← Quay lại trang sách

Chương 26

CÔ ĐƯỢC PHÉP CHO MỘT VỊ KHÁCH VÀO THĂM, nhưng Juliette muốn để cho ai nhìn thấy mình trong tình cảnh như thế này? Không ai cả. Thế là cô ngồi dựa lưng vào chấn song, trong khi khung cảnh thế giới u buồn bên ngoài được một vầng dương giấu mình dần soi tỏ, sàn phòng xung quanh cô không có tập hồ sơ hay hồn ma nào hết. Cô chỉ có một mình, mất đi công việc mà cô còn chẳng rõ liệu mình đã bao giờ thực sự muốn làm chưa, bỏ lại đằng sau một đống xác người. Cuộc đời đơn giản và dễ hiểu của cô đã bung bét cả.

“Tôi tin mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi,” một giọng đằng sau cô nói. Juliette nhấc lưng khỏi các thanh thép và ngoái lại nhìn: Bernard hiện đang đứng đằng sau cô, hai tay nắm lấy chấn song.

Juliette nhích người lùi xa khỏi gã và ngồi lên giường, quay lưng lại với khung cảnh xám xịt.

“Ông biết tôi không phải thủ phạm,” cô nói. “Cậu ta là bạn tôi.”

Bernard nhíu mày. “Cô nghĩ mình bị bắt giữ vì tội gì chứ? Cậu nhóc kia đã tự sát. Có vẻ những bi kịch diễn ra gần đây đã khiến cậu ta quẫn trí. Chuyện ấy cũng đã từng xảy đến với một số người chuyển đến sống tại một khu mới trong tháp giống, rời xa gia đình và bạn bè, nhận một công việc không thực sự hợp với mình...”

“Thế thì tại sao tôi lại bị giam trong này?” Juliette hỏi. Cô bất chợt nhận ra rằng chưa biết chừng rốt cuộc sẽ không có thêm vụ lau chùi nào nữa. Ở một bên mé hành lang, cô thấy Peter đi đi lại lại tới lui như thể có một rào cản hữu hình nào đó ngăn cậu ta tiến lại gần.

“Đột nhập trái phép ở tầng ba tư,” Bernard nói. “Đe dọa một thành viên của tháp giống, can thiệp vào công việc của bộ phận IT, mang tài sản của bộ phận IT ra khỏi khu vực cơ mật...”

“Thật nhảm nhí,” Juliette nói. “Tôi được một nhân viên của ông gọi xuống. Tôi hoàn toàn có quyền có mặt dưới đó!”

“Chúng tôi sẽ điều tra việc ấy,” Bernard nói. “À, Peter sẽ điều tra việc ấy. Tôi e là cậu ta đã phải thu máy tính của cô để làm bằng chứng. Nhân viên của tôi ở dưới tầng là những người thích họp nhất để xem liệu...”

“Nhân viên của ông hả? Ông đang làm thị trưởng hay trưởng bộ phận IT đây? Bởi vì tôi đã tìm hiểu, và bản Hiệp Ước nói rõ ràng rằng ông không thể đồng thời làm cả hai...”

“Chuyện ấy sẽ sớm được đem ra trưng cầu lại thôi. Bản Hiệp Ước đã từng thay đổi rồi. Nó được thiết kế để thay đổi khi cần thiết.”

“Và thế là ông muốn tống tôi đi cho trống chỗ.” Juliette bước đến gần chấn song hơn để nhìn thấy Peter Billings, và cho cậu ta thấy được cô. “Chắc công việc này ngay từ đầu đã nằm trong tay cậu rồi nhỉ? Có đúng vậy không?”

Peter lẩn đi khuất mắt.

“Juliette. Jules.” Bernard lắc đầu và tặc lưỡi với cô. “Tôi không muốn tống cô đi cho trống chỗ. Tôi chẳng muốn làm vậy với bất kỳ thành viên nào của tháp giống hết. Tôi muốn mọi người ở đúng nơi đúng chốn . Nơi họ có thể hòa đồng. Scottie không phù hợp với IT. Giờ thì tôi nhận ra điều ấy rồi. Và tôi không nghĩ cô hợp với khu trên đỉnh.”

“Thế là, sao nào, tôi bị đày trở lại Cơ Khí à? Có phải là như thế không? Chỉ vì một số cáo buộc nhảm nhí?”

“Đày nghe kinh khủng quá. Tôi tin ý cô không phải như thế đâu. Và cô không muốn có lại công việc cũ của mình ư? Chẳng phải hồi đó cô hạnh phúc hơn sao? Trên này có rất nhiều thứ cần phải học mà cô chưa bao giờ từng được thầy mẫu nào huấn luyện cho hết. Và những người từng nghĩ cô là ứng viên phù hợp nhất với công việc này, những người mà tôi tin chắc hẳn từng hy vọng sẽ giúp cô làm quen...”

Gã dừng lại ở đó, và hành động bỏ lửng câu nói ấy chẳng hiểu sao lại nghe còn tệ hơn, buộc Juliette phải tự hoàn thiện nốt bức tranh thay vì để cô đơn thuần nghe tả. Cô hình dung ra hai ụ đất vừa mới xới trong vườn, một vài vỏ trái cây để tang quẳng bên trên.

“Tôi sẽ để cô thu thập tư trang, những gì không cần lưu lại làm bằng chứng, và sau đó cho phép cô tự đi xuống. Miễn là cô ghé vào báo cáo tiến trình với các phó cảnh sát trưởng của tôi trên đường đi, chúng tôi sẽ vứt bỏ mọi cáo buộc. Hãy coi đó như tôi... gia hạn ngày lễ ân xá nho nhỏ của mình đi.”

Bernard mỉm cười và chỉnh thẳng lại cặp kính.

Juliette nghiến răng. Cô nhận ra rằng cả đời mình chưa đấm vào mặt ai bao giờ.

Và chỉ vì sợ đấm trượt, sợ làm nứt khớp ngón tay vì đấm vào thanh thép mà cô mới không thay đổi điều đó.

Mới chỉ khoảng một tuần trôi qua kể từ khi cô lên đến khu trên đỉnh, và Juliette ra đi với lượng đồ đạc ít hơn số đã mang lên trên này. Cô đã được cấp một quần yếm xanh của bộ phận Cơ Khí, kích thước to quá khổ. Peter thậm chí còn không nói tạm biệt - Juliette nghĩ nguyên nhân phần nhiều là do xấu hổ chứ không phải phẫn nộ hay trách móc. Cậu ta dẫn cô qua nhà ăn và ra đến đầu cầu thang. Lúc quay lại để bắt tay cậu ta, cô thấy cậu đang nhìn xuống chân, ngón tay cái ngoắc trong quần yếm, còn phù hiệu cảnh sát trưởng của cô thì được đeo lệch bên ngực trái cậu ta.

Juliette bắt đầu chuyến hành trình dài đằng đẵng suốt tháp giống. Sẽ đỡ mệt mỏi hơn chuyến leo lên hồi trước, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy kiệt quệ hơn theo một số cách khác. Chính xác thì tháp giống đã gặp chuyện gì vậy, và tại sao? Cô không thể không cảm thấy mình như nằm ở trung tâm của mọi sự, như phải lãnh phần nào trách nhiệm. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu họ để mặc cô được yên thân tại bộ phận Cơ Khí, nếu họ ngay từ đầu đã không đến gặp cô. Cô sẽ vẫn cằn nhà cằn nhằn về máy phát điện không thẳng hàng, đêm đến không ngủ trong lúc đợi đợt hỏng không thể tránh khỏi cùng cảnh cả thế giới rơi vào hỗn loạn, phải học cách sống bằng điện của máy dự phòng trong mấy thập kỷ liền chờ máy phát điện gốc được làm lại. Thay vào đó, cô lại được chứng kiến một đợt hỏng kiểu khác: thay vì gạt bỏ công tắc, đây là vứt bỏ mạng người. Cô cảm thấy thương Scottie tội nghiệp nhất, một thanh niên trẻ tuổi với biết bao nhiêu hứa hẹn, biết bao nhiêu tài năng, qua đời khi còn chưa kịp bung nở.

Cô mới làm cảnh sát trưởng được một thời gian ngắn, ngôi sao chỉ xuất hiện trên ngực trong đúng một khoảnh khắc, ấy nhưng cô lại cảm thấy một thôi thúc hết sức mạnh mẽ muốn điều tra cái chết của Scottie. Vụ tự sát của cậu thanh niên có một điều gì đó không phải. Ừ thì đúng là đã có các dấu hiệu báo trước đấy. Cậu ta sợ không dám rời văn phòng mình - nhưng gì thì gì, cậu ta cũng từng làm bóng đeo của Walker và có khi đã nhiễm cái thói sống ẩn dật của ông cụ. Scottie cũng đã nắm giữ những bí mật quá lớn đối với tâm trí non trẻ của cậu ta, đã sợ hãi đến mức gửi điện gọi cô hãy mau chóng xuống - nhưng cô biết cậu ta như thế biết rõ chính mình, và biết cậu ta không có gan làm chuyện ấy. Có bất chợt băn khoăn liệu Marnes có thực sự có gan làm vậy hay không. Nếu Jahns mà ở bên cạnh cô bây giờ, liệu bà thị trưởng già có nạt nộ yêu cầu Jules điều tra cái chết của cả hai người họ không? Có nói với cô rằng tất cả đều bất hợp lý?

“Tôi không thể,” Juliette thì thầm với bóng ma của bà, khiến một người khuân vác băng qua chỗ cô trên đường đi lên phải ngoái đầu lại.

Cô không nói ra những gì mình nghĩ trong đầu nữa. Lúc xuống đến khu dưỡng nhi của bố mình, cô ngừng lại ở chiếu nghỉ, cân nhắc có nên vào thăm ông suốt một lúc lâu và nghiêm túc hơn hẳn hồi leo lên. Hồi đầu, lòng kiêu hãnh đã ngăn cô. Và giờ thì đến lượt sự hổ thẹn làm đôi bàn chân cô một lần nữa cất bước, và cô đi xuống theo đường xoắn ốc, rời xa ông, tự nhiếc móc mình vì tội nghĩ về những bóng ma từ quá khứ mà mình đã tống ra khỏi ký ức từ lâu rồi.

Tại tầng ba tư, lối vào bộ phận IT, cô lại tính chuyện dừng chân. Bên trong văn phòng của Scottie sẽ có manh mối, có khi còn có cả một số manh mối mà chúng chưa chùi rửa hết được. Cô lắc đầu. Bao thuyết âm mưu đã bắt đầu hình thành trong óc cô. Và mặc dù rất không muốn bỏ lại hiện trường vụ án đằng sau lưng, cô biết mình sẽ không được cho phép lại gần văn phòng của cậu ta.

Cô tiếp tục leo xuống cầu thang và suy ngẫm về vị trí của bộ phận IT trong tháp giống, rằng bản thân chuyện ấy cũng không thể là tình cờ được. Cô còn ba mươi hai tầng nữa cần đi thì mới gặp được phó cảnh sát đầu tiên, đóng ở gần trung tâm khu giữa. Văn phòng cảnh sát trưởng ở trên đầu cô ba mươi ba tầng. Vậy tức là bộ phận IT ở xa mọi đồn cảnh sát trong tháp giống hết mức có thể.

Cô lắc đầu trước cái kiểu suy nghĩ hoang tưởng này. Đó không phải cách thực hiện chẩn đoán. Bố cô hẳn sẽ nói với cô như vậy.

Sau khi gặp phó cảnh sát đầu tiên khoảng gần trưa và nhận một miếng bánh mì và hoa quả, cùng với một lời nhắc nhở hãy nhớ ăn uống, cô nhanh chóng xuống đến khu giữa. Lúc băng ngang qua khu căn hộ tầng trên, cô tự hỏi Lukas sống ở tầng nào, liệu anh có biết tí gì về vụ bắt giữ cô hay không.

Sức nặng của tuần vừa qua như kéo cô xuống cầu thang, trọng lực hút lấy giày cô, áp lực làm cảnh sát trưởng tiêu tan đi khi cô bỏ văn phòng lại ở đằng sau. Khi ngày một đến gần bộ phận Cơ Khí, áp lực được dần dà thay thế bằng niềm háo hức trở về với bạn bè, dù là về trong tủi hổ.

Cô dừng lại để gặp Hank, phó cảnh sát khu dưới sâu, ở tầng một trăm hai mươi. Cô quen ông ta đã lâu lắm rồi, cô đang dần được những gương mặt quen thuộc vây quanh, họ vẫy chào cô, bộ dạng ảm đạm như thể biết mọi chi tiết về quãng thời gian cô đi vắng. Hank cố gắng mời cô ở lại nghỉ chân một lát, nhưng cô chỉ dừng lại đủ lâu cho phải phép, đổ đầy bi đông, sau đó lê bước nốt hai mươi tầng còn lại để quay lại với nơi cô thực sự thuộc về.

Knox có vẻ vui mừng khôn xiết khi thấy cô về. Ông ta ôm ghì lấy cô đến bẹp rúm người, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và cà râu vào mặt cô. Ông ta đầy mùi mỡ và mồ hôi, một mùi hương hỗn hợp mà Juliette chưa bao giờ thực sự nhận thức được lúc ở khu dưới sâu bởi vì cô chưa bao giờ rời xa nó.

Trên đường về phòng cũ của mình, cô liên tục được tặng những cái vỗ lưng, lời chúc, những câu hỏi về khu trên đỉnh, những câu đùa cợt gọi cô là cảnh sát trưởng, và cái kiểu nói chuyện lăng nhăng thô lỗ mà cô đã lớn lên cùng và quá quen thuộc. Tất cả những điều ấy làm Juliette cảm thấy buồn bã hơn bất cứ thứ gì. Cô đã lên đường nhằm thực hiện một công việc nhưng đã thất bại. Ấy nhưng bạn bè của cô vẫn hết sức vui mừng đón cô trở về.

Shirly làm ca hai nhìn thấy cô bước dọc hành lang và đi cùng Juliette nốt chặng đường về phòng riêng. Cô ấy cập nhật cho Juliette tình trạng máy phát điện và sản lượng thu được từ giếng dầu mới, như thể Juliette chỉ đơn thuẩn đi nghỉ một thời gian. Juliette cảm ơn cô ấy khi đến cửa phòng mình, bước vào trong và vạch lối băng qua những bức thư gấp nhét dưới cửa. Cô nhấc quai ba lô qua đầu và thả nó xuống, sau đó ngã gục lên giường, quá mệt mỏi và buồn bực với bản thân đến mức thậm chí còn không khóc nổi.

Cô thức dậy giữa đêm. Màn hình nhỏ hiển thị thời gian bằng những con số lớn màu xanh lá cây: 2:14 sáng.

Juliette ngồi bên mép giường cũ trong bộ quần yếm không thực sự là của cô và điểm lại tình hình. Cô chốt lại rằng cuộc đời mình vẫn chưa kết thúc. Chỉ là cảm giác thôi. Ngày mai cô sẽ trở lại làm việc dưới hố sâu, giữ cho tháp giống tiếp tục hoạt động ngon lành, thực hiện công việc sở trường của mình, ngay cả khi họ không nghĩ cô sẽ làm vậy. Cô cần chấp nhận thực tại ấy, gạt bỏ những ý tưởng và trách nhiệm khác sang một bên. Chúng giờ sao mà đã xa xăm lắm rồi. Cô nghĩ mình có khi còn không dự đám tang Scottie, trừ phi họ gửi thi thể của cậu ta xuống để được chôn cất nơi nó thuộc về.

Cô với lấy bàn phím cài trên giá treo tường. Cô nhận thấy mọi thứ phủ đầy một lớp bụi bẩn. Trước nay cô chưa bao giờ để ý thấy điều đó. Các phím dính đầy bụi đất cô tha lôi về nhà sau mỗi ca trực. Kính màn hình nhoe nhoét mỡ. Cô cố gắng nén lại ham muốn chùi màn hình và khiến lớp dầu bóng loáng loang ra xung quanh, nhưng cô quyết định sẽ phải chùi rửa phòng kỹ hơn. Cô giờ đang nhìn nhận mọi thứ với cặp mắt chưa bị vẩn đục và nghiêm khắc hơn.

Thay vì cố gắng ngủ một cách vô ích, cô nhấn nút bật màn hình để kiểm tra nhật ký công việc cho ngày hôm sau, bất cứ thứ gì có thể khiến cô quên đi tuần vừa rồi. Nhưng trước khi kịp mở chương trình quản lý nhiệm vụ, cô nhận thấy mình có hơn chục bức điện trong hộp thư. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đến vậy. Thường thì mọi người chỉ nhét thư viết trên giấy tái chế xuống dưới cửa phòng nhau - nhưng xét cho cùng, lúc tin cô bị bắt giữ loan đến nơi thì cô đang ở rất xa, và kể từ đó đến nay cô chưa sờ được đến cái máy tính nào.

Cô đăng nhập vào email và mở bức thư gần đây nhất. Thư do Knox gửi. Chỉ một dấu chấm phẩy và một dấu ngoặc đơn - một nụ cười trị giá nửa tem xu.

Juliette không thể nhịn được, cô mỉm cười đáp lại. Cô vẫn còn ngửi thấy mùi Knox trên da mình và nhận ra rằng đối với cái nhân vật lớn xác thô thiển kia, tất cả những rắc rối và vấn đề xoay quanh cô được thì thầm truyền xuống đều chẳng ăn nhằm gì so với việc cô quay trở lại. Đối với ông ta, điều tệ nhất xảy ra tuần trước chắc là kiếm đâu ra người thay thế cô trong ca đầu tiên.

Jules chuyển sang bức thư tiếp theo, do quản đốc ca ba gửi, chào mừng cô về nhà - chắc bởi vì đội của anh ta đã phải làm thêm giờ để bù cho ca cũ của cô.

Có nhiều nữa. Một bức thư đáng giá một ngày lương do Shirly gửi, chúc cô thượng lộ bình an. Tất cả đều là thư họ đã hy vọng cô sẽ nhận được khi còn trên đỉnh, để giúp hành trình xuống dưới dễ dàng hơn, hy vọng cô sẽ không căm ghét bản thân hay cảm thấy nhục nhã, hay thậm chí xem mình như một kẻ bỏ di. Juliette thấy nước mắt trào dâng trước sự tử tế ấy. Cô mường tượng ra cảnh bàn cô, bàn của Holston, chẳng có gì ngoài những sợi dây đã bị rút nằm ngoằn ngoèo trên bàn, bởi lẽ máy tính đã bị mang đi. Cô không cách nào nhận được những thư này vào đúng lúc chúng cần được đọc. Cô dụi mắt và cố gắng không coi các bức điện ấy là tiền của bị lãng phí, mà là những biểu hiện xa hoa về tình bạn dành cho cô tại khu dưới sâu.

Chính vì cô đã đọc từng bức trong khi cố gắng giữ bình tình mà bức thư cuối cùng trở nên rợn gấp đôi. Nó dài mấy đoạn liền. Juliette cứ tưởng nó là một tài liệu chính thức, có khi là một danh sách các tội trạng của cô, một phán quyết chính thức đối với cô. Cô mới chỉ thấy các thông điệp như thế từ văn phòng thị trưởng gửi đến, thường là trong những ngày nghỉ lễ, thư gửi cho mọi thành viên tháp giống. Nhưng rồi cô nhận ra là thư của Scottie.

Juliette ngồi thẳng người dậy và cố gắng khai thông đầu óc. Cô đọc từ đầu, nguyền rủa cặp mắt đang nhòe đi của mình.

J -

Em nói dối đấy. Thứ này không xóa được. Đã tìm thấy thêm. Nhớ chỗ băng em lấy cho chị không? Chị nói đùa mà hóa thật. Và chương trình kia - KHÔNG phải cho màn hình lớn. Mật độ pxl không khớp. 32.768 x 8.192! Không rõ kích thước là bao nhiêu. 20x5? Nếu thế thì nhiều pxl quá.

Đang ghép nối thêm. Khuân vác không tin được, điện vậy. Kệ xác chi phí, điện lại cho em. Cần xuống Cơ Khí. Ở đây không an toàn.

- S

Juliette đọc lần thứ hai, giờ thì đã khóc. Đây là giọng thật của một hồn ma cảnh báo cô về điều gì đó, tất cả đều đã quá muộn. Và đó không phải giọng của một người đang lên kế hoạch tự sát - cô tin chắc điều đó. Cô kiểm tra thời gian trên thư; nó được gửi đi còn trước khi cô về được lại văn phòng ngày hôm trước, trước khi Scottie chết.

Trước khi cậu ta bị giết , cô tự sửa lời. Chúng hẳn đã phát hiện ra cậu ta rình mò, hay có khi chuyến thăm của cô đã đánh động chúng. Cô tự hỏi bộ phận IT có thể xem được những gì, liệu chúng có thể đột nhập vào tài khoản nhận diện của cô không. Chắc hẳn là chưa thể làm vậy được, không thì bức thư đã chẳng nằm ở đó, đợi cô.

Cô nhảy bật dậy khỏi giường và tóm lấy một bức thư gấp cạnh cửa. Cô lôi một mẩu than khỏi ba lô, ngồi lại xuống giường. Cô chép lại toàn bộ bức thư, mọi từ có chính tả kỳ lạ, kiểm tra đi kiểm tra lại mọi con số, sau đó xóa thư. Lúc xong xuôi, hai tay cô buốt lạnh như thể có một người tàng hình nào đó đang lao về phía cô, hy vọng sẽ đột nhập được vào máy tính của cô trước khi cô xóa bỏ bằng chứng. Cô tự hỏi liệu Scottie có đủ cẩn thận để xóa bức thư khỏi mục thư đã gửi hay không, và đoán rằng nếu cậu ta mà suy nghĩ được thông suốt thì chắc chắn đã làm vậy.

Cô ngồi lại xuống giường, cầm bức thư đã sao chép trong tay, mọi suy nghĩ về nhật ký công việc cho ngày hôm sau đã biến mất. Thay vào đó, cô nghiền ngẫm cái mớ hỗn độn đầy nham hiểm xoay quanh mình, lao theo đường xoắn qua tâm tháp giống. Mọi thứ đều nát cả, từ trên xuống dưới. Một bộ bánh răng khổng lồ đã bị lệch hàng. Cô như nghe thấy tiếng ồn của tuần vừa qua, tiếng thình thình và leng keng, một cỗ máy rơi khỏi bệ đỡ và bỏ lại đằng sau biết bao thi thể.

Và Juliette là người duy nhất nghe thấy nó. Cô là người duy nhất biết. Và cô không biết mình có thể tin tưởng ai để giúp cô sửa lại mọi thứ. Nhưng cô biết điều này: sẽ cần phải có một đợt cắt điện nữa thì mới mong trả lại mọi thứ thẳng hàng ngay lối. Và chuyện xảy đến tiếp theo sẽ không thể nào gọi là một “ngày hội” được.