← Quay lại trang sách

Chương 12

VÀO NGÀY THỨ HAI VÀ CŨNG LÀ CUỐI CÙNG trong chuyến hành trình đi xuống khu dưới sâu của họ, nét mới mẻ dần dần trở thành bình thường. Tiếng lanh canh và rầm rập của cây cầu thang xoắn bắt đầu có nhịp điệu. Jahns đã có thể đắm chìm trong suy tư, mơ màng một cách thanh bình đến mức mỗi khi liếc lên nhìn số tầng - bảy mươi hai, tám mươi tư - bà lại không hiểu một tá chiếu nghỉ khác trôi đâu mất rồi. Thậm chí cảm giác xơ cứng bên đầu gối trái cũng đã dịu đi, không rõ do mệt quá mà đã tê dại đi hay nhờ bà thực sự khỏe ra. Bà ít dùng đến cây ba toong hơn, nhận thấy nó chỉ tổ khiến bà chậm lại do thường xuyên thọc vào và mắc kẹt giữa các bậc thang. Cảm giác như nó hữu ích hơn khi kẹp dưới cánh tay bà. Như một khúc xương trong bộ xương của bà, giúp gắn kết cơ thể bà lại.

Khi họ băng qua tầng thứ chín mươi, qua mùi hôi thối của phân bón và đàn lợn cũng như những loài động vật khác sản sinh ra thứ chất thải hữu ích kia, Jahns tiếp tục đi, bỏ chuyến tham quan và bữa trưa đã đưa vào kế hoạch, chỉ thoáng nghĩ đến con thỏ nhỏ đã bằng cách nào đó trốn thoát khỏi một nông trại, leo lên được hai mươi tầng mà không bị phát hiện, và phè phỡn ăn kễnh bụng trong suốt ba tuần liền, trong khi phân nửa tháp giống rối tung cả lên.

Xét chuẩn ra, khi đến tầng chín mươi bảy thì họ đã đặt chân xuống khu dưới sâu rồi. Một phần ba dưới cùng. Nhưng mặc dù theo số học, tháp giống được chia thành ba phân khu mỗi khu bốn mươi tám tầng, não bà không suy nghĩ theo kiểu ấy. Tầng một trăm là một ranh giới tốt hơn. Nó là một dấu mốc. Bà đếm dần từng tầng cho đến khi họ xuống khu chiếu nghỉ mang ba chữ số đầu tiên, và dừng lại nghỉ giải lao.

Bà để ý thấy Marnes đang thở dốc. Nhưng riêng bà thì thấy rất tuyệt vời. Tràn trề sinh lực và sảng khoái theo đúng kiểu bà đã hy vọng sẽ cảm thấy nhờ chuyến đi. Cảm giác hành trình này vô ích cũng như nỗi sợ và cơn kiệt quệ của ngày hôm trước đã biến mất. Tất cả những gì còn sót lại là một chút hãi sợ nhoi nhói, rằng các xúc cảm tồi tệ kia có thể sẽ lại ùa về, rằng sự phấn khích ngập tràn này chỉ là một cơn háo hức tạm thời, rằng nếu bà dừng bước, nếu bà suy nghĩ về nó quá lâu, nó sẽ trôi đi mất và lại khiến cho bà trở nên u uẩn và buồn rầu.

Họ chia nhau một ổ bánh mì nhỏ, ngồi ăn trên sàn lưới kim loại của chiếu nghỉ rộng, cùi chỏ tì lên lan can, bàn chân đong đưa ngoài khoảng trống, hệt như hai đứa trẻ trốn học. Tầng một trăm nườm nượp người đến và đi. Toàn bộ tầng này là một khu chợ, một nơi để trao đổi hàng hóa, để đem tem xu trả công ra đổi lấy những thứ mình cần hay chỉ đơn thuần là thèm muốn. Những người nhân công cùng các bóng đeo bám sát đằng sau đến rồi đi, các gia đình í ới gọi nhau giữa đoàn người nghìn nghịt, các lái buôn gân cổ chào mời những kèo tốt nhất mình có. Cửa được chặn cho mở để dòng người được lưu thông thoải mái, để cho mùi hương và âm thanh lọt ra khu chiếu nghỉ rộng gấp đôi bình thường, nơi mặt sàn lưới rung lên bần bật trong cảnh nhộn nhịp.

Jahns sung sướng được làm người vô danh giữa đám đông đi ngang. Bà cắn nửa chiếc bánh phần mình, nhấm nhấp hương vị men tươi ngon của bánh mì mới nướng sáng hôm ấy, và cảm thấy mình như một thường dân bất kỳ nào đó. Một người trẻ hơn. Marnes cắt cho bà một miếng pho mát cùng một lát táo và kẹp vào nhau. Bàn tay ông chạm vào tay bà lúc ông đưa cho bà. Ngay cả vụn bánh mì vương trên ria ông cũng góp phần làm nên sự hoàn hảo cho khoảnh khắc này.

“Chúng ta đến sớm ghê,” Marnes nói trước khi cắn một miếng hoa quả. Đó chỉ là một nhận định vui mừng. Một cú vỗ động viên lên cặp lưng già cả của họ. “Tôi tin tầm giờ ăn tối, chúng ta sẽ xuống đến tầng một trăm bốn mươi.”

“Bây giờ, tôi thậm chí còn không thấy ngán hành trình leo lên,” Jahns nói. Bà ăn nốt chỗ pho mát với táo và nhai một cách thỏa mãn. Bà rút ra kết luận là mọi thứ đều trở nên thơm ngon hơn nếu ăn trong lúc leo thang. Hoặc trong lúc có người bầu bạn vui vẻ, hay khi được bao bọc trong tiếng đàn do một gã ăn xin nào đó gảy, át tiếng đám đông và vọng ra ngoài khu chợ.

“Tại sao ta không xuống dưới này thường xuyên hơn nhỉ?” bà hỏi.

Marnes làu bàu. “Bởi vì nơi này xa tận một trăm tầng? Ngoài ra, chúng ta có quang cảnh bên ngoài, phòng giải trí, quầy rượu của Kipper. Bao nhiêu người trong số bọn họ phải mấy năm liền mới có cơ hội lên nhìn những thứ ấy một lần?”

Jahns ngẫm nghĩ về điều đó trong lúc nhai nốt miếng bánh mì cuối cùng.

“Ông có nghĩ thế là tự nhiên không? Không đi quá xa nơi mình sống ấy?”

“Tôi không hiểu ý bà,” Marnes nói trong lúc đang nhồm nhoàm ăn.

“Giả sử, chỉ là đặt giả thuyết thế này thôi nhé, là con người từng sống trong các tháp giống cổ trên mặt đất ở bên kia sườn đồi ấy. Chắc họ sẽ không di chuyển ít như ta đâu nhỉ? Chẳng hạn như ở mãi trong một tháp giống ấy? Không bao giờ mò ra đây hay leo lên leo xuống một trăm tầng cầu thang?”

“Tôi không nghĩ về những điều như vậy,” Marnes nói. Jahns tin ông muốn ngầm ám chỉ rằng bà cũng không nên nghĩ đến chúng. Đôi khi chẳng cách nào biết nổi nói gì về thế giới bên ngoài là cấm kỵ, nói gì thì không. Chỉ vợ chồng mới nên thảo luận kiểu ấy với nhau, và có khi chuyến hành trình cũng như quãng thời gian bên nhau cả ngày hôm qua đã tác động đến bà. Hoặc có khi bà cũng dễ lây cơn hưng phấn hậu lau chùi chẳng kém gì ai: cái cảm tưởng rằng đôi ba điều luật có thể được thả lỏng, cái táo tợn buông mình cho một số cám dỗ. Lúc áp lực trong tháp giống được giải tỏa, họ có cớ để hớn hở ngó ngoáy nguyên một tháng liền.

“Chúng ta lên đường thôi chứ?” Jahns hỏi khi Marnes ăn xong phần bánh mì của mình.

Ông gật đầu, và họ đứng lên, thu gom đồ đạc. Một người phụ nữ đi ngang quay người lại và tròn mắt nhìn, mặt thoáng lộ vẻ đã nhận ra họ là ai, thế rồi lại biến mất, hối hả đuổi theo con mình.

Jahns nghĩ thầm rằng khu dưới này cứ như cả một thế giới khác. Đã lâu quá rồi bà chưa ghé thăm nơi đây. Và ngay cả khi tự hứa sẽ không để điều đó xảy ra thêm lần nào nữa, bà phần nào thầm biết rằng đây sẽ là chuyến hành trình cuối cùng của bà, hệt như một cỗ máy gỉ sét có thể cảm nhận tuổi tác của mình.

Các tầng hiện ra rồi lại biến đi. Khu vườn phân khu dưới sâu, nông trại lớn hơn tại tầng một trăm ba mấy, nhà máy xử lý nước bốc mùi hăng hắc bên dưới nữa. Jahns trầm ngâm suy nghĩ, nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Marnes đêm hôm trước, cảm giác Donald sống trong ký ức của mình nhiều hơn là bên mình ngoài đời thật. Đúng lúc ấy, bà đến trước cánh cổng tầng một trăm bốn mươi.

Nãy giờ bà thậm chí còn chẳng nhận thấy dòng người qua lại đã có sự thay đổi, chẳng nhận thấy số quần yếm vải bò màu xanh lam đã trội hơn, những người khuân vác mang nhiều túi đựng linh kiện và đồ nghề hơn là quần áo, đồ ăn, hay hàng hóa cá nhân. Nhưng đám đông trước cổng giúp bà nhận thấy mình đã đến phần trên cùng bộ phận Cơ Khí. Tập hợp tại lối vào là những người thợ mặc quần yếm xanh thùng thình, loang lổ các vết ố cũ. Jahns gần như có thể đoán được nghề nghiệp của họ dựa trên những thứ dụng cụ họ mang theo. Bấy giờ đã muộn, và bà đoán hầu hết đang trở về nhà sau khi thực hiện những công việc sửa chữa khắp tháp giống. Bà chẳng thể hiểu nổi làm thế nào mà họ có thể leo hết từng ấy tầng cầu thang rồi sau đó mới xắn tay áo lên làm việc. Và rồi bà nhớ rằng mình sắp sửa làm đúng như thế.

Thay vì viện đến chức quyền của bà hay của Marnes, họ xếp hàng đợi trong lúc các người thợ được cho qua cổng. Trong lúc những nam nữ nhân công mệt mỏi này ký sổ giờ vào và ghi lại hành trình công tác cũng như thời lượng làm việc, Jahns nghĩ về khoảng thời gian đã bị bà phung phí vào việc nghiền ngẫm đời mình trong lúc thực hiện chuyến đi dài dặc này, trong khi đáng lẽ phải dành trau chuốt cách thuyết phục cái cô Juliette kia. Ruột gan bà quặn lên vì lo lắng theo một kiểu ít thấy trong lúc hàng người chậm chạp lê bước tới trước. Người thợ đứng trước họ chìa thẻ căn cước ra, có màu xanh của bộ phận Cơ Khí. Anh ta hí hoáy ghi thông tin của mình lên một tấm bảng bụi bặm. Lúc đến lượt mình, họ đẩy cổng ngoài bước vào và trình thẻ căn cước vàng. Anh bảo vệ nhướn mày, thế rồi xem chừng đã nhận ra bà thị trưởng.

“Thị trưởng đáng kính,” anh ta nói, và Jahns không buồn sửa lời. “Chúng tôi không nghĩ bà sẽ đến vào ca này.” Anh ta huơ tay bảo họ cất thẻ đi và với lấy một cục phấn. “Cứ để tôi viết cho.”

Jahns quan sát anh ta quay tấm bảng lại và viết tên hai người bằng chữ hoa ngay ngắn, mé bên lòng bàn tay anh ta dính đầy lớp phấn cũ bên dưới. Đến lượt Marnes, anh ta đơn thuần ghi “Cảnh sát trưởng”, và lại một lần nữa, Jahns không nhắc nhở sửa gì hết.

“Tôi biết cô ta không nghĩ chúng tôi sẽ đến giờ này,” Jahns nói, “nhưng không biết chúng tôi có thể gặp mặt Juliette Nichols luôn được không?”

Anh bảo vệ quay lại nhìn chiếc đồng hồ mặt số ghi giờ giấc chuẩn xác đằng sau lưng. “Phải một tiếng nữa cô ấy mới buông được cái máy phát điện ra. Mà với cái tính của cô ấy thì có khi sẽ là hai tiếng ấy chứ. Hai người có thể vào nhà ăn đợi.”

Jahns nhìn Marnes, và ông nhún vai. “Tôi chưa đói lắm đâu,” ông nói. “Vào quan sát cô ta ở chỗ làm có được không? Nhìn thử công việc cô ta đảm nhiệm cũng hay đấy. Chúng tôi sẽ cố gắng không gây cản trở.”

Anh bảo vê nhún vai. “Bà là thị trưởng mà. Sao tôi nói không được.” Anh ta dứ cục phấn về phía đầu hành lang, trong khi những người xếp hàng đợi bên ngoài cổng nôn nóng đổi tư thế. “Vào gặp Knox ấy. Ông ta sẽ kiếm ai đó dẫn hai người xuống.”

Trưởng bộ phận Cơ Khí là một người rất dễ nhận diện. Knox mặc vừa căng bộ quần yếm cỡ lớn nhất Jahns từng thấy. Bà tự hỏi liệu con người này có phải chi thêm tem xu để trang trải chỗ vải phụ trội không, và làm thế nào ông ta đổ đầy được cái bụng căng đến vậy. Bộ râu rậm càng khiến cho ngoại hình ông ta thêm phần đậm đà. Nếu ông ta có mỉm cười hay nhíu mày khi thấy họ lại gần thì họ cũng chẳng biết được. Nhân vật này trơ trơ như một bức tường bê tông.

Jahns giải thích họ muốn gì. Marnes chào ông ta, và bà nhận ra họ hẳn từng gặp nhau lần trước ông xuống dưới này. Knox lắng nghe, gật đầu, và sau đó rống lên bằng giọng khàn đến mức lời lẽ nghe ríu hết vào với nhau. Nhưng hẳn có ai đó hiểu được, bởi vì một đứa trẻ tự nhiên xuất hiện đằng sau ông ta, một đứa nhóc bé tí với mái tóc cam chói lạ thường.

“ĐưahọquachỗJules,” Knox gầm gừ, từ ngữ dính tịt vào nhau, chẳng khác nào bộ râu của ông ta chập lại nơi đáng lẽ phải có một cái miệng.

Thằng bé, nhìn còn quá nhỏ ngay cả so với đám bóng đeo, vẫy tay rồi phóng vụt đi. Marnes cảm ơn Knox, ông này vẫn chẳng nhúc nhích gì hết, và họ đi theo thằng bé.

Jahns nhận thấy hành lang dưới bộ phận Cơ Khí thậm chí còn chật chội hơn tất cả những nơi khác trong tháp giống. Họ lách qua dòng người tan ca, tường bê tông ở hai bên có một lớp sơn lót nhưng không được sơn hẳn hoi, bề mặt thô nhám khi vai bà quệt phải. Phía trên đầu, chạy song song hay xoắn xuýt vào nhau là các ống nước và ống bọc dây điện nằm lồ lộ. Jahns cảm thấy muốn chúi đầu xuống tránh, bất chấp đầu mình còn cách trần mười lăm phân; bà để ý thấy nhiều người thợ cao phải gù lưng mà đi. Đèn đuốc phía trên đầu thắp rất mờ và cách xa nhau, mang lại cảm giác như thể họ đang ở trong đường hầm dẫn ngày một sâu xuống dưới đất, khó lòng chịu đựng nổi.

Thằng bé bóng đeo nhỏ tuổi với mái tóc cam dẫn họ đi vòng vèo qua mấy khúc cua, xem chừng tự tin vì đã đi quen đường. Họ ra đến một cây cầu thang vuông vức và đi xuống thêm hai tầng nữa. Càng xuống sâu, Jahns càng nghe thấy tiếng ầm ầm mỗi lúc một ồn hơn. Khi rời cầu thang ở tầng một trăm bốn mươi hai, họ băng qua một thiết bị kỳ lạ đặt trong một căn phòng rộng ngay cạnh hành lang. Một cánh tay thép dài bằng mấy thân người đang nhấc lên hạ xuống, đẩy một cái pít tông đâm xuyên qua sàn bê tông. Jahns bước chậm lại để quan sát chuyển động nhịp nhàng của nó. Không khí có mùi hóa chất, mùi thối rữa gì đó. Bà không thể xác định nổi nó là gì.

“Đây có phải máy phát điện không?”

Marnes bật cười theo cái kiểu trịch thượng đặc trưng của cánh đàn ông.

“Đó là máy bơm,” ông nói. “Giếng dầu đấy. Nhờ có nó mà đêm đến bà mới đọc sách đọc vở được.”

Ông bóp vai bà khi bước qua, thế là Jahns lập tức tha thứ cho ông tội đã cười mình. Bà vội vã bám theo ông và cậu bóng đeo trẻ tuổi của Knox.

“Máy phát điện chính là thứ phát ra tiếng kêu ầm ầm bà nghe thấy đấy,” Marnes nói. “Cái bơm đẩy dầu lên, họ xử lý nó tại một nhà máy dưới đây vài tầng, và sau đó nó có thể đem ra đốt được rồi.”

Jahns lõm bõm biết chút ít về chuyện ấy, có thể là nhờ một cuộc họp hội đồng nào đó. Một lần nữa, bà lại lấy làm sửng sốt thấy mình không biết về nhiều bộ phận của tháp giống đến mức nào, cho dù bà là người đáng lẽ ra phải quán xuyến mọi thứ, ít nhất trên danh nghĩa.

Họ càng đến gần cuối hành lang thì tiếng ầm dai dẳng bên trong tường ngày một to hơn. Lúc thằng bé tóc cam kéo mở cửa, âm thanh ấy trở nên inh tai nhức óc. Jahns ngần ngừ không muốn tiến xa hơn, ngay cả Marnes cũng có vẻ chững lại. Thằng bé hối hả vẫy họ tiến lại, và Jahns ép bàn chân đưa mình về phía tiếng ồn kia. Bất chợt bà băn khoăn không biết có phải họ đang bị dẫn ra ngoài . Suy nghĩ ấy thật phi logic, vô lý, nhưng nó xuất hiện bởi đó là mối nguy hiểm lớn nhất bà có thể hình dung ra được.

Lúc bà bước qua ngưỡng cửa, nép mình đằng sau Marnes, thằng bé để cửa đóng sầm lại, nhốt họ ở bên trong cùng với tràng âm thanh tàn khốc. Nó lấy mấy chiếc tai nghe xuống - đều không gắn dây - từ một cái giá cạnh tường. Jahns bắt chước nó đeo một chiếc lên tai. Tiếng ồn bị bóp nghẹt, chỉ còn tồn tại trong ngực và các đầu dây thần kinh của bà. Bà tự hỏi tại sao, vì cớ gì mà cái giá đồ bảo vệ tai này lại được đặt bên trong căn phòng thay vì bên ngoài.

Thằng bé vẫy tay và nói gì đó, nhưng họ chỉ thấy một cặp môi mấp máy. Họ theo nó bước dọc một lối đi hẹp trên sàn lưới thép, chẳng khác gì sàn chiếu nghỉ tại mỗi tầng của tháp giống. Lúc hành lang rẽ ngoặt sang bên, một bên tường biến mất, thay bằng một lan can có ba thanh ngang. Nằm lù lù ở phía bên kia là một cái máy ngoài sức tưởng tượng. Nó to ngang toàn bộ căn hộ và văn phòng của bà gộp lại. Mới đầu trông chẳng thấy bộ phận nào chuyển động hết, không một thứ gì để lý giải cảm giác nện thình thịch trong ngực và trên da bà. Phải đến khi họ đi vòng hẳn ra sau cỗ máy thì bà mới nhìn thấy thanh thép thò ra ở đằng sau nó, đang xoay tít mù, rồi biến vào trong một cỗ máy kim loại khổng lồ khác với những sợi cáp dày ngang eo một người đàn ông dẫn lên trên trần.

Cảm giác như có thể sờ nắn thấy khối năng lượng khổng lồ bên trong phòng. Lúc ra đến đuôi cỗ máy thứ hai, Jahns cuối cùng cũng nhìn thấy một hình hài đơn độc làm việc bên cạnh nó. Một người phụ nữ diện mạo trẻ trung, mặc quần yếm, đội mũ bảo hộ, mái tóc nâu tết bím thả sau lưng, đang tì người vào một chiếc cờ lê dài gần ngang người cô. Có cô bên cạnh, kích thước khủng khiếp của mấy cỗ máy kia càng có thể nhận rõ hơn, nhưng có vẻ cô không hãi sợ chúng chút nào. Cô dồn trọng lượng vào cờ lê, thân mình áp sát cái máy gầm rú nhìn muốn sởn tóc gáy. Cảnh tượng gợi cho Jahns nhớ lại câu chuyện dành cho trẻ con ngày xưa, kể về một con chuột nhổ gai ra khỏi một loài thú tưởng tượng gọi là voi. Chuyện một người phụ nữ nhỏ bé thế này đi sửa một cái máy hung hãn nhường kia nghe thật lố bịch. Nhưng bà quan sát cô làm việc trong lúc thằng bé bóng đeo lách qua một cánh cổng và chạy đến kéo áo cô.

Cô gái quay lại, không chút giật mình, nheo mắt nhìn Jahns và Marnes. Cô đưa mu bàn tay lên quệt trán, tay kia thì vung cờ lê lên vai. Cô xoa đầu thằng bé bóng đeo và bước ra đón họ. Jahns thấy cô có hai cánh tay gầy đầy cơ bắp săn chắc. Cô không mặc áo lót trong, chỉ mặc độc bộ quần yếm xanh với phần ngực may cao, để lộ một phần làn da ô liu bóng nhẫy mồ hôi. Cô có nước da sậm như những người nông dân làm việc dưới đèn nuôi cây, nhưng trông vào bộ đồ của cô thì có khả năng mỡ và bụi bẩn mới là thủ phạm.

Cô dừng lại cách Jahns và Marnes một quãng và gật đầu với họ. Cô tặng Marnes một nụ cười mang vẻ đã nhận ra ông. Cô không chìa tay ra, và Jahns thấy mừng. Thay vào đó, cô chỉ về phía cánh cửa bên một bức tường kính, rồi cũng tự mình tiến ra đó.

Marnes đi theo cô như một chú cún, trong khi Jahns theo sát đằng sau. Bà quay lại để đảm bảo thằng bé bóng đeo không bị vướng víu gì hết, nhưng lại thấy nó chạy đi theo hướng ban nãy vừa đến, tóc rực lên dưới ánh sáng nhợt nhạt của những ngọn đèn trên trần phòng máy phát điện. Như thằng bé thấy thì nhiệm vụ của nó đã kết thúc rồi.

Bên trong căn phòng điều khiển nhỏ, tiếng ồn được hãm bớt. Nó hạ xuống gần như im lặng sau khi cánh cửa dày được đóng chặt lại. Juliette cởi bỏ mũ bảo hộ và bịt tai, đặt lên giá. Jahns rón rén tháo bịt tai ra khỏi đầu. Nghe thấy tiếng ồn đã bị hãm lại thành một âm vo vo xa xăm, bà tháo hẳn ra. Căn phòng chật chội, đầy những bề mặt kim loại cũng như ánh đèn nhấp nháy, khác hẳn với mọi thứ bà từng trông thấy. Bà lấy làm lạ khi nghĩ mình cũng là thị trưởng của căn phòng này nốt, mặc dù bà còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó và chắc chắn không thể nào điều khiển được.

Trong lúc tiếng rung ù ù trong tai Jahns lắng xuống, Juliette điều chỉnh một số núm xoay, quan sát các kim nhỏ rung rung dưới lớp kính. “Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ lo vụ này vào sáng ngày mai cơ,” cô nói, chăm chú tập trung vào công việc.

“Chúng tôi đi nhanh hơn mức tôi dự kiến.”

Jahns nhìn sang Marnes, bấy giờ đang ôm chiếc bảo vệ tai bằng cả hai tay, cựa người một cách không thoải mái.

“Thật vui khi được gặp lại cô, Jules à,” ông nói.

Cô gật đầu và cúi xuống nhìn qua khung cửa sổ kính dày, quan sát hai cỗ máy khổng lồ bên ngoài, hai tay lướt đi nhoay nhoáy trên bảng điều khiển to đùng mà chẳng cần nhìn, chỉnh lại các núm đen lớn mang những ký hiệu trắng phai màu.

“Xin chia buồn về cộng sự của ông,” cô nói, đồng thời liếc xuống đọc một dãy thông số. Cô quay người lại và nhìn kỹ Marnes, và Jahns nhận thấy rằng bên dưới lớp mồ hôi và bụi bẩn, người phụ nữ này rất đẹp. Mặt cô rắn rỏi và gầy, mắt cô sáng quắc. Cô sở hữu một khối óc thông minh rực lửa mà có đứng từ xa ta cũng sẽ nhận ra được. Và cô nhìn Marnes với ánh mắt đầy cảm thông, thể hiện rất rõ qua đôi lông mày nhíu lại. “Thật đấy,” cô nói. “Tôi xin chân thành chia buồn. Anh ta có vẻ là một người tử tế.”

“Tử tế nhất trần đời,” Marnes lắp bắp, giọng ông run run.

Juliette gật đầu như thể đó là tất cả những gì cần nói. Cô quay sang Jahns.

“Bà biết cái rung động trên sàn nhà dưới chân bà là gì không, thị trưởng? Đấy là vì một khớp nối bị lệch chưa đầy hai milimét. Nếu bà nghĩ trong này đã tệ lắm rồi thì bà thử áp tay lên vỏ mà xem. Nó sẽ rung cho ngón tay của bà tê dại đi ngay lập tức. Nếu để tay ở đó lâu, xương bà sẽ rung lên bần bật như thể bà sắp vụn ra đến nơi rồi.”

Cô quay người lại, thò tay vào giữa Jahns và Marnes gạt một công tắc khổng lồ, sau đó quay lại bảng điều khiển. “Giờ thì hình dung thử mà xem, cái máy phát điện kia đang tự lắc cho mình tan xác ra. Các bánh răng bắt đầu nghiến vào với nhau trong bộ truyền động, những mẫu sạn kim loại nhỏ trôi trong luồng dầu như sạn giấy nhám. Ào một phát, thép nổ tanh bành và cả tháp giống biết thế nào là mất điện, ngoại trừ chút gì máy dự phòng phun ra được.”

Jahns nín thở.

“Cô cần chúng tôi gọi ai xuống đây không?” Marnes hỏi.

Juliette bật cười. “Đâu có gì đặc biệt hay khác gì các ca trực khác. Nếu không phải máy dự phòng đang bị lột ra để thay vòng đệm mới, và chúng ta chịu dùng nửa lượng điện thông thường tầm một tuần, tôi có thể tháo cái khớp nối kia ra, chỉnh lại mấy cái chân đế, và cho nó chạy ngon lành cành đào.” Cô bắn về phía Jahns một ánh nhìn. “Nhưng bởi vì chúng tôi có lệnh phải duy trì đủ điện, không được gián đoạn, chuyện ấy sẽ không xảy ra. Thế nên tôi sẽ tiếp tục vặn chặt còn mớ bu lông cứ tiếp tục tìm cách lắc cho rụng rời ra, và tôi sẽ cố gắng tìm cho ra mức độ vòng quay phù hợp trong này để nó được bay êm một tí.”

“Lúc ký lệnh đó tôi không biết...”

“Thế mà tôi cứ tưởng đã viết báo cáo đơn giản hết cỡ để thông minh cỡ nào cũng hiểu được rồi chứ,” Juliette nói.

“Còn bao lâu nữa thì máy sẽ ngưng hoạt động?”

Jahns bỗng dưng nhận ra không phải mình đang phỏng vấn người phụ nữ này. Người đưa ra yêu cầu và kẻ bị yêu cầu đã bị đổi chỗ.

“Bao lâu ấy à?” Juliette bật cười và lắc đầu. Cô thực hiện nốt mấy điều chỉnh cuối cùng và quay lại nhìn họ, hai tay khoanh lại. “Nó có thể xảy ra ngay bây giờ. Nó có thể xảy ra sau một trăm năm nữa. Điểm mấu chốt là: nó sẽ xảy ra, và chuyện ấy hoàn toàn có thể ngăn chặn được. Không nên đặt mục tiêu là giữ cho nơi này tiếp tục tồn tại trong đời chúng ta” - cô nhìn xoáy vào Jahns - “hay nhiệm kỳ của chúng ta. Nếu mục tiêu không phải tồn tại vĩnh viễn, thì chúng ta tốt nhất gói ghém hành lý ngay bây giờ luôn đi.”

Jahns thấy Marnes cứng người lại khi nghe câu ấy, Bà cảm thấy cơ thể chính mình cũng phản ứng, một cơn buốt lạnh lan tỏa khắp da. Câu chốt hạ kia chỉ thiếu chút nữa thôi là thành phản quốc rồi. Phép ẩn dụ chỉ suýt soát cứu vớt được nó.

“Tôi có thể phát động một ngày hội tiết kiệm điện,” Jahns đề xuất. “Chúng ta có thể lấy cớ tưởng niệm những người đã lau chùi.” Bà nghĩ thêm về ý tưởng đó. “Đó có thể là cái cớ để bảo trì không chỉ cỗ máy này của cô. Chúng ta có thể...”

“Còn khướt mới thuyết phục nổi bọn IT tắt đồ mình đi nhé,” Juliette nói. Cô đưa cổ tay chùi cằm, rồi quệt vào quần yếm. Cô nhìn xuống vết mỡ vừa chuyển sang lớp vải. “Bỏ quá cho cái mồm tôi, thưa thị trưởng.”

Jahns muốn bảo với cô rằng không sao đâu, nhưng thái độ của người phụ nữ này, sự mạnh mẽ của cô, quá giống với một cô Jahns trong quá khứ mà bà chỉ mang máng nhớ. Một người phụ nữ trẻ chẳng buồn lịch thiệp và luôn đạt được thứ mình muốn. Bà đánh mắt sang Marnes. “Tại sao cô lại chỉ đích danh bộ phận của họ thế? Ý tôi là việc tắt điện ấy.”

Juliette cười phá lên và ngưng khoanh tay. Cô vung hai tay lên trần. “Tại sao à? Bởi vì đám IT chiếm, bao nhiêu ấy nhỉ, ba tầng trong số một trăm bốn mươi tư tầng? Ấy nhưng họ dùng hết hơn một phần tư lượng điện chúng tôi sản xuất. Tôi có thể tính hẳn ra cho bà...”

“Không cần đâu.”

“Và tôi không nhớ có cái máy chủ nào từng cho ai ăn hay cứu mạng ai hay khâu lỗ thủng trên quần ai hết.”

Jahns mỉm cười. Bà bất chợt hiểu lý do Marnes thích người phụ nữ này. Bà cũng nhận thấy ông từng thích phiên bản hồi trẻ của mình ở điểm nào, trước khi bà cưới bạn thân của ông.

“Nếu chúng tôi yêu cầu bộ phận IT giảm hoạt động để bảo dưỡng đồ của họ trong vòng một tuần thì sao? Liệu có được không?”

“Tôi tưởng chúng ta xuống dưới này là để chiêu mộ cô ta rời bỏ tất cả những thứ này mà,” Marnes càu nhàu.

Juliette bắn một ánh nhìn về phía ông. ”Và tôi tưởng mình đã bảo với ông - hay thư ký của ông - đừng có phí công rồi cơ. Chẳng phải tôi ghét cái việc ông làm đâu, nhưng dưới này cần tôi.” Cô giơ tay và săm soi thứ gì đó treo lủng lẳng trên cổ tay mình. Một chiếc đồng hồ. Nhưng cô cứ nhìn nó như thể nó vẫn còn hoạt động.

“Nghe này, tôi rất muốn ở đây chém gió tiếp.” Cô ngước lên nhìn Jahns. “Đặc biệt là nếu bà có thể cam đoan vụ ngày không sử dụng điện, nhưng tôi có thêm vài thứ cần chỉnh và bây giờ tôi đang làm ngoài giờ rồi. Knox sẽ lên cơn nếu tôi làm lố giờ quá nhiều.”

“Chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa,” Jahns nói. “Chúng tôi vẫn chưa ăn tối, thế nên lát nữa chúng tôi gặp cô sau được không? Sau khi cô đã nghỉ làm và tắm rửa xong xuôi?”

Juliette nhìn xuống người mình, như thể muốn xác nhận xem mình có cần rửa ráy gì không.

“Ừ, được thôi,” cô nói. “Họ cho hai người vào phòng giường tầng rồi đúng không?”

Marnes gật đầu.

“Được rồi. Lát nữa tôi sẽ đi tìm hai người. Và hai người đừng quên bịt tai.” Cô chỉ vào tai mình, nhìn vào mắt Marnes, gật đầu, sau đó trở lại với công việc, để cho họ biết rằng cuộc trò chuyện hiện đã kết thúc.