← Quay lại trang sách

Chương 16

HỌ CÀNG VỀ ĐẾN GẦN NHÀ, các tầng lại càng trôi qua nhanh hơn. Tại những khúc tối nhất của cầu thang, giữa những tầng lặng im đầy những con người ru rú trong nhà chờ đợi được quay về với nếp sống bình thường, hai bàn tay già nua đan vào nhau và đong đưa giữa hai dáng người đang đưa chân leo, ngang nhiên và chẳng chút giấu giếm, siết lấy nhau trong lúc bàn tay còn lại trượt lên trên lớp thép mát lạnh của lan can.

Jahns chỉ thỉnh thoảng buông tay để kiểm tra xem cây ba toong có còn buộc chắc sau lưng không, hoặc để vớ lấy bi đông của Marnes từ ba lô ông và làm một ngụm. Họ đã hình thành thói quen uống nước của nhau, bởi lẽ thò tay sang bên sẽ dễ dàng hơn vòng ra đằng sau lưng mình. Ngoài ra, được mang theo dưỡng chất người kia cần và có thể cung cấp cũng như đền đáp lại họ trong một sự trao đổi công bằng tuyệt đối, kể cũng ngọt ngào. Buông tay nhau để làm việc ấy cũng rất đáng. Ít nhất là buông tạm thời.

Jahns uống xong một ngụm, đậy lại nắp kim loại có sợi dây treo lủng lẳng vào bi đông, và bỏ lại vào túi ngoài ba lô ông. Bà cực kỳ muốn biết liệu mọi thứ có khác đi sau khi họ đã quay trở lại. Chỉ còn hai mươi tầng nữa thôi. Khoảng cách mới hôm qua còn ngoài sức tưởng tượng thì nay như chỉ cần chớp mắt sẽ trôi qua. Và khi về đến nơi, liệu khung cảnh quen thuộc có khiến họ quay lại với vai trò quen thuộc? Liệu đêm qua có ngày một giống như một giấc mơ không? Hoặc những hồn ma xưa cũ sẽ quay trở lại ám ảnh cả hai người bọn họ? Bà muốn hỏi những câu như thế, nhưng thay vào đó lại chỉ nói toàn những chuyện vật vãnh. Bao giờ thì Jules, bởi cô khăng khăng yêu cầu họ gọi mình như vậy, sẵn sàng đảm nhiệm công việc? Những vụ án nào ông và Holston vẫn đang bỏ ngỏ cần được giải quyết trước? Họ sẽ phải chấp nhận nhượng bộ gì để lấy lòng bộ phận IT, để Bernard bình tĩnh lại? Và họ sẽ giải quyết sự thất vọng của Peter Billings như thế nào đây? Vụ việc này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến các buổi điều trần mà một ngày nọ cậu ta có thể sẽ chủ trì trên cương vị thẩm phán?

Trong lúc họ bàn về những chuyện như thế, Jahns cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo. Hoặc có thể những điều bà muốn nói nhưng không tài nào thốt ra đang làm cho bà căng thẳng. Những đề tài ấy nhiều bất tận, hệt như những hạt bụi trong không khí bên ngoài, cả hai đều sẽ khiến miệng bà khô cong và lưỡi cứng ngắc. Bà thấy mình uống ngày một nhiều nước từ bi đông của ông, trong khi nước của bà thì kêu óc ách đằng sau lưng, bụng dạ bà quặn lên mỗi lần băng qua một chiếu nghỉ, mỗi con số đều đếm ngược về hồi kết hành trình của họ, một chuyến phiêu lưu thành công tột bậc trên rất nhiều phương diện.

Đầu tiên, họ đã có được cảnh sát trưởng của mình: một cô gái máu chiến từ khu dưới sâu, tràn đầy tự tin và khơi gợi biết bao cảm hứng, hệt như Marnes đã miêu tả. Jahns thấy những người như cô chính là tương lai của tháp giống. Những người biết suy nghĩ dài hạn, những người biết lên kế hoạch, những người có thể làm được việc nào ra việc nấy. Đã từng có tiền lệ nhiều cảnh sát trưởng ra tranh cử thị trưởng. Bà tin rằng Juliette cuối cùng sẽ trở thành một lựa chọn phù hợp.

Và tiện nhắc đến tranh cử, chuyến đi đã khiến các mục tiêu và tham vọng của bản thân bà hừng hực bùng lên. Bà cảm thấy phấn khích về đợt tranh cử sắp tới, bất kể mình có đối thủ hay không, và thậm chí còn đã nghĩ trước hàng chục bài phát biểu ngắn trong lúc leo. Bà nhìn ra cách điều hành mọi thứ hiệu quả hơn, cách làm việc sao cho tận tụy hơn, và cách thổi hồn sinh lực mới vào những khúc xương già nua của tháp giống.

Nhưng thay đổi lớn nhất là thứ đã nảy nở giữa bà và Marnes. Thậm chí từ mấy tiếng gần đây, bà còn bắt đầu nghi ngờ rằng mình chính là lý do thật sự khiến ông không bao giờ đồng ý thăng chức. Khi ông ở cương vị phó cảnh sát, giữa bọn họ sẽ có đủ khoảng cách để duy trì hy vọng của ông, giấc mơ bất khả thi của ông, giấc mơ có được bà. Khi ông ở cương vị cảnh sát trưởng, chuyện ấy sẽ không thể xảy ra: quá nhiều xung đột về lợi ích, quá nhiều kiêng nể với cấp trên trực tiếp của ông. Giả thuyết bà nghĩ ra này chứa đựng cả một nỗi buồn mênh mông lẫn một sự ngọt ngào đầy hứng khởi. Vừa nghĩ về giả thuyết này, bà vừa bóp bàn tay ông, và tất cả những gì ông đã lặng lẽ hy sinh làm bà thấy trong lòng xuất hiện một khoảng trống sâu hun hút, một cơn quặn thắt ruột gan. Đây là một món nợ khổng lồ cần đền đáp, bất kể tiếp theo xảy ra chuyện gì.

Họ lại gần chiếu nghỉ tầng có khu dưỡng nhi, mặc dù vốn không định dừng lại thăm bố Juliette, hối ông ta chịu tiếp đón cô con gái mình khi cô lên đây, nhưng Jahns đổi ý khi cảm thấy bàng quang đang khẩn khoản đòi xả lũ.

“Tôi đang rất cần dùng nhà vệ sinh,” bà bảo với Marnes, xấu hổ như một đứa trẻ khi phải thừa nhận rằng mình không nhịn được. Miệng bà khô cong và bụng dạ bà quặn hết lên vì phải chứa quá nhiều chất lỏng, có khi còn vì sợ về nhà nữa. “Được gặp bố Juliette cũng tốt,” bà nói thêm.

Hai đầu ria mép Marnes hơi nhếch lên khi nghe thấy cái cớ ấy. “Thế thì chúng ta dừng thôi,” ông nói.

Phòng chờ trống không, biển hiệu nhắc họ hãy giữ im lặng. Jahns nhìn qua vách ngăn kính và thấy một chị y tá đang đi xuyên qua hành lang tăm tối tiến về phía mình, và cái nhíu mày trở thành một nụ cười nhẹ khi chị ta nhận ra bà.

“Thị trưởng,” chị ta thì thầm.

“Tôi xin lỗi vì không báo trước, nhưng tôi hy vọng sẽ được gặp bác sĩ Nichols. Và có lẽ là dùng nhà vệ sinh của cô nữa, vậy có được không?”

“Xin mời.” Chị ta mở cửa và vẫy tay mời họ bước qua. “Chúng tôi đã có thêm hai ca sinh nữa kể từ lần chót bà ghé thăm. Cái vụ máy phát điện hỏng này khiến cho mọi việc loạn hết cả lên...”

“Ngày hội tiết kiệm điện,” Marnes sửa lời, giọng ông nghe cộc cằn và to tiếng hơn giọng họ.

Chị y tá lườm ông, nhưng gật đầu như thể đã thừa nhận. Chị ta lấy hai cái áo choàng trên giá xuống cho họ, bảo họ hãy bỏ lại tư trang tại bàn mình.

Bên trong phòng chờ, chị ta khoát tay về phía băng ghế và nói mình sẽ đi tìm ông bác sĩ. “Nhà vệ sinh ở trong đây.” Chị ta chỉ vào một cánh cửa. Biển hiệu cũ sơn trên cửa đã mòn đi gần hết.

“Tôi sẽ quay trở lại ngay,” Jahns bảo với Marnes. Bà kiềm chế không với tay ra siết chặt bàn tay ông, bởi thói quen bí mật hình thành trong bóng tối ấy dạo gần đây đã trở thành quá bình thường.

Phòng vệ sinh gần như chẳng có một chút ánh sáng nào. Jahns dò dẫm mở cái khóa không quen trên cửa ngăn vệ sinh, lẩm bẩm chửi thề khi bụng mình ồn ã quặn lên, rồi cuối cùng mở tung cửa ngăn và vội vã ngồi xuống. Bà cứ ngỡ bụng mình đang bị lửa thiêu đốt trong lúc đi. Cảm giác vui mừng khi được giải tỏa cõi lòng kết hợp với cảm giác buốt rát vì nhịn quá lâu khiến bà không thở nổi. Quãng thời gian bà ngồi trong đó sao mà như kéo dài bất tận, trong khi chân bà run bần bật, khiến bà nhận ra mình đã cố gắng quá sức lúc leo lên. Nghĩ đến việc phải leo thêm hai mươi tầng nữa làm bà bủn rủn cả người, khiến cho ruột gan bà trống rỗng vì hãi hùng. Bà đi xong và chuyển sang toa lét kế bên rửa ráy cho sạch, sau đó dùng một chiếc khăn lau khô người. Bà xả cả hai bên cho trôi hết nước đi. Bởi vì bà không quen với cách bài trí và vị trí của nơi này nên làm gì cũng cần mò mẫm bên trong bóng tối, chẳng được thành thạo như trong căn hộ và văn phòng bà.

Bà lảo đảo bước ra khỏi phòng vệ sinh trên cặp chân yếu nhũn, tự hỏi liệu mình có cần ở lại thêm một đêm nữa, ngủ trên một giường đỡ đẻ, đợi đến sáng rồi hẵng leo lên văn phòng mình hay không. Bà gần như chẳng còn cảm nhận được chân mình nữa lúc kéo mở cửa và quay trở về với Marnes bên trong phòng chờ.

“Đỡ hơn chưa?” ông hỏi. Ông đang ngồi ở một băng ghế dành cho người nhà, chừa hẳn ra một khoảng trống bên cạnh mình. Jahns gật đầu và ngồi phịch xuống. Bà thở gấp gáp từng hơi và băn khoăn liệu ông có nghĩ mình yếu đuối không nếu bà nói hôm nay không đủ sức đi thêm được nữa.

“Jahns? Bà ổn chứ?”

Marnes rướn tới trước. Ông không nhìn bà, ông đang nhìn xuống dưới đất. “Jahns. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”

“Nói khẽ thôi,” bà thì thầm.

Thay vì nghe lời, ông rống tướng lên.

“Bác sĩ!” ông gào. “Y tá!”

Phía bên kia tấm kính mờ của khu dưỡng nhi có một hình hài di chuyển. Jahns ngả đầu vào đệm ghế, cố gắng mấp máy nên lời, cố gắng bảo ông hãy hạ giọng xuống.

“Jahns, Jahns yêu quý ơi, bà đã làm gì thế?”

Ông đang nắm lấy bàn tay bà, vỗ lên mu bàn tay. Ông lắc cánh tay bà, Jahns chỉ muốn ngủ. Có tiếng chân bước bình bịch, chạy về phía họ. Đèn đóm bật lên sáng trưng. Một chị y tá hét lên câu gì đó. Rồi cái giọng quen thuộc của bố Juliette, bác sĩ đây rồi. Ông ta sẽ cho bà nằm xuống giường. Ông ta sẽ hiểu cơn kiệt sức này...

Có người nhắc đến máu. Ai đó đang xem chân bà. Marnes đang khóc, nước mắt rơi lã chã xuống bộ ria mép bạc, lốm đốm đen của ông. Ông đang lắc vai bà, nhìn vào mắt bà.

“Tôi ổn mà,” Jahns cố gắng nói.

Bà liếm môi. Khô cong. Miệng khô không khốc. Bà hỏi xin nước. Marnes lóng ngóng lấy bi đông sau lưng, đưa lên đến sát môi bà, hắt nước lên và vào trong miệng bà.

Bà gắng gượng nuốt, nhưng không nổi. Họ cho bà nằm dài trên băng ghế, ông bác sĩ chạm vào sườn bà, chiếu đèn vào mắt bà. Nhưng mọi thứ vẫn cứ ngày một tăm tối hơn.

Một bên tay Marnes bóp chặt bi đông, tay còn lại thì vuốt tóc bà. Ông đang khóc sướt mướt. Không hiểu sao ông buồn vậy. Tràn trề năng lượng hơn hẳn so với bà. Bà mỉm cười với ông và nỗ lực một cách thần kỳ với lấy bàn tay ông. Bà nắm cổ tay ông và bảo rằng bà yêu ông. Rằng bà yêu ông đã từ lâu lắm rồi. Đầu óc bà đã mệt nhoài, không còn nhốt chặt những bí mật của bà được nữa, thầm thì với ông trong lúc nước mắt chảy dài xuống mặt ông.

Bà thấy cặp mắt sáng quắc và nhăn nheo ông nhìn xuống mình, sau đó nhìn sang chiếc bi đông ông cầm trong tay.

Chiếc bi đông ông mang theo.

Chỗ nước ấy, chỗ thuốc độc ấy, bà nhận ra, vốn dĩ là dành cho ông.