Phần 4 Xổ Tung Chương 31
CHUYẾN CUỐC BỘ THẬT DÀI, và thậm chí còn dài hơn đối với tâm trí non trẻ của con bé. Mặc dù Juliette chẳng tự leo thang bằng chính đôi bàn chân nhỏ của mình, nó vẫn cảm thấy như thể mình và bố mẹ đã đi suốt mấy tuần. Đối với một đứa trẻ nôn nóng, mọi thứ đều như mãi chẳng xong và bất kỳ đợi chờ nào cũng đều là tra tấn hết.
Nó cưỡi trên vai bố, tóm lấy cằm ông, chân quấn chặt quanh cổ ông. Vì ngồi vắt vẻo trên cao như vậy, nó phải khom đầu xuống để tránh va vào gầm các bậc thang. Tiếng giày người lạ leng keng trên những bậc thang trên đầu nó, và bụi gỉ sét rắc xuống, rơi vào trong mắt nó.
Juliette chớp mắt và dúi mặt vào trong tóc bố. Mặc dù nó rất phấn khích, nhịp lên xuống của vai ông vẫn làm cho nó không tỉnh táo nổi. Lúc ông phàn nàn rằng lưng đau quá, nó đi lên vài tầng trên hông mẹ, ngón tay đan vào nhau quanh cổ bà, cái đầu non trẻ oặt xuống trong lúc nó lim dim ngủ.
Nó thích những âm thanh của chuyến đi, tiếng bước chân và tiếng bố mẹ nó bàn chuyện người lớn như một bài ca nhịp nhàng, giọng họ chập chờn vọng lại trong lúc nó hết tỉnh rồi lại ngủ.
Chuyến hành trình trở thành một chuỗi ký ức tù mù. Nó thức dậy khi nghe thấy tiếng lợn tru tréo vọng ra qua một cánh cửa mở, lờ mờ nhớ một khu vườn họ tham quan, tỉnh hẳn khi ngửi thấy mùi gì đó rất ngọt và ăn một bữa cơm - nó không biết chắc là bữa trưa hay bữa tối. Đêm hôm ấy nó gần như chẳng cựa người khi trượt từ tay bố xuống một cái giường tối. Sáng hôm sau con bé thức dậy bên một người em họ không quen trong một căn hộ gần như giống hệt nhà mình. Hôm ấy là cuối tuần. Nó nhận ra vì bọn trẻ lớn đang ồn ã nô đùa ngoài hành lang thay vì chuẩn bị đến trường. Sau một bữa sáng ăn đồ lạnh, nó quay trở lại cầu thang cùng bố mẹ và lại cảm thấy họ đã dành cả đời để chu du thay vì mới chỉ đi hết có một ngày. Và rồi những giấc ngủ lại xuất hiện, nhẹ nhàng xóa đi thời gian.
Sau một ngày nữa, họ xuống đến chiếu nghỉ thứ một trăm của tháp giống sâu thăm thẳm. Nó tự mình bước những bậc cuối cùng trong khi bố mẹ nó mỗi người nắm một bên tay, cho nó biết về tầm quan trọng của nơi này. Họ bảo rằng nó hiện đang ở một nơi có tên “khu dưới sâu”. Khu phần ba dưới cùng. Họ giữ vững cặp chân buồn ngủ của con bé trong khi nó chao đảo bước từ bậc cuối cùng của cầu thang tầng chín mươi chín xuống đến chiếu nghỉ tầng một trăm. Bố nó chỉ cho nó thấy trên cánh cửa để mở và tấp nập người ra vào là một con số được sơn khổng lồ và - thật phi thường - có một chữ số thứ ba:
100
Hai vòng tròn kia hớp hồn Juliette. Cứ như cặp mắt mở lớn, lần đầu tiên nhìn ra thế giới. Con bé bảo với bố rằng mình đã đếm được đến tận số đó rồi.
“Bố biết con làm được mà,” ông nói. “Vì con thông minh lắm.”
Nó theo mẹ vào khu chợ trong lúc đưa cả hai tay nắm chặt một bàn tay mạnh mẽ và thô ráp của bố mình. Khắp nơi đều có người. Ầm ĩ vô cùng, nhưng là một kiểu ầm ĩ dễ chịu. Không gian tràn ngập một tiếng ồn vui tươi, ai nấy đều lớn giọng để người khác nghe được mình - hệt như lớp học sau khi giáo viên đã đi mất.
Juliette thấy sợ bị lạc, thế là nó bám lấy bố. Họ đợi trong lúc mẹ nó đổi chác để kiếm đồ ăn trưa. Muốn vậy bọn họ phải dừng chân tại dễ đến cả chục quầy hàng để lấy được nhúm đồ bà cần. Bố nó thuyết phục được một ông cho nó chồm qua hàng rào để sờ một con thỏ. Lông thỏ mềm đến mức cảm giác như không có. Juliette sợ hãi rụt vội tay về lúc con thú quay đầu lại, nhưng nó chỉ nhai một thứ vô hình nào đó và nhìn con bé như đang buồn chán.
Khu chợ như trải dài bất tận. Các lối đi vòng vèo và mất hút, ngay cả khi rừng chân đủ màu sắc của người lớn dãn ra đủ để nó nhìn xuyên được đến cuối khu. Ở hai bên, mấy lối đi hẹp hơn đầy quầy hàng và lều lán xoắn xuýt thành một mê cung màu sắc và âm thanh, nhưng Juliette không được phép đi vào đâu trong số đó. Nó bám sát bố mẹ cho đến khi họ đến nơi có các bậc thang vuông đầu tiên nó từng thấy trong cuộc đời non trẻ của mình.
“Từ tốn thôi nào,” mẹ nó bảo, giúp nó bước lên thang.
“Con làm được mà,” nó bướng bỉnh nói, nhưng vẫn cứ nắm lấy tay mẹ.
“Hai người lớn và một trẻ con,” bố nó nói với ai đó ở trên cùng các bậc thang. Nó nghe thấy tiếng tem xu lạch cạch bỏ vào trong một cái hộp nghe có vẻ chứa đầy tem xu. Lúc bố nó đi qua cổng, nó nhìn thấy người đứng bên chiếc hộp mặc quần áo đủ màu và đội chiếc mũ mềm ngộ nghĩnh lớn quá khổ. Con bé cố gắng nhìn cho rõ hơn trong khi mẹ nó dẫn qua cổng, đặt một bàn tay lên lưng nó và thì thầm vào tai dặn nó hãy đi cho kịp bố mình. Anh chàng kia quay đầu lại, chuông mũ kêu leng keng, và làm mặt hề với nó, lưỡi thò sang bên.
Julitte cười khúc khích, nhưng vẫn cảm thấy phần nào e sợ người đàn ông kỳ lạ ấy trong khi họ tìm chỗ ngồi ăn. Bố nó lôi một tấm ga giường mỏng ra khỏi ba lô rồi trải lên trên một băng ghế rộng. Mẹ bắt nó cởi bỏ giày trước khi đứng lên trên tấm ga. Nó tóm lấy vai bố và nhìn xuống con dốc đầy những ghế băng và ghế rời, dẫn về phía căn phòng rộng mở toang hoang bên dưới. Bố nó nói rằng căn phòng toang hoang kia được gọi là “sân khấu”. Mọi thứ tại khu dưới sâu đều có những cái tên khác.
“Họ đang làm gì thế ạ?” nó hỏi bố. Trên sân khấu có mấy ông ăn mặc sặc sỡ chẳng khác gì người ở cổng, và họ đang ném bóng lên trên trời - một lượng bóng ngoài sức tưởng tượng - ngăn không cho quả nào chạm đất.
Bố nó cười lớn. “Họ đang tung hứng. Họ ở đây để mua vui cho chúng ta cho đến khi vở kịch bắt đầu.”
Juliette không chắc mình muốn vở kịch bắt đầu. Đây chính là thứ nó muốn xem. Những người nghệ sĩ tung hứng ném bóng và vòng cho nhau, và Juliette cảm thấy tay mình cũng quay tròn trong lúc xem. Nó thử đếm số vòng, nhưng chúng chẳng chịu ở im một chỗ.
“Ăn đi kìa,” mẹ nó nhắc, đưa cho nó mấy miếng bánh mì kẹp trái cây.
Juliette bị mê hoặc. Khi những người tung hứng cất bóng với vòng đi và bắt đầu đuổi nhau, ngã lăn xuống và cư xử ngớ ngẩn, nó cũng cười sằng sặc như những đứa trẻ khác. Nó liên tục nhìn sang bố mẹ xem họ có đang theo dõi không. Nó kéo tay áo họ, nhưng họ chỉ gật đầu và tiếp tục nói chuyện, ăn uống. Lúc một gia đình khác ngồi xuống gần họ và một thằng bé lớn hơn nó cũng phá ra cười trước các nghệ sĩ tung hứng, Juliette tự nhiên cảm thấy mình như có cạ. Nó ré lên còn to hơn trước. Những người tung hứng là thứ đẹp nhất nó từng thấy. Có xem họ cả đời thì nó cũng không thấy chán.
Nhưng rồi đèn đuốc mờ đi và vở kịch bắt đầu, và so với màn ban nãy thì thật nhàm chán. Khởi đầu thì ổn với một trận đấu kiếm kịch tính, nhưng sau đó thì đến lượt rất nhiều từ ngữ kỳ lạ và một chàng trai cùng một cô gái nhìn nhau giống như bố mẹ nó vẫn nhìn nhau, nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ buồn cười.
Juliette ngủ thiếp đi. Nó mơ mình bay xuyên qua tháp giống trong khi một trăm quả bóng cùng vòng đầy màu sắc lơ lửng khắp xung quanh nó, luôn nằm ngoài tầm với, các vòng cũng tròn như mấy chữ số trên số tầng khu chợ - và rồi nó bị tiếng huýt sáo và vỗ tay đánh thức.
Bố mẹ nó đang đứng reo hò trong khi những người mặc trang phục ngộ nghĩnh trên sân khấu cúi chào mấy lần. Juliette ngáp và nhìn sang thằng bé trên băng ghế bên cạnh. Nó đang há hốc miệng ngủ, đầu gối vào lòng mẹ nó, vai lắc lư trong khi bà cứ vỗ tay nhiệt liệt.
Họ thu tấm ga lại và bố bế nó xuống sân khấu, nơi những kiếm thủ và mấy người nói chuyện lạ đời đang trò chuyện và bắt tay khán giả. Juliette muốn gặp những người tung hứng. Nó muốn học cách khiến vòng bay lơ lửng trong không khí. Nhưng thay vào đó, bố mẹ nó đợi cho đến khi được nói chuyện với một người phụ nữ có mái tóc bện và tết thành những vòng cong rủ xuống.
“Juliette,” bố nói với nó, bế bổng nó lên ngang sân khấu. “Mời con gặp... Juliette.” Ông chỉ về phía người phụ nữ mặc chiếc váy bồng với mái tóc kỳ lạ.
“Đó là tên thật của con à?” người phụ nữ kia hỏi, quỳ xuống và với tay nắm lấy tay Juliette.
Juliette rụt tay lại như thể kia là một con thỏ khác sắp sửa cắn mình, nhưng vẫn gật đầu.
“Cô diễn hay lắm,” mẹ nó nói với cái cô kia. Họ bắt tay và giới thiệu về mình.
“Con có thích vở kịch không?” cái cô có mái tóc ngộ nghĩnh hỏi.
Juliette gật đầu. Nó cảm nhận được rằng theo đúng lệ thì mình cần phải thích, thế nên nói dối cũng không sao.
“Bố nó và tôi từng đến xem vở kịch này hồi mấy năm trước, lúc mới bắt đầu hẹn hò,” mẹ nó nói. Bà vuốt tóc Juliette. “Chúng tôi định sẽ đặt tên cho đứa con đầu lòng là Romeus hoặc Juliette.”
“Ái chà, thế thì hãy lấy làm mừng hai người đã có một cô con gái đi,” cô kia mỉm cười nói.
Bố mẹ nó bật cười, và Juliette bắt đầu bớt sợ người phụ nữ có cùng tên với mình này.
“Cô cho chúng tôi xin chữ ký được không?” Bố nó buông vai nó ra và lục lọi trong ba lô. “Tôi có một tờ chương trình nhét đâu đó trong này.”
“Tại sao không lấy kịch bản cho cái cô Juliette bé này?” Người phụ nữ mỉm cười với nó. “Con đã học chữ chưa?”
“Cháu biết đếm đến một trăm đấy,” Juliette tự hào nói.
Người phụ nữ dừng lại, sau đó mỉm cười. Juliette nhìn cô đứng dậy băng qua sân khấu, váy đưa thướt tha theo cái kiểu mà bộ quần yếm không bao giờ làm nổi. Rồi cô quay trở lại từ sau một bức màn cùng một cuốn sách giấy tí hon dập ghim đồng. Cô nhận lấy mẩu than từ bố Juliette và viết tên mình bằng chữ thảo thật to trên trang bìa.
Người phụ nữ ấn tập giấy vào bàn tay nhỏ nhắn của nó. “Cô muốn con giữ món này, Juliette của tháp giống ạ.”
Mẹ nó phản đối. “Ôi, chúng tôi không dám nhận đâu. Thế này nhiều giấy quá...”
“Nó mới chỉ năm tuổi thôi,” bố nó nói.
“Tôi còn một tập nữa,” người phụ nữ trấn an họ. “Chúng tôi tự làm giấy của mình. Tôi muốn con bé giữ nó.”
Cô thò tay ra chạm vào má Juliette, và lần này Juliette không rụt lại. Nó còn đang mải lật giở các tờ giấy, nhìn vào những dòng ghi chú viết tay bằng chữ thảo dọc hai bên lề, cạnh những từ được in. Nó nhận thấy trong số tất cả mớ chữ kia, có một từ liên tục được khoanh tròn. Nó không thể đọc được nhiều nhặn gì cho cam, nhưng từ này thì nó biết đọc. Đó chính là tên nó. Từ đó nằm ở đầu rất nhiều câu: Juliette.
Đây chính là nó. Nó ngước lên nhìn người phụ nữ kia, ngay lập tức hiểu tại sao bố mẹ đưa mình đến đây, tại sao họ lại lặn lội xa và lâu đến thế.
“Cảm ơn cô ạ,” nó nói, nhớ ra phải lịch sự.
Thế rồi, sau một hồi cân nhắc:
“Cháu xin lỗi vì đã ngủ gật ạ.”