← Quay lại trang sách

Chương 13

MARNES VÀ JAHNS ĐƯỢC MARCK dẫn đến nhà ăn, đây là một thợ cơ khí vừa mới nghỉ ca hai. Marnes xem chừng có vẻ khó chịu vì phải có hướng dẫn viên. Ông phó cảnh sát mang đậm một nét tính cách đàn ông đặc trưng, ấy là cứ giả vờ biết mình đang ở đâu, ngay cả khi chẳng biết gì hết. Ông đi trước một quãng để chứng minh điều ấy, rồi lại dừng lại ở một ngã rẽ nào đó, ngờ ngợ chỉ theo một hướng, để rồi bị Marck cười và sửa lưng.

“Nhưng tất cả trông đều giống nhau,” ông làu bàu trong lúc tiếp tục xông xáo tiến về phía trước.

Jahns bật cười trước màn phô trương sự nam tính ấy và đi lùi ra sau để nói chuyện với anh thợ cơ khí trẻ tuổi, nhận ra rằng anh ta làm việc cùng ca với Juliette. Anh ta nồng nặc cái mùi đặc trưng của khu dưới sâu, cái mùi luôn phảng phất mỗi khi có một người thợ cơ khí lên sửa chữa thứ gì đó trong văn phòng của bà. Nó là cái mùi tổng hòa sinh ra từ công việc của họ, một hỗn hợp của mồ hôi, mỡ và mấy thứ hóa chất mơ hồ nào đó. Nhưng Jahns đang dần học cách bỏ qua nó. Bà thấy Marck là một người tốt bụng và hiền lành, một người luôn túm lấy tay bà mỗi khi có một xe đẩy chở đầy linh kiện lách cách phóng qua, một người luôn chào tất cả mọi người đi ngang trong những hành lang tù mù đầy đường ống nhô ra và dây nhợ rủ xuống. Jahns thầm nghĩ rằng anh chàng này hành xử một cách đàng hoàng hơn hẳn địa vị của mình. Anh ta toát lên sự tự tin. Ngay cả trong bóng tối, nụ cười của anh ta vẫn sáng ngời.

“Cậu có biết rõ Juliette không?” bà hỏi anh ta, sau khi chiếc xe đẩy ồn ào đã lạch cạch đi ra khỏi tầm tai.

“Jules hả? Tôi biết rõ cô ấy như một người em gái. Dưới này tất cả chúng tôi đều là gia đình.”

Anh ta nói câu vừa rồi như thể tin rằng những khu còn lại trong tháp giống sống theo kiểu khác. Phía đằng trước họ, Marnes gãi đầu gãi tai ở ngã tư tiếp theo trước khi đưa ra phỏng đoán, lần này thì chuẩn. Hai người thợ đi vòng qua góc quanh về phía họ, miệng cười giòn tan. Họ và Marck nói vài câu ngắn gọn với nhau, nghe cứ như tiếng nước ngoài đối với Jahns. Bà ngờ rằng có thể Marck nghĩ đúng, rằng có thể ở nơi sâu nhất trong tháp giống, mọi thứ diễn ra kiểu khác. Những người dưới này như ruột để ngoài da, có vẻ nghĩ gì nói nấy, hệt như những ống dẫn và dây nhợ nơi đây phơi mình trần trụi hết cả.

“Qua đây,” Marck nói, chỉ về phía cuối một hành lang rộng, nơi có tiếng chuyện trò hòa lẫn vào nhau và tiếng dao dĩa lanh canh trên những chiếc đĩa kim loại.

“Vậy cậu có thể cho chúng tôi biết được gì về Jules không?” Jahns hỏi. Bà mỉm cười với Marck khi anh ta giữ cửa mở cho bà. “Có thông tin gì cậu nghĩ chúng tôi nên biết không?” Hai người bọn họ theo Marnes lại chỗ có mấy chiếc ghế trống. Nhân viên nhà bếp chạy ngược xuôi giữa các bàn, mang đồ ăn đến hẳn hoi chứ không bắt những người thợ xếp hàng lấy thức ăn. Khi họ còn chưa kịp ngồi xuống những băng ghế nhôm bị móp thì đã có máy tô xúp được bày ra, cùng mấy cốc nước có thả lát chanh bập bênh bên trên và vài tảng bánh mì xé ra từ ổ nguyên và đặt thẳng lên mặt bàn cũ sứt sẹo.

“Bà đang yêu cầu tôi nói tốt cho cô ấy à?” Marck ngồi xuống và cảm ơn cái anh chàng to lớn đã phân phát đồ ăn và thìa cho họ. Jahns nhìn ngó xung quanh hòng tìm khăn ăn và thấy hầu hết mọi người, cả nam lẫn nữ, đều sử dụng mấy cái giẻ lau dính đầy dầu mỡ vắt trên vai hay bỏ trong túi ngực.

“Chỉ cần nói bất cứ thông tin gì chúng tôi nên biết thôi,” bà nói.

Marnes săm soi phần bánh mì của mình, ngửi thử, rồi chấm một góc vào tô xúp. Một bàn bên cạnh ồ lên cười trước cái kết của một câu chuyện hay câu đùa nào đó.

“Tôi biết cô ấy có thể thực hiện bất kỳ công việc gì được giao phó. Luôn luôn như thế. Nhưng tôi nghĩ bà chẳng cần tôi thuyết phục bà chấp nhận một người mà bà đã cất công lội bộ đến tận đây để chiêu mộ đâu. Tôi tin bà đã chốt xong rồi.”

Anh ta húp một thìa xúp. Jahns nhấc thìa lên và nhận thấy nó đã bị mẻ và vặn cong đi, phần đuôi thìa đầy vết trầy xước như thể đã bị đem ra nạo cái gì đó.

“Cậu biết cô ta đã bao lâu rồi?” Marnes hỏi. Ông phó cảnh sát nhai miếng bánh mì sũng nước và đang nỗ lực đáng khâm phục tìm cách hòa vào với môi trường xung quanh, tìm cách tỏ ra như thể ông là dân ở đây.

“Tôi sinh ra dưới này,” Marck bảo họ, cao giọng nói để át tiếng huyên náo trong căn phòng. “Hồi Jules tới thì tôi đang làm bóng đeo ở Điện Lực. Cô ấy trẻ hơn tôi một tuổi. Tôi cứ nghĩ chỉ hai tuần thôi là cô nàng chắc sẽ giãy đành đạch đòi được ra khỏi đây. Chúng tôi gặp rất nhiều thành phần đi bụi thuyên chuyển xuống, mấy đứa nhãi ranh khu giữa cứ tưởng các vấn đề của mình sẽ chẳng dám theo mình xuống đến đây...”

Anh ta bỏ lửng câu nói, mắt sáng bừng lên khi một người phụ nữ trông hiền dịu lách vào ngồi cạnh Marnes ở bên kia bàn. Nhân vật mới đến này lấy giẻ lau tay, nhồi vào túi ngực và rướn qua bàn hôn lên má Marck.

“Em yêu, em hẳn vẫn nhớ phó cảnh sát Marnes.” Marck ra dấu về phía Marnes, bấy giờ đang đưa lòng bàn tay chùi ria mép. “Đây là vợ tôi, Shirly.” Họ bắt tay nhau. Mấy vết bẩn sẫm màu trên khớp ngón tay Shirly có vẻ sẽ chẳng bao giờ tẩy đi nổi, một hình xăm do công việc để lại.

“Và thị trưởng nhà em. Đây là Jahns.” Hai người phụ nữ cũng bắt tay nhau nốt. Jahns thấy tự hào vì đã nắm lấy bàn tay chắc khỏe kia mà chẳng chút bận tâm về chỗ dầu mỡ.

“Rất hân hạnh,” Shirly nói. Cô ngồi xuống. Trong lúc giới thiệu, đồ ăn của cô đã tự nhiên xuất hiện, bề mặt tô xúp gợn sóng và bốc hơi nghi ngút.

“Vừa có tội ác gì xảy ra à, thưa ngài cảnh sát?” Shirly mỉm cười với Marnes trong lúc xé một miếng bánh mì, để ông biết đó chỉ là một câu đùa.

“Họ đến để quấy rầy Jules, bắt đi cùng lên khu trên,” Marck nói, và Jahns thấy anh ta nhướn một bên mày lên với vợ mình.

“Chúc may mắn,” cô nói. “Nếu cô nương kia mà chịu dời đi đâu thì sẽ chỉ là dời sâu xuống vào trong khu mỏ thôi.”

Jahns muốn hỏi ý cô nói vậy là sao, nhưng Marck quay lại và nói tiếp đoạn bỏ dở ban nãy.

“Hồi cô ấy xuất hiện thì tôi đang làm ở Điện Lực...”

“Anh đang ru họ ngủ bằng chuyện thời làm bóng đeo đấy à?” Shirly hỏi.

“Anh đang kể cho họ nghe hồi Jules đến đây.”

Vợ anh ta mỉm cười.

“Hồi ấy tôi theo học lão Walk. Lúc đó lão vẫn còn đi đây đi đó, thỉnh thoảng vẫn chui ra ngoài...”

“À ừ, Walker.” Marnes xỉa thìa về phía Jahns. “Ông già khéo lắm. Chẳng bao giờ rời xưởng của lão hết.”

Jahns gật đầu, cố gắng bám theo mạch trò chuyện. Mấy người chè chén tại bàn bên đứng dậy rời đi. Shirly và Marck vẫy tay chào và hỏi han vài người trong đó mấy câu, sau đó quay về lại câu chuyện ở bàn.

“Tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?” Marck hỏi. “À, tóm lại lần đầu tiên tôi gặp Jules là khi cô ấy mang một cái bơm đến xưởng của Walk.” Marck làm một ngụm nước. “Đó là một trong những việc đầu tiên họ bắt cô ấy làm. Mà đó chỉ là một cô bé còm nhom, hình dung được không? Mười hai tuổi. Gầy giơ xương. Vừa xuống khỏi khu giữa hay đâu đó ở trên.” Anh ta phẩy tay như thể cũng như nhau hết. “Họ bắt cô ấy khiêng mấy cái máy bơm khổng lồ lên xưởng của Walk để lão cuốn lại động cơ, về cơ bản là tháo một dặm dây ra rồi quấn nó trở lại vị trí cũ.” Marck dừng lại và bật cười. “Đúng ra là để Walk bắt tôi cân hết tất cả. Tóm lại là, nó kiểu như lễ nhập môn ấy, bà hiểu chứ? Mấy người đều bày mấy trò kiểu ấy ra cho bóng đeo của mình hết, đúng không? Hành chúng nó chút chút?”

Cả Jahns lẫn Marnes đều không nhúc nhích. Marck nhún vai và nói tiếp. “Dù sao thì, mấy cái máy bơm kia nặng lắm, mọi người hiểu chứ? Chắc phải nặng hơn cả cô ấy. Có khi còn nặng gấp đôi. Và cô ấy phải một mình vần lên xe đẩy và mang lên bốn tầng cầu thang...”

“Đợi đã. Mang lên bằng cách nào?” Jahns hỏi, cố gắng mường tượng ra cảnh một bé gái tầm tuổi ấy khiêng vác một khối kim loại nặng gấp hai lần mình.

“Nào chẳng được. Ròng rọc, dây thừng, hối lộ người khác, thích gì làm nấy. Mấu chốt là vậy mà, đúng không? Và họ để ra mười cái bơm liền cho cô ấy đưa lên...”

“Mười cái,” Jahns lặp lại.

“Ừ, và chắc chỉ có hai cái là thực sự cần cuốn lại dây,” Shirly đế thêm.

“Ôi, có khi còn không đến ấy chứ.” Mark bật cười. ”Thế là Walk và tôi đặt cược xem bao lâu sau thì cô ấy sẽ bỏ cuộc và chạy về với ông già.”

“Tôi đặt một tuần,” Shirly nói.

Marck khuấy tô xúp và lắc đầu. “Vấn đề là, sau khi cô ấy hoàn tất nhiệm vụ được giao, bọn tôi chẳng ai hiểu làm thế nào mà cô ấy cân nổi hết. Phải mấy năm sau thì cô ấy cuối cùng mới cho chúng tôi biết.”

“Chúng tôi hồi đó ngồi ở cái bàn đằng kia kìa.” Shirly đưa tay chỉ. “Tôi chưa bao giờ được một phen cười nắc nẻ đến thế trong đời.”

“Cho mọi người biết gì cơ?” Jahns hỏi. Bà đã quên béng tô xúp của mình. Làn khói uốn éo đã ngừng bốc lên từ lâu rồi.

“À, tất nhiên, tuần ấy tôi cuốn dây đủ mười cái bơm. Suốt toàn bộ quãng thời gian đó, tôi cứ đợi cô ấy gục. Hy vọng cô ấy gục. Ngón tay tôi đau nhức lắm rồi. Còn lâu mới có chuyện cô ấy bê nổi tất cả đống đó.” Marck lắc đầu. “Không đời nào. Nhưng tôi cứ cuốn mãi, còn cô ấy cứ khiêng đi, sau một lúc lại khiêng thêm một cái nữa đến. Cuốn xong cả mười cái chỉ trong có sáu ngày. Cô nàng ranh con ấy qua gặp Knox, bấy giờ mới chỉ là quản lý ca, và hỏi xem mình có thể nghỉ một ngày được không.”

Shirly cười và nhìn vào tô xúp.

“Vậy là cô ta đã kiếm được người giúp,” Marnes nói. “Chắc có ai đó cảm thấy thương hại cô ta.”

Marck quệt mắt và lắc đầu. “Còn lâu. Thế thì kiểu gì cũng sẽ có người nhìn thấy, có người mách lại. Đặc biệt là khi Knox gặng hỏi. Ông già tí nữa thì đứt cầu dao chỉ vì hạch hỏi cô ấy đã làm gì. Jules chỉ đứng lì ở đấy, mặt lạnh như một bộ ắc quy chết, nhún vai.”

“Vậy cô ta làm thế nào?” Jahns hỏi. Bà giờ cực kỳ thèm được biết.

Marck mỉm cười. “Cô ấy chỉ mang đi đúng một cái máy bơm. Suýt nữa thì gãy lưng mới khiêng được nó lên trên này, nhưng chỉ khiêng mỗi mình nó thôi.”

“Ừ, và anh cuốn dây cái thứ của nợ ấy mười lần,” Shirly nói.

“Em khỏi nói anh cũng biết rồi.”

“Đợi đã.” Jahns giơ tay lên. “Nhưng còn mấy cái bơm còn lại thì sao?”

“Tự cô ấy xử hết. Tôi nghĩ lỗi là tại Walk tất, cứ mải lải nhải lúc cô ấy dọn dẹp xưởng đêm hôm đầu tiên. Cô ấy hỏi han đủ thứ, cứ làm phiền tôi mãi, quan sát tôi sửa cái máy bơm đầu tiên. Lúc tôi làm xong, cô ấy đẩy cái bơm dọc hành lang, chẳng buồn leo thang gì hết, và giấu nó ngay trên xe đẩy trong cửa hàng sơn. Thế rồi cô ấy đi xuống dưới tầng, lấy cái máy bơm thứ hai và lôi nó qua góc hành lang, vào nhà kho dụng cụ. Dành ra cả đêm trong đó tự học cách cuốn dây động cơ.”

“A,” Jahns nói, nhận ra câu chuyện sẽ tiếp tục như thế nào. “Và sáng hôm sau cô ta mang đến cho cậu chính cái bơm ngày hôm trước, từ ngay góc hành lang gần đó.”

“Đúng rồi đấy. Thế rồi cô ấy đi cuốn dây đồng ở dưới bốn tầng, trong lúc tôi làm chính việc đó ở trên này.”

Marnes phá ra cười và vỗ bốp xuống bàn, khiến bát đĩa và bánh mì nẩy lên.

“Chia trung bình ra thì tôi cuốn được hai động cơ một ngày trong tuần ấy, nhanh kinh hồn.”

“Nói cho đúng thì vẫn chỉ là một động cơ thôi mà,” Shirly nói, bật cười.

“Ừ. Và cô ấy bám kịp tiến độ của tôi. Mang hết tất cả quay trở về trả cho thầy mẫu, và còn dư ra tận một ngày, liền xin nghỉ luôn ngày hôm đó.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô nàng được nghỉ thật,” Shirly nói thêm. Cô lắc đầu. “Một bóng đeo được cho nghỉ phép. Thật không thể tin được.”

“Điểm mấu chốt là, đáng lẽ ra cô ấy phải không hoàn thành được nhiệm vụ ấy ngay từ đầu cơ.”

“Thông minh thật,” Jahns mỉm cười nói.

“Quá thông minh,” Marck nói.

“Thế cô ta làm gì với ngày nghỉ của mình?” Marnes hỏi.

Marck lấy ngón tay nhấn lát chanh vào trong ly nước và giữ ở đó một lúc.

“Ngày hôm đó cô ấy ở với tôi và Walk, lau chùi xưởng, hỏi han về cơ chế vận hành của mọi thứ, mấy sợi dây này cắm đi đâu, tháo lỏng một con vít và xem xét bên trong thứ gì đó như thế nào, kiểu như thế.” Anh ta làm một ngụm nước. “ Tôi đoán tôi muốn nói chắc là, nếu bà tính giao việc vào tay Jules, hãy thật cẩn thận.”

“Tại sao lại phải cẩn thận?” Marnes hỏi.

Marck ngước lên nhìn mớ bòng bong ống dẫn và dây điện phía trên đầu.

“Bởi vì cô ấy chắc chắn sẽ thực hiện việc được giao. Ngay cả khi bà không thực sự nghĩ cô ấy sẽ làm.”