← Quay lại trang sách

Chương 15

HỌ LEO TRỞ LÊN TRÊN ĐỈNH đúng vào một ngày hội tiết kiệm điện, quả là phù hợp. Jahns có thể cảm thấy năng lượng của bản thân cũng đang tuân thủ nghị định mới, bị bòn rút dần đi theo từng bước chân nhọc nhằn. Cơn đau của chuyến hành trình đi xuống chỉ là một trò đùa, là cảm giác khó chịu do phải liên tục di chuyển, ngụy trang dưới dạng nỗi mỏi mệt do gắng sức gây ra. Nhưng bây giờ thì cơ bắp yếu ớt của bà đã thực sự phải gồng lên hoạt động. Mỗi một bước chân là một thử thách cần vượt qua. Bà nhấc một bên giày đặt lên bậc thang tiếp theo, chống một bàn tay lên đầu gối, và đẩy thân mình lên thêm hai lăm phân nữa, một chặng đường dài tựa trăm ngàn mét thang.

Chiếu nghỉ bên phải bà đề số năm mươi tám. Mọi chiếu nghỉ đều như ở lì mãi trong tầm mắt. Nó thật khác chuyến hành trình đi xuống, hồi bà có thể suy nghĩ vẩn vơ thế rồi đã băng qua mấy tầng liền. Giờ thì chúng thật chậm chạp xuất hiện trước mắt từ đằng sau lan can ngoài và nằm im ở đó, chế nhạo bà dưới ánh sáng xanh tù mù của những ngọn đèn thoát hiểm trong khi bà khó nhọc leo lên, nặng nề đưa từng bước chân run rẩy.

Marnes bước bên cạnh bà, đặt tay trên lan can phía trong, tay bà thì đặt ở lan can ngoài, trong khi cây ba toong lanh canh gõ trên những bậc thang lẻ loi giữa họ. Thỉnh thoảng, tay họ quệt vào nhau. Họ thấy mình như thể đã bỏ đi mấy tháng liền, rời xa văn phòng của mình, nghĩa vụ của mình, sự thân quen lạnh lùng của mình. Chuyến phiêu lưu xuống khu dưới để thuyết phục cô cảnh sát trưởng mới không diễn ra như Jahns đã hình dung. Bà những tưởng mình sẽ được hồi xuân, nhưng thay vào đó, bà lại bị những hồn ma cũ ám ảnh. Bà đã hy vọng sinh lực mình sẽ phục hồi, nhưng thay vào đó lại cảm nhận được rất rõ sự hao mòn của đầu gối và lưng sau năm tháng. Chuyến thăm thú toàn tháp giống của bà đã diễn ra không mấy ai nhận biết, và giờ bà băn khoăn không hiểu liệu công cuộc hoạt động và bảo dưỡng tháp giống có còn cần đến mình không nữa. Thế giới xung quanh bà vốn được phân tầng. Bà nhận thức được điều ấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Khu trên đỉnh ám ảnh với khung cảnh nhòe nhoẹt bên ngoài, coi món nước hoa quả vắt trong bữa sáng là điều nghiễm nhiên phải có. Những người sống ở dưới và làm việc trong vườn hay lau dọn chuồng thú thì lại sống trong thế giới của riêng mình, với đất đai, cây xanh, phân bón. Đối với họ, khung cảnh thế giới bên ngoài chỉ mang tính thứ yếu, chẳng ai ngó ngàng đến cho đến khi có một vụ lau chùi. Và rồi còn có khu dưới sâu, các xưởng máy móc và các phòng thí nghiệm hóa học, nơi dầu được bơm lên và bánh răng nghiến vào nhau, thế giới thủ công của những móng tay bê bết dầu mỡ và cái mùi ngai ngái của mồ hôi nước mắt. Đối với những người này, thế giới bên ngoài và những món đồ ăn chuyển xuống chỉ là tin đồn và dưỡng chất nuôi sống cơ thể. Tháp giống ra đời là để con người giữ cho máy móc hoạt động, trong khi Jahns thì suốt đời đã nghĩ là ngược lại.

Chiếu nghỉ số năm mươi bảy hiện ra từ trong bóng tối bao trùm. Một bé gái ngồi trên sàn lưới thép, bàn chân co sát người, tay ôm đầu gối, chìa một cuốn sách trẻ con được bọc bìa nhựa bảo vệ dưới ánh sáng yếu ớt tỏa xuống từ một bóng đèn trên đầu. Jahns nhìn con bé. Nó bất động hoàn toàn, chỉ có cặp mắt là lướt đi trên những trang giấy sặc sỡ sắc màu. Con bé chẳng buồn ngước lên lần nào để xem ai đang đi ngang chiếu nghỉ căn hộ. Họ bỏ nó lại đằng sau, và con bé dần dần chìm vào bóng tối khi Jahns và Marnes lầm lũi bước lên, lên nữa, kiệt quệ bởi đây đã là ngày thứ ba họ leo thang, cả bên trên lẫn bên dưới họ đều không có rung động hay tiếng bước chân vang vọng, tháp giống im lặng và vắng bóng sự sống đến rợn người, đủ chỗ để hai người bạn già, hai chiến hữu, sóng bước cạnh nhau trên các nấc thang đã mẻ sơn, tay đong đưa và thỉnh thoảng, rất hiếm khi, lại chạm vào nhau.

Đêm hôm ấy họ nghỉ lại ở đồn phó cảnh sát khu giữa, bởi lẽ viên sĩ quan khu giữa khăng khăng đòi họ nghỉ lại với mình và bản thân Jahns cũng muốn gầy dựng sự ủng hộ đối với một cảnh sát trưởng trái ngành. Sau một bữa tối lạnh ngắt dưới ánh đèn gần như tối om và đã chuyện trò đủ để gia chủ cũng như vợ anh ta được hài lòng, Jahns vào nghỉ trong văn phòng chính, nơi có một chiếc đi văng gấp đã được thu dọn sao cho thoải mái hết mức có thể, chăn mượn từ một nơi nào đó tươm tất hơn và thoang thoảng mùi xà phòng hai tem xu. Marnes được thu xếp cho một chiếc giường trong phòng giam, hãy còn bốc mùi rượu tự cất và một gã bợm nhậu ham vui hơi quá đà sau vụ lau chùi.

Lúc đèn đuốc tắt đi thì cũng chẳng ai nhận thấy, bởi vốn dĩ ánh sáng đã leo lét lắm rồi. Jahns nằm trên giường gấp bên trong bóng tối, cơ bắp phập phồng và tận hưởng trạng thái bất động của cơ thể, bàn chân căng cứng như một khối xương đặc, lưng bà mỏi nhừ và cần được giãn gân cốt. Tuy nhiên, tâm trí bà tiếp tục hoạt động. Nó trở lại những cuộc trò chuyện mệt mỏi giúp họ giết thời gian trong ngày leo thang vừa qua.

Bà và Marnes cứ như quay vòng quanh nhau, kiểm tra thử những xúc cảm thuở nào còn lưu trong ký ức, thăm dò thử mức nhạy cảm của những vết sẹo xưa, tìm kiếm một điểm mềm hãy còn tồn lại giữa hai cơ thể giòn yếu và vụn vỡ, trên làn da nhăn nheo khô như giấy, và trong những con tim bị luật lệ và chính trị khiến cho chai sạn cả.

Tên của Donald thường xuyên được ngập ngừng nhắc đến, như một đứa trẻ lén lút leo lên giường người lớn, buộc cặp uyên ương dè dặt phải dọn chỗ ở giữa cho mình. Nỗi nhớ thương người chồng đã mất từ lâu của Jahns lại trở nên tươi mới. Lần đầu tiên trong đời, bà cảm thấy đau buồn vì bao thập kỷ cô độc liền sau đó. Điều bà vốn bao lâu coi là bổn phận - phải sống tách biệt một nơi và phục vụ một lợi ích cao cả hơn - giờ lại giống như một lời nguyền. Cuộc đời của bà đã bị tước đoạt mất. Nghiền thành bột. Tinh chất từ công sức cũng như những năm tháng bà phải hy sinh đã nhỏ xuống lòng một tháp giống mà chỉ dưới bà bốn mươi tầng thôi đã gần như chẳng mấy ai biết hay quan tâm gì rồi.

Phần đáng buồn nhất của chuyến hành trình này là bà đã thấu hiểu được hồn ma của Holston. Bà giờ đã có thể thừa nhận điều ấy: thừa nhận rằng lý do chủ chốt khiến bà thực hiện chuyến cuốc bộ này, thậm chí có thể còn là lý do bà muốn Juliette lên làm cảnh sát trưởng, đó là để được chui hẳn xuống khu dưới sâu, rời xa cái cảnh tượng buồn thảm là cặp uyên ương nép vào nhau nơi rãnh chân đồi trong khi gió bào mòn đi tuổi trẻ hoài phí của họ. Bà lên đường để trốn chạy khỏi Holston, nhưng thay vào đó lại tìm thấy anh. Dù chưa lý giải được nguyên nhân tất cả những người bị bắt ra ngoài lau chùi đều thực hiện nhiệm vụ được giao, bà giờ cũng đã biết nguyên nhân một số người đáng thương lại dám xung phong đi làm việc ấy. Thà nhập hội với một hồn ma còn hơn để chúng ám ảnh mình. Thà mất mạng còn hơn sống một cuộc đời trống rỗng...

Cửa văn phòng anh phó cảnh sát kẽo kẹt mở ra trên bản lề đã từ lâu hao mòn không mỡ nào chữa được. Jahns gắng gượng ngồi dậy, cố gắng dõi mắt nhìn trong bóng tối, nhưng cơ bắp của bà quá đau nhức, mắt bà quá già nua. Bà muốn cất tiếng, muốn cho gia chủ biết rằng bà không sao hết, không cần gì hết, nhưng thay vào đó, bà chỉ lắng nghe.

Tiếng bước chân tiến đến chỗ bà, gần như tàng hình trên tấm thảm cũ sờn. Không có lời nào được thốt lên, chỉ là tiếng xương khớp già yếu kêu kèn kẹt khi đi lại gần giường, tấm chăn đắt tiền và thơm tho được vén lên, và hai hồn ma sống cùng hiểu ý nhau.

Hơi thở Jahns tắc nghẹn lại trong ngực. Bàn tay bà lần mò tìm một cổ tay đúng lúc cái tay ấy tóm lấy tấm chăn. Bà dịch sang bên, nhường chỗ trên chiếc giường gấp nhỏ, và kéo ông xuống bên cạnh mình.

Marnes vòng tay ôm lấy lưng bà, ngọ nguậy lách bên dưới bà cho đến khi bà nằm bên cạnh ông, một chân đặt lên người ông, đôi bàn tay ôm lấy cổ ông. Bà cảm thấy ria mép của ông quẹt vào má mình, nghe thấy môi ông chúm lại và hôn lên khóe môi của bà.

Jahns ấp má ông và vục mặt vào trong vai ông. Bà bật khóc, hệt như một đứa trẻ, như một bóng đeo mới học việc, cảm thấy sợ hãi và bơ vơ trong một công việc kỳ lạ và kinh khiếp, chẳng khác nào một miền đất hoang. Bà khóc vì sợ, nhưng chẳng bao lâu sau nỗi sợ trôi tuột đi. Trôi đi như cảm giác đau nhức ở lưng bà khi được đôi bàn tay ông xoa bóp. Nó cứ thế trôi đi mất cho đến khi cơn tê dại ngự trị, thế rồi, sau một khoảng thời gian khóc lóc run rẩy tưởng chừng bất tận, cảm giác chiếm hữu lấy bà.

Jahns cảm thấy làn da mình sống dậy. Bà cảm nhận được sự râm ran của da thịt chạm nhau, của cánh tay bà tì vào khung xương sườn cứng của ông, đôi bàn tay bà trên vai ông, đôi bàn tay ông trên hông bà. Và thế rồi những giọt nước mắt trở thành một sự giải thoát đầy vui sướng, một sự tiếc thương cho quãng thời gian đã trôi qua mất, một nỗi đượm buồn quý giá vì một khoảnh khắc bị trì hoãn quá lâu nhưng cuối cùng cũng đã đến, cặp tay dang ra ôm chầm lấy nó.

Cứ thế, bà thiếp đi, kiệt quệ không chỉ vì chuyến leo, nhưng lại chỉ bởi một vài nụ hôn run rẩy, bởi những bàn tay đan xen nhau, bởi một lời thì thầm nhẹ nhàng và trân trọng, và rồi giấc ngủ thẳm sâu khiến bà lịm đi, sự mệt mỏi trong xương khớp bị đánh quỵ trước một cơn mê mệt mà bà không hề muốn nhưng lại cực kỳ cần đến. Lần đầu tiên trong suốt mấy thập kỷ, bà ngủ với một người đàn ông trong vòng tay, và tỉnh dậy trên một chiếc giường trống vắng như lệ thường, nhưng lại mang một trái tim no đầy đến lạ.

Vào giữa ngày leo thứ tư và cũng là ngày cuối cùng của họ, họ đến gần các tầng đầu ba của bộ phận IT. Jahns nhận thấy trên đường lên, mình thường xuyên nghỉ chân uống nước và xoa bóp cơ bắp hơn. Nguyên nhân không nằm ở cơn mỏi mệt giả đò của bà, mà nằm ở nỗi ngán ngại chuyến dừng chân và gặp gỡ Bernard này, cùng nỗi sợ phải kết thúc chuyến đi của họ.

Bóng tối thẫm sâu do ngày hội tiết kiệm điện hắt xuống bám theo họ, dân tình qua lại thưa thớt bởi lẽ hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa khi cả tháp giống cùng bị hạn chế điện năng. Juliette còn lưu lại ở dưới để giám sát công việc sửa chữa, và cô đã báo trước với Jahns rằng máy phát điện dự phòng sẽ khiến cho đèn đóm bị nhấp nháy. Tuy nhiên, thứ ánh sáng lập lòe soi hành trình leo thang dông dài vẫn khiến bà thấy bất an. Cái sự nhấp nháy đều đặn ấy gợi cho bà nhớ đến một cái bóng đèn hỏng mà bà từng phải bực bội chịu đựng hơn nửa nhiệm kỳ đầu. Đã có hai kỹ thuật viên khác nhau từ bộ phận Điện Lực đến kiểm tra. Cả hai đều nhận định rằng nó còn hoạt động quá tốt, chưa thay thế được. Cần phải đệ hẳn đơn lên cho McLain, hồi ấy đã là trưởng bộ phận Vật Tư, thì bà mới nhận được bóng đèn thay thế.

Jahns nhớ McLain đã đích thân giao cái bóng đèn đó đến. Bấy giờ bà mới làm trưởng bộ phận Vật Tư chưa được bao lâu, và đã gần như mang lậu nó lặn lội leo lên suốt bao nhiêu tầng cầu thang. Ngay cả hồi đó, Jahns cũng đã ngưỡng mộ người phụ nữ nắm trong tay biết bao quyền lực và trách nhiệm này. Bà nhớ McLain có hỏi rằng tại sao Jahns không bắt chước tất cả những người khác, ấy là đơn thuần phá cho hỏng nốt cái bóng đèn đấy đi.

Jahns từng lấy làm bực vì mình chẳng hề cân nhắc đến phương án đó - cho đến khi bà bắt đầu tự hào trước sự ba ngơ ấy của mình; cho đến khi bà đã biết McLain đủ rõ để hiểu được rằng câu hỏi đó là một lời khen, và phần thưởng của bà chính là được McLain tự lên giao.

Khi lên đến tầng ba tư, Jahns cảm thấy họ có thể nói là đã về đến nhà: về lại miền đất quen thuộc, chiếu nghỉ chính của bộ phận IT. Bà đợi bên lan can, dựa vào lan can và cây ba toong, trong khi Marnes ra mở cửa. Khi cửa mới hé ra, đèn đuốc sáng trưng bên trong rực tỏa, át hết ánh đèn nhợt nhạt do nguồn điện yếu trên cầu thang. Sở dĩ các tầng khác bị hạn chế điện nghiêm trọng đến vậy, chủ yếu là do bộ phận IT được miễn trừ rất thoáng, mặc dù điều này không được nhiều người biết. Bernard đã lập tức lôi ra đủ loại điều khoản trong Hiệp Ước để chứng minh quyền lợi của mình. Juliette đã cằn nhằn rằng máy chủ không đáng được ưu tiên hơn đèn trồng cây, nhưng cuối cùng chấp nhận bằng lòng với việc căn thẳng hàng máy phát điện chính, và được gì thì chịu cái đó. Jahns bảo Juliette hãy coi đây như bài học đầu tiên về thỏa hiệp chính trị. Juliette nói cô thấy làm thế này quá bằng chứng tỏ mình nhu nhược.

Jahns thấy Bernard đang đợi họ sẵn bên trong, vẻ mặt trông như thể vừa uống phải nước trái cây chua loét. Lúc họ bước vào, mấy nhân viên IT đang đứng nói chuyện bên mé phòng mau chóng im bặt, khiến Jahns tin chắc rằng đã có người trông thấy bọn họ leo lên và đã dự kiến họ sẽ ghé thăm.

“Bernard,” bà nói, cố gắng thở đều. Bà không muốn gã biết mình mệt mỏi đến nhường nào. Hãy cứ để gã nghĩ bà tạt qua trên đường từ khu dưới sâu lên, như thể chỉ là chuyện vặt vãnh.

“Marie.”

Đó là một cách khinh mạn cố ý. Gã thậm chí còn không nhìn sang phía Marnes hay công nhận có ông phó cảnh sát trong phòng.

“Anh có muốn ký ở đây không? Hay là trong phòng họp?” Bà thò tay vào ba lô lục tìm bản hợp đồng có tên Juliette.

“Bà đang chơi trò gì thế hả, Marie?”

Jahns cảm thấy người nóng bừng lên. Nhóm nhân viên mặc áo liền quần IT màu bạc đang dỏng tai theo dõi cuộc trò chuyện. “Chơi trò gì ư?” bà hỏi.

“Bà tưởng cái ngày hội tiết kiệm điện này của bà thú vị lắm đấy à? Đây là cách bà trả thù tôi à?”

“Trả thù..?”

“Tôi có máy chủ cần chạy, Marie...”

“Máy chủ của anh được cấp đầy đủ điện năng,” Jahns nhắc gã, giọng bắt đầu nóng nảy.

“Nhưng chúng được làm mát thông qua ống truyền dẫn từ Cơ Khí lên, và nếu nhiệt độ mà tăng thêm tí nào nữa thì chúng tôi sẽ phải hạ công suất, trong khi chúng tôi chưa bao giờ phải làm như vậy hết!”

Marnes chen vào giữa hai người bọn họ, giơ hai bàn tay lên. “Bình tĩnh nào,” ông lạnh lùng nói, mắt xoáy vào Bernard.

“Bảo cái cậu bóng đeo nhà bà lui lại đi,” Bernard nói.

Jahns đặt tay lên cánh tay Marnes.

“Bản Hiệp Ước đã quy định rất rõ, Bernard. Đây là lựa chọn của tôi. Đề cử của tôi. Anh với tôi đã có truyền thống tốt đẹp chấp thuận cho người của nhau...”

“Và tôi khẳng định với bà rằng cái con nhỏ dưới đáy hố bò lên kia sẽ không phù hợp...”

“Cô ta đã được phân chức ấy,” Marnes ngắt lời. Jahns để ý thấy bàn tay ông đã hạ xuống báng súng. Bà không rõ Bernard đã nhận thấy chưa, nhưng gã trở nên im lặng. Tuy nhiên, mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Jahns.

“Tôi sẽ không ký đâu.”

“Thế thì lần tới, tôi sẽ không hỏi ý kiến anh nữa.”

Bernard mỉm cười. “Bà nghĩ mình sẽ sống thọ hơn một cảnh sát trưởng nữa ư?” Gã quay về phía đám nhân viên trong góc phòng và vẫy tay gọi một người lại gần. “Tại sao mà tôi cứ thấy không tin ấy nhỉ?”

Một kỹ thuật viên tách ra khỏi nhóm nhân viên đang to nhỏ thì thầm và tiến lại gần. Jahns nhận ra anh thanh niên này từng chạm mặt ở nhà ăn, bà từng thấy anh ở khu trên đỉnh trong những đêm phải ở lại làm việc muộn. Tên là Lukas, nếu bà nhớ không nhầm. Anh bắt tay bà và mỉm cười ngượng ngùng nói một câu xin chào .

Bernard xoay bàn tay, nôn nóng khuấy động không khí. “Hãy ký bất cứ thứ gì bà ta cần. Tôi không ký. Sao lưu lại. Giải quyết nốt những việc còn lại giúp tôi.” Gã phẩy tay khinh mạn, quay người nhìn Marnes và Jahns từ đầu đến chân một lần chót như thể thấy phát tởm trước bộ dạng của họ, tuổi tác của họ, địa vị của họ, hay thứ gì đó . “À, với cả bảo Sims đổ đầy bi đông cho họ đi. Đảm bảo cho họ có đủ đồ ăn để lết được về đến nhà. Làm gì thì làm, miễn sao giúp cặp chân lọm khom của họ biến ra khỏi đây và về được cái chỗ nào của họ thì về.”

Và nói xong, Bernard sải chân bước về phía cánh cổng có rào chắn, dẫn vào sâu bên trong bộ phận IT, về với những văn phòng sáng trưng của gã, nơi có mớ máy chủ vui vẻ kêu ro ro, nhiệt độ dần tăng trong bầu không khí lù đù, hệt như nhiệt độ của thịt da giận dữ khi các mao mạch bóp siết lại, máu nóng dần sục sôi.