← Quay lại trang sách

Chương 21

SÁNG SỚM HÔM SAU, Juliette đến bàn làm việc sau khi mới ngủ được hơn bốn tiếng. Bên cạnh máy tính, cô thấy có một kiện hàng đang nằm đợi: một bọc đồ nhỏ gói bằng giấy bột tái chế và buộc bằng dây buộc cáp trắng. Cô mỉm cười trước chi tiết ấy và thò tay vào túi quần yếm lấy con dao đa năng. Cô cạy que đâm nhỏ nhất ra, thọc nó vào khóa kẹp của sợi dây buộc cáp và chậm rãi tách từng răng đến khi dây tuột ra, giữ nó nguyên vẹn để về sau còn dùng. Cô nhớ hồi còn là một bóng đeo cơ khí, mình từng bị cạo đầu vào hôm bị bắt quả tang cắt dây nhựa buộc bảng mạch điện. Walker, từ mấy thập kỷ trước đã là một lão già cau có, đã mắng mỏ cô một trận vì thói lãng phí, sau đó chỉ cho cô cách tách khóa kẹp ra để bảo toàn sợi dây, về sau còn dùng đến.

Năm tháng trôi qua, lúc đã lớn tuổi hơn, cô thấy mình lại truyền lại bài học ấy cho một bóng đeo khác tên là Scottie. Cậu ta hồi đó chỉ là một anh cu trẻ tuổi, nhưng cô đã nhiếc móc một trận thậm tệ sau khi cậu ta phạm phải cái sai lầm bất cẩn mà chính cô từng mắc. Cô nhớ mình làm thằng bé tội nghiệp ấy sợ đến trắng bệch ra như một khối bê tông, và suốt mấy tháng liền sau đó, cậu ta cứ khép nép mỗi khi ở gần cô. Có khi chính cơn điên bộc phát đó đã khiến cho cô chú tâm đến cậu ta hơn trong quá trình học việc, và dần dần hai người bọn họ trở nên thân thiết. Cậu ta nhanh chóng trở thành một chàng trai đầy năng lực, một thầy phù thủy đối với các thiết bị điện tử, có thể lập trình xong một con chip căn thời gian cho máy bơm từ trước khi cô kịp tháo bơm ra và lắp trở lại.

Cô tháo nốt sợi dây còn lại trên kiện hàng, và biết cái bọc này do cậu ta gửi. Mấy năm trước, Scottie đã được bộ phận IT chiêu mộ và đã dọn lên khu tầng đầu ba sống. Nói theo kiểu của Knox thì cậu ta đã trở thành “quá thông minh đối với khu Cơ Khí”. Juliette đặt hai sợi dây buộc cáp sang bên và hình dung anh chàng trẻ tuổi kia gói ghém kiện hàng này cho mình. Yêu cầu cô gửi xuống Cơ Khí đêm hôm trước hẳn là đã được chuyển ngược lên cho cậu ta, và cậu ta đã dành ra cả đêm cần mẫn làm giúp cô.

Cô cẩn thận gỡ giấy bọc ra. Cả giấy lẫn hai cọng dây buộc nhựa sẽ cần được gửi lại; cả hai đều quá quý giá, cô không được phép giữ, và đủ nhẹ để thuê người vác xuống với giá rẻ. Lúc mở kiện hàng ra, cô nhận thấy rằng Scottie đã gấp nếp các cạnh và gài các nếp gấp ấy đè lên nhau, một mánh trẻ con đã học để có thể gói thư từ mà không cần phí tiền mua keo dán hay băng dính. Cô cẩn thận gỡ công trình đã được cậu ta tỉ mỉ gấp, và tờ giấy cuối cùng cũng tuột ra. Bên trong, cô thấy có một hộp nhựa, giống như loại hay được sử dụng để phân loại đai ốc và bu lông cho những dự án nhỏ Cơ Khí thực hiện.

Cô mở nắp và thấy kiện hàng không chỉ do Scottie gửi - nó hẳn đã được vội vã gửi lên cho cậu ta cùng với một bản sao yêu cầu của cô. Mắt cô ứa lệ khi mùi bánh quy bột yến mạch và bột ngô của Má Jean thoang thoảng bốc ra. Cô nhón tay lấy một chiếc, đưa nó lên mũi và hít một hơi sâu. Có khi chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi, nhưng cô dám thề là mình ngửi thấy một hương dầu mỡ gì đó tỏa ra từ cái hộp cũ - mùi hương của quê nhà.

Juliette cẩn thận gấp miếng giấy gói và đặt chỗ bánh quy lên trên. Cô nghĩ về những người mình cần mang bánh đi mời. Tất nhiên sẽ có Marnes, nhưng còn cả Pam bên nhà ăn nữa, bởi cô ấy đã rất tử tế giúp cô dọn vào căn hộ mới của mình. Và Alice, cô thư ký trẻ của Jahns, mắt đã đỏ ngầu hơn một tuần liền vì đau buồn. Cô lấy nốt cái bánh quy cuối cùng ra và nhìn thấy cái ổ lưu trữ nhỏ lọc xọc dưới đáy hộp, một món đặc biệt vừa ra từ lò Scottie và giấu giữa những vụn bánh.

Juliette tóm lấy nó và đặt cái hộp nhựa sang bên. Cô thổi vào đầu kim loại của ổ đĩa cho bay hết vụn bánh trước khi cắm vào mặt trước máy tính. Cô không thạo máy tính lắm, nhưng cô có thể sử dụng được. Có làm gì tại Cơ Khí cũng cần nộp một bản khai, một báo cáo, một yêu cầu, hay một thứ giấy tờ vớ vẩn gì đó khác. Và máy tính cũng rất hữu dụng khi cần truy cập vào các máy bơm và rơ le từ xa để bật hoặc tắt, hoặc xem các thông báo lỗi, những thứ như thế.

Khi đèn trên ổ nhấp nháy, cô truy cập nó trên màn hình. Bên trong, cô thấy có một đống thư mục và tập tin; cái ổ đĩa nhỏ con này hẳn đã chứa đến đầy nhóc. Cô tự hỏi liệu cả đêm hôm trước Scottie có ngủ nghê được tí nào không.

Ở trên đầu danh sách các thư mục cấp một là một tập tin mang tên “Jules”. Cô nhấp vào nó, và một tập tin văn bản ngắn xuất hiện, hiển nhiên là do Scottie viết, nhưng không có ký tên gì hết:

J -

Đừng để bị phát hiện nhé? Đây là tất cả mọi thứ trong máy tính của ông Cảnh, cả ở chỗ làm lẫn máy ở nhà riêng, trong vòng năm năm vừa qua. Có một đống thứ, nhưng em không chắc chị cần gì và cho nó sao chép tự động thì dễ dàng hơn nhiều.

Cứ giữ dây - em có nhiều lắm.

(Và em cũng đã thó một cái bánh quy. Hy vọng chị không phiền.)

Juliette mỉm cười. Cô muốn thò tay ra quệt ngón tay lên các con chữ, nhưng đây không phải giấy và cảm giác sẽ khác. Cô đóng lá thư ngắn lại và xóa đi, sau đó xóa trống nốt thùng rác. Ngay cả chữ cái đầu tiên của tên cô trên đó cũng có vẻ là quá nhiều thông tin.

Cô ngả người ra xa bàn và nhìn vào trong nhà ăn, bấy giờ trông thật tối tăm và trống rỗng. Vẫn chưa đến năm giờ sáng, và cô sẽ được độc chiếm toàn bộ tầng trên thêm một lúc nữa. Đầu tiên cô dành thời gian lướt qua cấu trúc thư mục để xem mình đang gặp kiểu dữ liệu gì. Mỗi thư mục đều được đặt tên chỉn chu. Có vẻ cô đang nắm trong tay lịch sử hoạt động hai chiếc máy tính của Holston, từng phím nhấn xuống, trong từng ngày, trong quãng thời gian hơn năm năm đổ lại, tất cả đều được sắp xếp theo ngày tháng và thời gian. Juliette cảm thấy choáng ngợp trước lượng thông tin ấy - có dành ra cả kiếp thì cô cũng sẽ chẳng đời nào lọc hết được chừng này thứ.

Nhưng ít nhất cô cũng đã có nó. Những câu trả lời cô cần nằm đâu đó trong này, giữa tất cả các tập tin kia. Và chẳng hiểu sao chỉ cần biết rằng lời giải cho câu đố này, cho quyết định đi lau chùi của Holston, giờ có thể nằm gọn trong lòng bàn tay cô lại khiến cho cô cảm thấy khá hơn hẳn.

Sau khi cô lọc mớ dữ liệu được mấy tiếng thì đội nhân viên nhà ăn loạng choạng bước vào để dọn dẹp mớ lộn xộn đêm qua và chuẩn bị làm bữa sáng. Một trong những điều khó làm quen nhất ở khu trên đỉnh là cái lịch trình chuẩn xác mà tất cả mọi người đều thực hiện. Không có ca thứ ba. Rất hiếm có ca thứ hai, ngoại trừ đội ngũ phục vụ bữa tối. Tại khu dưới sâu, đám máy móc không ngủ, thế nên thợ cũng gần như chẳng bao giờ chợp mắt. Các đội thợ thường xuyên làm tăng ca, và Juliette đã quen với việc chỉ ngủ vài tiếng mỗi đêm mà vẫn sống được. Bí quyết là thỉnh thoảng kiệt sức quá thì lăn ra ngất, tựa người vào một bức tường và nhắm mắt mười lăm phút, đủ lâu để đẩy lùi sự mỏi mệt.

Nhưng thứ từng là kỹ năng sinh tồn giờ lại là một ngón nghề xa xỉ. Khả năng nhịn ngủ đã cho cô thời gian được một thân một mình vào buổi sáng và lúc đêm hôm, thời gian để thực hiện những công việc phù phiếm ngoài lề, bên cạnh các vụ án cô đáng lẽ phải giải quyết. Nó cũng cho cô cơ hội tự học cách thực hiện cái công việc chết giẫm này, bởi lẽ Marnes đã trở nên quá trầm uất, không còn giúp cô hiểu việc được nữa.

Marnes...

Cô nhìn vào đồng hồ trên bàn ông. Hiện đã là tám giờ mười, và những thùng cháo bột yến mạch và ngô ấm nóng đã khiến cho nhà ăn tràn ngập mùi hương bữa sáng. Marnes đến muộn. Cô mới làm việc với ông chưa đầy một tuần, nhưng cô chưa hề thấy ông muộn làm bất cứ việc gì, chưa một lần nào cả. Thói quen bị phá vỡ này cứ như một dây cu roa cam bị biến dạng, một cái pít tông bắt đầu có tiếng lọc xọc. Juliette tắt màn hình đi và lùi khỏi bàn. Bên ngoài, những người làm ca đầu đã bắt đầu đòi bữa sáng, phiếu đồ ăn kêu leng keng trong cái thùng lớn đặt cạnh cánh cửa quay cũ. Cô rời văn phòng và luồn lách qua dòng người từ cầu thang tràn vào. Một bé gái đứng xếp hàng kéo quần mẹ mình và chỉ vào Juliette lúc cô đi ngang. Juliette nghe thấy bà mẹ mắng cô bé vì tội thiếu ý tứ.

Trong vòng mấy ngày vừa qua, người ta đã bàn tán rất nhiều về quyết định bổ nhiệm cô, người phụ nữ từng lặn vào trong bộ phận Cơ Khí hồi còn nhỏ bỗng dưng tái xuất hiện để tiếp quản công việc của một trong những cảnh sát trưởng được yêu mến nhất. Juliette rùng mình vì bị chú ý và vội vã bước xuống cầu thang. Cô phóng xuống các bậc thang nhanh như một người khuân vác mang ít đồ, bàn chân nẩy bật trên từng bậc, mỗi lúc một nhanh hơn, lao đi với một tốc độ xem chừng nguy hiểm. Sau khi xuống hết bốn tầng cầu thang, lách vòng qua một cặp đôi chậm chạp và len giữa một gia đình đi lên ăn sáng, cô ra ở chiếu nghỉ của khu căn hộ ngay bên dưới tầng nhà mình và băng qua cánh cửa đôi.

Hành lang bên trong rộn ràng đủ thứ khung cảnh và âm thanh buổi sáng: một ấm trà đang sôi, tiếng kêu chóe tai của lũ trẻ con, tiếng chân rầm rầm phía trên đầu, các bóng đeo vội vã đi gặp thầy mẫu trước khi bám theo họ đi làm. Mấy đứa trẻ bé hơn đang miễn cưỡng lê bước đến trường; vợ chồng hôn nhau bên ngưỡng cửa trong lúc bọn trẻ đang tuổi tập đi kéo quần họ và làm rơi đồ chơi cùng cốc nhựa.

Juliette rẽ mấy lần, luồn lách qua các hành lang và quanh cây cầu thang chính để sang đầu bên kia của tầng. Căn hộ của ông phó cảnh sát nằm ở phía đằng xa, tít tận cuối tầng. Cô phỏng đoán rằng Marnes đã mấy lần đủ điều kiện để được chuyển qua một căn hộ khang trang hơn trong những năm qua, nhưng đã từ chối hết. Cô chỉ một lần hỏi Alice, thư ký của thị trưởng Jahns về Marnes, và cô ta đã nhún vai bảo rằng ông chưa bao giờ muốn hay kỳ vọng được nhận gì hơn ngoài làm người số hai. Juliette cứ tưởng rằng ý cô ta muốn nói ông chẳng bao giờ muốn làm cảnh sát trưởng, nhưng cô đã bắt đầu tự hỏi triết lý ấy được ông áp dụng cho bao nhiêu khía cạnh khác của cuộc đời mình.

Lúc cô ra đến chỗ hành lang nhà ông, hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy vọt qua, bấy giờ đã trễ học. Chúng cười khúc khích và ré lên khi quành qua khúc cua, bỏ Juliette lại một mình trong hành lang. Cô băn khoăn không biết sẽ nói gì với Marmes để biện minh cho việc đi xuống đây, để giải thích sự lo lắng của mình. Có khi giờ là lúc thích hợp để hỏi xin tập hồ sơ cứ dính liền với ông như hình với bóng. Cô có thể bảo ông hôm nay hãy nghỉ đi, để cô lo việc trong văn phòng trong lúc ông nghỉ ngơi chút ít, hay có khi nói dối một chút và bảo rằng cô tiện ghé khu này trên đường điều tra một vụ án.

Cô dừng lại ngoài cửa nhà ông và giơ tay lên gõ. Hy vọng ông sẽ không coi đây là hành động thị uy. Cô chỉ thấy lo cho ông thôi. Chỉ thế thôi mà.

Cô gõ nhẹ lên cánh cửa thép và đợi ông gọi mình vào trong - và có khi ông đã gọi thật. Trong vòng mấy ngày vừa qua, giọng ông đã khàn đi, hết sức lù đù và lí nhí. Cô lại gõ, lần này mạnh hơn.

“Phó cảnh sát ơi?” cô gọi. “Mọi thứ trong đó vẫn ổn chứ?”

Một người phụ nữ thò đầu ra từ một khung cửa trên hành lang. Juliette nhận ra cô này từng ghé nhà ăn lúc trường vào giờ ra chơi, khá chắc tên cô ta là Gloria.

“Chào cảnh sát trưởng.”

“Chào cô, Gloria, sáng hôm nay cô đã gặp phó cảnh sát Marnes chưa?”

Cô ta lắc đầu, đặt một que kim loại vào miệng và bắt đầu quấn mái tóc dài thành búi. “Pôi pưa,” cô ta lẩm bẩm. Cô ta nhún vai và thọc que qua búi tóc, giữ im nó một chỗ. “Đêm qua ông ta ra ngoài chiếu nghỉ, trông sầu não như lệ thường.” Cô ta nhíu mày. “Ông ta không đi làm à?”

Juliette quay lại cánh cửa và thử vặn tay nắm. Nó mở tách ra trơn tru như một ổ khóa được bảo dưỡng tử tế. Cô đẩy cửa vào. “Phó cảnh sát à? Jules đây. Chỉ xem tình hình ông thế nào thôi ấy mà.”

Cánh cửa mở vào trong bóng tối. Ánh sáng duy nhất tràn vào là đèn hành lang, nhưng chỉ thế là đủ rồi.

Juliette quay sang Gloria. “Gọi bác sĩ Hicks... Không, khốn kiếp...” Cô vẫn đang suy nghĩ như hồi ở dưới sâu. “Trên này bác sĩ gần nhất là ai? Gọi ông ta đến đây!”

Cô chạy vào trong phòng, không buồn đợi lời đáp. Bên trong căn hộ nhỏ chẳng có nhiều không gian để treo cổ, nhưng Marnes đã xoay xở tìm ra cách. Thắt lưng siết lấy quanh cổ ông, cái khóa ngoắc lên nóc cửa phòng tắm. Bàn chân ông đặt trên giường, nhưng đặt vuông góc, không đủ đỡ trọng lượng của ông. Mông ông thõng xuống thấp hơn bàn chân, mặt không còn đỏ nữa, sợi đai lưng lẹm sâu vào cổ ông.

Juliette ôm eo Marnes nâng ông lên. Ông nặng hơn vẻ ngoài. Cô đá chân ông xuống khỏi giường, và hai chân ông rơi phịch xuống sàn, giúp cô dễ đỡ ông hơn. Một tiếng chửi thề vang lên bên cửa. Chồng Gloria chạy vào giúp Juliette đỡ lấy ông phó cảnh sát. Cả hai người bọn họ dò dẫm cái thắt lưng, cố gắng tháo ra khỏi cánh cửa. Juliette cuối cùng cũng kéo tung được cửa ra, giải phóng cho ông.

“Lên trên giường,” cô phì phò nói.

Họ khiêng ông lên giường và đặt ông nằm dài ra đó.

Chồng Gloria chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc. “Gloria chạy đi gọi bác sĩ O’Neil rồi.”

Juliette gật đầu và nới lỏng thắt lưng quanh cổ Marnes. Phần thịt bên dưới đã tím tái cả. Cô kiểm tra mạch, nhớ George trông cũng hệt như thế này hồi mình tìm thấy anh dưới Cơ Khí, hoàn toàn bất động và không phản ứng gì hết. Cô phải mất một lúc mới biết chắc được rằng đây là thi thể thứ hai mình từng nhìn thấy trong đời.

Và rồi khi ngồi ngả ra sau, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đợi ông bác sĩ đến, cô tự hỏi liệu công việc mình nhận có đảm bảo rằng đây không phải cái xác cuối cùng hay không.