← Quay lại trang sách

Chương 24

ĐỂ XUỐNG ĐẾN BỘ PHẬN IT thì phải leo hết ba mươi tư tầng. Juliette lao xuống các bậc thang nhanh đến mức phải giữ tay trên lan can trong để khỏi nhào vào những người leo lên đôi lúc vẫn xuất hiện. Cô phóng qua một người khuân vác ở gần tầng sáu, khiến anh ta giật mình vì bị vượt mặt. Khi xuống đến tầng mười, cô đã bắt đầu cảm thấy choáng váng vì nãy giờ cứ phải chạy vòng vòng. Cô tự hỏi làm thế nào mà Holston và Marnes phản ứng kịp khi có chuyện khẩn cấp xảy ra. Hai đồn phó cảnh sát còn lại, ở khu giữa và khu dưới sâu, đều tọa lạc ở gần như ngay chính giữa bốn mươi tám tầng mà họ quản lý, vị trí đắc địa hơn hẳn. Trong lúc xuống đến các tầng đầu hai, cô thầm nghĩ: văn phòng của cô nằm ở một vị trí chẳng thuận lợi chút nào để ứng phó với những vấn đề tại rìa mép khu vực cô phụ trách. Thay vào đó, nó đặt cạnh chốt gió và phòng giam, gần nơi tử hình cao nhất của tháp giống. Vừa nghĩ về hành trình dài đằng đẵng leo lên, cô vừa nguyền rủa quyết định này.

Khi đi gần hết các tầng đầu hai, cô suýt nữa húc ngã một người đang không để ý đường. Cô vòng tay kia ôm lấy anh ta và tóm vào lan can, giữ cho cả hai người không nhào đầu một cú thảm hại. Anh ta xin lỗi trong khi cô nuốt ngược một câu chửi thề. Và rồi cô nhận ra đấy là Lukas, tấm bảng đeo trên lưng, mấy mẩu than thò ra từ quần yếm.

“Ô,” anh nói. “Xin chào.”

Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô, nhưng nụ cười biến thành cái nhíu mày lúc nhận ra cô đang vội vã lao về hướng đối diện.

“Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi phải đi đây.”

“Tất nhiên.”

Anh đứng né đường, và Juliette cuối cùng cũng buông tay ra khỏi sườn anh. Cô gật đầu, không biết phải nói gì, đầu óc chỉ mải nghĩ về Scottie, thế rồi cô tiếp tục chạy xuống, di chuyển nhanh đến mức chẳng liếc lại nhìn được.

Lúc cuối cùng cũng xuống đến tầng ba mươi tư, cô dừng lại ngoài chiếu nghỉ để lấy hơi và chờ cho bớt chóng mặt. Cô kiểm tra quần yếm, đảm bảo rằng ngôi sao được gắn đúng vị trí và cái ổ đĩa vẫn ở trong túi cô - rồi kéo mở cánh cửa chính dẫn vào bộ phận IT và cố gắng bước vào với dáng điệu như thể mình thuộc về nơi đây.

Cô nhanh chóng áng chừng sảnh vào. Bên tay phải cô có một cửa sổ kính nhìn vào một phòng họp. Đèn đang bật, cho dù đang giữa đêm hôm khuya khoắt. Đằng sau tấm kính là mấy cái đầu, đang có một cuộc họp diễn ra. Cô tin mình nghe thấy cái giọng mũi oang oang của Bernard lọt qua cửa.

Trước mặt cô là cánh cổng an ninh thấp lè tè dẫn vào trong mê trận các căn hộ, văn phòng và phân xưởng của bộ phận IT. Juliette có thể mường tượng ra sơ đồ tầng; cô từng nghe bảo rằng các tầng đầu ba có nhiều điểm chung với bộ phận Cơ Khí, chỉ thiếu có vui vẻ.

“Tôi giúp gì được chị?” một cậu thanh niên mặc quần yếm bạc hỏi từ đằng sau cánh cổng.

Cô lại gần.

“Cảnh sát trưởng Nichols,” cô nói. Cô giơ thẻ căn cước ra cho cậu ta, sau đó quẹt dưới máy quét laser của cổng. Đèn chuyển sang màu đỏ và cánh cổng phát ra một tiếng ì èo giận dữ. Nó không mở ra. “Tôi đến đây để gặp Scottie, kỹ thuật viên bên cậu.” Cô thử quẹt lại thẻ, kết quả vẫn tương tự.

“Chị có hẹn trước không?” thanh niên kia hỏi.

Juliette nheo mắt nhìn cậu ta.

“Tôi là cảnh sát trưởng. Tôi cần hẹn trước từ khi nào thế?” Thẻ lại quẹt thêm một lần nữa, và cánh cổng lại ì èo trêu ngươi cô. Cậu thanh niên trẻ tuổi không buồn nhấc tay động chân gì để giúp cô hết.

“Xin đừng làm vậy,” cậu ta nói.

“Nghe này, cậu kia, tôi đang thực hiện một cuộc điều tra. Và cậu đang cản trở tôi.”

Cậu ta mỉm cười với cô. “Tôi tin là chị biết vị thế đặc biệt của chúng tôi ở đây và thẩm quyền của chị...”

Juliette cất thẻ căn cước và thò cả hai tay qua cổng tóm lấy dây đai quần yếm của cậu ta. Cô gần lôi hẳn cậu thanh niên kia lên qua cổng, hai tay nổi gồ những thớ cơ gân guốc từng vặn tung biết bao nhiêu bu lông.

“Nghe đây, đồ chọi con chết giẫm, nếu không đi qua được cánh cổng này thì tôi sẽ trèo qua và sau đó xử đến cậu . Xin cho cậu biết rằng tôi là cấp dưới trực tiếp của Bernard Holland, quyền thị trưởng, kiêm lão sếp chết tiệt của cậu. Tôi nói thế đã rõ chưa?”

Mắt cậu thanh niên trợn lên và con ngươi nở lớn. Cậu ta gục gặc đầu lia lịa.

“Thế thì mở cửa ra,” cô nói, buông bộ quần yếm của cậu chàng và đẩy một phát.

Cậu ta lóng nga lóng ngóng lục tìm thẻ căn cước của mình - quét nó vào máy quét.

Juliette xộc qua tay quay và bước qua chỗ cậu ta. Sau đó dừng lại.

“Ờm, chính xác thì hướng nào nhỉ?”

Cậu thanh niên kia vẫn đang loay hoay nhét thẻ căn cước vào lại túi áo ngực, bàn tay run lẩy bẩy. “H-hướngkia, thưa chị.” Cậu ta chỉ vào bên phải. “Hành lang thứ hai, rẽ trái. Văn phòng cuối cùng.”

“Ngoan lắm,” cô nói. Cô quay người lại và kín đáo mỉm cười. Có vẻ cái tông giọng từng khiến đám thợ cơ khí cự cãi nhau ở dưới quê bừng tỉnh, dùng trên này cũng hiệu nghiệm chẳng kém gì. Và cô bật cười một mình khi nghĩ về cái lập luận mình sử dụng: sếp của cậu cũng là sếp của tôi, thế nên mở ra. Nhưng xét cho cùng, với cặp mắt mở lớn chừng ấy và người run sợ nhường kia, cậu ta có bị cô đọc cho nghe công thức bánh mì của Má Jean bằng tông giọng đó thì cũng sẽ cho cô qua cổng.

Cô rẽ vào hành lang thứ hai, băng ngang một cặp nam nữ mặc đồ màu bạc của bộ phận IT đi ngược lại. Họ quay lại nhìn cô đi qua. Ở cuối hành lang, cô thấy cả hai bên đều có phòng và không biết đâu mới là phòng của Scottie. Đầu tiên cô ngó vào trong phòng để cửa mở, nhưng đèn đóm trong đấy đều đã tắt sạch. Cô quay sang phòng còn lại và gõ cửa.

Mới đầu không có ai đáp hết, nhưng vệt sáng dưới cửa đã mờ đi, như thể ai đó vừa tới chắn ngang.

“Ai đấy?” một giọng quen thuộc thì thầm qua cửa.

“Mở cái cửa chết tiệt này ra đi,” Juliette nói. “Mày biết là ai mà.”

Tay nắm quay xuống, cánh cửa mở tách ra. Juliette xộc vào trong, và Scottie đóng thoắt cửa lại ngay đằng sau cô, gài khóa vào.

“Có ai thấy chị không?” cậu ta hỏi.

Cô chưng hửng nhìn cậu ta. ”Có ai thấy chị không ấy hả? Tất nhiên là có người thấy chị rồi. Mày nghĩ chị vào đây kiểu gì? Chỗ nào mà chẳng có người.”

“Nhưng họ có thấy chị vào phòng này không ?” cậu ta thì thầm.

“Scotie, đang có chuyện quái gì thế?” Juliete bắt đầu nghi ngờ rằng hành trình hộc tốc lao xuống tận đây chỉ công cốc. “Mày điện cho chị, bản thân hành động ấy trông đã đủ tuyệt vọng rồi, nhưng mày lại còn bảo chị phải đến luôn. Thế nên chị đến rồi đây.”

“Chị kiếm đâu ra mấy thứ này?” cậu ta hỏi. Scottie tóm lấy một cuộn giấy in trên bàn và run rẩy giơ ra.

Juliette bước đến bên cạnh cậu ta. Cô đặt tay lên cánh tay cậu ta và nhìn vào cuộn giấy. “Cứ bình tĩnh lại xem nào,” cô lặng lẽ nói. Cô thử đọc vài dòng và ngay lập tức nhận ra đó chính là mớ văn bản vô nghĩa cô đã gửi xuống Cơ Khí ban sáng.

“Sao mà mày có thứ này?” cô hỏi. “Chị vừa mới gửi xuống cho Knox vài tiếng trước xong.”

Scottie gật đầu. “Và ông ấy gửi lên cho em. Nhưng đáng lẽ ông ấy không nên làm thế. Nó có thể khiến em gặp rắc rối to lắm đấy.”

Juliette bật cười. “Mày đang đùa chị, đúng không?”

Cô nhận thấy cậu ta không đùa cợt gì hết.

“Scottie, mày là người lấy cho chị cái mớ này từ đầu mà.” Cô bước lùi lại và nhìn cậu ta chằm chằm. “Đợi đã, mày biết cái mớ vớ vẩn này là gì, đúng không? Mày đọc được nó à?”

Cậu ta gục gặc đầu. “Jules, lúc ấy em có biết mình lấy gì cho chị đâu. Hàng đống gigabyte dữ liệu tào lao. Em không xem nó. Em chỉ vớ hết và chuyển nó cho...”

“Tại sao thứ này lại nguy hiểm thế?” cô hỏi.

“Em thậm chí còn không thể nói về chuyện ấy,” Scottie nói. “Em không đáng đi lau chùi đâu, Jules. Em không đáng thế đâu.” Cậu ta giơ cuộn giấy ra. “Đây. Đáng lẽ em còn không nên in nó ra, nhưng em muốn xóa bức thư kia đi. Chị phải lấy nó. Đem nó ra khỏi đây. Em không thể bị bắt quả tang sở hữu nó được.”

Juliete cầm lấy cuộn giấy, nhưng chỉ để cho cậu ta bình tĩnh lại. “Scottie, ngồi xuống. Ngồi đi nào. Nghe này, chị biết mày sợ, nhưng chị cần mày ngồi xuống và nói cho chị nghe về vụ này. Đây là chuyện rất quan trọng.”

Cậu ta lắc đầu.

“Scottie, đặt mông xuống ngay lập tức.” Cô chỉ vào ghế, và Scottie đờ đẫn tuân lệnh. Juliette ngồi lên góc bàn của cậu ta và nhận thấy cái giường cuối phòng có dấu người vừa nằm ngủ, cô cảm thấy thương hại cho cậu thanh niên.

“Cho dù đây có là gì...” cô lắc cuộn giấy, “... nó cũng đã khiến cho hai vụ lau chùi gần nhất diễn ra.”

Cô nói với cậu ta như thể đấy không chỉ đơn thuần là một giả thuyết đang nhanh chóng định hình, mà là một thứ cô biết chắc. Có khi chính nỗi sợ hãi trong mắt cậu ta đã giúp củng cố giả thuyết ấy, hoặc là bởi cô cần tỏ vẻ mạnh mẽ và tự tin để giúp cậu ta bình tĩnh. “Scottie, chị cần biết nó là gì. Nhìn chị đi.”

Cậu ta nghe lời.

“Mày có thấy ngôi sao này không?” Cô búng lên nó, khiến một tiếng keng trầm đục vang lên.

Cậu ta gật đầu.

“Chị không phải quản đốc ca của mày nữa, nhóc à. Chị là luật pháp, và đây là chuyện rất quan trọng. Bây giờ, chị không rõ mày có biết điều này hay không, nhưng mày không thể gặp rắc rồi chỉ vì trả lời các câu hỏi của chị được. Trên thực tế, mày bắt buộc phải trả lời đấy.”

Cậu ta ngước lên nhìn cô với vẻ khấp khởi hy vọng. Cậu ta hiển nhiên không biết cô đang bịa đặt trắng trợn. Không phải nói dối đâu - có vì cả tháp giống thì cô cũng sẽ chẳng đời nào phản bội Scottie - nhưng cô khá chắc là chẳng ai được quyền miễn trừ gì trên đời hết.

“Chị đang cầm cái gì đây?” cô hỏi, phe phẩy cuộn giấy in.

“Nó là một chương trình,” cậu ta thì thầm.

“Ý mày là như một mạch căn thời gian ấy hả? Như một...”

“Không, dùng cho máy tính cơ. Một ngôn ngữ lập trình. Nó là một... Cậu ta nhìn đi chỗ khác. “Em không muốn nói đâu. Ôi, Jules ơi, em chỉ muốn quay trở lại Cơ Khí thôi. Em muốn coi như mấy chuyện này chưa từng xảy ra.”

Những lời lẽ ấy như một gáo nước lạnh. Scottie không chỉ sợ hãi - cậu ta đang khiếp đảm. Lo sợ cho tính mạng của mình. Juliette xuống khỏi bàn và ngồi xổm bên cạnh cậu ta, đặt tay lên mu bàn tay cậu ta, đang nằm trên cái đầu gối run cầm cập.

“Chương trình đó dùng để làm gì?” cô hỏi.

Cậu ta cắn môi và lắc đầu.

“Không sao đâu. Ở đây chúng ta được an toàn mà. Nói chị nghe xem nó làm được gì đi.”

“Nó dùng cho một màn hình hiển thị,” cậu ta cuối cùng cũng nói. “Nhưng không phải để hiển thị số liệu, hay cho màn hình LED, hay một ma trận điểm. Trong này có những thuật toán mà em nhận ra được. Ai cũng sẽ nhận ra được...” Cậu ta dừng lại.

“Màu sáu mươi tư bit,” cậu ta thì thầm, nhìn cô không chớp mắt. ”Sáu mươi tư bit. Ai trên đời này lại cần chừng ấy màu cơ chứ?”

“Giải thích đơn giản cho chị nghe xem nào,” Juliette nói. Scottie xem chừng đã sắp sửa phát điên đến nơi.

“Chị đã thấy nó rồi, đúng không? Khung cảnh trên đỉnh ấy?”

Cô gục gặc đầu. “Mày biết chị làm ở đâu mà.”

“À thì, em cũng đã từng nhìn thấy nó, hồi trước khi em bắt đầu bữa nào cũng ăn trong này, làm việc hộc bơ.” Cậu ta đưa tay vò mớ tóc nâu hoe đỏ bù xù. “Cái chương trình này, Jules ạ... thứ chị đang cầm đó có thể khiến cho thứ trên màn hình tường ấy trông giống thật .”

Juliette nghiền ngẫm câu ấy, sau đó cười phá lên. “Nhưng đợi đã, không phải đó chính là việc của nó sao? Scottie, ngoài kia có các cảm biến. Cảm biến thu những hình ảnh ở đó, sau đó màn hình phải hiển thị khung cảnh thu được, đúng không? Ý chị là, mày làm chị loạn cả lên rồi đấy.” Cô lắc cuộn giấy in mớ văn bản vô nghĩa. “Chẳng phải thứ này chỉ thực hiện đúng những gì chị nghĩ nó thực hiện sao? Hiển thị hình ảnh lên trên màn hình ấy?”

Scottie vặn vẹo đôi bàn tay. “Chị sẽ không cần bất cứ thứ gì như thế này để làm vụ đó. Chị đang nói đến việc truyền hình ảnh đi. Em có thể viết tầm chục dòng mã là làm được chuyện ấy. Không, thứ này tạo ra hình ảnh. Nó phức tạp hơn hẳn.”

Cậu ta nắm lấy tay Juliette.

“Jules, thứ này có thể tạo ra những khung cảnh mới toanh . Nó có thể trưng ra cho chị xem bất cứ thứ gì chị muốn .”

Cậu ta hít vào một hơi, và một khoảng thời gian như lơ lửng giữa bọn họ, một khoảng lặng mà tim không đập và mắt không chớp.

Juliette ngồi ngả ra sau, trụ trên mũi đôi giày cũ. Cuối cùng đặt hẳn mông xuống sàn và dựa lưng vào phần kim loại ốp tường văn phòng cậu ta.

“Giờ thì chị thấy đấy...” Scottie dợm nói, nhưng Juliette giơ tay lên, bắt cậu ta im lặng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc khung cảnh có thể được làm giả. Nhưng tại sao lại không? Và làm vậy nhằm mục đích gì cơ chứ?

Cô mường tượng ra cảnh vợ Holston phát hiện ra điều ấy. Cô ấy hẳn ít nhất cũng phải thông minh ngang Scottie - chính cô ấy là người đã nghĩ ra kỹ thuật giúp cậu ta lấy mớ dữ liệu này mà, đúng không? Cô ấy sẽ làm gì với khám phá đó nhỉ? Nói toạc ra và gây bùng nổ bạo loạn ư? Kể cho anh cảnh sát trưởng chồng mình biết ư? Cô ấy sẽ làm gì?

Juliette chỉ có thể biết được bản thân mình sẽ làm gì nếu ở vào cùng địa vị như thế, nếu cô cảm thấy đã gần tin đến nơi. Cô có bản chất quá tò mò, thế nên cô chắc chắn sẽ chỉ làm đúng một việc. Nó sẽ gặm nhấm cô, hệt như phần ruột lách cách của một cỗ máy niêm kín, hay cơ chế hoạt động bí ấn của một thiết bị chưa được mở ra. Cô sẽ phải lôi một cái tuốc nơ vít và một cái cờ lệ ra để nhòm ngó thử...

“Jules này...”

Cô phẩy tay bảo cậu ta im. Những chi tiết trong tập hồ so về Holston ùa về. Các ghi chú về Allison, đã gần như bất thình lình hóa điên. Hẳn sự tò mò đã đẩy cô vào con đường đó. Trừ phi... trừ phi Holston không biết. Trừ phi tất cả chỉ là một màn kịch. Trừ phi Allison giả vờ điên dại để bảo vệ chồng mình khỏi một nỗi kinh hoàng nào đó.

Nhưng chẳng lẽ Holston phải mất đến ba năm thì mới xâu chuỗi lại những gì cô đã mò ra chỉ trong một tuần ? Hay là anh đã biết từ lâu, chỉ có điều phải mất đến ba năm thì mới đủ can đảm để bỏ đi theo cô? Hay là Juliette sở hữu một lợi thế mà anh không có? Cô có Scottie. Và xét cho cùng, cô đang lần theo dấu đường của một người vốn cũng lần theo dấu đường một người khác để lại, tức là một chuỗi dấu vết hiển nhiên và dễ dàng bám theo hơn hẳn.

Cô ngước lên nhìn anh bạn trẻ, bấy giờ đang lo lắng nhìn xuống cô.

“Chị phải mang mấy thứ đó ra khỏi đây,” cậu ta nói, liếc nhìn xấp bản in.

Juliette gật đầu. Cô đẩy người đứng lên và nhét cuộn giấy vào ngực quần yếm. Nó cần được tiêu hủy; cô chỉ chưa rõ sẽ hủy kiểu gì.

“Em đã xóa hết bản sao mọi thứ em kiếm cho chị trong máy rồi,” cậu ta nói. “Em chẳng còn nhòm ngó gì đến chúng nữa đâu. Và chị cũng nên làm như vậy đi.”

Juliette vỗ lên túi ngực mình, cảm thấy cái ổ đĩa cưng cứng ở đó.

“Và Jules này, chị giúp em một việc được không?”

“Gì cũng được.”

“Chị xem thử xem có cách nào để em chuyển về lại Cơ Khí không nhé? Em không muốn ở trên này nữa.”

Cô gật đầu và bóp vai cậu ta. “Chị sẽ xem thử,” cô hứa, cảm thấy ruột gan mình quặn lại vì đã lôi cậu thanh niên tội nghiệp ấy vào vụ này.