Nigel là đội trưởng câu lạc bộ cờ vua.
— Chủ tịch - Nigel nói - thật đấy.
— Xin cải chính! Nigel là chủ tịch câu lạc bộ cờ vua. Còn Alex thì làm những chuyện không thể tin nổi với máy tính của trường, phải không con, Alex? Mẹ thậm chí còn chẳng biết chỉnh những phím của ra-đi-ô nhưng...
— Alex vượt trước các thầy hàng chục năm - bác Brian chen vào - nói thật là thế. Con đang làm gì nhỉ, Alex?
— FORTRAN. BASIC. Alex nói như thể bị đau. PASCAL, mã Z-80.
— Anh phải thông minh lắm - Julia nói với giọng nhấn nên tôi không biết chị ấy mỉa mai hay không.
— Ô, em cá là Alex thông minh đấy nhé! - Hugo nói - Bộ não của Alex là biên giới cuối cùng của khoa học Anh.
Alex nhìn gườm gườm anh trai mình.
— Ngành điện toán thực sự có tương lai - ba xúc một thìa tôm đầy - Công nghệ, thiết kế, xe hơi chạy điện. Đó là những môn nhà trường cần giảng dạy. Cái này không phải dạng rỗng tuếch như “lang thang như một đám mây”. Như em đã nói với Craig Salt - giám đốc quản lý của Greenland - chỉ có cái kia...
— Không thể đồng ý với chú thêm nữa - Bác Brian làm vẻ mặt như một kẻ chủ mưu xấu xa công bố kế hoạch thống trị thế giới - Đó là lý do Alex được thưởng một tờ 20 bảng mỗi khi đạt điểm A trong năm nay, và một tờ 10 bảng cho mỗi điểm B, để mua chiếc IBM cho mình. (Cơn ghen tức của tôi dội lên như đau răng. Ba bảo cho tiền trẻ con để khuyến khích chúng học là “thiếu trách nhiệm”). Không gì thắng được động cơ lợi nhuận, đúng không?
Mẹ góp chuyện - Thế còn cháu, Hugo?
Cuối cùng tôi cũng biết về Hugo mà không cần phải giả vờ nữa.
— Chủ yếu là - Hugo nhấp một ngụm nước - cháu có một số cuộc đua may mắn trong đội đua thuyền của trường, cô Helena.
— Hugo - bác Brian ợ một tiếng - đã tắm mình trong vinh quang! Đúng ra nó phải là chàng trai chỉ huy đội chèo thuyền, nhưng một thằng cha hội đồng đít to béo ị, xin lỗi vì tiếng Pháp của tôi, thằng cha sở hữu một nửa công ty bảo hiểm Lloyd đã dọa làm rùm beng lên nếu thằng chúa nhỏ trán lõm nhà hắn không được giao vị trí ấy. Tên thằng nhỏ ấy là gì nhỉ, Hugo?
— Có lẽ ba đang muốn nói đến Dominic Fitzsimmon, ba ạ.
— Dominic Fitzsimmon! Không thể tranh được, phải không?
Tôi cầu cho sự chú ý sẽ xoay về Julia. Tôi cầu cho mẹ đừng nhắc đến giải thưởng về thơ, không nhắc đến trước mặt Hugo.
— Jason giành giải thưởng thơ của thư viện hạt Worcester và Hereford - mẹ nói - đúng không, Jason?
— Cháu buộc phải viết - Sự xấu hổ làm tai tôi đỏ bừng và không có chỗ nào khác để nhìn trừ đồ ăn - Bằng tiếng Anh. Cháu không (tôi đã thử từ “nhận ra” vài lần nhưng biết mình sẽ nói lắp đến cứng lưỡi ngay)...không biết là cô Lippets đọc.
— Đừng giấu tài - bác Alice kêu lên.
— Jason giành được một cuốn từ điển tuyệt vời - mẹ nói - phải không, Jason?
Alex Kẻ khó chịu mỉa mai mà người lớn chẳng hề biết - Anh thực sự muốn nghe thơ của em, Jason.
— Không được, em không mang vở ghi.
— Thật tiếc.
— Tờ Malvern Gazeeter in những bài được giải đấy - mẹ nói - bên cạnh ảnh chụp gương mặt Jason, thật đấy! Nhà mình có thể xem, sau bữa tối.
(Ngay cả việc nhớ lại chuyện ấy cũng như bị tra tấn. Họ cử một thợ ảnh tới trường và bắt tôi tạo dáng đang đọc một cuốn sách trong thư viện như thể chúa của bọn đồng tính vậy).
— Các nhà thơ, bác Brian chép miệng - như tôi được người ta kể, đã lây các bệnh bẩn thỉu từ các quý bà Ba Tư mang tiếng xấu rồi chết trong các điệu nhảy cuồng nhiệt của Pháp bên sông Seine. Đúng là một kế hoạch hướng nghiệp, đúng không Mike?
— Tôm ngon tuyệt vời, Helena - bác Alice nói.
— Đồ đông lạnh, từ Greenland Worcester.
— Tươi, Michael. Từ người buôn cá.
— Ồ. Anh không biết vẫn còn lại những người buôn cá.
Alex xới lại vụ giải thưởng thơ lần nữa - Bét ra cũng phải nói cho mọi người nghe bài thơ của em nói về cái gì, Jason. Hoa nở vào mùa xuân? Hay đó là thơ tình?
— Không hiểu anh quan tâm đến cái đó làm gì, Alex - Julia nói - Tác phẩm của Jason thiếu sự tinh tế và độ chín của The Scorpions.
Hugo thổi phì phì để trêu tức Alex, và để cho tôi biết anh ấy đứng về phía nào. Lẽ ra tôi có thể hôn Julia vì biết ơn. Suýt thế thật.
— Cái đó chẳng có gì buồn cười, Alex cằn nhằn với Hugo.
— Đừng dỗi, Alex. Nó làm hỏng vẻ điển trai của em đấy.
— Này các cậu! - Bác Alice cảnh cáo.
Chiếc đĩa đẹp hình thuyền được chuyển quanh bàn. Giữa những miếng khoai tây phủ kem của tôi và những miếng bánh pút-đinh Yorkshire, tôi đã tạo ra Địa Trung Hải bằng nước sốt. Gibralta là đầu một mẩu cà-rốt - Ăn thôi, mẹ nói.
Bác Alice là người đầu tiên nói - Những miếng tuyệt diệu, Helena.
Bác Brian giả giọng Italia - Chún....tan ở tron miện.
Nigel nhìn cha và cười đầy vẻ tôn thờ.
— Bí mật nằm ở nước sốt - mẹ nói với bác Alice - Lát nữa em sẽ cho chị công thức chế biến.
— Ôi, Helena, chị sẽ chẳng chịu đi khi chưa có được nó đâu.
— Thêm một tí rượu nữa chứ, Michael? - Bác Brian rót đầy cốc của ba (từ chai thứ hai) trước khi ba kịp trả lời, rồi đến lượt cốc của bác - Đừng bận tâm nếu tôi làm thế, chú Michael, cám ơn. Cái này đang nhìn cậu, nhóc! Mà Helena này, anh thấy là cái chùa di động của em vẫn chưa lên tới bãi đồng nát trên trời à?
Mẹ cười lịch sự nhưng hơi bối rối.
— Chiếc Datsun của em ấy, Helena! Nếu em không phải là một đầu bếp tuyệt vời thì thật khó tha thứ cho em vì vi phạm luật đầu tiên về xe hơi. Đừng có tin người Nhật hay bất cứ thứ gì họ sản xuất. Người Đức từng một lần có ý tưởng đúng. Xem quảng cáo của xe Volkswagen mới chưa? Có một chiếc xe Nhật nhỏ xíu này, chạy loanh quanh tìm chiếc VW Golf mới, rồi rơi từ trần nhà xuống khiến nó xẹp lép luôn. Lần đầu tiên xem nhưng anh sợ xanh mắt, phải không, Alice?
— Chẳng phải chiếc máy ảnh của bác - Julia lấy khăn ăn chùi miệng - là một chiếc Nikon đấy sao, bác Brian?
Hugo - Cũng chẳng có gì không ổn với đồ âm thanh trung thực công nghệ cao của Nhật cả.
— Hay chip máy tính cũng thế - Nigel góp thêm.
Thế nên tôi nói - Xe máy của họ cũng rất tốt nữa.
Bác Brian nhún vai không tin - Chính xác theo quan điểm của tôi, các cô cậu! Nhật Bản sẽ sử dụng công nghệ của mọi người, thu nhỏ cho phù hợp với kích cỡ của họ rồi bán lại cho toàn thế giới, phải không Mike? Mike? Ít nhất chú cũng cùng phe với tôi về chuyện này chứ? Chú trông đợi gì từ cường quốc duy nhất của phe Trục[31] chưa bao giờ chịu xin lỗi về cuộc chiến? Họ đã thoát, chẳng phải trả giá gì.
— Hai trăm ngàn thường dân chết vì bom nguyên tử - Julia nói - và thêm hai triệu người khác bị bom cháy thiêu chết khó có thể là thứ cháu gọi là “chẳng phải trả giá gì”.
— Nhưng sự thật là (bác Brian không nghe thấy điều bác không muốn nghe) người Nhật vẫn tiếp tục cuộc chiến. Họ sở hữu phố Wall[32]. Tiếp theo là London[33]. Đi bộ từ Barbican đến văn phòng của tôi, các vị cần...hai mươi đôi bàn tay mới đếm hết được những kẻ giống người Mãn Châu đi ngang qua. Nghe chuyện này, Helena...Thư ký của anh tự mua cho mình một trong những chiếc...họ gọi chúng là cái quái gì cũng được...em biết rồi...xe ba bánh có động cơ...một chiếc Honda Civic. Đúng rồi, một chiếc Honda Civic màu phân nâu. Cô ta đánh xe ra khỏi phòng trưng bày và ở ngay chỗ cua đầu tiên, anh không đùa đâu, ống xả của nó rơi ra, rơi hết. Đó là lý do giải thích vì sao họ có tính cạnh tranh. Họ làm hàng đểu. Hiểu không? Không thể dùng đồ đó trong thời nay. Không thể thế nếu không nhiễm loại nấm ghê tởm, đúng không, Mike?
— Đưa cho bố ít gia vị, Julia - Bố nói.
Mắt tôi và Hugo chạm nhau và trong một khoảnh khắc, chúng tôi thấy cô đơn giữa một căn phòng đầy những tượng người bằng sáp.
— Chiếc Datsun của em - mẹ mời bác Alice thêm một ít thịt om cần tây nhưng bác ra hiệu “Thôi, cảm ơn” - đã vượt qua kỳ kiểm tra tiêu chuẩn lưu hành với kết quả mỹ mãn đấy.
— Đừng nói với anh rằng - bác Brian khịt mũi - em đưa nó đi kiểm định ở đúng nơi đầu tiên bán cho em cái chùa di động.
— Sao em lại không chứ?
— A, Helena - bác lắc đầu.
— Em thực sự không hiểu ý anh, Brian.
— Helena, Helena, Helena.
Hugo xin “chỉ một lát” bánh nướng Alaska nên mẹ cắt cho một miếng chỉ to bằng miếng bánh của bố - Cháu là cậu bé đang lớn, vì Chúa. (Tôi để chiến thuật này sẽ dùng sau). Tất cả mọi người ăn đi, trước khi kem chảy.
Sau khi ăn hết thìa đầy đầu tiên, bác Alice nói - Quá tuyệt vời!
Ba bảo - Ngon lắm, Helena.
— Mike - bác Brian nói - chú sẽ không để cái chai này đau khổ vì bị uống dở chứ? Bác rót một lượt khá nhiều vào cốc ba, cốc bác rồi nâng ly hướng về phía chị gái tôi - Cái này đang nhìn cậu, nhóc! Nhưng bác vẫn không hiểu tại sao một thiếu nữ trẻ của những bậc tài năng rõ ràng lại không nhắm tới hai trường lớn. Ở trường trung học Richmond, bác không đùa đâu, chỉ chọn hoặc là Oxford hoặc là Cambridge[34], sáng-trưa-chiều-tối đều thế, phải không Alex?
Alex ngẩng đầu lên và trả lời “Vâng”.
— Sáng-trưa-chiều-tối, Hugo nói đầy vẻ nghiêm túc.
— Người hướng nghiệp cho bọn cháu - Julia lấy thìa xúc một miếng kem trước khi nó kịp rơi xuống khăn trải bàn - thầy Williams, có một người bạn trong hội luật sư cấp tiến Luân đôn, nói rằng nếu cháu muốn học về luật môi trường thì Edinburgh hoặc Durham thực sự là những nơi để...
— Thế thì bác rất tiếc - bác Brian huơ huơ không khí như đánh judo - rất tiếc, rất tiếc, rất tiếc, nhưng ông Williams - một gã xứ Wales bí hiểm, không nghi ngờ gì nữa - ông Williams phải bị trừng phạt, trói vào một con la rồi gửi về Haverfordwest[35]! Đó không phải thứ cháu học ở trường đại học. Chính bác Brian mặt đỏ bừng của cháu đây “đó là người cháu cần lập quan hệ!”. Chỉ có ở Oxford cháu mới thiết lập được quan hệ với những con người tinh túy của ngày mai! Bác không đùa đâu, với những quan hệ đúng từ đại học mà bác có được đối tác cách đây mười năm! Mike...Helena! Chắc chắn các vị sẽ không chịu ngồi yên để cho đứa con đầu tiên lãng phí chính bản thân mình ở trường đại học Không nơi nào chứ?
Sự khó chịu khiến mặt Julia tối sầm.
(Thường vào lúc này tôi hay lui về chỗ nào đó an toàn).
Mẹ nói - Cả Edinburgh và Durham đều có tiếng tốt.
— Không nghi ngờ gì, không nghi ngờ gì hết, nhưng điều các vị cần nhớ là - lúc này bác Brian như la lên - chúng có phải là những trường tốt nhất trên thị trường? Và câu trả lời là “Chúng có tệ!”. Trời ơi, chính xác đây là vấn đề của các trường phổ thông. Chúng quá cao sang so với những thằng Jack và Jill xoàng xĩnh, nhưng chúng có tạo ra những con người thông minh nhất, giỏi giang nhất? Chúng có tệ? Với các hội giảng dạy này, “thông minh” và “giỏi giang” là những từ bẩn thỉu.
Bác Alice đặt một tay lên cánh tay bác Brian - Brian em nghĩ...
— Tôi không muốn bị nhắc “Brian” khi tương lai của đứa cháu gái duy nhất của chúng tôi bị đe dọa. Nếu nỗi lo khiến tôi thành một tay trưởng giả thì hãy cứ căm ghét và thứ lỗi cho tiếng Pháp của tôi, tôi sẽ là tay trưởng giả tuyệt nhất tôi biết và sẽ mang cái mác đó với vẻ tự hào. Tại sao bất kỳ một người nào có bộ óc của Oxford lại quyết tâm vào Jockland, đơn giản đó là điều tôi không thể hiểu - Bác đột ngột ngửa cốc và uống sạch. - Có lẽ trừ phi...- vẻ mặt ông bác chuyển từ giận dữ sang đùa cợt sau ba giây - trừ phi có một con ngựa giống Scotland với bộ bờm đẹp mà cháu không muốn thú nhận với bất kỳ ai, hả, Julia? Ê, Mike? Ê, Helena? Nghĩ tới chuyện đó chưa, hả?
— Brian...
— Đừng lo, bác Alice - Julia mỉm cười - Bác Brian biết cháu thà bị tai nạn xe hơi dây chuyền còn hơn bàn chuyện riêng tư với bác ấy. Cháu dự định học luật ở Edinburgh, và tất cả anh em nhà Brian Lambs ngày mai sẽ phải thiết lập các mối quan hệ mà không có cháu.
Tôi sẽ chẳng bao giờ yên ổn khi nói như vậy, không bao giờ.
Hugo nâng cốc với Julia - Nói hay thật, Julia!
— À - bác Brian cười gượng gạo - có lẽ cháu sẽ tiến xa trong trò chơi luật pháp, thiếu nữ, ngay cả khi cháu khăng khăng đòi học một trường đại học loại hai. Cháu đã nắm rất rõ nghệ thuật tranh cãi đấy.
— Thật khó mà vừa được ý bác, bác Brian.
Một khoảng im lặng lúng túng xuất hiện.
— Hura - bác Brian chế giễu - Cháu nó đã cương quyết đến cùng.
— Có một miếng cần tây dính vào cằm bác kìa, bác Brian!
Nơi lạnh nhất trong nhà là khoảng sân ở tầng dưới. Vào mùa đông mông có thể đóng băng liền với ghế. Julia đã chào nhà Lambs và đến nhà Kate Alfrick để ôn môn lịch sử. Bác Brian đã lên căn phòng dự phòng để “cho đôi mắt nghỉ ngơi”. Alex đã vào phòng vệ sinh ba lần kể từ lúc tới, mỗi lần anh ta vào tới hai mươi phút. Tôi chẳng biết anh ấy tìm cái gì trong đó. Ba đang cho Hugo và Nigel xem chiếc máy ảnh Minolta. Mẹ và bác Alice thì đang đi dạo trong khu vườn lộng gió. Qua chiếc gương treo trên bồn rửa mặt, tôi đang quan sát mặt mình xem có những điểm gì giống Hugo không. Chỉ bằng ý chí tôi có tự biến mình thành anh ấy không? Lần lượt từng tế bào. Ross Wilcox đang làm việc đó, khi còn học tiểu học nó là thằng ngu độn vô danh tiểu tốt, nhưng bây giờ thì nó hút thuốc với những đứa lớn hơn như Gilbert Swinyard và Pete Redmarley, mọi người thì gọi nó là Ross chứ không phải Wilcox nữa. Thế nên chắc chắn phải có cách nào đó.
Ngồi xuống và đi cầu, rồi tôi nghe thấy tiếng nói vọng to hơn. Nghe trộm không tốt, tôi biết, nhưng không phải lỗi của tôi khi mẹ và bác Alice chọn nơi để ba hoa ngay chỗ ống thông hơi, phải không?
— Em không nên xin lỗi, Helena. Brian...Chúa ơi, chị có thể bắn chết anh ta!
— Michael khiến anh ấy thể hiện những điều tệ nhất.
— Không, chúng ta hãy...Helena, bụi hương thảo của em này! Nó như thể một cây vậy. Chị không thể khiến cho đám thảo dược lớn được trừ bạc hà. Đám bạc hà đang lớn như điên.
Im lặng.
— Em tự hỏi - mẹ nói - bố sẽ làm gì với họ. Nếu bố gặp họ bây giờ, ý em thế.
— Brian và Michael à?
— Vâng.
— Rồi, trước tiên bố sẽ nói với chị em mình “Bố đã báo thế mà!” rồi xắn tay áo lên, xông vào bất cứ vấn đề gì họ đang cãi cọ, và sẽ không rời xới đấu cho tới khi cả hai bị nện cho nhừ tử mà phải im lặng đồng ý.
— Thế thì hơi khắt khe.
— Không khắt khe bằng bố! Tuy vậy Julia sẽ khiến bố phát mệt với nó đấy.
— Nó có thể hơi...ngoan cố.
— Ít nhất nó ngoan cố với Chiến dịch giải trừ quân bị và Tổ chức ân xá quốc tế, Helena, chứ không phải với bánh mì thịt hay Deaf Leopards[36].
Im lặng.
— Hugo đang trở thành một tay hấp dẫn thực sự đấy.
— “Hấp dẫn” mới chỉ là một từ.
— Nhưng hãy xem kiểu nó cứ đòi rửa bát ấy. Tất nhiên em không thể để nó làm.
— Đúng, chị biết, nó sẽ không nói mồm. Đau khổ im lặng, chữa trị trục trặc về phát âm cho nó thế nào rồi?
Tôi không muốn nghe chuyện này. Nhưng tôi không thể ra được nếu không xả nước. Mà nếu xả thì bác tôi và mẹ sẽ biết họ bị nghe trộm. Thế nên tôi mắc kẹt.
— Chậm như sên. Nó gặp cô người Nam Phi tên là De Roo. Cô ấy báo bọn em đừng trông đợi chuyện thần kỳ. Chúng em cũng không mong. Cô ấy bảo bọn em kiên nhẫn với cháu. Chúng em cũng thế. Không còn gì để nói.
Im lặng một lúc lâu.
— Chị biết đấy, Alice, dù sau tất những năm đã qua, em vẫn khó tin rằng bố mẹ đã ra đi mãi. Rằng họ thực sự...mất. Không phải chỉ trên một con tàu viễn dương ở Đại Tây Dương, mất tích sáu tháng. Hay...có gì buồn cười?
— Mắc kẹt trên một con tàu viễn dương với bố? Thế thì thật đau khổ.
Mẹ không trả lời.
Im lặng một lúc lâu hơn.
— Helena, chị không tọc mạch đâu - giọng bác Alice đổi khác - nhưng từ tháng giêng em không nhắc đến bất kỳ cuộc điện thoại như ma nào nữa.
Im lặng.
— Xin lỗi, Helena, lẽ ra chị không nên thò mũi vào...
— Không, không...ý em là, có Chúa biết, em biết nói với ai khác nữa? Không, không có thêm cuộc nào nữa. Em thấy hơi tội lỗi khi kết luận vội vàng. Đó chỉ là chuyện bé xé ra to, em chắc chắn. Một mâu thuẫn chẳng hề có, em nên nói thế. Nếu không có...chị biết đấy, “sự cố” của Michael năm năm rưỡi trước, hoặc khi nào thì cũng thế, em đã chẳng nghĩ lại. Quay nhầm số hay nối nhầm đường dây có thể xảy ra bất cứ lúc nào, phải không?
— Chính xác - bác Alice trả lời - Chính xác. Em đã không...nói...
— Đối đầu với Michael chẳng khác gì đào một cái mồ.
(Tôi nổi cả da gà).
— Tất nhiên là thế, bác Alice nói.
— Một nhân viên thực tập bình thường của Greenland còn hiểu điều gì diễn ra trong đầu Michael Taylor hơn là vợ anh ta, trong một thời gian dài. Chị này, giờ thì em hiểu tại sao mẹ lại buồn thế, trong một thời gian dài.
(Tôi không hiểu. Tôi không cần hiểu. Tôi cần. Tôi không biết).
— Em đang ốm yếu đấy, em gái lớn ạ!
— Chị là người làm hết sạch những ốm yếu của em, Alice. Chị có sức quyến rũ. Chị đã gặp những nhạc sĩ vi-ô-lông Trung Quốc và đoàn biểu diễn sáo bè da đen Aztec. Tuần này ai diễn ở nhà hát thế?
— Đoàn trình diễn lưu động Basil Brush.
— Chị xem chứ?
— Cơ sở của đoàn này bị tiếng là khó. Em nên nghĩ là sẽ có Liberace[37] đến thành phố, chứ không phải một diễn viên truyền hình gặp may với bàn tay đặt lên đít con cáo đâu.
— Chẳng gì giống với kiểu làm ăn của cánh sân khấu.
Im lặng.
— Helena, chị biết đã nói với em điều này tới hai chục ngàn lần rồi. Nhưng em cần thách thức gì đó lớn hơn mấy cái bánh nướng Alaska. Năm nay Julin sẽ rời tổ. Sao em không nghĩ đến chuyện quay lại làm việc?
Im lặng một chút - Thứ nhất, bây giờ đang suy thoái, người ta đang sa thải chứ không tuyển người. Thứ hai, em là một nội trợ ốm yếu. Thứ ba, em không sống gần Luân đôn, em sống ở vùng Worcestershire tối tăm nhất và cơ hội ít hơn. Thứ tư, em đã không làm việc kể từ khi sinh Jason.
— Nghỉ đẻ dài hơn dự định 13 năm thì đã sao?
Mẹ cười kiểu những người không muốn cười thường làm.
— Ngay cả bố cũng hay khoe về những mẫu thiết kế của em với những bạn đánh gôn. Helena thế này, Helena thế nọ.
— Tất cả những điều em từng được nghe là Alice thế này, Alice thế nọ.
— Thôi, đó tất cả là chuyện của bố, phải không? Tiếp nào. Cho chị xem em nghĩ sẽ đặt hòn non bộ ở...
Tôi xả nước, phun nước xịt phòng và nín thở. Hơi bụi của nó thật khó chịu.
Chiếc Rover 3500 của ba nằm ở một ga-ra nhưng mẹ lại đậu chiếc Datsun Cherry trên lối vào nên ga-ra còn lại để trống. Những chiếc xe đạp dựng dọc theo tường. Các dụng cụ của ba đặt ở các giá gọn gàng phía trên chiếc bàn. Khoai tây thì nằm trong chiếc bao tải không đáy. Ga-ra để không này được che kín, ngay cả trong những ngày nhiều gió như hôm nay. Ba hút thuốc ở đó nên thường có mùi thuốc lá. Tôi thích cả những vệt dầu trên mặt sàn bê tông.
Thứ hay nhất là tấm bảng chơi phi tiêu. Phi tiêu thật khoái. Tôi thích tiếng phi tiêu cắm phập vào tấm bảng và thích nhổ phi tiêu ra. Khi tôi mời Hugo chơi một ván, anh ấy bảo: “Chắc chắn rồi”. Nhưng rồi Nigel bảo cũng tham gia. Ba bảo “ý kiến rất hay” nên cả ba chúng tôi chơi theo chiều kim đồng hồ (nhằm vào 1 cho tới khi phi trúng 1, nhằm vào 2 cho tới khi phi trúng 2, rồi 3, cứ tiếp tục như vậy. Ai đến 20 trước người ấy sẽ thắng).
Chúng tôi phóng một mũi xem ai được chơi trước tiên.
Hugo phóng trúng 18, tôi 10, Nigel 4.
— Này - Nigel hỏi tôi trong khi anh trai phóng trúng 1 ở phi tiêu đầu tiên - em đã đọc Chúa tể những chiếc nhẫn chưa?
— Chưa - Maggot nói dối, thế nên Hugo sẽ không nghĩ tôi tỏ ra thân mật.
Hugo trượt con 2 ở mũi phi tiêu tiếp theo nhưng phóng trúng bằng mũi thứ ba.
Nigel bảo tôi - Cuốn đó hay cực.
Hugo lấy ba mũi tên rồi đưa lại cho tôi - Nigel, bây giờ không ai nói “hay cực” nữa.
(Tôi cố nhớ xem mình có nói từ đó từ khi nhà Lambs tới hay không).
Hai mũi đầu của tôi đều trượt con 1 nhưng đến mũi thứ ba thì trúng.
— Phóng hay lắm - Hugo nói.
— Bọn anh phải học Người Hobbit ở trường - Nigel lấy mấy mũi phi tiêu - nhưng cơ bản Người Hobbit chỉ là một câu chuyện cổ tích.
— Anh thử đọc Chúa tể những chiếc nhẫn rồi, nhưng nó thật nực cười. Tất cả gọi Gondogom hay Sarulon rồi nói: “Khi đêm xuống, những khu rừng này sẽ tràn đầy bọn thủy quái”. Còn về Sam, thì “Ôi, ông chủ Frodo, ông có con dao găm mới đẹp làm sao!”. Họ không nên để cái loại kích dục đồng tính đó gần trẻ con. Có thể đó là sức hấp dẫn của nó, Nigel?
Nigel phóng trượt tấm bảng, phi tiêu trúng tường và nẩy ra.
Hugo thở dài - Cẩn thận đi Nigel! Em đang làm tù phi tiêu của Jace đấy!
Lẽ ra tôi phải nói với Nigel: “Không vấn đề gì”, nhưng Maggot khiến tôi không làm thế.
Mũi tên thứ ba của Nigel phóng sát rìa bảng. Trượt rồi.
— Em biết không, Jason - Hugo nói với vẻ hững hờ - có một thực tế được khoa học chứng minh là những kẻ đồng tính không thể phóng thẳng?
Đáng báo động, tôi nhận thấy Nigel sắp khóc đến nơi.
Hugo có cách tác động tới vận may của người khác. Mũi thứ ba của Nigel đâm trúng rìa bảng và kêu “binh” một tiếng. Cậu ấy gắt lên - Anh luôn xoay cho mọi người chống lại em! - Gương mặt Nigel đỏ và tức giận - Em ghét anh, đồ tàn nhẫn khốn nạn!
— Đó không phải là từ hay đâu, Nigel. Mày có hiểu “kẻ khốn nạn” là gì không, hay lại bắt chước như vẹt bọn chơi cùng câu lạc bộ cờ vua?
— Hiểu, hiểu thật đấy!
— Mày “ừ” hiểu kẻ khốn nạn là gì? Hay “ừ” bắt chước như vẹt?
— “Ừ” hiểu kẻ khốn nạn là gì và anh là một thằng như thế!
— Thế nếu ta là kẻ khốn nạn, mày sẽ nói là mẹ ngủ với ông nào đó rồi đẻ ra tao, phải không? Nghĩa là mày tố cáo mẹ lăng nhăng, phải không?
Mắt Nigel nhòa lệ.
Điều đó sẽ làm cho rắc rối qua đi.
Hugo tặc lưỡi vẻ buồn cười - Ba cũng sẽ không hài lòng lắm khi nghe lời tố cáo của mày. Xem này, sao mày không tiếp tục vặn quả rubik của mày ở góc nào đó yên tĩnh? Tao và Jason sẽ cố gắng quên hết đi chuyện này.
— Xin lỗi về chuyện Nigel - Hugo trúng con 3, trượt rồi lại trúng 4 - Nó lại kỳ quái thế chứ. Nó phải học cách nhận ra những gì người ta ám chỉ và biết xử lý thế nào. Một ngày nó sẽ phải cảm ơn anh về sự dạy dỗ của anh. Alex Thằng đần Hà Lan thì bó tay, anh sợ thế. Tôi gượng cười, tự hỏi làm thế nào mà Hugo nói những từ “dạy dỗ” với “chúa ơi” đầy quyền lực mà không ngờ nghệch. Tôi trượt, rồi trúng con 2, con 3.
— Ted Hughes[38] đến trường anh kỳ trước - Hugo bảo.
Bây giờ thì tôi biết anh ấy không lôi chuyện giải thưởng thơ để kích bác tôi - Thế hả?
Hugo phóng trúng con 5, 6 rồi trượt - Ông ấy ký tặng vào cuốn Con ó trong mưa của anh.
— Con ó trong mưa là cuốn sách tuyệt vời - Trúng 4, trượt, lại trượt.
— Riêng anh, anh thích thơ thời Thế chiến thứ nhất hơn - Hugo lại ăn con 7, con 8 rồi trượt - Wilfred Owen, Rupert Brooke và nhiều nữa.
— Vâng, tôi trúng 5, trượt, trúng 6 - Em cũng thích họ hơn, nói thật.
— Nhưng George Orwell là đỉnh nhất - Trúng 9, trượt, trượt - Anh có hết các tác phẩm của ông này, kể cả cuốn Một chín tám tư xuất bản lần đầu tiên.
Trượt, trượt, trúng 7 - Một chín tám tư hay không tin nổi. (Thực ra tôi đã sa lầy vào bài luận dài về O’Brien và chẳng bao giờ viết nốt). Rồi Nông trang thú vật (Chúng tôi phải đọc tác phẩm này ở trường).
Hugo ăn con 10 - Nếu em không đọc các bài báo của ông ấy - suýt nữa thì trượt - em không thể nói mình biết Orwell - Lại một phát nữa suýt trượt - Chết tiệt. Anh sẽ gửi cho em bộ sưu tập các bài luận, Trong bụng cá voi.
— Cảm ơn - tôi phi trúng 8, 9, 10 và làm như chẳng có gì đặc biệt hết.
— Ném tài quá! Này, Jace, bọn mình chơi vui hơn tí đi. Có mang ít tiền nào không?
Tôi có 50 xu.
— OK, anh sẽ đặt bằng đó. Người nào đến 20 trước sẽ thắng người kia 50 xu.
Đặt một nửa tiền tiêu vặt quả là hơi mạo hiểm.
— Chơi đi, Jace - Hugo cười như có vẻ thực sự thích tôi - Đừng làm một thằng Nigel đấy nhé. Nói em nghe em có thể chơi lại một lượt, coi như bắt đầu. Không tính ba phi tiêu đầu tiên.
Nói đồng ý sẽ khiến tôi giống Hugo hơn - OK.
— Một người đàn ông tốt. Nhưng tốt nhất không nên nói chuyện này với - Hugo hất đầu về phía tường ga-ra - ông bà già, nếu không anh em mình sẽ phải ngồi cả buổi chiều chơi Trò chơi cuộc đời trong khi bị giám sát chặt chẽ.
— Chắc chắn rồi - tôi phóng trượt, phi tiêu đâm vào tường, rồi lại trượt.
— Đen quá - Hugo nói. Anh trượt, trúng 11, rồi lại trượt.
— Chèo thuyền thế nào hả anh? - Tôi trúng 11, trượt rồi trúng 12 - Em chỉ mới ngồi thuyền đạp nước ở vườn mùa đông Malvern thôi.
Hugo cười to như thể tôi vừa kể một truyện cười hay thật, thế nên tôi lại toe toét như lần trước. Anh ấy trượt con 12 ba lần liên tiếp.
— Đen quá, - tôi bảo.
— Chèo thuyền rất kỳ lạ. Tất cả dồn lên, cơ bắp, nhịp chuyển động và tốc độ, nhưng chỉ có tiếng nước bắn tóe lên, tiếng càu nhàu, hay tiếng thở của đồng đội. Giống như tình dục ấy, bây giờ anh nghĩ về nó. Tiêu diệt đối thủ cũng hay nữa. Như thầy dạy thể thao của bọn anh nói “Các cậu, vấn đề không phải là tham gia, vấn đề là chiến thắng”.
Tôi ăn 13, 14 rồi 15.
— Chúa ơi! - Hugo thể hiện vẻ mặt ấn tượng và choáng váng - Em định không lừa anh tại đây đấy chứ, Jace? Nói cho em nghe, vậy cá với anh một bảng thì thế nào? - Hugo lôi ra một chiếc ví khá đẹp từ túi quần bò Levi’s và vẫy vẫy tờ 1 bảng về phía tôi - Em cứ chơi như hôm nay thì đồng bảng này sẽ thuộc về em sau năm lượt phi. Thế ống bỏ tiền của em có bao nhiêu?
Nếu tôi thua, tôi sẽ chẳng có đồng nào tới tận thứ bảy tới.
— Ô...Ô...Ô...Ô...- Hugo kêu lên - Anh em mình đừng để dở dang trò này vì sợ, Jace.
Tôi có thể nghe Hugo kể về tôi với các Hugo khác trong đội chèo thuyền Thằng em họ Jason Taylor nhà tao kỳ thằng quái - OK.
— OK! - Hugo đút tờ tiền vào túi áo ngực. Rồi anh ấy phi trúng 12, 13, rồi 14 và kêu lên vẻ ngạc nhiên - Anh tự hỏi vận may của anh thay đổi rồi sao?
Mũi phi tiêu đầu tiên của tôi trúng viên gạch. Mũi thứ hai trúng miếng kim loại làm kêu “keng”. Mũi thứ ba trượt.
Chẳng do dự, Hugo ăn thẳng tiếp 15, 16 rồi 17.
Có tiếng bước chân từ cửa sau đến cửa ga-ra. Hugo rủa thầm rồi nhìn nhanh tôi ý nói Để cho anh.
Tôi không thể làm gì khác.
— Hugo! - Bác Alice bước vào ga-ra còn để trống - Con nói cho mẹ nghe tại sao Nigel lại khóc hết nước mắt được không?
Phản ứng của Hugo đáng giành giải Oscar - Nước mắt?
— Đúng!
— Nước mắt? Mẹ, đôi lúc không thể tin được thằng nhỏ đó.
— Mẹ không yêu cầu con tin cái gì! Mẹ muốn con giải thích!
— Chuyện đó có gì để giải thích chứ? - Hugo nhún vai vẻ không hiểu và lấy làm tiếc - Jason mời con và Nigel chơi trò phóng phi tiêu vui lắm. Nigel liên tục trượt. Con chỉ dẫn cho nó nhưng cuối cùng nó nổi cáu làm nhặng xị lên. Lại còn nói mấy câu tục tĩu nữa. Tại sao thằng bé ấy cứ phải cạnh tranh thế hả mẹ? Mẹ nhớ mình đã bắt quả tang nó nghĩ ra từ chỉ để thắng trò sắp chữ không? Mẹ có nghĩ nó tự tạo ra nỗi đau không?
Bác Alice quay về phía tôi - Jason? Theo cháu thì chuyện thế nào?
Hugo có thể khiến Nigel ăn no đòn nhưng Maggot vẫn nói - Đúng như Hugo đã nói, thực sự thế, bác Alice.
— Nó vẫn được đón chào khi trở lại - Hugo đảm bảo với bác - một khi cơn cáu bẳn của nó qua đi. Nếu em không phiền lòng, Jace? Nigel không có ý thật như kiểu nó gọi em đâu.
— Em chẳng bận tâm gì hết.
— Đây là một ý khác - Bác Alice biết mình đã lâm vào thế bí - Cô Helena đang ở dưới nhà chuẩn bị cà phê, khi tỉnh dậy bố con sẽ cần một cốc đặc. Mẹ xung phong cử con đi lấy. Jason, có lẽ cháu hãy chỉ chỗ cho ông anh họ ương bướng của cháu, vì rõ ràng cả hai là đồng minh.
— Bọn con gần chơi hết ván rồi mẹ, nên...
Bác Alice nghiến hàm lại.
Isaac Pye, người cho thuê nhà ở làng Thiên nga đen, đi vào cửa sau phòng trò chơi xem đám đông ồn ào đang có gì xảy ra. Hugo đứng ở máy chơi Asteroid (Thiên thạch), đứng xung quanh có tôi, Philip Phelps, Neal Brose, Ann Little, Oswald Wyre và Darren Croome. Không ai trong chúng tôi có thể tin nổi. Chỉ bỏ một đồng 10 xu mà Hugo đã chơi được 20 phút. Màn hình hiện đầy thiên thạch trôi nổi, với tôi thì chỉ ba giây là chết. Nhưng Hugo thì nhìn được cả màn hình chứ chẳng riêng viên nguy hiểm nhất. Hầu như anh ấy chẳng bao giờ dùng tên lửa tự tìm mục tiêu mà bắn quả ngư lôi nào cũng trúng. Khi đĩa bay chạy theo đường dích dắc xuất hiện, anh ấy phóng một loạt ngư lôi chỉ khi cơn bão thiên thạch không quá to, nếu không anh ấy cứ mặc. Anh chỉ dùng phím siêu không gian khi không còn cách nào khác. Gương mặt Hugo vẫn bình thản, như thể đang đọc một cuốn sách thật hay vậy.
— Thế chẳng thể đến ba triệu được - Isaac Pye nói.
— Gần ba triệu rưỡi rồi - Grant Burch bảo ông ta.
Khi mạng thưởng cuối cùng của Hugo nổ tung trong một trận mưa sao, máy kêu bíp bíp và thông báo Hugo đã ghi được Kỷ lục của mọi thời đại. Kể cả khi máy đã tắt, kỷ lục đó vẫn còn - Có một đêm tôi mất tới năm bảng để ghi được hai triệu rưỡi - Isaac Pye làu bàu - nhưng bây giờ cái đó thành vớ vẩn rồi, tôi nghĩ thế. Tôi sẽ mời cậu một cốc bia, anh bạn trẻ, nhưng ở quầy bar có hai tay cớm không phải trực.
— Bác thật tốt - Hugo nói với Isaac Pye - nhưng cháu không dám để người ta nói mình là thằng-say-điều-khiển-phi-thuyền-không-gian.
Isaac Pye cười khẩy kiểu Wurzel và thong thả ra quầy bar.
Hugo gõ tên mình vào máy: JHC.
— Đấy là viết tắt của cái gì - Grant Burch hỏi.
— Jesus H. Christ.
Grant Burch cười, nên tất cả những đứa khác cũng cười theo. Chúa ơi, tôi thấy thật tự hào. Neal Brose sẽ nói với Gary Drake rằng Jason Taylor đã đi chơi với Jesus Christ thế nào.
Oswald Wyre hỏi - Mất bao năm cậu mới đánh giỏi được như thế?
— Bao nhiêu năm? - Giọng Hugo bớt bề trên hơn nhưng giọng London rõ hơn - Để giỏi chơi máy dùng xèng thì không mất lâu thế.
— Nhưng phải mất một đống tiền - Neal Brose nói - để tập chơi nhiều, ý tớ thế.
— Tiền chẳng bao giờ thành vấn đề, trừ phi cậu chỉ có nửa bộ óc.
— Không vấn đề?
— Tiền? Tất nhiên là không. Xác định cầu, xử lý nguồn cung, khiến khách hàng hài lòng, tiêu diệt đối thủ cạnh tranh.
Neal Brose nuốt hết những từ đó.
Grant Burch rút ra một bao thuốc - Hút không, ông bạn?
Nếu Hugo nói không, anh sẽ làm hỏng ấn tượng mình mới tạo ra.
— Hay quá - Hugo săm soi bao Number Six - nhưng bất kỳ loại thuốc nào ngoài Lambert & Butler cũng khiến họng tớ thấy kinh tởm mất nhiều giờ. Nói thế đừng giận nhé.
Tôi nuốt sạch những từ đó. Đó quả là cách tránh hút thuốc tuyệt vời.
— Ừ - Grant Burch nói - Thuốc Woodbine cũng làm họng tớ bị thế.
Chúng tôi nghe tiếng Isaac Pye nhại vọng từ quầy bar - Tôi không dám để người ta nói mình là thằng-say-điều-khiển-phi-thuyền-không-gian.
Từ quầy bar mù mịt khói thuốc, mẹ của Dawn Madden nhìn Hugo chăm chú.
— Đôi vú của bà kia có thật không đấy? - Hugo nói nhỏ với chúng tôi - Hay đó là hai cái đầu dự phòng?
Ông Rhydd dán tấm vải nhựa vàng của hãng Lucozade lên cửa sổ để các món đồ trưng bày của ông khỏi bị mờ. Nhưng “đồ trưng bày” chỉ là lê đóng hộp xếp thành hình kim tự tháp trên tấm vải nhựa khiến bên trong cửa hàng của ông trông như một bức ảnh chụp từ thời Victoria. Tôi và Hugo đọc thông báo trên bảng về đồ chơi đã dùng, mèo con cần chủ mới, máy giặt tốt như mới với giá xấp xỉ mười bảng và những mẫu quảng cáo hứa hẹn ta có thể kiếm thêm vài trăm bảng trong thời gian rỗi. Mùi lành lạnh như xà phòng, cam ủng, giấy in của cửa hàng ông Rhydd vây lấy người ngay khi ta bước vào. Trong góc có một buồng điện thoại, ở đó bà Rhydd kiêm nhân viên bưu điện bán tem và giấy phép nuôi chó (nhưng không phải hôm nay vì hôm nay là thứ bảy). Bà Rhydd từng ký Luật bí mật nhà nước nhưng bà trông vẫn bình thường. Có một giá đặt bưu thiếp in hình những người đàn ông ăn mặc kiểu thái tử Philip câu cá trên sông kèm dòng chữ “Ngày của cha”, hoặc cây mao địa hoàng trong một khu vườn có nhà tranh kèm dòng chữ “Dành cho bà ngoại thương yêu nhất của tôi”. Có những giá để mì ống in chữ cái, bánh pút-đinh gạo hiệu Pedigree Chum và Ambrosia. Có những hộp đồ chơi như bóng thổi ống hay tiền ảo chẳng bao giờ bán được vì vớ vẩn quá. Có một máy Slush Puppy (Chó tuyết con) làm ra những cốc tuyết có màu vẽ bằng bút dạ, nhưng không phải trong tháng 3 này. Sau quầy là các giá để bia, rượu. Trên các giá cao là nước ngọt có ga, cô-ca, rượu táo và các hạt đá. Những thứ này đựng trong túi giấy.
— Chà - Hugo nói - Thrillsville. Anh đã chết và tới Harrods.
Rồi ngay lúc đó, Kate Alfrick, bạn thân nhất của Julia, đi vào quầy cùng lúc với mẹ Robin Mouth. Mẹ Robin Mouth để Kate mua trước vì chị chỉ lấy một chai rượu, chị được mua rượu vì đã 18 tuổi.
— Cảm ơn nhiều - ông Rhydd trả tiền lẻ cho Kate - có lễ gì đặc biệt hả?
— Không hẳn thế - Kate trả lời - Tối mai bố mẹ cháu đi Norfolk về. Cháu nghĩ phải làm bữa tối ngon lành để chào đón ông bà trở về. Cái này - chị vỗ vào cái chai - là thứ cuối cùng.
— Hay - ông Rhydd nói - hay. Thỉnh thoảng cô South...
Kate đi qua chúng tôi lúc ra cửa - Chào Jason.
— Chào chị Kate.
— Chào Kate - Hugo nói - Tôi là anh họ của Jason.
Kate nhìn Hugo qua cặp kính thư ký kiểu Nga - Người có tên Hugo đây à.
— Chỉ có ba tiếng ở làng Thiên nga đen - Hugo làm điệu lảo đảo với vẻ ngạc nhiên khá buồn cười - tôi đã được đem ra bàn luận rồi đấy?
Tôi bảo Hugo rằng chỗ Julia đi ôn lịch sử chính là nhà Kate.
— Ồ, thì ra bạn là cô Kate đó - Hugo ra hiệu, chỉ chai rượu - Vang trắng sông Rhin?
— Đúng - Kate trả lời với giọng Thế thì liên quan gì tới cậu? - Vang trắng sông Rhin.
— Hơi ngọt. Bạn trông “nguyên chất” hơn. Giống kiểu chardonnay[39] hơn.
(Tất cả những thứ rượu vang tôi biết gồm có vang đỏ, vang trắng, vang có ga và vang hồng).
— Có thể thuộc loại cậu biết, cũng có thể thuộc loại cậu không biết.
— Có thể, Kate - Hugo lấy tay vuốt tóc - có thể. Mà thôi, chúng tớ không được ngăn cậu ôn bài thêm chút nào nữa. Chẳng ngờ gì, bạn với Julia đang ôn rất chăm mà. Hy vọng chúng ta sẽ tình cờ gặp nhau lần nữa.
Kate cười vẻ khó chịu - Tôi không nên đặt hy vọng của cậu vào chuyện đó.
— Không phải toàn bộ hy vọng của tôi, Kate, không. Nói thế hơi vội vàng. Nhưng thế giới này có thể làm bạn ngạc nhiên. Tôi là một người đàn ông còn trẻ, nhưng cái này thì tôi biết nhiều đấy.
Lúc ra đến cửa, Kate ngó lại.
Hugo đã chuẩn bị sẵn vẻ mặt Hiểu chứ?
Kate ra về, vẻ bực bội.
— Ngon làm sao - giọng Hugo làm tôi nhớ đến bác Brian.
Tôi trả tiền cà phê cho ông Rhydd. Hugo nói - Thứ kia của ông chẳng phải mứt gừng rắc đường đúng không, trong cái bình trên cùng ấy?
— Chắc chắn là đúng, Blue - Blue là cái tên ông Rhydd gọi tất cả bọn trẻ, để ông ấy khỏi phải nhớ tên chúng tôi. Ông phồng cái mũi nứt kiểu như mũi của con rối - Mẹ bà Yew thích cái đó, thế nên tôi đặt hàng cho bà ấy. Bà ấy qua đời khi chưa chạm tới một bình.
— Tuyệt vời. Bác Drucilla đang sống cùng nhà cháu ở Bath thích mứt gừng rắc đường kinh khủng. Cháu xin lỗi nếu buộc ông phải leo thang lần nữa, nhưng...
— Không vấn đề - ông Rhydd đút chiếc khăn vào túi - Không vấn đề gì hết. Ông kéo thang lại, leo lên và với lấy chiếc bình ở xa.
Hugo ngó nghiêng để chắc chắn không có ai khác trong cửa hàng.
Anh tì ngực rồi nhoài người về trước, phía trên quầy, chui qua mấy bậc của chiếc thang, chỉ mười lăm phân dưới chiếc máy Chó tuyết con rồi nhón lấy một bao thuốc Lambert & Butler và trở lại.
Tôi chết lặng, thì thầm với anh ta - Anh đang làm cái gì thế?
Hugo nhét bao thuốc vào túi quần - Jason, em ổn chứ?
Từ trên thang, ông Rhydd lắc cái bình cho chúng tôi xem - Cái này là mồi câu phải không, Blue? - Hai lỗ mũi ông giống như hai lỗ ổ cắm đen sì có lông.
— Cai đó thực sự sẽ là mồi câu, ông Rhydd - Hugo nói.
— Hay, hay.
Tôi sợ muốn vãi ra quần.
Và rồi, khi ông Rhydd đang leo xuống thang Hugo chộp lấy hai chiếc bánh kem trứng Cadbury trên khay rồi đút vào túi áo khoác len thô của tôi. Nếu lúc này tôi không cho làm thế hoặc cố trả lại, ông Rhydd sẽ thấy ngay. Cuối cùng, giữa lúc chân ông Rhydd chạm đất và quay mặt lại phía chúng tôi, Hugo vơ lấy một gói kẹo cao su Fisherman’s Priends và nhét nó vào cùng chỗ bánh kem trứng. Gói kêu loạt soạt. Ông Rhydd lau bụi trên chiếc bình - Thế nào đây, Blue? Một phần tư bảng, ổn chứ?
— Một phần tư bảng là tuyệt vời đấy, ông Rhydd.
— Sao anh lại (Gã treo cổ chặn mất “ăn cắp” rồi đến từ “trộm” nên tôi phải dùng “thó”) thó bao thuốc? - Tôi muốn chạy khỏi hiện trường vụ ăn cắp càng sớm càng tốt nhưng rất đông xe dồn lại sau chiếc máy kéo nên chúng tôi không thể băng qua đường được.
— Thiên hạ hút &