← Quay lại trang sách

Chương 28

JULIETTE VÀO CA ĐẦU LÚC SÁU GIỜ, vẫn nghĩ đi nghĩ lại về cuộc trò chuyện với Walker. Lúc cô bước vào trung tâm điều phối, nhúm kỹ thuật viên có mặt ở đó tặng cô một tràng pháo tay mãi không dứt, khiến cô phát ngượng. Knox chỉ trừng mắt nhìn cô từ trong góc phòng, đã quay trở về với thái độ cộc cằn vốn dĩ. Ông ta đã chào mừng cô trở về nhà rồi, còn lâu mới có chuyện ông ta chào mừng lần nữa.

Cô chào những người mình chưa gặp đêm hôm trước, và nhìn qua danh sách công việc. Các từ viết trên bảng đều có nghĩa, nhưng cô chật vật lắm mới hiểu được chúng. Sâu trong tâm tri, cô cứ nghĩ về Scottie tội nghiệp, rối trí và vẫy vùng trong lúc một kẻ to xác hơn - hay mấy kẻ liền - siết cổ mình đến chết. Cô nghĩ về thi thể nhỏ nhắn của cậu ta, chắc chứa đầy bằng chứng, nhưng chẳng bao lâu sau sẽ trở thành thức ăn cho rễ cây ở các nông trại đất. Cô nghĩ về một cặp vợ chồng nằm bên nhau trên một ngọn đồi, chưa bao giờ được cho cơ hội đi xa hơn, được thấy phía bên kia chân trời.

Cô chọn một công việc trên danh sách, việc không đòi hỏi đầu óc nhiều, và nghĩ về Jahns cùng Marnes tội nghiệp và mối tình bi kịch của họ - nếu cô hiểu đúng về Marnes. Ham muốn kể hết cho toàn bộ người trong phòng cứ sôi sục trong cô. Cô nhìn một vòng xung quanh, nhìn Megan và Ricks, nhìn Jenkins và Marck, và nghĩ về đội quân những người anh em khăng khít nho nhỏ mình có thể gầy dựng nên. Tháp giống đã mục ruỗng đến tận cốt tủy; một kẻ độc ác nắm vai quyền thị trưởng; một con rối thế chân một cảnh sát trưởng tử tế; và tất cả những người tốt đều đã biến mất.

Tưởng tượng ra cảnh ấy mới hài hước làm sao: cô tập hợp một băng nhóm những người thợ cơ khí để đột kích các tầng khu trên và trả lại công lý. Và sau đó thì sao? Phải chăng đây chính là cuộc nổi loạn mà họ đã được học từ tấm bé? Có phải nó bắt đầu chính là như thế này không? Một người phụ nữ ngốc nghếch máu nóng khuấy động con tim một quân đoàn những kẻ ngốc?

Cô giữ im miệng và tiến về phía phòng máy bơm, hòa vào dòng những người thợ cơ khí đi làm ca sáng, chủ yếu nghĩ về những gì mình nên thực hiện ở khu trên hơn là những gì cần sửa chữa ở khu dưới. Cô leo xuống một cầu thang phụ, tạt qua phòng trang thiết bị để lấy túi dụng cụ, và khiêng cái túi nặng trĩu ấy xuống một cái hố sâu, nơi máy bơm chạy liên tục để giữ cho cái tháp giống chôn sâu này không bị ngập nước phân nửa.

Caryl, mới chuyển sang từ ca ba, bấy giờ đang vá lại lớp xi măng nứt hỏng gần bể chứa của hố. Cô ta vẫy cái bay, và Juliette gục gặc đầu và gượng mỉm cười.

Cái bơm hỏng nằm ì ra trên một bức tường, trong khi máy bơm dự phòng bên cạnh gồng mình vật lộn và phun nước ra ngoài những vòng gioăng khô và nứt nẻ. Juliette nhìn vào bể chứa để ước đoán chiều cao của nước. Một con số “3” sơn trên tường mấp mé nằm ngay trên mặt nước vẩn đục. Juliette tính nhanh dựa trên đường kính bể chứa và mức nước hiện đã gần ba mét. Tin tốt là họ có ít nhất một ngày nữa thì giày ủng mới bắt đầu bị uớt. Trong trường hợp xấu nhất, họ sẽ thay thế cái bơm bằng máy khác đã được lắp mới từ các linh kiện dự phòng và chấp nhận nghe Hendricks cằn nhằn vì tội lôi nó ra thay vì sửa thứ mình đã có.

Lúc bắt đầu tháo cái bơm hỏng xuống, bị cái bơm hàng xóm nhỏ hơn, rò rỉ tùm lum bắn nước khắp người, Juliette ngẫm lại cuộc đời mình từ một góc nhìn mới, hình thành sau những tiết lộ sáng nay. Cô vốn luôn coi tháp giống là một thứ hiển nhiên. Các linh mục nói rằng nó từ trước đến nay luôn ở đó, rằng nó được trìu mến tạo ra bởi một vị Chúa ân cần, rằng mọi thứ họ cần đều đã được Người cung cấp. Juliette thấy khó tin câu chuyện ấy. Vài năm trước, cô từng tham gia đội đầu tiên đào quá 3.000 mét và tìm được mỏ dầu mới. Cô cảm nhận được kích thước và quy mô của thế giới bên dưới bọn họ. Và rồi cô còn tận mắt chứng kiến khung cảnh thế giới bên ngoài với những đám khói như hồn ma của nó mà họ gọi là mây, lừ đừ bay ngang tại một độ cao phi thường. Cô thậm chí còn nhìn thấy một ngôi sao, mà Lukas nghĩ nằm ở cách đây một khoảng xa ngoài sức tưởng tượng. Chúa nào lại đi tạo ra nhiều đá đến thế bên dưới và từng ấy không khí bên trên rồi chỉ làm duy nhất một tháp giống cỏn con nằm giữa?

Và rồi còn có cả đường chân trời mục nát và những hình ảnh trong các cuốn sách trẻ con, cả hai xem chừng đều là manh mối về những điều gì khác. Tất nhiên, các linh mục sẽ nói rằng đường chân trời là bằng chứng cho thấy con người không được phép vượt quá giới hạn của mình. Còn về phần những cuốn sách với các trang giấy phai màu ư? Chỉ là thành phẩm do trí tưởng tượng huyễn hoặc của các nhà văn bịa ra, một tầng lớp đã bị xóa mất bởi làm nảy sinh quá nhiều rắc rối.

Nhưng Juliette không thấy những cuốn sách kia có gì là tưởng tượng huyễn hoặc hết. Cô đã có cả một quãng đời thơ ấu dưới khu dưỡng nhi, đọc đi đọc lại từng cuốn không bị mượn mất, và cô thấy những thứ bên trong sách cũng như trong những vở kịch tuyệt vời biểu diễn tại khu chợ còn hợp lý hơn cái ống trụ đang trên đường rệu rã nơi họ sống.

Cô lôi cái ống nước cuối cùng ra và bắt đầu gỡ cái bơm khỏi động cơ. Mớ vụn thép báo hiệu đã có một bánh công tác bị nghiến nát, và thế tức là phải kéo trục ra. Trong lúc làm như một cái máy, xử lý một công việc mình từng thực hiện biết bao nhiêu lần, cô nghĩ về vô số loài động vật sinh sống trong những sách đó, phần lớn chưa bao giờ được con người còn sống nào trông thấy. Cô đoán phần huyễn hoặc duy nhất là tất cả bọn chúng đều nói chuyện và hành động như con người. Trong một số quyền sách còn có chuột và gà thực hiện những trò như thế, và cô biết mấy giống loài đó không có khả năng nói. Tất cả những loài động vật còn lại kia hẳn phải tồn tại ở đâu đó, hay từng tồn tại. Cô cảm nhận được điều ấy từ tận trong tâm khảm, có lẽ bởi vì chúng không có vẻ gì là quá huyễn hoặc. Mỗi loài vật đều như được tao ra dựa trên cùng một bản vẽ, giống như tất cả các máy bơm của tháp giống. Ta có thể nhận ra chúng được dựa trên nhau. Một mẫu thiết kế nào đó đã hoạt động hiệu quả, và người tạo ra một loài cũng chính là người đã tạo ra tất cả bọn chúng.

Tháp giống chẳng hợp lý bằng. Nó không được một vị chúa nào tạo ra hết - nhiều khả năng nó được thiết kế bởi bộ phận IT. Đây là một giả thuyết mới, nhưng cô càng lúc càng cảm thấy vững tin vào nó. Đám đó kiểm soát tất cả những bộ phận quan trọng. Lau chùi là luật lệ tối cao và tôn giáo sâu đậm nhất, và cả hai đều đan xen vào với nhau và ngự sau những bức tường bí mật của IT. Thế rồi còn cả việc Cơ Khí nằm cách rất xa và vị trí phân bổ các đồn phó cảnh sát - càng thêm manh mối. Chưa kể còn các điều khoản trong bản Hiệp Ước, gần như cho phép họ được quyền miễn trừ khỏi mọi thứ. Và giờ cô còn phát hiện ta một chuỗi cung ứng thứ hai, một chuỗi linh kiện được thiết kế để hỏng, một lý do đằng sau việc mãi mà chẳng có bước tiến nào để kéo dài thời gian sống được tại thế giới bên ngoài. Đám IT đã xây dựng lên nơi này và đám IT đang giữ họ lại tại đây.

Juliette tí nữa thì vặn tung một bu lông vì quá kích động. Cô quay lại tìm Caryl, nhưng cô gái trẻ đã bỏ đi mất. Phần cô ta sửa có màu xám sẫm hơn trong lúc đợi cho khô đi và hòa vào phần còn lại. Juliette ngước lên, quan sát trần phòng máy bơm nơi các ống bọc dây điện và đường ống nước đâm xuyên qua tường và lẫn vào nhau phía trên đầu. Một loạt ống dẫn hơi nằm túm tụm lại một bên để tránh nung chảy bất cứ sợi dây điện nào; một dải băng dán nhiệt lủng lẳng buông xuống từ một đường ống, trông như một cuộn lò xo lỏng. Cô thầm nghĩ cần sớm thay thế nó thôi. Dải băng ấy có lẽ đã mười hay hai mươi năm tuổi gì đó. Cô nghĩ về mớ băng ăn cắp đã gây ra phần lớn những rắc rối mình gặp phải, nó mà trụ được hai mươi phút trên đó đã là may mắn lắm rồi.

Và đó là lúc Juliette nhận ra mình phải làm gì. Một dự án nhằm vén bức màn che mắt tất cả mọi người, một ân huệ cho kẻ ngốc tiếp theo phạm phải sai lầm hay dám nói ra hy vọng của mình. Và kế hoạch ấy sẽ rất dễ dàng. Cô sẽ không phải tự chế tạo bất cứ thứ gì hết - chúng sẽ thay cô thực hiện tất cả. Tất cả những gì cần làm là đi thuyết phục một chút, và cô cực kỳ giỏi khoản đó.

Cô mỉm cười, một danh sách linh kiện hình thành trong đầu cô trong khi cô gỡ bánh công tác bị hỏng khỏi cái máy bơm lỗi. Tất cả những gì cô cần để giải quyết vấn đề này là một hay hai linh kiện dự phòng gì đó. Đây là giải pháp hoàn hảo để giúp mọi thứ trong tháp giống trở lại hoạt động đúng chuẩn.

Juliette làm nguyên hai ca, hành cho cơ bắp tê rần trước khi đem trả đồ nghề và đi tắm. Cô lấy bàn chải lông cứng kì cọ móng tay bên bồn rửa phòng tắm, quyết tâm giữ cho chúng sạch sẽ ngang hồi trên đỉnh. Cô đi về phía nhà ăn, trông ngóng được thưởng thức một đĩa đựng đầy đồ ăn giàu năng lượng thay vì món thịt thỏ hầm ít ỏi của nhà ăn trên tầng một. Đúng lúc ấy, cô băng ngang qua sảnh vào của bộ phận Cơ Khí và thấy Knox nói chuyện với phó cảnh sát Hank. Nhìn cách họ quay người lại và giương mắt nhìn cô, cô biết họ đang nói về mình. Juliette chốt dạ. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là bố cô. Và sau đó là Peter. Chúng còn có thể tước đoạt đi ai khác mà cô quan tâm được chứ? Chúng sẽ chẳng biết đường mà báo cho cô về Lukas, bất kể anh có là gì đối với cô.

Cô quay ngoắt lại và tiến về phía họ, đúng vào khi hai người bọn họ tiến đến chặn đầu cô. Vẻ mặt họ xác nhận mọi nỗi lo sợ của cô. Điều gì đó kinh khủng đã xảy ra. Juliette hầu như không nhận thấy Hank đang với lấy còng tay.

“Tôi xin lỗi nhé, Jules,” ông ta nói lúc họ đến gần.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Juliette hỏi. “Bố tôi à?”

Hank nhíu mày bối rối. Knox thì đang lắc đầu và cắn cắn râu. Ông ta nhìn ông phó cảnh sát như thể sắp sửa ăn thịt người này đến nơi rồi.

“Knox, có chuyện gì vậy?”

“Jules, tôi rất tiếc.” Ông ta lắc đầu. Ông ta có vẻ muốn nói thêm nhưng không thể. Juliette cảm thấy Hank nắm lấy cánh tay mình.

“Cô bị bắt giữ vì đã gây ra những tội ác nghiêm trọng chống lại tháp giống.”

Ông ta đọc những câu ấy như thể đang trích dẫn một bài thơ buồn. Vòng thép gài tách lại quanh cổ tay cô.

“Cô sẽ bị xét xử và kết án đúng như bản Hiệp Ước đã quy định.”

Juliette ngước lên nhìn Knox. “Chuyện gì thế này?” cô hỏi. Cô thực sự lại bị bắt giữ nữa sao?

“Nếu bị kết tội, cô sẽ được cấp một cơ hội khôi phục danh dự.”

“Cô muốn tôi làm gì?” Knox thì thầm, những thớ cơ khổng lồ co giật bên dưới bộ quần yếm. Ông ta vặn vẹo đôi bàn tay, nhìn vòng kim loại thứ hai khép lại quanh cổ tay bên kia của cô, hai bàn tay giờ đã bị cùm lại với nhau. Ông trưởng bộ phận Cơ Khí đồ sộ dường như đang tính sẽ sử dụng bạo lực - hay làm gì đó tệ hơn.

“Bình tĩnh nào, Knox,” Juliette nói. Cô lắc đầu với ông ta. Nghĩ đến cảnh thêm nhiều người nữa bị hại vì mình mà cô chịu không nổi.

“Nếu nhân loại trục xuất cô khỏi thế giới này,” Hank tiếp tục đọc, giọng ông ta run rẩy, mắt ông ta rơm rớm vì hổ thẹn.

“Buông đi,” Juliette bảo Knox. Cô nhìn ra đằng sau ông ta, nơi những người thợ khác vừa làm xong ca hai đang về, dừng lại theo dõi cảnh người con gái ngang tàng của bộ phận Cơ Khí bị còng tay.

“Khi bị trục xuất, cầu cho cô sẽ thấy những tội lỗi của mình được gột rửa, gột rửa sạch,” Hank chốt lại. Ông ta ngước lên nhìn cô, nắm chặt lấy sợi xích giữa hai cổ tay cô bằng một tay, nước mắt chảy dài xuống mặt.

“Tôi xin lỗi,” ông ta nói.

Juliette gật đầu với ông ta. Cô nghiến răng và gật đầu với cả Knox nữa.

“Không sao đâu,” cô nói. Cô liên tục gật đầu. “Không sao đâu, Knox. Buông đi.”