← Quay lại trang sách

Chương 37

WALKER RA ĐƯỢC ĐẾN CUỐI HÀNH LANG và thấy mình đã rời khỏi vùng chật hẹp an lòng mà bước vào sảnh lớn rộng rãi của bộ phận Cơ Khí. Lão thấy căn phòng đầy các bóng đeo trẻ tuổi. Họ túm tụm theo nhóm, thì thầm riêng lẻ. Ba thằng nhóc đang ngồi xổm gần một bức tường, thi ném đá ăn tem xu. Walker nghe thấy cả chục giọng nói đan xen vọng ra từ nhà ăn ở đầu kia phòng. Những thầy mẫu đã tống đám trẻ ra ngoài trong lúc họ bàn chuyện người lớn. Lão hít một hơi thật sâu và vội vã băng qua vùng không gian rộng mở chết tiệt đó, tập trung vào từng bước một, lần lượt đưa từng chân lên trước, mỗi mảng sàn nhỏ đều là một thử thách cần chinh phục.

Sau cả một kiếp đời ngắn ngủi, lão cuối cùng cũng đâm sầm vào bức tường đầu bên kia và nhẹ nhõm ôm chầm lấy mấy tấm bảng thép. Đằng sau lão, đám bóng đeo cười phá lên, nhưng lão còn đang quá sợ hãi nên chẳng quan tâm. Lão men theo mặt thép tán đinh, tóm lấy mép cửa nhà ăn và kéo mình vào trong. Thật là nhẹ nhõm tột cùng. Cho dù nhà ăn to gấp mấy lần xưởng của láo, ít nhất nó cũng đầy bàn ghế kê sát nhau và những người lão quen biết. Khi áp lưng sát tường, vai tì vào cánh cửa để mở, lão gần như có thể giả vờ rằng đây là một nơi nhỏ hơn. Lão sụm xuống đất để nghỉ lấy hơi, trong khi đám đàn ông đàn bà Cơ Khí tranh cãi với nhau, lên giọng, kích động, ganh đua.

“Đằng nào thì bây giờ cô ấy cũng phải hết sạch không khí rồi,” Ricks nói.

“Anh biết thế nào được,” Shirly nói. Cô đang đứng trên ghế để ít nhất cũng cao được bằng những người khác. Cô nhìn khắp xung quanh phòng. “Chúng ta không biết họ đã đạt được những bước tiến như thế nào.”

“Đó là bởi họ không chịu cho chúng ta biết!”

“Có khi tình hình ngoài kia đã cải thiện rồi.”

Căn phòng trở nên im ắng khi nghe phát biểu cuối cùng ấy. Có thể là đợi xem cái giọng nặc danh kia có dám nói lần nữa và tiết lộ danh tính hay không. Walker nhìn kỹ mắt những người quay về phía lão. Ai cũng mở lớn vì cả hãi sợ lẫn phấn khích. Hai ca lau chùi liên tiếp đã loại bớt một chút cấm kỵ. Các bóng đeo đã bị tống đi chỗ khác. Những người lớn đang lên cơn hăng và tự do nêu ra những suy nghĩ bị ngăn cấm.

“Nếu tình hình đã cải thiện thật rồi thì sao?” một người khác hỏi.

“Sau hai tuần ấy hả? Tôi khẳng định với mọi người, nguyên nhân nằm ở các bộ đồ! Họ đã tìm ra cách chế đồ tốt rồi!” Marck, làm dưới chỗ khai thác dầu, nhìn ngó khắp những người xung quanh, mắt đầy vẻ giận dữ. “Tôi tin chắc như thế,” anh ta nói. “Họ đã chỉnh được ngon lành các bộ đồ và giờ chúng ta đã có một cơ hội!”

“Một cơ hội để làm gì?” Knox gầm gừ. Ông trưởng bộ phận Cơ Khí tóc hoa râm ngồi bên bàn, đang xử một bát đồ ăn sáng. “Một cơ hội để cử thêm người của chúng ta ra ngoài đi lang thang trên những ngọn đồi cho đến khi cạn kiệt không khí hả?” Ông ta lắc đầu và ngoạm thêm một miếng nữa, sau đó chĩa thìa chỉ vào bọn họ. “Điều chúng ta cần bàn,” ông ta vừa nói vừa nhai, “là cái cuộc bầu cử đểu này, cái thằng cha thị trưởng khốn nạn kia, và việc chúng ta bị giữ cho mù thông tin dưới này...!”

“Chúng không tìm ra cách chế đồ tốt,” Walker rít lên, vẫn còn hụt hơi sau thử thách vừa rồi.

“ Chúng ta là những người giữ cho nơi này hoạt động.” Knox nói tiếp, đưa tay chùi râu. “Và chúng ta nhận được gì nào? Bục cả ngón tay và tiền lương thì vớ va vớ vẩn. Còn bây giờ ấy hả? Bây giờ đám kia đến bắt người của chúng ta và tống ra ngoài để phục vụ một khung cảnh mà chúng ta không chút quan tâm!” Ông ta nện nắm đấm khổng lồ lên bàn, khiến cái bát nẩy tưng lên.

Walker hắng giọng. Lão vẫn ngồi thu lu trên sàn, lưng dựa vào tường. Không ai thấy lão bước vào hay nghe thấy lúc lão lần đầu mở miệng nói. Bây giờ, trong lúc căn phòng im phăng phắc vì khiếp vía trước Knox, lão thử lại.

“Chúng không tìm ra cách chế đồ tốt,” lão nói, lần này to hơn một chút.

Shirly nhìn thấy lão từ vị trí của mình. Cằm cô trễ xuống, miệng cô há hốc. Cô chỉ tay, và một chục người khác quay đầu nhìn ra.

Họ há hốc miệng nhìn lão. Walker vẫn đang cố gắng lấy hơi và hẳn trông như thể sắp chết đến nơi rồi. Courtnee, một người thợ sửa ống nước trẻ tuổi luôn đối xử tử tế với lão mỗi khi tạt qua xưởng của lão, rời khỏi chỗ ngồi và vội vàng chạy đến bên lão. Cô ngạc nhiên thì thầm tên lão và đỡ lão đứng dậy, giục lão lại bàn lấy ghế của cô mà ngồi.

Knox đẩy bát ra xa và vỗ lên bàn. “Ái chà, bây giờ thiên hạ ai nấy đều đi lang thang hết cả đấy chứ nhỉ?”

Walker ngượng ngùng ngước lên nhìn và thấy ông quản đốc trưởng già mỉm cười với lão đằng sau bộ râu. Có hai chục người khác đang nhìn lão cùng một lúc. Walker nhác đưa tay vẫy, rồi gằm mặt nhìn xuống bàn. Bống dưng lão cảm thấy có quá nhiều người.

“Cái lũ reo hò náo loạn này làm ông thức giấc rồi hả, cụ khốt? Ông cũng định leo núi trèo đồi nốt à?”

Shirly nhảy xuống khỏi ghế. “Ôi lạy Chúa, tôi rất xin lỗi. Tôi quên mang bữa sáng đến cho ông ấy.” Cô vội vã đi về nhà bếp để lấy cho lão chút đồ ăn mặc dù Walker đã cố huơ tay bảo cô không cần. Lão không đói.

“Không phải...” Giọng lão khản đặc. Lão thử lại. “Tao đến đây bởi vì tao hay tin ,” lão thì thầm. “Jules. Đi khuất rồi.” Lão giơ tay làm động tác, đưa vòng qua một ngọn đồi tưởng tượng chạy ngang trên bàn. “Nhưng bọn IT chẳng tìm ra được gì sất,” lão nói. Lão nhìn thẳng vào mắt Marck và vỗ lên ngực mình. “Mà là tao đấy.”

Một cuộc trò chuyện thì thầm trong góc phòng bỗng câm bặt. Không ai nhấp nước hoa quả, không ai cử động. Họ vẫn còn đang choáng váng khi thấy Walker rời xưởng, đừng nói gì là đứng giữa đám đông bọn họ. Chẳng ai trong số bọn họ đủ già để nhớ lần cuối cùng lão ra ngoài là bao giờ. Họ chỉ biết lão là cái lão thợ điện điên sống trong hang và dứt khoát không chịu thu nhận bóng đeo nữa.

“Ông bảo sao cơ?” Knox hỏi.

Walker hít một hơi thật sâu. Lão đang sắp sửa nói thì Shirly quay trở lại đặt một bát yến mạch nóng trước mặt lão, thìa gác vào vành vì cháo rất đặc. Đúng kiểu khoái khẩu của lão. Lão áp hai tay vào hai bên thành bát, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay. Bỗng dưng lão mệt rũ người vì thiếu ngủ.

“Walk à?” Shirly hỏi. “Bác ổn chứ?”

Lão gật đầu và khoát tay xua cô đi, sau đó ngẩng lên nhìn vào mắt Knox.

“Jules đến gặp tao ngày hôm trước.” Lão gục gặc đầu, trở nên tự tin hơn. Lão cố gắng lờ đi chừng ấy người đang theo dõi mình nói, hay những ngọn đèn trần lấp lánh chiếu vào đôi mắt lão đang ứa nước. “Con bé có một giả thuyết về những bộ đồ này, về bọn IT.” Lão khuấy cháo bằng một bên tay, hạ quyết tâm sẽ nói ra điều không tưởng kia. Nhưng xét cho cùng, lão bao nhiều tuổi rồi nhỉ? Tại sao lão lại phải quan tâm đến các cấm luật làm gì?

“Mày nhớ chỗ băng dán nhiệt không?” Lão quay sang Rachele, một người làm việc ca đầu và biết rất rõ Juliette. Cô gật đầu. “Jules phát hiện ra rằng chỗ băng kia bị hỏng như thế không phải là tình cờ.” Lão tự gật đầu. “Nó đã phát hiện ra hết tất cả.”

Lão ăn một miếng đồ sáng, dù không thấy đói nhưng vẫn tận hưởng cảm giác thìa nóng rẫy trên lưỡi. Căn phòng lặng thinh, đợi chờ. Tiếng thì thầm và chơi đùa lặng lẽ của đám bóng đeo bên ngoài loáng thoáng vọng vào.

“Suốt bao năm nay, tao đã giúp đỡ Vật Tư rất nhiều,” lão giải thích. “Hết lần này đến lần khác. Thế là tao gọi cả lũ ấy lại. Bảo với họ là xong vụ này coi như huề làng.” Lão nhìn nhóm thành viên Cơ Khí ấy, và nghe thấy tiếng nhiều người đứng ngoài hành lang, đến muộn nhưng trông kiểu trong phòng im phăng phắc thì tự biết phải ở yên. “Hồi trước chúng ta từng lấy đồ từ chuỗi cung ứng của IT rồi. Tao biết là tao từng có lấy. Tất cả các thiết bị điện tử và dây nhợ tốt nhất đều được chuyển lên cho mấy đứa chế tạo các bộ đồ bảo hộ...”

“Lũ khốn mất dạy,” ai đó lẩm bẩm, khiến cho hơn một vài người gật đầu.

“Thế là tao bảo với bộ phận Vật Tư đền ơn tao. Ngay khi tao nghe bảo chúng nó bắt con bé...” Walker dừng lại và chùi mắt, “... ngay khi tao nghe tin, tao đánh điện đòi trả ơn ngay, bảo hãy thay thế bất kỳ thứ gì lũ khốn ấy đòi bằng đồ của chúng ta. Những thứ xịn nhất. Và không được để cho chúng nó biết.”

“Ông đã làm gì?” Knox hỏi.

Walker gật đầu lia lịa, cảm thấy thật sung sướng khi được tiết lô sự thật. “Chúng suốt bấy lâu toàn chế các bộ đồ sao cho dễ hỏng. Không phải bởi vì ngoài kia không tệ, tao không nghĩ thế. Vấn đề là chúng nó không muốn thi thể của ta đi khuất mắt, không hề.” Lão khuấy cháo. “Chúng muốn tất cả chúng ta ở ngay nơi chúng có thể trông thấy.”

“Vậy là cô ấy vẫn ổn ư?” Shirly hỏi.

Walker nhíu mày và chậm rãi lắc đầu.

“Tôi đã bảo với mọi người rồi còn gì,” người nào đó nói. “Cô ta giờ hẳn là đã cạn không khí rồi.”

“Cô ấy đằng nào chẳng chết,” một người khác phản bác, và cuộc tranh cãi lại bắt đầu sục sôi. “Điều này chỉ đơn thuần chứng minh rằng chúng nó là một lũ láo toét!”

Walker không thể không đồng tình với ý kiến đó.

“Tất cả mọi người, bình tĩnh nào,” Knox gầm lên. Nhưng ông ta xem chừng là người thiếu bình tĩnh nhất. Vì khoảnh khắc im lặng dường như đã kết thúc, ngày càng có nhiều thợ vào phòng. Họ túm tụm xung quanh bàn, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

“Ra là thế đấy,” Walker tự nhủ khi nhìn thấy những gì đang xảy ra, thấy mình đã khơi mào nên điều gì. Lão quan sát bạn bè và đồng nghiệp nổi giận, quát hỏi thinh không đòi câu trả lời, xúc cảm bừng hết cả lên. “Ra là thế đấy,” lão lặp đi lặp lại, và lão có thể cảm thấy nó đang sôi lục bục, sẵn sàng phun trào. “Ra là thế đấy, ra là thế đấy...”

Courtnee, bấy giờ vẫn lăng xăng gần lão, chăm sóc lão như thể là người ốm, đưa hai bàn tay thanh tú ra nắm lấy cổ tay lão.

“Ra là thế nào cơ?” cô hỏi. Cô xua tay yêu cầu những người khác im lặng để mình còn nghe được. Cô cúi sát gần Walker.

“Walk, nói cháu nghe đi, ra là thế nào vậy? Ra là thế nào vậy? Bác đang muốn nói gì?”

“Ra đây là cách nó bắt đầu,” lão thì thầm, căn phòng lại trở nên im lặng. Lão ngước lên nhìn từng gương mặt, dò xét họ, và căn cứ vào sự giận dữ của họ, vào những điều cấm ky đang bị phá bỏ, lão nhận thấy mình lo là đúng.

“Ra đây là cách cuộc nổi loạn bắt đầu...”