← Quay lại trang sách

Chương 39

JULIETTE XỘC QUA CỬA trong của khoang chốt gió và vội vã đóng lại. Bóng tối bao trùm lấy cô khi cánh cửa nặng nề kẽo kẹt trên bản lề và áp vào lớp gioăng khô. Cô lần mò tìm cái bánh xe lớn khóa cửa và tì người vào các thanh nan, quay bánh xe chốt chặt cửa lại.

Không khí bên trong bộ đồ đang ngày càng hôi; cô cảm thấy cơn chóng mặt đang xâm chiếm lấy mình. Cô quay lại, giữ một tay vẫn đặt trên bức tường, loạng choạng tiến về phía trước trong bóng tối. Luồng không khí từ thế giới bên ngoài cô để lọt vào trong cứ như cào vào lưng cô, chẳng khác nào một bầy côn trùng điên. Juliette lảo đảo bước dọc hành lang trong tình trạng mù dở, cố gắng đi thật xa những người đã chết mà cô bỏ lại đằng sau.

Không có đèn được bật, không có ánh sáng tỏa ra từ các màn hình tường chiếu khung cảnh thế giới bên ngoài. Cô cầu trời khấn phật rằng cấu trúc hai tháp giống đều giống nhau, rằng mình sẽ tìm được đường. Cô cầu cho không khí trong bộ đồ sẽ trụ được lâu hơn một chút nữa, cầu cho không khí trong tháp giống không bẩn và độc hại như làn gió bên ngoài. Hoặc điều này cũng tệ chẳng kém gì - không khí bên trong tháp giống sẽ không thiếu oxy như lượng khí ít ỏi còn sót lại trong bộ đồ của cô.

Bàn tay cô quệt vào chấn song một buồng giam, đúng vị trí cô trông đợi, mang lại cho cô hy vọng có thể dò được hướng đi trong bóng tối. Cô không chắc mình hy vọng sẽ tìm thấy gì trong khoảng không đen ngòm này - cô không có kế hoạch gì để giải cứu bản thân cả - cô chỉ đang loạng choạng đi cho xa những cảnh tượng kinh hoàng bên ngoài. Cô gần như chẳng nhớ ra rằng mình đã từng ở đó, đã đi ra ngoài , và bây giờ đang ở tại một nơi nào đó mới lạ.

Trong lúc cô dò dẫm băng qua văn phòng, hít thở chút không khí cuối cùng còn lại trong mũ bảo hộ, bàn chân cô đá trúng thứ gì đó và Juliette ngã sõng soài tới trước. Cô ngã bốp xuống một cái gò mềm, đưa bàn tay sờ mó, và mò thấy một cánh tay. Một cái xác. Mấy cái xác liền. Juliette bò trên những xác đó, phần thịt mềm nhẽo mang lại cảm giác giống người hơn và rắn chắc hơn những cái vỏ rỗng và xương cốt bên ngoài - cũng khó bò qua hơn. Cô sờ thấy cằm ai đó. Trọng lượng cơ thể cô khiến cho cổ họ quay đi, và cô tí nữa thì mất thăng bằng. Cơ thể cô co rúm lại khi cảm nhận được việc mình đang làm, muốn xin lỗi theo phản xạ, muốn rút hết tay chân lại, nhưng cô ép mình bò tới trước, leo qua một chồng xác, xuyên qua bóng tối, cho đến khi mũ bảo hộ đâm sầm vào cửa văn phòng.

Cú va bất thình lình mạnh đến mức mắt cô tóe cả sao và sợ mình sẽ bất tỉnh. Cô với tay lên dò dẫm tìm tay cầm. Mắt cô chẳng khác gì đã bị hàn kín lại, bởi lẽ đây hoàn toàn là bóng tối mịt mù. Ngay cả các khu sâu trong lòng Cơ Khí cũng chưa bao giờ thấy một bóng tối thẫm sâu và hoàn hảo đến vậy.

Cô sờ thấy chốt cửa và đẩy mạnh. Cửa không khóa, nhưng cũng không chịu nhúc nhích. Juliette lồm cồm bò dậy, giày lún sâu vào những thân xác vô hồn, và thúc vai vào cửa. Cô muốn ra ngoài.

Cánh cửa nhúc nhích. Một chút thôi. Cô cảm thấy một cái gì đó trượt xuống phía bên kia và hình dung có nhiều thi thể nữa đang chồng chất. Cô liên tục thúc người vào cửa, những tiếng phì phò vì gắng sức và tiếng gào khẽ đầy bực bội vang vọng trong mũ bảo hộ. Tóc cô xõa tung, đẫm mồ hôi, bết vào mặt. Cô không nhìn được. Không thở được. Cô càng lúc càng muốn lả đi vì đang đầu độc chính bầu không khí bên trong bộ đồ.

Lúc cửa hé mở, cô cố gắng xộc vào, đầu tiên là một bên vai, lách mũ bảo hộ qua, sau đó kéo nốt tay và chân kia. Cô ngã xuống sàn, loạng quạng quay lại và thúc người vào cửa, đóng chặt nó vào.

Có ánh đèn tù mù, mới đầu gần như không thể nhận ra nổi. Một rào chắn dựng từ bàn ghế áp vào người cô, đã văng tứ tung vì nỗ lực xông vào ban nãy của cô. Các cạnh cứng và mớ chân dài như muốn thộp lấy cô.

Juliette nghe thấy mình đang khò khè hớp hơi và biết mình đã hết thời gian. Cô tưởng tượng chất độc loang trên khắp người mình như mỡ. Chỗ không khí độc hại mà cô để lọt vào là một đám mây sâu bọ, chực chờ cô bò ra khỏi vỏ đế thỏa sức gặm nhấm cô.

Cô tính chuyện thay vào đó mình sẽ nằm xuống và để mặc không khí cạn sạch. Cô sẽ được bảo tồn trong cái kén là bộ đồ bảo hộ này, một bộ đồ được thiết kế tử tế, một món quà của Walker và những thành viên bộ phận Vật Tư. Thi thể cô sẽ vĩnh viễn nằm trong cái tháp giống tối tăm mà đáng lẽ không tồn tại - nhưng thế còn tốt chán so với phải chết mục trên một quả đồi vô hồn và bay đi từng mảnh theo làn gió thất thường. Đây sẽ là một cái chết tử tế. Cô thở hổn hển, tự hào về bản thân vì đã ra được đến đâu đó theo ý mình, vì đã vượt qua được những chướng ngại cuối cùng kia. Cô sụm người vào cửa, tí nữa thì đã nằm xuống và nhắm mắt lại - nhưng óc tò mò dai dẳng của cô đã thắng thế.

Juliette giơ hai tay lên nhìn ngắm trong ánh sáng lờ mờ chiếu lại từ cầu thang. Cặp găng tay sáng bóng - bọc trong băng dán nhiệt và tan chảy thành một làn da sáng - khiến cô trông như một cỗ máy gì đó. Cô rờ rờ hai tay trên chóp mũ bảo hộ, nhận ra mình chẳng khác nào một cái máy nướng bánh biết đi. Hồi mới chỉ là một bóng đeo tầm thường tại bộ phận Cơ Khí, cô mắc tật tháo tung mọi thứ, ngay cả những thứ đã hoạt động tốt. Walker đã bảo cô là như thế nào ấy nhỉ? Rằng cô chẳng thích gì hơn là ngó vào trong ruột máy nướng bánh.

Juliette ngồi dậy và cố gắng tập trung. Cô đang dần mất cảm giác, và kèm với nó là ý chí sống. Cô lắc đầu và đu người đứng dậy, khiến một chồng ghế đổ sầm xuống sàn. Cô nhận ra mình là cái máy nướng bánh. Sự tò mò của cô muốn mở nó ra. Lần này là để xem bên ngoài có những gì. Để được hít một hơi và biết.

Cô bơi qua đống bàn ghế, muốn tránh càng xa càng tốt thứ không khí độc mình đã để lọt vào. Những thi thể cô vừa bò qua trong văn phòng cảnh sát trưởng có vẻ vẫn còn nguyên vẹn. Chết vì nguyên nhân tự nhiên. Có thể bị kẹt lại bên trong và chết đói hay chết ngạt. Nhưng không thối rữa. Dẫu vậy, bất chấp cảm giác chóng mặt cũng như ham muốn được thở, cô muốn tìm cách rửa ráy bản thân trước khi đập vỡ mũ bảo hộ, muốn pha loãng các chất độc theo kiểu hay làm mỗi khi có vụ tràn hóa chất nào hồi còn ở dưới Cơ Khí.

Cô ra khỏi hàng rào bàn ghế và băng qua không gian mở trong nhà ăn. Ánh sáng xanh lét của những ngọn đèn thoát hiểm từ cầu thang lọt vào lờ mờ soi tỏ đường đi. Cô băng qua cửa phục vụ vào trong nhà bếp, thử vặn mấy cái vòi trên bồn rửa lớn. Núm vặn quay, nhưng vòi không nhỏ ra lấy một giọt, thậm chí còn không rung động sau khi cô thử một cách vô ích các máy bơm ở xa. Cô đi đến cái vòi treo lủng lẳng trên bàn rửa bát đĩa và kéo cần - kết quả cũng tương tự. Không có nước.

Thứ tiếp theo cô nghĩ đến là phòng lạnh, biết đâu nó sẽ đóng băng được những thứ kinh tởm mà cô cảm thấy đang bò khắp bộ đồ. Cô loạng choạng đi vòng ra sau bàn nấu ăn và kéo cái tay vặn màu bạc lớn trên cánh cửa, hơi thở khò khè trong mũ bảo hộ. Ánh sáng ở cuối nhà bếp mờ đến mức cô gần như chẳng nhìn thấy gì. Cô không cảm thấy chút khí lạnh nào qua bộ đồ, nhưng không rõ đúng ra thì có lạnh hay không. Bộ đồ được chế ra để che chắn cho cô, và được chế rất tốt. Đèn trần không bật lên, thế nên cô đoán tủ đông đã hết điện. Khi cửa đã mở, cô nhìn vào trong xem có bất cứ thứ gì lỏng không, và nhìn thấy thứ có vẻ là mấy thùng xúp.

Cô đã tuyệt vọng đến mức sẵn sàng thử bất cứ thứ gì. Juliette bước vào trong phòng lạnh, để cho cánh cửa chậm rãi đóng lại đằng sau. Cô nắm lấy một trong các xô nhựa lớn, to ngang cái chảo nấu ăn cỡ lớn nhất, và cạy bỏ nắp. Cửa đóng đánh tách, đưa cô trở lại bóng tối mịt mùng. Juliette quỳ xuống dưới kệ và nghiêng đổ cái xô khổng lồ. Cô cảm thấy chất xúp lỏng chảy tung tóe trên bộ đồ của mình, làm nó nhăn lại, rồi văng hết xuống sàn. Đầu gối cô trượt đi trong thứ chất kia. Cô lần mò tìm thùng tiếp theo và làm tương tự, thọc ngón tay vào các vũng dịch và bôi kín người mình. Không thể nào biết được liệu cô có điên hay không, liệu cô có đang làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn hay không, hay mọi điều này có chút nghĩa lý gì không. Giày cô trượt đi, cô bị ngã dập lưng, mũ bảo hộ va rắc xuống sàn nhà.

Juliette nằm trong một vũng xúp âm ấm, không nhìn thấy gì, nhịp thở khô khốc hít vào đầy khí ôi. Cô đã hết thời gian. Cô choáng váng cả đầu và không thể nghĩ ra được thứ gì cần thử nữa, đằng nào thì cũng chẳng có đủ dưỡng khí hay năng lượng mà thử. Mũ bảo hộ phải tháo ra thôi.

Cô dò dẫm tìm chốt, khó khăn lắm mới sờ thấy qua cặp găng. Găng tay cô quá dày. Chúng sẽ giết chết cô.

Cô nằm lật úp và bò qua chỗ xúp, tay và đầu gối cứ trượt liên tục. Cô ra đến cửa, thở hồn hển, dò dẫm tìm tay cầm, tìm thấy, mở tung cửa. Có một giá dao lấp lánh đằng sau quầy. Cô chao đảo đứng dậy rồi tóm lấy một con, nắm lưỡi dao trong đôi găng tay dày, và ngã sụp xuống sàn, kiệt sức và choáng váng.

Juliette quay lưỡi dao về phía cổ mình, lần mò tìm chốt. Cô trượt mũi dao quanh cổ cho đến khi nó mắc vào rãnh của cái lẫy. Cô giữ yên người, tay run run, nhích dao và ấn mạnh vào, đâm mạnh chính mình trái với mọi bản năng con người.

Có một tiếng tách nhẹ. Juliette thở hồng hộc và đưa lưỡi dao mò dọc theo vành mũ, lần tìm lẫy chốt còn lại cho đến khi mò được. Cô lặp lại động tác kia.

Thêm một tiếng tách nữa, và mũ bảo hộ văng ra.

Cơ thể Juliette chiếm quyền kiểm soát, buộc cô phải hít thật sâu luồng không khí ô uế. Cái mùi hôi thối thật không thể chịu đựng nổi, nhưng cô không ngừng hồng hộc hít thêm. Đồ ăn thối rữa, xác hữu cơ phân hủy, vô số mùi hôi thối hâm hẩm xâm chiếm miệng cô, lưỡi cô, mũi cô.

Cô quay sang một bên và nôn ọe, nhưng không có gì trào ra. Tay cô vẫn còn trơn nhẫy dịch xúp. Hít thở mới đau đớn làm sao; cô mường tượng trên da mình cảm giác bỏng rát, nhưng có thể chỉ là do cô đang sốt sùng sục lên thôi. Cô bò ra khỏi phòng lạnh, về phía nhà ăn, ra khỏi màn sương xúp thối rữa, và hít thêm một hơi không khí nữa.

Không khí.

Cô hít một hơi đầy phổi, cái mùi thối vẫn hết sức áp đảo, lớp xúp vẫn còn ròng ròng trên người cô. Nhưng ngoài mùi hôi thối ra thì còn một thứ khác đằng sau. Một thứ mờ nhạt. Một thứ có thể hít thở được giờ đã bắt đầu đẩy lùi cơn chóng mặt và sự hoảng loạn. Đó chính là oxy . Sự sống.

Juliette còn sống.

Cô cười sằng sặc như điên và lảo đảo bước về phía cầu thang, bị thu hút bởi thứ ánh sáng xanh, hít thở thật sâu, quá kiệt sức chưa thể thực sự trân trọng cái sức sống bất khả vẫn còn bên trong mình.