← Quay lại trang sách

Chương 38

LÚC LÊN ĐẾN TẦNG BA MƯƠI TƯ, Lukas thở hồng hộc, tay bấu chặt chiếc hộp nhỏ, chủ yếu kiệt sức vì phá luật hơn là vì chuyến leo lên chỗ làm như lệ thường. Anh vẫn còn nếm thấy cái vị kim loại của adrenalin trong miệng từ lúc nấp đằng sau máy chủ và lục lọi đồ của Juliette. Anh vỗ lên ngực, cảm nhận mấy món đồ ở đó, đồng thời cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của mình.

Sau khi đã điềm tĩnh hơn, anh giơ tay về phía cánh cửa dẫn vào bộ phận IT và tí nữa thì vỡ khớp ngón tay lúc cửa bật mở về phía mình. Sammi, một kỹ thuật viên anh quen, vội vã xộc ra và phóng qua chỗ anh. Lukas gọi tên ông ta, nhưng ông kỹ thuật viên hơn tuổi đã đi mất rồi, hùng hục leo lên thang và biến đi khuất tầm mắt.

Trong tiền sảnh còn hỗn loạn hơn: bao nhiêu giọng người gào thét át tiếng nhau. Lukas bước vào thận trọng, tự hỏi có gì mà ồn ào thế. Anh lấy cùi chỏ giữ cửa mở và lách vào phòng, cái hộp ôm sát ngực.

Có vẻ hầu hết các tiếng quát tháo xuất phát từ Bernard. Gã trưởng bộ phận IT đứng ngoài cổng an ninh và đang thét lác với hết người này đến người khác. Gần đó, Sims, trưởng an ninh của IT, cũng đang quát mắng ba người mặc quần yếm xám. Lukas đứng đơ cạnh cửa, nhìn cặp đôi hăng tiết kia mà rét cả người.

Khi Bernard nhìn thấy anh ở đó, gã im miệng và đi xuyên qua các kỹ thuật viên run rẩy để đến đón anh. Lukas mở miệng định nói gì đó, nhưng sếp của anh chẳng mấy để ý anh mà chỉ chú tâm đến thứ nằm trong tay anh.

“Nó đây à?” Bernard hỏi, giật cái hộp khỏi tay anh.

“Nó...?”

“Mọi thứ cái con thợ kia sở hữu đều gói gọn trong cái hộp khốn kiếp này ư?” Bernard giật mở nắp. “Đây là tất cả hả?”

“Ờm... đó là những thứ tôi được đưa cho,” Lukas lắp bắp. “Marsh nói...”

“Ừ, tay phó cảnh sát đánh điện báo mình bị chuột rút rồi. Tôi thề, bản Hiệp Ước nên quy định giới hạn tuổi tác cho đám đấy. Sims!” Bernard quay sang tên trưởng an ninh. “Phòng họp. Luôn.”

Lukas chỉ về phía cổng an ninh và phòng máy chủ phía đằng sau. “Chắc tôi nên đi...”

“Đi theo tôi,” Bernard nói, quàng tay quanh lưng Lukas và bóp vai anh. “Tôi muốn cậu tham gia. Xem chừng ngày một ít người trong số đám kỹ thuật viên khốn kiếp quanh đây tôi có thể tin tưởng được.”

“Trừ phi ô-ông muốn tôi xử lý chỗ máy chủ. Chúng tôi bị gặp vấn đề với tủ mười ba...”

“Vụ đó có thể đợi. Chuyện này quan trọng hơn.” Bernard đẩy anh về phía phòng họp, trong khi tên Sims đồ sộ đi trước họ.

Tay bảo vệ tóm lấy cánh cửa và giữ mở, nhíu mày nhìn Lukas bước qua. Lukas rùng mình lúc băng qua ngưỡng cửa. Anh cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống ngực, cảm thấy hơi nhiệt tội lỗi dâng lên quanh nách và cổ mình. Anh chợt mường tượng ra cảnh bị quăng lên bàn, ghim chặt, mấy món hàng lậu bị giật ra khỏi túi và phe phẩy trước mặt...

“Ngồi đi,” Bernard nói. Gã đặt cái hộp xuống bàn, rồi gã cùng Sims bắt đầu đổ đồ bên trong ra trong khi Lukas ngồi xuống ghế.

“Tem nghỉ phép,” Sims nói, đồng thời lôi ra xấp phiếu giấy. Lukas theo dõi cơ bắp gồ lên trên cánh tay hắn theo từng cử động, bất kể nhỏ đến đâu. Sims từng là kỹ thuật viên, cho đến khi cơ thể hắn cứ lớn mãi và khiến hắn quá hiển nhiên phù hợp với các công việc ít cần dùng đến não hơn. Hắn nhấc mớ tem xu lên mũi, hít một hơi, và bật nẩy người. “Hôi rình mùi bọn thợ,” hắn nói.

“Giả mạo à?” Bernard hỏi.

Sims lắc đầu. Bernard bấy giờ đang săm soi chiếc hộp gỗ nhỏ. Gã lắc hộp rồi lấy khớp ngón tay gõ lên, nghe tiếng tem xu kêu lạch cạch bên trong. Gã tìm kiếm bên ngoài xem có bản lề hay chốt gì không.

Lukas tí nữa thì buột miệng nói phần nắp có thể trượt mở, rằng nó được chế tạo tinh xảo đến mức ta gần như không thể nhìn thấy khớp nối và cần phải tốn công một chút. Bernard lẩm bẩm gì đó và đặt hộp sang một bên.

“Chính xác thì chúng ta đang tìm gì vậy?” Lukas hỏi. Anh rướn tới tóm lấy cái hộp, giả vờ xem xét nó lần đầu tiên.

“Bất cứ thứ gì. Một manh mối khốn kiếp nào đó,” Bernard hộc lên. Gã trừng mắt nhìn Lukas. “Sao mà cái con thợ này leo được qua đồi? Có phải nó đã làm gì không? Hay thằng kỹ thuật viên nào ở đây đã làm gì? Tóm lại là gì?”

Lukas vẫn không thể hiểu nổi tại sao gã lại tức giận thế. Nếu cô không lau chùi thì đã làm sao - đằng nào cũng vẫn là hai ca lau chùi liên tiếp thôi. Có phải Bernard tức giận bởi gã không biết tại sao cô sống sót được lâu đến vậy? Lukas thấy điều này nghe hợp lý. Mỗi khi anh chỉ vì tình cờ mà sửa được cái gì đó, anh đều tức điên gần như chẳng kém gì khi có thứ bị hỏng. Anh đã từng nhìn thấy Bernard phát cáu rồi, nhưng lần này thì khác. Gã đang nổi trận lôi đình. Gã đang cuồng loạn . Đó chính là những gì Lukas sẽ cảm thấy nếu anh đạt được một thành công vô tiền khoáng hậu như vậy mà không biết nguyên cớ nằm ở đâu hết.

Trong khi ấy, Sims tìm thấy cuốn sổ và bắt đầu giở ra xem lướt. “Này, sếp...”

Bernard giật nó khỏi tay hắn và lật xoành xoạch, vừa giở vừa đọc. “Sẽ cần có người đọc hết toàn bộ cái mớ này,” gã nói. Gã đẩy kính lên trên sống mũi. “Có thể trong này chứa manh mối về sự thông đồng nào đó...”

“Ê, nhìn này,” Lukas nói, chìa cái hộp ra. “Nó mở được rồi.” Anh cho chúng thấy cái nắp trượt.

“Đưa đây xem nào.” Bernard bỏ cuốn sổ xuống bàn và giật lấy chiếc hộp gỗ. Gã nhăn mũi. “Chỉ toàn tem xu,” gã nói với vẻ ghê tởm.

Gã đổ hết xuống bàn và định ném cái hộp sang một bên, nhưng Sims tóm lấy nó từ tay hắn. “Đây là đồ cổ,” tay an ninh lớn xác nói. “Ông có nghĩ đây là một manh mối không, hay tôi có thể...?”

“Ừ, giữ đi, tùy mày.” Bernard phẩy tay về phía cửa sổ nhìn ra ngoài tiền sảnh. “Bởi vì ở đây không có cái quái gì quan trọng hơn, đúng không, đồ óc chó?”

Sims nhún vai theo kiểu vô thưởng vô phạt và nhét cái hộp gỗ vào túi. Lukas chỉ thèm được ở đâu đó khác, bất cứ nơi nào trong tháp giống ngoại trừ ở đây.

“Có khi cô ta chỉ may mắn thôi,” Sims đề xuất.

Bernard bắt đầu đổ phần còn lại trong cái hộp lên bàn, lắc nó để rơi ra quyển hướng dẫn sử dụng mà Lukas biết là được lèn chặt dưới đáy. Gã dừng tay và nheo mắt nhìn Sims qua vành kính.

“May mắn,” Bernard lặp lại.

Sims nghiêng đầu.

“Cút ngay,” Bernard bảo hắn.

Sims gật đầu. “Ừ, ông nói đúng.”

“Không, ý tao là cút ra khỏi căn phòng này!” Bernard chỉ ra cửa. “Cútngaylậptức!”

Tên trưởng bộ phận an ninh mỉm cười như thể câu ấy thật buồn cười, nhưng ì ạch bước về phía cửa. Hắn ra khỏi căn phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại đằng sau lưng.

“Quanh tao toàn bọn ngu,” Bernard nói khi họ chỉ còn có một mình.

Lukas cố gắng coi câu này không phải một câu xúc phạm mình.

“Ngoại trừ những người trong phòng này,” Bernard nói thêm, như thể đọc được suy nghĩ của anh.

“Cảm ơn.”

“Này, cậu ít nhất cũng có thể sửa được một cái máy chủ khốn kiếp. Tôi chẳng hiểu mình trả lương cho lũ kỹ thuật viên vớ vẩn kia làm gì nữa?”

Gã lại đẩy kính lên sống mũi, và Lukas cố nhớ xem có phải gã trưởng bộ phận IT vốn vẫn chửi thề nhiều như vậy không. Anh nghĩ là không. Có phải vì làm thị trưởng lâm thời căng thẳng quá không? Có thứ gì đó đã thay đổi. Thậm chí bây giờ còn tiếp tục coi Bernard là bạn của mình cũng đã thành kỳ lạ. Gã đã trở nên quan trọng hơn hẳn rồi, bận rộn hơn hẳn rồi. Có thể gã đang suy sụp dưới những căng thẳng đi kèm với các trách nhiệm phụ trội, nỗi đau khi phải bắt những người tốt đi lau chùi...

“Cậu biết tại sao tôi chưa bao giờ thu nhận bóng đeo nào không?” Bernard hỏi. Gã lật giở tập hướng dẫn sử dụng, trông thấy vở kịch ở mặt bên kia, và xoay ngược mớ giấy dập ghim lại. Gã liếc nhìn Lukas, còn anh thì ngửa lòng bàn tay và nhún vai.

“Đó là bởi chỉ cần nghĩ đến cảnh bất kỳ ai khác điều hành nơi này là tôi rùng mình rồi.”

Lukas đoán ý gã muốn nhắc đến bộ phận IT, không phải toàn tháp giống. Bernard chưa làm thị trưởng được bao lâu.

Bernard đặt vở kịch xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọng nói bị hãm thanh lại một lần nữa cãi cọ.

“Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ phải làm vậy. Tôi đã đến cái tuổi mà bạn bè mình, những người mình lớn lên cùng đang rụng như ruồi, nhưng bản thân thì vẫn đủ trẻ để giả vờ rằng chuyện ấy sẽ không xảy đến với mình.”

Mắt gã nhìn sang Lukas. Anh chàng kỹ thuật viên trẻ tuổi cảm thấy không thoải mái khi phải ở một mình cùng Bernard. Trước nay anh chưa bao giờ cảm thấy như thế.

“Từng có những tháp giống bị thiêu rụi chỉ bởi vì sự kiêu ngạo của đúng một con người,” Bernard bảo anh. “Tất cả những gì cần thiết là không biết lập kế hoạch cho đúng, cứ tưởng mình sẽ sống mãi, nhưng chỉ cần một người biến mất...” gã búng ngón tay “... và để lại một khoảng chân không hút sạch hết thảy, là đủ để mọi thứ sụp đổ.”

Lukas chỉ thèm được hỏi sếp mình xem gã đang nói về chuyện quái gì thế.

“Tôi nghĩ hôm nay chính là ngày đó.” Bernard bước vòng qua cái bàn họp dài, bỏ lại rải rác đằng sau những tàn dư của cuộc đời Juliette. Mắt Lukas lướt qua các món đồ. Cảm giác tội lỗi vì đã tự mình lục lọi biến mất lúc anh nhìn thấy cách Bernard đối xử với chúng. Thay vào đó, anh thầm ước giá mà mình giấu đi nhiều thứ hơn.

“Thứ tôi cần là một người đã có sẵn quyền truy cập máy chủ,” Bernard nói. Lukas quay sang bên và nhận ra gã trưởng bộ phận IT lùn, bụng phệ đang đứng ngay bên cạnh mình. Anh dịch bàn tay lên túi áo ngực, đảm bảo nó không há hoác ra cho Bernard thấy.

“Sammi là một kỹ thuật viên giỏi. Tôi tin tưởng ông ta, nhưng ông ta gần già bằng tôi rồi.”

“Ông có già lắm đâu,” Lukas nói, cố gắng tỏ vẻ lịch sự, cố gắng trấn tĩnh lại. Anh không rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Không có nhiều người được tôi coi là bạn,” Bernard nói.

“Tôi rất cảm ơn...”

“Cậu chắc là người duy nhất có thể gọi là bạn tôi...”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy...”

“Tôi biết bố cậu. Ông là một người tử tế.”

Lukas nuốt nước bọt và gật đầu. Anh ngước lên nhìn Bernard và nhận ra gã đang chìa tay ra. Đã chìa ra được một hồi rồi. Anh cũng chìa tay bắt lấy, vẫn không rõ mình đang được đề nghị gì.

“Tôi cần một bóng đeo, Lukas.” Đặt trong tay Lukas, tay Bernard sao mà nhỏ bé. Anh quan sát cánh tay mình được nhấc lên hạ xuống. “Tôi muốn cậu là người đó.”