Phần 3 Vứt Bỏ Chương 18
TRÊN MỖI TÚI ĐỀU CÓ ĐÁNH SỐ. Juliette nhìn xuống ngực mình là đọc được, cô nhận ra rằng các số đó hẳn phải được in lộn ngược. Chúng nằm ở đó để cho cô đọc, chứ không cho ai khác nữa. Cô đờ đẫn nhìn chúng qua kính che mắt trên mũ bảo hộ trong khi cánh cửa đằng sau cô đóng lại. Có một cánh cửa khác, một cánh cửa đầy hăm dọa, lù lù trước mặt cô. Nó lặng lẽ đứng đợi mở ra.
Juliette cảm thấy lạc lõng trong khoảng hư không giữa hai cánh cửa này, mắc kẹt bên trong cái chốt gió đầy ống nhựa màu sắc rực rỡ thò ra từ tường và trần, mọi thứ đều lấp loáng sau lớp khăn liệm ni lông.
Qua chiếc mũ bảo hộ, tiếng rít của argon bơm vào phòng nghe cứ xa xăm. Nó cho cô biết hồi kết đang đến gần. Áp suất trên lớp ni lông ngày một tăng, làm nó nhăn nhúm lại trên băng ghế và tường, dán chặt quanh các ống. Cô cảm thấy áp suất đè lên bộ đồ của mình, như một bàn tay tàng hình nhẹ nhàng bóp chặt. Cô biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra - và một phần trong cô tự hỏi làm thế nào mà mình lại rơi vào cái tình cảnh này, một cô gái dân Cơ Khí, chưa bao giờ quan tâm đến thế giới bên ngoài, chỉ từng vi phạm các luật lặt vặt, và rất sẵn lòng sống nốt phần đời còn lại trong lòng sâu kín nhất của Trái Đất, dính bê bết mỡ, sửa chữa những thứ bị hỏng, chẳng màng chi đến cái thế giới chết chóc rộng lớn bao quanh mình...