← Quay lại trang sách

Hội chợ ngỗng

Bài hát tuyệt vời Xúc xích Italia của Olive của Elvis Costello và nhóm Attractions át đi tất cả những gì Dean đang hét lên với tôi, thế là tôi cũng hét lại: “Cái gì cơ?”. Dean hét lại: “Chẳng nghe thấy mày nói cái quái gì cả!”. Nhưng rồi người quản lý hội chợ vỗ vai nó để đòi mười xu. Chính lúc đó tôi nhìn thấy một vật màu sẫm hình vuông trên mặt sân bị cày nát, ngay sát chiếc dodgem[133] của tôi.

Hình vuông màu sẫm đó hóa ra là một chiếc ví. Bình thường tôi đã nộp lại nó cho người quản lý hội chợ nhưng chiếc ví lại mở bung, khoe ra một bức ảnh của Ross Wilcox và Dawn Madden, tạo dáng bắt chước John Travolta và Olivia Neutron-Bomb[134] trong áp phích quảng cáo phim Mỡ. (Có điều là thay khung cảnh nước Mỹ đầy nắng là một khu vườn tối tăm dưới vườn Wellington).

Chiếc ví của Ross Wilcox chật căng tiền, chắc phải có ít nhất 50 bảng trong đó. Chuyện này nghiêm trọng đây, nhiều hơn bất kỳ số tiền nào tôi đã từng có. Nhét chiếc ví vào giữa hai đầu gối, tôi ngó xung quanh xem có ai đang nhìn mình không. Dean vẫn đang la hét gì đó với Floyd Chaceley. Chẳng đứa nào trong hàng đang để ý đến tôi cả.

Bên nguyên (a) chỉ ra rằng đó không phải là tiền của tôi và (b) xem xét việc Ross Wilcox sẽ hoảng sợ như thế nào khi phát hiện ra đã mất sạch tiền. Bên bị thì viện dẫn (a) cái đầu chuột bị mổ phanh trong hộp bút chì của tôi, (b) những hình vẽ bêu xấu tôi trên bảng đen ở trường và (c) câu cợt nhả không bao giờ dứt

>Chỉ trong vài giây, vị chánh án đã nhanh chóng đưa ra phán quyết. Tôi nhét chiếc ví của Ross Wilcox vào túi mình. Tôi sẽ kiểm kê gia tài mới mẻ này sau cũng được.

Người điều khiển sân xe điện vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc của mình đang ngồi trong quầy, anh ta kéo mạnh chiếc cầu dao và cuối cùng thì bọn trẻ con cũng được thỏa lòng. Tia lửa điện chạy loằng ngoằng trên đỉnh những chiếc cột sắt, nhạc của Elvis Costello được thay bằng Spandau Ballet, đèn chiếu màu cam, màu chanh, màu vàng bật lên lóa mắt. Moran đâm thẳng vào một bên hông xe của tôi, gào rú điên cuồng như Green Goblin sắp hạ đo ván Người nhện[135]. Tôi bẻ ngoặt vô lăng định quay xe chơi lại nó, nhưng thế nào lại tông thẳng vào Clive Pike. Clive Pike cũng tìm cách đâm lại tôi và rồi cứ thế, quặt qua quặt lại như điên, chèn nhau, đâm nhau và kẹt cứng trong năm phút trên thiên đường. Ngay khi vừa thoát khỏi đám kẹt và chưa kịp sẵn sàng thì một chiếc xe khác tông thẳng vào tôi. “Chết chưa!” Holly Deblin ngồi sau vô lăng cười khoái trá. “Tao sẽ cho mày biết tay!”, tôi quát nó. “Ôi!”, Holly Deblin đáp lại, “tao sợ lắm”. Chiếc ví của Wilcox cồm cộm bên đùi tôi. Lái xe đâm nhau cực kỳ nhất, cực kỳ.

— Mày biết tại sao mày không được vào chứ? - người quản lý đứng bên trong cửa ra vào đang hầm hè với Ross Wilcox đứng bên ngoài. Đứng cạnh nó là Dawn Madden mặc quần jeans thằn lằn và chiếc áo len cổ xù lông. Con bé vẫn đang nhồm nhoàm một thanh keo cao su spearmint trong cái miệng màu anh đào của nó - Có thôi ngay cái trò vớ vẩn của mày đi không thì bảo.

— Chắc chắn nó còn ở trên mặt sân! - thật không gì khoái bằng nhìn thấy Ross Wilcox tuyệt vọng - Chắc chắn như vậy.

— Nếu mày cứ nhảy hết từ xe này sang xe kia thì có gì mà không rơi ra cơ chứ! Tao đếch thèm quan tâm việc mày bị giật điện nhưng tao phải lo giữ giấy phép kinh doanh của tao!

— Cho chúng cháu nhìn qua thôi! - Dawn Madden van nài - Bố cậu ấy sẽ giết cậu ấy mất!

— Hô hô, tao quan tâm đếch gì!

— Chỉ ba mươi giây thôi! - Wilcox gào lên như điên - Cháu chỉ cần có thế thôi.

— Tao phải nhắc lại với mày là tao không thích mày cản trở công việc kinh doanh của tao tí nào.

Người giúp việc của tay quản lý đã đếm đủ một nhóm trẻ con khác vào thay phiên. Ông chủ của anh ta đóng sập cánh cổng, suýt nữa thì kẹp vào tay Ross Wilcox. Hê hê! Thằng học sinh đầu gấu nhất làng Thiên nga đen tuyệt vọng nhìn xung quanh tìm kiếm đồng minh trong giờ phút nguy khốn. Nhưng nó chẳng biết ai cả. Hội chợ Ngỗng thu hút cả những người từ Tewkesbury, Malvern và Pershore, trong khu cách đó vài dặm.

Dawn Madden nắm cánh tay Ross Wilcox.

Ross Wilcox hất tay con bé ra và quay mặt đi.

Bị xúc phạm ghê gớm nhưng Dawn Madden vẫn cố nói nhỏ gì đó với Wilcox.

Wilcox thì cáu kỉnh rít lên - Thế này mà chưa phải ngày tận thế thì còn là gì, đồ bò cái ngu ngốc!

Không ai có thể nói chuyện với Dawn Madden như vậy được. Con bé quay mặt đi trong giây lát, giận sôi sùng sục. Rồi đột nhiên nó quay ngoắt lại, quất thẳng vào mắt Wilcox một cái tát như trời giáng. Tôi và Dean đang đứng nhìn cũng phải nhảy dựng lên.

— Chà chà! - Dean thốt lên thích chí.

Ross Wilcox hơi dúm dó vì choáng váng.

— Để tao nói cho mày biết, đồ hợm hĩnh kia! - Dawn Madden nổi cơn tam bành và gào thét cực kỳ đáng sợ - Để tao nói cho mày biết. Chỉ có đồ bò cái ngu ngốc thật sự mới dính phải mày!

Những ngón tay run lẩy bẩy của Ross Wilcox lần đến con mắt đã tím bầm.

— Tao đá mày đấy! - Dawn Madden quay ngoắt người và bỏ đi.

Ross Wilcox hớt hải gọi với theo con bé: “DAWN!”, hệt như trong một bộ phim.

Dawn Madden quay người lại và ném cho Ross Wilcox một câu “Xéo đi” bóng rẫy trước khi biến mất trong đám đông.

— Cừ thật - Dean nhận xét - mắt thằng kia tím bầm cả đi.

Wilcox nhìn quanh và chiếc ví của nó trong túi tôi cứ như chực nhảy ra để quay lại với chủ cũ, nhưng thực ra Wilcox không trông thấy chúng tôi. Nó còn đang tuyệt vọng chạy theo bạn gái của mình. Chạy, dừng lại, rồi quay người. Chắc là để kiểm tra mắt có chảy máu không, tôi đoán thế. Sau đó một lỗ đen nằm giữa Mái vòm không trọng lực của thuyền trưởng Ecstatic và quầy Quai búa trúng thưởng đã hút mất Ross Wilcox vào trong.

— Ôi, tim tao đang rỉ máu - Dean làm bộ thở dài, sung sướng - thật là tin lành. Đi tìm Kelly đi. Tao đã hứa là tụi mình sẽ để mắt đôi chút đến Maxine mà.

Khi tôi đang đi ngang quầy ném phi tiêu, nhìn thấy dòng chữ Ném ba mũi tiêu ghi dưới hai mươi điểm bạn có thể chọn bất kỳ món quà nào[136] chợt ai đó gọi toáng lên: “Ê, ê, đồ điếc kia!”, đó là Alan Wall, “Còn nhớ tao không? Và chú Clem của tao nữa?”

— Tất nhiên là tao nhớ chứ. Mày làm gì ở đây vậy?

— Thế mày nghĩ ai điều hành hội chợ này?

— Người Digan à?

— Người nhà Mercy Watt sở hữu tất cả những thứ này. Từ nhiều năm nay rồi.

Dean há hốc mồm vì ấn tượng.

— Đây là Dean và em gái nó là Maxine.

Alan Wall chỉ hờ hững gật đầu với Dean. Clem Ostler thì trịnh trọng tặng cho Maxine một chiếc cối xay gió đồ chơi bóng loáng. Dean nhắc em: “Nói cảm ơn đi”. Maxine ngoan ngoãn làm theo và phùng mang trợn mắt thổi cho chiếc cối xay gió quay tít. Alan Wall hỏi: “Tụi mày có thích thử làm Eric Bristow không?”.

Dean tự tin: “Người ta gọi tao là ngài Thiện xạ đấy”, nó nít trong túi ra hai đồng 10 xu rồi đặt lên mặt quầy, “một vé cho cháu, một vé cho Jace.”

Nhưng Clem Ostler đẩy tiền trả lại - Đừng bao giờ từ chối món quà của một người Digan, nếu không dái của các cậu sẽ quắt đi đấy. Ta không nói đùa đâu.

Dean ghi phóng trúng vòng 8 ở mũi tiêu đầu tiên, mũi thứ hai trúng vòng 10, mũi thứ ba của nó trúng ngay vòng 16 kép. Tôi đang chuẩn bị ném mũi tiêu của mình thì một giọng nói sau lưng chặn tôi lại: “Chà chà, nhìn bọn trông trẻ này”.

Đó là Gary Drake cùng với Ant Little và Darren Croome.

Moran hơi nao núng. Maxine cũng như chùng xuống.

“Phi thẳng mũi tiêu”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời thúc giục, “vào mắt chúng đi”.

— Ừ. Tụi tao đang trông trẻ đấy. Thế thì việc đếch gì đến mày?

Gary Drake hơi bị bất ngờ. (Từ ngữ có thể là vũ khí để ta đấu tranh nhưng mục tiêu của đấu tranh lại là chiến thắng nỗi sợ hãi đối với chính từ ngữ). Nhưng nó bình tĩnh lại rất nhanh: “Cứ phi đi xem nào. Làm chúng tao ngạc nhiên đi”.

Nếu tôi phóng phi tiêu có nghĩa là tôi đang phải tuân theo lệnh của nó. Nhưng nếu tôi không phóng, nghĩa là tôi trở thành một thằng ngốc không hơn không kém. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là khiến cho Gary Drake phải mở to mắt. Chiến thuật của tôi là ngắm thật kỹ vào hồng tâm để nếu chẳng may rung tay thì ít nhất điểm của tôi cũng được từ 1 đến 5. Mũi tiêu đầu tiên của tôi trúng vào vòng 5. Rất nhanh chóng, trước khi Gary Drake kịp xen vào, tôi phóng luôn mũi thứ hai trúng vào vòng 5 kép.

Mũi cuối cùng trúng vòng 1 gọn ghẽ.

Clem Ostler hô lên rất trang trọng - Chiến thắng!

— Ồ, đúng rồi! - Ant Little chế nhạo - Một nhà vô địch bẩm sinh.

— Một trò cười bẩm sinh - Darren Croome khịt mũi nghe phát tởm.

— Tôi nhớ rồi, chính các cậu cũng vừa phóng thử đến năm lượt còn gì - Clem Ostler bảo nó - lần nào cũng trượt sạch nhỉ?

Gary Drake có gan cóc tía cũng không dám nói gì hỗn với người quản lý trong hội chợ. Nói chung luật lệ ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài.

— Em chọn giải thưởng đi, Max - tôi nói với em gái Dean - tùy em muốn.

Maxine nhìn Dean. Dean gật đầu đồng ý - Nếu anh Jace đã đồng ý rồi.

— Thật đáng xấu hổ là mày chẳng giành thêm được người bạn nào ở đây cả, Taylor - Gary Drake không thể nào yên lòng bỏ đi mà không vớt vát thêm một câu xúc phạm tôi.

— Tao cũng chẳng cần nhiều.

— Nhiều à? - giọng châm biếm của nó nghe đặc như thuốc tẩy toa-lét - Làm gì có ai?

— Không, tao có đủ rồi.

— À, đúng - Ant Little nhận xét đầy ác ý - Như ai nhỉ? Ngoài Moron Bum-chum[137] ra?

Nếu như những lời chúng ta nói ra mà đúng, chúng sẽ là những vũ khí - Chẳng có ai mà bọn mày biết cả.

— V...v...vâng, T-T-T-T Taylor - Gary Drake đã giở đến trò nhại tật nói lắp của tôi - đó là vì b...b...bạn mày chỉ tồn tại trong cái đầu ngu ngốc của mày thôi!

Cả Ant Little và Darren Croome đều hưởng ứng và cười phá lên.

Nếu tôi lao vào đánh nhau với Gary Drake, có lẽ tôi sẽ thua.

Nếu tôi rút lui, coi như tôi cũng thua.

Nhưng nhiều khi đúng lúc ấy thì viện binh bên ngoài xuất hiện. Alan Wall liếc nhìn Gary Drake một cách khinh bỉ - Cái đồ tham gia thi thú dâm siêu tốc trong kho cỏ khô của nhà Strensham thì không có quyền gọi bất kỳ ai là bum-chum, hiểu chưa?

Tất cả chúng tôi, kể cả Maxine, đều tròn mắt nhìn Gary Drake.

— Mày - Gary Drake điên tiết chửi lại - dù mày có là ai chăng nữa, thì cũng chỉ là đồ cứt đái thôi!

Chú Clem Ostler gầy giơ xương cũng phải gập người xuống cười rũ rượi như một bà già béo ị.

— Đồ cứt đái à? - Alan Wall cũng chỉ tầm tuổi chúng tôi, nhưng rõ ràng là nó có thể giã cho Gary Drake một trận ra trò - Mày lại gần đây và nhắc lại xem.

— Mày nhìn nhầm rồi, tao chưa bao giờ vào kho cỏ khô nhà Strensham cả!

— Ôi, chán quá, tao lại nhìn nhầm rồi! - Alan Wall làm bộ lấy tay bóp đầu ân hận - Buổi tối cách đây hai tuần, tao nhìn thấy mày và cái thằng cao lêu nghều ở Birtsmorton ngồi trên đống cỏ khô...

— Lúc đó bọn tao đang say! Chỉ định đùa nhau thế thôi! Tao không muốn nghe một thằng Digan khốn kiếp...

Alan Wall nhảy vọt qua quầy ra ngoài. Nhưng trước khi chân nó kịp chạm đất thì Gary đã bỏ chạy.

— Hai đứa mày là bạn nó phải không? - Alan lừ lừ tiến lại trước mặt Ant Little và Darren Croome - Phải không?

Ant Little và Darren Croome hoảng sợ lùi lại, giống như người ta vẫn lùi khi đối diện với một con báo đang trườn tới - Không...

— ET[138] nhồi bông có được chứ? - Maxine nhón chân và chỉ vào món quà - Cháu lấy ET ấy nhé?

— Bố chú - Clem Ostler kể - tự xưng là Red Rex (Rex Đỏ) mỗi khi lên võ đài đấu giải thưởng. Không phải vì ông ấy có tóc màu đỏ, hay là người có tư tưởng cộng sản, mà là vì ông ấy thích cái cách phát âm của tên gọi này mà thôi. Red Rex là võ sĩ của Hội chợ Ngỗng, là ngôi sao của nơi này cách đây 40 năm. Hồi đó mọi thứ còn thô sơ và nghèo nàn hơn bây giờ rất nhiều. Gia đình chú theo ông chủ nhà Mercy Watt lang thang biểu diễn khắp vùng thung lũng Evesham, xuống tận thung lũng Severn, mua bán ngựa với những người dân Digan và nông dân mạn đó. Thường thì khi đi hội chợ, trong túi ông nào cũng rủng rỉnh tiền nên hầu hết mọi người đều máu me đặt cược vào những trận đấu quyền Anh. Địa điểm thường là một nhà kho gần đó, cử người canh gác đề phòng bọn cớm trong trường hợp chưa mua chuộc được chúng, và sau đó bố chú thách đấu với tất cả những ai đám nghênh chiến. Bố chú không phải là người vạm vỡ nhất trong số sáu anh em. Nhưng đó chính là lý do vì sao nhiều người bị mắc lừa, họ cá hàng đống tiền là ông ấy sẽ bị hạ gục sau vài giây. Nhưng chú nói cho các cháu biết, quả đấm của Red Rex nặng như đá tảng! Đã thế lại còn nhanh như chớp. Chú nhớ là hồi đấy chẳng có găng tay bảo hộ gì sất! Chỉ đấm nhau bằng nắm tay trần thôi đấy. Những kỷ niệm đầu tiên trong đời chú chính là những lần xem bố thi đấu. Ngày nay, những võ sĩ đấu giải như vậy thường là vận động viên hạng nặng chuyên nghiệp hoặc là sĩ quan cảnh sát chống bạo động, nhưng hồi đó thì khác hẳn. Thế rồi một mùa đông (những tiếng la hét thất thanh ở gian trò chơi tàu siêu tốc gần đó làm Clem Ostler ngừng lại trong giây lát), người ta bắt đầu nghe nói đến gã vô lại khổng lồ người xứ Wales ấy. Đúng là quái vật chứ không phải người, nói thật là gã phải cao đến hai mét chứ chẳng chơi. Tên gã là Anglesey, ngày ấy chỉ cần nhắc đến Anglesey là mọi người đều hiểu. Suốt từ đông sang tây, đến đâu gã cùng nghiền vỡ sọ của đối thủ dễ như người ta đập vỏ trứng. Một người thợ rèn tên là McMahon ở Cheshire đã ngỏm củ tỏi sau có nửa hiệp đấu với Anglesey. Một người khác phải vá sọ bằng một miếng kim loại, ba hay bốn người khác lúc vào thì sung sức, vạm vỡ, lúc sau bị khiêng ra, sống dở chết dở, tàn phế suốt đời. Anglesey khoe khoang rằng hắn sẽ hạ Red Rex tại Hội chợ Ngỗng, ngay tại đây, tại làng Thiên nga đen này. Nghiền nát ông ấy, lột da, treo lên, hun khói, rồi bán cho những người nuôi lợn. Thế cho nên khi chúng ta đến điểm hẹn thách đấu thì người của Anglesey đã có mặt đông đủ. Tất cả đều nín thở, lặng im phăng phắc trước giờ trận đấu bắt đầu. Tiền thưởng là 20 ghi-nê[139]! Người thắng sẽ giành tất cả. Hồi đấy chưa có ai từng nghe nói đến khoản tiền lớn như thế bao giờ.

— Bố chú đã làm gì ạ? - Dean hồi hộp hỏi.

— Không võ sĩ nào có thể hèn nhát quay người bỏ chạy và một người Digan lại càng không. Danh tiếng là tất cả. Các chú các bác của ta chung tiền lại để có tiền đặt cược, nhưng bố ta làm theo cách riêng. Ông ấy thỏa thuận với Anglesey để đặt cược đến tận cái tăm cuối cùng mà chúng ta có. Tất cả mọi thứ! Chiếc xe kéo - tức là ngôi nhà của chúng ta, nhớ chứ? - chiếc Crown Derby, giường ngủ, chó, bọ chét trên người lũ chó, mảnh đất, tất cả. Chỉ cần thua là chúng ta sẽ đứng đường hết, không biết đi đâu, không biết ngủ ở chốn nào, không có gì để nhét vào bụng.

Tôi không kìm được câu hỏi - Thế rồi chuyện gì đã xảy ra?

— Anglesey không sao cưỡng lại được việc hạ đo ván Red Rex và lấy sạch tài sản của ông! Đêm diễn ra trận đấu, cả nhà kho chật cứng người. Dân Digan từ khắp vùng Dorset, xứ Kent và cả một nửa xứ Wales kéo tới. Thật là một trận đấu có một không hai! Nói cho các cháu nghe, đấu thế mới gọi là đấu chứ. Cho dù có già lụ khụ cũng không ai có thể quên từng chi tiết của đêm hôm đó, từng cú đấm một. Bố chú và Anglesey nện nhau nát bét như món mứt trộn. Bọn võ sĩ mà các cháu thấy trên tivi bây giờ lúc nào cũng đeo găng, rồi lại có bác sĩ và trọng tài vây quanh, chắc chắn chúng sẽ phải khóc thét lên rồi vắt chân lên cổ mà chạy nếu phải nếm mùi những đòn mà bố chú và Anglesey đã nện vào nhau. Mặt bố chú bầm dập và sưng húp, ông hầu như không còn nhìn thấy gì. Nhưng chú nói thật cho các cháu biết, bố chú kiên cường như đá tảng. Sàn kho cỏ hôm ấy lênh láng máu như một cái lò mổ. Cuối cùng, đột nhiên những cú đấm dừng hẳn lại. Tất cả những gì hai đấu thủ có thể làm được là cố gắng đứng vững. Cuối cùng, bố loạng choạng đến trước mặt Anglesey, nâng tay trái lên, vì tay phải của ông gần như đã nát bươm, và làm như thế này... - Clem Ostler đặt ngón tay trỏ lên giữa hai mắt tôi và đẩy nhẹ, rất nhẹ - và thế là gã người xứ Wales đó đổ gục ra như một cái cây bị đốn! Chà chà! Đấu đến thế cơ mà. Bố chú từ bỏ nghề đấm bốc ngay sau đêm đó. Ông buộc phải từ bỏ thì đúng hơn, sau khi bị đối thủ nện cho nhừ tử. Ông dùng tiền thưởng để mua một đoàn xe ngựa kéo rạp biểu diễn. Dần dần ông trở thành người quản lý chính của Hội chợ Ngỗng, nên ông sống khá sung túc. Lần cuối cùng bố con chú nói chuyện với nhau là ở dưới Chepstow, lúc bố chú đang nằm viện, chỉ vài ngày trước khi ông qua đời. Phổi ông bị dập nát nên lúc nào ông cũng ho như xé tan cả lồng ngực. Lúc đó chú đã hỏi ông tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại đánh cược cả chiếc xe, ngôi nhà của gia đình, chứ không chỉ đánh cược bằng tiền?

Dean và tôi há hốc mồm, háo hức chờ đợi câu trả lời.

— Ông đã nói với chú: “Con trai ạ, nếu ta chỉ đấu vì giải thưởng, vì tiền, thì chắc chắn thằng chó chết xứ Wales ấy đã hạ ta rồi”. Chiến đấu chỉ vì tiền chưa thể là động lực để chiến thắng. Bố chú biết rõ điều đó. Chỉ có chiến đấu bằng tất cả những gì ông yêu quý, các cháu có hiểu không, đó là chú, mẹ chú, gia đình của ông, ngôi nhà của chúng ta, mảnh đất, chỉ như thế bố chú mới có thể chịu đựng được cơn đau. Các cháu có hiểu thế là thế nào không? Các cháu hiểu ý ta chứ?

Cả biển người chen lấn xô tôi và Dean ra ngoài làng Thiên nga đen, nơi ông Broadwas và hai ông vô công rồi nghề răng đen xì cười hềnh hệch ngồi chồm hổm trên ba cây nấm đá. Dean nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của bố nó với vẻ lo lắng.

— Cà phê ấy mà, con trai! - bố của Dean chìa cái cốc trên tay ra cho nó nhìn - Bố mang theo cả bình thủy mà! Rất đặc và nóng nhé, nhất là cho một đêm như thế này - rồi ông ta quay sang ông Broadwas - bà xã tôi dạy dỗ thằng bé chu đáo lắm.

— Tốt - ông Broadwas ề à cất tiếng - cho cả hai bố con ông.

Isaac Pye ì ạch kéo một két bia từ trên xe xuống, nói xen vào - Vậy lần này chúng ta định uống đến lúc nào đây, Frank Moran?

— Tôi nhất định không uống giọt nào đâu - bố của Dean trả lời mà không hề mỉm cười đáp lại câu châm biếm kia.

— Chà chà, lợn lại chê cám kìa.

— Tôi không nói về cám củng gì hết, Isaac Pye. Tôi đang nói về chuyện nhậu nhẹt cơ mà. Nói chung uống thì cũng tốt thôi, ai uống cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng với tôi thì đó là một thói xấu phải từ bỏ. Bác sĩ mới thông báo cho tôi biết về tình hình sức khỏe của tôi rồi. Từ tháng 4 đến giờ tôi không uống giọt nào nữa.

— Ôi chà, thế cơ à? Từ tháng 4 cơ đấy!

— Đúng vậy - bố Dean cau mày nhìn ông chủ quán - từ tháng 4.

— Nếu anh đã nói vậy - Isaac Pye vừa nói vừa lách người quay vào quán -Nếu anh đã nói vậy. Nhưng cấm các anh mang đồ uống từ nơi khác đến quán của tôi đấy.

— Không phải sợ đâu, Isaac Pye! - bố Dean hét toáng lên, cứ như thể càng nói to thì tính xác thực của lời nói đó càng tăng lên vậy - Ông không phải sợ đâu.

Những nhà gương tại các hội chợ thường là những nơi nhếch nhác với các loại gương gầy, gương béo chán chết. Nhưng chúng có điểm chung là bao giờ cùng làm méo mó hình dáng của người soi một cách rất dị hợm và tức cười. Xung quanh tường gắn đèn pha lúc bật lúc tắt, loang loáng. Tôi chỉ có một mình, nghĩa là một mình trong một ngôi nhà gương như vậy. Tôi rút chiếc ví của Ross Wilcox ra để đếm xem được bao nhiêu tiền, nhưng rồi lại quyết định chờ đến khi tôi ở chỗ nào đó an toàn hơn.

— Maxine - tôi gọi to - em có ở đây không?

Tôi dợm bước để tiếp tục tìm kiếm, nhưng khi tôi vừa đi thì một người thổ dân châu Phi với chiếc vòng cổ dài ngoằng bằng những vòng sắt xếp chồng lên nhau đột nhiên bước đến trước mặt tôi. Tai của ông ta cũng rủ xuống rất dài và lủng lẳng. Tất cả có cái gì đó mờ ảo, không thật. Người thổ dân cất tiếng hỏi Liệu người này có thể thay đổi thành người khác được không?

— Ông nói đúng. Đó mới là điều cần hỏi.

Tôi nghĩ tôi vừa nghe thấy tiếng xô đẩy.

— Maxine? Ra đi, Maxine! Trò này không hay đâu!

Trong tấm gương thứ hai là một khối đặc sền sệt. Chỉ toàn thấy mặt, chẳng thấy thân đâu, chỉ là những cẳng tay, cẳng chân khẳng khiu vẫy vẫy. Khi tôi phồng má lên, hình khối trong gương còn phồng to gấp đôi. Không, khối sền sệt đó trả lời, anh chỉ có thể thay đổi những đặc điểm bề ngoài. Cái tôi bên ngoài có thể thay đổi được, nhưng cái tôi bên trong thì lúc nào cũng thế thôi. Để thay đổi cái tôi bên trong, anh phải cần đến một cái tôi lớn hơn trong mình, cái tôi này cũng cần phải có một cái tôi lớn hơn nữa để thay đổi nó. Và cứ thế, cứ thế. Anh có hiểu không nhỉ?

— Tôi hiểu.

Một con chim vô hình bay vụt qua tai tôi.

— Maxine? Thế này không hay đâu, Maxine.

Trong chiếc gương thứ ba là Maggot. Thắt lưng và chân tôi teo tóp lại như một cái đuôi. Ngực và đầu tôi lại xòe ra thành một quả cầu lớn lấp lánh. <Đừng có nghe chúng. Ross Wilcox, Gary Drake và Neal Brose trêu chọc chúng ta vì cậu không chịu hòa đồng. Nếu như cậu để tóc đúng kiểu, mặc quần áo và nói năng đúng kiểu và chơi bời với những người cần phải chơi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cứ chiều theo số đông là được ổn ngay thôi.

>- Tớ cứ băn khoăn là trông cậu như thế nào.

Chiếc gương thứ tư là Jason Taylor lộn ngược. Maggot đã làm được cho cậu cái quái gì chứ? Trong giờ học của cô Throckmortonm, tôi thường tưởng tượng ra cảnh những người ở nam bán cầu cũng đi lại lộn ngược như thế này. Tôi động chân thì cái tay trong gương lại chuyển động. Tôi vỗ tay thì chân trong gương lại vỗ. Thế còn cái tôi bên ngoài thì sao, cái tôi lộn ngược hỏi, ai là cái tôi bên trong của cậu? Một cái tôi duy nhất à? Nếu mọi người thích cái tôi duy nhất của cậu thì quá tốt. Nếu họ không thích thì căng đấy. Thật sai lầm khi cố tìm cách để mọi người ủng hộ cái tôi bên ngoài của cậu, Jason ạ. Đó là lý do khiến cậu trở thành kẻ yếu đuối và tẻ ngắt.

— Tẻ ngắt - tôi tán thành cái tôi lộn ngược. Tẻ ngắt. Tẻ ngắt.

— Em không tẻ ngắt! - một ET đầy lông òa ra trước mặt tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy một cơn co giật tim mạch khi đứng trong nhà gương.

— Chỉ những người điên mới nói chuyện một mình - Maxine băn khoăn - Anh bị điên à?

Kelly Moran tán chuyện với Debby Crombie bên quầy bán táo tẩm bơ đường. Đường hoàng với tư cách là đứa trẻ giàu nhất trong cả ba hạt (chắc chắn rồi), tôi mua cho mình, Dean và Maxine mỗi đứa một quả táo. Phải có kỹ thuật mới cắn được những quả táo to tướng bọc kẹo bơ này nếu không răng sẽ bật tung ra ngay. Trước hết phải lấy răng nanh ngoạm chặt vào lớp kẹo bơ cứng, đó là cách duy nhất. Sau đó cắm răng cửa vào để cạy lớp vỏ kẹo bơ cứng đó ra.

Trông Debby Crombie giống như một người đang giấu quả bóng bầu dục bên dưới áo khoác ngoài. Cả làng đều biết chị ấy có thai với Tom Yew.

— ET kia không có thật - chị ấy nói với Maxine - em nhỉ?

— Thật chứ - Maxine khẳng định - tên nó là Geoffrey.

— Geoffrey người ngoài hành tinh. Sành điệu lắm.

— Cám ơn chị.

— Có vài tin giúp các cậu phấn chấn hơn đây - Kelly quay sang tôi và Dean - Angela Bullock vừa nghe chính Dawn Madden nói là nó sẽ không chỉ đá thằng bạn cũ Wilcox...

Dean cười khùng khục - Tụi này đã chứng kiến hai đứa đó cãi nhau một trận ra trò rồi!

— Cứ nghe đã, chuyện này còn hay hơn nhiều - Kelly thốt lên thích thú - Wilcox còn đánh mất ví nữa cơ, trong ấy có hàng trăm bảng chứ chẳng chơi!

(Một con rồng Trung Quốc bằng đèn nê-ông dài hơn một dặm uốn lượn khắp Hội chợ Ngỗng và cắn vào túi quần jean của tôi. May quá, chẳng có ai nhìn thấy cả.)

— Hàng trăm bảng? - Dean há hốc mồm - Nó đánh mất ở đâu?

— Ở đây! Hôm nay thôi! Tại Hội chợ Ngỗng này! Tất nhiên, Diana Turbot không thể nào giữ kín được bí mật, có lẽ phải đến cả nửa làng đang lùng sục khắp nơi để tìm kiếm chiếc ví. Có lẽ ai đó tìm được rồi cũng nên. Nhưng có ai lại mang trả từng ấy tiền cho một thằng ti tiện, đáng ghét như Ross Wilcox?

— Có đến một nửa làng Thiên nga đen nằm trong nhóm của nó - Dean nhận xét.

— Điều đó không có nghĩa là chúng thích nó.

— Làm sao mà - giọng tôi hơi run run - Wilcox lại có đến hàng trăm bảng trong người như thế?

— À, đó đúng là chuyện đáng quan tâm đấy! Thực ra là anh bạn Ross của cậu đang tình cờ có mặt ở ga-ra của bố nó sau giờ học thì đúng lúc ấy có chiếc xe trờ đến, đúng thế đấy. Cốc, cốc, sở thuế đây. Gordon Wilcox đã nợ tiền thuế nhiều năm nay rồi. Lần trước họ đến thì bị ông ta đuổi đánh bằng một cái đèn pin cỡ bự, nhưng lần này họ đã mời theo cả một sĩ quan cảnh sát ở Upton đến. Nhưng trước khi họ kịp gõ cửa văn phòng của ông ta thì Gordon Wilcox đã mở tung két bạc và nhét cho con trai mình tất cả tiền nong giấy tờ trong đó rồi chạy về nhà. Thế là hết sạch, chẳng có gì mà thu của ông ta nữa. Một sai lầm không thể tha thứ! Wilcox cứ giữ tiền thế thôi. Có thể là nó định giữ lại để lấy le với bạn gái, kiểu như Debs, em nhìn đi, xấp tiền dầy cộm này! Có thể là nó định rút lõi một ít, cũng có thể là không. Chúng ta sẽ không bao giờ biết được vì số tiền đó đã không cánh mà bay rồi.

— Thế bây giờ Wilcox đang làm gì?

— Gần đây nhất là Angela Bullock nhìn thấy nó ngồi hút thuốc ở nhà chờ xe buýt.

— Chắc nó đang sợ vãi ra quần - Debby Crombie nói - Gordon Wilcox là kẻ điên rồ. Vũ phu lắm.

— Ý chị là sao cơ? - hôm đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Debby Crombie - Vũ phu?

— Mày biết còn gì - Kelly nói chen vào - Tại sao mẹ của Ross Wilcox phải bỏ đi?

Có lẽ vì bà ấy nhận ra con trai mình là một con quỷ chăng - Tại sao?

— Bà ấy đánh mất một dải tem thư.

— Tem thư?

— Một dải gồm năm con tem hạng hai, đó là giọt nước làm tràn ly. Thề có Chúa đấy, Jason. Gordon Wilcox nện người đàn bà đó đến thâm tím mình mẩy, bệnh viện phải đưa thức ăn qua đường ống hút cho bà ấy đến một tuần liền.

Một lỗ đen càng lúc càng lớn hơn trước mặt tôi - Vậy tại sao ông ta không bị đi tù?

— Không nhân chứng, một tay luật sư xảo trá đã nói rằng chính bà vợ đã tự ngã xuống cầu thang nên mới bị như vậy, đó là chưa kể bà ta còn bị bệnh về thần kinh. Thẩm phán tòa án ở Worcester đã phán quyết là đầu óc bà ta không bình thường.

Debby Crombie vừa nói vừa xoa xoa quả bóng bầu dục trên bụng mình - Chỉ có năm con tem rẻ tiền mà ông ta còn làm như thế thì hãy thử tưởng tượng xem ông ta sẽ làm gì khi mất hàng trăm bảng! Đồng ý là Ross Wilcox là thằng chẳng ra gì, nhưng chắc cũng chẳng ai nỡ để cả kẻ thù của mình phải rơi vào tay Gordon Wilcox.

Dean ở phía trước tôi, miệng hú ầm lên khi cả hai thằng chơi trò Ống trượt xoáy của Ali Baba. Ngay khi tôi vừa ngồi vào tấm thảm lót thì pháo hoa nổ tung trên bầu trời phía dưới Welland. Tối mai mới là đêm Guy Fawkes[140], nhưng có vẻ như ở Welland người ta không đợi thêm được nữa. Những cột sáng bay thẳng lên trời trước khi nở xòe ra tung tóe thành hàng nghìn hàng vạn bông hoa tường vi nhỏ nhắn hơn, với đủ màu sắc rực rỡ, từ màu bạc, đến màu tím rồi màu vàng rực như lông phượng hoàng. Vài giây sau lại là những quả cầu ánh sáng...bùm...bùm...bùm. Những cánh pháo hoa rơi xuống lả tả và dần tắt lịm. Thực ra chỉ có khoảng năm hay sáu quả gì đó được bắn thử, nhưng khung cảnh mà chúng tạo nên thì thực sự là ngoạn mục.

Không nghe thấy có tiếng bước chân nào đang trèo lên tháp để trượt tiếp.

Vẫn ngồi trên mép ống trượt, tôi rút chiếc ví của Wilcox ra để đếm tiền của nó. Nhưng giờ là tiền của tôi. Không phải là những tờ 5 bảng, 10 bảng mà tất cả đều là tờ 20 bảng. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ được chạm vào một tờ 20 bảng. Năm tờ, tôi đếm, mười tờ, mười lăm tờ...

Ba mươi tờ Nữ hoàng Elizabeth cả thảy. Mới tinh.

Sáu, tôi hét lên, trăm, trong đầu thôi, tất nhiên, bảng.

Nếu ai đó phát hiện ra, bất kỳ ai, thì mọi chuyện sẽ còn kinh khủng hơn những gì tôi có thể tưởng tượng ra. Tôi sẽ gói số tiền này vào giấy bóng, cho vào một chiếc hộp và giấu vào đâu đó thật kỹ càng. Nơi nào đó trong rừng là an toàn nhất. Và an toàn nhất là vứt thẳng chiếc ví xuống sông Severn. Thật đáng tiếc. Cái ví mà tôi có từ trước đến nay thực ra chỉ là một cái túi có dây khóa kéo. Tôi hà hít chiếc ví của Wilcox để cho những nguyên tử từ chiếc ví đó nhập vào với tôi. Giá như tôi cũng có thể hít những nguyên tử của Dawn Madden vào mình.

Tôi ngồi đờ người tại chỗ và tự nhủ Hội chợ Ngỗng thật là kỳ diệu. Nó đã biến điểm yếu của tôi thành điểm mạnh. Nó đã biến ngôi làng của chúng tôi thành vương quốc thủy cung. Bài Ghost town (Thị trấn ma) của nhóm Special vẳng đến từ chỗ Núi thần, bài Waterloo của ABBA đang lanh lảnh từ gian chơi tàu cao tốc Những chén trà bay, nhạc phim The pink panther (Con báo hồng) đang cất lên từ Ghế trên máy bay. Làng Thiên nga đen đã trở nên chật cứng đến nỗi tất cả những gì bên trong nó đã tràn hết ra ngoài. Phía xa là những ngôi làng khác lơ lửng giữa những khoảng không mênh mông, nơi có những cánh đồng trải dài mãi mãi. Hanley Castle, Blackmore End, Brotheridge Green. Còn Worcester thì giống như một thiên hà tán mỏng dẹt.

Tốt nhất ư? Tôi sẽ cho Wilcox thành bã. Chính tôi, thông qua ông già nó. Tại sao tôi lại phải băn khoăn, áy náy về điều đó cơ chứ? Sau tất cả những gì mà Wilcox gây ra cho tôi. Cả hai bố con nó sẽ không bao giờ có thể đoán ra. Đó thực sự là một đòn trả thù hoàn hảo. Hơn nữa, chắc Kelly cùng chỉ nói quá thôi. Làm gì có ông bố nào lại nhẫn tâm đánh con mình dã man đến thế.

Chợt có những tiếng chân người đi lên tháp. Tôi vội vã nhét gia tài của mình vào túi, ngồi ngay ngắn trên chiếc thảm trượt và đột nhiên một ý nghĩ tuyệt vời hiện ra trong đầu khi tôi trượt xuống ống xoáy. Sáu trăm bảng quá đủ để mua một chiếc Omega Seamaster.

Tự tin rằng mình chính là Đại thủ lĩnh của ống trượt đêm nay, tôi hú ầm lên sung sướng khi lượn qua những vòng uốn khúc.

— Này - Dean khều tay tôi khi chúng tôi đang chen chúc trong đám đông trước quầy khoai tây rán Fryer Tuck[141] - kia có phải là bố mày không nhỉ?

Làm gì có chuyện ấy, tôi nghĩ bụng, thế nhưng đúng thật. Ba vẫn đang mặc chiếc áo khoác Columbo và bộ com-lê đi làm. Khuôn mặt ba hằn lên những vết nhăn khắc khổ và tôi chợt nghĩ chắc ba cần có một kỳ nghỉ thật dài. Ba đang ăn khoai tây rán đựng trong một chiếc cốc cuốn bằng giấy báo. Có những giấc mơ trong đó bạn gặp đúng những người thân quen nhưng lại xuất hiện ở những nơi chẳng hề ăn nhập gì, giống như trong tình huống này. Ba nhìn thấy chúng tôi trước khi tôi có thể hiểu tại sao tôi chỉ muốn tránh mặt - Xin chào hai thanh niên.

— Chào bác Taylor - Dean có vẻ hồi hộp. Hai người không gặp nhau kể từ sau vụ của ông Blake hồi tháng 6.

— Rất vui được gặp cháu, Dean. Cánh tay của cháu thế nào rồi?

— Vâng, cám ơn bác ạ - Dean lúc lắc cánh tay - bình thường hẳn rồi ạ.

— Thế thì tốt quá.

— Chào ba - tôi không hiểu tại sao tôi cũng thấy hồi hộp - ba làm gì ở đây vậy?

— Ba không biết là phải xin phép con mới được đến đây, Jason ạ.

— Không, không. Con không có ý đó...

Ba cố mỉm cười nhưng trông có vẻ vẫn ngượng ngập - Ba biết, ba biết. Ba ở đây làm gì ư? - ba nhón một miếng khoai tây và thổi phù phù - À, ba đang lái xe về nhà thì chợt để ý thấy những âm thanh và cảnh tượng huyên náo này - giọng ba tự nhiên có vẻ khang khác, dịu dàng hơn - làm sao có thể bỏ lỡ Hội chợ Ngỗng được cơ chứ? Thế là ba nghĩ bụng mình phải lang thang một lát. Phải hít thở không khí vui vẻ này - ba lắc mạnh chiếc cốc báo - Con biết đấy, sau 11 năm sống ở làng Thiên nga đen, đây là lần đầu tiên ba đến Hội chợ Ngỗng. Lần nào ba cũng định bụng sẽ đưa con và Julia đến đây chơi khi các con còn nhỏ. Nhưng bao giờ cũng có chuyện gì đó quan trọng xảy ra. Rất quan trọng, mà thực ra ba cũng chẳng nhớ cụ thể là chuyện gì nữa.

— Ồ, mà mẹ gọi điện, từ Cheltenham ba ạ. Mẹ nói con nhắc ba là trong tủ lạnh có món mà ba thích. Con đã để lại cho ba lời nhắn ở trên bàn nhà bếp.

— Con chu đáo quá. Cám ơn con - ba nhìn chằm chằm vào chiếc cốc giấy như thể trong đó có câu trả lời - Này, mà các con đã ăn gì chưa? Dean? Có muốn ăn gì từ quầy khoai tây chiên Fryer Tuck trứ danh không?

— Con đã ăn một chiếc bánh xăng-uých và sữa chua anh đào trước khi con đến đây rồi - tôi không đả động gì đến những quả táo tẩm kẹo bơ vì sợ bị coi là tiêu tiền phung phí.

— Cháu thì ăn ba chiếc xúc xích nướng Danh-tiếng-toàn-nước-Mỹ cũng của Fryer Tuck - Dean vừa nói vừa xoa bụng rất thỏa thuê - Ngon cực kỳ, bác ạ.

— Tốt - ba vừa nói vừa bóp trán và thái dương như thể ông đang bị đau đầu - tốt lắm, à quên, để ba cho con thêm một ít, ừ... - ba rúi vào tay tôi hai đồng xu 1 bảng. (Cách đây một tiếng đồng hồ, hai bảng này đã là cả một món kếch xù. Nhưng giờ thì nó chưa bằng một phần ba trăm tài sản mà tôi có).

— Cám ơn ba ạ. Ba có muốn...à...?

— Ba rất muốn, nhưng ba vẫn còn nhiều giấy tờ phải giải quyết. Rất nhiều kế hoạch phải hoàn thành. Đúng là ăn cơm giò lo ngay ngáy, ăn cơm cáy, ngáy o o. Rất vui được gặp cháu, Dean ạ. Trong phòng Jason giờ có một cái tivi đấy, chắc chắn là nó đã khoe với cháu rồi đúng không. Lúc nào đến mà xem nhé! Cứ ngồi ở đó...cháu biết đấy...cũng chẳng ích gì đâu...

— Cám ơn bác rất nhiều, bác Taylor.

Ba liệng cái cốc giấy vào thùng rác làm từ một chiếc thùng dầu và bước đi.

Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời nhắc - Có thể mày sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa đâu!

— Ba! - tôi chạy đến và nhìn thẳng vào mắt ba. Bỗng nhiên tôi có cảm giác mình đã cao gần bằng ba - Khi lớn lên con muốn trở thành một kiểm lâm - không hiểu vì sao tôi lại nói dự định đó với ba bởi lúc nào ba cũng tìm ra khiếm khuyết nào đó với các dự định nói chung.

— Một nhà kiểm lâm?

— Vâng - tôi gật đầu - một người bảo vệ rừng.

— Hừm - thế này là ba đang mỉm cười - có rất nhiều trường nổi tiếng về lĩnh vực này đấy, Jason.

— Vâng, đúng rồi ạ. Có một trường như vậy, ở Pháp.

— Con sẽ phải học hành vất vả đấy - ba làm vẻ mặt nghiêm trọng và cảnh báo - con sẽ phải học nhiều môn khoa học.

— Thế thì con sẽ học khoa học.

— Ba biết.

Tôi sẽ không bao giờ quên lần gặp ba tối hôm đó, tôi biết là tôi sẽ không thể quên. Không biết ba thì sao nhỉ? Hay đối với ba thì Hội chợ Ngỗng này cũng chỉ là một trong hàng tỉ thứ mà người ta thậm chí còn quên là mình đã quên?

— Chuyện ấy là thế nào - Moran hỏi - cái tivi ấy?

— Nó chỉ lên hình nếu mày đứng giữ cái ăng-ten thôi, nghĩa là phải đứng rất gần, chẳng xem được. Chờ tao ở đây nhé, tao phải chạy vào rừng “xả” một cái.

Tôi vội vã bước qua đầu làng, Hội chợ Ngỗng lùi dần về phía sau rồi khuất hẳn. Sáu trăm bảng: 6 ngàn thanh sô-cô-la Mars, 110 chiếc đĩa hát, 1200 quyển sách, 5 chiếc xe đạp Raleigh Grifter, một phần tư chiếc xe ô tô Mini, ba bộ trò chơi điện tử Atari Home Entertainment. Bằng vô số quần áo đủ để khiến Dawn Madden phải khiêu vũ với tôi tại buổi vũ hội mừng Giáng sinh của làng. Giầy xịn và áo khoác. Những chiếc cà vạt mỏng bằng da có in hình những chiếc dương cầm. Những chiếc áo sơ mi màu hồng vảy cá hồi. Một chiếc Omega Seamaster DeVille mà những nghệ nhân Thụy Sĩ đã kỳ công làm ra năm 1950.

Nhà chờ xe buýt thực ra chỉ là một chiếc hộp tối om.

Maggot cố thuyết phục tôi “Tao đã bảo rồi. Nó không có ở đây đâu. Quay về đi. Mày cứ cố làm gì”.

Trong màn đêm đen xì có mùi thuốc lá còn mới - Wilcox?

— Biến mẹ mày đi - Wilcox đánh một que diêm và khuôn mặt nó thoáng hiện lên trong tích tắc. Những vết bên dưới mũi nó có thể là vết máu đã khô.

— Tao vừa tìm thấy cái này.

— Thì mày muốn gì - Wilcox vẫn chưa nghĩ ra - tao quan tâm làm đếch gì chứ?

— Nhưng nó của mày mà.

Giọng nó run run như một con chó ư ử khi bị kéo căng dây - Cái gì?

Tôi rút cái ví ra và chìa về phía nó.

Wilcox bật dậy và giật lấy cái ví khỏi tay tôi - Ở đâu?

— Trong chỗ chơi xe điện.

Wilcox chắc đang nghĩ đến chuyện xé toang cổ họng tôi ra - Lúc nào?

— Cách đây vài phút thôi. Nó nằm kẹt ở rìa sàn xe điện.

— Nếu mày mà lấy đồng nào trong này, Taylor - những ngón tay Wilcox run bắn khi lần giở tập tiền 20 bảng - thì coi như mày tiêu rồi.

— Không, làm gì có chuyện ấy, Ross. Nói thật nhé, chắc mày cũng làm như thế này với tao thôi, tao biết là mày sẽ làm như vậy mà - Ross Wilcox đang quá bận rộn đếm tiền nên không nghe thấy tôi nói gì- Nghe này, nếu tao muốn ăn cắp chút tiền nào thì tao còn đứng đây và trả lại cho mày làm gì?

Wilcox đếm đến ba mươi rồi thở phào nhẹ nhõm, rồi nhớ ra tôi đang đứng đó chứng kiến mình thoát nạn - Vậy là bây giờ tao phải hôn đít mày à? - mặt nó đanh lại - Phải nói với mày là tao rất biết ơn à?

Như mọi khi, tôi không biết phải trả lời nó như thế nào.

Tội nghiệp thằng bé.

Người bán vé chỗ trò chơi tàu cao tốc Những chén trà bay của Silvestro vĩ đại khóa những thanh chắn bọc đệm lại để tôi, Dean, Floyd Chaceley và Clive Pike không bị văng đến tận chòm sao Orion. Dean tò mò hỏi ông ta, giọng hơi mỉa mai - Vậy ông là Silvestro vĩ đại à?

— Không, Silvestro chết tháng trước. Chiếc tàu khác của ông ta là những chiếc chảo bay đã chạy trật khỏi rãnh và đè lên ông ta. Khi tai nạn xảy ra, báo chí dưới Derby đăng tải ầm ĩ mà. Chín đứa trạc tuổi chúng mày, cộng thêm cả Silvestro nữa, tất cả đều nát bét, dẹp lép, cháy đen, bầy nhầy - người bán vé vừa lắc đầu vừa nhăn mặt ra vẻ khủng khiếp - Cách duy nhất để cảnh sát phân loại từng nạn nhân là gọi một nhóm nha sĩ đến. Những nha sĩ cầm muôi và xô. Chúng mày có biết tại sao con tàu lại bị rơi không? Chắc không biết được đâu. Chỉ một con ốc bị long ra mà đã thế rồi đấy, một con ốc thôi. Lao động chân tay là thế đấy, hiểu chứ? Tiền nào của ấy. Đúng quá còn gì. Chúng mày cứ sợ dần đi là vừa.

Ông ta vẫy tay ra hiệu cho người trợ lý, anh này kéo mạnh một chiếc cầu dao to đùng. Một bài hát chát chúa bật lên với giai điệu cực kỳ ngộ nghĩnh - Ê! THẰNG KIA! BIẾN NGAY RA KHỎI ĐÁM MÂY CỦA TAO! - và những cánh tay thủy lực nâng những chiếc cabin hình chén trà mang chúng tôi lên cao tít. Floyd Chaceley, Clive Pike và Dean Moran với tôi nữa, tất cả đều rú lên ầm ĩ.

Tay tôi chạm vào chiếc túi rỗng tuếch. Ngoài 28 bảng trong tài khoản, tất cả những gì tôi có trên thế gian này là hai bảng ba vừa cho. Có lẽ trả lại ví cho Wilcox là một quyết định ngu ngốc, nhưng ít nhất thì tôi cũng không còn phải băn khoăn, lo lắng về việc có nên trả lại hay không.

Những chén trà bay của Silvestro vĩ đại rùng rùng chuyển động và những tiếng la hét phấn khích càng lúc càng chói tai. Những hình ảnh và suy nghĩ trong đầu tôi bỗng nhiên đảo lộn hoàn toàn. Hội chợ Ngỗng đang chảy ào ra từ một bát bóng tối lung linh ánh sao. Clive Pike bên trái tôi, mắt bỗng nở to thao láo và lồi hẳn ra một cách khác thường, trọng lực đang kéo mặt nó ra dài đuồn. (Ê! Ê!) Bóng tối lung linh đang chảy ra từ trong bát Hội chợ Ngỗng. Floyd Chaceley bên phải tôi, kẻ từ trước đến nay chẳng bao giờ hé miệng cười, thì lại đang cười như quỷ Sa-tăng trong một đám mây nấm. Những tiếng gào rú cứ bám đuổi sau đuôi chúng nhanh như những con hổ tan chảy trong phim Cậu bé da đen. (Thằng kia! Thằng kia!) Hội chợ Ngỗng và đêm tháng 11 như trộn lẫn vào nhau. Can đảm là không việc gì phải sợ cái chó gì hết, cứ thích là làm. Dean Moran, đối diện tôi, mắt nhắm nghiền, môi mấp máy như một con rắn hổ mang phì phì thè lưỡi ra rồi lại thụt vào, một con rắn hổ mang bóng loáng với quả táo tẩm bơ đường chưa tiêu hóa hết, đó là chưa kể đến một chiếc kẹo bông và chiếc xúc xích to đùng danh tiếng. (BIẾN RA KHỎI ĐÁM MÂY CỦA TAO!) Việc một lượng thức ăn khổng lồ như vậy vẫn có thể xổ tung ra khỏi dạ dày của Dean là một điều cực kỳ quái đản đến mức siêu nhiên, suýt nữa thì đống hổ lốn đó phun trúng mặt tôi, chúng bắn tung lên cao, cho đến khi tóe ra thành hàng triệu hạt li ti, găm thẳng vào mặt các hành khách của chuyến tàu Những chén trà bay của Silvestro vĩ đại (giờ thì hành khách đi tàu thực sự có lý do đáng để gào thét thực sự). Phía bên dưới là một nghìn lẻ một khách tham dự Hội chợ Ngỗng cũng đen đủi chịu chung số phận.

Cỗ máy khổng lồ rên lên ken két như nhân vật Người sắt trước khi những chiếc cabin giảm tốc độ và hạ dần xuống đất. Đầu óc chúng tôi dần dần cân bằng trở lại. Tuy nhiên mọi người vẫn còn chưa thôi hét lên vì khiếp đảm. Nhưng hình như những tiếng hét còn vọng đến từ đâu đó phía bên kia.

Sau khi liếc qua Những chén trà bay mà chúng tôi vừa rời khỏi, người quản lý trò chơi cáu kỉnh rít lên - Đồ dái ghẻ, đồ dái chó, đồ dái giang mai. Em! - ông ta quát người giúp việc - Em! Mang giẻ lau ra đây! Có thằng nôn ra đây này!

Phải vài giây sau tôi mới nhận ra là những tiếng la hét đang vọng đến từ đằng xa, bên kia ngã tư, bên kia nhà ông Rhydd.

Chắc hẳn Ross Wilcox đã quay lại Hội chợ Ngỗng để tìm Dawn Madden ngay sau khi tôi trả nó chiếc ví. (Kelly, chị gái Dean đã bổ sung những thông tin còn thiếu. Kelly nghe thông tin này từ Andrea Bozard, còn chính Andrea Bozard thì suýt bị Wilcox xô ngã khi chạy qua). Tôi nghĩ chắc hẳn Ross Wilcox phải cảm thấy như vừa từ cõi chết trở về. Giống như chúa Giê-su đã mở toang phiến đá đậy trên mộ mình trong khi mọi người nghĩ là Chúa đã chết, giờ đây Wilcox cũng có thể vênh vang: “Vâng, thưa bố, tiền của bố đây. Con giữ nó trong người để đề phòng bọn lợn kia lại vào lục soát nhà mình”. Trước hết nó sẽ đi tìm Dawn Madden, thừa nhận với bạn gái rằng nó đúng là đồ khốn nạn, sẽ xun xoe xin lỗi bằng những trò vuốt ve và hôn hít, và thế rồi thế giới của nó lại trở nên tươi sáng, rạng ngời như mọi khi. Lúc tôi và Dean đang ngồi chật cứng trong Những chén trà bay của Silvestro vĩ đại, Wilcox đã hỏi Lucy Sneads xem có thấy Dawn Madden ở đâu không. Vốn là một người nhiều lúc rất nanh nọc và thâm hiểm, với rất ít ý thức trách nhiệm về những gì có thể xảy ra tiếp theo, Lucy Sneads đã tỏ vẻ sốt sắng giúp nó. “Đằng kia kìa. Trong chiếc Land Rover ấy. Bên dưới cây sồi”. Chỉ có hai người đã nhìn thấy mặt Ross Wilcox, trong ánh sáng loang loáng của trò đu quay Mary Poppins gần đó, lúc nó giật mở đuôi xe. Người thứ nhất chính là Dawn Madden, hai chân còn đang quặp cứng quanh nhân chứng còn lại, Grant Burch. Tôi hình dung ra cảnh Ross Wilcox trố mắt nhìn đôi kia hệt như một con hải cẩu trố mắt nhìn người săn hải cẩu đang vung chiếc dùi cui. Ruth Redmarley đã kể cho Kelly rằng nó nhìn thấy Wilcox đóng sầm cửa đuôi chiếc Land Rover xuống, miệng rít lên “Đồ chó cái!” hết lần này đến lần khác và đấm đá chiếc Land Rover thình thình. Chắc là đau lắm! Sau đó Ruth Redmarley nhìn thấy Ross Wilcox nhảy lên chiếc Suzuki của anh trai Grant Burch (chính chiếc xe trước kia thuộc về Tom Yew), mở chìa khóa mà Grant Burch còn cắm nguyên trong ổ vì chiếc xe được dựng ngay bên chiếc Land Rover (ai lại dám đi ăn cắp chiếc mô tô ngay trước mũi nó chứ?) và đạp cần khởi động. Giá như Ross Wilcox không lớn lên giữa những chiếc xe máy mà bố và anh trai nó suốt ngày làm việc cùng, chắc nó sẽ không nghĩ đến chuyện xoáy chiếc Suzuki làm gì. Và giá kể như không phải lần đầu tiên, thì ngay cả trong một đêm tháng 11 lạnh giá như vậy, có lẽ Grant Burch đã kịp kéo quần lên và ngăn chặn những gì đang diễn ra. Robin South khẳng định nó đã nhìn thấy Tom Yew ngồi ở yên sau của chiếc Suzuki trong khi Ross Wilcox phóng xe như điên trong làng, nhưng Robin South xưa nay vẫn có tiếng là đồ ba hoa không đáng tin. Avril Bredon nói rằng chị ta đã nhìn thấy chiếc Suzuki đâm vào dải phân cách lấm lem bùn đất giữa đường với tốc độ khoảng 50 dặm một giờ, và nói chung người ta có thể tin tưởng Avril Bredon. Cảnh sát cũng tin chị ta. Chiếc xe trượt xoay tít, đuôi xe lộn về đằng trước, va mạnh vào bia tưởng niệm chiến tranh Boer[142], còn Ross Wilcox thì văng ra giữa ngã tư và bị một chiếc xe ô tô chèn lên. Hai cô học sinh trường trung học Chase vẫn đang gọi điện cho cha mình tại quầy điện thoại cạnh quán của ông Rhydd. Chắc phải đợi số báo Malvern Gazetteer tuần sau người ta mới biết tên tuổi chính xác của họ. Nhưng người cuối cùng nhìn thấy Ross Wilcox là bà vợ góa của Arthur Evesham, khi bà ta đang trên đường về nhà sau khi chơi bingo ở nhà văn hóa của làng. Ross Wilcox bắn văng ra đường, suýt nữa thì trúng vào người đàn bà góa. Bà ta chính là người đã cúi xuống bên Ross Wilcox để kiểm tra xem nó còn sống hay chết, và cũng chính là người đã nghe thấy nó rên rỉ: “Tôi mất một chiếc giày thể thao rồi”, rồi phun ra một bụm máu và răng lẫn lộn trước khi tiếp, “đừng để ai xoáy mất chiếc giày của tôi”. Bà vợ góa của Arthur Evesham là người đầu tiên đã nhìn thấy cái chân phải của Ross Wilcox bị đứt gọn ở đầu gối, bà nhìn ra sau và thấy trên mặt đường be bét máu. Bây giờ thì bà ta đang được chăm sóc trong chiếc xe cấp cứu thứ hai. Trông mặt bà ta kìa! Đã bao giờ ta thấy một khuôn mặt thất thần, không chút hồn vía như hóa đá chưa?

[133] Loại xe điện cho trẻ em chơi trò húc nhau trong các hội chợ.

[134] Hai ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thế giới.

[135] Hai nhân vật trong phim Người nhện.

[136] Diêm càng thấp nghĩa là càng gần hồng tâm.

[137] Nghĩa là “Moron thân với cái đít”.

[138] Người ngoài hành tinh.

[139] Đồng tiền vàng cổ của nước Anh, tương đương với 20 shilling hoặc 4 bảng.

[140] Đêm mồng 5 tháng 11 (vào đêm này năm 1605, Guy Fawkes đã định cho nổ tung tòa nhà Quốc hội Anh).

[141] Tên một tu sĩ vui tính và ham ăn uống, bạn thân của Robin Hood trong truyền thuyết của nước Anh.

[142] Cuộc chiến diễn ra tại Nam Phi từ năm 1899 đến năm 1902 giữa Anh và hậu duệ những người Hà Lan tại vùng đất này.