← Quay lại trang sách

Chương 14

SAU KHI ĂN UỐNG XONG XUÔI, Shirly và Marck chỉ đường cho họ đến phòng giường tầng. Jahns nhìn cặp vợ chồng trẻ hôn nhau. Marck vừa hết ca còn Shirly thì đang chuẩn bị vào ca. Bữa ăn chung ấy là bữa sáng đối với một người và bữa tối đối với người kia. Jahns cảm ơn hai người bọn họ đã dành thời giờ tiếp đãi và khen ngợi đồ ăn, thế rồi bà và Marnes rời khu nhà ăn ồn ã gần như chẳng kém gì phòng máy phát điện, và bước dọc hành lang ngoằn ngoèo, về phía nơi nghỉ đêm của mình.

Marnes sẽ ở trong phòng ngủ chung dành cho những người thợ trẻ trực ca đầu. Họ đã dọn sẵn cho ông một chiếc giường nhỏ mà Jahns ước đoán ngắn mất mười lăm phân. Đi xuôi hành lang từ phòng đó thì sẽ đến một căn hộ nhỏ dành riêng cho Jahns. Hai người bọn họ quyết định sẽ đợi trong đó, giết thời giờ ở bên nhau, xoa bóp những chỗ đau trên chân mình, nhận xét rằng mọi thứ ở khu dưới sâu khác lạ đến nhường nào, cho đến khi cửa phòng họ vang lên một tiếng gõ. Juliette đẩy mở cửa bước vào trong.

“Họ cho cả hai người vào một phòng à?” Juliette ngạc nhiên hỏi.

Jahns cười. “Không, họ cho ông phó cảnh sát vào nằm phòng giường tầng. Và tôi rất sẵn lòng ngủ ở đó cùng với những người khác.”

“Khỏi đi.” Juliette nói. “Họ cho lính mới và gia đình thăm viếng ở phòng này suốt. Chẳng có gì phải ngại đâu.”

Jahns nhin Juliette đặt sợi dây vào miệng, túm mớ tóc mới tắm xong hãy còn ướt thành một cái đuôi gà. Cô đã thay một bộ quần yếm khác, và Jahns đoán rằng mấy vết ố trên bộ này đã dính hẳn vào rồi, rằng lớp vải thực chất đã được giặt và sẵn sàng phục vụ một ca trực mới.

“Vậy chúng ta có thể bố cáo cái ngày hội tiết kiệm điện kia sớm cỡ nào?” Juliette hỏi. Cô buộc nốt tóc và khoanh tay lại, ngả người vào tường cạnh cửa. “Tôi nghĩ bà sẽ muốn tận dụng tâm trạng ăn mừng hậu lau chùi, đúng không?”

“Bao giờ cô bắt đầu được?” Jahns hỏi. Bất chợt, bà nhận ra rằng mình phần nào muốn người phụ nữ này trở thành cảnh sát trưởng bởi cô toát ra ấn tượng đây là một người không thể chiếm hữu được. Jahns đánh mắt sang Marnes và tự hỏi nhiều năm trước, hồi bà còn trẻ và đang chính thức với Donald, bao nhiêu phần trăm lý do ông thích bà cũng chỉ đơn giản như vậy.

“Tôi có thể bắt đầu ngay ngày mai,” Juliette nói. “Sáng ra là máy phát điện dự phòng chạy được rồi. Tôi có thể làm thêm một ca nữa tối nay để đảm bảo vòng đệm và gioăng...”

“Không,” Jahns nói, giơ tay lên. “Bao giờ cô bắt đầu nhận việc cảnh sát trưởng được?” Bà lục lọi chiếc ba lô để mở, sắp xếp mớ hồ sơ trên giường, tìm bản hợp đồng.

“Tôi... tôi tưởng chúng ta đã bàn rồi mà. Tôi không muốn làm...”

“Những người đó bao giờ cũng phù hợp nhất,” Marnes nói. “Những người không muốn làm.” Ông đứng đối diện Juliette, ngón cái nhét trong quần yếm, dựa vào một bên tường căn hộ nhỏ.

“Tôi xin lỗi, nhưng dưới này không có ai đủ sức thay thế tôi được,” Juliette lắc đầu nói. “Tôi không nghĩ hai người hiểu hết những gì chúng tôi làm đâu...”

“Tôi không nghĩ cô hiểu những gì chúng tôi làm trên kia đâu,” Jahns nói. “Hoặc tại sao chúng tôi cần cô.”

Juliette hất đầu và bật cười. “Này, dưới này tôi có những cỗ máy mà bà không tài nào...”

“Và chúng được tích sự gì?” Jahns hỏi. “Những cái máy ấy làm được gì?”

“Chúng giúp toàn bộ cái nơi khốn nạn này hoạt động!” Juliette tuyên bố. “Chỗ oxy bà hít thở ấy hả? Chúng tôi tái chế nó dưới này. Mớ thán khí bà thở ra ấy hả? Chúng tôi bơm lại vào trong lòng đất. Bà muốn tôi liệt kê mọi thứ làm ra từ dầu không? Mọi miếng nhựa, mọi cân cao su, tất cả dung môi và chất tẩy rửa, và tôi không nhắc gì đến điện nó sản sinh ra đâu nhé, nhưng mọi thứ khác kìa!”

“Ấy nhưng tất cả những thứ ấy đều đã tồn tại ở đây từ trước khi cô ra đời,” Jahns chỉ ra.

“Nó sẽ không thể trụ được qua kiếp đời của tôi đâu, tôi xin khắng định với bà là như vậy. Trong tình trạng hiện tại thì không đâu.” Cô lại khoanh tay và tựa lưng vào tường. “Tôi không nghĩ bà hiểu chúng ta sẽ gặp rắc rối to đến cỡ nào nếu không có mấy cỗ máy này đâu.”

“Và tôi không nghĩ cô hiểu mấy cỗ máy ấy sẽ trở nên vô nghĩa đến thế nào nếu không có những con người này đâu.”

Juliette nhìn đi chỗ khác. Đó là lần đầu tiên Jahns thấy cô nao núng.

“Tại sao cô không bao giờ lên thăm bố mình vậy?”

Juliette quay ngoắt đầu lại và nhìn vào bức tường bên kia. Cô gạt mấy sợi tóc vương trên trán. “Bà nhìn nhật ký công việc của tôi xem,” cô nói. ”Nói tôi nghe xem tôi moi ra được lúc nào.”

Trước khi Jahns kịp đáp, kịp nói rằng ông ta là gia đình, rằng luôn có thể tìm được thời gian, Juliette quay lại nhìn bà. “Bà nghĩ là tôi không quan tâm đến con người ư? Có phải thế không? Bởi vì nếu đúng là như thế thì bà nhảm rồi. Tôi quan tâm đến từng con người bên trong cái tháp giống này. Và những người đàn ông, đàn bà dưới này, những tầng Cơ Khí bị quên lãng, họ là gia đình tôi. Tôi qua thăm họ mỗi ngày. Tôi ăn chung bánh mì cùng với họ mấy lần một ngày. Chúng tôi làm việc, sinh sống, và chết bên nhau.” Cô nhìn sang Marnes. “Có đúng vậy không? Ông đã chứng kiến rồi đấy thôi.”

Marnes không nói gì hết. Jahns tự hỏi liệu có phải cô đặc biệt nhắc đến phần “chết” hay không.

“Bà có hỏi ông ấy xem tại sao ông ấy không bao giờ ghé thăm tôi không? Bởi vì ông ấy là tỷ phú thời gian đấy. Ông ấy chẳng có gì mà làm trên đó hết.”

“Vâng, chúng tôi đã gặp ông ấy. Bố của cô có vẻ là một người rất bận rộn. Quyết tâm chẳng kém gì cô.”

Juliette nhìn đi chỗ khác.

“Và cũng cứng đầu chẳng kém.” Jahns để giấy tờ lại giường và ra đứng cạnh cửa, chỉ cách Juliette một bước chân. Bà có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên mái tóc người phụ nữ trẻ. Có thể thấy lỗ mũi cô phập phồng trong nhịp thở gấp gáp, nặng nề.

“Tháng ngày cứ chất chồng lên nhau khiến các quyết định nhỏ càng thêm nặng, đúng không? Cái quyết định không đi thăm ấy. Mấy ngày đầu tiên trôi qua khá dễ dàng, cơn giận dữ và tuổi trẻ giúp cô vượt qua chúng. Nhưng rồi chúng chất chồng lên nhau như rác không được tái chế. Có đúng vậy không?”

Juliette phẩy tay. “Tôi không hiểu bà đang nói gì hết.”

“Tôi đang nói rằng ngày trở thành tuần rồi trở thành tháng rồi trở thành năm.” Bà suýt nữa thì nói bà cũng từng trải qua một điều giống hệt, vẫn đang tiếp tục chất chồng lên, nhưng Marmes hiện đang ở đây trong phòng, lắng nghe họ. “Một thời gian sau, cô chỉ tiếp tục nuôi dưỡng cơn giận để biện minh cho một lỗi lầm cũ. Sau đó thì nó sẽ trở thành một trò chơi đơn thuần. Hai người đứng nhìn đi chỗ khác, dứt khoát không chịu nhìn ra sau vai, sợ phải làm người đầu tiên nắm bắt cơ hội đó...”

“Không phải như thế,” Juliette nói. “Tôi không muốn nhận công việc bà đề nghị. Tôi tin chắc rằng bà có nhiều người khác muốn làm lắm.”

“Nếu không phải cô thì sẽ phải là một người mà tôi không chắc mình có thể tin tưởng. Giờ thì không tin được nữa.”

“Thế thì lại đưa tiếp cho người thứ ba.” Cô mỉm cười.

“Chỉ hoặc cô hoặc là cậu ta thôi. Và tôi tin rằng cậu ta sẽ nhận chỉ dẫn từ tầng ba mươi hơn là từ tôi, hay từ Hiệp Ước.”

Juliette có vẻ phản ứng khi nghe thấy câu ấy. Hai tay cô thả lỏng ra trên ngực. Cô quay người lại nhìn vào mắt Jahns. Marnes quan sát mọi chuyện từ đầu kia căn phòng.

“Cảnh sát trưởng cuối cùng, Holston, anh ta gặp chuyện gì thế?”

“Cậu ta đi lau chùi,” Jahns nói.

“Cậu ta tình nguyện đi,” Marnes cộc cằn đế thêm.

“Tôi biết, nhưng tại sao?” Cô nhíu mày. “Tôi nghe bảo nguyên nhân là vợ anh ta.”

“Người ta đồn đoán nhiều lắm...”

“Tôi nhớ anh ta có nhắc đến cô ấy, lúc hai người xuống điều tra cái chết của George. Mới đầu tôi cứ tưởng là anh ta tán tỉnh tôi, nhưng anh ta chỉ nhắc đi nhắc lại về cái cô vợ của mình.”

“Họ trúng số trong giai đoạn chúng tôi xuống dưới này,” Marnes nhắc cô.

“Ừ. Đúng rồi.” Cô săm soi chiếc giường một hồi. Mớ giấy tờ được trải ra trên đó. “Tôi chẳng biết làm công việc này kiểu gì đâu. Tôi chỉ biết cách sửa chữa đồ thôi.”

“Cũng tương tự mà,” Marnes bảo cô. “Cô đã giúp đỡ được chúng tôi rất nhiều trong vụ án dưới này. Cô biết nguyên lý hoạt động của mọi thứ. Biết chúng khớp với nhau ra sao. Những manh mối nhỏ mà người khác bỏ lỡ.”

“Ông đang nói về máy móc ,” cô nói.

“Con người cũng không khác nhiều đâu,” Marnes bảo cô.

“Tôi tin cô đã biết điều này rồi,” Jahns nói. “Thật tình mà nói, tôi tin cô có tư tưởng phù hợp. Có tính tình phù hợp. Đây chỉ là một công việc hơi mang tính chính trị thôi. Có khoảng cách cũng tốt mà.”

Juliette lắc đầu và quay lại nhìn Marnes. “Vậy là ông đề cử tôi vì lý do ấy à? Tôi đã nghĩ không biết từ đâu mà tòi ra vụ này nữa. Xem chừng giống từ trên trời rơi xuống quá.”

“Cô sẽ làm giỏi lắm,” Marnes bảo cô. “Tôi tin cô mà đã quyết tâm thì làm gì cũng sẽ cực kỳ giỏi. Và công việc này quan trọng hơn cô nghĩ đấy.”

“Và tôi sẽ sống ở tầng trên hả?”

“Văn phòng của cô ở trên tầng một. Gần chốt gió.”

Juliette có vẻ cân nhắc điều này. Thấy cô hỏi han như thế thôi là Jahns đã mừng rồi.

“Thu nhập sẽ hơn mức hiện tại của cô, kể cả khi cô đã làm tăng ca.”

“Bà đã kiểm tra rồi à?”

Jahns gật đầu. “Tôi đã tự ý làm một số việc trước khi chúng tôi xuống dưới này.”

“Chẳng hạn như nói chuyện với bố tôi.”

“Đúng rồi. Ông ấy rất muốn được gặp cô đấy. Nếu cô đi cùng với chúng tôi.”

Juliete nhìn xuống giày. “Tôi không chắc về vụ đó đâu.”

“Còn có một điều nữa,” Marnes nói, nhìn vào mắt Jahns. Ông liếc nhìn mớ giấy từ trên giường. Bản hợp đồng bị gập gọn của Peter Billings nằm trên đầu. “IT,” ông nhắc bà.

Jahns hiểu ý ông.

“Trước khi cô nhận thì có một vấn đề cần được làm rõ.”

“Tôi không chắc mình sẽ chấp nhận đâu. Tôi muốn nghe thêm về cái ngày hội tiết kiệm điện kia, tổ chức các ca làm việc dưới này...”

“Theo truyền thống, bộ phận IT sẽ ký giấy chấp thuận tất cả các vị trí được đề cử.”

Juliette đảo mắt và thở phì ra. “IT.”

“Vâng, và chúng tôi có tạt qua chỗ họ trên đường xuống, chỉ để đảm bảo cho được trơn tru.”

“Hẳn rồi,” Juliette nói.

“Vấn đề nằm ở mấy vụ trưng dụng,” Marnes chen ngang.

Juliette quay về phía ông.

“Chúng tôi biết chắc chẳng có gì đâu, nhưng nó sẽ bị lôi ra...”

“Đợi đã, có phải là về vụ băng dán nhiệt không?”

“Băng dán nhiệt hả?”

“Ừ.” Juliette nhíu mày và lắc đầu. “Cái lũ khốn ấy.”

Jahns giơ tay nhíu chừng năm phân không khí. “Họ có một tập hồ sơ về cô dày cỡ này. Nói rằng cô nẫng tay trên đồ của họ.”

“Không đời nào. Bà đùa à?” Cô chỉ về phía cánh cửa. “Chúng tôi không thể lấy được những vật liệu mình cần bởi vì lũ ấy đấy. Lúc tôi cần băng dán nhiệt - vài tháng trước bộ trao đổi nhiệt của chúng tôi bị rò rỉ - chúng tôi không lấy được miếng nào bởi bên Vật Tư bảo rằng vật liệu dùng làm băng đều đã có người đăng ký rồi. Chúng tôi đặt hàng cách đây cũng một thời gian rồi, và sau đó thông qua một người khuân vác, tôi phát hiện ra rằng chỗ băng được chuyển cho bộ phận IT, rằng họ có hàng dặm băng để bọc ngoài mấy cái bộ đồ thử nghiệm kia.”

Juliette hít một hơi thật sâu.

“Thế là tôi chặn lấy một ít.” Cô nhìn Marnes trong lúc thừa nhận điều ấy. “Nghe này, tôi là người đảm bảo họ có điện mà làm mấy cái trò khỉ trên đó, nhưng mà tôi lại không kiếm nổi ngay cả các thứ vật liệu cơ bản. Và thậm chí khi đào được ra, chất lượng cũng vớ vẩn vô cùng, chắc bởi vì yêu cầu hạn ngạch không thực tế, khiến chuỗi sản xuất phải làm vội...”

“Nếu đó là những món đồ cô thực sự cần,” Jahns ngắt lời, “thì tôi hiểu.” Bà nhìn sang Marnes, và ông mỉm cười và gục gặc đầu, như thể muốn nói mình đã khẳng định rất đúng rằng đây là người phù hợp cho công việc ấy.

Jahns lờ ông đi. “Thực tình thì tôi rất lấy làm mừng khi được nghe câu chuyện từ phía cô,” bà bảo với Juliette. “Và tôi chỉ ước giá mà mình thực hiện chuyến đi này thường xuyên hơn, mặc dù chân tôi đau nhức vô cùng. Có những thứ chúng tôi ở trên đỉnh cứ tưởng là nghiễm nhiên phải có, chủ yếu bởi chúng tôi không hiểu rõ. Giờ thì tôi đã có thể thấy rằng các bộ phận chúng ta cần trao đổi với nhau một cách hiệu quả hơn, cần liên hệ thường xuyên như tôi với bộ phận IT.”

“Tôi đã nói thế khoảng hai mươi năm nay rồi,” Juliette nói. “Dưới đây, chúng tôi hay đùa rằng nơi này được bài trí như thế để chúng tôi chẳng cản mũi ai hết. Và đôi khi cảm giác đúng là như thế thật.”

“Rồi, nếu cô lên trên đỉnh, nếu cô nhận công việc này, người ta sẽ lắng nghe cô. Cô có thể là mắt xích đầu tiên trong chuỗi mệnh lệnh đó.”

“Thế IT sẽ thế nào đây?”

“Sẽ phản đối, nhưng họ vẫn làm vậy thường xuyên. Tôi từng giải quyết những vụ như thế rồi. Tôi sẽ điện cho văn phòng của tôi yêu cầu ra lệnh miễn trừ khẩn cấp. Chúng tôi sẽ phát lệnh có hiệu lực hồi tố, để những vụ trưng dụng kia hợp pháp.” Jahns nhìn ngắm người phụ nữ trẻ kia. “Miễn là tôi được lời cam đoan của cô rằng mọi món đồ bị trưng dụng đều cực kỳ cần thiết.”

Juliette không chút nao núng trước thách thức này. “Đều cần thiết,” cô nói. “Mà chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Những món chúng tôi lấy được từ họ đều vớ vẩn hết. Có được thiết kế để hỏng thì cũng không thể phế nhanh vậy được. Thế này nhé, chúng tôi cuối cùng cũng đã được Vật Tư chuyển hàng đến và có băng dán thừa. Tôi rất sẵn lòng gửi tặng một món quà giảng hòa trên đường chúng ta leo lên. Mẫu chúng tôi thiết kế tốt hơn hẳn...”

“Trên đường chúng ta leo lên à?” Jahns hỏi, xác nhận cho rõ mình hiểu Juliette nói gì, hiểu cô đang đồng ý gì.

Juliette nhìn đi nhìn lại cả hai người bọn họ. Cô gật đầu. “Bà sẽ phải cho tôi một tuần để giải quyết vụ máy phát điện. Tôi sẽ bắt bà phải tổ chức bằng được cái ngày hội tiết kiệm điện đó. Và nói rõ cho bà hiểu nhé, tôi sẽ luôn coi mình là dân Cơ Khí, và tôi nhận việc này một phần bởi tôi biết nếu ta ngó lơ các vấn đề đi thì sẽ có chuyện gì. Dưới này tôi đang cố gắng triển khai bảo dưỡng phòng ngừa. Không còn đợi máy móc hỏng hóc rồi mới sửa chữa nữa, mà đảo một vòng lo cho chúng hoạt động êm ru trong lúc chúng vẫn còn hoạt động. Quá nhiều vấn đề đã bị ngó lơ, để cho trở nên xuống cấp. Và tôi nghĩ rằng, nếu ta có thể coi tháp giống như một động cơ lớn, thì đám chúng tôi dưới này giống như cái máng dầu bẩn cần được chú ý.” Cô chìa tay ra cho Jahns. “Tổ chức cho tôi cái ngày hội tiết kiệm điện kia, thì tôi sẽ đầu quân cho bà.”

Jahns mỉm cười và nắm lấy tay cô, khâm phục cái bắt tay tự tin đầy ấm áp và mạnh mẽ của cô.

“Tôi sẽ lo việc đó ngay sáng mai,” bà nói. “Và cảm ơn cô. Xin được chào mừng cô nhập hội.”

Marnes bước qua phòng cùng bắt tay Juliette. “Rất vui khi có cô tham gia cùng, sếp à.”

Juliette vừa mỉm cười vừa nắm lấy tay ông. “Nào nào, đừng hấp tấp thế. Tôi tin mình sẽ còn phải học hỏi rất nhiều trước khi ông có thể xưng hô với tôi bằng cái danh hiệu ấy.”