Chương 20
LÚC JULIETTE LÙI LẠI KHỎI BÀN thì đã hơn mười giờ tối. Mắt cô đã quá nhức nhối không thể nhìn màn hình được nữa, quá mệt mỏi không thể đọc thêm bất kỳ một ghi chú nào. Cô tắt máy tính, cất hồ sơ đi, tắt đèn trần và khóa ngoài cửa văn phòng.
Lúc cô bỏ chìa khóa vào trong túi, dạ dày cô sôi lên, và mùi hương thoang thoảng của món thỏ hầm nhắc cho cô nhớ rằng mình đã lại bỏ lỡ bữa tối thêm lần nữa. Vậy là đã liền tù tì ba đêm như thế. Ba đêm tập trung hết lực vào một công việc cô chỉ lõm bõm biết cách thực hiện, một công việc mà cô chẳng được ai cầm tay chỉ việc, đến mức quên cả ăn. Nếu văn phòng của cô mà không liền sát một nhà ăn ồn ã, ngào ngạt hương thơm thì biết đâu cô đã có thể tha thứ cho bản thân.
Cô lại rút xâu chìa khóa ra và băng qua căn phòng tù mù, len lỏi qua những chiếc ghế gần như tàng hình nằm rải rác giữa các bàn. Một cặp nam nữ thiếu niên đang chuẩn bị rời đi sau khi đã dành ra vài khoảnh khắc lén lút bên nhau trong ánh hoàng hôn tăm tối của màn hình tường trước giờ giới nghiêm. Juliette lớn tiếng nhắc hai đứa đi xuống cẩn thận, chủ yếu bởi đó có vẻ là điều cảnh sát trưởng nên làm, và cả hai khúc khích cười với cô khi đi khuất xuống lòng cầu thang. Cô hình dung hai đứa đã lại nắm tay và sẽ lén trao nhau một vài nụ hôn trước khi ai về căn hộ nấy. Người lớn biết hết về những trò bị cấm đoán ấy nhưng ngó lơ cả, một món quà mỗi thế hệ đều ban tặng cho lớp người theo sau. Tuy nhiên, đối với Juliette thì lại khác. Cô đã lựa chọn tương tự dù đã trở thành người lớn, lén yêu khi chưa được cho phép, thế nên cô cảm nhận được sâu sắc hơn sự giả dối của bản thân mình.
Lúc lại gần nhà bếp, cô để ý thấy nhà ăn chưa trống hẳn. Một hình hài lẻ loi ngồi trong bóng tối đen đặc cạnh màn hình tường, nhìn những đám mây đen như mực của trời đêm treo mình trên những ngọn đồi sậm tối.
Có vẻ đây chính là nhân vật đêm hôm trước, người đã quan sát ánh nắng dần nhạt phai trong khi Juliette một mình làm việc trong văn phòng. Cô quyết định vòng qua đằng sau chàng trai kia để ra nhà bếp. Cả ngày giương mắt đọc các tập hồ sơ chứa đầy toan tính xấu xa đã khiến cô chớm trở nên hoang tưởng. Cô từng ngưỡng mộ những người nổi bật giữa đám đông, nhưng giờ thì cô thấy mình dè chừng bọn họ.
Cô đi vào giữa màn hình tường và cái bàn gần nhất, dừng lại để đẩy mấy chiếc ghế về chỗ cũ, khiến chân ghế kim loại cà trên nền nhà. Cô để mắt theo dõi người đang ngồi, nhưng anh ta không quay về phía tiếng động lần nào hết. Anh ta chỉ ngước lên nhìn các đám mây, trong lòng đặt một thứ gì đó, một tay chống lên cằm.
Juliette bước ngay đằng sau anh chàng đó, lách vào giữa cái bàn kia và cái ghế anh ta ngồi, đã bị kéo vào sát màn hình tường đến bất thường. Cô kìm nén ý muốn hắng giọng hay hỏi anh ta một câu. Thay vào đó, cô bước qua, leng keng lọc lấy chiếc chìa khóa chủ từ xâu chìa khóa chật chội mà cô được nhận lúc đảm nhiệm công việc mới.
Cô hai lần liếc nhìn ra sau vai trước khi vào đến cửa nhà bếp. Người kia không hề động đậy.
Cô mở cửa vào trong bếp và bấm một công tắc đèn. Sau một giây nhấp nháy nhẹ nhàng, các bóng đèn trần bật sáng làm cô lóa mắt không còn thấy gì một lúc. Cô lôi một can nước trái cây lớn từ một phòng lạnh ra và vớ lấy một cái cốc sạch trên giá phơi. Khi quay trở lại phòng lạnh, cô mò ra được món thịt hầm - đậy kín và đã nguội ngắt - và cũng mang nốt nó ra. Cô múc hai muôi vào bát và lục lọi trong một ngăn kéo tìm thìa. Cô chỉ thoáng cân nhắc có nên hâm lại món thịt hầm trong lúc trả cái nồi lớn về lại ngăn kệ đóng băng.
Tay cầm nước quả và bát thịt hầm, cô quay trở lại nhà ăn, tắt đèn bằng cùi chỏ và lấy chân đẩy cửa đóng lại. Cô ngồi xuống cuối một cái bàn dài trong bóng tối và xì xụp ăn, để mắt theo dõi nhân vật kỳ lạ kia. Anh xem chừng đang dõi mắt nhìn vào trong bóng tối, như thể ngoài kia có thứ gì đó nhìn thấy được.
Thìa của cô cuối cùng đã cạ đến đáy bát rỗng không, và cô uống nốt chỗ nước trái cây. Trong suốt lúc cô ăn, cái anh chàng kia chẳng một lần rời mắt khỏi màn hình tường. Cô đẩy bát ra xa, cảm thấy vô cùng tò mò. Bóng người kia phản ứng với âm thanh ấy, trừ phi đó chỉ là trùng hợp. Anh rướn tới trước và chìa bàn tay về phía màn hình. Juliette nghĩ hình như mình thấy anh đang cầm một cây gậy hay cái que gì đó - nhưng trong phòng quá tối, chẳng thể nào xác định được. Một chốc sau, anh cúi xuống lòng mình, và Juliette nghe thấy tiếng than cà rột roạt trên mặt giấy nghe có vẻ đắt tiền. Coi hành động ấy như một cơ hội tiếp cận, cô đứng dậy và lại gần chỗ anh ngồi.
“Đột kích tủ đồ ăn à?” anh hỏi.
Tiếng anh khiến cô giật mình.
“Làm việc xuyên bữa tối,” cô lắp bắp, như thể cô mới là người cần giải thích cho hành động của mình.
“Có chìa khóa hẳn thích lắm.”
Anh vẫn không rời mắt khỏi màn hình, và Juliette tự nhắc nhở mình phải khóa cửa nhà bếp trước khi đi.
“Anh đang làm gì thế?” cô hỏi.
Anh với ra đằng sau lưng và tóm lấy một cái ghế gần đó, quay nó về phía màn hình. “Cô muốn xem không?”
Juliette dè dặt lại gần, nắm lấy lưng ghế và cố tình kéo ghế ra xa khỏi anh chàng kia một vài phân. Vì phòng quá tối, cô không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, nhưng giọng anh nghe có vẻ trẻ. Cô trách mình đã không chịu nhớ anh từ đêm hôm trước, lúc phòng sáng sủa hơn. Nếu muốn làm giỏi công việc của mình, cô cần biết để ý quan sát hơn.
“Chính xác thì chúng ta đang nhìn gì thế?” cô hỏi. Cô lén liếc xuống lòng anh, nơi một tờ giấy trắng lớn lờ mờ sáng lên dưới ánh đèn yếu ớt từ cầu thang lọt vào. Nó được trải phẳng trên đùi anh như thể đặt lên một tấm bảng hay thứ gì đó cứng.
“Tôi nghĩ hai ngôi kia sẽ tách nhau. Nhìn vào đó mà xem.”
Anh chỉ vào màn hình tường chỗ một mớ mảng đen đậm và sâu đến mức trông cứ như một khối liền. Các đường viền và mảng màu tăm tối Juliette nhìn thấy được trông cứ như thể chỉ là một ảo ảnh - có thực cũng ngang các hồn ma. Nhưng cô vẫn nhìn theo hướng chỉ của ngón tay anh, tự hỏi liệu con người này có điên hay quá chén, và chịu đựng sự im lặng mệt người theo sau đó.
“Kìa,” anh thì thầm, giọng nghe đầy vẻ phấn khích.
Juliette nhìn thấy một chớp lóe. Một đốm sáng. Giống như ai đó vừa bật đèn pin ở tít đầu kia phòng máy phát điện tối om. Và sau đó nó biến mất.
Cô nhảy bật ra khỏi ghế và đứng sát vào màn hình tường, băn khoăn không hiểu ngoài kia có thứ gì.
Viên than của anh chàng rột roạt đưa trên tờ giấy.
“Cái quái gì thế ?” Juliette hỏi.
Chàng trai cười phá lên. “Một ngôi sao,” anh nói. “Nếu đợi, cô có thể sẽ lại nhìn thấy nó đấy. Tối nay có mây mỏng và gió mạnh. Ngôi sao đằng kia đang chuẩn bị sa xuống kìa.”
Juliette quay lại tìm ghế và thấy anh đang giơ thẳng viên than ra trước mặt, nhìn lên chỗ đốm sáng ban nãy vừa lóe lên, một mắt nhắm lại.
“Sao mà anh có thể nhìn thấy được thứ gì ngoài kia?” cô hỏi, ngồi lại vào cái ghế nhựa ban nãy.
“Càng làm việc này lâu, cô sẽ càng nhìn rõ trong đêm.” Anh cúi xuống tờ giấy trong lòng và lại hí húi thêm. “Và tôi làm việc này đã lâu lắm rồi.”
“Chính xác thì là làm gì? Chỉ nhìn chằm chằm lên các đám mây à?”
Anh bật cười. “Ừ, chủ yếu là như thế. Thật không may. Nhưng tôi đang cố gắng nhìn thấu qua chúng. Để ý này, có thể ta lại sắp thấy thêm lần nữa đấy.”
Cô ngước lên nhìn vùng vừa xuất hiện vệt sáng ban nãy. Bất chợt, nó lại vụt xuất hiện, một đốm sáng tí hon hệt như một ngọn đèn hiệu ở cao phía trên đồi.
“Cô nhìn thấy bao nhiêu ngôi sao?” anh hỏi.
“Một thôi,” cô bảo anh. Hình ảnh mới mẻ ấy khiến cho cô gần như không thở nổi. Cô biết sao là gì - chúng có nằm trong vốn từ vựng của cô - ấy nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào hết.
“Có cả một ngôi sao mờ ở ngay bên cạnh nó nữa. Để tôi cho cô thấy.”
Có một tiếng tách nhẹ, và một luồng sáng đỏ lan khắp lòng anh. Juliette nhìn thấy anh có một cây đèn pin treo quanh cổ, bịt ở đầu là một màng nhựa đỏ. Ống kính trông như thể đang bốc chấy, nhưng nó tỏa ra một ánh sáng dịu dàng, không đập mạnh vào mắt cô như đèn trong nhà bếp lúc nãy.
Cô thấy trải rộng trong lòng anh là một tờ giấy lớn phủ đầy những chấm. Các chấm được phân bố rất lộn xộn, lại có vài đường thẳng băng chạy thành mạng lưới bao quanh. Các ghi chú li ti rải rác khắp mọi nơi.
“Vấn đề là chúng dịch chuyển,” anh nói với cô. “Nếu tôi nhìn thấy ngôi sao này ở đây tối nay...” anh lấy ngón tay gõ một cái chấm; có một chấm nhỏ hơn bên cạnh nó, “... vào cùng giờ này ngày mai, nó sẽ hơi dịch sang bên này chút xíu.” Lúc anh quay sang phía Juliette, cô thấy anh chàng còn trẻ, chắc chưa đến ba mươi, và khá điển trai theo cái kiểu sáng sủa của dân văn phòng. Anh mỉm cười và nói thêm, “Tôi phải mất rất lâu mới nghiệm ra điều ấy đấy.”
Juliette muốn bảo với anh rằng anh cũng chưa sống được lâu đâu, nhưng nhớ cảm giác mình từng bị mọi người khinh thường như thế hồi còn là bóng đeo.
“Làm thế để làm gì?” cô hỏi, và thấy nụ cười của anh dần tắt lịm.
“Làm tất cả những thứ khác trên đời để làm gì?” Anh hướng ánh mắt trở về bức tường và tắt đèn pin. Juliette nhận ra mình đã lỡ lời, đã khiến anh phật ý. Thế rồi cô tự hỏi liệu hành động của anh có gì bất hợp pháp hay không, có gì phạm vào cấm luật hay không. Thu thập dữ liệu về thế giới bên ngoài có khác gì những người ngồi dõi mắt nhìn những ngọn đồi không? Cô thầm nhắc mình phải hỏi Marnes về vụ này, đúng lúc đó, anh chàng kia lại quay sang phía cô trong bóng tối.
“Tên tôi là Lukas,” anh nói. Mắt cô đã thích nghi vừa đủ để nhìn thấy bàn tay anh đưa về phía mình.
“Juliette,” cô đáp, nắm lấy tay anh và bóp chặt.
“Vị tân cảnh sát trưởng.”
Đó không phải một câu hỏi, và tất nhiên anh biết cô là ai. Có vẻ tất cả mọi người trên đỉnh đều biết cả.
“Anh làm gì khi không ở trên này?” cô hỏi. Cô khá chắc rằng đây không phải công việc của anh. Không ai lại được lãnh tem xu chỉ để ngóng cổ nhìn mây hết.
“Tôi sống tại vùng trên khu giữa,” Lukas nói. “Ban ngày tôi làm việc với máy tính. Tôi chỉ lên trên này khi trời quang đãng.” Anh bật lại đèn pin và quay về phía cô với dáng điệu cho thấy những ngôi sao không còn là thứ anh quan tâm nhất nữa. “Có một người sống cùng tầng với tôi làm việc trên này vào ca tối. Lúc về nhà, anh ta cho tôi biết trong ngày các đám mây trông như thế nào. Nếu anh ta bảo rằng trời đẹp, tôi sẽ mò lên xem thử.”
“Và anh đang lập sơ đồ bọn chúng à?” Juliette chỉ về phía tờ giấy lớn.
“Tôi đang cố gắng làm thế. Chắc sẽ phải mất một vài kiếp đời.” Anh gài viên than ra đằng sau tai, lôi một cái giẻ ra từ bộ quần yếm và chùi sạch bụi đen sót lại trên ngón tay.
“Và sau đó thì sao?” Juliette hỏi.
“À, tôi hy vọng sẽ tiêm nhiễm được căn bệnh của mình cho bóng đeo nào đó, và họ sẽ tiếp nối công việc tôi bỏ dở.”
“Vậy là mấy kiếp đời theo đúng nghĩa đen.”
Anh bật cười, và Juliette nhận thấy giọng cười của anh nghe rất dễ chịu. “Ít nhất là thế,” anh nói.
“Rồi, thế thì tôi sẽ để anh tiếp tục làm việc vậy,” cô nói, bất chợt cảm thấy tội lỗi vì đã nói chuyện với anh. Cô đứng dậy và chìa tay ra, và anh nồng nhiệt nắm lấy. Anh ấp bàn tay còn lại lên mu bàn tay cô và giữ một chút lâu hơn cô tưởng.
“Rất hân hạnh được gặp cô, cảnh sát trưởng à.”
Anh ngước lên mỉm cười với cô. Và Juliette chẳng hiểu lấy nửa lời mình lầm bầm đáp lại.