← Quay lại trang sách

Chương 17

PHÒNG MÁY PHÁT ĐIỆN ĐÔNG ĐÚC KHÁC THƯỜNG và im lặng đến rợn người. Những người thợ cơ khí mặc quần yếm cũ mòn chen chúc tận ba vòng đằng sau lan can theo dõi đội thợ ca đầu làm việc. Juliette chỉ lờ mờ nhận thức được sự hiện diện của họ; thứ cô nhận thấy được rõ ràng hơn là sự im lặng.

Cô cúi xuống một thiết bị do mình tự chế, một cái bục cao được hàn dính vào mặt sàn kim loại, lắp đầy gương và những khe tí hon để hắt ánh sáng sang bên kia phòng. Ánh sáng ấy chiếu vào gương gắn trên máy phát điện và máy nổ lớn của nó, giúp cô căn cho chúng thẳng hàng nhau hoàn hảo. Thứ cô quan tâm đến là cái trục nối giữa hai cỗ máy đó, cái thanh thép dài to ngang eo người, nơi năng lượng do nhiên liệu đốt sản sinh ra biến thành dòng điện. Cô hy vọng sẽ chỉnh được cho hai cỗ máy ở hai đầu thanh thép thẳng hàng với nhau, sai số chỉ trong vòng hai mươi micromét. Nhưng mọi thứ họ đang thực hiện đều chưa hề có tiền lệ. Quy trình đã được vội vã hoạch định trong những buổi họp thâu đêm trong khi máy phát điện dự phòng được cho chạy. Giờ thì cô chỉ có thể tập trung, chỉ có thể hy vọng rằng những ca trực mười tám tiếng liền không bị phí hoài, và tin tưởng vào những kế hoạch được lập khi cô còn được nghỉ ngơi tử tế và suy nghĩ thông suốt.

Trong lúc cô chỉnh bộ phận chót vào đúng chỗ, căn phòng khắp xung quanh cô im phăng phắc. Cô ra dấu, và Marck cùng đội của anh ta vặn chặt mấy cái bu lông lớn trên chân đế cao su mới. Ngày hội tiết kiệm điện đã sang ngày thứ tư. Sáng mai, máy phát điện cần đi vào hoạt động và sang tối hôm sau thì phải hoạt động hết công suất. Vì nó đã được sang sửa rất nhiều, bao gồm thay các vòng đệm và gioăng mới, đánh bóng trục ống trụ - một việc cần các bóng đeo trẻ tuổi phải bò vào sâu tận trong tim con quái thú này - Juliette lo là có khi nó thậm chí còn không bật lên. Trong suốt quãng thời gian cô sống trên đời, máy phát điện chưa bao giờ bị tắt hẳn. Lão Knox già nhớ nó từng tự tắt một lần trong trường hợp khẩn cấp, hồi ông ta vẫn còn là một bóng đeo vô danh tiểu tốt, nhưng đối với tất cả những người khác, tiếng rống ầm ầm của nó từ trước đến nay luôn vang lên đều đặn và gần sát, chẳng khác nào nhịp tim của bản thân bọn họ. Mong muốn mọi thứ hoạt động ngon lành trở thành một áp lực khủng khiếp, nặng đè lên Juliette. Chính cô là người đã nảy ra ý tưởng tiến hành bảo trì. Cô tự trấn an mình rằng đây là một quyết định đúng đắn, và điều tồi tệ nhất có thể xảy ra chỉ là ngày hội tiết kiệm điện sẽ cần gia hạn thêm cho đến khi họ sửa được hết mọi vấn đề. Thế còn tốt hơn nhiều so với để mấy năm nữa xảy ra một vụ hư hỏng nghiêm trọng.

Marck ra hiệu rằng các bu lông đã được giữ chắc, các đai ốc đã được vít chặt. Juliette nhảy xuống khỏi cái bục tự chế và bước đến chỗ máy phát điện bên anh ta. Thật khó có thể thản nhiên bước khi có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình. Cô không thể tin nổi cái nhóm thợ om sòm này, cái đại gia đình hâm dở này của cô lại có thể im lặng đến vậy. Cứ như thể tất cả bọn họ đều đang nín thở, thấp thỏm không biết liệu cái lịch làm việc dã man trong suốt mấy ngày vừa qua có trở thành công cốc hay không.

“Anh sẵn sàng chưa?” cô hỏi Marck.

Anh ta gật đầu, chùi hai tay lên cái giẻ bẩn thỉu xem chừng luôn được vắt trên vai. Juliette kiểm tra đồng hồ. Nhìn kim giây tích tắc quay vòng đều đặn mà cô nhẹ cả lòng. Cứ mỗi khi cô phân vân không rõ liệu thứ gì có hoạt động được không, cô lại nhìn vào cổ tay. Không phải để xem giờ, mà là để nhìn ngắm một thứ cô đã sửa. Một ca sửa chữa cực kỳ phức tạp và bất khả thi, ngốn mất của cô bao nhiêu năm lau chùi và lắp ráp các linh kiện nhỏ tới mức gần như chẳng thể nào nhìn thấy nổi. So với nó, nhiệm vụ hiện thời của cô có là gì thì cũng đều có vẻ vặt vãnh.

“Chúng ta vẫn đúng tiến độ chứ?” Marck mỉm cười hỏi.

“Chúng ta vẫn ổn.” Cô gật đầu với phòng điều khiển. Đám đông bắt đầu râm ran thì thầm khi nhận ra máy sắp sửa được khởi động lại. Hàng chục người gỡ tai nghe bít âm thanh đeo trên cổ để chụp lên tai. Juliette và Marck vào trong phòng điều khiển cùng với Shirly.

“Tình hình thế nào?” Juliette hỏi quản đốc ca hai, một cô gái trẻ, vóc người nhỏ thó và đầy hăng hái.

“Nuột lắm,” Shirly nói trong lúc vẫn tiếp tục thao tác, đưa về mo mọi điều chỉnh tích lũy suốt bao năm qua. Họ bắt đầu lại từ đầu, chẳng chừa lại miếng vá lỗi hay sửa tạm nào trước kia có thể che đậy các triệu chứng mới. Một khởi đầu mới. “Chúng ta đã sẵn sàng,” cô nói.

Cô lùi khỏi bảng điều khiển và ra đứng gần chồng mình. Ý nghĩa của hành động ấy rõ ràng hết sức: đây là dự án của Juliette, có thể còn là thứ cuối cùng cô từng sửa tại bộ phận Cơ Khí khu dưới sâu. Cô sẽ được lãnh vinh dự bật máy phát điện, cũng như phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm đối với công việc ấy.

Juliette đứng bên bảng điều khiển, nhìn xuống những núm vặn và đồng hồ đo mà ngay cả trong bóng tối mịt mùng cô vẫn biết nằm ở đâu. Thật khó mà tin được rằng phần đời này của cô đã khép lại, và một cuộc đời mới sắp sửa bắt đầu. Nghĩ đến việc phải dọn lên khu trên đỉnh mà cô còn thấy hãi sợ hơn cả dự án này. Cô thấy mồ hôi và mỡ trên môi còn ngọt ngào hơn việc phải rời bỏ bạn bè và gia đình, phải dính vào chính trị. Nhưng ít nhất cô cũng có đồng minh trên đó. Nếu những người như Jahns và Marnes vẫn có thể tồn tại được, vẫn sống được, cô nghĩ mình sẽ ổn thôi.

Đưa bàn tay run rẩy, chủ yếu vì kiệt quệ chứ không phải vì lo lắng, Juliette cho chạy động cơ khởi động. Âm thanh rền rĩ vang lên khi một động cơ điện nhỏ tìm cách kích hoạt cỗ máy phát điện chạy dầu khổng lồ. Cảm giác như thể mãi mà vẫn chưa xong, nhưng Juliette không biết bình thường thì như thế nào cả. Marck đứng cạnh cửa, giữ cửa mở để nếu có ai kêu la bảo hủy thì nghe thấy ngay. Anh ta liếc nhìn Juliette vẫn đang giữ nút khởi động, trên trán xuất hiện những nếp nhăn lo lắng trong khi động cơ khởi động ì èo rên rỉ bên trong căn phòng kế bên.

Bên ngoài có người khua cả hai tay, cố gắng ra hiệu với cô qua tấm kính.

“Tắt nó đi, tắt nó đi,” Marck nói. Shirly vội vã tiến về phía bảng điều khiển để giúp cô.

Juliette buông nút khởi động ra và thò tay về phía nút tắt, nhưng cô ngưng lại, không bấm nó. Bên ngoài có một tiếng ồn. Một tiếng vo vo mạnh mẽ. Cô có cảm tưởng mình cảm nhận được nó qua sàn nhà, nhưng nó khác với rung động trước.

“Nó chạy rồi!” một người nào đó hét lên.

“Nó đang chạy rồi,” Marck bật cười nói.

Những người thợ cơ khí bên ngoài đang reo hò. Một số người tháo bỏ tai nghe quăng lên trời. Juliette nhận ra động cơ khởi động còn ồn hơn cả chiếc máy phát điện đã lắp lại, rằng cô nãy giờ giữ nút khởi động cho dù nó đã khởi động xong và đang chạy rồi.

Shirly và Marck ôm nhau. Juliette kiểm tra nhiệt độ và áp suất trên tất cả những đồng hồ đo đã được chỉnh về mo và thấy chẳng cần điều chỉnh gì mấy, nhưng cô sẽ không thể biết chắc được cho đến khi nó đã chạy một thời gian. Họng cô nghẹn lại vì xúc động, vì biết bao áp lực đã được giải phóng. Nhiều người thợ đang nhảy qua lan can để đến túm tụm xung quanh con quái thú đã được lắp lại. Những người hiếm khi ghé phòng máy phát điện còn đang giơ tay ra chạm vào nó, thái độ gần như cung kính.

Juliette rời phòng điều khiển để quan sát họ, để lắng nghe âm thanh của một cỗ máy hoạt động hoàn hảo, của những bánh răng căn chỉnh thẳng hàng. Cô đứng đằng sau lan can, tay đặt trên một thanh thép hồi trước vẫn hay rung lạch cà lạch cạch và nảy bần bật trong khi máy phát điện nai lưng chạy, và ngắm nhìn buổi ăn mừng khó tin diễn ra tại một nơi thường toàn bị tránh né. Tiếng vo vo kia nghe thật tuyệt vời. Một nguồn năng lượng không đi kèm nỗi sợ, thành quả của biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt và quá trình hoạch định vội vã.

Thành công này mang lại cho cô lòng tự tin mới về những gì đón đợi phía trước, đón đợi trên kia. Cô phấn chấn cũng như quá mải mê chú ý đến mớ máy móc mạnh mẽ đã được cải tiến đến mức chẳng nhận ra có một người khuân vác trẻ tuổi vừa vội vã chạy vào trong phòng, mặt mày xám ngoét, ngực phập phồng do những hơi thở sâu gấp gáp sau một cuộc chạy đường dài hộc tốc. Cô gần như không nhận thấy tin tức truyền từ miệng người này sang miệng người kia qua suốt căn phòng, lan tỏa khắp những người thợ cơ khí cho đến khi mắt họ ánh lên vẻ hãi sợ và buồn bã. Phải đến khi tiếng ăn mừng đã hoàn toàn chết lặng đi, căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng theo kiểu khác, đầy những tiếng nức nở và tiếng thốt hoài nghi, tiếng những người đàn ông trưởng thành gào khóc, thì Juliette mới biết có gì đó không ổn.

Đã có chuyện gì đó xảy ra. Một thứ lớn lao và quyền lực đã lệch khỏi trục.

Và nó chẳng liên quan gì đến cái máy phát điện của cô hết.