Chương 27
JULIETTE ĐẾN XƯỞNG ĐỒ ĐIỆN TỬ của Walker vào lúc năm giờ, lo sẽ thấy lão nằm ngủ trên giường, nhưng thay vào đó, cô ngửi thấy mùi đặc trưng của hơi mỏ hàn tỏa dọc hành lang. Cô gõ lên cánh cửa để mở trong lúc bước vào, và Walker ngước lên nhìn từ một trong vô số những bảng mạch xanh của lão, những làn khói xoắn ốc bốc lên từ chót mỏ hàn.
“Jules!” lão la lên. Lão nhấc bộ kính lúp ra khỏi cái đầu bạc và đặt nó cùng cái mỏ hàn xuống bàn làm việc thép. “Tao nghe bảo mày đã về rồi. Tao định gửi thư, nhưng...” Lão quơ tay chỉ các chồng linh kiện cùng với thẻ yêu cầu sửa chữa treo lủng lẳng đầu dây. “Bận ngập đầu,” lão giải thích.
“Không sao đâu,” cô nói. Cô ôm Walker một cái, ngửi hương lửa điện trên da lão, cái mùi lúc nào cũng gợi cho cô nhớ về lão. Và Scottie.
“Chiếm dụng thời gian của bác để nhờ việc này là cháu thấy tội lỗi lắm rồi,” cô nói.
“Ô?” Lão bước lùi lại và săm soi cô, cặp lông mày trắng rậm rạp và làn da nhăn nheo nhíu lại vì lo lắng. “Mày có gì muốn đưa tao à?” Lão nhìn cô từ đầu đến chân để tìm xem có thứ gì hỏng không, thói quen hình thành sau cả một đời bị người khác mang đến các thiết bị nhỏ cần sửa chữa.
“Thực ra cháu chỉ muốn hỏi bác cái này thôi.” Cô ngồi xuống một chiếc ghế đẩu trong xưởng, Walker cũng làm tương tự.
“Cứ nói đi,” lão nói. Lão giơ lưng tay áo sạch quẹt trán, và Juliette thấy Walker đã già đến mức nào. Cô nhớ lão hồi còn không có nhiều tóc bạc đến vậy, không có nếp nhăn và da đồi mồi. Cô nhớ lão như hồi ở bên bóng đeo của lão.
“Một việc liên quan đến Scottie,” cô cảnh báo lão.
Walker quay đi và gật đầu. Lão cố gắng nói gì đó, vỗ nắm đấm lên ngực vài lần và hắng giọng. “Khốn thật,” là tất cả những gì lão có thể nói được. Lão nhìn xuống sàn nhà một lúc.
“Cũng không nhất thiết nói ngay đâu,” Juliette bảo lão. “Nếu bác cần thời gian...”
“Tao thuyết phục nó nhận công việc ấy,” Walker lắc đầu nói. “Tao nhớ hồi nó nhận được lời mời, tao sợ là nó sẽ từ chối. Tại tao, mày hiểu chứ? E là thằng bé quá sợ tao buồn bực nếu nó đi nên cứ vĩnh viễn ở lì đây, thế là tao thúc giục nó hãy nhận.” Lão ngước lên nhìn cô, mắt lấp loáng. “Tao chỉ muốn thằng cu ấy biết nó được quyền lựa chọn. Tao không cố ý xua đuổi nó.”
“Bác có xua đuổi cậu ta đâu,” Juliette nói. “Không ai nghĩ thế cả, và bác cũng không nên nghĩ vậy.”
“Tao chỉ không nghĩ là nó được hạnh phúc ở trên đó. Đó không phải nhà của nó.”
“Thì cậu ta quá thông minh đối với chúng ta. Đừng bao giờ quên điều đó. Chúng ta luôn nói vậy mà.”
“Nó quý mày lắm đấy,” Walker nói và quẹt mắt. “Ôi, thằng bé ngưỡng mộ mày ghê cơ.”
Juliette cảm thấy chính mình cũng đang trào nước mắt. Cô thò tay vào túi lôi bức điện mình đã chép lại vào mặt sau một lá thư giấy. Cô phải nhắc mình nhớ nguyên nhân mình đến đây, dặn mình phải giữ bình tĩnh.
“Nhưng chọn đường ra dễ dàng thì chẳng phải kiểu của nó chút nào...” Walker lẩm bẩm.
“Không, không phải,” cô nói. “Walker, cháu cần bàn với bác một chuyện không được phép lọt ra ngoài căn phòng này.”
Lão bật cười. Có vẻ chủ yếu là để ngăn mình khỏi khóc. “Tao có ra khỏi căn phòng này bao giờ đâu,” lão nói.
“Thế thì nó không thể được đem ra bàn với bất kỳ một ai khác. Không ai cả. Được chứ?”
Lão gật đầu.
“Cháu không nghĩ Scottie tự sát.”
Walker giơ hai tay lên ôm lấy mặt. Lão cúi tới trước và òa khóc, người rung bần bật. Juliette rời ghế và lại chỗ lão, choàng tay ôm lấy tấm lưng run rẩy của lão.
“Tao biết mà,” lão khóc vào trong lòng bàn tay. “Tao biết mà, tao biết mà.” Lão ngước lên nhìn cô, nước mắt chảy qua cái cằm lởm chởm râu trắng mấy ngày chưa cạo. “Đứa nào làm? Chúng sẽ phải trả giá, đúng không? Nói tao nghe đứa nào là thủ phạm, Jules.”
“Dù thủ phạm có là ai, cháu không nghĩ kẻ ấy phải đi xa đâu,” cô nói.
“Bọn IT à? Tiên sư chúng nó.”
“Walker, cháu cần bác giúp giải quyết vụ này. Scottie đã gửi cho cháu một bức điện trước khi cậu ta... à, trước khi cháu cho là cậu ta đã bị giết.”
“Gửi cho mày một bức điện?”
“Ừ. Nghe này, ngày hôm ấy cháu đã gặp cậu ta. Cậu ta bảo cháu xuống gặp mình.”
“Xuống chỗ bọn IT à?”
Cô gật đầu. “Cháu đã tìm thấy một thứ trong máy tính của cảnh sát trưởng tiền nhiệm...”
“Holston.” Lão gục đầu. “Người lau chùi mới đây. Ừ, Knox mang đến cho tao một thứ do mày gửi. Trông giống như một chương trình. Tao bảo với hắn Scottie biết rõ thứ này hơn bất kỳ ai, thế nên chúng tao gửi lên cho nó.”
“À, bác nghĩ đúng rồi đấy.”
Walker chùi má và gật đầu. “Nó thông minh hơn toàn bộ đám nhà ta.”
“Cháu biết. Cậu ta nói với cháu chuyện đó, bảo nó là một chương trình, có thể tạo ra những hình ảnh hết sức chi tiết. Giống như những hình ảnh chúng ta nhìn thấy về thế giới bên ngoài...”
Cô đợi một giây để xem lão phản ứng như thế nào. Ngay cả nói ra từ ấy thôi cũng là cấm kỵ trong hầu hết các trường hợp. Walker chẳng mảy may biến sắc. Đúng như cô đã hy vọng, lão đã đủ già để không còn bị các nỗi sợ hãi thời thơ ấu làm cho hãi sợ nữa - và chắc đủ cô đơn và buồn bã để đằng nào cũng không quan tâm.
“Nhưng cái bức thư mà cậu ta gửi ấy, nó có nhắc đến các p-x-l có mật độ quá dày.” Cô cho lão xem bản chép. Walker tóm lấy bộ kính lúp trên trán và kéo xuống.
“Các điểm ảnh,” lão sụt sịt nói. “Nó đang nói về những chấm nhỏ tạo thành một hình ảnh. Mỗi một chấm là một điểm ảnh.” Lão nhận lấy bức thư và đọc thêm. “Nó bảo ở đó không an toàn.” Walker xoa cằm và lắc đầu. “Lũ khốn.”
“Walker, màn hình nào mà lại có kích thước hai mươi nhân năm phân thế?” Juliette nhìn ngó mớ bảng mạch, màn hình và những cuộn dây lỏng lẻo rải rác khắp xung quanh xưởng. “Bác có thứ gì như thế không?”
“Hai mươi nhân năm hả? Có thể là một màn hình như trên mặt tủ máy chủ hay gì đó. Vừa đủ lớn để hiển thị một vài dòng chữ, nhiệt độ bên trong, chu kỳ đồng hồ...” Lão lắc đầu. “Nhưng chẳng ai lại đi chế màn hình hiển thị với mật độ điểm ảnh như thế này. Ngay cả nếu có thể làm được thì cũng vô nghĩa. Mắt mày không đủ phân biệt được hai điểm ảnh cạnh nhau ngay cả nếu nó nằm ngay trước mũi mày.”
Lão xoa cái cằm lún phún râu và đọc thêm bức thư. “Cái mớ vớ vẩn về băng và nói đùa này là sao vậy? Thế nghĩa là sao?”
Juliette đứng bên cạnh lão nhòm vào búc thư. “Cháu cũng đã băn khoăn về chỗ đó. Hẳn ý cậu ta là chỗ băng dán nhiệt lấy cho cháu hồi trước.”
“Hình như tao mang máng nhớ vụ ấy.”
“Thế bác có nhớ vấn đề chúng ta gặp phải với nó không? Ống xả chúng ta quấn nó vào tí nữa thì bắt lửa. Cái đồ đó thật sự là đồ bỏ đi. Cháu nghĩ cậu ta có gửi thư hỏi băng có được chuyển đến êm xuôi không, và cháu nhớ đại khái mình có hồi âm rằng nó đã đến và cảm ơn cậu ta, nhưng có được thiết kế để hỏng thì cũng không thể phế nhanh vậy được.”
“Đó là câu đùa của mày hả?” Walker quay người trên ghế và đặt cùi chỏ lên bàn. Lão cứ nhìn những con chữ chép bằng than như thể đấy là gương mặt Scottie, cậu bóng đeo nhỏ quay lại nốt lần cuối để báo cho lão biết điều gì đó quan trọng.
“Và cậu ta nói câu đùa của cháu là sự thật,” Juliette nói. “Cháu thức suốt ba tiếng vừa qua suy nghĩ về vụ này, chỉ thèm được nói chuyện với ai đó.”
Walker ngoái lại nhìn cô, lông mày nhướn lên.
“Cháu không phải một cảnh sát trưởng, bác Walk. Không hề có khiếu. Đáng lẽ cháu không nên đi. Nhưng cháu biết chắc chẳng kém gì ai rằng điều cháu sắp nói đủ khiến cho cháu bị tống đi lau chùi...”
Walker ngay lập tức trượt xuống khỏi ghế và bước đi. Juliette nguyền rủa mình vì đã đến đây, vì đã mở miệng ra, vì không chịu đơn thuần đi làm ca đầu và kệ xác tất cả...
Walker đóng cửa xưởng và khóa lại. Lão nhìn cô và giơ một ngón tay lên, lại chỗ máy nén khí lôi một cái vòi ra. Thế rồi lão bật nó lên để động cơ bắt đầu tích tụ áp lực, rồi xì ra qua cái vòi để mở thành một tiếng xì dai dẳng điếc tai. Lão quay lại bàn ngồi xuống, trong khi cái động cơ nén kia cứ kêu váng lên ầm ĩ. Cặp mắt mở lớn của lão khẩn khoản mời cô nói tiếp.
“Trên đó có một quả đồi với một cái rãnh,” cô bảo lão, phải lớn tiếng hơn một chút. “Cháu không biết đã bao lâu rồi bác chưa thấy lại ngọn đồi đó, nhưng trong rãnh có hai thi thể nép vào sát nhau, một cặp vợ chồng. Nếu quan sát kỹ, bác sẽ thấy có đến cả chục hình hài tương tự như vậy trên khắp vùng đất kia, tất cả đều là người lau chùi, ở các mức độ phân hủy khác nhau. Tất nhiên hầu hết đều đã biến mất. Rữa thành cát bụi sau bao năm dài.”
Walker lắc đầu trước hình ảnh cô đang vẽ lên.
“Họ đã bỏ bao nhiêu năm cải tiến các bộ đồ này để những người lau chùi có cơ hội sống sót rồi? Hàng trăm năm à?”
Lão gật đầu.
“Ấy nhưng không ai đi xa hơn được cả. Và chưa một lần nào họ thiếu thời gian lau chùi.”
Walker ngước lên và nhìn vào mắt cô. “Câu đùa của mày là sự thật,” lão nói. “Mớ băng dán nhiệt. Nó được thiết kế để hỏng.”
Juliette bặm môi. “Đó chính là điều cháu đang nghĩ. Nhưng không chỉ băng dán thôi đâu. Nhớ mấy cái gioăng hồi vài năm trước không? Chỗ hàng của bộ phận IT để lắp vào máy bơm nước, bị đưa nhầm đến cho chúng ta ấy?”
“Thế nên chúng ta cứ toàn chọc ngoáy rằng ở bộ phận IT toàn bọn ngu và lù đù...”
“Nhưng chính chúng ta mới là lũ ngu,” Juliette nói. Và được nói ra điều ấy với một con người khác thật sung sướng vô cùng. Để những ý tưởng mới này được thốt lên mới tuyệt làm sao. Và cô biết mình đã nghĩ đúng về chi phí đánh điện, rằng chúng không muốn mọi người bàn ra tán vào. Suy nghĩ thì không sao; chúng sẽ chôn vùi ta cùng với suy nghĩ của ta. Nhưng không đường hợp tác, không cách phối hợp nhóm, không trao đổi ý kiến.
“Bác nghĩ chúng bắt chúng ta ở dưới này để ở gần dầu ư?” cô hỏi Walker. “Cháu không nghĩ thế đâu. Không còn như thế nữa. Cháu tin bất cứ ai có một chút tư duy cơ khí đều bị chúng tống đi xa mình hết mức có thể. Có hai chuỗi cung ứng, hai bộ linh kiện được chế tạo, tất cả đều bí mật hoàn toàn. Và ai dám nghi ngờ chúng? Ai dám mạo hiểm bị tống đi lau chùi đây?”
“Mày nghĩ chúng nó giết Scottie à?” lão hỏi.
Juliette gật đầu. “Walk, cháu nghĩ sự tình còn tệ hơn thế.” Cô nhoài tới gần hơn, trong lúc máy nén chạy cành cạch, tiếng khí xì rin rít tràn ngập căn phòng. “Cháu nghĩ bọn chúng giết hết mọi người .”