← Quay lại trang sách

Chương 30

BERNARD QUAN SÁT CÔNG CUỘC LAU CHÙI từ nhà ăn trong khi các kỹ thuật viên của gã thu dọn vật tư trong văn phòng của Peter. Gã có thói quen theo dõi một mình những vụ kiểu này - các kỹ thuật viên hiếm khi xem cùng với gã. Họ khiêng trang thiết bị ra khỏi văn phòng và đi thẳng về phía cầu thang. Đôi khi Bernard lấy làm xấu hổ trước sự mê tín, trước nỗi sợ hãi mà gã đã nuôi dưỡng ngay cả trong hàng ngũ của chính mình.

Đầu tiên đỉnh mũ bảo hộ của cô xuất hiện, sau đó thì bóng ma sáng chói của Juliette Nichols loạng choạng bước lên trên mặt đất. Cô vất vả leo lên dốc, cử động cứng nhắc và lần chần. Bernard ngó đồng hồ trên tường và với lấy tách nước hoa quả. Gã ổn định chỗ ngồi để xem mình có ước đoán được phản ứng của một người lau chùi nữa trước cảnh tượng họ đang trông thấy: một thế giới sắc nét, tươi sáng, và sạch sẽ, sức sống ngút trời, cỏ đong đưa trong làn gió tươi mát, một đô thị lấp lánh vẫy gọi từ bên kia những ngọn đồi.

Gã đã quan sát hơn một chục vụ lau chùi suốt đời mình, luôn khoái trá trước cái động tác quay vòng đầu tiên khi họ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Gã từng thấy những người bỏ gia đình lại đằng sau giờ nhảy nhót trước cảm biến, vẫy tay như thể muốn gọi người thân ra ngoài, cố gắng làm điệu bộ mô tả lại tất cả những điều tốt đẹp giả dối hiển thị trên màn hình kính che mắt nhưng đều vô dụng, đều không được ai trông thấy. Gã từng thấy có người điên cuồng với tay tìm cách bắt lũ chim bay lượn, lầm tưởng chúng là côn trùng ở gần sát mặt mình. Một người lau chùi thậm chí đã leo trở xuống con dốc và chắc đã gõ cửa rầm rầm như thể muốn báo hiệu gì đó, để rồi cuối cùng cũng bắt tay vào lau chùi. Những phản ứng khác nhau này là gì nếu không phải lời nhắc nhở đáng tự hào về một hệ thống hoạt động vô cùng hiệu quả? Bất kể mỗi cá nhân có tâm lý riêng biệt thế nào, cảnh tượng mang niềm hy vọng giả dối kia cuối cùng cũng khiến họ thực hiện những gì từng thề sẽ không làm.

Có thể chính thế mà thị trưởng Jahns không đời nào xem nổi. Bà không hề hay biết họ đang nhìn thấy gì, cảm thấy gì, phản ứng với thứ gì. Sáng hôm sau bà sẽ leo lên với cái tâm trạng yếu đuối ấy và ngắm nhìn bình minh, tiếc thương theo cách riêng của mình, trong khi các thành viên tháp giống để bà được yên thân phần nào. Nhưng Bernard thì lại cực kỳ thích thú sự lột xác ấy, cái ảo tưởng gã và những người tiền nhiệm của gã đã hoàn thiện ấy. Gã mỉm cười và làm một ngụm nước hoa quả tươi, quan sát cái cô Juliette này lảo đảo đi loanh quanh, các giác quan hồi tỉnh đón lấy một ý niệm sai lầm. Trên các ống kính cảm biến chỉ có một lớp bụi bẩn rất mỏng, thậm chí còn không đáng kì cọ, nhưng căn cứ vào các vụ lau chùi đôi trong quá khứ, gã biết cô dù sao cũng sẽ làm thế. Chưa một ai từng không làm cả.

Gã nhấp thêm một ngụm và quay về phía văn phòng cảnh sát trưởng xem Peter đã gom được đủ dũng khí ra xem chưa, nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm, chỉ hở một khe bé tí. Gã đặt rất nhiều hy vọng vào cậu ta. Hôm nay là cảnh sát trưởng, và có khi một ngày nào đó sẽ trở thành thị trưởng. Bernard có thể đảm nhiệm vị trí ấy một thời gian ngắn, có khi qua một, hai cuộc bầu cử, nhưng gã biết mình thuộc về IT, biết rằng đây không phải công việc dành cho gã. Hoặc nói đúng hơn, nhiệm vụ kia của gã khó thay thế hơn nhiều.

Gã quay đi khỏi văn phòng của Peter về với khung cảnh kia - và suýt nữa thì đánh rơi cái tách giấy đựng nước hoa quả.

Hình hài màu bạc của Juliette Nichols bấy giờ đã lê bước leo lên trên đồi. Chỗ bụi bẩn trên cảm biến vẫn chẳng mảy may suy chuyển.

Bernard đứng bật dậy, húc ghế đổ ngược ra sau. Gã loạng choạng bước về phía màn hình tường, cứ như thể gã sẽ đuổi theo cô được.

Và rồi gã chết lặng quan sát cô rảo bước leo lên nếp gấp thẫm đó và dừng lại một thoáng bên thân xác im lìm của hai người lau chùi khác. Bernard lại ngó đồng hồ. Hẳn là ngay bây giờ thôi. Ngay bây giờ. Cô sẽ gục xuống và mò mẫm sờ mũ bảo hộ. Cô sẽ lăn lộn trên nền đất đầy bụi bẩn, quẫy đạp làm bụi bay mù cả lên, lăn xuống con dốc kia cho đến khi cô dừng lại chết ngắc.

Nhưng kim giây cứ tiếp tục quay, và Juliette cũng tiếp tục đi. Cô bỏ hai người lau chùi kia lại đằng sau, chân vẫn tiếp tục leo mạnh mẽ, vững vàng đưa cô lên mãi đến đỉnh đồi, nơi cô đứng đó, nhìn ngắm một cảnh tượng có trời mới biết là gì, trước khi làm điều bất khả thi là biến mất khỏi tầm mắt.

Bàn tay Bernard lớp nhớp nước hoa quả trong lúc gã chạy xuống cầu thang. Gã nắm nguyên cái cốc giấy bị bóp nát trong tay suốt ba tầng trước khi bắt kịp các kỹ thuật viên của mình và quẳng nó vào lưng họ. Cục rác nẩy bật tưng ra và nhào vào khoảng không, rơi xuống một chiếu nghỉ xa xôi bên dưới. Bernard chửi mấy người kỹ thuật viên ngẩn ngơ và tiếp tục chạy, bàn chân líu ríu chỉ chực ngoắc vào nhau. Sau khi xuống được một chục tầng, gã suýt thì va phải những người đầu tiên leo lên, hy vọng sẽ được nhìn ngắm bình minh sắc nét thứ hai trong mấy tuần vừa qua.

Lúc cuối cùng cũng xuống được đến tầng ba muơi tư, gã đau nhức khắp người và thở dốc, cặp kính trượt lung tung trên cái sống mũi đầy mô hôi. Gã xộc qua cánh cửa đôi và hét lên, đòi mở cổng ra. Một cậu bảo vệ sợ hãi răm rắp tuân lệnh, quét thẻ căn cước của mình ngay trước khi Bernard thúc qua cánh tay kim loại dày. Gã gần như phi dọc hành lang, rẽ hai lần trước khi đến trước cánh cửa kiên cố nhất toàn bộ tháp giống.

Gã quẹt thẻ và nhập mã bảo mật của mình, vội vàng vào bên trong, băng qua bức tường dày làm từ thép đặc. Bên trong căn phòng đầy máy chủ đó nóng hầm hập. Những tủ máy đen giống hệt nhau vươn mình trên mặt sàn lát gạch, chẳng khác nào những bức tượng đài minh chứng cho những gì có thể, cho tay nghề và khả năng kỹ thuật của con người. Bernard bước đi giữa chúng, mồ hôi tụ lại thành hạt trên lông mày, ánh sáng chiếu lấp lóa trong mắt, môi trên ướt đẫm mồ hôi. Gã miết đôi bàn tay trên mặt các tủ máy, ánh đèn nhấp nháy như các con mắt vui tươi đang cố gắng xua tan cơn giận dữ của gã, tiếng điện ro ro hệt những lời thì thầm với chủ nhân, hy vọng sẽ xoa dịu gã.

Mọi nỗ lực vỗ về của chúng đều vô ích. Tất cả những gì Bernard cảm thấy là nỗi sợ hãi dâng trào. Gã điểm đi điểm lại xem vấn đề gì có thể đã xảy ra. Làm gì có chuyện cô sống sót được - cô dứt khoát không đời nào sống nổi - nhưng nhiệm vụ của gã, chỉ thua có bảo tồn dữ liệu trên các cỗ máy này, là không bao giờ được để cho bất cứ ai đi khuất mắt. Đó là mệnh lệnh tối thượng. Gã hiểu tại sao và run rẩy khi nghĩ đến hậu quả của thất bại sáng nay.

Gã nguyền rủa cái nóng trong lúc ra đến cái máy chủ đặt sát bức tường đầu kia. Các lỗ thông hơi trên trần mang không khí mát từ khu dưới sâu lên thổi vào trong phòng máy chủ. Những quạt lớn ở phía sau thổi bay nhiệt đi và bơm xuống dưới tháp giống thông qua nhiều ống dẫn khác, giữ cho cái khu kinh tởm mát lạnh và dơ dáy của các tầng đầu ba ấm ở mức vừa phải. Bernard trừng mắt nhìn các ống thông hơi, nhớ lại ngày hội tiết kiệm điện, cái tuần nhiệt độ tăng cao từng đe dọa máy chủ của gã, tất cả chỉ để phục vụ một cái máy phát điện nào đó, và tất cả chỉ bởi vì cái con bé gã vừa mới để cho đi khuất mắt mình. Ký ức ấy càng khiến cho gã thêm lộn ruột. Gã nguyền rủa cái lỗi thiết kế đã trao quyền kiểm soát những lỗ thông hơi kia cho bộ phận Cơ Khí cùng với mấy con khỉ bê bết dầu mỡ ấy, cái lũ ưa vọc vạch thiếu văn minh ấy. Gã nghĩ về những cái máy xấu xí ồn ào dưới đó, cái mùi khói xả rò rỉ và dầu cháy. Gã mới chỉ phải nhìn nó đúng một lần thôi - để giết một người - nhưng ngay cả vậy cũng là quá lắm rồi.

Chỉ cần so sánh những động cơ ồn ào đó với chỗ máy chủ thiên thần này là đủ để gã không bao giờ muốn rời bộ phận IT. Đây là nơi những con chip silicon tỏa ra mùi hương cay cay khi nóng lên vì phải gồng mình xử lý dữ liệu. Đây là nơi có thể ngửi thấy mùi lớp cao su bọc ngoài dây điện, chạy song song nhau, bó lại gọn gàng, dán nhãn và phân mã, và truyền hàng gigabyte dữ liệu hoành tráng trong từng giây. Đây là nơi gã giám sát công đoạn tái nạp tất cả các dữ liệu từng bị xóa trong cuộc nổi loạn hồi trước vào các ổ lưu. Tại đây, con người ta có thể suy nghĩ, bao quanh bởi những cỗ máy lặng lẽ làm điều tương tự.

Tuy nhiên, đâu đó dưới những ống thông hơi kia là mùi hôi thối của bè lũ ô uế. Bernard quẹt mồ hôi trên đầu và chùi vào mông quần yếm. Khi nghĩ đến con bé đó, đầu tiên thó đồ của gã, sau đó lại còn được Jahns tưởng thưởng chức vụ hành pháp cao nhất, và bây giờ dám không lau chùi, dám bỏ đi lang thang... Thân nhiệt của gã tăng lên đến ngưỡng đáng báo động.

Gã ra đến máy chủ ở cuối hàng và lách vào giữa nó và bức tường phía sau. Chiếc chìa khóa đeo quanh cổ gã cắm vào trong phần ruột trơn dầu mỡ của mấy ổ khóa trên vỏ máy. Vừa vặn mở từng ổ, gã vừa nhắc nhở mình rằng cô không thể đi xa được. Và thực sự thì điều này có thể gây ra được rắc rồi gì chứ? Quan trọng hơn, đã có vấn đề gì xảy ra? Đáng lẽ việc tính giờ phải luôn hoàn hảo. Từ trước đến nay luôn thế mà.

Mặt sau máy chủ mở ra, để lộ phần ruột gần như trống rỗng bên trong, Bernard bỏ chìa khóa vào lại túi quần yếm và đặt bảng thép đen sang bên, lớp kim loại chạm vào nóng kinh hồn. Có một bao đựng bằng vải gắn bên trong ruột máy. Bernard mở nắp và thò tay vào trong, lấy ra bộ tai nghe nhựa. Gã đeo nó vào tai, điều chỉnh lại micro, và mở cuộn dây ra.

Gã thầm nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được tình hình. Gã là trưởng bộ phận IT. Gã là thị trưởng. Peter Billings là người của gã. Người dân thích bình ổn, và gã có thể duy trì ảo ảnh là mọi sự vẫn ổn. Họ sợ thay đổi, và gã có thể che giấu nó. Vì gã nắm giữ cả hai vị trí, ai sẽ chống đối gã được đây? Ai giỏi hơn gã được nào? Gã sẽ giải thích vụ này. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Dẫu vậy, gã vẫn sợ hãi tột cùng, sợ hãi khác thường trong lúc tìm lỗ cắm cần thiết và cắm dây vào. Một tiếng bíp lập tức vang lên trong tai nghe, kết nối tự động được thiết lập.

Gã vẫn có thể giám sát bộ phận IT từ xa, đảm bảo chuyện này không bao giờ tái diễn, sát sao với các báo cáo của gã hơn. Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Gã tự nhủ như thế trong lúc tai nghe kêu tách và tiếng bíp dừng lại. Gã biết đã có ai đó nghe điện, ngay cả khi họ dứt khoát không hở ra một câu chào hỏi nào. Gã cảm thấy trong sự im lặng kia là vẻ khó chịu.

Bernard cũng chẳng mào đầu gì hết. Gã đi thẳng vào vấn đề cần nói.

“Tháp giống một? Đây là tháp giống mười tám.” Gã liếm mồ hôi trên môi và chỉnh lại micro. Lòng bàn tay gã bỗng dưng lạnh buốt và dính dớp, và gã cần đi tiểu.

“Chúng tôi, ờm... có thể là ở chỗ chúng tôi đang có một, ờm... vấn đề nho nhỏ...”