Chương 22
SAU KHI ĐIỀN BÁO CÁO, phát hiện ra Marnes không có họ hàng thân thích gì cả, nói chuyện với nhân viên giám định tử thi tại nông trại đất và trả lời câu hỏi từ những người hàng xóm tọc mạch, Juliette cuối cùng cũng leo tám tầng cầu thang dài lê thê và đơn độc, trở lại văn phòng trống rỗng của mình. Suốt cả ngày hôm đó, cô chẳng làm việc được mấy, để mở cửa dẫn vào nhà ăn vì căn phòng nhỏ chật ních những hồn ma. Cô đã nhiều lần cố gắng quên đi hiện tại trong các tập tin lấy từ máy tính của Holston, nhưng sự vắng mặt của Marnes còn buồn thảm hơn cả sự hiện diện ủ dột hồi trước của ông. Cô không tin nổi rằng ông đã mất. Đưa cô đến đây và sau đó bỏ mặc cô hết sức bất thình lình, sao mà cứ như thể một sự xúc phạm. Và cô biết cảm thấy như vậy thì thật là tệ bạc và ích kỷ quá, thừa nhận điều ấy càng khiến cho cô thấy tệ hại hơn.
Trong lúc vẩn vơ suy nghĩ, cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn các đám mây trôi trên màn hình tường đằng xa. Cô cứ đoán già đoán non xem trông chúng có vẻ mỏng hay dày, liệu tối nay có phù hợp để ngắm sao hay không. Đó lại là một suy nghĩ tội lỗi khác, nhưng cô đang cảm thấy cô đơn vô cùng, dù là mẫu người vốn luôn tự hào mình chẳng cần ai hết.
Cô lần mò thêm chút nữa trong cái mê hồn trận tập tin kia trong khi ánh sáng của vầng dương khuất bóng lụi tàn dần trong nhà ăn, trong khi hai ca ăn trưa và hai ca ăn tối rần rần rồi lắng xuống khắp xung quanh cô, vừa làm vừa nhìn ngắm nền trời vẫn vũ và hy vọng sẽ được tình cờ gặp lại anh chàng săn sao kỳ lạ đêm hôm trước, chẳng vì lý do logic nào hết.
Và mặc dù ngồi ngay đó, với âm thanh và mùi hương của tất cả công dân sống tại bốn mươi tám tầng trên đỉnh rôm rả ăn uống, Juliette vẫn quên đi ăn. Phải đến khi đội nhân viên ca hai đã lục đục rời đi, đèn đuốc hạ xuống chỉ còn sử dụng một phần tư công suất, Pam mới mang vào một bát xúp và một chiếc bánh quy. Juliette cảm ơn cô và thò tay vào túi quần yếm, lục lấy vài tem xu, nhưng Pam từ chối. Cặp mắt đỏ hoe vì khóc của cô gái trẻ liếc sang ghế trống của Marnes, và Juliette nhận ra rằng đội ngũ nhân viên nhà ăn chắc cũng thân với ông phó cảnh sát chẳng kém gì ai.
Pam lẳng lặng đi ra, và Juliette cố ăn chút ít với cái mồm nhạt thếch. Cuối cùng cô nghĩ ra thêm một lệnh truy vấn nữa có thể thử đem ra áp dụng với mớ dữ liệu của Holston, một lệnh kiểm tra chính tả toàn bộ dữ liệu để tìm kiếm những cái tên có tiềm năng là manh mối. Sau một hồi, cô cuối cùng cũng mò mẫm triển khai được lệnh ấy. Trong khi ấy, tô xúp đã nguội ngắt. Trong lúc máy tính lọc qua những núi dữ liệu, cô cầm lấy bát và vài tập hồ sơ rồi rời văn phòng, ra ngồi ở một bàn nhà ăn gần màn hình tường.
Cô đang tự mình tìm kiếm những ngôi sao thì Lukas lặng lẽ xuất hiện bên cô. Anh không nói gì hết, chỉ kéo ghế, ngồi xuống cùng với tấm bảng và tờ giấy, và ngước lên nhìn khoảng không gian mênh mông tối thẫm của thế giới bên ngoài.
Juliette chẳng tài nào xác định nổi đây là anh giữ lẽ tôn trọng sự im lặng của cô, hay là bất lịch sự không chào hỏi gì hết. Cuối cùng cô quyết định rằng giả thuyết thứ nhất hợp lý hơn, và dần dần sự im lặng trở nên bình thường. Một sự sẻ chia. Một chút thanh bình sau khi kết thúc một ngày kinh khủng.
Mấy phút trôi qua. Cả chục phút trôi qua. Không có ngôi sao nào và cũng chẳng ai nói năng gì hết. Juliette cầm lấy một tập hồ sơ trong lòng, chỉ nhằm giúp ngón tay đỡ nhàn rỗi. Có một âm thanh vọng lại từ cầu thang, một nhóm người cười đùa di chuyển giữa các tầng căn hộ bên dưới, sau đó lại là im lặng.
“Tôi xin chia buồn về chuyện cộng sự của cô,” Lukas cuối cùng cũng nói. Đôi bàn tay anh vuốt phẳng tờ giấy trên tấm bảng. Anh vẫn chưa đánh dấu hay ghi chép gì cả.
“Cảm ơn anh,” Juliette nói. Cô không rõ phải đáp kiểu gì mới phù hợp, nhưng nói thế nghe có vẻ ít chướng tai nhất.
“Tôi tìm kiếm sao nãy giờ, nhưng chẳng thấy ngôi sao nào hết,” cô nói thêm.
“Cô sẽ không thấy gì đâu. Tối nay thì không.” Anh khoát tay về phía màn hình tường. “Mây kiểu này là tệ nhất.”
Juliette quan sát, chỉ hơi nhìn ra được mấy đám mây kia nhờ chút ánh hoàng hôn tàn dư xa xăm. Cô thấy chúng giống hệt như những đám mây khác.
Lukas khẽ quay người trên ghế. “Bởi vì cô là đại diện của pháp luật, tôi có chuyện muốn thú nhận.”
Bàn tay Juliette túm lấy ngôi sao trên ngực. Cô thường xuyên quên mất địa vị của mình.
“Sao?”
“Tôi biết tối nay mây sẽ dày lắm. Nhưng tôi vẫn cứ lên đây.”
Juliette hy vọng bóng tối sẽ giấu được nụ cười của mình.
“Tôi không chắc bản Hiệp Ước đả động gì mấy đến cái chiêu trò đó đâu,” cô bảo anh.
Lukas bật cười. Thật kỳ lạ là âm thanh ấy giờ đã trở nên quen thuộc đến thế, và cô lại thèm được nghe nó đến nhường ấy. Juliette chợt muốn được tóm lấy anh, gục đầu vào cổ anh và bật khóc. Cô gần như cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu xâu chuỗi các động tác ấy lại - cho dù cô dứt khoát không chịu nhúc nhích. Điều ấy không đời nào có thể xảy ra. Cô biết thế, cho dù cảm giác kia vẫn đang rung lên trong người cô. Nguyên nhân là do sự cô đơn, nỗi kinh hoàng khi ôm Marnes trong tay, cảm thấy khối cơ thể vô hồn đã mất đi sinh khí kia nặng đè lên mình. Cô thèm được động chạm, và anh chàng lạ mặt này là người duy nhất cô quen biết đủ ít để muốn được làm vậy cùng anh.
“Giờ thì sẽ thế nào?” anh hỏi, tiếng cười tắt dần.
Juliette tí nữa thì buột miệng hỏi một cách vô thức, Giữa chúng ta ấy à? nhưng Lukas đã cứu nguy cho cô.
“Cô có biết bao giờ tổ chức đám tang không? Và sẽ tổ chức ở đâu nữa?” anh hỏi.
Cô gật đầu trong bóng tối.
“Ngày mai. Không có người nhà cần lên trên này, không có cuộc điều tra nào cần thực hiện hết.” Juliette nuốt ngược nước mắt vào trong. “Ông ấy không để lại di chúc, thế nên họ cho tôi tùy ý thu xếp hậu sự của ông ấy. Tôi quyết định sẽ cho ông ấy an nghỉ gần bà thị trưởng.”
Lukas nhìn vào màn hình tường. Trời đã đủ tối để che khuất thi thể những người lau chùi, thật nhẹ lòng thay. “Như vậy là đúng,” anh nói.
“Tôi nghĩ họ bí mật yêu nhau,” Juliette buột miệng nói. “Nếu không thì cũng thân thiết ngang mức ấy.”
“Người ta có bàn tán,” anh đồng ý. “Tôi chỉ không hiểu là tại sao lại phải giữ bí mật chuyện đó. Chẳng ai quan tâm đâu mà.”
Không hiểu sao, khi ngồi trong bóng tối cùng với một người hoàn toàn xa lạ, nói ra những điều như thế lại dễ dàng hơn lúc ngồi cùng bè bạn tại khu dưới sâu.
“Có khi họ không muốn thiên hạ biết,” cô suy nghĩ thành lời. “Hồi trước Jahns từng kết hôn. Tôi đoán họ quyết định tôn trọng điều ấy.”
“Vậy à?” Lukas gạch một đường gì đó lên giấy. Juliette ngước lên nhìn, nhưng tin chắc rằng chẳng có ngôi sao nào xuất hiện hết. “Tôi không thể hình dung nổi yêu nhau theo kiểu bí mật như thế,” anh nói.
“Tôi không thể hình dung nổi sao lại phải cần người khác cho phép, chẳng hạn như bản Hiệp Ước hay bố cô gái, thì mới được yêu nhau,” cô đáp.
“Không ư? Nếu không thì phải làm như thế nào đây? Hai người bất kỳ muốn lúc nào cũng được à?”
Cô không nói gì cả.
“Nếu thế thì họ tham gia quay số kiểu gì được?” anh hỏi, vẫn không từ bỏ luồng suy nghĩ này. “Tôi không thể hình dung nổi chuyện đó lại không công khai. Nó như một buổi lễ mừng, cô không đồng ý à? Có một nghi thức, chàng trai sẽ xin phép bố cô gái...”
“Thế anh không có ai à?” Juliette hỏi, ngắt lời anh. “Ý tôi là... tôi hỏi bởi vì nghe như thế, như thể anh có lập trường rất mạnh mẽ nhưng có khi chưa...”
“Chưa,” anh nói, lại một lần nữa giải cứu cô. “Tôi vẫn còn chút sức lực để chịu đựng các màn chì chiết của mẹ tôi. Bà năm nào cũng nhắc cho tôi nhớ mình đã bỏ lỡ bao nhiêu đợt quay số rồi, và điều ấy ảnh hưởng như thế nào đến cơ hội có một đàn cháu của bà. Như thể tôi không nắm chắc số liệu về mình vậy. Nhưng trời ạ, tôi mới chỉ hai mươi lăm thôi mà.”
“Có vậy thôi,” Juliette nói.
“Cô thì sao?”
Cô suýt nữa thì khai ra với anh ngay lập tức. Suýt nữa thì buột miệng tiết lộ bí mật của mình dù gần như chẳng hề bị khơi gợi. Như thể người đàn ông này, chàng thanh niên này, một người lạ mặt đối với cô, lại có thể đáng tin tưởng.
“Chưa bao giờ tìm được người phù hợp,” cô nói dối.
Lukas cười vang cái điệu cười trẻ trung của mình. “Không, ý tôi là, cô bao nhiêu tuổi rồi? Hay hỏi vậy là bất lịch sự?”
Cô cảm thấy nhẹ cả người. Cô cứ tưởng anh hỏi cô có ai không.
“Ba mươi tư,” cô nói. “Và tôi cũng nghe bảo hỏi là bất lịch sự, nhưng tôi vốn chẳng ưa thích gì các thứ luật lệ cả.”
“Nghe cảnh sát trưởng nhà ta nói kìa,” Lukas nói, bật cười trước câu đùa của chính mình.
Juliette mỉm cười. “Chắc tôi vẫn đang tập cho quen với chức vụ ấy.”
Cô quay lại với cái màn hình tường, và cả hai người bọn họ cùng tận hưởng sự im lặng mới hình thành. Ngồi cùng với người đàn ông này mới kỳ lạ làm sao. Cô cảm thấy trẻ hơn và không hiểu sao lại an toàn hơn khi ở bên anh. Ít nhất là bớt cô đơn hơn. Cô đoán anh cũng là một người cô độc, một chiếc long đền kích thước lạ lùng không vừa với bất kỳ bu lông tiêu chuẩn nào. Và bao lâu nay anh ở đây, ở phía đầu tít bên kia tháp giống, tìm kiếm những vì sao, trong khi cô thì cứ hở ra lúc nào là lại chui xuống dưới hầm mỏ, xa hết mức có thể, săn lùng những hòn đá đẹp.
“Xem chừng đêm nay chúng ta sẽ chẳng ai làm việc mấy được đâu,” cô cuối cùng cũng nói, chấm dứt sự im lặng, xoa xoa tập hồ sơ chưa mở trong lòng.
“Ồ, tôi không chắc nữa,” Lukas bảo cô. “Còn tùy xem cô lên trên này làm gì.”
Juliette mỉm cười. Và phía bên kia căn phòng rộng lớn, chiếc máy tính trên bàn cô kêu bíp, gần như chẳng thể nào nghe thấy. Lệnh tìm kiếm cuối cùng cũng đã bò xong qua các dữ liệu của Holston trước khi phun ra kết quả mình thu lượm được.