← Quay lại trang sách

Chương 29

CHẶNG ĐƯỜNG LEO LÊN TỐN BA NGÀY. Lâu hơn mức cần thiết, nhưng có các thủ tục cần thực hiện. Đi hết một ngày lên văn phòng của Hank, nghỉ lại một đêm trong buồng giam của ông ta, phó cảnh sát Marsh sáng hôm sau từ khu giữa xuống để hộ tống cô lên thêm năm mươi tầng nữa, về văn phòng mình.

Cô thấy đờ đẫn hẳn trong ngày leo thứ hai này, ánh nhìn từ người qua lại trượt khỏi cô như nước trượt khỏi mỡ. Thật khó quan tâm đến sinh mệnh của bản thân mình - cô còn đang mải bận tính tổng tất cả những sinh mạng từng mất đi khác, trong số đó có vài người chết bởi vì cô.

Giống như Hank, Marsh cố gắng gợi chuyện, và tất cả những gì Juliette có thể nghĩ ra được để mà đáp lại là họ đang đứng nhầm bên. Cái ác đang lộng hành. Nhưng cô không nói ra, mà giữ mồm giữ miệng.

Tại đồn phó cảnh sát khu giữa, cô được đưa vào một buồng giam khá quen thuộc, giống như buồng ở chỗ Hank tại khu dưới sâu. Không màn hình tường, chỉ có một chồng khối bê tông quét mỗi sơn lót. Khi anh ta còn chưa kịp khóa cổng, cô đã ngã gục xuống giường và nằm đó tưởng chừng hàng tiếng liền, đợi đêm buông và chuyển sang bình minh, đợi phó cảnh sát mới của Peter đến điệu cô lên nốt chặng cuối cùng trong chuyến hành trình.

Cô thường xuyên nhìn xuống cổ tay, nhưng Hank đã tịch thu đồng hồ của cô. Ông ta chắc còn không biết cách lên dây cót. Nó rồi sẽ hư hỏng và trở thành một vật trang trí vô giá trị thêm một lần nữa, một thứ đồ vô dụng bị đeo ngược để phô cái quai đẹp.

Điều ấy làm cô thấy buồn nhiều hơn cần thiết. Cô xoa cổ tay trần, chỉ thèm được biết thời gian, thế rồi Marsh quay lại và bảo rằng cô có khách đến thăm.

Juliette ngồi dậy và đu chân xuống giường. Ai mà lại lặn lội lên khu giữa từ dưới Cơ Khí chứ nhỉ?

Lúc Lukas xuất hiện bên kia chấn song, con đập giữ lại tất cả cảm xúc của cô suýt nữa vỡ òa. Cô cảm thấy cổ mình nghẹt lại, quai hàm đau nhức vì phải ghìm lại tiếng khóc, khoảng trống rỗng trong lồng ngực suýt thì bị đâm thủng và nổ tung. Anh nắm lấy chấn song và tì đầu vào đó, thái dương chạm vào lớp thép nhẵn, trên mặt nở nụ cười buồn bã.

“Chào,” anh nói.

Juliette gần như chẳng nhận ra anh. Cô đã quen nhìn thấy anh trong bóng tối, đã đi quá vội hôm họ đâm vào nhau trên cầu thang. Anh là một người thật sự điển trai, ánh mắt già dặn hơn gương mặt, mái tóc nâu nhạt vuốt ngược ra sau ướt đẫm mồ hôi, cô đoán là bởi anh vừa chạy vội xuống đây.

“Anh không việc gì phải đến hết,” cô nói nhẹ nhàng và chậm rãi để không khóc. Điều khiến cô thực sự thấy buồn là bị người khác nhìn thấy trong tình trạng như thế này, một người cô đã bắt đầu nhận ra mình thương yêu. Cảm giác nhục nhã thật quá sức chịu đựng.

“Chúng tôi đang phản kháng vụ này,” anh nói. “Bạn bè của cô đang thu thập chữ ký. Đừng bỏ cuộc.”

Cô lắc đầu. “Sẽ vô dụng thôi,” cô bảo anh. “Xin đừng nuôi hy vọng làm gì.” Cô bước lại chấn song và nắm lấy nó dưới tay anh một vài phân. “Anh thậm chí còn không biết tôi cơ mà.”

“Tôi biết vụ này là ngu xuẩn...” Anh quay đi, một giọt nước mắt chảy dài xuống má. “Lại thêm một vụ lau chùi nữa ư?” anh khàn giọng nói. “Tại sao?”

“Đó là những gì chúng muốn,” Juliette nói. “Không có cách nào ngăn cản được chúng đâu.”

Hai tay Lukas trượt xuống chấn song và ấp lấy tay cô. Juliette không thể rút tay ra chùi má được. Cô thử ngoẹo đầu xuống chùi vào vai.

“Ngày hôm ấy tôi đang lên gặp cô...” Lukas lắc đầu và hít một hơi thật sâu. “Tôi định lên mời cô đi chơi...”

“Đừng,” cô nói. “Lukas. Đừng nói nữa.”

“Tôi đã kể cho mẹ tôi nghe về cô.”

“Ôi trời đất ơi, Lukas...”

“Chuyện này không thể xảy ra được,” anh nói. Anh lắc đầu. “Không thể nào. Cô không thể đi được.”

Lúc anh ngước lên nhìn lại, Juliette nhận thấy mắt anh mang vẻ sợ hãi nhiều hơn cả những gì cô cảm thấy trong lòng. Cô ngọ nguậy luồn một tay ra và gỡ tay kia của anh ra. Cô đẩy hai tay anh lùi xa. “Anh cần buông bỏ đi,” cô nói. “Tôi xin lỗi. Hãy đi tìm người khác đi. Đừng trở thành như tôi. Đừng đợi...”

“Tôi cứ nghĩ mình đã tìm được người đó rồi,” anh tê tái nói.

Juliette quay đi giấu khuôn mặt mình.

“Đi đi,” cô thì thầm.

Cô đứng im, cảm nhận sự hiện diện của anh phía bên kia chấn song, một chàng thanh niên am hiểu về các vì sao nhưng lại chẳng hiểu gì về cô hết. Và cô đợi, nghe tiếng anh khóc trong khi cô cũng lặng lẽ khóc một mình, cho đến khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chân anh lê bước trên sàn nhà, thấy dáng đi buồn bã khi anh rời đi.

Cô ngủ thêm một đêm nữa trên một chiếc giường lạnh lẽo, thêm một đêm không được báo cho biết nguyên nhân mình bị bắt giữ, một đêm để điểm lại những đau đớn cô đã vô tình gây ra. Ngày hôm sau, Juliette thực hiện chuyến leo cuối cùng qua vùng đất của những con người xa lạ, tiếng thì thầm bàn tán về hai ca lau chùi liên tiếp bám đuổi theo cô. Cô chìm vào một cơn mê choáng váng mới, nhấc một chân rồi đến chân kia.

Sau khi leo xong, cô được đưa vào trong buồng giam quen thuộc, băng qua chỗ Peter Billings và cái bàn cũ của cô. Người hộ tống cô ngồi phịch xuống chiếc ghế cót két của phó cảnh sát Marnes, phàn nàn vì mệt mỏi.

Juliette có thể cảm nhận được lớp vỏ đã hình thành quanh cô trong ba ngày dài đằng đẵng ấy, lớp men cứng cấu thành từ sự tê dại và từ việc không thể tin nổi tình cảnh của mình. Mọi người không nói năng khẽ khàng hơn; họ chỉ nghe có vẻ như thế. Họ không đứng xa cô hơn; họ chỉ có vẻ xa cách hơn. Cô ngồi trên chiếc giường đơn độc và nghe Peter Billings cáo buộc mình phạm tội âm mưu. Một ổ đĩa nằm trong túi ni lông mềm oặt, nhìn như một con cá nuôi đã uống hết sạch nước trong bể và giờ đang nằm chết. Bằng cách nào đó, nó đã được lôi ra khỏi lò đốt. Các cạnh đen sì. Một cuộn giấy được trải phẳng ra, mới chỉ có nửa bị nghiền thành bột. Các chi tiết xoay quanh lệnh tìm kiếm trên máy tính cô được liệt kê ra. Cô biết hầu hết những gì họ tìm thấy là dữ liệu của Holston, không phải của cô. Cô không chắc bây giờ nói cho họ biết thì còn ích gì. Họ đã có đủ bằng chứng để bắt cô đi lau chùi mấy lần rồi.

Một thẩm phán mặc quần yếm đen đứng bên cạnh Peter trong khi các tội của cô được liệt kê, như thể có ai trong đám này thực sự ở đây để quyết định số phận của cô. Juliette biết quyết định đã được đưa ra rồi, và biết ai là kẻ đã đưa ra quyết định ấy.

Tên của Scottie được nhắc đến, nhưng cô không nghe thấy về chuyện gì. Có thể là bức email trong tài khoản của cậu ta đã bị phát hiện. Có thể chúng định sẽ đổ cái chết của cậu ta cho cô để đề phòng: Xương cốt chôn cùng xương cốt, giữ an toàn bí mật họ nắm giữ cùng nhau.

Cô lờ chúng đi và thay vào đó ngoái nhìn ra sau, đúng lúc một trận lốc xoáy nhỏ hình thành trên đồng bằng và lao về phía những ngọn đồi. Cuối cùng nó cũng tiêu tan sau khi đâm vào sườn đồi thoai thoải, tan biến như biết bao nhiêu người lau chùi, bị quẳng vào làn gió ăn mòn và bỏ mặc cho hao kiệt đi.

Bernard chẳng hề chường mặt. Jules chẳng thể nào biết được nguyên nhân là do quá sợ hay quá tự mãn. Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình, nhìn xuống vệt mỡ mỏng sâu trong kẽ móng tay, và biết rằng cô đã chết rồi. Không hiểu sao chuyện ấy chẳng có gì quan trọng cả. Có một hàng thi thể ở cả đằng sau lẫn trước mặt cô. Cô chỉ là cái hiện tại đang lê bước, là bánh răng trong cỗ máy, cứ quay vòng và nghiến hàm răng kim loại cho đến khi hao mòn hẳn, cho đến khi những mảnh vụn của thân xác cô vỡ toác và gây thêm thiệt hại, cho đến khi cô cần bị lôi ra, bỏ đi, và thay thế bằng một bánh răng khác.

Pam mang cháo yến mạch và khoai tây chiên từ nhà ăn đến cho cô, món khoái khẩu của cô. Cô để mặc nó bốc khói nghi ngút bên ngoài chấn song. Thư được mang lên từ bộ phận Cơ Khí suốt cả ngày và chuyển vào cho cô. Cô lấy làm mừng rằng bạn bè mình chẳng ai lên thăm cả. Những giọng nói thầm lặng của họ là đủ lắm rồi.

Mắt Juliette lo hết phần khóc, trong khi phần còn lại thì đã quá tê dại, không còn run rẩy hay khóc được nữa. Cô đọc những bức thư ngọt ngào trong khi nước mắt nhỏ tong tỏng lên đùi. Thư của Knox là một lời xin lỗi đơn giản. Cô tin ông ta ước gì mình đã xuống tay giết người và làm gì đó - cho dù nếu làm vậy thì ông ta sẽ bị trục xuất ngay - hơn là thõng tay bất lực như lúc đó, một điều mà trong thư ông ta bảo rằng sẽ hối tiếc suốt đời. Những người khác gửi các thông điệp mang tính tâm linh, hứa sẽ gặp lại cô ở kiếp sau, những trích dẫn từ các cuốn sách đã thuộc lòng. Shirly có lẽ là người hiểu cô rõ nhất và đã cập nhật tình hình máy phát điện cũng như máy ly tâm mới của nhà máy lọc dầu cho cô nghe. Cô ấy khẳng định với Juliette rằng mọi sự sẽ vẫn tốt đẹp và chủ yếu là nhờ công của cô. Câu đó khiến cho Juliette khẽ bật ra một tiếng khóc. Cô đưa ngón tay chà lên các bức thư viết bằng than, chuyển phần nào những suy nghĩ màu đen của bạn bè cô sang mình.

Cuối cùng cô chỉ còn thư của Walker, bức duy nhất cô không hiểu nổi. Trong lúc mặt trời dần lặn trên miền đất khắc nghiệt, gió lắng xuống khi đêm buông để cho đất bụi được yên nghỉ, cô đọc đi đọc lại những lời lão viết, cố gắng suy luận xem ý lão là gì.

Jules -

Đừng sợ. Giờ là lúc cần cười lên. Sự thật là một trò đùa và Vật Tư ngon lành đấy.

- Walk

Cô không chắc mình thiếp đi kiểu gì, chỉ biết rằng lúc tỉnh dậy thì cô thấy thư từ bao kín quanh giường mình như những mảng sơn tróc, đã có thêm nhiều thư nữa được nhét vào giữa chấn song trong đêm. Juliette quay đầu và dõi mắt nhìn xuyên qua bóng tối, nhận ra có người đang ở đó. Một người đàn ông đứng đằng sau chấn song. Lúc cô cựa mình, ông ta lui lại, một chiếc nhẫn cưới phát ra tiếng lanh canh khi thép cạ vào thép. Cô vội vã đứng dậy khỏi giường và xộc đến bên chấn song trên cặp chân buồn ngủ. Cô tóm lấy chấn song bằng đôi bàn tay run rẩy và nhìn xoáy vào bóng tối trong lúc bóng người kia hòa vào sắc đen.

“Bố à...?” cô cất tiếng gọi, với tay qua cổng chắn.

Nhưng ông ta không quay lại. Nhân vật cao ngòng kia đưa chân nhanh hơn, biến vào khoảng không trống rỗng, bấy giờ đã trở thành ảo ảnh, hệt như một ký ức thời ấu thơ xa xăm.

Bình minh ngày hôm sau là một cảnh rất ấn tượng. Có một khoảng hở hiếm hoi giữa những đám mây đen thấp, cho phép những tia khói vàng rõ mồn một trượt ngang qua những ngọn đồi. Juliette nằm trên giường, quan sát cảnh tù mù dần ửng lên, má tì trên hai bàn tay, trong khi mùi cháo yến mạch lạnh ngắt tỏa vào từ ngoài chấn song. Cô nghĩ về những người đàn ông và đàn bà tại bộ phận IT quần quật làm việc suốt ba đêm vừa qua để chế tạo một bộ đồ thiết kế riêng cho cô, bằng mớ linh kiện chết giẫm chuyển lên từ bộ phận Vật Tư. Bộ đồ sẽ được căn giờ để cô trụ được vừa đủ lâu, để giúp cô hoàn tất công việc lau chùi và chỉ có thế.

Trong suốt chặng đường bị còng tay leo lên đầy gian khổ, bao ngày và bao đêm tê dại chấp nhận số phận, cô chưa lần nào nghĩ đến bản thân hành động lau chùi cho đến tận hôm nay, vào đúng sáng hôm thực hiện nhiệm vụ này. Cô chắc chắn tuyệt đối rằng mình sẽ không thực hiện công việc ấy. Cô biết ai cũng nói như vậy, mọi người lau chùi đều nói, và ai cũng trải nghiệm một sự lột xác kỳ diệu nào đó, có thể còn mang tính tâm linh, khi đứng trước ngưỡng cửa tử thần để rồi rốt cuộc vẫn lau. Nhưng cô chẳng có ai trên đỉnh để lau chùi vì họ hết. Cô không phải người lau chùi đầu tiên đến từ bộ phận Cơ Khí, nhưng cô quyết tâm trở thành người đầu tiên dứt khoát không làm.

Cô đã nói như vậy khi Peter đưa cô ra khỏi buồng giam và dẫn đến bên cánh cửa vàng. Một kỹ thuật viên của bộ phận IT đang đợi sẵn bên trong, thực hiện những điều chỉnh phút chót cho bộ đồ của cô. Juliette lắng nghe hướng dẫn của anh ta với một vẻ thờ ơ lạnh lùng. Cô nhận ra mọi điểm yếu trong mẫu thiết kế. Cô nhận ra mình có ngủ gật cũng chế ra được một bộ đồ tử tế hơn, nếu cô không mải bận hồng hộc làm hai ca dưới Cơ Khí để ngăn nước tràn vào, để dầu tiếp tục tuôn, điện tiếp tục ro ro truyền. Cô nghiên cứu mấy long đền và gioăng, giống hệt với loại dùng trong máy bơm, nhưng cô biết là được thiết kế để hỏng. Cô biết lớp băng dán nhiệt bóng loáng dán làm nhiều dải chồng lên nhau để tạo thành lớp bọc ngoài của bộ đồ này có chất lượng vớ vẩn do chủ đích. Cô suýt nữa thì nói toạc ra hết cho anh kỹ thuật viên nghe trong lúc anh ta cam đoan với cô toàn những điều cao siêu. Anh ta kéo khóa bộ đồ cho cô, đeo găng tay cho cô, giúp cô đi giày, và giải thích số đánh trên các túi.

Juliette lặp lại câu thần chú trong bức thư của Walker: Đừng sợ. Đừng sợ. Đừng sợ.

Giờ là lúc cần cười lên. Sự thật là một trò đùa. Và Vật Tư ngon lành đấy.

Anh kỹ thuật viên kiểm tra găng tay và lớp dán băng dính gai trên khóa kéo của cô trong khi Juliette nghĩ mãi về bức thư của Walker. Tại sao ông ta lại viết hoa “Vật Tư”? Mà cô có nhớ đúng không ấy nhỉ? Giờ thì cô không còn chắc nữa. Một dải băng quấn quanh một bên giày, rồi đến bên kia. Juliette bật cười trước cái màn diễn ấy. Tất cả đều cực kỳ vô ích. Họ đáng lẽ nên chôn cô tại nông trại đất, nơi thi thể cô thực sự có thể mang lại chút lợi ích.

Cuối cùng đến mũ bảo hộ, được xử lý cực kỳ cẩn trọng. Anh kỹ thuật viên bảo cô giữ nó trong khi điều chỉnh cái vòng kim loại quanh cổ cô. Cô nhìn xuống bóng mình trong kính che mắt. Mắt cô trông trống rỗng và già hơn hẳn những gì cô nhớ, ấy nhưng lại trẻ hơn hẳn so với cảm nhận hiện giờ của cô. Cuối cùng, mũ bảo hộ được chụp lên, căn phòng mờ đi qua lớp kính tối. Anh kỹ thuật viên nhắc nhở cô về vụ xì khí argon, về ngọn lửa sẽ bừng lên sau đó. Cô phải mau chóng ra ngoài, không là sẽ chết theo một cách tồi tệ gấp bội bên trong.

Anh ta bỏ đi mặc cho cô cân nhắc điều ấy. Cánh cửa vàng đằng sau cô đóng sầm lại, bánh xe vặn từ bên trong như thể do một hồn ma.

Juliette tự hỏi liệu mình có nên cứ thể ở nguyên trong này và để ngọn lửa thiêu rụi, không để cho sự thức tỉnh tâm linh kia có cơ hội thuyết phục mình. Dân Cơ Khí sẽ nói gì khi câu chuyện ấy lan truyền khắp tháp giống? Cô biết một số người sẽ tự hào về sự cố chấp của cô. Một số sẽ kinh hoàng trước việc cô phải chết như vậy, trong một hỏa ngục thiêu rụi xương. Thậm chí một vài người có thể sẽ nghĩ rằng cô không đủ dũng cảm để tiến bước đầu tiên ra khỏi cửa, rằng cô đã phí mất cơ hội nhìn ngắm thế giới bên ngoài bằng chính mắt mình.

Bộ đồ của cô nhăn nheo lại khi argon được bơm vào phòng, tạo ra đủ áp suất để tạm thời ngăn chất độc bên ngoài tràn vào. Cô thấy mình lê bước về phía cửa, gần như trái ý mình. Khi cửa hé ra, lớp ni lông bọc bên trong căn phòng ép sát vào mọi đường ống, vào cái băng ghế thấp, cô biết hồi kết đã đến. Những cánh cửa trước mặt cô tách rời nhau, tháp giống tẽ ra như vỏ hạt đậu, cho cô nhìn thấy khung cảnh thế giới bên ngoài qua một màn hơi nước đang ngưng tụ.

Một bên giày lách qua khe hở, tiếp theo đến bên giày còn lại. Và Juliette bước ra ngoài thế giới, với quyết tâm sẽ chết theo cách riêng của mình, và lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nó, dù chỉ là qua khung cửa hẹp này, qua tấm kính khoảng chừng hai mươi nhân năm phân này - như cô bất chợt nhận ra.