← Quay lại trang sách

Chương 25

SÁNG HÔM SAU, Juliette qua bàn làm việc muộn màng, người mệt lử, chân và lưng nhức rần sau chuyến leo đêm xuống bộ phận IT và chẳng ngủ nghê được gì. Cả đêm cô nằm trăn trở, băn khoăn tự hỏi phải chăng mình đã phát hiện ra một chiếc hộp mà tốt nhất nên để đóng nguyên, lo lắng rằng có thể mình đang đặt ra những câu hỏi chỉ có toàn các lời đáp tệ hại. Nếu ra ngoài bước vào nhà ăn, nhìn về một hướng bình thường vẫn hay tránh, cô sẽ thấy hai người lau chùi gần nhất nằm trong rãnh dưới một quả đồi, gần như đang ôm lấy nhau. Phải chăng cặp tình nhân kia đã lao đầu vào trong ngọn gió thối rữa chính vì cái thứ Juliette hiện đang theo đuổi? Nỗi hãi sợ cô nhìn thấy trong mắt Scottie khiến cô không hiểu liệu mình có đang đủ cẩn trọng hay không. Cô nhìn sang bên kia bàn, quan sát cậu phó cảnh sát mới đang đánh lại dữ liệu từ một tập hồ sơ, một người thậm chí còn non tay hơn cả cô.

“Này, Peter?”

Cậu ta ngước lên khỏi bàn phím. “Vâng?”

“Hồi trước cậu làm ở bộ phận Công Lý, đúng không? Làm bóng đeo cho một thẩm phán nhỉ?”

Cậu ta nghiêng đầu sang bên. “Không, tôi là trợ lý tòa án. Thực tình mà nói, tính đến cách đây vài năm, tôi làm bóng đeo tại văn phòng phó cảnh sát khu giữa. Tôi muốn được làm công việc ấy, nhưng chẳng có vị trí trống nào hết.”

“Cậu lớn lên tại đó à? Hay là khu trên đỉnh?”

“Khu giữa.” Đôi bàn tay rụt khỏi bàn phím và thu vào lòng. Cậu ta mỉm cười. “Bố tôi là thợ sửa ống nước trong vườn thủy canh. Ông qua đời vài năm trước. Mẹ tôi thì làm việc tại khu dưỡng nhi.”

“Thật à? Tên bà ấy là gì?”

“Rebecca. Bà ấy là một trong những...”

“Tôi biết bà ấy. Bà ấy làm bóng đeo hồi tôi còn nhỏ. Bố tôi...”

“Ông ấy làm việc ở khu dưỡng nhi trên đỉnh, tôi biết. Tôi không muốn nói gì...”

“Tại sao lại không? Này, nếu cậu lo là tôi thiên vị thì đúng rồi đấy. Bây giờ cậu là phụ tá của tôi rồi, và tôi sẽ hỗ trợ cậu.”

“Không, không phải như thế. Tôi chỉ không muốn chị có ác ý gì với tôi. Tôi biết chị và bố chị không...”

Juliette phẩy tay bảo cậu ta ngưng lại. “Ông ấy vẫn là bố tôi. Chúng tôi chỉ trở nên xa cách thôi. Gửi lời chào của tôi đến mẹ cậu nhé.”

“Vâng.” Peter mỉm cười và gù lưng bên bàn phím.

“Này. Tôi có một câu muốn hỏi cậu. Có một điều mà tôi không thể luận ra nổi.”

“Tất nhiên,” cậu ta nói, ngước đầu lên. “Chị cứ hỏi đi.”

“Cậu có nghĩ được tại sao thuê người chuyển một bức thư giấy đến cho người khác lại rẻ hơn điện cho họ từ một cái máy tính không?”

“Ồ, có chứ.” Cậu ta gật đầu. “Gửi điện sẽ mất một phần tư tem xu cho mỗi ký tự. Cộng vào là đắt lắm!”

Juliette bật cười. “Không, tôi biết mức phí. Nhưng giấy cũng không rẻ đâu. Và phí khuân vác cũng thế. Nhưng gửi một bức điện thì xem chừng đáng lẽ phải gần như miễn phí, cậu hiểu chứ? Nó chỉ là thông tin thôi mà. Nó không có sức nặng luôn.”

Cậu ta nhún vai. “Từ khi tôi ra đời đến nay thì mức phí luôn là một phần tư tem xu một ký tự. Tôi không biết nữa. Ngoài ra, ở đây chúng ta được cấp năm mươi tem xu một ngày, cộng với kinh phí không giới hạn khi có trường hợp khẩn cấp. Tôi sẽ chẳng mất công lo nghĩ làm gì đâu.”

“Tôi không lo nghĩ, chỉ không hiểu thôi. Ý tôi là, tôi hiểu tại sao không thể trang bị cho tất cả mọi người máy bộ đàm như chúng ta, bởi vì mỗi lần chỉ có thể có một người truyền tín hiệu, thế nên ta cần để trống kênh liên lạc phòng lúc có chuyện khẩn, nhưng tôi cứ nghĩ tất cả chúng ta phải có thể gửi và nhận điện tùy thích cơ.”

Peter chống cùi chỏ lên và tì cằm vào nắm tay. “À thì, nghĩ về chi phí máy chủ mà xem, chi phí điện năng ấy. Điều ấy đồng nghĩa với dầu cần đốt và bảo trì dây nhợ và làm mát và đủ thứ linh tinh. Đặc biệt là nếu ta có một lượng người dùng lớn. Thử đem so sánh với ép bột giấy lên giá, để nó khô đi, ngoáy ít mực lên trên đó, và rồi cho một người sẵn tiện đi về hướng ấy mang nó lên hoặc xuống cho chị. Bảo sao chẳng rẻ hơn!”

Juliette gật đầu, nhưng chủ yếu cho cậu ta vui. Cô không chắc lắm về chuyện ấy. Cô không thích nói ra tại sao, nhưng cô không thể nhịn được.

“Nhưng nếu có một lý do khác thì sao? Nếu ai đó cố tình làm cho nó trở nên đắt đỏ?”

“Lý do gì cơ? Để kiếm tiền à?” Peter búng ngón tay. “Để những người khuân vác có việc mà làm, ấy là đi giao thư!”

Juliette lắc đầu. “Không, nếu để chúng ta khó trò chuyện với nhau hơn thì sao? Hoặc ít nhất tốn kém hơn. Cậu biết đấy, để chia tách chúng ta, khiến chúng ta giữ kín các suy nghĩ của mình.”

Peter nhíu mày. “Tại sao lại có người muốn làm thế cơ chứ?”

Juliette nhún vai, sau đó nhìn lại màn hình máy tính của mình, bàn tay cô lén sờ vào cuộn giấy giấu trong lòng. Cô tự nhắc nhở mình rằng mình không còn sống giữa những người có thể tuyệt đối tin tưởng được nữa. “Tôi không biết,” cô nói. “Thôi quên chuyện ấy đi. Chỉ là một suy nghĩ ngớ ngẩn thôi mà.”

Cô kéo bàn phím về phía mình và chỉ vừa mới liếc lên màn hình thì Peter nhìn thấy biểu tượng thông báo có chuyện khẩn cấp trước.

“Ái chà chà. Lại thêm một cảnh báo nữa,” cậu ta nói.

Cô bắt đầu nhấp vào biểu tượng nhấp nháy, nghe thấy tiếng Peter thở hắt ra.

“Chuyện quái gì đang xảy ra quanh đây thế này?” cậu ta hỏi.

Cô mở thông báo trên màn hình và mau chóng đọc, không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy. Đây chắc chắn không thể nào là đặc thù công việc được. Chắc chắn người ta không chết thường xuyên đến mức này. Hay là từ trước đến nay cô chỉ đơn thuần chẳng hay biết gì về chuyện ấy, bởi lúc nào cũng chúi mũi vào một cái hộp các te hay ngụp dưới một bể dầu?

Cô nhận ra cái mã số nhấp nháy bên trên thông báo mà thậm chí chẳng cần liếc tờ ghi chú. Nó đang trở thành một thứ quen thuộc đến nhói lòng. Lại thêm một vụ tự sát nữa. Họ không nêu tên nạn nhân, nhưng có số văn phòng. Và cô biết cái tầng ấy cũng như địa chỉ ấy. Chân cô vẫn còn đau nhức sau chuyến đi xuống dưới đó.

“Không...” cô nói, siết chặt lấy mép bàn.

“Chị có muốn tôi...?” Peter với lấy điện đàm.

“Không, khốn kiếp, không.” Juliette lắc đầu. Cô đẩy người lùi xa khỏi bàn, hất đổ thùng rác, làm các tập hồ sơ đã được ân xá tràn hết ra sàn. Cuộn giấy trong lòng cô lăn lẫn vào trong đấy.

“Tôi có thể...” Peter dợm nói.

“Tôi xử lý được,” cô nói, phẩy tay xua cậu ta đi. “Khốn kiếp.” Cô lắc đầu. Văn phòng xoay mòng mòng quanh đầu cô, thế giới nhòe đi. Cô lảo đảo tiến ra phía cửa, hai cánh tay dang rộng để giữ thăng bằng. Đúng lúc ấy, Peter lại dán mắt vào màn hình máy tính, kéo con chuột có sợi cáp nhỏ theo sau, nhấp vào cái gì đó.

“Ờm, Juliette này...?”

Nhưng cô bấy giờ đã loạng choạng ra khỏi cửa rồi, chuẩn bị tinh thần thực hiện chuyến leo dài đằng đẵng và đầy đau đớn.

“Juliette!”

Cô quay lại và thấy Peter đang chạy theo sau mình, tay giữ lấy điện đàm gắn bên hông.

“Sao?” cô hỏi.

“Tôi xin lỗi... Sự tình là... Tôi không biết phải làm chuyện này như thế nào...”

“Nói toạc ra đi xem nào,” cô nôn nóng nói. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Scottie bé bỏng, đang đong đưa ở đầu sợi dây. Cô tưởng tượng đó là dây buộc cáp. Cơn ác mộng ban ngày của cô, những suy nghĩ bệnh hoạn của cô đã tạo dựng hiện trường cái chết của cậu ta trong đầu cô như vậy đó.

“Chỉ là tôi vừa nhận được một bức điện riêng và...”

“Cứ đi theo tôi nếu cậu muốn, nhưng tôi phải xuống dưới đó.” Cô quay người về phía cầu thang.

Peter tóm lấy tay cô. Rất thô bạo. Một cú nắm cưỡng ép.

“Tôi xin lỗi, thưa sếp, nhưng tôi được yêu cầu phải bắt giữ chị...”

Cô quay ngoắt lại nhìn cậu ta và thấy cậu có vẻ lưỡng lự đến nhường nào.

“Cậu vừa mới nói gì cơ?”

“Tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình thôi, thưa cảnh sát trưởng, tôi thề đấy.” Peter với lấy còng tay kim loại.

Juliette tròn mắt nhìn cậu ta, không thể tin nổi, trong lúc cậu ta bấm một bên còng quanh cổ tay cô và lóng ngóng vơ lấy bên còng còn lại.

“Peter, có chuyện gì vậy? Tôi cần đi gặp một người bạn...”

Cậu ta lắc đầu. “Máy tính nói chị là một nghi phạm. Tôi chỉ đang làm những gì nó bảo tôi làm thôi.”

Và dứt câu, bên còng thứ hai bấm tách quanh cổ tay kia của cô. Juliette nhìn xuống nghịch cảnh của mình, chết lặng, trong khi hình ảnh người bạn trẻ tuổi treo cổ đong đưa cứ ở lì trong tâm trí cô.