← Quay lại trang sách

Chương 45

MẶT BÀN QUẦY TẠI BỘ PHẬN VẬT TƯ rung lên dưới các loại khí giới. Súng, nóng hôi hổi và phạm pháp tuyệt đối, nằm xếp hàng như một dãy những thanh thép bình thường. Knox nhặt một khẩu lên - ông ta còn cảm nhận được sức nóng bên trong nòng súng vừa mới đúc và khoét rãnh - và mở báng để lộ ra ổ đạn. Ông ta thò tay vào một trong mấy thùng chứa đạn sáng bóng, vỏ đạn được cắt ra từ các đường ống dẫn mỏng và nhồi đầy bột thuốc nổ, nhét một viên vào khẩu súng mới toanh. Cơ chế vận hành của thiết bị này có vẻ khá đơn giản: chĩa xong bóp cò.

“Đừng chĩa lung tung,” một người ở Vật Tư nói, nghiêng người né.

Knox hướng nòng lên trần nhà và cố gắng hình dung thứ này có thể làm được gì. Ông ta mới chỉ thấy súng một lần, một khẩu cỡ nhỏ hơn đeo trên hông ông phó cảnh sát già, khẩu súng mà ông ta luôn nghĩ chỉ để làm màu là chính. Ông ta nhét một vốc những viên đạn chết chóc vào túi, nghĩ rằng mỗi viên này có thể kết liễu một sinh mạng, và hiểu tại sao những thứ như vậy lại bị cấm. Không thể chỉ cần vung một đoạn ống về phía một người là sẽ giết được họ luôn. Cần phải mất đủ lâu để lương tâm kịp lên tiếng ngăn cản.

Một người bên Vật Tư bước ra từ giữa các giá đựng hàng xách theo một cái thùng bằng cả hai tay. Thấy lưng anh ta còng xuống và vai gù đi, Knox biết nó rất nặng. “Đến giờ mới được hai tá,” anh ta nói, xốc cái thùng đặt lên quầy.

Knox thò tay vào trong lôi một khối trụ nặng ra. Thợ của ông ta và thậm chí cả một số người mặc đồ màu vàng nữa lo lắng nhìn cái thùng.

“Đập đầu đó vào cái gì đó cứng,” người đằng sau quầy nói, điềm đạm như thể anh ta đang đưa rơ le điện cho một khách hàng và khuyên mấy lời phút chót về cách lắp đặt, “chẳng hạn như tường, sàn nhà, báng súng của ông - bất cứ thứ gì tương tự. Rồi vứt nó đi cho xa.”

“Mang cái này theo có an toàn không đấy?” Shirly hỏi trong lúc Knox nhét một quả vào túi hông.

“Có chứ, cần phải dùng lực đáng kể đấy.”

Mấy người nữa thò tay vào thùng và lục lọi vớ lấy một quả. Knox bắt gặp ánh mắt McLain lúc bà lấy một quả cho mình và nhét vào túi ngực. Bà mang vẻ mặt thách thức lạnh lùng. Bà hẳn phải nhận ra ông ta thất vọng nhường nào khi bà cũng lâm trận, và chỉ cần liếc mắt thôi là ông ta biết sẽ không thể thuyết phục bà được.

“Được rồi,” bà nói, hướng cặp mắt xanh xám về phía những người tập trung quanh quầy. “Nghe đây. Chúng ta còn phải quay trở lại và mở cửa như thường, thế nên những người mang súng hãy lấy kèm ít đạn. Có mấy dải vải bố ở đằng kia. Hãy bọc mấy thứ này lại kín hết mức có thể để không ai thấy. Nhóm của tôi năm phút nữa sẽ xuất phát, nghe rõ chưa? Những người đợt hai có thể đợi ở phía sau sao cho khuất mắt.”

Knox gật đầu. Ông ta liếc nhìn Marck và Shirly, hai người sẽ cùng ông ta đi trong đợt thứ hai; những người leo chậm hơn sẽ đi trước và làm bộ như bình thường. Những cặp chân cường tráng hơn sẽ theo sau và vũ bão xung phong, hy vọng sẽ nhập bọn ở ba mươi tư cùng lúc. Từng nhóm đi riêng đã lộ liễu lắm rồi - nếu gộp lại đi chung thì quá bằng vừa hành quân vừa hét toáng ý định của mình ra.

“Ông ổn chứ, sếp?” Shirly đặt khẩu súng trường lên vai và nhíu mày nhìn ông ta. Ông ta xoa râu và tự hỏi mình đã để lộ bao nhiêu phần sự căng thẳng và sợ hãi đang cảm thấy.

“Ổn,” ông ta làu bàu. “Ừ.”

Marck tóm lấy một quả bom cất đi, và đặt một bàn tay lên vai vợ. Knox cảm thấy phần nào nghi ngại. Ông ta không muốn đám đàn bà con gái phải liên lụy vào - ít nhất là mấy cô vợ. Ông ta vẫn hy vọng rằng màn bạo lực họ đang chuẩn bị thực hiện sẽ không trở thành cần thiết, nhưng nhìn những bàn tay háo hức cầm vũ khí lên kia thì mỗi lúc một khó giả vờ sẽ được như thế. Bây giờ tất cả bọn họ đều đã nắm giữ khả năng tước đi sinh mạng, và ông ta tin họ đủ tức giận để làm thế.

McLain bước qua lối vào quầy và nhìn ông ta. “Đến lúc rồi.” Bà chìa một bàn tay ra.

Knox nắm lấy. Ông ta ngưỡng mộ sức mạnh của người phụ nữ này. “Hẹn gặp lại bà ở tầng ba mươi lăm và cùng nhau leo lên nốt tầng cuối,” ông ta nói. “Đừng vui chơi hết phần của chúng tôi.”

Bà mỉm cười. “Được rồi.”

“Và chúc bà leo may mắn.” Ông ta nhìn về phía những người túm tụm đằng sau lưng bà. “Tất cả mọi người. Chúc may mắn và hẹn sớm gặp lại mọi người nhé.”

Đáp lại ông là những cái gật đầu nghiêm nghị và quai hàm nghiến chặt. Đội quân nhỏ mặc đồng phục vàng bắt đầu xếp hàng tiến ra cửa, nhưng Knox giữ McLain lại.

“Này,” ông ta nói. “Đừng gây sự cho đến khi chúng tôi đã lên đến nơi, được chứ?”

Bà vỗ vai ông ta và mỉm cười.

“Và khi mọi chuyện xảy ra,” Knox nói, “tôi muốn bà lui hẳn về phía cuối, đằng sau...”

McLain bước đến gần hơn, một tay nắm lấy tay áo của Knox. Khuôn mặt nhăn nheo của bà bỗng dưng rắn đanh lại.

“Và nói tôi nghe, cậu sẽ ở đâu, hỡi Knox của bộ phận Cơ Khí, khi bom đạn bắt đầu bay? Khi những người đàn ông và phụ nữ noi gương chúng ta này đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất đời mình, cậu sẽ ở đâu?”

Knox lấy làm sửng sốt trước màn công kích bất chợt ấy, trước lời rít nhỏ giọng mà mạnh mẽ chẳng kém gì một tiếng hét.

“Bà biết tôi sẽ ở đâu...” ông ta dợm trả lời.

“Đúng rồi,” McLain nói, đồng thời buông cánh tay ông ta ra. “Và cậu cũng thừa biết rằng tôi sẽ gặp cậu ở đó.”