Chương 10
BẤY GIỜ ĐANG LÀ GIỜ ĂN TRƯA, nhưng bọn họ chẳng ai thực sự đói hết. Jahns nhấm nháp một thanh kẹo ngô trong khi bước, lấy làm tự hào vì mình đang “ăn trên đường leo” như một người khuân vác. Họ tiếp tục băng qua những người nhân công ấy, và Jahns ngày một thêm phần kính trọng họ. Bà cảm thấy tội lỗi kỳ lạ vì mình được mang vác nhẹ nhàng đi xuống, trong khi những con người cả nam lẫn nữ kia dấn bước leo lên với biết bao nhiêu món đồ. Và họ di chuyển nhanh kinh khủng. Bà và Marnes nép sát vào lan can khi một người khuân vác trên đường đi xuống vừa xin lỗi vừa phóng vụt qua chỗ họ. Bóng đeo của anh ta, một cô gái tầm mười lăm hay mười sáu tuổi gì đó, bám sát phía sau anh ta, khệ nệ mang theo những thứ trông có vẻ là bao rác để chuyển cho trung tâm tái chế. Jahns quan sát cô thiếu nữ đi khuất mắt, cặp chân gân guốc và nhẵn nhụi của cô vươn dài cả dặm dưới ống quần, và bất chợt cảm thấy mình thật già nua và mệt rũ.
Nhịp bước của hai người bọn họ đã trở nên đều đặn, từng bàn chân lơ lửng giơ trên bậc thang tiếp theo, xương gập xuống, đầu hàng trọng lực, đáp xuống bàn chân đó, trượt tay theo, chĩa cây ba toong tới trước, lặp lại. Đến khoảng tầng thứ ba mươi thì Jahns bắt đầu nhụt chí. Chuyến phiêu lưu tuyệt vời lúc bình minh giờ đã trông giống một nhiệm vụ đầy thử thách. Mỗi bước đi đều miễn cưỡng vì biết rằng lúc lên trở lại sẽ cực kỳ nhọc nhằn.
Họ băng qua nhà máy xử lý nước khu tầng trên đặt tại tầng ba mươi hai, và Jahns nhận ra mình hiện đang tới những phần tháp giống có thể gọi là mới toanh đối với bà. Thừa nhận thì đúng là xấu hổ thật, nhưng đã lâu lắm rồi bà mới xuống sâu cỡ này. Và trong quãng thời gian đó, đã có nhiều thay đổi diễn ra. Đang có các công trình xây dựng và sửa chữa dang dở: Các bức tường sơn màu khác so với những gì bà nhớ. Nhưng xét cho cùng, khó lòng tin tưởng ký ức được lắm. Khi họ xuống đến gần các tầng đặt bộ phận IT, dòng người lưu thông trên cầu thang vãn bớt. Đây là các tầng có mật độ dân cư thưa thớt nhất tháp giống, chưa đầy hai chục con người cả nam lẫn nữ - nhưng chủ yếu là nam - hoạt động bên trong vương quốc nhỏ của riêng mình. Các máy chủ của tháp giống chiếm gần như nguyên một tầng, những cỗ máy chậm rãi tái nạp lịch sử gần đây sau khi đã bị xóa trắng trong cuộc nổi loạn. Bây giờ máy chủ bị hạn chế truy cập rất nghiêm ngặt, và lúc Jahns băng qua chiếu nghỉ tầng thứ ba mươi ba, bà dám thề là mình nghe thấy tiếng rùng rùng của lượng điện năng chúng ngốn. Không cần phải hỏi hay được ai bảo cho thì bà cũng biết rằng bất kể tháp giống từng là gì, hay ban đầu được thiết kế để làm gì, những cỗ máy kỳ lạ này cũng đóng vai trò chủ chốt. Mức tiêu thụ năng lượng của chúng không ngừng bị đem ra tranh cãi trong các buổi họp bàn kinh phí. Nhưng nhờ sự cần thiết của công việc lau chùi, nỗi hãi sợ mỗi khi nhắc đến thế giới bên ngoài cũng như những cấm kỵ nguy hiểm đi liền với nó, bộ phận IT có rất nhiều quyền tự tung tự tác. Đây là nơi đặt những phòng kỹ thuật chế ra các bộ đồ, mỗi bộ được thiết kế cho phù hợp với người đang đợi trong phòng giam, và chỉ riêng điều ấy thôi cũng đã khiến họ cách xa những người còn lại một trời một vực.
Không, Jahns tự nhủ, không chỉ đơn thuần là công việc lau chùi nhiều cấm kỵ hay nỗi sợ thế giới bên ngoài. Còn là hy vọng nữa. Mọi thành viên trong tháp giống đều mang một hy vọng ngấm ngầm, chết chóc. Một hy vọng lố bịch, phi thực. Rằng con người sẽ lại một lần nữa ra ngoài sinh sống được. Chắc sẽ không đến lượt họ, nhưng có thể con cái họ, hay con cái của con cái họ sẽ được hưởng điều ấy, và chính bộ phận IT và những bộ đồ cồng kềnh được họ cho xuất xưởng từ các phòng thí nghiệm của mình sẽ khiến nó trở thành sự thật.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Jahns cảm thấy rùng cả mình. Sinh sống bên ngoài. Hệ quả quá trình rèn giũa từ thuở thơ ấu mạnh mẽ đến thế đấy. Có khi Chúa sẽ nghe thấy các suy nghĩ của bà và đi mách lẻo. Bà mường tượng ra cảnh mình mặc một bộ đồ lau chùi, tự đặt bản thân vào trong cỗ quan tài di động mà bà đã bắt quá nhiều người phải mặc. Ý nghĩ ấy xuất hiện quá thường xuyên.
Khi xuống đến tầng ba tư, bà bước ra ngoài chiếu nghỉ. Marnes bước theo bà, tay cầm sẵn bi đông. Jahns nhận ra cả ngày nay mình toàn uống nước của ông trong khi bi đông của bà thì cứ ở nguyên trên lưng. Điều ấy mang một nét thật trẻ con và lãng mạn, nhưng cũng có phần thực tiễn nữa. Với lấy nước uống của mình sẽ khó khăn hơn lấy nước từ ba lô người kia.
“Bà cần nghỉ chân à?” Ông đưa cho bà cái bi đông, hiện còn đủ cho hai ngụm. Jahns tu một ngụm.
“Đây là chặng dừng tiếp theo của chúng ta,” bà nói.
Marnes ngước lên nhìn con số mờ tô trên ngưỡng cửa. Ông chắc chắn phải biết họ đang ở tầng nào, nhưng ông như thể cần kiểm tra lại.
Jahns trả bi đông cho ông. “Hồi trước, tôi luôn điện cho họ để được họ chấp thuận những người mình đề cử. Thị trưởng Humphries tiền nhiệm tôi đã làm vậy, và thị trưởng Jeffers tiền nhiệm ông ta nữa.” Bà nhún vai. “Tập tục là thế đó.”
“Tôi không biết là cần được họ phê chuẩn.” Ông tu nốt ngụm cuối và vỗ lên lưng Jahns, ngoáy ngón tay bảo bà hãy quay lại.
“À, họ chưa bao giờ từ chối bất cứ ai tôi đề cử hết.” Jalns cảm thấy bi đông của bà được kéo ra khỏi ba lô, còn bi đông của Marnes được nhét vào trong đó. Ba lô bà trở nên nhẹ hơn một chút. Bà nhận ra Marnes muốn mang phần nước của bà và cùng uống chung cho đến khi nó cũng cạn nốt. “Tôi nghĩ có cái quy luật bất thành văn ấy để chúng tôi biết rằng sẽ có một cách giám sát không chính thức, từ đó cẩn thận cân nhắc mọi thẩm phán và hành pháp viên.”
“Vậy lần này bà trực tiếp đến xin ý kiến.”
Bà quay người lại nhìn ông phó cảnh sát. “Tôi tính rằng vì đằng nào chúng ta cũng đi ngang qua đây...” Bà ngừng lại trong lúc một cặp đôi trẻ hối hả leo lên thang đằng sau Marnes, tay trong tay và leo hai bậc thang cùng một lúc. “Và không tạt qua thăm hỏi thì có khi còn lộ liễu hơn.”
“Thăm hỏi,” Marnes nói. Jahns phần nào ngỡ ông sắp nhỏ nước bọt qua lan can; nghe tông giọng thì có vẻ đó sẽ là một dấu chấm câu thích hợp. Bà bất chợt cảm thấy một điểm yếu khác của mình vừa bị phơi bày.
“Coi như một cuộc đi vận động đi,” bà nói, quay người về phía cánh cửa.
“Tôi sẽ coi đây như một nhiệm vụ thu thập thông tin du kích,” Marnes lẩm bẩm, bám theo sau bà.
Jahns nhận ra rằng không như tại khu dưỡng nhi, họ sẽ không được mở cửa cho qua và đưa vào sâu bên trong lãnh thổ bí ẩn của bộ phận IT. Trong lúc họ đợi được tiếp đón, bà quan sát cảnh ngay cả một thành viên mang bộ quần yếm bạc đặc trưng trong đó cũng phải bị khám người và lục soát xong xuôi thì mới được rời khu này ra chỗ cầu thang. Một người cầm gậy - thuộc lực lượng an ninh nội khu IT - có vẻ lãnh nhiệm vụ kiểm tra tất cả những ai đi qua cánh cổng kim loại. Tuy nhiên, cô nhân viên tiếp tân đứng bên ngoài cánh cổng thì vẫn kính cẩn, và tỏ vẻ vui mừng khi được thị trưởng đến thăm. Cô ta chia buồn với bà về vụ lau chùi mới đây. Nói thế quả là lạ lùng, nhưng Jahns lại ước giá mà mình được nghe câu đó thường xuyên hơn. Họ được dẫn vào một phòng họp nhỏ liền với tiền sảnh chính. Bà đoán đây là nơi để họ họp mặt với các ban bệ khác nhau mà không bắt mọi người phải kiểm tra an ninh lằng nhằng.
“Nhìn xem rộng chưa này,” Marnes thì thầm sau khi họ còn lại một mình bên trong phòng. “Bà có thấy cái phòng đón khách kia to thế nào không?”
Jahns gật đầu. Bà nhìn ngó khắp trần và tường xem có cái lỗ nhìn trộm nào không, tìm thứ gì đó để xác nhận cảm giác rờn rợn rằng mình đang bị quan sát. Bà đặt ba lô cùng ba toong xuống và mệt mỏi ngồi thụp vào một chiếc ghế bành êm. Lúc nó trượt đi, bà nhận ra ghế có gắn bánh xe. Bánh xe tra dầu mỡ trơn tru.
“Trước giờ tôi luôn muốn ghé thăm nơi này,” Marnes nói. Ông nhìn qua khung cửa sổ kính mở lại vào tiền sảnh rộng thênh thang. “Mỗi lần đi ngang nơi này - và mới chỉ tầm một chục lần hay gì đó thôi - tôi luôn tò mò muốn biết bên trong có gì.”
Jahns suýt nữa thì yêu cầu ông ngừng nói, nhưng lại lo sẽ khiến ông tự ái.
“Ái chà, anh ta đang hồng hộc chạy đến kìa. Chắc là nhờ danh tiếng bà đấy.”
Jahns quay người nhìn ra cửa sổ và thấy Bernard Holland đang tiến về phía họ. Gã khuất tầm mắt lúc lại gần cánh cửa, tay nắm ngoặt xuống, và người đàn ông nhỏ thó mang trọng trách giữ cho bộ phận IT hoạt động suôn sẻ bước vào trong phòng.
“Thị trưởng.”
Bernard phô sạch hàng tiền đạo ra, cả mấy chiếc răng cửa bị khấp khểnh. Gã có một bộ ria mép mỏng, phủ xuống nhằm che đi khiếm khuyết ngoại hình kia, có điều chẳng hiệu quả lắm. Với vóc người thấp lùn, mập mạp, kèm theo cặp kính trên chiếc mũi nhỏ, gã trông hệt như một chuyên gia công nghệ thông tin điển hình. Trên hết là trông có vẻ thông minh , hoặc ít nhất Jahns thấy thế.
Gã đưa tay ra bắt tay Jahns lúc bà đứng dậy khỏi ghế, tì vào tay vịn khiến cái thứ đồ chết giẫm kia tí nữa thì trượt đi bên dưới.
“Cẩn thận đấy,” Bernard nói, tóm lấy cùi chỏ bà để giữ bà đứng vững. “Phó cảnh sát.” Gã gật đầu với Marnes trong khi Jahns lấy lại thăng bằng. “Thật là hân hạnh khi được bà ghé thăm. Tôi biết bà không thường xuyên đi như thế này.”
“Cảm ơn anh vì đã tiếp chúng tôi dù bị báo gấp,” Jahns nói.
“Tất nhiên rồi. Mọi người cứ thoải mái đi.” Gã huơ tay về phía cái bàn họp sơn bóng. Nó còn đẹp hơn bàn trong văn phòng thị trưởng, mặc dù Jahns tự an ủi bằng cách nghĩ rằng nó bóng bẩy đến thế vì không được sử dụng thường xuyên bằng bàn mình. Bà thận trọng ngồi xuống ghế, sau đó lôi tập hồ sơ trong ba lô ra. “Vẫn đi thẳng vào công việc như mọi khi,” Bernard nói, ngồi xuống cạnh bà. Gã đẩy cặp kính tròn nhỏ lên trên sống mũi và kéo ghế lướt tới trước cho đến khi cái bụng phương phi chạm vào bàn. “Tôi luôn thích điểm đó của bà. Như bà hẳn có thể hình dung sau những sự kiện không may ngày hôm qua, chúng tôi đang rất bận rộn. Rất nhiều dữ liệu cần xử lý.”
“Tình hình thế nào rồi?” Jahns hỏi trong lúc sắp xếp chỗ tài liệu trước mặt.
“Vẫn như thường lệ, có cả tin tốt lẫn tin xấu. Thông số từ một vài cảm biến ở gioăng cho thấy tình hình đã cải thiện. Mật độ trong khí quyển của tám trong số các loại độc tố ta biết đã suy giảm, mặc dù không giảm nhiều. Hai loại đã tăng lên. Hầu hết vẫn không có thay đổi gì.” Gã phẩy tay. “Nhiều tiểu tiết kỹ thuật nhàm chán lắm, nhưng tất cả sẽ có trong báo cáo của tôi. Tôi sẽ cho người chuyển nó lên trước khi bà quay trở lại văn phòng.”
“Thế là được rồi,” Jahns nói. Bà muốn nói gì đó khác, muốn ghi nhận công lao của bộ phận gã, cho gã biết rằng đã có thêm một vụ lau chùi thành công nữa, Chúa mới biết tại sao. Nhưng người ra ngoài đó lại là Holston, người khiến bà cảm thấy giống bóng đeo của mình nhất, người duy nhất bà muốn tranh cử vào vị trí của mình sau khi bà đã chết và trở thành dưỡng chất cho rễ cây ăn quả. Đề cập đến chuyện ấy hãy còn là quá sớm, chứ đừng nói là tán dương nó.
“Bình thường tôi sẽ điện cho anh về những việc như thế này,” bà nói, “nhưng vì chúng tôi tiện đường đi ngang qua đây, với cả phải, bao nhiêu lâu ấy nhỉ, ba tháng nữa anh mới lên tham dự cuộc họp hội đồng, đúng không?”
“Năm tháng trôi qua nhanh lắm,” Bernard nói.
“Tôi tính là chúng ta có thể đồng ý không chính thức vụ này, để tôi có thể mời ứng viên hàng đầu của chúng tôi nhận việc luôn.” Bà nhìn lên Marnes. “Sau khi cô ta chấp nhận, chúng ta có thể hoàn tất thủ tục giấy tờ trên đường quay trở lại, nếu ông không phiền.” Bà đẩy tập hồ sơ về phía Bernard, và lấy làm ngạc nhiên khi gã tự lôi ra một tập hồ sơ thay vì nhận hồ sơ của bà.
“Rồi, cùng bàn bạc nào,” Bernard nói. Gã mở tập hồ sơ của mình ra, liếm ngón cái và lật giở một vài tờ giấy chất lượng cao. “Chúng tôi đã nhận được điện về chuyến ghé thăm của bà, nhưng phải đến sáng hôm nay thì danh sách ứng viên của bà mới đến tay tôi. Nếu không thì tôi đã giúp bà đỡ công đi xuống rồi lại leo lên.” Gã lôi ra một tờ giấy không một nếp nhăn. Thậm chí trông nó còn không có vẻ là giấy cũ tẩy trắng. Jahns tự hỏi bộ phận IT lấy đâu ra những thứ tử tế như thế trong khi văn phòng của bà thì như phải dùng băng dính dán lại với nhau. “Tôi đang nghĩ là trong số ba cái tên được liệt kê ở đây, Billings chính là người chúng ta cần.”
“Chúng ta có thể cân nhắc cậu ta sau.” Phó cảnh sát Marnes bắt đầu nói.
“Tôi nghĩ chúng ta nên cân nhắc cắt cử cậu ta luôn.” Gã đẩy tờ giấy về phía Jahns. Đó là một bản hợp đồng chấp thuận ở phía dưới có mấy chữ ký. Một dòng bỏ trống, và tên bà thị trưởng được in ngay ngắn bên dưới.
Bà phải dừng lại lấy hơi.
“Anh đã liên hệ Peter Billings về việc này rồi sao?”
“Cậu ta đã chấp nhận. Vì còn trẻ măng và tràn đầy năng lượng, tấm áo thẩm phán sẽ hơi ngột ngạt đối với cậu ta. Tôi đã tin rằng cậu ta là một lựa chọn thích hợp cho cương vị đó, nhưng giờ tôi nghĩ cậu ta thậm chí còn phù hợp với công việc cảnh sát trưởng hơn.”
Jahns nhớ quá trình đề cử Peter vào vị trí tư pháp. Đó là một trong những lần bà chấp thuận đề xuất của Bernard, tính rằng đổi lại thì sau này mình sẽ được quyền tự chọn người. Bà ngắm nghía cái chữ ký, nét chữ đã quen mắt bà vì Peter đã gửi lên biết bao nhiêu thư từ thay mặt cho thẩm phán Wilson, nhân vật cậu ta hiện đang theo học việc. Bà mường tượng rằng một trong những người khuân vác vừa băng qua chỗ họ trên cầu thang ngày hôm nay, vừa đi vừa luôn miệng xin lỗi, chính là đang hối hả mang tờ giấy này xuống.
“Tôi e là Peter hiện tại đang đứng thứ ba trong danh sách của chúng tôi,” thị trưởng Jahns cuối cùng cũng nói. Bất chợt giọng bà mang vẻ mệt mỏi. Nó nghe thật mong manh và yếu đuối bên trong khoảng không rộng lớn và lãng phí của cái phòng họp to quá khổ chẳng mấy khi dùng đến này. Bà ngước lên nhìn Marnes. Ông bấy giờ đang lừ mắt nhìn bản hợp đồng, quai hàm cứ liên tục nghiến lại rồi nhả ra.
“À, tôi tin cả hai chúng ta đều biết Murphy được đưa vào trong danh sách chỉ để ông ta vui thôi. Ông ta quá già để gánh vác công việc này...”
“Trẻ hơn tôi đấy,” Marnes ngắt ngang. “Tôi vẫn làm việc ngon lành.”
Bernard nghiêng đầu. “Vâng, thì, tôi e là lựa chọn đầu tiên của ông bà không ổn chút nào đâu.”
“Và tại sao lại thế?” Jahns hỏi.
“Tôi không chắc công đoạn kiểm tra lý lịch của bà được tiến hành một cách... kỹ lưỡng đến mức nào, nhưng chúng tôi đã gặp nhiều rắc rối với ứng viên này đến mức tôi nhìn tên cô ta là nhận ra luôn. Cho dù cô ta thuộc bộ phận Bảo Dưỡng.”
Nghe Bernard nói từ cuối cùng kia mà cứ ngỡ nó găm đầy đinh và gã chỉ cần phun nó ra thôi là rách ruột.
“Rắc rối kiểu gì?” Marnes hạch hỏi.
Jahns bắn sang ông phó cảnh sát một ánh mắt cảnh cáo.
“Chẳng có gì đáng để chúng tôi phải đi báo cáo đâu, thưa ông.” Bernard quay sang Marnes. Mắt gã đàn ông nhỏ con ánh lên vẻ hiểm độc, một lòng căm thù trần trụi đối với ông phó cảnh sát, hay có thể là đối với ngôi sao trên ngực ông. “Không có gì đáng để luật pháp phải can thiệp cả. Nhưng bên chỗ cô ta từng có một số... hành vi trưng dụng đầy sáng tạo, đồ để chúng tôi sử dụng bị thay đổi nơi nhận, đòi quyền ưu tiên một cách vô lý và những trò tương tự.” Bernard hít một hơi thật sâu và đan tay vào nhau trên tập hồ sơ trước mặt gã. “Tôi sẽ không gọi đó là ăn cắp đâu, nhưng chúng tôi đã gửi đơn khiếu nại cho Deagan Knox, trưởng bộ phận Cơ Khí, để thông báo cho anh ta biết về những... bất thường đó.”
“Có thế thôi à?” Marnes gẵn giọng. ”Mỗi mấy vụ trưng dụng?”
Bernard nhíu mày. Gã xòe rộng hai tay trên tập hồ sơ. “Có thế thôi ư? Ông nãy giờ có chịu lắng nghe không thế? Người phụ nữ này gần như đã ăn cắp đồ, yêu cầu chuyển vật tư của bộ phận tôi sang cho mình. Thậm chí ta còn chẳng biết rõ liệu chúng có được sử dụng cho tháp giống hay không nữa. Có thể đấy là thu vén cá nhân. Thề có Chúa, cái cô này sử dụng điện nhiều hơn mức được khoán. Có khi cô ta đổi lấy tem xu...”
“Đây có phải một lời cáo buộc chính thức không?” Marnes hỏi. Ông rút cuốn sổ ra khỏi túi và bấm cây bút bi một cách phô trương.
“À, không. Như tôi đã nói đấy, chúng tôi không muốn làm phiền bên ông. Nhưng, như ông thấy đấy, đây không phải kiểu người nên nắm giữ quyền cao chức trọng trong ngành luật pháp. Thật tình mà nói, đối với một người thợ cơ khí thì tôi không lấy làm lạ đâu, và tôi e là ứng viên này nên ở nguyên bộ phận ấy.” Gã vỗ lên tập hồ sơ như thể muốn chốt lại vấn đề.
“Vậy là anh đề xuất như thế,” thị trưởng Jahns nói.
“Tất nhiên rồi. Và tôi nghĩ rằng bởi vì chúng ta đã có sẵn một ứng viên tử tế sẵn sàng phụng sự, chưa kể đã sống ở khu trên đỉnh...”
“Tôi sẽ cân nhắc đề xuất của anh.” Jahns nhấc tờ hợp đồng mới cứng trên bàn lên và cố tình gập đôi nó lại, dùng móng tay bấu lên và miết ngang nếp gấp. Bà bỏ tờ giấy vào một tập hồ sơ trước ánh mắt hãi hùng của Bernard.
“Và bởi vì anh không muốn đưa khiếu nại chính thức nào về ứng viên đầu tiên của chúng tôi, tôi sẽ coi anh như đã ngầm đồng tình để chúng tôi nói chuyện với cô ta về công việc này.” Jahns đứng lên và nắm lấy ba lô. Bà bỏ hồ sơ vào túi bên ngoài và cài nắp lại, sau đó nắm lấy cây ba toong đang đặt dựa vào bàn họp. “Cảm ơn anh đã tiếp chúng tôi.”
“Vâng, nhưng...” Bernard đẩy ghế lùi khỏi bàn và vội vã bám theo bà trong lúc Jahns tiến về phía cửa. Marnes đứng dậy và đi theo, miệng mỉm cười.
“Tôi sẽ bảo gì với Peter đây? Cậu ta đinh ninh rằng mình sẽ sớm nhậm chức ngay!”
“Đáng lẽ anh không được phép thông báo cho cậu ta biết gì cả,” Jahns nói. Bà dừng lại ngoài tiền sảnh và trừng mắt nhìn Bernard. “Danh sách tôi trao cho anh là thông tin mật. Anh đã phá vỡ bí mật đó. Thế này nhé, tôi trân trọng những gì anh làm cho tháp giống. Anh và tôi đã từng hợp tác làm việc với nhau một cách yên ổn từ lâu rồi, trông coi một thời đại có thể nói là thịnh vượng nhất người dân chúng ta từng trải qua...”
“Chính thế nên...” Bernard dợm nói.
“Chính thế nên tôi sẽ tha thứ cho vi phạm này của anh,” thị trưởng Jahns nói. “Đây là công việc của tôi . Người dân của tôi. Họ bầu tôi lên để ra những quyết định như thế này. Vậy nên ông phó cảnh sát và tôi sẽ đi đây. Chúng tôi sẽ phỏng vấn người được mình lựa chọn hàng đầu một cách công bằng. Và tôi chắc chắn sẽ tạt qua trên đường lên nếu có gì cần ký tá.”
Bernard xòe tay đầu hàng. “Thôi được rồi,” gã nói. “Tôi xin lỗi nhé. Tôi chỉ muốn đẩy nhanh tiến trình công việc thôi. Còn bây giờ, xin mời hãy nghỉ ngơi một lát, hai người là khách của chúng tôi. Để tôi lấy cho hai người chút đồ ăn, chắc là chút hoa quả nhé?”
“Chúng tôi sẽ đi luôn,” Jahns nói.
“Được thôi.” Gã gật đầu. “Nhưng ít nhất hãy lấy chút nước chứ nhỉ? Đổ đầy bi đông của hai người?”
Jahns nhớ một bi đông đã cạn rồi, và họ vẫn còn cần đi thêm vài tầng cầu thang nữa.
“Được vậy thì tử tế quá,” bà nói. Bà ra hiệu với Marnes, và ông quay người lại để bà lấy bi đông ra khỏi ba lô của ông. Thế rồi bà quay lưng lại để ông cũng lấy bi đông của bà. Bernard vẫy một nhân viên lại nhận lấy bi đông đi châm nước, nhưng suốt toàn bộ quãng thời gian đó, gã cứ dán mắt vào cái chuỗi hành động lạ lùng và thân mật ấy.